Thế Nào Là Hiền Thê
Chương 114: Ta là của nàng
Editor: Gà
Chuyện công chúa Nhu quốc hiến vũ ở tiệc vạn thọ, nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Kinh thành, không hề thiếu người thích vào giúp vui bắt đầu đoán kỹ thuật múa của công chúa Nhu quốc thế nào, tư sắc ra sao, thậm chí có người bắt đầu đồn đãi hoàng thượng sẽ nhét công chúa Nhu quốc vào hậu cung.
Dân chúng Kinh thành đã gặp không ít chuyện, đương nhiên đoán được công chúa Nhu quốc không chỉ đơn thuần hiến vũ, mà muốn thể hiện bản thân trước mặt hoàng thượng. Một nữ nhân nỗ lực biểu hiện ưu điểm của bản thân trước mặt nam nhân khác, nếu nói không hề có tâm tư gì, thật sự làm người ta hoài nghi.
Trong lúc nhất thời lời đồn về công chúa Nhu quốc càng ngày càng nhiều, có người nói nhìn thấy công chúa Nhu quốc mua y phục trang sức ở cửa tiệm này, lại nhìn thấy nàng ta mua hương phấn ở cửa tiệm kia, lời đồn đãi đều có một điểm giống nhau, là vị công chúa này vô cùng xinh đẹp, làm người ta vừa liếc mắt một cái đã có thể mất hồn.
Lời đồn càng truyền càng lợi hại, đã dần dần trở thành mỹ mạo công chúa Đại Dung Nhu quốc khuynh thành, hơn nữa còn vấn vương hoàng thượng, nhưng hoàng thượng ngại hoàng hậu nương nương, mới nhịn đau không thu công chúa Đại Dung tiến cung.
Hoàng hậu gả cho hoàng thượng đã hai ba năm, ngay cả con cũng có rồi, còn chiếm lấy hoàng thượng không cho hắn nạp hậu phi, không khỏi cũng quá bá đạo rồi?
Có một số nam nhân cảm thấy hoàng hậu không đủ hiền đức, có một số nữ nhân tâm tư chua chát, nói hoàng hậu không đủ rộng lượng, đến cuối cùng, dường như công chúa Đại Dung này là một nữ tử ngoại tộc vô tội si tình, mà hoàng hậu là nguyên phối ác độc khi dễ thân phận của nàng ta.
Khi lời đồn bên ngoài truyền đến tai Khúc Khinh Cư, nàng đang chơi trống lắc với Đồn Đồn, nghe Hoàng Dương báo xong, trên mặt nàng lộ ra vài phần ý cười nói: "Thật sự là một câu chuyện hay, khi nào hoàng thượng thương tiếc vị công chúa Đại Dung xinh đẹp này vậy, sao khi không lại phải vứt bỏ nàng ta rồi thế?"
Người trong phòng nghe nói thế, đều nín thở ngưng thần đứng một bên, chỉ sợ hoàng hậu tức giận.
"Hoàng thượng thân là người đứng đầu Đại Long, muốn nạp nữ nhân nào thì cần gì phải do dự, cái gì mà kiềm chế tiền triều, cái gì mà cân bằng hậu cung." Khúc Khinh Cư cười nhạo một tiếng: "Hoàng đế vô dụng mới có thể dựa vào nữ nhân để cai quản triều chính, bản cung thấy lời đồn gì đó do người bụng dạ khó lường truyền ra thì có."
Một lời đồn không hề có căn cứ, lại liên lụy đến hậu cung tiền triều, thậm chí một số đại thần được Hạ Hành trọng dụng cũng chịu liên lụy, những đại thần đó trở thành nghịch thần chiếm lấy triều đình, cả người hoàng hậu này của hắn cũng là độc thủ sau lưng những người đó, mà Hạ Hành đã trở thành Hoàng đế thống khổ bị người kiềm chế.
Trong Kinh thành có không ít quý nhân thế gia, ngày thường có chuyện gì, đều truyền ra đủ loại tin tức, nhưng lần này thống nhất như thế, chắc chắn có người ở sau lưng thao túng. Lời đồn đó nhằm vào bản thân và phủ Trung Nghĩa công, nếu Hạ Hành có nửa điểm không vui đối với nàng, như vậy lời đồn này truyền đến tai hắn, không vui sẽ từ một chút biến thành rất nhiều.
Thủ đoạn này không cao minh, nhưng lại rất hữu dụng, làm hỏng danh dự của nàng, ảnh hưởng đến danh vọng của vài vị quan viên đầy hứa hẹn trong triều, hơn nữa liên lụy đến phụ quốc. Hiện tại các sứ thần phụ quốc vẫn còn ở kinh thành, nếu vị công chúa Đại Dung kia thật sự yên lặng trở về Nhu quốc như vậy, không biết trong lòng những sứ thần phụ quốc đến chúc mừng đó sẽ nghĩ sao?
Nghĩ đến đây, Khúc Khinh Cư khẽ nhíu mày, thấy móng vuốt mũm mĩm của Đồn Đồn bắt được trống lắc, bởi vì đong đưa phát ra âm thanh mà cười thành tiếng, mày chậm rãi giãn ra, đưa tay vuốt khuôn mặt Đồn Đồn nói: "Nếu lời đồn đã nhiều như vậy, không bằng để lời đồn truyền ra càng thêm nhiệt náo một chút."
Hoàng Dương do dự: "Nương nương, ý ngài là..."
"Hiện giờ trong Kinh thành đột nhiên lời đồn ào ạt, lại đúng lúc sau tiết vạn thọ của hoàng thượng, có phải do người cố ý gieo rắc lời đồn hay không, cái này dao động đến suy nghĩ về nền tảng lập quốc của Đại Long, thật sự đáng sợ." Khúc Khinh Cư thở dài: "Thân là người Đại Long, đối với người như thế thật sự ta thấy ghét cay ghét đắng."
Hoàng Dương nghe xong lời này, ánh mắt sáng ngời, nhất thời nói: "Nô tài hiểu rõ rồi."
Nửa ngày qua đi, trong Kinh thành có một số người bắt đầu hoài nghi, tất cả mọi người đều biết hoàng hậu nương nương hiền đức nhân hậu và hoàng thượng tình sâu như biển, trên chiếu thư phong hậu hoàng thượng thậm chí viết hoàng hậu do trời xanh ưu ái, thế nào ngắn ngủi mấy ngày, bỗng thành hoàng hậu tâm ngoan ghen tị, hoàng thượng và hoàng hậu bằng mặt không bằng lòng rồi vậy? Còn có đại nhân bị lời đồn này hãm hại, luôn vì dân chúng làm không ít chuyện tốt, vì sao toàn bộ đều trở thành loạn thần tặc tử?
Chẳng lẽ có người dụng tâm kín đáo cố ý truyền bá lời đồn như vậy, muốn hãm hại hoàng hậu và các vị thanh thiên đại nhân? Sau lưng những lời đồn đó là do loại người nào đang thao túng, những người này là địch nhân của Đại Long, hay nội phản tặc của Đại Long?
Trong kinh chưa bao giờ thiếu người thông minh, khi lời đồn vốn càng truyền càng nóng, bọn họ bỗng mạnh mẽ phát hiện có gì không đúng, hiện giờ suy đoán này vừa ra, bọn họ chợt moi ra không ít đối tượng khả nghi, nói ví dụ như phản tặc, người phụ quốc, công chúa Đại Dung muốn tiến hậu cung, hay Tần gia hoàng hậu không đối phó và một vài vị huynh đệ của hoàng thượng.
Dần dần, càng ngày càng nhiều người bắt đầu hoài nghi lời đồn trước đó, bắt đầu lòng đầy căm phẫn, ào ạt cuộn tay áo lên muốn cào ra kẻ chủ mưu phía sau. Về phần những người này thật sự tức giận, hay vì muốn vào góp vui, thuận tiện nhân giả xem nhân, trí giả xem trí.
Trong Ngự Thư phòng, Hạ Hành nhìn vài vị đại thần phía dưới, bọn họ đều là nghịch thần thông đồng làm bậy với hoàng hậu trong lời đồn. Nghĩ đến lời đồn loạn thất bát tao này, Hạ Hành cười trấn an nói: "Chư vị ái khanh không cần tự trách, loại lời đồn không có thật này trẫm chưa bao giờ để ý, các ngươi là người thế nào, trẫm nhìn thấy, chứ không phải đi nghe những tin đồn này."
Sắc mặt Điền Tấn Kha ngưng trọng tiến lên một bước chắp tay nói: "Do chúng thần vô năng, mới dẫn đến lời đồn như vậy truyền ra, làm hỏng thanh danh của hoàng thượng và hoàng hậu nương nương, xin hoàng thượng trách phạt." Ông là Thiếu khanh Đại Lý Tự, mặc dù không có trực tiếp liên quan đến chuyện này, nhưng vẫn có chút dính líu.
Cấm vệ quân Tôn thống lĩnh trong lòng kêu khổ, thân là ‘nghịch thần nội ứng ngoại hợp với hoàng hậu’, hắn ta không chỉ chịu một mũi tên trong lời đồn bậy, hơn nữa có thể vì không kịp thời ngăn cản tin đồn này mà sẽ bị hoàng thượng trách phạt. Khi Điền Tấn Kha đang thỉnh tội, hắn ta lập tức tiên phong quỳ xuống, việc này có thể liên quan trực tiếp đến hắn ta rồi.
"Trẫm nói rồi, chư vị ái khanh đừng tự trách." Hạ Hành đứng dậy từ ngự án, tự tay nâng hai người dậy: "Các ngươi đều là rường cột nước nhà, trẫm còn ngóng trông các ngươi làm càng nhiều chuyện cho Đại Long hơn, sao có thể vì này việc nhỏ này mà trách phạt các ngươi."
Trong lòng mấy người ở đây ấm áp, gặp được một minh quân như hoàng thượng vậy, thật sự là phúc khí của kẻ làm thần tử. Trong lúc nhất thời, không ít đại lão lệ nóng doanh tròng, đồng loạt quỳ xuống khấu tạ hoàng ân. Trong lòng lại hạ quyết tâm phải điều tra rõ mọi chuyện, tuy vì hoàng thượng tín nhiệm bọn họ nên xem thành việc nhỏ, nhưng bọn họ không thể dễ dàng khoan nhượng để chuyện như vậy xảy ra lần nữa.
"Duy chỉ có một chuyện khiến trong lòng trẫm vô cùng lo âu, hoàng hậu vốn là người hiền đức, lại bị người dụng tâm kín đáo làm hỏng thanh danh." Hạ Hành thở dài: "Việc này mong rằng chư vị đại nhân dụng tâm tra ra kẻ chủ mưu phía sau, ít nhất có thể cho chư vị ái khanh và hoàng hậu một công đạo."
"Xin hoàng thượng yên tâm, chúng thần nhất định sẽ tra rõ việc này." Tôn thống lĩnh chắp tay nói: "Hiện giờ trong kinh không ít người bắt đầu phát hiện có kẻ dụng tâm hiểm ác phía sau, đã không có bao nhiêu người tin vào lời đồn đó nữa. Hoàng hậu nương nương nhân hậu hiền đức, sao có thể bị người khác bôi đen."
La Trường Thanh nhíu mày nhìn Tôn thống lĩnh, ai nói đầu óc võ tướng không đủ dùng, vị này vỗ mông ngựa rất chính xác đấy? Ông ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, quả nhiên thấy ý cười trên mặt hoàng thượng rõ hơn vài phần, ông tiến lên một bước nói: "Hiện giờ trong kinh không ít người bắt đầu hoài nghi công chúa Nhu quốc, còn có Đa Hàn quốc cùng với... Vài vị Vương gia, vi thần cho rằng, hoàng thượng thân thiết với vài vị Vương gia như thế, bọn họ sẽ không làm ra chuyện khiến người phỉ nhổ bậc này đâu."
La Trường Thanh nói lời này, thứ nhất là vì loại suy đoán này bất lợi cho tình đoàn kết giữa Hoàng thất, thứ hai là vì cháu gái mình đã gả cho Thành vương. Nhưng mặc kệ vì sao, vấn đề này của ông không hề sai.
Hạ Hành gật đầu nói: "Mấy vị huynh đệ của trẫm đều là người trung hậu, trẫm tin tưởng bọn họ sẽ không phải là người như thế."
Không lâu sau khi mấy vị đại nhân rời khỏi Ngự Thư phòng, trong kinh không ít người đã biết hoàng thượng nói những lời này, không ít người bắt đầu cảm khái hoàng thượng đối đãi thâm tình thắm thiết với vài vị Vương gia, lại cảm thấy nếu vài vị Vương gia kia không trung thành với hoàng thượng, vậy thì thật sự lang tâm cẩu phế rồi.
Trong phủ Thành vương, Hạ Minh nghe hạ nhân báo xong, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, y đến phòng vương phi còn đang trong tháng, thấy nàng đang ôm đứa bé, thì cười nói: "Vượng nhi vẫn còn ngủ à?"
La Văn Dao thấy y cười tiến vào, giao hài tử cho nhũ mẫu: "Có chuyện gì vui sao?"
Hạ Minh kể mọi việc từ đầu đến cuối một lần, cuối cùng còn thở dài một tiếng: "Hoàng thượng và hoàng hậu đối xử tốt với chúng ta như thế, những gì ta có thể làm cho hoàng chỉ có bấy nhiêu thôi."
"Vương gia và hoàng thượng chính là thân huynh đệ, cảm tình sao có thể tính toán như vậy." La Văn Dao an ủi nói: "Mấy ngày trước đây Mộc Cận bên cạnh hoàng hậu nương nương còn cố ý đến thăm thiếp, còn dặn ta không ít chuyện, chẳng lẽ mọi việc đều vì hoàng hậu nương nương muốn thiếp hồi báo sao?"
"Do ta suy nghĩ hạn hẹp." Hạ Minh cười tiến lên ôm lấy nàng, cũng không ghét bỏ nàng đang ở cữ dơ bẩn, cảm khái nói: "Có Dao Dao ở đây, ta không còn u sầu gì nữa."
La Văn Dao khẽ cười ra tiếng, vẻ mặt hạnh phúc có thể thấy được rõ ràng, chuyên sủng của trượng phu và nhi tử đều đã có, nàng còn lý do gì không vui chứ?
Trong hậu điện cung Thiên Khải, Khúc Khinh Cư lấy trâm hoàn trang sức xuống, xoa xoa bả vai nói: "Hôm nay dần mát hơn rồi."
Kim Trản và Ngọc Trâm thu trâm hoàn trang sức vào hòm, Mộc Cận dùng lược làm từ sừng tê giác chải tóc cho Khúc Khinh Cư, nghe vậy nói: "Đã vào cuối thu, thời tiết thay đổi rồi."
"Đúng vậy, mùa đông cũng sắp đến." Khúc Khinh Cư hơi cong môi một cái: "Nghe nói mùa đông Nhu quốc rất rét lạnh, vào Đông Nguyệt (tháng 11 âm lịch) thì một mảnh trắng xóa bao trùm, không biết có cảnh tượng thế nào."
"Nhu quốc chính là nơi cực kỳ lạnh, đến mùa đông dân chúng sống không dễ chịu lắm." Tay Mộc Cận không nặng không nhẹ, nàng cười nói: "Kiến thức nô tỳ kém, chỉ cảm thấy nếu người Nhu quốc thấy Đại Long chúng ta phồn hoa, chắc chắn sẽ luyến tiếc."
"Vậy sao?" Khúc Khinh Cư cởi vòng ngọc trên cổ tay ra, đột nhiên cười nói: "Đã không muốn đi, không bằng cứ ở lại thôi."
Tay Mộc Cận dừng một chút, không biết hoàng hậu nương nương nói vậy có ý gì, nàng do dự một chút nói: "Vì sao muốn giữ người như vậy ở lại, chẳng phải làm người ta càng thêm phiền toái sao?"
"Cuộc sống bình thản như nước sẽ làm người ta quên mất quá khứ tốt đẹp." Khúc Khinh Cư khẽ cười: "Giữ lại không nhất định sẽ là chuyện tốt, phải biết rằng phồn hoa rực rỡ của người khác không nhất thiết sẽ là của mình. Dám can đảm tính kế người khác, thì phải nghĩ đến người khác sẽ tính kế lại chứ."
Khi Hạ Hành đến hậu điện, Khúc Khinh Cư đã thay áo ngủ đang dựa vào đầu giường đọc sách, hắn cau mày tiến lên phía trước nói: "Đã trễ thế này còn đọc sách, đừng làm tổn thương mắt."
Khúc Khinh Cư nghe lời khép quyển sách trên tay lại, cười nói: "Không phải vì nhàm chán, chờ chàng trở về ngủ sao?"
Một câu nói như vậy, lập tức khiến tâm tư Hạ Hành rung động, cởi áo bào trên người ra, ăn mỹ nhân vào bụng.
Đợi sau khi hai người đã thỏa mãn nằm trên giường, Khúc Khinh Cư tựa vào ngực Hạ Hành: "Ta thấy mấy ngày gần đây sắc mặt chàng đều rất không tốt, có phải vì những lời ngoài cung đó không? Chẳng qua chỉ là chút lời đồn thôi, chờ những người này nói chán, thì sẽ không có ai truyền ra nữa, chàng đừng vì chút chuyện này mà làm ảnh hưởng đến tâm tình, không đáng đâu."
"Không phải ta đây đang tức giận thay cô nhóc vô tâm nào đấy sao?" Hạ Hành bất đắc dĩ cười: "Lời đồn này dù sáng hay tối đều nhằm vào nàng, sao ta có thể không tức giận."
"Người đó nhằm vào ta, nói rõ trong lòng hắn hận ta." Khúc Khinh Cư cười nói: "Chỉ dám hãm hại sau lưng, chứng minh hắn lo lắng rất nhiều điều, người như vậy ta để ý làm gì?"
"Nàng nghĩ thật thấu đáo." Hạ Hành khẽ cười, đột nhiên giọng điệu biến đổi, trở nên hơi lạnh: "Kẻ sau lưng ta đã tra ra rồi."
Khúc Khinh Cư mở to hai mắt nhìn hắn, dáng vẻ tò mò: "Ai vậy?"
"Tần gia và công chúa Nhu quốc." Hạ Hành cười lạnh: "Người hai bên thế này mà còn có thể gộp vào một giuộc, rất có bản lĩnh."
Đầu tiên Khúc Khinh Cư sửng sốt, lập tức hừ nói: "Ta chỉ biết vị công chúa Đại Dung kia xem trọng chàng, vì chàng mà cả loại chuyện bại hoại thế này cũng làm, thật sự là một lòng si mê."
"Gặp ta một lần đã si mê rồi hả?" Hạ Hành ôm người vào trong lòng: "Nàng đừng trách oan cho ta, thứ nàng ta si mê là địa vị của ta, chứ không phải là ta, ta vô tội."
Mũi chân Khúc Khinh Cư phác họa lòng bàn chân hắn: "Mặc kệ nói thế nào, vị công chúa Đại Dung này đã xem trọng chàng rồi. Nhưng mà, vì sao Tần gia phải trộn lẫn vào sự việc lần này vậy?"
Hạ Hành bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Nàng đã quên trước đây Tần gia muốn dâng người vào hậu cung rồi sao?"
Khúc Khinh Cư lộ ra biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ, sau một lúc lâu mới nói: "Nếu chàng là Vương gia, thì không có nhiều nữ nhân dòm ngó chàng như vậy rồi."
Tuy vui sướng vì nữ nhân của mình có tính chiếm hữu với mình như vậy, nhưng sao lời này có vẻ không thích hợp, chẳng lẽ chỉ có địa vị của hắn mới có thể hấp dẫn người thôi sao?
"Không đúng, dù chàng là Vương gia cũng có rất nhiều nữ nhân dòm ngó." Khúc Khinh Cư cau mày nói: "Thật sự muốn khóa chàng lại, không cho ai nhìn hết."
Một câu oán giận như vậy, lại khiến tim Hạ Hành đập nhanh hơn, hắn xoay qua đè người xuống, khẽ hôn bên tai Khúc Khinh Cư: "Ta vốn là của nàng."
Hai mắt Khúc Khinh Cư nhìn thẳng hắn, thấy đôi mắt tràn đầy thâm tình của hắn, đưa tay ôm lấy cổ hắn.
"Ừm, chàng là của ta."
Chuyện công chúa Nhu quốc hiến vũ ở tiệc vạn thọ, nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Kinh thành, không hề thiếu người thích vào giúp vui bắt đầu đoán kỹ thuật múa của công chúa Nhu quốc thế nào, tư sắc ra sao, thậm chí có người bắt đầu đồn đãi hoàng thượng sẽ nhét công chúa Nhu quốc vào hậu cung.
Dân chúng Kinh thành đã gặp không ít chuyện, đương nhiên đoán được công chúa Nhu quốc không chỉ đơn thuần hiến vũ, mà muốn thể hiện bản thân trước mặt hoàng thượng. Một nữ nhân nỗ lực biểu hiện ưu điểm của bản thân trước mặt nam nhân khác, nếu nói không hề có tâm tư gì, thật sự làm người ta hoài nghi.
Trong lúc nhất thời lời đồn về công chúa Nhu quốc càng ngày càng nhiều, có người nói nhìn thấy công chúa Nhu quốc mua y phục trang sức ở cửa tiệm này, lại nhìn thấy nàng ta mua hương phấn ở cửa tiệm kia, lời đồn đãi đều có một điểm giống nhau, là vị công chúa này vô cùng xinh đẹp, làm người ta vừa liếc mắt một cái đã có thể mất hồn.
Lời đồn càng truyền càng lợi hại, đã dần dần trở thành mỹ mạo công chúa Đại Dung Nhu quốc khuynh thành, hơn nữa còn vấn vương hoàng thượng, nhưng hoàng thượng ngại hoàng hậu nương nương, mới nhịn đau không thu công chúa Đại Dung tiến cung.
Hoàng hậu gả cho hoàng thượng đã hai ba năm, ngay cả con cũng có rồi, còn chiếm lấy hoàng thượng không cho hắn nạp hậu phi, không khỏi cũng quá bá đạo rồi?
Có một số nam nhân cảm thấy hoàng hậu không đủ hiền đức, có một số nữ nhân tâm tư chua chát, nói hoàng hậu không đủ rộng lượng, đến cuối cùng, dường như công chúa Đại Dung này là một nữ tử ngoại tộc vô tội si tình, mà hoàng hậu là nguyên phối ác độc khi dễ thân phận của nàng ta.
Khi lời đồn bên ngoài truyền đến tai Khúc Khinh Cư, nàng đang chơi trống lắc với Đồn Đồn, nghe Hoàng Dương báo xong, trên mặt nàng lộ ra vài phần ý cười nói: "Thật sự là một câu chuyện hay, khi nào hoàng thượng thương tiếc vị công chúa Đại Dung xinh đẹp này vậy, sao khi không lại phải vứt bỏ nàng ta rồi thế?"
Người trong phòng nghe nói thế, đều nín thở ngưng thần đứng một bên, chỉ sợ hoàng hậu tức giận.
"Hoàng thượng thân là người đứng đầu Đại Long, muốn nạp nữ nhân nào thì cần gì phải do dự, cái gì mà kiềm chế tiền triều, cái gì mà cân bằng hậu cung." Khúc Khinh Cư cười nhạo một tiếng: "Hoàng đế vô dụng mới có thể dựa vào nữ nhân để cai quản triều chính, bản cung thấy lời đồn gì đó do người bụng dạ khó lường truyền ra thì có."
Một lời đồn không hề có căn cứ, lại liên lụy đến hậu cung tiền triều, thậm chí một số đại thần được Hạ Hành trọng dụng cũng chịu liên lụy, những đại thần đó trở thành nghịch thần chiếm lấy triều đình, cả người hoàng hậu này của hắn cũng là độc thủ sau lưng những người đó, mà Hạ Hành đã trở thành Hoàng đế thống khổ bị người kiềm chế.
Trong Kinh thành có không ít quý nhân thế gia, ngày thường có chuyện gì, đều truyền ra đủ loại tin tức, nhưng lần này thống nhất như thế, chắc chắn có người ở sau lưng thao túng. Lời đồn đó nhằm vào bản thân và phủ Trung Nghĩa công, nếu Hạ Hành có nửa điểm không vui đối với nàng, như vậy lời đồn này truyền đến tai hắn, không vui sẽ từ một chút biến thành rất nhiều.
Thủ đoạn này không cao minh, nhưng lại rất hữu dụng, làm hỏng danh dự của nàng, ảnh hưởng đến danh vọng của vài vị quan viên đầy hứa hẹn trong triều, hơn nữa liên lụy đến phụ quốc. Hiện tại các sứ thần phụ quốc vẫn còn ở kinh thành, nếu vị công chúa Đại Dung kia thật sự yên lặng trở về Nhu quốc như vậy, không biết trong lòng những sứ thần phụ quốc đến chúc mừng đó sẽ nghĩ sao?
Nghĩ đến đây, Khúc Khinh Cư khẽ nhíu mày, thấy móng vuốt mũm mĩm của Đồn Đồn bắt được trống lắc, bởi vì đong đưa phát ra âm thanh mà cười thành tiếng, mày chậm rãi giãn ra, đưa tay vuốt khuôn mặt Đồn Đồn nói: "Nếu lời đồn đã nhiều như vậy, không bằng để lời đồn truyền ra càng thêm nhiệt náo một chút."
Hoàng Dương do dự: "Nương nương, ý ngài là..."
"Hiện giờ trong Kinh thành đột nhiên lời đồn ào ạt, lại đúng lúc sau tiết vạn thọ của hoàng thượng, có phải do người cố ý gieo rắc lời đồn hay không, cái này dao động đến suy nghĩ về nền tảng lập quốc của Đại Long, thật sự đáng sợ." Khúc Khinh Cư thở dài: "Thân là người Đại Long, đối với người như thế thật sự ta thấy ghét cay ghét đắng."
Hoàng Dương nghe xong lời này, ánh mắt sáng ngời, nhất thời nói: "Nô tài hiểu rõ rồi."
Nửa ngày qua đi, trong Kinh thành có một số người bắt đầu hoài nghi, tất cả mọi người đều biết hoàng hậu nương nương hiền đức nhân hậu và hoàng thượng tình sâu như biển, trên chiếu thư phong hậu hoàng thượng thậm chí viết hoàng hậu do trời xanh ưu ái, thế nào ngắn ngủi mấy ngày, bỗng thành hoàng hậu tâm ngoan ghen tị, hoàng thượng và hoàng hậu bằng mặt không bằng lòng rồi vậy? Còn có đại nhân bị lời đồn này hãm hại, luôn vì dân chúng làm không ít chuyện tốt, vì sao toàn bộ đều trở thành loạn thần tặc tử?
Chẳng lẽ có người dụng tâm kín đáo cố ý truyền bá lời đồn như vậy, muốn hãm hại hoàng hậu và các vị thanh thiên đại nhân? Sau lưng những lời đồn đó là do loại người nào đang thao túng, những người này là địch nhân của Đại Long, hay nội phản tặc của Đại Long?
Trong kinh chưa bao giờ thiếu người thông minh, khi lời đồn vốn càng truyền càng nóng, bọn họ bỗng mạnh mẽ phát hiện có gì không đúng, hiện giờ suy đoán này vừa ra, bọn họ chợt moi ra không ít đối tượng khả nghi, nói ví dụ như phản tặc, người phụ quốc, công chúa Đại Dung muốn tiến hậu cung, hay Tần gia hoàng hậu không đối phó và một vài vị huynh đệ của hoàng thượng.
Dần dần, càng ngày càng nhiều người bắt đầu hoài nghi lời đồn trước đó, bắt đầu lòng đầy căm phẫn, ào ạt cuộn tay áo lên muốn cào ra kẻ chủ mưu phía sau. Về phần những người này thật sự tức giận, hay vì muốn vào góp vui, thuận tiện nhân giả xem nhân, trí giả xem trí.
Trong Ngự Thư phòng, Hạ Hành nhìn vài vị đại thần phía dưới, bọn họ đều là nghịch thần thông đồng làm bậy với hoàng hậu trong lời đồn. Nghĩ đến lời đồn loạn thất bát tao này, Hạ Hành cười trấn an nói: "Chư vị ái khanh không cần tự trách, loại lời đồn không có thật này trẫm chưa bao giờ để ý, các ngươi là người thế nào, trẫm nhìn thấy, chứ không phải đi nghe những tin đồn này."
Sắc mặt Điền Tấn Kha ngưng trọng tiến lên một bước chắp tay nói: "Do chúng thần vô năng, mới dẫn đến lời đồn như vậy truyền ra, làm hỏng thanh danh của hoàng thượng và hoàng hậu nương nương, xin hoàng thượng trách phạt." Ông là Thiếu khanh Đại Lý Tự, mặc dù không có trực tiếp liên quan đến chuyện này, nhưng vẫn có chút dính líu.
Cấm vệ quân Tôn thống lĩnh trong lòng kêu khổ, thân là ‘nghịch thần nội ứng ngoại hợp với hoàng hậu’, hắn ta không chỉ chịu một mũi tên trong lời đồn bậy, hơn nữa có thể vì không kịp thời ngăn cản tin đồn này mà sẽ bị hoàng thượng trách phạt. Khi Điền Tấn Kha đang thỉnh tội, hắn ta lập tức tiên phong quỳ xuống, việc này có thể liên quan trực tiếp đến hắn ta rồi.
"Trẫm nói rồi, chư vị ái khanh đừng tự trách." Hạ Hành đứng dậy từ ngự án, tự tay nâng hai người dậy: "Các ngươi đều là rường cột nước nhà, trẫm còn ngóng trông các ngươi làm càng nhiều chuyện cho Đại Long hơn, sao có thể vì này việc nhỏ này mà trách phạt các ngươi."
Trong lòng mấy người ở đây ấm áp, gặp được một minh quân như hoàng thượng vậy, thật sự là phúc khí của kẻ làm thần tử. Trong lúc nhất thời, không ít đại lão lệ nóng doanh tròng, đồng loạt quỳ xuống khấu tạ hoàng ân. Trong lòng lại hạ quyết tâm phải điều tra rõ mọi chuyện, tuy vì hoàng thượng tín nhiệm bọn họ nên xem thành việc nhỏ, nhưng bọn họ không thể dễ dàng khoan nhượng để chuyện như vậy xảy ra lần nữa.
"Duy chỉ có một chuyện khiến trong lòng trẫm vô cùng lo âu, hoàng hậu vốn là người hiền đức, lại bị người dụng tâm kín đáo làm hỏng thanh danh." Hạ Hành thở dài: "Việc này mong rằng chư vị đại nhân dụng tâm tra ra kẻ chủ mưu phía sau, ít nhất có thể cho chư vị ái khanh và hoàng hậu một công đạo."
"Xin hoàng thượng yên tâm, chúng thần nhất định sẽ tra rõ việc này." Tôn thống lĩnh chắp tay nói: "Hiện giờ trong kinh không ít người bắt đầu phát hiện có kẻ dụng tâm hiểm ác phía sau, đã không có bao nhiêu người tin vào lời đồn đó nữa. Hoàng hậu nương nương nhân hậu hiền đức, sao có thể bị người khác bôi đen."
La Trường Thanh nhíu mày nhìn Tôn thống lĩnh, ai nói đầu óc võ tướng không đủ dùng, vị này vỗ mông ngựa rất chính xác đấy? Ông ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, quả nhiên thấy ý cười trên mặt hoàng thượng rõ hơn vài phần, ông tiến lên một bước nói: "Hiện giờ trong kinh không ít người bắt đầu hoài nghi công chúa Nhu quốc, còn có Đa Hàn quốc cùng với... Vài vị Vương gia, vi thần cho rằng, hoàng thượng thân thiết với vài vị Vương gia như thế, bọn họ sẽ không làm ra chuyện khiến người phỉ nhổ bậc này đâu."
La Trường Thanh nói lời này, thứ nhất là vì loại suy đoán này bất lợi cho tình đoàn kết giữa Hoàng thất, thứ hai là vì cháu gái mình đã gả cho Thành vương. Nhưng mặc kệ vì sao, vấn đề này của ông không hề sai.
Hạ Hành gật đầu nói: "Mấy vị huynh đệ của trẫm đều là người trung hậu, trẫm tin tưởng bọn họ sẽ không phải là người như thế."
Không lâu sau khi mấy vị đại nhân rời khỏi Ngự Thư phòng, trong kinh không ít người đã biết hoàng thượng nói những lời này, không ít người bắt đầu cảm khái hoàng thượng đối đãi thâm tình thắm thiết với vài vị Vương gia, lại cảm thấy nếu vài vị Vương gia kia không trung thành với hoàng thượng, vậy thì thật sự lang tâm cẩu phế rồi.
Trong phủ Thành vương, Hạ Minh nghe hạ nhân báo xong, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, y đến phòng vương phi còn đang trong tháng, thấy nàng đang ôm đứa bé, thì cười nói: "Vượng nhi vẫn còn ngủ à?"
La Văn Dao thấy y cười tiến vào, giao hài tử cho nhũ mẫu: "Có chuyện gì vui sao?"
Hạ Minh kể mọi việc từ đầu đến cuối một lần, cuối cùng còn thở dài một tiếng: "Hoàng thượng và hoàng hậu đối xử tốt với chúng ta như thế, những gì ta có thể làm cho hoàng chỉ có bấy nhiêu thôi."
"Vương gia và hoàng thượng chính là thân huynh đệ, cảm tình sao có thể tính toán như vậy." La Văn Dao an ủi nói: "Mấy ngày trước đây Mộc Cận bên cạnh hoàng hậu nương nương còn cố ý đến thăm thiếp, còn dặn ta không ít chuyện, chẳng lẽ mọi việc đều vì hoàng hậu nương nương muốn thiếp hồi báo sao?"
"Do ta suy nghĩ hạn hẹp." Hạ Minh cười tiến lên ôm lấy nàng, cũng không ghét bỏ nàng đang ở cữ dơ bẩn, cảm khái nói: "Có Dao Dao ở đây, ta không còn u sầu gì nữa."
La Văn Dao khẽ cười ra tiếng, vẻ mặt hạnh phúc có thể thấy được rõ ràng, chuyên sủng của trượng phu và nhi tử đều đã có, nàng còn lý do gì không vui chứ?
Trong hậu điện cung Thiên Khải, Khúc Khinh Cư lấy trâm hoàn trang sức xuống, xoa xoa bả vai nói: "Hôm nay dần mát hơn rồi."
Kim Trản và Ngọc Trâm thu trâm hoàn trang sức vào hòm, Mộc Cận dùng lược làm từ sừng tê giác chải tóc cho Khúc Khinh Cư, nghe vậy nói: "Đã vào cuối thu, thời tiết thay đổi rồi."
"Đúng vậy, mùa đông cũng sắp đến." Khúc Khinh Cư hơi cong môi một cái: "Nghe nói mùa đông Nhu quốc rất rét lạnh, vào Đông Nguyệt (tháng 11 âm lịch) thì một mảnh trắng xóa bao trùm, không biết có cảnh tượng thế nào."
"Nhu quốc chính là nơi cực kỳ lạnh, đến mùa đông dân chúng sống không dễ chịu lắm." Tay Mộc Cận không nặng không nhẹ, nàng cười nói: "Kiến thức nô tỳ kém, chỉ cảm thấy nếu người Nhu quốc thấy Đại Long chúng ta phồn hoa, chắc chắn sẽ luyến tiếc."
"Vậy sao?" Khúc Khinh Cư cởi vòng ngọc trên cổ tay ra, đột nhiên cười nói: "Đã không muốn đi, không bằng cứ ở lại thôi."
Tay Mộc Cận dừng một chút, không biết hoàng hậu nương nương nói vậy có ý gì, nàng do dự một chút nói: "Vì sao muốn giữ người như vậy ở lại, chẳng phải làm người ta càng thêm phiền toái sao?"
"Cuộc sống bình thản như nước sẽ làm người ta quên mất quá khứ tốt đẹp." Khúc Khinh Cư khẽ cười: "Giữ lại không nhất định sẽ là chuyện tốt, phải biết rằng phồn hoa rực rỡ của người khác không nhất thiết sẽ là của mình. Dám can đảm tính kế người khác, thì phải nghĩ đến người khác sẽ tính kế lại chứ."
Khi Hạ Hành đến hậu điện, Khúc Khinh Cư đã thay áo ngủ đang dựa vào đầu giường đọc sách, hắn cau mày tiến lên phía trước nói: "Đã trễ thế này còn đọc sách, đừng làm tổn thương mắt."
Khúc Khinh Cư nghe lời khép quyển sách trên tay lại, cười nói: "Không phải vì nhàm chán, chờ chàng trở về ngủ sao?"
Một câu nói như vậy, lập tức khiến tâm tư Hạ Hành rung động, cởi áo bào trên người ra, ăn mỹ nhân vào bụng.
Đợi sau khi hai người đã thỏa mãn nằm trên giường, Khúc Khinh Cư tựa vào ngực Hạ Hành: "Ta thấy mấy ngày gần đây sắc mặt chàng đều rất không tốt, có phải vì những lời ngoài cung đó không? Chẳng qua chỉ là chút lời đồn thôi, chờ những người này nói chán, thì sẽ không có ai truyền ra nữa, chàng đừng vì chút chuyện này mà làm ảnh hưởng đến tâm tình, không đáng đâu."
"Không phải ta đây đang tức giận thay cô nhóc vô tâm nào đấy sao?" Hạ Hành bất đắc dĩ cười: "Lời đồn này dù sáng hay tối đều nhằm vào nàng, sao ta có thể không tức giận."
"Người đó nhằm vào ta, nói rõ trong lòng hắn hận ta." Khúc Khinh Cư cười nói: "Chỉ dám hãm hại sau lưng, chứng minh hắn lo lắng rất nhiều điều, người như vậy ta để ý làm gì?"
"Nàng nghĩ thật thấu đáo." Hạ Hành khẽ cười, đột nhiên giọng điệu biến đổi, trở nên hơi lạnh: "Kẻ sau lưng ta đã tra ra rồi."
Khúc Khinh Cư mở to hai mắt nhìn hắn, dáng vẻ tò mò: "Ai vậy?"
"Tần gia và công chúa Nhu quốc." Hạ Hành cười lạnh: "Người hai bên thế này mà còn có thể gộp vào một giuộc, rất có bản lĩnh."
Đầu tiên Khúc Khinh Cư sửng sốt, lập tức hừ nói: "Ta chỉ biết vị công chúa Đại Dung kia xem trọng chàng, vì chàng mà cả loại chuyện bại hoại thế này cũng làm, thật sự là một lòng si mê."
"Gặp ta một lần đã si mê rồi hả?" Hạ Hành ôm người vào trong lòng: "Nàng đừng trách oan cho ta, thứ nàng ta si mê là địa vị của ta, chứ không phải là ta, ta vô tội."
Mũi chân Khúc Khinh Cư phác họa lòng bàn chân hắn: "Mặc kệ nói thế nào, vị công chúa Đại Dung này đã xem trọng chàng rồi. Nhưng mà, vì sao Tần gia phải trộn lẫn vào sự việc lần này vậy?"
Hạ Hành bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Nàng đã quên trước đây Tần gia muốn dâng người vào hậu cung rồi sao?"
Khúc Khinh Cư lộ ra biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ, sau một lúc lâu mới nói: "Nếu chàng là Vương gia, thì không có nhiều nữ nhân dòm ngó chàng như vậy rồi."
Tuy vui sướng vì nữ nhân của mình có tính chiếm hữu với mình như vậy, nhưng sao lời này có vẻ không thích hợp, chẳng lẽ chỉ có địa vị của hắn mới có thể hấp dẫn người thôi sao?
"Không đúng, dù chàng là Vương gia cũng có rất nhiều nữ nhân dòm ngó." Khúc Khinh Cư cau mày nói: "Thật sự muốn khóa chàng lại, không cho ai nhìn hết."
Một câu oán giận như vậy, lại khiến tim Hạ Hành đập nhanh hơn, hắn xoay qua đè người xuống, khẽ hôn bên tai Khúc Khinh Cư: "Ta vốn là của nàng."
Hai mắt Khúc Khinh Cư nhìn thẳng hắn, thấy đôi mắt tràn đầy thâm tình của hắn, đưa tay ôm lấy cổ hắn.
"Ừm, chàng là của ta."
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh