The Many Sins Of Lord Cameron
Chương 28
ASCOT, THÁNG SÁU NĂM 1883
Tiếng vó ngựa rầm rập trên đường đua, bụi bay mù mịt, các tay nài gò lưng trên mình ngựa.
Ainsley hò reo và vung tay lên trời khi Night-Blooming Jasmine dẫn đầu trong khoảng hai trăm mét cuối cùng và chiến thắng một cách dễ dàng vòng đua.
Khu riêng của nhà Mackenzie bùng nổ. Daniel đứng trên lan can và la hét; Beth, Isabella, và Mac hò hét đến khản cả giọng.
Đám đông học thức ở các khu khác nhìn họ nghi ngại, và Ainsley hy vọng rằng Lord Pierson đang ngồi ở đó. Chứng kiến sai lầm của chính gã. Gã đàn ông không hiểu biết gì về ngựa.
Hart cũng gào lên vui sướng. “Nhận lấy đi, Pierson.”
Mac cười anh trai. “Anh hẳn là không cần tới phiếu bầu của hắn nhỉ.”
“Im đi, Mac,” Hart quát.
Ian chẳng tham gia chuyện hò reo này, mà anh túm chặt lấy khu rào trước mặt và ngắm Jasmine đang bước đi kiêu hãnh, tự hào về chiến thắng của cô nàng. Beth đặt một nụ hôn hạnh phúc lên má Ian, và Ian cười với nàng, hứng thú với Beth hơn là với lũ ngựa.
Chỉ có Cameron là không nói lời nào hay làm bất cứ hành động gì. Chàng đơn giản là theo dõi, không ngạc nhiên khi con ngựa mà chàng đã tiêu tốn tâm huyết suốt mùa xuân trình diễn chính xác những gì mà chàng đã trông đợi.
Daniel nhảy xuống từ hàng rào. “Con vừa thắng một mẻ lớn. Điều đó sẽ dạy cho những gã sách vở đặt cược chống lại những con ngựa của Bố.”
“Họ biết về quá khứ của Jasmine,” Ainsley nói. “Họ chắc hẳn không tin là Cameron có thể lật ngược tình thế. Họ quá ngốc nghếch mà.”
Cameron vòng tay ôm lấy Ainsley. “Đến giờ xuống rồi.”
“Trước khi chú đi,” Hart nói, “anh có vài điều phải nói.”
Cameron ngừng lại, không hứng thú, nhưng Mac dường như nắm bắt được gì đó trong giọng Hart. “Chuyện gì thế?” anh hỏi nghiêm nghị.
“Chẳng có gì là bất hạnh,” Hart nói. “Vì giờ anh thấy các chú đều đã lập gia đinh, anh đang cân nhắc việc lấy vợ.”
Sự im lặng trong thoáng chốc, choáng váng, và nặng nề. Ian nhìn Hart và giữ mắt nhìn thẳng vào mắt Hart.
Và rồi mọi người bắt đầu xôn xao. “Ý anh là Eleanor?” Ainsley hỏi qua tiếng ồn ã xung quanh.
Hart dứt ánh mắt khỏi Ian và nhìn sang Ainsley. “Anh vẫn chưa nói anh đã chọn được một người thích hợp.”
“Đúng thế ạ,” Daniel la to. “Bác ấy chỉ chưa muốn nói thôi, phòng trường hợp cô ấy từ chối.”
“Cameron,” Hart nói. “Hãy bạt tai con trai cậu đi.”
“Tại sao chứ?” Cameron nhún vai. “Danny nói đúng mà. Đừng có khó chịu thế chứ, Hart, ngựa của em đang chờ. Đi thôi, Daniel. Đây cũng là chiến thắng của con nữa đấy.”
Daniel khoác tay bên kia của Ainsley, như một cái nhân bánh kẹp giữa hai cha con, Ainsley rời khỏi khu khán đài.
“Mẹ nghĩ sao?” Daniel hỏi. “Cược một đồng cho Lady Eleanor chứ? Hay là cược cho bên kia? Con cho là cô ấy sẽ đá bác.”
“Không, thật mà, Danny, cậu bé của ta,” Ainsley nói. “Hai mươi là cô ấy sẽ đồng ý.”
“Xong. Thế còn Bố?”
Cameron lắc đầu. “Ta chưa bao giờ cá cược cho nhà Mackenzie. Quá là rủi ro, và Hart có thể chơi xấu.”
“Dù thế nào thì em vẫn nghĩ Eleanor sẽ thắng,” Ainsley nói. “Giờ, hãy đi xem Jasmine thôi.”
Daniel thả tay Ainsley ra và chạy thẳng về trước, nhảy thẳng xuống khán đài. Đằng sau họ, những người còn lại nhà Mackenzie vẫn đang ầm ĩ, cũng nhao nhao đánh cược về dự định của Hart. Giọng của Ian cao hơn hẳn. “Ba mươi cho Eleanor,” chàng nói. “Chị ấy sẽ nói đồng ý.”
Ainsley cười vang. “Tội nghiệp Hart.”
“Lỗi của anh ấy thôi. Ai lại đi cố ý thông báo một tin như thế lúc mà mọi người đang hào hứng về Jasmine chứ. Anh ấy thừa biết là cả nhà sẽ nghĩ đó chỉ là chuyện đùa, chẳng có gì là nghiêm túc cả. Nhưng Hart thực sự rất nghiêm túc.”
Ainsley biết thế. “Em đang bị cám dỗ là phải cảnh báo cho Eleanor,” nàng nói. “Nhưng không, họ cần phải tự làm thôi.”
“Giống như chúng ta vậy.”
“Hmm.” Ainsley nhìn người chồng đẹp đẽ, cao lớn của nàng trong bộ vét đen và chiếc váy nhà Mackenzie, và nàng đột nhiên nài nỉ chàng.
“Cam,” nàng nói. “Mọi người sẽ đợi ta ở chỗ bãi thả, phải không?”
“Có thể. Trừ khi Danny đi nhận cúp.”
“Tốt.” Ainsley sải bước bên cạnh và kéo Cameron cùng nàng lẩn vào bóng tối của khu khán đài.
“Chuyện gì vậy, tiểu quỷ này?” Cameron hỏi khi họ khuất tầm nhìn của mọi người. “Nàng muốn nói cho ta nghe một bí mật ư?”
“Hơn thế, muốn hỏi chàng một chuyện thôi.” Ainsley chạm lên cái nút áo trên cùng của nàng. “Bao nhiêu cúc chàng có thể cởi đây, đức ngài của em, trước khi chúng ta phải đi và giải cứu cúp vàng ấy?”
Đôi mắt chàng thẫm lại. “Tiểu quỷ nhà nàng.”
Ainsley cười khi Cameron ôm nàng vào lòng, miệng chàng mải miết trên miệng nàng, trong khi những ngón tay thành thạo của chàng bắt đầu cởi bỏ xiêm y của nàng.
Tiếng vó ngựa rầm rập trên đường đua, bụi bay mù mịt, các tay nài gò lưng trên mình ngựa.
Ainsley hò reo và vung tay lên trời khi Night-Blooming Jasmine dẫn đầu trong khoảng hai trăm mét cuối cùng và chiến thắng một cách dễ dàng vòng đua.
Khu riêng của nhà Mackenzie bùng nổ. Daniel đứng trên lan can và la hét; Beth, Isabella, và Mac hò hét đến khản cả giọng.
Đám đông học thức ở các khu khác nhìn họ nghi ngại, và Ainsley hy vọng rằng Lord Pierson đang ngồi ở đó. Chứng kiến sai lầm của chính gã. Gã đàn ông không hiểu biết gì về ngựa.
Hart cũng gào lên vui sướng. “Nhận lấy đi, Pierson.”
Mac cười anh trai. “Anh hẳn là không cần tới phiếu bầu của hắn nhỉ.”
“Im đi, Mac,” Hart quát.
Ian chẳng tham gia chuyện hò reo này, mà anh túm chặt lấy khu rào trước mặt và ngắm Jasmine đang bước đi kiêu hãnh, tự hào về chiến thắng của cô nàng. Beth đặt một nụ hôn hạnh phúc lên má Ian, và Ian cười với nàng, hứng thú với Beth hơn là với lũ ngựa.
Chỉ có Cameron là không nói lời nào hay làm bất cứ hành động gì. Chàng đơn giản là theo dõi, không ngạc nhiên khi con ngựa mà chàng đã tiêu tốn tâm huyết suốt mùa xuân trình diễn chính xác những gì mà chàng đã trông đợi.
Daniel nhảy xuống từ hàng rào. “Con vừa thắng một mẻ lớn. Điều đó sẽ dạy cho những gã sách vở đặt cược chống lại những con ngựa của Bố.”
“Họ biết về quá khứ của Jasmine,” Ainsley nói. “Họ chắc hẳn không tin là Cameron có thể lật ngược tình thế. Họ quá ngốc nghếch mà.”
Cameron vòng tay ôm lấy Ainsley. “Đến giờ xuống rồi.”
“Trước khi chú đi,” Hart nói, “anh có vài điều phải nói.”
Cameron ngừng lại, không hứng thú, nhưng Mac dường như nắm bắt được gì đó trong giọng Hart. “Chuyện gì thế?” anh hỏi nghiêm nghị.
“Chẳng có gì là bất hạnh,” Hart nói. “Vì giờ anh thấy các chú đều đã lập gia đinh, anh đang cân nhắc việc lấy vợ.”
Sự im lặng trong thoáng chốc, choáng váng, và nặng nề. Ian nhìn Hart và giữ mắt nhìn thẳng vào mắt Hart.
Và rồi mọi người bắt đầu xôn xao. “Ý anh là Eleanor?” Ainsley hỏi qua tiếng ồn ã xung quanh.
Hart dứt ánh mắt khỏi Ian và nhìn sang Ainsley. “Anh vẫn chưa nói anh đã chọn được một người thích hợp.”
“Đúng thế ạ,” Daniel la to. “Bác ấy chỉ chưa muốn nói thôi, phòng trường hợp cô ấy từ chối.”
“Cameron,” Hart nói. “Hãy bạt tai con trai cậu đi.”
“Tại sao chứ?” Cameron nhún vai. “Danny nói đúng mà. Đừng có khó chịu thế chứ, Hart, ngựa của em đang chờ. Đi thôi, Daniel. Đây cũng là chiến thắng của con nữa đấy.”
Daniel khoác tay bên kia của Ainsley, như một cái nhân bánh kẹp giữa hai cha con, Ainsley rời khỏi khu khán đài.
“Mẹ nghĩ sao?” Daniel hỏi. “Cược một đồng cho Lady Eleanor chứ? Hay là cược cho bên kia? Con cho là cô ấy sẽ đá bác.”
“Không, thật mà, Danny, cậu bé của ta,” Ainsley nói. “Hai mươi là cô ấy sẽ đồng ý.”
“Xong. Thế còn Bố?”
Cameron lắc đầu. “Ta chưa bao giờ cá cược cho nhà Mackenzie. Quá là rủi ro, và Hart có thể chơi xấu.”
“Dù thế nào thì em vẫn nghĩ Eleanor sẽ thắng,” Ainsley nói. “Giờ, hãy đi xem Jasmine thôi.”
Daniel thả tay Ainsley ra và chạy thẳng về trước, nhảy thẳng xuống khán đài. Đằng sau họ, những người còn lại nhà Mackenzie vẫn đang ầm ĩ, cũng nhao nhao đánh cược về dự định của Hart. Giọng của Ian cao hơn hẳn. “Ba mươi cho Eleanor,” chàng nói. “Chị ấy sẽ nói đồng ý.”
Ainsley cười vang. “Tội nghiệp Hart.”
“Lỗi của anh ấy thôi. Ai lại đi cố ý thông báo một tin như thế lúc mà mọi người đang hào hứng về Jasmine chứ. Anh ấy thừa biết là cả nhà sẽ nghĩ đó chỉ là chuyện đùa, chẳng có gì là nghiêm túc cả. Nhưng Hart thực sự rất nghiêm túc.”
Ainsley biết thế. “Em đang bị cám dỗ là phải cảnh báo cho Eleanor,” nàng nói. “Nhưng không, họ cần phải tự làm thôi.”
“Giống như chúng ta vậy.”
“Hmm.” Ainsley nhìn người chồng đẹp đẽ, cao lớn của nàng trong bộ vét đen và chiếc váy nhà Mackenzie, và nàng đột nhiên nài nỉ chàng.
“Cam,” nàng nói. “Mọi người sẽ đợi ta ở chỗ bãi thả, phải không?”
“Có thể. Trừ khi Danny đi nhận cúp.”
“Tốt.” Ainsley sải bước bên cạnh và kéo Cameron cùng nàng lẩn vào bóng tối của khu khán đài.
“Chuyện gì vậy, tiểu quỷ này?” Cameron hỏi khi họ khuất tầm nhìn của mọi người. “Nàng muốn nói cho ta nghe một bí mật ư?”
“Hơn thế, muốn hỏi chàng một chuyện thôi.” Ainsley chạm lên cái nút áo trên cùng của nàng. “Bao nhiêu cúc chàng có thể cởi đây, đức ngài của em, trước khi chúng ta phải đi và giải cứu cúp vàng ấy?”
Đôi mắt chàng thẫm lại. “Tiểu quỷ nhà nàng.”
Ainsley cười khi Cameron ôm nàng vào lòng, miệng chàng mải miết trên miệng nàng, trong khi những ngón tay thành thạo của chàng bắt đầu cởi bỏ xiêm y của nàng.
Tác giả :
Jennifer Ashley