Thế Nào Là Hiền Thê
Chương 67
Editor: Mèo ™
Khúc Khinh Cư nhìn sổ sách trong tay, sau một hồi lật xem, mới cười nói với tiểu Cam tử đang đứng phía dưới: "Những ngày gần đây ngươi làm rất khá." Nói xong, ra hiệu bảo Mộc Cận cho tiểu Cam tử một cái hà bao.
"Có câu nước quá trong ắt không có cá, ta cũng biết trong đây ít nhiều gì cũng có chút sơ hở." Khúc Khinh Cư đóng sổ sách lại, nâng tách trà lên chậm rãi uống một hớp, thấy nụ cười cứng đờ trên mặt tiểu Cam tử, khẽ cười: "Ngươi có thể ép các quản sự có dã tâm đó ngoan ngoãn được như vậy, cũng coi như có bản lãnh, không cần khẩn trương, ta biết ngươi đã tận lực rồi."
Sau lưng Tiểu Cam tử rịn một lớp mồ hôi lạnh, trên mặt lại tươi cười lấy lòng, nói: "Vương phi thông minh tuyệt thế, chúng tiểu nhân cũng chỉ gây cười mua vui mà thôi, nhưng mà Vương phủ liên kết phức tạp, có đôi khi quả thật......" Hắn cũng không biết nên giải thích làm sao mới tốt, dù sao tự mình cũng âm thầm thu được một mớ, nhìn vẻ mặt của Vương phi, chỉ sợ trong lòng đã biết rõ hết cả rồi.
Khúc Khinh Cư gật gật đầu: "Ngươi làm rất tốt, ta rất yên tâm."
Tâm trạng thấp thỏm lập tức biến thành thở phào nhẹ nhõm, tiểu Cam tử kích động nói: "Xin vương phi yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ làm việc thật tốt."
"Ừ." Khúc Khinh Cư lại thưởng thêm cho hắn một ít trái cây điểm tâm rồi mới bảo lui ra, cũng không xem sổ sách nữa, trực tiếp giao cho Mộc Cận luôn.
"Vương phi, những người này vẫn còn lén động tay động chân bỏ tiền vào túi riêng của mình, vì sao không xử trí bọn họ?" Ngân Liễu không hiểu hỏi.
"Cần gì phải bức họ đến bước đường cùng, tuyệt tình quá cũng không hay." Khúc Khinh Cư cười nói: "Thế gian vạn vật đều có hạn độ, không có lợi thì ai còn muốn làm việc nữa?"
"Ai dám không chú tâm làm việc, thẳng tay trị tội là được rồi." Giọng nói Ngân Liễu đã nhỏ dần, nhưng vẫn còn rất bất mãn với đám hạ nhân tham lam kia.
"Làm chuyện gì cũng nên chừa lại một con đường sống, tính tình này của ngươi cũng nên sửa đổi lại đi.” Khúc Khinh Cư nói: “Chỉ là một chuyện nhỏ, không cần phải phí tâm tư làm gì.”
Ngân Liễu nghe vậy, khẽ nhún người: "Nô tỳ nhớ kỹ."
Khúc Khinh Cư thích điểm này ở Ngân Liễu nhất, mặc dù tính tình nàng ta kích động, nhưng vô cùng nghe lời, lại trung thành cẩn cẩn không cần phải nghi ngờ. Thấy sắc mặt nàng ta trịnh trọng, Khúc Khinh Cư cười cười: "Được rồi, các ngươi ra vườn dạo với ta một lát.”
Tiểu Cam tử đang cầm trái cây và điểm tâm vương phi thưởng cho, ý cười đầy mặt ra khỏi hậu viện, hạ nhân nào gặp phải hắn cũng đều khách khí lấy lòng, thấy trong tay hắn cầm đồ được ban thưởng, liền nhiệt tình tán dương không ngớt. d 。 đ ღ l 。 q 。 đ ღ
"Vương phi thiện tâm, thấy ta chạy tới lui cực khổ, nên thưởng cho ta nếm thử." Tiểu Cam tử cẩn thận cầm điểm tâm và trái cây trong tay, miệng luôn khen Vương phi tốt đẹp thế này, hiền diệu thế kia, người bên cạnh nghe cũng liên tục gật đầu đồng ý.
Hạ Hành dẫn theo Tiền Thường Tín, Minh Hòa cùng mấy hạ nhân khác đứng ở phía xa xa, nhìn cảnh tượng này một lúc lâu, mới mở miệng nói: "Tiểu Cam tử này cũng cơ trí, khó trách vương phi thích sai bảo hắn ta làm việc."
Đuôi lông mày Tiền Thường Tín khẽ nhếch lên, tùy tiện nói: "Trước đó vài ngày vương phi còn khen tiểu Cam tử, nhờ đi theo Vương gia ra ngoài, nên đầu óc cũng nhanh nhẹn dể bảo hơn trước."
"Lời này cũng khen luôn cả đám các ngươi còn gì." Hạ Hành cười cười: "Vương phi quản lý sự vụ trong phủ cũng vất vả, thường ngày các ngươi cũng nên chú ý nhiều hơn, phàm có ai bất kính với nàng, thì trực tiếp xử lý đi.”
Tiền Thường Tín là thái giám cận thân, nhận thấy Vương gia ngày càng để tâm đến Vương phi, tự mình cũng càng tôn kính Vương phi nhiều hơn, chỉ sợ nếu lỡ đắc tội với vương phi thì sẽ dẫn đến Vương gia bất mãn. Khi nghe những lời này của Vương gia, không do dự mà đồng ý ngay.
"Nô tỳ bái kiến Vương gia." Một giọng nói thanh nhẹ vang lên ở phía sau, Tiền Thường Tín quay đầu lại nhìn, là một nha đầu cấp thấp mặc một bộ áo vải thô quần sam đã ố vàng, lập tức nhíu mày, nha đầu nào mà không hiểu chuyện đến mức dám tiến đến trước mặt Vương gia vậy, những nha đầu khác khi nhìn thấy chủ nhân đều phải cẩn thận tránh ra nhường đường, nào có cố ý tiến lại gần như thế?
"Đứng lên đi, ngươi là nha đầu ở viện nào, sao lại tới đây?" Nơi này dầu gì cũng gần với hậu viện, nha đầu thô đẳng không có chuyện gì cũng không được đi vào.
"Hồi bẩm Tiền công công, nô tỳ là nha đầu ở phòng giặt quần áo, hôm nay ma ma phụ trách đưa quần áo bị bệnh, nên nô tỳ thay bà đưa quần áo đến viện của La di nương." Nha hoàn khẽ nhún người, giọng nói vẫn ngọt ngào như cũ.
Tiền Thường Tín nghe giọng nói này có hơi quen quen, nhưng không nhớ là đã nghe thấy ở đâu, hắn cẩn thận nhìn sang Vương gia, thấy sắc mặt ngài ấy hơi khó chịu, đang muốn mở miệng đuổi nha đầu không hiểu chuyện này đi ngay, ai ngờ còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy vương phi dẫn theo mấy nha hoàn đi đến từ một hướng khác.
"Bái kiến Vương gia!"
"Bái kiến Vương phi!"
Hạ nhân hai bên đồng thời làm lễ, Khúc Khinh Cư tươi cười đi tới trước mặt Hạ Hành, tầm mắt không tự chủ quét qua nha hoàn cấp thấp đang đứng gần đó, "Không nghĩ tới Vương gia cũng ở đây."
"Mới vừa xong việc về phủ." Hạ Hành cười nắm lấy tay nàng, xem nha đầu kia như không tồn tại. "Thời tiết hôm nay rất đẹp, không bằng chúng ta cùng nhau dạo trong vườn một lát đi."
"Được thôi." Khúc Khinh Cư sóng mắt lưu chuyển, vờ như bây giờ mới phát hiện có một nha hoàn đứng đây, liền mở miệng nói: "Ngươi là nha đầu ở đâu, ngẩng đầu lên để ta xem thử."
Nha hoàn đó ngẩng đầu lên, mặt mày không tệ, chỉ là không chú trọng búi tóc, làn da hơi sạm đã che mất vài phần thanh tú. Nàng nhíu mày: "Nhìn ngươi có vẻ quen?"
Vào lúc này, Tiền Thường Tín đã nhận ra người đó là ai, đây không phải là đại nha hoàng hồi môn lúc trước hầu hạ bên cạnh Vương phi – Bán Hạ đó ư? Hắn nghe nói Bán Hạ bị vương phi cách chức đuổi đến phòng giặt quần áo, lúc này đúng là đã không nhìn ra nét ngọt ngào động lòng người trước kia nữa rồi.
"Vương phi, nàng ta là Bán Hạ đã từng phục vụ Vương gia và Vương phi trước đây." Mộc Cận khẽ nhún người, dùng giọng nói không lớn không nhỏ nói: "Người quên rồi ư? Lúc trước nàng ta mắc phải lỗi lớn, Vương phi người mềm lòng không đuổi đi, mà chỉ phạt nàng ta đến làm việc ở phòng giặt quần áo."
Khúc Khinh Cư lộ ra nét mặt bừng tỉnh hiểu ra, quét mắt nhìn Bán Hạ từ đầu đến chân. Nếu như ban đầu Bán Hạ là một đóa hoa kiều diễm, thì bây giờ nó đã héo tàn rồi.
Bán Hạ lúng túng cúi đầu, không tự chủ lui về sau một bước, nàng ta không ngờ sẽ gặp phải Vương phi mặc hoa phục diễm lệ ở đây, ngay cả nha hoàn bên cạnh Vương phi cũng quang vinh chói lọi hơn nàng ta gấp mấy lần, sự chênh lệch rõ ràng này khiến nàng ta thật hận không vùi mình xuống cái hố nào đó, để đừng ai nhìn thấy sự xấu xí quê mùa của mình nữa.
Hạ Hành tùy ý liếc nhìn Bán Hạ, trong mắt không có chút cảm xúc nào: "Nếu là nha hoàn ở phòng giặt quần áo, vậy chỉ nên làm tốt bổn phận trong phòng giặt quần áo, đừng nên đi loạn trong phủ.”
Hốc mắt Bán Hạ đỏ lên, một hồi lâu mới run run rẩy rẩy hành lễ: "Nô tỳ nhớ rõ."
"Lui xuống đi." Kể từ khi nhận ra mình có tình cảm sâu đậm với Khúc Khinh Cư, hắn không còn thấy hứng thú với đám nữ nhân trong hậu viện kia nữa, huống chi nha hoàn trước mắt này quá bình thường, thậm chí ngay cả dáng vẻ ban đầu của Bán Hạ là gì, hắn cũng không nhớ nổi nữa rồi.
Thấy Vương gia và Vương phi muốn đi dạo trong vườn, Minh Hòa tự mình kéo Bán Hạ ra một bên. Đợi ra khỏi cổng rồi, hắn cười lạnh nói với Bán Hạ: "Sau này Bán Hạ cô nương nên tự biết thân biết phận mình thì hơn.” Hắn chỉ chỉ cửa thuỳ hoa: "Cánh cửa này, người như ngươi có thể vào được sao."
Thân thể Bán Hạ lảo đảo, lại cắn chặt răng không nói gì.
"Đừng trách Minh gia gia chưa nói rõ ràng với ngươi, nếu như ngươi lại dùng những thủ đoạn thấp kém chướng mắt này nữa, thì không phải tự đi ra nữa đâu, mà là được khiêng ra đấy.” Minh Hòa giễu cợt nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng ta: "Cũng không tự soi gương nhìn lại mình đi, có Vương phi ở đây, Vương gia có thể để mắt đến ngươi sao? Ngươi không ngại mất mặt, nhưng Minh gia gia ta thấy ngượng thay cho ngươi đấy.” Nói xong, hắn phủi phủi tay áo, không nhanh không chậm xoay người, thong thả đi vào trong.
Bán Hạ ngỡ ngàng nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt hoàn toàn tĩnh mịch.
Nếu nói, trong kinh mấy ngày này ai là người hả hê nhất, ngoài Thụy vương ra thì không nghĩ ra được ai khác. Vụ án Giang Nam vốn huyên náo đến gà bay chó sủa cứ như thế mà bị dìm cho chìm nghỉm, lại rửa sạch được hiềm nghi vụ án bày mưu ám sát huynh đệ, ngay cả lão đại chướng tai gai mắt nhất cũng bị giam cầm theo. d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n
Thụy vương cảm thấy lâu lắm rồi mới được sảng khoái như vậy. Cho nên, dù nhìn thấy Vương phi mặt đờ đẫn không có tinh thần của mình, hắn cũng tốt bụng không thèm so đo nổi giận.
"Nói đi, lại là chuyện gì?" Hạ Uyên ngồi trên ghế, liếc nhìn Tần Bạch Lộ, hỏi.
Tần Bạch Lộ thấy dáng vẻ không đứng đắn của hắn, cắn môi nói: "Ngày mai là lễ mừng thọ của phụ thân thiếp, không biết Vương gia có thời gian hay không....."
"Nếu là đại thọ của phụ thân nàng, thì mở khố phòng, mang nhiều lễ thọ về nhà một chút.” Hạ Uyên đứng lên: "Ngày mai bổn vương còn có việc, không đi với nàng được, tối nay nghỉ ngơi sớm đi, bổn vương đến Tây viện."
Tần Bạch Lộ nhìn bóng lưng Hạ Uyên, ánh mắt từ từ lạnh lùng. Lại là Tây viện! Lại là con tiện nhân Khúc Ước Tố kia!
"Vương phi." Nha hoàn cận thân lo lắng nhìn nàng ta.
"Không có việc gì, phân phó xuống dưới, bổn vương phi muốn đi tra xét khố phòng." Nàng ta cười lạnh, hắn đã không muốn đi, nàng cũng không cần.
Trong phủ Đoan Vương, Khúc Khinh Cư cùng Hạ Hành đi dạo trong viện, sau khi hai người dùng bữa tối xong, liền ngồi kề bên nhau đọc sách, chỉ là, một người đọc 《 Đạo Đức Kinh 》cao thâm khó hiểu, một người lại đọc tiểu thuyết thoại bản.
Sau một hồi, Hạ Hành thấy vẻ mặt Khúc Khinh Cư có vẻ tức giận, liền bỏ sách trong tay xuống, hỏi: "Trong sách này viết gì mà khiến nàng tức giận như vậy?"
Khúc Khinh Cư bực bội khép sách lại, giọng mang giận dỗi, nói: "Nam nhân trong câu chuyện này cũng quá bạc tình rồi. Hai người đã ở bên nhau hơn mười năm, hẳn là không so được với những cô nương trẻ tuổi mềm mại khác rồi. Cuối cùng, sau khi quyết định hưu người vợ se duyên kết tóc của mình, còn trách nàng ta không hiểu phong tình. Ban đầu hắn không có tiền đi học, toàn dựa vào người vợ vất vả nuôi mình, sao lúc đó không nói như vậy đi; hắn được điều đến nơi khác làm quan, để lại phụ mẫu già cả cho người vợ phụng dưỡng hầu hạ, sao lúc đó không nói thế đi; chờ đến khi hắn quyền cao chức trọng thì trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, cảm thấy nàng ấy không xứng với mình liền hưu thê. Nam nhân thối tha như thế mà được làm nhân vật chính à, quan điểm của người viết thật khiến người ta ghê tởm mà.”
Hạ Hành lấy sách trên tay nàng, cười nói: "Chỉ là một chuyện xưa mà thôi, cần gì tức giận vì chuyện như vậy. Quyết định là ở chính bản thân mình, dù kết quả cuối cùng như thế nào, cũng phải nắm chắc trong tay mình." Hắn khinh thường nhìn tên người viết trên bìa sách: "Thượng Quan công tử? Loại người này, thường thường đều là những tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu, bọn họ không gom đủ sính lễ, không cưới được thê tử, lại càng không có bản lãnh thi đậu công danh, phải dựa vào việc viết những thứ nhảm nhí này để kiếm chút tiền mua bánh màn thầu sống qua ngày, cũng là để thỏa mãn ảo tưởng của mình. Chúng ta đừng thèm chấp nhặt với loại nam nhân vô dụng này, ngoan."
Khúc Khinh Cư hừ một tiếng.
Ngoan ngoan cái đầu ngươi ấy!
Hết chương 67
**********
Khúc Khinh Cư nhìn sổ sách trong tay, sau một hồi lật xem, mới cười nói với tiểu Cam tử đang đứng phía dưới: "Những ngày gần đây ngươi làm rất khá." Nói xong, ra hiệu bảo Mộc Cận cho tiểu Cam tử một cái hà bao.
"Có câu nước quá trong ắt không có cá, ta cũng biết trong đây ít nhiều gì cũng có chút sơ hở." Khúc Khinh Cư đóng sổ sách lại, nâng tách trà lên chậm rãi uống một hớp, thấy nụ cười cứng đờ trên mặt tiểu Cam tử, khẽ cười: "Ngươi có thể ép các quản sự có dã tâm đó ngoan ngoãn được như vậy, cũng coi như có bản lãnh, không cần khẩn trương, ta biết ngươi đã tận lực rồi."
Sau lưng Tiểu Cam tử rịn một lớp mồ hôi lạnh, trên mặt lại tươi cười lấy lòng, nói: "Vương phi thông minh tuyệt thế, chúng tiểu nhân cũng chỉ gây cười mua vui mà thôi, nhưng mà Vương phủ liên kết phức tạp, có đôi khi quả thật......" Hắn cũng không biết nên giải thích làm sao mới tốt, dù sao tự mình cũng âm thầm thu được một mớ, nhìn vẻ mặt của Vương phi, chỉ sợ trong lòng đã biết rõ hết cả rồi.
Khúc Khinh Cư gật gật đầu: "Ngươi làm rất tốt, ta rất yên tâm."
Tâm trạng thấp thỏm lập tức biến thành thở phào nhẹ nhõm, tiểu Cam tử kích động nói: "Xin vương phi yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ làm việc thật tốt."
"Ừ." Khúc Khinh Cư lại thưởng thêm cho hắn một ít trái cây điểm tâm rồi mới bảo lui ra, cũng không xem sổ sách nữa, trực tiếp giao cho Mộc Cận luôn.
"Vương phi, những người này vẫn còn lén động tay động chân bỏ tiền vào túi riêng của mình, vì sao không xử trí bọn họ?" Ngân Liễu không hiểu hỏi.
"Cần gì phải bức họ đến bước đường cùng, tuyệt tình quá cũng không hay." Khúc Khinh Cư cười nói: "Thế gian vạn vật đều có hạn độ, không có lợi thì ai còn muốn làm việc nữa?"
"Ai dám không chú tâm làm việc, thẳng tay trị tội là được rồi." Giọng nói Ngân Liễu đã nhỏ dần, nhưng vẫn còn rất bất mãn với đám hạ nhân tham lam kia.
"Làm chuyện gì cũng nên chừa lại một con đường sống, tính tình này của ngươi cũng nên sửa đổi lại đi.” Khúc Khinh Cư nói: “Chỉ là một chuyện nhỏ, không cần phải phí tâm tư làm gì.”
Ngân Liễu nghe vậy, khẽ nhún người: "Nô tỳ nhớ kỹ."
Khúc Khinh Cư thích điểm này ở Ngân Liễu nhất, mặc dù tính tình nàng ta kích động, nhưng vô cùng nghe lời, lại trung thành cẩn cẩn không cần phải nghi ngờ. Thấy sắc mặt nàng ta trịnh trọng, Khúc Khinh Cư cười cười: "Được rồi, các ngươi ra vườn dạo với ta một lát.”
Tiểu Cam tử đang cầm trái cây và điểm tâm vương phi thưởng cho, ý cười đầy mặt ra khỏi hậu viện, hạ nhân nào gặp phải hắn cũng đều khách khí lấy lòng, thấy trong tay hắn cầm đồ được ban thưởng, liền nhiệt tình tán dương không ngớt. d 。 đ ღ l 。 q 。 đ ღ
"Vương phi thiện tâm, thấy ta chạy tới lui cực khổ, nên thưởng cho ta nếm thử." Tiểu Cam tử cẩn thận cầm điểm tâm và trái cây trong tay, miệng luôn khen Vương phi tốt đẹp thế này, hiền diệu thế kia, người bên cạnh nghe cũng liên tục gật đầu đồng ý.
Hạ Hành dẫn theo Tiền Thường Tín, Minh Hòa cùng mấy hạ nhân khác đứng ở phía xa xa, nhìn cảnh tượng này một lúc lâu, mới mở miệng nói: "Tiểu Cam tử này cũng cơ trí, khó trách vương phi thích sai bảo hắn ta làm việc."
Đuôi lông mày Tiền Thường Tín khẽ nhếch lên, tùy tiện nói: "Trước đó vài ngày vương phi còn khen tiểu Cam tử, nhờ đi theo Vương gia ra ngoài, nên đầu óc cũng nhanh nhẹn dể bảo hơn trước."
"Lời này cũng khen luôn cả đám các ngươi còn gì." Hạ Hành cười cười: "Vương phi quản lý sự vụ trong phủ cũng vất vả, thường ngày các ngươi cũng nên chú ý nhiều hơn, phàm có ai bất kính với nàng, thì trực tiếp xử lý đi.”
Tiền Thường Tín là thái giám cận thân, nhận thấy Vương gia ngày càng để tâm đến Vương phi, tự mình cũng càng tôn kính Vương phi nhiều hơn, chỉ sợ nếu lỡ đắc tội với vương phi thì sẽ dẫn đến Vương gia bất mãn. Khi nghe những lời này của Vương gia, không do dự mà đồng ý ngay.
"Nô tỳ bái kiến Vương gia." Một giọng nói thanh nhẹ vang lên ở phía sau, Tiền Thường Tín quay đầu lại nhìn, là một nha đầu cấp thấp mặc một bộ áo vải thô quần sam đã ố vàng, lập tức nhíu mày, nha đầu nào mà không hiểu chuyện đến mức dám tiến đến trước mặt Vương gia vậy, những nha đầu khác khi nhìn thấy chủ nhân đều phải cẩn thận tránh ra nhường đường, nào có cố ý tiến lại gần như thế?
"Đứng lên đi, ngươi là nha đầu ở viện nào, sao lại tới đây?" Nơi này dầu gì cũng gần với hậu viện, nha đầu thô đẳng không có chuyện gì cũng không được đi vào.
"Hồi bẩm Tiền công công, nô tỳ là nha đầu ở phòng giặt quần áo, hôm nay ma ma phụ trách đưa quần áo bị bệnh, nên nô tỳ thay bà đưa quần áo đến viện của La di nương." Nha hoàn khẽ nhún người, giọng nói vẫn ngọt ngào như cũ.
Tiền Thường Tín nghe giọng nói này có hơi quen quen, nhưng không nhớ là đã nghe thấy ở đâu, hắn cẩn thận nhìn sang Vương gia, thấy sắc mặt ngài ấy hơi khó chịu, đang muốn mở miệng đuổi nha đầu không hiểu chuyện này đi ngay, ai ngờ còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy vương phi dẫn theo mấy nha hoàn đi đến từ một hướng khác.
"Bái kiến Vương gia!"
"Bái kiến Vương phi!"
Hạ nhân hai bên đồng thời làm lễ, Khúc Khinh Cư tươi cười đi tới trước mặt Hạ Hành, tầm mắt không tự chủ quét qua nha hoàn cấp thấp đang đứng gần đó, "Không nghĩ tới Vương gia cũng ở đây."
"Mới vừa xong việc về phủ." Hạ Hành cười nắm lấy tay nàng, xem nha đầu kia như không tồn tại. "Thời tiết hôm nay rất đẹp, không bằng chúng ta cùng nhau dạo trong vườn một lát đi."
"Được thôi." Khúc Khinh Cư sóng mắt lưu chuyển, vờ như bây giờ mới phát hiện có một nha hoàn đứng đây, liền mở miệng nói: "Ngươi là nha đầu ở đâu, ngẩng đầu lên để ta xem thử."
Nha hoàn đó ngẩng đầu lên, mặt mày không tệ, chỉ là không chú trọng búi tóc, làn da hơi sạm đã che mất vài phần thanh tú. Nàng nhíu mày: "Nhìn ngươi có vẻ quen?"
Vào lúc này, Tiền Thường Tín đã nhận ra người đó là ai, đây không phải là đại nha hoàng hồi môn lúc trước hầu hạ bên cạnh Vương phi – Bán Hạ đó ư? Hắn nghe nói Bán Hạ bị vương phi cách chức đuổi đến phòng giặt quần áo, lúc này đúng là đã không nhìn ra nét ngọt ngào động lòng người trước kia nữa rồi.
"Vương phi, nàng ta là Bán Hạ đã từng phục vụ Vương gia và Vương phi trước đây." Mộc Cận khẽ nhún người, dùng giọng nói không lớn không nhỏ nói: "Người quên rồi ư? Lúc trước nàng ta mắc phải lỗi lớn, Vương phi người mềm lòng không đuổi đi, mà chỉ phạt nàng ta đến làm việc ở phòng giặt quần áo."
Khúc Khinh Cư lộ ra nét mặt bừng tỉnh hiểu ra, quét mắt nhìn Bán Hạ từ đầu đến chân. Nếu như ban đầu Bán Hạ là một đóa hoa kiều diễm, thì bây giờ nó đã héo tàn rồi.
Bán Hạ lúng túng cúi đầu, không tự chủ lui về sau một bước, nàng ta không ngờ sẽ gặp phải Vương phi mặc hoa phục diễm lệ ở đây, ngay cả nha hoàn bên cạnh Vương phi cũng quang vinh chói lọi hơn nàng ta gấp mấy lần, sự chênh lệch rõ ràng này khiến nàng ta thật hận không vùi mình xuống cái hố nào đó, để đừng ai nhìn thấy sự xấu xí quê mùa của mình nữa.
Hạ Hành tùy ý liếc nhìn Bán Hạ, trong mắt không có chút cảm xúc nào: "Nếu là nha hoàn ở phòng giặt quần áo, vậy chỉ nên làm tốt bổn phận trong phòng giặt quần áo, đừng nên đi loạn trong phủ.”
Hốc mắt Bán Hạ đỏ lên, một hồi lâu mới run run rẩy rẩy hành lễ: "Nô tỳ nhớ rõ."
"Lui xuống đi." Kể từ khi nhận ra mình có tình cảm sâu đậm với Khúc Khinh Cư, hắn không còn thấy hứng thú với đám nữ nhân trong hậu viện kia nữa, huống chi nha hoàn trước mắt này quá bình thường, thậm chí ngay cả dáng vẻ ban đầu của Bán Hạ là gì, hắn cũng không nhớ nổi nữa rồi.
Thấy Vương gia và Vương phi muốn đi dạo trong vườn, Minh Hòa tự mình kéo Bán Hạ ra một bên. Đợi ra khỏi cổng rồi, hắn cười lạnh nói với Bán Hạ: "Sau này Bán Hạ cô nương nên tự biết thân biết phận mình thì hơn.” Hắn chỉ chỉ cửa thuỳ hoa: "Cánh cửa này, người như ngươi có thể vào được sao."
Thân thể Bán Hạ lảo đảo, lại cắn chặt răng không nói gì.
"Đừng trách Minh gia gia chưa nói rõ ràng với ngươi, nếu như ngươi lại dùng những thủ đoạn thấp kém chướng mắt này nữa, thì không phải tự đi ra nữa đâu, mà là được khiêng ra đấy.” Minh Hòa giễu cợt nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng ta: "Cũng không tự soi gương nhìn lại mình đi, có Vương phi ở đây, Vương gia có thể để mắt đến ngươi sao? Ngươi không ngại mất mặt, nhưng Minh gia gia ta thấy ngượng thay cho ngươi đấy.” Nói xong, hắn phủi phủi tay áo, không nhanh không chậm xoay người, thong thả đi vào trong.
Bán Hạ ngỡ ngàng nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt hoàn toàn tĩnh mịch.
Nếu nói, trong kinh mấy ngày này ai là người hả hê nhất, ngoài Thụy vương ra thì không nghĩ ra được ai khác. Vụ án Giang Nam vốn huyên náo đến gà bay chó sủa cứ như thế mà bị dìm cho chìm nghỉm, lại rửa sạch được hiềm nghi vụ án bày mưu ám sát huynh đệ, ngay cả lão đại chướng tai gai mắt nhất cũng bị giam cầm theo. d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n
Thụy vương cảm thấy lâu lắm rồi mới được sảng khoái như vậy. Cho nên, dù nhìn thấy Vương phi mặt đờ đẫn không có tinh thần của mình, hắn cũng tốt bụng không thèm so đo nổi giận.
"Nói đi, lại là chuyện gì?" Hạ Uyên ngồi trên ghế, liếc nhìn Tần Bạch Lộ, hỏi.
Tần Bạch Lộ thấy dáng vẻ không đứng đắn của hắn, cắn môi nói: "Ngày mai là lễ mừng thọ của phụ thân thiếp, không biết Vương gia có thời gian hay không....."
"Nếu là đại thọ của phụ thân nàng, thì mở khố phòng, mang nhiều lễ thọ về nhà một chút.” Hạ Uyên đứng lên: "Ngày mai bổn vương còn có việc, không đi với nàng được, tối nay nghỉ ngơi sớm đi, bổn vương đến Tây viện."
Tần Bạch Lộ nhìn bóng lưng Hạ Uyên, ánh mắt từ từ lạnh lùng. Lại là Tây viện! Lại là con tiện nhân Khúc Ước Tố kia!
"Vương phi." Nha hoàn cận thân lo lắng nhìn nàng ta.
"Không có việc gì, phân phó xuống dưới, bổn vương phi muốn đi tra xét khố phòng." Nàng ta cười lạnh, hắn đã không muốn đi, nàng cũng không cần.
Trong phủ Đoan Vương, Khúc Khinh Cư cùng Hạ Hành đi dạo trong viện, sau khi hai người dùng bữa tối xong, liền ngồi kề bên nhau đọc sách, chỉ là, một người đọc 《 Đạo Đức Kinh 》cao thâm khó hiểu, một người lại đọc tiểu thuyết thoại bản.
Sau một hồi, Hạ Hành thấy vẻ mặt Khúc Khinh Cư có vẻ tức giận, liền bỏ sách trong tay xuống, hỏi: "Trong sách này viết gì mà khiến nàng tức giận như vậy?"
Khúc Khinh Cư bực bội khép sách lại, giọng mang giận dỗi, nói: "Nam nhân trong câu chuyện này cũng quá bạc tình rồi. Hai người đã ở bên nhau hơn mười năm, hẳn là không so được với những cô nương trẻ tuổi mềm mại khác rồi. Cuối cùng, sau khi quyết định hưu người vợ se duyên kết tóc của mình, còn trách nàng ta không hiểu phong tình. Ban đầu hắn không có tiền đi học, toàn dựa vào người vợ vất vả nuôi mình, sao lúc đó không nói như vậy đi; hắn được điều đến nơi khác làm quan, để lại phụ mẫu già cả cho người vợ phụng dưỡng hầu hạ, sao lúc đó không nói thế đi; chờ đến khi hắn quyền cao chức trọng thì trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, cảm thấy nàng ấy không xứng với mình liền hưu thê. Nam nhân thối tha như thế mà được làm nhân vật chính à, quan điểm của người viết thật khiến người ta ghê tởm mà.”
Hạ Hành lấy sách trên tay nàng, cười nói: "Chỉ là một chuyện xưa mà thôi, cần gì tức giận vì chuyện như vậy. Quyết định là ở chính bản thân mình, dù kết quả cuối cùng như thế nào, cũng phải nắm chắc trong tay mình." Hắn khinh thường nhìn tên người viết trên bìa sách: "Thượng Quan công tử? Loại người này, thường thường đều là những tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu, bọn họ không gom đủ sính lễ, không cưới được thê tử, lại càng không có bản lãnh thi đậu công danh, phải dựa vào việc viết những thứ nhảm nhí này để kiếm chút tiền mua bánh màn thầu sống qua ngày, cũng là để thỏa mãn ảo tưởng của mình. Chúng ta đừng thèm chấp nhặt với loại nam nhân vô dụng này, ngoan."
Khúc Khinh Cư hừ một tiếng.
Ngoan ngoan cái đầu ngươi ấy!
Hết chương 67
**********
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh