Thế Nào Là Hiền Thê
Chương 6: Quãng thời gian ăn trưa tuyệt đẹp
Ra khỏi Thúy U uyển, Khúc Khinh Cư duỗi tay mân mê chiếc trâm rủ cài bên tóc mai, nhếch nhếch khóe miệng, không ngờ vị Đoan vương này cũng có hứng thú với thứ đồ chơi của phụ nữ. Vừa nãy lúc ánh mắt hắn ta chạm vào chiếc trâm rủ, thật sự khiến nàng có chút không thể nhịn được. Đoan vương thật là đáng thương, có tí sở thích mà cũng phải trốn trốn tránh tránh.
Không biết vương phi nhà mình đang muốn biến vương gia thành hạt cải thìa dưới đất giữa tiết trời đông, Ngân Liễu nói:
“Vương phi, nô tỳ không hiểu, tại sao phải đem theo Tiễn Vân về chính viện.”
(Vụ án Tiểu Bạch Thái trong tứ đại nghi án cuối đời nhà Thanh, vụ án nói về một cô gái tên là Tất Tú Cô (1856 – 1930) được nhà họ Cát nhận làm con dâu từ nhỏ, nên gọi là Cát Tất thị, vì dáng vẻ trắng trẻo xinh xắn, lại hay mặc áo xanh váy trắng, nên được mọi người là “Tiểu Bạch Thái” (trong tiếng trung Tiểu Bạch Thái còn có nghĩa là cây cải thìa.). Sau này cụm từ cải thìa thường dùng để miêu tả những người có số phận oan uổng thảm thương.)
“Cô ngốc quá, chuyện rõ rành rành ra như vậy còn không hiểu?”
Mộc Cận đảo mắt nhìn bốn phía, nhẹ giọng nói:
“Con bé Tiễn Vân là người trong phủ, nhất định chẳng có bao nhiêu lòng trung thành với Vân Khuynh. Hôm nay vương phi chuyển Tiễn Vân về chính viện, ngày mai cũng sẽ có những kẻ khác dao động tâm tư. Nước chảy chỗ trũng, người đến nơi cao, ai mà biết được những người bên cạnh mấy nàng thị thiếp ấy có muốn đến chỗ cao không?”.
Ngân Liễu nhất thời giật mình, lại kinh ngạc trước sự thấu hiểu suy nghĩ của vương phi của Mộc Cận, nàng đã hơi hiểu ra tại sao vương phi lại âm thầm xếp Mộc Cận vào vị trí đắc lực số một rồi, nàng nhìn nhìn vương phi và Mộc Cận, lần đầu tiên thật sự ý thức được rằng, vương phi đã khác xưa.
Chuyện vương phi xử lý nàng mỹ nhân ca kỹ của Thúy U uyển đã được lan truyền khắp nơi, Khúc Khinh Cư còn chưa quay về được chính viện, thì dọc được đi đã gặp rất nhiều nô tỳ tới hành lễ, mà những nô tỳ này đều là người bên cạnh các trắc phi hoặc thị thiếp khác.
Vừa đến cửa lớn của chính viện, Khúc Khinh Cư đã thấy Ngọc Trâm và Kim Trản đang đứng trước cổng, trông thấy nàng trở về, khuôn mặt hai người đều lộ vẻ vui mừng chạy tới:
“Vương phi, Tiền Thường Tín dẫn người tới tặng rất nhiều thứ, nói rằng vương gia đặc biệt tặng cho người, giờ Tiền Thường Tín vẫn còn ở đây, người có muốn gặp một lát không?”.
Khúc Khinh Cư gật gật đầu, đi vào gian ngoài của phòng chính ở chính viện, thì thấy Tiền Thường Tín cùng vài tên thái giám mặt mày ngoãn ngoãn nghe lời đang đứng đó, trên chiêc bàn trong phòng còn đặt những chiếc hộp gấm tương đối to cùng các loại gấm vóc, nhìn mấy thứ này không ít chút nào.
Thấy vương phi bước vào, Tiền Thường Tín hành lễ nói:
“Tham kiến vương phi, đây đều là những thứ vương gia sai nô tài mang tới dâng lên cho người. Vương gia còn nói, nếu vương phi còn cần thứ gì nữa, thì chỉ cần dặn dò đám người dưới đi làm là được.”
“Cám ơn vương gia hộ ta,”
Khúc Khinh Cư mở chiếc hộp cao nhất trên bàn ra, bên trong là một chiếc trâm cài hình chim tước được làm thủ công, nàng mỉm cười đóng chiếc hộp lại,
“Lần này Tiền công công đặc biệt chạy tới đây thế này, đúng là vất vả rồi.”
“Không dám, không dám,”
Tiền Thường Tín vội vàng nói không dám, hai tay lại dâng lên một chiếc hộp gấm bên trên có chữ phúc trong hình tròn,
“Cái hộp này là vương gia đặc biệt dặn dò nô tài dâng lên cho vương phi, hy vọng vương phi sẽ thích.”
Mộc Cận nhận lấy chiếc hộp gấm rồi dâng đến tay Khúc Khinh Cư, Khúc Khinh Cư mở chiếc hộp ra, đuôi mày hơi động, duỗi tay cầm thứ đó ra, trong phòng nhất thời là một trận than nhẹ.
Đó là một cây trâm rủ hình chim loan, chỉ là tay nghề thủ công tinh tế hiếm có, hơi động đậy một chút thôi thì con chim dường như còn sống đang sải cánh muốn tung bay, thậm chí có thể thấy rõ được từng đường vân trên mình con chim loan xanh biếc, con mắt được khảm bằng loại đá mã não thượng hạng, Mộc Cận nhất thời nhìn đến ngây người.
“Cây trâm rủ này đẹp quá,”
cho dù là Khúc Khinh Cư cũng phải kinh ngạc mà thốt lên một tiếng, thứ này thật xứng với câu tay nghề làm ra tinh tế hơn cả trời ban, ngay cả ở kiếp trước nàng cũng chưa từng nhìn thấy thứ nào tinh xảo đến thế. Thiết nghĩ đây chính là sự tôn quý của hoàng thất trong lời đồn, Khúc Khinh Cư mỉm cười, nhìn Tiền Thường Tín nói:
“Làm phiền Tiền công công rồi, cây trâm rủ này ta rất thích.”
Đúng lúc Minh Hòa vừa đi tới cổng nhìn thấy nụ cười ấy, trong lòng thầm than, nụ cười đó quả thật quá sức quyến rũ động lòng người, Phùng trắc phi và Vân Khuynh cô nương có so, cũng phải thua kém vài phần. Hắn không nhịn được liếc nhìn khuôn mặt vương gia đang đi phía trước, cũng không biết vương gia nghĩ thế nào.
“Nàng thích nó, thì cũng coi như cho nó có đất dụng võ rồi.”
Hạ Hành đi tới trước mặt Khúc Khinh Cư, cầm lấy chiếc trâm trong tay nàng, tự tay thay cho chiếc trâm rủ cũ cho nàng.
Đám người hầu trong phòng nhất loạt cúi thấp đầu xuống, vương gia thân mật cùng vương phi bọn hắn không nhìn được đâu, đợi vương gia tán thưởng ra tiếng xong, bọn hắn mới dám ngẩng đầu lên.
“Quả nhiên là không gì hợp với nàng hơn,”
Hạ Hành lùi ra sau một bước, ngắm nhìn cây trâm cài lên mái tóc đen óng, khuôn mặt lộ rõ vẻ hài lòng,
“Mái tóc vương phi đen mượt óng ả, lại được chiếc trâm rủ này tôn lên nên lại càng đẹp.”
Khuôn mặt Khúc Khinh Cư mang theo nụ cười e thẹn, cúi đầu không nhìn thẳng vào mắt Hạ Hành nữa, nàng là một cô gái tầm thường, đương nhiên sẽ thích người khác khen mình, nhưng người nói lời khen ngợi đang đứng ngay trước mặt nàng lúc này đây chẳng hề đơn giản chút nào, khiến nàng không thể tin đó chỉ là những lời tán thưởng đơn thuần.
Thời gian hai người ở cùng nhau không nhiều, nên đợi đến khi hai người ngồi xuống xong, cũng chẳng có nhiều chuyện để nói, may thay lần lượt những món ăn được bày lên hóa giải sự yên lặng của cả hai.
Quy tắc khi ăn cơm phải yên lặng không nói chuyện, khiến hai người trầm mặc ăn cơm, nhưng bầu không khí không hề có chút ngượng ngập. Khúc Khinh Cư nhìn tư thái dùng bữa của Hạ Hành, không thể không thừa nhận trong số những người nàng đã từng gặp, người đàn ông trước mặt là người có phong thái dùng bữa đẹp nhất. Mỗi một hành động giơ tay nhấc chân, so với những thứ được gọi là lễ nghi của giới quý tộc đời trước thì xem ra sướng bụng vui mắt hơn nhiều.
Cái gọi là ngắm người đẹp ăn cũng thấy ngon, chính là dáng vẻ của Hạ Hành khiến khẩu vị của Khúc Khinh Cư tốt hơn hẳn, không nhịn được khiến người hầu phải lấy thêm cho nàng một bát cơm nữa. Nhưng hành động này trong mắt người khác, lại biến thành
“Ôi chao, tình cảm vương phi giành cho vương gia quả thật là sâu đậm, có vương gia ở đây ngay cả cơm cùng ăn nhiều hơn một bát.”
Hạ Hành cũng không ngờ rằng Khúc Khinh Cư lại có thể dùng bữa một cách tự nhiên đến thế, những người phụ nữ khác trong phủ khi ở trước mặt hắn đều ăn uống rất ít, tiếng phát ra khi ăn cũng rất khẽ, nhưng sao đến chỗ của vương phi, hắn lại cảm thấy ánh mắt vương phi khi nhìn mình từng đợt từng đợt đều rất quái dị.
Bữa cơm trưa đã ăn xong, Khúc Khinh Cư nhìn thấy nô tỳ đang quỳ trước mặt mình nâng cao chiếc chậu đồng, bèn nhanh chóng rửa tay rồi cho người đứng dậy lui sang một bên.
Hạ Hành nhìn Khúc Khinh Cư, sau khi thu lại ánh mắt bèn nói:
“Thân thể vương phi đã khỏe lên, bổn vương cũng thấy yên tâm hơn nhiều, sau này hậu viện sẽ do nàng toàn quyền xử lý, có chuyện gì không hiểu thì cũng không cần phải lo lắng, Tiền Thường Tín và Minh Hòa là hai quản gia trong phủ, nếu có chuyện gì phiền phức, thì cứ giao cho bọn chúng là được.”
Nhận chiếc khăn lụa Mộc Cận dâng lên để lau tay, Khúc Khinh Cư nói:
“Những ngày qua thân thể thiếp cứ lệt bệt mãi, không thể quản lý tốt chuyện hậu viện cho vương gia được, thật sự không còn mặt mũi nào gặp vương gia nữa.” Nói xong, lại nhìn đến Tiền Thường Tín và Minh Hòa đang đứng trong góc phòng, “Hai người bọn hắn quản lý mọi việc lớn nhỏ trong phủ rất tốt, thiết nghĩ sau này thiếp cũng không cần phải bận tâm quá nhiều đâu.”
Nghe thấy những lời này của vương phi, cả Tiền Thường Tín và Minh Hòa đều cúi đầu xuống càng thấp hơn nữa, để tỏ lòng khiêm tốn và tốn trọng của bản thân. Cho dù bọn hắn có là người được tin dùng trước mặt vương gia, nhưng vương phi mới là nữ chủ nhân của vương phủ, vương phi phụ trách quản lý hậu viện là chuyện hiển nhiên không còn gì để bàn cãi, hai tên nô tài bọn hắn có là gì chứ?
Đặt tách trà súc miệng sang một bên, lau hai khóe miệng sạch sẽ xong, Hạ Hành nhìn thấy khuôn mặt vương phi mang theo ý cười dáng vẻ lười biếng dựa vào lưng ghế, khóe miệng liền nhướn lên:
“Hậu viện này trước giờ đều do bọn chúng quản lý cũng chẳng có gì tốt, sau này nàng sẽ phải tốn nhiều tâm tư hơn đấy.”
Hắn hạ tầm mắt xuống, nhìn chén trà xanh đặt trên mặt bàn, dường như không hề để tâm đến đám phụ nữ ở hậu viện,
“Nàng là vương phi của bổn vương, những người khác đều không bằng được nàng.”
Một người đàn ông sinh ra trong gia đình hoàng thất nói những lời này với vợ mình cũng có thể coi như đó là một lời hứa hẹn rất có sức nặng, khóe mắt Khúc Khinh Cư liếc nhìn Hạ Hành, vừa khéo đối phương cũng ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, cả hai khiến nụ cười trên khuôn mặt mình càng trở nên ấm áp hơn, giống như một đôi vợ chồng già sống với nhau nhiều năm, khiến người người ta không nhìn ra được điểm gì không phải.
“Thiếp kém cỏi, đành gắng hết sức thử một lần vậy, không mong gì khác, chỉ mong vương gia lúc trở về nhà có một nơi để thư thái thoải mái.”
Khúc Khinh Cư nở nụ cười làm cả khuôn mặt bừng sáng rạng rỡ,
“Vương gia tin tưởng thiếp như vậy, thì đó là may mắn của thiếp.”
Hạ Hành nhìn nụ cười kiều diễm tươi tắn của cô gái đang ở trước mặt, nhớ tới xuất thân của nàng, tuy rằng là tiểu thư của phủ Xương Đức Công do vợ cả sinh ra, nhưng đáng tiếc ra đời chưa được bao lâu thì mẹ ruột qua đời. Thêm vào đó chuyện Xương Đức Công yêu thương kế phu nhân đã lan truyền ra khắp kinh thành từ lâu, thậm chí có lời đồn rằng khi vợ cả của Xương Đức Công đang mang thai, ông ta vẫn còn vụng trôm quấn quýt cùng kế phu nhân, thậm chí còn mượn bài thơ “Lạc thần phú” để bày tỏ tình cảm của mình giành cho bà ta. Đến khi vợ cả qua đời, Xương Đức Công vội vàng đón kế phu nhân vào cửa. Thậm chí còn dùng mấy câu thơ trong “Lạc thần phú” để đặt tên cho con gái, điều đó đã trở thành niềm ngưỡng mộ và ghen tị của không ít những vị phu nhân tiểu thư trong kinh thành. Khiến người ta quên luôn vị tiền phu nhân đáng thương của Xương Đức Công cùng cô con gái mới ra đời chưa được bao lâu.
(Lạc thần phú là một bài thơ nổi tiếng của Tào Thực – con trai của Tào Tháo, tương truyền rằng Tào Thực yêu say đắm Chân Mật – người chị dâu, vợ của anh trai mình là Tào Phi, nhưng không có kết quả, khi trở về đất phong ở Quyên Thành, đi qua sông Lạc Thủy, đêm trú mưa trong thuyền, mơ thấy nàng. Khi tỉnh dậy đã hạ bút viết bài “Cảm Chân phú” này, sau đổi thành “Lạc thần phú”.)
Nghĩ tới đây, liền hiểu tên vị vương phi của mình lấy từ câu thơ “Tiễn viễn du chi văn lý, duệ vụ tiêu chi khinh cư”. Đặt cho con gái với người vợ tiền nhiệm một cái tên thể hiện tình yêu sâu đậm của mình với vị phu nhân đương nhiệm, con người của vị Xương Đức Công này thật không biết là thâm tình hay vô tình nữa, nhưng có thể khẳng định duy nhất một điều rằng con gái do người vợ trước sinh ra rất đáng thương, cũng may nàng vẫn còn có gia đình bên cậu làm chỗ dựa đáng tin cậy, nếu không chẳng biết có sống nổi đến giờ không. Hạ Hành sinh ra ra trong gia đình hoàng thất, hiểu rất rõ mọi thủ đoạn âm hiểm ấy, từ khi vị vương phi tính tình lành như cục đất này bước chân vào cửa, hắn cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Nhưng hai ngày qua, hành vi của vương phi lại khiến hắn thấy rất bất ngờ.
(Hai câu thơ nằm trong bài “Lạc thần phú” có nghĩa là “Giày viễn du thêu họa tiết, quần mây lụa phất nhẹ nhàng.)
Lẽ nào trước đây khi ở trong phủ của Xương Đức Công vì mạng sống nên vương phi nhà mình nhẫn nhịn chịu đựng, đến khi tới vương phủ thì mới dần dần bộc lộ tính cách thật sự?
Khúc Khinh Cư cũng chẳng có chút hứng thú nào với suy nghĩ của Hạ Hành, khuôn mặt nàng vẫn mang theo ý cười dựa vào lưng ghế, đợi Hạ Hành mở miệng nói tiếp. Với người đàn ông không hề đơn giản này, nàng không muốn tùy tiện mở miệng, rước thêm những điều không vui cho bản thân.
“Vương phi khong cần phải quá lo lắng, nàng là vương phi của bổn vương, thân phận tôn quý, nếu đám hạ nhân trong phủ có làm gì không đúng, thì chỉ cần đuổi đi là xong,”
Hạ Hành hơi nheo nheo mắt,
“Đoan vương phủ ta không có loại người hầu chèn ép kẻ dưới lừa gạt bề trên như thế.”
“Vâng,”
Khúc Khinh Cư cười cười, chuyển chủ đề cuộc nói chuyện vào những loại chuyện lặt vặt không quan trọng.
Hai người lại nói chuyện thêm non nửa nén hương nữa, Hạ Hành mới đứng dậy nói:
“Thân thể của nàng vừa mới khỏe lại, buổi trưa hãy nghỉ ngơi đi một lát, đến tối ta sẽ lại tới.”
Phát hiện Hạ Hành đã thay đổi từ “bổn vương” thành “ta”, Khúc Khinh Cư liền hiểu ra, vị Đoan vương này đã có chút tôn trọng tối thiếu với mình rồi, nàng cũng đứng dậy tiễn ra đến tận cửa, mắt thấy người dần dần đã đi xa, ý cười trên mặt mới nhạt đi.
Mộc Cận ở sau lưng đi tới, thấy sắc mặt nàng bình tĩnh như vậy, do dự một lúc mới mở miệng nói:
“Vương phi, buổi tối vương gia tới, nên làm gì đây ạ?”.
Khúc Khinh Cư nhướn nhướn lông mày, giờ đã thành ra như vậy rồi, nàng cũng không đến mức giả vờ õng ẹo không chịu chung chăn chung gối cùng vương gia, lấy khăn tay thấm thấm số mồ hôi không tồn tại trên trán, nói:
“Nên thế nào thì làm thế ấy, ta đi nghỉ một lát đã, sau một canh giờ nữa tới hầu hạ ta tắm rửa.”
Thấy thần sắc vương phi vẫn như bình thường, nên khuôn mặt của Mộc Cận mới lộ ra nụ cười thoáng qua nói:
“Nô tỳ sẽ sai người đi chuẩn bị.”
Gật gật đầu, Khúc Khinh Cư cúi mặt xuống, xoa xoa thùy tai, chưa chi đã phải ở cùng người lạ, thì thật sự có chút hơi hơi xấu hổ.
Không biết vương phi nhà mình đang muốn biến vương gia thành hạt cải thìa dưới đất giữa tiết trời đông, Ngân Liễu nói:
“Vương phi, nô tỳ không hiểu, tại sao phải đem theo Tiễn Vân về chính viện.”
(Vụ án Tiểu Bạch Thái trong tứ đại nghi án cuối đời nhà Thanh, vụ án nói về một cô gái tên là Tất Tú Cô (1856 – 1930) được nhà họ Cát nhận làm con dâu từ nhỏ, nên gọi là Cát Tất thị, vì dáng vẻ trắng trẻo xinh xắn, lại hay mặc áo xanh váy trắng, nên được mọi người là “Tiểu Bạch Thái” (trong tiếng trung Tiểu Bạch Thái còn có nghĩa là cây cải thìa.). Sau này cụm từ cải thìa thường dùng để miêu tả những người có số phận oan uổng thảm thương.)
“Cô ngốc quá, chuyện rõ rành rành ra như vậy còn không hiểu?”
Mộc Cận đảo mắt nhìn bốn phía, nhẹ giọng nói:
“Con bé Tiễn Vân là người trong phủ, nhất định chẳng có bao nhiêu lòng trung thành với Vân Khuynh. Hôm nay vương phi chuyển Tiễn Vân về chính viện, ngày mai cũng sẽ có những kẻ khác dao động tâm tư. Nước chảy chỗ trũng, người đến nơi cao, ai mà biết được những người bên cạnh mấy nàng thị thiếp ấy có muốn đến chỗ cao không?”.
Ngân Liễu nhất thời giật mình, lại kinh ngạc trước sự thấu hiểu suy nghĩ của vương phi của Mộc Cận, nàng đã hơi hiểu ra tại sao vương phi lại âm thầm xếp Mộc Cận vào vị trí đắc lực số một rồi, nàng nhìn nhìn vương phi và Mộc Cận, lần đầu tiên thật sự ý thức được rằng, vương phi đã khác xưa.
Chuyện vương phi xử lý nàng mỹ nhân ca kỹ của Thúy U uyển đã được lan truyền khắp nơi, Khúc Khinh Cư còn chưa quay về được chính viện, thì dọc được đi đã gặp rất nhiều nô tỳ tới hành lễ, mà những nô tỳ này đều là người bên cạnh các trắc phi hoặc thị thiếp khác.
Vừa đến cửa lớn của chính viện, Khúc Khinh Cư đã thấy Ngọc Trâm và Kim Trản đang đứng trước cổng, trông thấy nàng trở về, khuôn mặt hai người đều lộ vẻ vui mừng chạy tới:
“Vương phi, Tiền Thường Tín dẫn người tới tặng rất nhiều thứ, nói rằng vương gia đặc biệt tặng cho người, giờ Tiền Thường Tín vẫn còn ở đây, người có muốn gặp một lát không?”.
Khúc Khinh Cư gật gật đầu, đi vào gian ngoài của phòng chính ở chính viện, thì thấy Tiền Thường Tín cùng vài tên thái giám mặt mày ngoãn ngoãn nghe lời đang đứng đó, trên chiêc bàn trong phòng còn đặt những chiếc hộp gấm tương đối to cùng các loại gấm vóc, nhìn mấy thứ này không ít chút nào.
Thấy vương phi bước vào, Tiền Thường Tín hành lễ nói:
“Tham kiến vương phi, đây đều là những thứ vương gia sai nô tài mang tới dâng lên cho người. Vương gia còn nói, nếu vương phi còn cần thứ gì nữa, thì chỉ cần dặn dò đám người dưới đi làm là được.”
“Cám ơn vương gia hộ ta,”
Khúc Khinh Cư mở chiếc hộp cao nhất trên bàn ra, bên trong là một chiếc trâm cài hình chim tước được làm thủ công, nàng mỉm cười đóng chiếc hộp lại,
“Lần này Tiền công công đặc biệt chạy tới đây thế này, đúng là vất vả rồi.”
“Không dám, không dám,”
Tiền Thường Tín vội vàng nói không dám, hai tay lại dâng lên một chiếc hộp gấm bên trên có chữ phúc trong hình tròn,
“Cái hộp này là vương gia đặc biệt dặn dò nô tài dâng lên cho vương phi, hy vọng vương phi sẽ thích.”
Mộc Cận nhận lấy chiếc hộp gấm rồi dâng đến tay Khúc Khinh Cư, Khúc Khinh Cư mở chiếc hộp ra, đuôi mày hơi động, duỗi tay cầm thứ đó ra, trong phòng nhất thời là một trận than nhẹ.
Đó là một cây trâm rủ hình chim loan, chỉ là tay nghề thủ công tinh tế hiếm có, hơi động đậy một chút thôi thì con chim dường như còn sống đang sải cánh muốn tung bay, thậm chí có thể thấy rõ được từng đường vân trên mình con chim loan xanh biếc, con mắt được khảm bằng loại đá mã não thượng hạng, Mộc Cận nhất thời nhìn đến ngây người.
“Cây trâm rủ này đẹp quá,”
cho dù là Khúc Khinh Cư cũng phải kinh ngạc mà thốt lên một tiếng, thứ này thật xứng với câu tay nghề làm ra tinh tế hơn cả trời ban, ngay cả ở kiếp trước nàng cũng chưa từng nhìn thấy thứ nào tinh xảo đến thế. Thiết nghĩ đây chính là sự tôn quý của hoàng thất trong lời đồn, Khúc Khinh Cư mỉm cười, nhìn Tiền Thường Tín nói:
“Làm phiền Tiền công công rồi, cây trâm rủ này ta rất thích.”
Đúng lúc Minh Hòa vừa đi tới cổng nhìn thấy nụ cười ấy, trong lòng thầm than, nụ cười đó quả thật quá sức quyến rũ động lòng người, Phùng trắc phi và Vân Khuynh cô nương có so, cũng phải thua kém vài phần. Hắn không nhịn được liếc nhìn khuôn mặt vương gia đang đi phía trước, cũng không biết vương gia nghĩ thế nào.
“Nàng thích nó, thì cũng coi như cho nó có đất dụng võ rồi.”
Hạ Hành đi tới trước mặt Khúc Khinh Cư, cầm lấy chiếc trâm trong tay nàng, tự tay thay cho chiếc trâm rủ cũ cho nàng.
Đám người hầu trong phòng nhất loạt cúi thấp đầu xuống, vương gia thân mật cùng vương phi bọn hắn không nhìn được đâu, đợi vương gia tán thưởng ra tiếng xong, bọn hắn mới dám ngẩng đầu lên.
“Quả nhiên là không gì hợp với nàng hơn,”
Hạ Hành lùi ra sau một bước, ngắm nhìn cây trâm cài lên mái tóc đen óng, khuôn mặt lộ rõ vẻ hài lòng,
“Mái tóc vương phi đen mượt óng ả, lại được chiếc trâm rủ này tôn lên nên lại càng đẹp.”
Khuôn mặt Khúc Khinh Cư mang theo nụ cười e thẹn, cúi đầu không nhìn thẳng vào mắt Hạ Hành nữa, nàng là một cô gái tầm thường, đương nhiên sẽ thích người khác khen mình, nhưng người nói lời khen ngợi đang đứng ngay trước mặt nàng lúc này đây chẳng hề đơn giản chút nào, khiến nàng không thể tin đó chỉ là những lời tán thưởng đơn thuần.
Thời gian hai người ở cùng nhau không nhiều, nên đợi đến khi hai người ngồi xuống xong, cũng chẳng có nhiều chuyện để nói, may thay lần lượt những món ăn được bày lên hóa giải sự yên lặng của cả hai.
Quy tắc khi ăn cơm phải yên lặng không nói chuyện, khiến hai người trầm mặc ăn cơm, nhưng bầu không khí không hề có chút ngượng ngập. Khúc Khinh Cư nhìn tư thái dùng bữa của Hạ Hành, không thể không thừa nhận trong số những người nàng đã từng gặp, người đàn ông trước mặt là người có phong thái dùng bữa đẹp nhất. Mỗi một hành động giơ tay nhấc chân, so với những thứ được gọi là lễ nghi của giới quý tộc đời trước thì xem ra sướng bụng vui mắt hơn nhiều.
Cái gọi là ngắm người đẹp ăn cũng thấy ngon, chính là dáng vẻ của Hạ Hành khiến khẩu vị của Khúc Khinh Cư tốt hơn hẳn, không nhịn được khiến người hầu phải lấy thêm cho nàng một bát cơm nữa. Nhưng hành động này trong mắt người khác, lại biến thành
“Ôi chao, tình cảm vương phi giành cho vương gia quả thật là sâu đậm, có vương gia ở đây ngay cả cơm cùng ăn nhiều hơn một bát.”
Hạ Hành cũng không ngờ rằng Khúc Khinh Cư lại có thể dùng bữa một cách tự nhiên đến thế, những người phụ nữ khác trong phủ khi ở trước mặt hắn đều ăn uống rất ít, tiếng phát ra khi ăn cũng rất khẽ, nhưng sao đến chỗ của vương phi, hắn lại cảm thấy ánh mắt vương phi khi nhìn mình từng đợt từng đợt đều rất quái dị.
Bữa cơm trưa đã ăn xong, Khúc Khinh Cư nhìn thấy nô tỳ đang quỳ trước mặt mình nâng cao chiếc chậu đồng, bèn nhanh chóng rửa tay rồi cho người đứng dậy lui sang một bên.
Hạ Hành nhìn Khúc Khinh Cư, sau khi thu lại ánh mắt bèn nói:
“Thân thể vương phi đã khỏe lên, bổn vương cũng thấy yên tâm hơn nhiều, sau này hậu viện sẽ do nàng toàn quyền xử lý, có chuyện gì không hiểu thì cũng không cần phải lo lắng, Tiền Thường Tín và Minh Hòa là hai quản gia trong phủ, nếu có chuyện gì phiền phức, thì cứ giao cho bọn chúng là được.”
Nhận chiếc khăn lụa Mộc Cận dâng lên để lau tay, Khúc Khinh Cư nói:
“Những ngày qua thân thể thiếp cứ lệt bệt mãi, không thể quản lý tốt chuyện hậu viện cho vương gia được, thật sự không còn mặt mũi nào gặp vương gia nữa.” Nói xong, lại nhìn đến Tiền Thường Tín và Minh Hòa đang đứng trong góc phòng, “Hai người bọn hắn quản lý mọi việc lớn nhỏ trong phủ rất tốt, thiết nghĩ sau này thiếp cũng không cần phải bận tâm quá nhiều đâu.”
Nghe thấy những lời này của vương phi, cả Tiền Thường Tín và Minh Hòa đều cúi đầu xuống càng thấp hơn nữa, để tỏ lòng khiêm tốn và tốn trọng của bản thân. Cho dù bọn hắn có là người được tin dùng trước mặt vương gia, nhưng vương phi mới là nữ chủ nhân của vương phủ, vương phi phụ trách quản lý hậu viện là chuyện hiển nhiên không còn gì để bàn cãi, hai tên nô tài bọn hắn có là gì chứ?
Đặt tách trà súc miệng sang một bên, lau hai khóe miệng sạch sẽ xong, Hạ Hành nhìn thấy khuôn mặt vương phi mang theo ý cười dáng vẻ lười biếng dựa vào lưng ghế, khóe miệng liền nhướn lên:
“Hậu viện này trước giờ đều do bọn chúng quản lý cũng chẳng có gì tốt, sau này nàng sẽ phải tốn nhiều tâm tư hơn đấy.”
Hắn hạ tầm mắt xuống, nhìn chén trà xanh đặt trên mặt bàn, dường như không hề để tâm đến đám phụ nữ ở hậu viện,
“Nàng là vương phi của bổn vương, những người khác đều không bằng được nàng.”
Một người đàn ông sinh ra trong gia đình hoàng thất nói những lời này với vợ mình cũng có thể coi như đó là một lời hứa hẹn rất có sức nặng, khóe mắt Khúc Khinh Cư liếc nhìn Hạ Hành, vừa khéo đối phương cũng ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, cả hai khiến nụ cười trên khuôn mặt mình càng trở nên ấm áp hơn, giống như một đôi vợ chồng già sống với nhau nhiều năm, khiến người người ta không nhìn ra được điểm gì không phải.
“Thiếp kém cỏi, đành gắng hết sức thử một lần vậy, không mong gì khác, chỉ mong vương gia lúc trở về nhà có một nơi để thư thái thoải mái.”
Khúc Khinh Cư nở nụ cười làm cả khuôn mặt bừng sáng rạng rỡ,
“Vương gia tin tưởng thiếp như vậy, thì đó là may mắn của thiếp.”
Hạ Hành nhìn nụ cười kiều diễm tươi tắn của cô gái đang ở trước mặt, nhớ tới xuất thân của nàng, tuy rằng là tiểu thư của phủ Xương Đức Công do vợ cả sinh ra, nhưng đáng tiếc ra đời chưa được bao lâu thì mẹ ruột qua đời. Thêm vào đó chuyện Xương Đức Công yêu thương kế phu nhân đã lan truyền ra khắp kinh thành từ lâu, thậm chí có lời đồn rằng khi vợ cả của Xương Đức Công đang mang thai, ông ta vẫn còn vụng trôm quấn quýt cùng kế phu nhân, thậm chí còn mượn bài thơ “Lạc thần phú” để bày tỏ tình cảm của mình giành cho bà ta. Đến khi vợ cả qua đời, Xương Đức Công vội vàng đón kế phu nhân vào cửa. Thậm chí còn dùng mấy câu thơ trong “Lạc thần phú” để đặt tên cho con gái, điều đó đã trở thành niềm ngưỡng mộ và ghen tị của không ít những vị phu nhân tiểu thư trong kinh thành. Khiến người ta quên luôn vị tiền phu nhân đáng thương của Xương Đức Công cùng cô con gái mới ra đời chưa được bao lâu.
(Lạc thần phú là một bài thơ nổi tiếng của Tào Thực – con trai của Tào Tháo, tương truyền rằng Tào Thực yêu say đắm Chân Mật – người chị dâu, vợ của anh trai mình là Tào Phi, nhưng không có kết quả, khi trở về đất phong ở Quyên Thành, đi qua sông Lạc Thủy, đêm trú mưa trong thuyền, mơ thấy nàng. Khi tỉnh dậy đã hạ bút viết bài “Cảm Chân phú” này, sau đổi thành “Lạc thần phú”.)
Nghĩ tới đây, liền hiểu tên vị vương phi của mình lấy từ câu thơ “Tiễn viễn du chi văn lý, duệ vụ tiêu chi khinh cư”. Đặt cho con gái với người vợ tiền nhiệm một cái tên thể hiện tình yêu sâu đậm của mình với vị phu nhân đương nhiệm, con người của vị Xương Đức Công này thật không biết là thâm tình hay vô tình nữa, nhưng có thể khẳng định duy nhất một điều rằng con gái do người vợ trước sinh ra rất đáng thương, cũng may nàng vẫn còn có gia đình bên cậu làm chỗ dựa đáng tin cậy, nếu không chẳng biết có sống nổi đến giờ không. Hạ Hành sinh ra ra trong gia đình hoàng thất, hiểu rất rõ mọi thủ đoạn âm hiểm ấy, từ khi vị vương phi tính tình lành như cục đất này bước chân vào cửa, hắn cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Nhưng hai ngày qua, hành vi của vương phi lại khiến hắn thấy rất bất ngờ.
(Hai câu thơ nằm trong bài “Lạc thần phú” có nghĩa là “Giày viễn du thêu họa tiết, quần mây lụa phất nhẹ nhàng.)
Lẽ nào trước đây khi ở trong phủ của Xương Đức Công vì mạng sống nên vương phi nhà mình nhẫn nhịn chịu đựng, đến khi tới vương phủ thì mới dần dần bộc lộ tính cách thật sự?
Khúc Khinh Cư cũng chẳng có chút hứng thú nào với suy nghĩ của Hạ Hành, khuôn mặt nàng vẫn mang theo ý cười dựa vào lưng ghế, đợi Hạ Hành mở miệng nói tiếp. Với người đàn ông không hề đơn giản này, nàng không muốn tùy tiện mở miệng, rước thêm những điều không vui cho bản thân.
“Vương phi khong cần phải quá lo lắng, nàng là vương phi của bổn vương, thân phận tôn quý, nếu đám hạ nhân trong phủ có làm gì không đúng, thì chỉ cần đuổi đi là xong,”
Hạ Hành hơi nheo nheo mắt,
“Đoan vương phủ ta không có loại người hầu chèn ép kẻ dưới lừa gạt bề trên như thế.”
“Vâng,”
Khúc Khinh Cư cười cười, chuyển chủ đề cuộc nói chuyện vào những loại chuyện lặt vặt không quan trọng.
Hai người lại nói chuyện thêm non nửa nén hương nữa, Hạ Hành mới đứng dậy nói:
“Thân thể của nàng vừa mới khỏe lại, buổi trưa hãy nghỉ ngơi đi một lát, đến tối ta sẽ lại tới.”
Phát hiện Hạ Hành đã thay đổi từ “bổn vương” thành “ta”, Khúc Khinh Cư liền hiểu ra, vị Đoan vương này đã có chút tôn trọng tối thiếu với mình rồi, nàng cũng đứng dậy tiễn ra đến tận cửa, mắt thấy người dần dần đã đi xa, ý cười trên mặt mới nhạt đi.
Mộc Cận ở sau lưng đi tới, thấy sắc mặt nàng bình tĩnh như vậy, do dự một lúc mới mở miệng nói:
“Vương phi, buổi tối vương gia tới, nên làm gì đây ạ?”.
Khúc Khinh Cư nhướn nhướn lông mày, giờ đã thành ra như vậy rồi, nàng cũng không đến mức giả vờ õng ẹo không chịu chung chăn chung gối cùng vương gia, lấy khăn tay thấm thấm số mồ hôi không tồn tại trên trán, nói:
“Nên thế nào thì làm thế ấy, ta đi nghỉ một lát đã, sau một canh giờ nữa tới hầu hạ ta tắm rửa.”
Thấy thần sắc vương phi vẫn như bình thường, nên khuôn mặt của Mộc Cận mới lộ ra nụ cười thoáng qua nói:
“Nô tỳ sẽ sai người đi chuẩn bị.”
Gật gật đầu, Khúc Khinh Cư cúi mặt xuống, xoa xoa thùy tai, chưa chi đã phải ở cùng người lạ, thì thật sự có chút hơi hơi xấu hổ.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh