Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau
Chương 19: Chỉ có thể là nhân vật chính
Edit: Hanayang
Bình thường Kha An Di đều đến đài truyền hình vào khoảng 4g chiều, cô có thói quen đến phòng hoá trang trước chuẩn bị trang phục cho lúc đọc bản tin. Lúc này còn chưa gần đến giờ ghi hình, phòng hoá trang trống trãi, chỉ có một dãy bàn hoá trang đặt ở nơi đó. Bởi như vậy, càng thấy rõ hơn mấy tấm poster của các chuyên mục và người chủ trì luôn tạo cho cô cảm giác gấp gáp.
Ở đài truyền hình, phải có ý chí phấn đấu mạnh mẽ kiểu "Không phải nhân vật chính, chính là sắp trở thành nhân vật chính", cạnh tranh phi thường tàn khốc, chỉ hơi vô ý, sẽ bị thay thế, mà hào quang cũng chỉ là vĩnh viễn thuộc về nhân vật chính.
Nhìn tiếp đến ảnh của cô và Hạ Dịch Dương, cô đang cười duyên dáng, anh thì cười nhạt.
Kha An Di nhìn ảnh của Hạ Dịch Dương rồi cười khẽ, mở tủ đồ, sửng sốt, bên trong tủ đặt hai cái túi giấy, là quần áo cô đưa cho Hạ Dịch Dương hôm thứ Sáu.
Bất ngờ một lúc lâu, cô treo áo xong, chậm rãi đóng cửa tủ lại, quay đầu chạy về hướng văn phòng.
"An Di, tới rồi à!" Cộng sự trong tổ 《 Bản tin chín giờ 》 gật đầu chào cô, thấy cô nhìn về bàn làm việc của Hạ Dịch Dương, cười nói, "Dịch Dương đang thu hình 《 Có hẹn với nhân vật nổi tiếng 》, cấp lãnh đạo đều ở đó cả!"
"Thời gian thu bao lâu?" Cô biết Ngô Phong giao cho Hạ Dịch Dương đảm trách mười kỳ phát sóng, hôm nay thu kỳ thứ nhất. Trong Đài có vài người không tin tưởng việc giao cho Hạ Dịch Dương làm phỏng vấn. Biên tập viên tin tức ở trước màn ảnh bị hạn chế nên phải có trí tuệ, mà làm người chủ trì lực tương tác phải rất mạnh, hai người trong lúc đó thường không có sự giao hòa tốt.
"Chắc sắp xong rồi!"
Cô cảm ơn, xoay người lên lầu đi đến phòng thu hình, chưa tới trước cửa, chợt nghe đến bên trong tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, cô đứng lại, nhìn thấy cửa mở ra, mấy vị lãnh đạo đài cùng một vị mặc quân trang hàm tướng đi ra. Cô cung kính chào, đợi một hồi lâu, vẫn không thấy Hạ Dịch Dương, cô đẩy cửa đi vào.
Hạ Dịch Dương cùng đạo diễn, Ngô Phong đứng chung một chỗ, microphone trên tai anh còn chưa tháo xuống.
Cô không tiến lên, lẳng lặng đứng ở một bên chờ.
Ngô Phong giọng điệu có chút cảm khái: "Dịch Dương, biểu hiện của cậu phi thường tốt, trạng thái tốt, hỏi vấn đề cũng thực đúng chỗ, lúc trước tôi còn có một chút lo lắng, nhưng không dám cho cậu biết."
Hạ Dịch Dương lại lắc lắc đầu, " Chủ nhiệm Ngô, tôi cảm thấy chương trình này nếu dùng hình thức phỏng vấn, mà không phải hình thức phim phóng sự như hiện nay, khả năng hiệu quả sẽ tốt hơn. Hình thức phim phóng sự, người chủ trì như bị thừa, khách mời cũng giống như vật bài trí, lời nói có hình ảnh, lực đánh vào rất mạnh, chất lượng chương trình cũng tốt, nhưng thêm vài kỳ sau, khán giả sẽ cảm thấy nghìn bài một điệu. Nếu là phỏng vấn, khách mời khác nhau tất sẽ có phong cách khác nhau, đối với chương trình sẽ có cơ sở để tăng cường kéo dài tuổi thọ, rating cũng sẽ tăng cao."
Đạo diễn gật gật đầu, "Tam bộ 《 nghệ thuật nhân sinh 》 nổi tiếng toàn quốc, chính là dùng hình thức phỏng vấn nhân vật, chính là dựa vào người chủ trì, thời điểm mấu chốt, biến hóa giọng điệu, biến hóa tiết tấu, biến hóa thanh âm, làm cho khách mời tâm sự bất tri bất giác mở ra."
"Vậy kỳ sau chúng ta liền thử một chút hình thức phỏng vấn khách mời." Ngô Phong tán thưởng nhìn Hạ Dịch Dương, nói, "Để cho ra đời một cái kim bài tiết mục, là phải dựa vào không ngừng quan sát, phân tích. Dịch Dương, cứ theo ý của cậu mà làm đi!"
Hạ Dịch Dương thu dọn bản thảo trên bàn, tháo tai nghe xuống, "Vậy chúng tôi sẽ làm thêm một bản thảo phụ để tham thảo!"
"Đẻ chúc mừng kỳ đầu tiên 《 Có hẹn với người nổi tiếng》của chúng ta tiến hành thuận lợi, buổi tối cùng nhau đi uống vài ly." Đạo diễn đề nghị.
"Hôm nay không được, tôi có hẹn rồi." Ngô Phong xua tay, vén ống tay áo nhìn đồng hồ, "Cuộc hẹn này không thể đến muộn."
"Có hẹn với người đẹp sao?" Đạo diễn trêu ghẹo nói.
Không ngờ Ngô Phong thật sự gật gật đầu, "Quả thật là một người đẹp."
Đạo diễn cười to, "Chúng tôi đây nên thay Ngô chủ nhiệm giữ bí mật, nếu để cho Tần biên tập biết, đêm nay về nhà chắc phải quỳ lên ván giặt đó!"
"Người đẹp này, bà ấy sẽ không ghen, bà ấy so với tôi còn cưng cô ta hơn!"
"Hả?" Hạ Dịch Dương cùng đạo diễn nhìn nhau, đều cảm thấy kỳ quái, "Người đẹp đó là người thế nào chứ!"
"Là cô gái mà tôi yêu thương xếp hàng thứ ba trên thế giới này. Sáu năm không gặp, cũng không biết là mập hay ốm. Thôi, không nói nữa, tôi phải đi trước, phòng hờ trên đường kẹt xe."
Ngô phong vẫy vẫy tay, đi trước.
Khi Kha An Di vào cửa, Hạ Dịch Dương liền nhìn thấy, anh và đạo diễn cùng lên tiếng chào, đi về phía cô, vẻ mặt bình tĩnh, "Sao không ở văn phòng xem bản thảo?"
"Muốn đến ủng hộ cho anh, không ngờ vẫn chậm chân." Hai người sóng vai đi về hướng thang máy.
"Hiện tại cũng giống nhau thôi." Hạ Dịch Dương cười nói.
"Dịch Dương," lúc đứng đợi thang máy không có ai, Kha An Di ngẩng đầu, có chút ủy khuất nhìn anh, "Có phải anh không thích mấy kiểu áo sơmi kia không? Nếu là như vậy, em giúp anh đi đổi."
Hạ Dịch Dương cười khẽ lắc đầu, "Tôi đối với kiểu dáng quần áo không có gì nghiên cứu, chỉ phân biệt được đồ tây và đồ giản dị. An Di, cám ơn em! Tôi có rất nhiều quần áo, mấy cái này tôi không mặc đến. Về sau nếu tôi muốn mua quần áo gì, tôi sẽ nhờ em tư vấn."
"Là không thể nhận, hay là anh không muốn nhận?" Kha An Di tức giận, "Dù sao cũng không thể trả lại, anh thật sự không muốn nhận, vậy anh đem quần áo tính thành tiền mặt trả cho em được rồi. Vì mấy cái áo đó, em đã phải đi chọn mất cả buổi, chân đều phồng rộp."
Hạ Dịch Dương ôn hòa chớp mắt, nhìn cô như một đứa nhỏ bốc đồng, "Quần áo cũng chưa xé mạt, tôi cùng em đi đổi, nói họ đổi cho em mấy bộ trang phục nữ, em rất thích nhãn hiệu này mà."
"Anh..." Kha An Di không khỏi đỏ mặt, trong mắt đã hơi ươn ướt, "Anh chính là không muốn nhận mà! Chỉ là vài cái áo, anh khẩn trương cái gì? Em lại không yêu cầu anh chuyện gì khác."
Anh bất đắc dĩ thở dài, "Tôi biết!"
"Anh căn bản cái gì cũng không biết." Cô hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, thang máy cũng không đi, xoay đầu chạy xuống thang bộ.
Hạ Dịch Dương xoa xoa trán, thở ra một hơi mệt mỏi. Anh cũng không vào thang máy, mà xoay người đi ra ban công. Hoàng hôn, ánh nắng màu cam từ bên ngoài xuyên thấu qua vách kính, ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời có hơi chói mắt, anh theo bản năng nhắm hai mắt lại, từ trong túi lấy ra điện thoại di động.
Lúc này, Diệp Phong chắc là còn ở nhà, qua mấy giờ nữa, cô sẽ ngồi xe đến đài phát thanh, đêm nay cô có lịch thu trực tiếp.
Đêm qua cũng không biết cô trở về khi nào, cả đêm, anh cũng không nghe được tiếng mở cửa. Bánh ngọt anh mua cũng không đem ra bàn, muốn chờ cô trở lại cùng nhau ăn. Giữa trưa khi ra cửa, anh đứng ở ban công nhìn thấy quần áo của cô phơi, không biết cô có nghỉ ngơi không, anh không có gõ cửa.
"Đang ở đâu?" Đầu dây bên kia thực ồn ào, giống như tiếng xe ngoài đường.
"Đang ở trên xe. Có việc gì sao?"
"Buổi tối đừng ăn nhiều quá, anh biết một tiệm cháo khá ngon, sau khi kết thúc tiết mục, chúng ta cùng nhau đi ăn?" Cho dù là qua làn sóng điện, chỉ nghe được giọng nói của cô, anh bất giác liền lộ ra vẻ mặt ôn nhu.
"Tối hôm nay em không làm tiết mục. Không nói nữa, em sắp xuống xe."
"Diệp Phong?" Anh sốt ruột níu giữ cô, "Vì sao không làm tiết mục?"
"Đêm nay nhường giờ cho 《 Bảng vàng những ca khúc mới trong quý 》."
"Uh, hẹn Ngả Lỵ đi dạo phố sao?"
"Cúp trước. Tạm biệt!" Cô không nói nhiều, hoặc là không muốn cùng anh nói, liền cúp điện thoại.
Anh nắm di động, nhìn bầu trời thành phố dần dần bị hoàng hôn bao phủ, buồn rầu nhíu mày.
***
"Tiểu Diệp Phong, chú Ngô hôm nay biểu hiện được chứ?" Ngô Phong đứng trước cửa trụ sở Thanh Đài ở Bắc Kinh, thấy Diệp Phong xuống xe taxi, liền bước ra đón.
"Chú Ngô vẫn là biểu hiện không tệ." Ở trước mặt trưởng bối yêu thương mình, Diệp Phong kìm lòng không đậu lộ ra bộ dạng cô gái nhỏ yếu ớt."Chú không đợi lâu chứ?"
Ngô Phong vịnh lưng cô, đi vào phòng làm việc."Sáu năm còn đợi được, huống hồ một chút thời gian này. Thành thật nói với chú, khi đó có phải bởi vì chú nói con vài câu, nên con mới dỗi sáu năm nay cũng không liên lạc với chú?"
"Con là người bụng dạ hẹp hòi như vậy sao? Huống chi chú rất tốt với con. Hiện giờ mỗi ngày con đều xem tiết mục "Nhị bộ thần gian", rất tuyệt."
"Có hối hận năm đó tùy hứng hay không?"
Cô lắc đầu, "Con cảm thấy con không có khả năng có làm một người chủ trì giỏi."
"Thật đúng là rất khiêm tốn." Ngô Phong sủng nịch nhéo nhéo cái mũi của cô, "Nếu cho con làm chủ trì, cũng sẽ rất tốt."
"Tốt lại như thế nào? Đã qua rồi!"
"Mẹ con nói con còn muốn đi theo con đường phát thanh này, phải không?"
"Chú Ngô, trước khi ăn cơm còn nói chuyện công việc, thực ngán quá, nói chuyện khác đi! Đúng rồi, sao lại muốn tới phòng làm việc ăn cơm, con còn tưởng chú Ngô sẽ mang con đi nhà hàng cao cấp nào ăn tiệc chứ!"
Ngô Phong cười nói, "Đây là mẹ con đề nghị, nói con rời đi Thanh Đài sáu năm, nhất định rất nhớ đồ ăn đặc sản Thanh Đài, con tạm thời lại không có khả năng về Thanh Đài, dì Tần cũng không biết làm đồ ăn Thanh Đài, cho nên mới mời đầu bếp ở văn phòng làm vài món cho con đỡ thèm, chú Ngô là hưởng lộc của con."
"Hừ, lạm dụng chức quyền!" Miệng nói như vậy, nhưng lại vụng trộm nuốt nước miếng. Nói thật, thực sự điểm thèm.
"Chú sẽ thanh toán lại, phần tử tiểu cộng sản." Ngô Phong ký đầu cô, cô đau đến méo miệng.
Khi nói chuyện, hai người đã tới cửa nhà ăn, chủ nhiệm văn phòng mỉm cười đi ra. Ngô Phong tiến lên bắt tay nói lời cảm ơn, chủ nhiệm đánh giá Diệp Phong vài lần. Thiên kim của Tô bí thư là bộ dáng thế này à, đây lần đầu tiên ông được gặp, một cô gái rất xinh đẹp, hoàn toàn được di truyền ưu điểm của ba mẹ.
Diệp Phong nghĩ là chủ nhiệm cũng sẽ cùng bọn họ dùng cơm, ai ngờ chủ nhiệm đưa bọn họ đến một gian phòng yên tĩnh bên trong, rồi lên tiếng xin rời đi.
Khách chỉ có hai người bọn họ, đồ ăn đem lên rất nhanh. Tuy rằng đều là mấy món hải sản thông thường khắp Thanh Đài đều có, nhưng nguyên liệu tươi mới, tay nghề tinh xảo, hương vị thơm ngon, đồ uống cũng là nước suối trên một ngọn núi gần bờ biển Thanh Đài, vào miệng có cảm giác mát lạnh ngọt lành.
Diệp Phong gắp mấy đũa, vẻ mặt hạnh phúc, "Chú Ngô, dường như thật lâu rồi chưa có cảm giác được ăn cơm là chuyện vui vẻ như vậy." Á, lời này sao có vẻ giống như người nào đó nói trong ngày sinh nhật của mình?
Ngô Phong hiền hòa nhìn cô, "Ăn chậm một chút, chú không giành ăn với con. Tiểu Diệp Phong, ở nước ngoài sáu năm thật sự vất vả lắm phải không?"
"Không phải chuyện vất vả, mà là cô đơn." Cô lột một con tôm lớn, lẩm bẩm nói.
"Lúc ấy, tuy rằng chú không tán thành con xuất ngoại, nhưng cũng không hết sức ngăn trở. Kỳ thật, chú và ba mẹ con khi đó hy vọng con có thể tạm thời rời khỏi Bắc Kinh một thời gian."
"Chú có ý gì?" Cô không hiểu lắm, chớp chớp mắt.
Ngô Phong nhăn mày nói, "Hôm nay 《 tin tức buổi chiều 》 chắc là sẽ đưa tin, ngày mai báo chí cũng sẽ là đăng tràn ngập thôi, vụ án Biên Hướng Quân tham ô nhận hối lộ, thất trách hôm nay mở phiên toà, phán quyết... là ở tù chung thân."
"Biên Hướng Quân?" Cô nhíu mày, "Người này con có biết sao?"
Ngô Phong gác đũa xuống, "Con chắc không nhớ rõ, ông ta là cha của Biên Thành."
_________________
Bình thường Kha An Di đều đến đài truyền hình vào khoảng 4g chiều, cô có thói quen đến phòng hoá trang trước chuẩn bị trang phục cho lúc đọc bản tin. Lúc này còn chưa gần đến giờ ghi hình, phòng hoá trang trống trãi, chỉ có một dãy bàn hoá trang đặt ở nơi đó. Bởi như vậy, càng thấy rõ hơn mấy tấm poster của các chuyên mục và người chủ trì luôn tạo cho cô cảm giác gấp gáp.
Ở đài truyền hình, phải có ý chí phấn đấu mạnh mẽ kiểu "Không phải nhân vật chính, chính là sắp trở thành nhân vật chính", cạnh tranh phi thường tàn khốc, chỉ hơi vô ý, sẽ bị thay thế, mà hào quang cũng chỉ là vĩnh viễn thuộc về nhân vật chính.
Nhìn tiếp đến ảnh của cô và Hạ Dịch Dương, cô đang cười duyên dáng, anh thì cười nhạt.
Kha An Di nhìn ảnh của Hạ Dịch Dương rồi cười khẽ, mở tủ đồ, sửng sốt, bên trong tủ đặt hai cái túi giấy, là quần áo cô đưa cho Hạ Dịch Dương hôm thứ Sáu.
Bất ngờ một lúc lâu, cô treo áo xong, chậm rãi đóng cửa tủ lại, quay đầu chạy về hướng văn phòng.
"An Di, tới rồi à!" Cộng sự trong tổ 《 Bản tin chín giờ 》 gật đầu chào cô, thấy cô nhìn về bàn làm việc của Hạ Dịch Dương, cười nói, "Dịch Dương đang thu hình 《 Có hẹn với nhân vật nổi tiếng 》, cấp lãnh đạo đều ở đó cả!"
"Thời gian thu bao lâu?" Cô biết Ngô Phong giao cho Hạ Dịch Dương đảm trách mười kỳ phát sóng, hôm nay thu kỳ thứ nhất. Trong Đài có vài người không tin tưởng việc giao cho Hạ Dịch Dương làm phỏng vấn. Biên tập viên tin tức ở trước màn ảnh bị hạn chế nên phải có trí tuệ, mà làm người chủ trì lực tương tác phải rất mạnh, hai người trong lúc đó thường không có sự giao hòa tốt.
"Chắc sắp xong rồi!"
Cô cảm ơn, xoay người lên lầu đi đến phòng thu hình, chưa tới trước cửa, chợt nghe đến bên trong tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, cô đứng lại, nhìn thấy cửa mở ra, mấy vị lãnh đạo đài cùng một vị mặc quân trang hàm tướng đi ra. Cô cung kính chào, đợi một hồi lâu, vẫn không thấy Hạ Dịch Dương, cô đẩy cửa đi vào.
Hạ Dịch Dương cùng đạo diễn, Ngô Phong đứng chung một chỗ, microphone trên tai anh còn chưa tháo xuống.
Cô không tiến lên, lẳng lặng đứng ở một bên chờ.
Ngô Phong giọng điệu có chút cảm khái: "Dịch Dương, biểu hiện của cậu phi thường tốt, trạng thái tốt, hỏi vấn đề cũng thực đúng chỗ, lúc trước tôi còn có một chút lo lắng, nhưng không dám cho cậu biết."
Hạ Dịch Dương lại lắc lắc đầu, " Chủ nhiệm Ngô, tôi cảm thấy chương trình này nếu dùng hình thức phỏng vấn, mà không phải hình thức phim phóng sự như hiện nay, khả năng hiệu quả sẽ tốt hơn. Hình thức phim phóng sự, người chủ trì như bị thừa, khách mời cũng giống như vật bài trí, lời nói có hình ảnh, lực đánh vào rất mạnh, chất lượng chương trình cũng tốt, nhưng thêm vài kỳ sau, khán giả sẽ cảm thấy nghìn bài một điệu. Nếu là phỏng vấn, khách mời khác nhau tất sẽ có phong cách khác nhau, đối với chương trình sẽ có cơ sở để tăng cường kéo dài tuổi thọ, rating cũng sẽ tăng cao."
Đạo diễn gật gật đầu, "Tam bộ 《 nghệ thuật nhân sinh 》 nổi tiếng toàn quốc, chính là dùng hình thức phỏng vấn nhân vật, chính là dựa vào người chủ trì, thời điểm mấu chốt, biến hóa giọng điệu, biến hóa tiết tấu, biến hóa thanh âm, làm cho khách mời tâm sự bất tri bất giác mở ra."
"Vậy kỳ sau chúng ta liền thử một chút hình thức phỏng vấn khách mời." Ngô Phong tán thưởng nhìn Hạ Dịch Dương, nói, "Để cho ra đời một cái kim bài tiết mục, là phải dựa vào không ngừng quan sát, phân tích. Dịch Dương, cứ theo ý của cậu mà làm đi!"
Hạ Dịch Dương thu dọn bản thảo trên bàn, tháo tai nghe xuống, "Vậy chúng tôi sẽ làm thêm một bản thảo phụ để tham thảo!"
"Đẻ chúc mừng kỳ đầu tiên 《 Có hẹn với người nổi tiếng》của chúng ta tiến hành thuận lợi, buổi tối cùng nhau đi uống vài ly." Đạo diễn đề nghị.
"Hôm nay không được, tôi có hẹn rồi." Ngô Phong xua tay, vén ống tay áo nhìn đồng hồ, "Cuộc hẹn này không thể đến muộn."
"Có hẹn với người đẹp sao?" Đạo diễn trêu ghẹo nói.
Không ngờ Ngô Phong thật sự gật gật đầu, "Quả thật là một người đẹp."
Đạo diễn cười to, "Chúng tôi đây nên thay Ngô chủ nhiệm giữ bí mật, nếu để cho Tần biên tập biết, đêm nay về nhà chắc phải quỳ lên ván giặt đó!"
"Người đẹp này, bà ấy sẽ không ghen, bà ấy so với tôi còn cưng cô ta hơn!"
"Hả?" Hạ Dịch Dương cùng đạo diễn nhìn nhau, đều cảm thấy kỳ quái, "Người đẹp đó là người thế nào chứ!"
"Là cô gái mà tôi yêu thương xếp hàng thứ ba trên thế giới này. Sáu năm không gặp, cũng không biết là mập hay ốm. Thôi, không nói nữa, tôi phải đi trước, phòng hờ trên đường kẹt xe."
Ngô phong vẫy vẫy tay, đi trước.
Khi Kha An Di vào cửa, Hạ Dịch Dương liền nhìn thấy, anh và đạo diễn cùng lên tiếng chào, đi về phía cô, vẻ mặt bình tĩnh, "Sao không ở văn phòng xem bản thảo?"
"Muốn đến ủng hộ cho anh, không ngờ vẫn chậm chân." Hai người sóng vai đi về hướng thang máy.
"Hiện tại cũng giống nhau thôi." Hạ Dịch Dương cười nói.
"Dịch Dương," lúc đứng đợi thang máy không có ai, Kha An Di ngẩng đầu, có chút ủy khuất nhìn anh, "Có phải anh không thích mấy kiểu áo sơmi kia không? Nếu là như vậy, em giúp anh đi đổi."
Hạ Dịch Dương cười khẽ lắc đầu, "Tôi đối với kiểu dáng quần áo không có gì nghiên cứu, chỉ phân biệt được đồ tây và đồ giản dị. An Di, cám ơn em! Tôi có rất nhiều quần áo, mấy cái này tôi không mặc đến. Về sau nếu tôi muốn mua quần áo gì, tôi sẽ nhờ em tư vấn."
"Là không thể nhận, hay là anh không muốn nhận?" Kha An Di tức giận, "Dù sao cũng không thể trả lại, anh thật sự không muốn nhận, vậy anh đem quần áo tính thành tiền mặt trả cho em được rồi. Vì mấy cái áo đó, em đã phải đi chọn mất cả buổi, chân đều phồng rộp."
Hạ Dịch Dương ôn hòa chớp mắt, nhìn cô như một đứa nhỏ bốc đồng, "Quần áo cũng chưa xé mạt, tôi cùng em đi đổi, nói họ đổi cho em mấy bộ trang phục nữ, em rất thích nhãn hiệu này mà."
"Anh..." Kha An Di không khỏi đỏ mặt, trong mắt đã hơi ươn ướt, "Anh chính là không muốn nhận mà! Chỉ là vài cái áo, anh khẩn trương cái gì? Em lại không yêu cầu anh chuyện gì khác."
Anh bất đắc dĩ thở dài, "Tôi biết!"
"Anh căn bản cái gì cũng không biết." Cô hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, thang máy cũng không đi, xoay đầu chạy xuống thang bộ.
Hạ Dịch Dương xoa xoa trán, thở ra một hơi mệt mỏi. Anh cũng không vào thang máy, mà xoay người đi ra ban công. Hoàng hôn, ánh nắng màu cam từ bên ngoài xuyên thấu qua vách kính, ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời có hơi chói mắt, anh theo bản năng nhắm hai mắt lại, từ trong túi lấy ra điện thoại di động.
Lúc này, Diệp Phong chắc là còn ở nhà, qua mấy giờ nữa, cô sẽ ngồi xe đến đài phát thanh, đêm nay cô có lịch thu trực tiếp.
Đêm qua cũng không biết cô trở về khi nào, cả đêm, anh cũng không nghe được tiếng mở cửa. Bánh ngọt anh mua cũng không đem ra bàn, muốn chờ cô trở lại cùng nhau ăn. Giữa trưa khi ra cửa, anh đứng ở ban công nhìn thấy quần áo của cô phơi, không biết cô có nghỉ ngơi không, anh không có gõ cửa.
"Đang ở đâu?" Đầu dây bên kia thực ồn ào, giống như tiếng xe ngoài đường.
"Đang ở trên xe. Có việc gì sao?"
"Buổi tối đừng ăn nhiều quá, anh biết một tiệm cháo khá ngon, sau khi kết thúc tiết mục, chúng ta cùng nhau đi ăn?" Cho dù là qua làn sóng điện, chỉ nghe được giọng nói của cô, anh bất giác liền lộ ra vẻ mặt ôn nhu.
"Tối hôm nay em không làm tiết mục. Không nói nữa, em sắp xuống xe."
"Diệp Phong?" Anh sốt ruột níu giữ cô, "Vì sao không làm tiết mục?"
"Đêm nay nhường giờ cho 《 Bảng vàng những ca khúc mới trong quý 》."
"Uh, hẹn Ngả Lỵ đi dạo phố sao?"
"Cúp trước. Tạm biệt!" Cô không nói nhiều, hoặc là không muốn cùng anh nói, liền cúp điện thoại.
Anh nắm di động, nhìn bầu trời thành phố dần dần bị hoàng hôn bao phủ, buồn rầu nhíu mày.
***
"Tiểu Diệp Phong, chú Ngô hôm nay biểu hiện được chứ?" Ngô Phong đứng trước cửa trụ sở Thanh Đài ở Bắc Kinh, thấy Diệp Phong xuống xe taxi, liền bước ra đón.
"Chú Ngô vẫn là biểu hiện không tệ." Ở trước mặt trưởng bối yêu thương mình, Diệp Phong kìm lòng không đậu lộ ra bộ dạng cô gái nhỏ yếu ớt."Chú không đợi lâu chứ?"
Ngô Phong vịnh lưng cô, đi vào phòng làm việc."Sáu năm còn đợi được, huống hồ một chút thời gian này. Thành thật nói với chú, khi đó có phải bởi vì chú nói con vài câu, nên con mới dỗi sáu năm nay cũng không liên lạc với chú?"
"Con là người bụng dạ hẹp hòi như vậy sao? Huống chi chú rất tốt với con. Hiện giờ mỗi ngày con đều xem tiết mục "Nhị bộ thần gian", rất tuyệt."
"Có hối hận năm đó tùy hứng hay không?"
Cô lắc đầu, "Con cảm thấy con không có khả năng có làm một người chủ trì giỏi."
"Thật đúng là rất khiêm tốn." Ngô Phong sủng nịch nhéo nhéo cái mũi của cô, "Nếu cho con làm chủ trì, cũng sẽ rất tốt."
"Tốt lại như thế nào? Đã qua rồi!"
"Mẹ con nói con còn muốn đi theo con đường phát thanh này, phải không?"
"Chú Ngô, trước khi ăn cơm còn nói chuyện công việc, thực ngán quá, nói chuyện khác đi! Đúng rồi, sao lại muốn tới phòng làm việc ăn cơm, con còn tưởng chú Ngô sẽ mang con đi nhà hàng cao cấp nào ăn tiệc chứ!"
Ngô Phong cười nói, "Đây là mẹ con đề nghị, nói con rời đi Thanh Đài sáu năm, nhất định rất nhớ đồ ăn đặc sản Thanh Đài, con tạm thời lại không có khả năng về Thanh Đài, dì Tần cũng không biết làm đồ ăn Thanh Đài, cho nên mới mời đầu bếp ở văn phòng làm vài món cho con đỡ thèm, chú Ngô là hưởng lộc của con."
"Hừ, lạm dụng chức quyền!" Miệng nói như vậy, nhưng lại vụng trộm nuốt nước miếng. Nói thật, thực sự điểm thèm.
"Chú sẽ thanh toán lại, phần tử tiểu cộng sản." Ngô Phong ký đầu cô, cô đau đến méo miệng.
Khi nói chuyện, hai người đã tới cửa nhà ăn, chủ nhiệm văn phòng mỉm cười đi ra. Ngô Phong tiến lên bắt tay nói lời cảm ơn, chủ nhiệm đánh giá Diệp Phong vài lần. Thiên kim của Tô bí thư là bộ dáng thế này à, đây lần đầu tiên ông được gặp, một cô gái rất xinh đẹp, hoàn toàn được di truyền ưu điểm của ba mẹ.
Diệp Phong nghĩ là chủ nhiệm cũng sẽ cùng bọn họ dùng cơm, ai ngờ chủ nhiệm đưa bọn họ đến một gian phòng yên tĩnh bên trong, rồi lên tiếng xin rời đi.
Khách chỉ có hai người bọn họ, đồ ăn đem lên rất nhanh. Tuy rằng đều là mấy món hải sản thông thường khắp Thanh Đài đều có, nhưng nguyên liệu tươi mới, tay nghề tinh xảo, hương vị thơm ngon, đồ uống cũng là nước suối trên một ngọn núi gần bờ biển Thanh Đài, vào miệng có cảm giác mát lạnh ngọt lành.
Diệp Phong gắp mấy đũa, vẻ mặt hạnh phúc, "Chú Ngô, dường như thật lâu rồi chưa có cảm giác được ăn cơm là chuyện vui vẻ như vậy." Á, lời này sao có vẻ giống như người nào đó nói trong ngày sinh nhật của mình?
Ngô Phong hiền hòa nhìn cô, "Ăn chậm một chút, chú không giành ăn với con. Tiểu Diệp Phong, ở nước ngoài sáu năm thật sự vất vả lắm phải không?"
"Không phải chuyện vất vả, mà là cô đơn." Cô lột một con tôm lớn, lẩm bẩm nói.
"Lúc ấy, tuy rằng chú không tán thành con xuất ngoại, nhưng cũng không hết sức ngăn trở. Kỳ thật, chú và ba mẹ con khi đó hy vọng con có thể tạm thời rời khỏi Bắc Kinh một thời gian."
"Chú có ý gì?" Cô không hiểu lắm, chớp chớp mắt.
Ngô Phong nhăn mày nói, "Hôm nay 《 tin tức buổi chiều 》 chắc là sẽ đưa tin, ngày mai báo chí cũng sẽ là đăng tràn ngập thôi, vụ án Biên Hướng Quân tham ô nhận hối lộ, thất trách hôm nay mở phiên toà, phán quyết... là ở tù chung thân."
"Biên Hướng Quân?" Cô nhíu mày, "Người này con có biết sao?"
Ngô Phong gác đũa xuống, "Con chắc không nhớ rõ, ông ta là cha của Biên Thành."
_________________
Tác giả :
Lâm Địch Nhi