The Many Sins Of Lord Cameron
Chương 21
Nàng đã không hỏi chàng điều gì trong đó một lúc. Cameron đã cương cứng và nóng bỏng vì nàng lần nữa, nhưng có điều gì đó tăm tối quằn quại bên trong chàng, ghì quấn lấy chàng chặt đến không thở nổi.
Đôi mắt Ainsley đầy khao khát, nhưng Cameron đã rời khỏi giường, lắc đầu.
“Eleanor Ramsay đã giải thích với về điều vợ chàng đã làm với chàng,” Ainsley nói đằng sau chàng. “Em hiểu tại sao chàng không cho phép bản thân ngủ cùng phòng với một phụ nữ.”
Cameron xoay lại. Ainsley đã ngồi dậy, chăn kéo lên đến cằm, và nhìn chàng.
“Với bất kỳ ai,” Cameron nói. “Và Eleanor đã không nói với nàng tất cả mọi chuyện đâu.”
Không ai biết ngoài Cam. Cameron không thể thú nhận mọi sự thật, kể cả với Hart, và chàng đã không muốn nói với Ainsley xinh đẹp, chưa kết hôn rằng vợi chàng đã không chỉ tra tấn chàng bằng cái que cời lửa, mà còn hai lần cố hãm hiếp chàng với nó.
Chàng vẫn còn nhớ rõ ràng việc đó, dù đã nhiều năm trôi qua. m thanh của đau đớn đã kéo giật chàng ra khỏi cơn mê mị, tiếng cười của Elizabeth, thật đau đớn, máu me, và tiếng la hét của chính chàng. Chàng đã ném Elizabeth ra, nhưng cô ta vẫn cười.
Chàng bắt đầu để bản thân chỉ ngủ lúc ở một mình, sau cánh cửa khóa chặt. Nhưng chết tiệt là Elizabeth đã qua mặt đám người hầu để vào phòng Cameron một đêm khuya để cô ta có thể tiếp cận Cameron lần nữa. Điều duy nhất có hiệu quả là cắt cử một người gác, cả ở trước cửa phòng của chàng và Elizabeth. Cô ta cũng làm điều tương tự.
Đêm tối phai nhạt đi chút ít khiến chàng có thể nhìn thấy đôi mắt xám của Ainsley, long lanh như bình minh mờ xám đằng xa.
“Không chỉ là vì điều cô ta đã làm với ta,” Cameron nói khó khăn. “Đó còn là vì ta có thể sẽ làm với nàng. Nếu nàng bất ngờ đánh thức ta, ta có thể tấn công và làm nàng bị thương.”
Chàng có thể nói nàng không hiểu. Cameron trở lại giường và nằm xuống với nàng, nắm tay nghiến lên tấm đệm.
“Daniel đã đánh thức ta một lần, khi nó khoảng mười tuổi,” chàng nói. “Ta đã ném nó ngang qua căn phòng. Con trai ruột của ta. Ta gần như dã giết chết nó.”
Nỗi kinh hoàng của khoảnh khắc đó chưa bao giờ phai nhạt. Daniel nằm bất động trên sàn nhà, bất tỉnh, trong khi Cameron nhào tới cậu bé, nâng cơ thể mềm oạt của bé trong vòng tay chàng. Daniel đã không bị thương nặng và nhanh chóng hồi phục, ơn Chúa. Daniel đã nói sau đó, vui vẻ, rằng đó là lỗi của bé. Bé đã quên mất là cha bé có một chút điên khùng.
Daniel đã đổ lỗi là do Cameron bị đau bụng. Rồi Angelo cũng cố nhận lỗi về mình vì đã không nhận ra Daniel bò lên gác tới phòng ngủ của cha bé. Cameron muốn hét lên với cả hai, và kết cục là chuyển tới ở một khách sạn, không còn tin tưởng vào bản thân khi ở cạnh những người chàng quan tâm.
“Daniel ổn chứ?” Ainsley hỏi.
“Ừ, nhưng đó không phải điểm chính, đúng không?” Nắm tay của Cameron xiết chặt hơn. “Nó mới chỉ là một cậu nhóc. Ta đã có thể làm nó bị thương. Nàng có nghĩ ta muốn thức dậy và thấy điều tương tự mình đã làm với nàng không?”
Ainsley nhìn chàng, đôi mắt không hé lộ điều gì. Cameron sẽ chẳng bao giờ hiểu được nàng. Khi chàng vừa mới nghĩ ra là chàng biết Ainsley, người phụ nữ trẻ trung sôi nổi đã bẻ những cái khóa và chạy tới Pari để thưởng thức những cái bánh, nàng quyết định âu yếm chàng chốn công cộng, rồi cố gắng để tìm tòi những bí mật trong tâm hồn chàng.
“Có lẽ nếu chàng nuôi dưỡng cái ý đó,” nàng bắt đầu.
“Chết tiệt thật, nàng có nghe gì không vậy? Ta có vấn đề, nàng hiểu không? Ta thậm chí không thể nghĩ tới việc nằm xuống ngủ với nàng mà không thấy thế giới trở nên đen tối. Đó là vì ta thức dậy là sẽ quăng quật mọi người. Bóng tối sẽ không buông tha ta cho tới khi quá muộn.”
Ainsley im lặng lắng nghe. Nàng cảm thấy e sợ cho chàng, cho những điều tàn khốc, khủng khiếp bên trong chàng. Vài phụ nữ thích cảm giác e sợ Cameron, thích thú với ngủ hiểm, vì họ không thực sự hiểu điều Cameron có thể làm. Cameron đã không bao giờ để họ biết.
Chàng quay đi và giật lấy quần áo của mình.
“Ta cự kỳ ghét ả đàn bà này,” Ainsley nói phía sau chàng. “Ý em là vợ ngài.”
Cameron cười cay đắng khi chàng kéo chiếc quần dài. “Ta rất cảm kích nàng vì điều đó. Cô ta đã hủy hoại ta. Cô ta muốn sự báo thù và giờ cô ta đã có nó.”
“Cam...”
Cameron lắc đầu. “Không nói chuyện nữa. Đi ngủ đi.”
Chàng quay lưng lại với người phụ nữ xinh đẹp mà chàng có thể làm bất cứ thứ gì trên đời cho nàng, nhún vai để mặc áo sơ mi, và ra ngoài.
Đằng sau chàng, Ainsley ngồi ôm gối, lau những giọt nước mắt lên tấm chăn. “Tôi hy vọng cô đang ở một nơi nóng rát, Laddy Elizabeth Cavendish,” nàng thì thầm. “Nóng bỏng rát.”
)’: :’(
Ainsley bước vào phòng ngủ của Cameron buổi tối tiếp theo trong khi người hầu Pari đã hoàn thành việc phục trang buổi tối cho chàng. Cam nhìn bộ đồ buổi chiều Ainsley đang mặc và khẽ cau mày.
“Nàng không ra ngoài cùng ta ư?”
“Em mặc đồ nhanh thôi. Felipe, hãy để chúng ta ở riêng?”
Người hầu không nhìn Cameron để xác nhận. Những người hầu, cả Scot và Pháp, giờ đều nghe lệnh của Ainsley mà không thắc mắc. Felipe đơn giản là ra khỏi phòng.
Cameron kết thúc việc cài cái cổ áo mà Felipe đã chuẩn bị sẵn. “Ta đã nói rồi, ta không muốn nói chuyện đó.”
“Chàng thậm chí là biết cả điều em định nói ư?”
Chàng nhìn nàng không kiên nhẫn trước khi quay trở lại tấm gương và trượt cái cà vạt quanh cổ. “Bởi vì nàng là một con chồn sương và không thể đi đâu một mình.”
Ainsley tiến tới, cầm lấy cái cà vạt trong tay chàng, và bắt đầu thắt nút kiểu cho chàng.
“Em đến để nói với chàng về anh trai em.”
Cameron quay đầu chàng lại để nàng dễ làm. “Người nào? Nhà McBride cũng nhiều như nhà Mackenzie vậy.”
“Chỉ có bốn người thôi. Patrick, Sinclair, Elliot, và Steven. Em muốn nói với chàng thêm về Elliot.”
“Là cậu nào vậy, luật sư à?”
Cameron biết khá rõ về các anh em trai của nàng, vì Ainsley đã kể khác nhiều về họ. Các anh em trai của nàng là một chủ đề an toàn cho cuộc nói chuyện của họ, cộng thêm việc nàng rất tự hào về thành công của họ. Ainsley cũng đang cược là Hart cũng đã kể với Cameron về các anh em trai của nàng, giống như là lập một bộ hồ sơ cho mỗi người vậy. Cameron tỏ ra khó hiểu.
“Elliot tới Ấn Độ với quân đội,” nàng nói. “Khi anh ấy rời quân ngũ, anh ấy đã ở lại Ấn để bắt đầu sự nghiệp nhằm giúp đỡ người người thuộc địa. Một lần khi anh ấy đi qua vùng phía bắc vì công việc, anh ấy đã bị bắt cóc. Anh ấy bị giam giữ quá lâu khiến cả nhà chắc rằng anh ấy đã chết. Nhưng cuối cùng anh ấy cũng đã trốn thoát và đã trở về nhà.”
Giọng Cameron nhẹ nhàng. “Ta nhớ rồi. Ta xin lỗi. Có chuyện gì với anh ấy à?”
“Elliot ở với Patrick một thời gian để dưỡng bệnh, và anh ấy dường như đã hồi phục, nhưng em có thể nói là có điều gì đó rất không ổn. Elliot đã bị tra tấn tàn tệ, bị gãy xương ở nhiều chỗ, nhưng anh ấy gần như là đùa về mọi thứ.”
“Ta hiểu tại sao,” Cameron nói. “Anh ấy không muốn nghĩ quá nhiều về nó. Hay là nói về nó.”
Ainsley thắt nút cuối cho cái cà vạt. “Em cũng nhận thấy thế. Điều mà anh ấy đã trải qua chắc chắn là rất khủng khiếp. Một đêm, khi em vào thăm anh ấy, em thấy anh ấy đang co ro trên giường, run lẩy bẩy và không thốt nên lời. Khi em tới gần để xem chuyện gì, Elliot không hề có phản ứng, thậm chí còn không nhận ra em. Em định chạy đi tìm Rona và Patrick thì anh ấy đến. Anh ấy nói với em là anh ấy ổn cả và cầu xin em đừng nói gì hết.”
“Có chuyện gì đó đã xảy ra với anh ấy.”
Ainsley gật đầu. “Anh có nói chuyện với em vài lần, không hơn, thậm chí khi anh ấy ngồi lặng yên trong phòng khách của Rona, thế giới như... biến vào hư không vậy. Anh ấy cứ trôi nổi đâu đâu, và rồi lại quay trở lại với cái hố đen nơi những kẻ bắt cóc đã giam cầm anh ấy. Chúng thường xuyên bỏ đói anh ấy hoặc là bỏ mặc anh ấy hàng tuần liền. Theo lý thì Elliot biết là anh ấy đã an toàn và biết mọi việc trong nhà của Patrick ở Scotland, nhưng tâm trí anh ấy lại cứ hồi tưởng về những ký ức khủng khiếp. Anh ấy nói anh ấy lo sợ rằng những hình ảnh ấy sẽ biến anh ấy thành một kẻ hèn nhát, nhưng không phải thế - Elliot là một trong những người can đảm nhất mà em biết. Anh ấy thậm chí đã trở lại Ấn - anh ấy hiện đang ở đó - vì anh ấy sợ rằng anh ấy sẽ co rúm trong phòng khách của Patrick cho tới hết đời nếu anh ấy không đến Ấn.”
Cameron nhìn xuống nàng với vẻ mặt khó dò. Chàng khá ngon lành trong đầy đủ phục trang, chỉ có người hầu hay vợ của chàng mới được phép nhìn thấy chàng không mặc gì. “Nàng kể với ta chuyện này vì nàng nghĩ ta cảm thấy về Elizabeth cũng như anh nàng cảm nhận về việc bị giam cầm và tra tấn.”
“Ôi, cũng không hẳn, nhưng nó cũng có chút tương tự.”
Cameron quay đi khỏi nàng. “Ta nhớ là mình đã yêu cầu không nói chuyện về việc này nữa.”
“Em nghĩ chúng ta nên nói chuyện về nó. Đó là cuộc hôn nhân của chúng ta, Cam. Đó là cuộc sống của chúng ta.”
Vẫn không nhìn về phía nàng. “Ta đã nói rồi, ta không muốn tranh cãi với nàng. Chúng ta sẽ xoay xở được, hoặc là không.”
“Vậy là chúng ta lờ đi thực tế là chồng của em từ chối ngủ cùng giường với em.”
Cam cào một tay vào mái tóc chàng. “Hầu hết những người kết hôn đều không chia sẻ giường. Chúa biết là cha mẹ ta chưa bao giờ làm thế. Họ có phòng riêng, khoảng không riêng. Đó không có gì là bất thường cả.”
“Trong gia đình em, Patrick và Rona ngủ cùng nhay mỗi tối, và cha mẹ em cũng làm vậy.”
“Ta mừng là nàng đã có một sự giáo dục bình thường.”
“Em thậm chí đã chia sẻ giường với John.”
Đôi mắt Cameron bừng lên khi chàng quay ngoắt lại. “Và ta không muốn nghe nàng nói về nàng và John Douglas.”
“Nhưng chúng ta phải nói về chàng.”
“Tại sao chứ?” Jai bàn tay to lớn của chàng xiết lại. “Tại sao chúng ta lại phải thế, Ainlsey? Nàng bước vào cuộc đời ta là để sửa chữa mọi vấn đề nhỏ bé à? Ta không muốn một cô vú em chết giẫm, ta muốn một người tình.”
“Em cũng thế.”
“Vì Chúa, Ainsley, nàng muốn ta phải nói gì chứ? Rằng Elizabeth bị điên à? Nàng đã nghe những câu chuyện rồi. Eleanor hẳn đã rót đầy tai nàng - Hart đã lộ hết những bí mật gia đình với cô ấy. Eleanor chạy trốn khỏi chúng tôi, một phụ nữ khôn ngoan.”
“Cô ấy nói với em là Lady Elizabeth làm tổn thương chàng.”
“Ừ, đúng thế.” Cameron giật phăng cúc tay áo và kéo tuột cánh tay lên. “Nàng bận tâm về những thứ này? Được thôi, vậy thì, ta sẽ nói cho nàng biết. Elizabeth đi vào phòng ngủ của ta, hút xì gà. Tình nhân của cô ta thích cô ta hút chúng, nên cô ta làm thế để nhắc ta là ả không thuộc về ta hoàn toàn. Daniel có ở đó, và ả đã nghĩ là sẽ thú vị biết bao nếu những vết sẹo thế này đóng ấn lên da thịt thằng bé.”
Miệng Ainsley rớt xuống. Eleanor đã không đề cập đến chuyện đó. Nàng run rẩy ôm lấy cơ thể và kiềm lại cơn thịnh nộ đang dâng trào. “Sao cô ta có thể chứ?”
“Ta chụp lấy Danny, và trong lúc ta giành giật con trai của ta tránh xa ả, ả đã đâm ta bằng điếu xì ga đang cháy. Ả nói sẽ tha cho Daniel nếu ta để ả để lại sẹo trên cánh tay ta, nên ta đã để ả như ý. Ả thích thú. Rồi ta bế Daniel tới vú em và ở lại cạnh thằng bé, đề phòng trường hợp ả ta đến và thử làm điều gì đó tàn ác. Elizabeth hận Daniel, bởi vì ả biết nó là con trai ta. Ta đã bắt đầu chuẩn bị thủ tục để tống cổ ả đi rất nhanh thôi, nhưng trước khi ta có cơ hội...” Chàng vung tay lên trống rỗng rồi hạ xuống.
Ainsley ghì chặt lấy ngực nàng, cố gắng kiềm lại cơn run rẩy. “Cam, em rất tiếc.”
“Nó đau đớn, Ainsley. Ta kinh tởm ả, và đến giờ vẫn đau đớn.” Chàng thả tay áo xuống và cài cúc che đi dấu vết tổn thương. “Đó là lý do ta không muốn nói về nó.”
Ainsley nhặt lấy cái cúc chàng đã giật đứt và lặng lẽ lục trong chiếc bàn trang điểm tìm kim chỉ. Thật kỳ diệu, chàng vẫn đứng đó trong khi nàng khâu lại cái cúc, dù nàng cảm thấy hơi khó khăn khi nhìn đường kim qua làn nước mắt. Cổ tay áo khép lại, giấu đi những vết sẹo tròn.
“Cam,” nàng dịu dàng. Một giọt lệ rơi xuống cổ tay chàng.
Những ngón tay to lớn của Cameron khẽ nâng khuôn mặt nàng. Đôi mắt chàng như có lửa, giận dữ và đau đớn. “Mặc kệ ta, Ainsley. Đừng cố thay đổi ta trong một đêm. Ta đã nói với nàng, ta là một cái xác của một người đàn ông.”
Người đàn ông mà em yêu. Ainsly hôn lòng bàn tay chàng.
Cameron nhìn xuống nàng trong giây lát, ngón tay vuốt ve lọn tóc xoăn trên gáy nàng. Rồi chàng ôm lấy đầu nàng trong bàn tay và ào đến hôn nàng.
Nụ hôn đầy đam mê, khao khát, và ham muốn. Chàng kéo nàng tựa lên chàng, nụ hôn trở nên sâu hơn. Họ sẽ không ra ngoài đêm đó.
@_@
Cameron không nhắc lại chuyện đó nữa, nhưng Ainsley từ chối quên nó đi. Cameron nói chàng không thích tranh cãi, và Ainsley cũng vậy, nhưng nàng cũng không thể giả vờ như không có vấn đề gì được.
Trong khi đó, suốt trong vòng xoáy cuộc sống chốn đô thành Pari, Danile cũng đóng gói để tới Cambridge chuẩn bị cho kỳ học Michealmas. Daniel chẳng vui vẻ rời đi chút nào, nhưng cậu vẫn hôn tạm biệt Ainlsey, bắt tay cha cậu, và miễn cưỡng bước lên tàu.
Trái tim Ainsley đau đớn nhìn cậu đi xa, và nàng nhận thấy là Cameron trở nên cộc cằn và cau có hơn bao giờ. Chàng nhớ con trai, cậu con trai mà chàng đã chịu đựng sự tra tấn để bảo vệ cậu.
Nhưng mới chỉ được hai tuần, Daniel đã trở lại.
Đôi mắt Ainsley đầy khao khát, nhưng Cameron đã rời khỏi giường, lắc đầu.
“Eleanor Ramsay đã giải thích với về điều vợ chàng đã làm với chàng,” Ainsley nói đằng sau chàng. “Em hiểu tại sao chàng không cho phép bản thân ngủ cùng phòng với một phụ nữ.”
Cameron xoay lại. Ainsley đã ngồi dậy, chăn kéo lên đến cằm, và nhìn chàng.
“Với bất kỳ ai,” Cameron nói. “Và Eleanor đã không nói với nàng tất cả mọi chuyện đâu.”
Không ai biết ngoài Cam. Cameron không thể thú nhận mọi sự thật, kể cả với Hart, và chàng đã không muốn nói với Ainsley xinh đẹp, chưa kết hôn rằng vợi chàng đã không chỉ tra tấn chàng bằng cái que cời lửa, mà còn hai lần cố hãm hiếp chàng với nó.
Chàng vẫn còn nhớ rõ ràng việc đó, dù đã nhiều năm trôi qua. m thanh của đau đớn đã kéo giật chàng ra khỏi cơn mê mị, tiếng cười của Elizabeth, thật đau đớn, máu me, và tiếng la hét của chính chàng. Chàng đã ném Elizabeth ra, nhưng cô ta vẫn cười.
Chàng bắt đầu để bản thân chỉ ngủ lúc ở một mình, sau cánh cửa khóa chặt. Nhưng chết tiệt là Elizabeth đã qua mặt đám người hầu để vào phòng Cameron một đêm khuya để cô ta có thể tiếp cận Cameron lần nữa. Điều duy nhất có hiệu quả là cắt cử một người gác, cả ở trước cửa phòng của chàng và Elizabeth. Cô ta cũng làm điều tương tự.
Đêm tối phai nhạt đi chút ít khiến chàng có thể nhìn thấy đôi mắt xám của Ainsley, long lanh như bình minh mờ xám đằng xa.
“Không chỉ là vì điều cô ta đã làm với ta,” Cameron nói khó khăn. “Đó còn là vì ta có thể sẽ làm với nàng. Nếu nàng bất ngờ đánh thức ta, ta có thể tấn công và làm nàng bị thương.”
Chàng có thể nói nàng không hiểu. Cameron trở lại giường và nằm xuống với nàng, nắm tay nghiến lên tấm đệm.
“Daniel đã đánh thức ta một lần, khi nó khoảng mười tuổi,” chàng nói. “Ta đã ném nó ngang qua căn phòng. Con trai ruột của ta. Ta gần như dã giết chết nó.”
Nỗi kinh hoàng của khoảnh khắc đó chưa bao giờ phai nhạt. Daniel nằm bất động trên sàn nhà, bất tỉnh, trong khi Cameron nhào tới cậu bé, nâng cơ thể mềm oạt của bé trong vòng tay chàng. Daniel đã không bị thương nặng và nhanh chóng hồi phục, ơn Chúa. Daniel đã nói sau đó, vui vẻ, rằng đó là lỗi của bé. Bé đã quên mất là cha bé có một chút điên khùng.
Daniel đã đổ lỗi là do Cameron bị đau bụng. Rồi Angelo cũng cố nhận lỗi về mình vì đã không nhận ra Daniel bò lên gác tới phòng ngủ của cha bé. Cameron muốn hét lên với cả hai, và kết cục là chuyển tới ở một khách sạn, không còn tin tưởng vào bản thân khi ở cạnh những người chàng quan tâm.
“Daniel ổn chứ?” Ainsley hỏi.
“Ừ, nhưng đó không phải điểm chính, đúng không?” Nắm tay của Cameron xiết chặt hơn. “Nó mới chỉ là một cậu nhóc. Ta đã có thể làm nó bị thương. Nàng có nghĩ ta muốn thức dậy và thấy điều tương tự mình đã làm với nàng không?”
Ainsley nhìn chàng, đôi mắt không hé lộ điều gì. Cameron sẽ chẳng bao giờ hiểu được nàng. Khi chàng vừa mới nghĩ ra là chàng biết Ainsley, người phụ nữ trẻ trung sôi nổi đã bẻ những cái khóa và chạy tới Pari để thưởng thức những cái bánh, nàng quyết định âu yếm chàng chốn công cộng, rồi cố gắng để tìm tòi những bí mật trong tâm hồn chàng.
“Có lẽ nếu chàng nuôi dưỡng cái ý đó,” nàng bắt đầu.
“Chết tiệt thật, nàng có nghe gì không vậy? Ta có vấn đề, nàng hiểu không? Ta thậm chí không thể nghĩ tới việc nằm xuống ngủ với nàng mà không thấy thế giới trở nên đen tối. Đó là vì ta thức dậy là sẽ quăng quật mọi người. Bóng tối sẽ không buông tha ta cho tới khi quá muộn.”
Ainsley im lặng lắng nghe. Nàng cảm thấy e sợ cho chàng, cho những điều tàn khốc, khủng khiếp bên trong chàng. Vài phụ nữ thích cảm giác e sợ Cameron, thích thú với ngủ hiểm, vì họ không thực sự hiểu điều Cameron có thể làm. Cameron đã không bao giờ để họ biết.
Chàng quay đi và giật lấy quần áo của mình.
“Ta cự kỳ ghét ả đàn bà này,” Ainsley nói phía sau chàng. “Ý em là vợ ngài.”
Cameron cười cay đắng khi chàng kéo chiếc quần dài. “Ta rất cảm kích nàng vì điều đó. Cô ta đã hủy hoại ta. Cô ta muốn sự báo thù và giờ cô ta đã có nó.”
“Cam...”
Cameron lắc đầu. “Không nói chuyện nữa. Đi ngủ đi.”
Chàng quay lưng lại với người phụ nữ xinh đẹp mà chàng có thể làm bất cứ thứ gì trên đời cho nàng, nhún vai để mặc áo sơ mi, và ra ngoài.
Đằng sau chàng, Ainsley ngồi ôm gối, lau những giọt nước mắt lên tấm chăn. “Tôi hy vọng cô đang ở một nơi nóng rát, Laddy Elizabeth Cavendish,” nàng thì thầm. “Nóng bỏng rát.”
)’: :’(
Ainsley bước vào phòng ngủ của Cameron buổi tối tiếp theo trong khi người hầu Pari đã hoàn thành việc phục trang buổi tối cho chàng. Cam nhìn bộ đồ buổi chiều Ainsley đang mặc và khẽ cau mày.
“Nàng không ra ngoài cùng ta ư?”
“Em mặc đồ nhanh thôi. Felipe, hãy để chúng ta ở riêng?”
Người hầu không nhìn Cameron để xác nhận. Những người hầu, cả Scot và Pháp, giờ đều nghe lệnh của Ainsley mà không thắc mắc. Felipe đơn giản là ra khỏi phòng.
Cameron kết thúc việc cài cái cổ áo mà Felipe đã chuẩn bị sẵn. “Ta đã nói rồi, ta không muốn nói chuyện đó.”
“Chàng thậm chí là biết cả điều em định nói ư?”
Chàng nhìn nàng không kiên nhẫn trước khi quay trở lại tấm gương và trượt cái cà vạt quanh cổ. “Bởi vì nàng là một con chồn sương và không thể đi đâu một mình.”
Ainsley tiến tới, cầm lấy cái cà vạt trong tay chàng, và bắt đầu thắt nút kiểu cho chàng.
“Em đến để nói với chàng về anh trai em.”
Cameron quay đầu chàng lại để nàng dễ làm. “Người nào? Nhà McBride cũng nhiều như nhà Mackenzie vậy.”
“Chỉ có bốn người thôi. Patrick, Sinclair, Elliot, và Steven. Em muốn nói với chàng thêm về Elliot.”
“Là cậu nào vậy, luật sư à?”
Cameron biết khá rõ về các anh em trai của nàng, vì Ainsley đã kể khác nhiều về họ. Các anh em trai của nàng là một chủ đề an toàn cho cuộc nói chuyện của họ, cộng thêm việc nàng rất tự hào về thành công của họ. Ainsley cũng đang cược là Hart cũng đã kể với Cameron về các anh em trai của nàng, giống như là lập một bộ hồ sơ cho mỗi người vậy. Cameron tỏ ra khó hiểu.
“Elliot tới Ấn Độ với quân đội,” nàng nói. “Khi anh ấy rời quân ngũ, anh ấy đã ở lại Ấn để bắt đầu sự nghiệp nhằm giúp đỡ người người thuộc địa. Một lần khi anh ấy đi qua vùng phía bắc vì công việc, anh ấy đã bị bắt cóc. Anh ấy bị giam giữ quá lâu khiến cả nhà chắc rằng anh ấy đã chết. Nhưng cuối cùng anh ấy cũng đã trốn thoát và đã trở về nhà.”
Giọng Cameron nhẹ nhàng. “Ta nhớ rồi. Ta xin lỗi. Có chuyện gì với anh ấy à?”
“Elliot ở với Patrick một thời gian để dưỡng bệnh, và anh ấy dường như đã hồi phục, nhưng em có thể nói là có điều gì đó rất không ổn. Elliot đã bị tra tấn tàn tệ, bị gãy xương ở nhiều chỗ, nhưng anh ấy gần như là đùa về mọi thứ.”
“Ta hiểu tại sao,” Cameron nói. “Anh ấy không muốn nghĩ quá nhiều về nó. Hay là nói về nó.”
Ainsley thắt nút cuối cho cái cà vạt. “Em cũng nhận thấy thế. Điều mà anh ấy đã trải qua chắc chắn là rất khủng khiếp. Một đêm, khi em vào thăm anh ấy, em thấy anh ấy đang co ro trên giường, run lẩy bẩy và không thốt nên lời. Khi em tới gần để xem chuyện gì, Elliot không hề có phản ứng, thậm chí còn không nhận ra em. Em định chạy đi tìm Rona và Patrick thì anh ấy đến. Anh ấy nói với em là anh ấy ổn cả và cầu xin em đừng nói gì hết.”
“Có chuyện gì đó đã xảy ra với anh ấy.”
Ainsley gật đầu. “Anh có nói chuyện với em vài lần, không hơn, thậm chí khi anh ấy ngồi lặng yên trong phòng khách của Rona, thế giới như... biến vào hư không vậy. Anh ấy cứ trôi nổi đâu đâu, và rồi lại quay trở lại với cái hố đen nơi những kẻ bắt cóc đã giam cầm anh ấy. Chúng thường xuyên bỏ đói anh ấy hoặc là bỏ mặc anh ấy hàng tuần liền. Theo lý thì Elliot biết là anh ấy đã an toàn và biết mọi việc trong nhà của Patrick ở Scotland, nhưng tâm trí anh ấy lại cứ hồi tưởng về những ký ức khủng khiếp. Anh ấy nói anh ấy lo sợ rằng những hình ảnh ấy sẽ biến anh ấy thành một kẻ hèn nhát, nhưng không phải thế - Elliot là một trong những người can đảm nhất mà em biết. Anh ấy thậm chí đã trở lại Ấn - anh ấy hiện đang ở đó - vì anh ấy sợ rằng anh ấy sẽ co rúm trong phòng khách của Patrick cho tới hết đời nếu anh ấy không đến Ấn.”
Cameron nhìn xuống nàng với vẻ mặt khó dò. Chàng khá ngon lành trong đầy đủ phục trang, chỉ có người hầu hay vợ của chàng mới được phép nhìn thấy chàng không mặc gì. “Nàng kể với ta chuyện này vì nàng nghĩ ta cảm thấy về Elizabeth cũng như anh nàng cảm nhận về việc bị giam cầm và tra tấn.”
“Ôi, cũng không hẳn, nhưng nó cũng có chút tương tự.”
Cameron quay đi khỏi nàng. “Ta nhớ là mình đã yêu cầu không nói chuyện về việc này nữa.”
“Em nghĩ chúng ta nên nói chuyện về nó. Đó là cuộc hôn nhân của chúng ta, Cam. Đó là cuộc sống của chúng ta.”
Vẫn không nhìn về phía nàng. “Ta đã nói rồi, ta không muốn tranh cãi với nàng. Chúng ta sẽ xoay xở được, hoặc là không.”
“Vậy là chúng ta lờ đi thực tế là chồng của em từ chối ngủ cùng giường với em.”
Cam cào một tay vào mái tóc chàng. “Hầu hết những người kết hôn đều không chia sẻ giường. Chúa biết là cha mẹ ta chưa bao giờ làm thế. Họ có phòng riêng, khoảng không riêng. Đó không có gì là bất thường cả.”
“Trong gia đình em, Patrick và Rona ngủ cùng nhay mỗi tối, và cha mẹ em cũng làm vậy.”
“Ta mừng là nàng đã có một sự giáo dục bình thường.”
“Em thậm chí đã chia sẻ giường với John.”
Đôi mắt Cameron bừng lên khi chàng quay ngoắt lại. “Và ta không muốn nghe nàng nói về nàng và John Douglas.”
“Nhưng chúng ta phải nói về chàng.”
“Tại sao chứ?” Jai bàn tay to lớn của chàng xiết lại. “Tại sao chúng ta lại phải thế, Ainlsey? Nàng bước vào cuộc đời ta là để sửa chữa mọi vấn đề nhỏ bé à? Ta không muốn một cô vú em chết giẫm, ta muốn một người tình.”
“Em cũng thế.”
“Vì Chúa, Ainsley, nàng muốn ta phải nói gì chứ? Rằng Elizabeth bị điên à? Nàng đã nghe những câu chuyện rồi. Eleanor hẳn đã rót đầy tai nàng - Hart đã lộ hết những bí mật gia đình với cô ấy. Eleanor chạy trốn khỏi chúng tôi, một phụ nữ khôn ngoan.”
“Cô ấy nói với em là Lady Elizabeth làm tổn thương chàng.”
“Ừ, đúng thế.” Cameron giật phăng cúc tay áo và kéo tuột cánh tay lên. “Nàng bận tâm về những thứ này? Được thôi, vậy thì, ta sẽ nói cho nàng biết. Elizabeth đi vào phòng ngủ của ta, hút xì gà. Tình nhân của cô ta thích cô ta hút chúng, nên cô ta làm thế để nhắc ta là ả không thuộc về ta hoàn toàn. Daniel có ở đó, và ả đã nghĩ là sẽ thú vị biết bao nếu những vết sẹo thế này đóng ấn lên da thịt thằng bé.”
Miệng Ainsley rớt xuống. Eleanor đã không đề cập đến chuyện đó. Nàng run rẩy ôm lấy cơ thể và kiềm lại cơn thịnh nộ đang dâng trào. “Sao cô ta có thể chứ?”
“Ta chụp lấy Danny, và trong lúc ta giành giật con trai của ta tránh xa ả, ả đã đâm ta bằng điếu xì ga đang cháy. Ả nói sẽ tha cho Daniel nếu ta để ả để lại sẹo trên cánh tay ta, nên ta đã để ả như ý. Ả thích thú. Rồi ta bế Daniel tới vú em và ở lại cạnh thằng bé, đề phòng trường hợp ả ta đến và thử làm điều gì đó tàn ác. Elizabeth hận Daniel, bởi vì ả biết nó là con trai ta. Ta đã bắt đầu chuẩn bị thủ tục để tống cổ ả đi rất nhanh thôi, nhưng trước khi ta có cơ hội...” Chàng vung tay lên trống rỗng rồi hạ xuống.
Ainsley ghì chặt lấy ngực nàng, cố gắng kiềm lại cơn run rẩy. “Cam, em rất tiếc.”
“Nó đau đớn, Ainsley. Ta kinh tởm ả, và đến giờ vẫn đau đớn.” Chàng thả tay áo xuống và cài cúc che đi dấu vết tổn thương. “Đó là lý do ta không muốn nói về nó.”
Ainsley nhặt lấy cái cúc chàng đã giật đứt và lặng lẽ lục trong chiếc bàn trang điểm tìm kim chỉ. Thật kỳ diệu, chàng vẫn đứng đó trong khi nàng khâu lại cái cúc, dù nàng cảm thấy hơi khó khăn khi nhìn đường kim qua làn nước mắt. Cổ tay áo khép lại, giấu đi những vết sẹo tròn.
“Cam,” nàng dịu dàng. Một giọt lệ rơi xuống cổ tay chàng.
Những ngón tay to lớn của Cameron khẽ nâng khuôn mặt nàng. Đôi mắt chàng như có lửa, giận dữ và đau đớn. “Mặc kệ ta, Ainsley. Đừng cố thay đổi ta trong một đêm. Ta đã nói với nàng, ta là một cái xác của một người đàn ông.”
Người đàn ông mà em yêu. Ainsly hôn lòng bàn tay chàng.
Cameron nhìn xuống nàng trong giây lát, ngón tay vuốt ve lọn tóc xoăn trên gáy nàng. Rồi chàng ôm lấy đầu nàng trong bàn tay và ào đến hôn nàng.
Nụ hôn đầy đam mê, khao khát, và ham muốn. Chàng kéo nàng tựa lên chàng, nụ hôn trở nên sâu hơn. Họ sẽ không ra ngoài đêm đó.
@_@
Cameron không nhắc lại chuyện đó nữa, nhưng Ainsley từ chối quên nó đi. Cameron nói chàng không thích tranh cãi, và Ainsley cũng vậy, nhưng nàng cũng không thể giả vờ như không có vấn đề gì được.
Trong khi đó, suốt trong vòng xoáy cuộc sống chốn đô thành Pari, Danile cũng đóng gói để tới Cambridge chuẩn bị cho kỳ học Michealmas. Daniel chẳng vui vẻ rời đi chút nào, nhưng cậu vẫn hôn tạm biệt Ainlsey, bắt tay cha cậu, và miễn cưỡng bước lên tàu.
Trái tim Ainsley đau đớn nhìn cậu đi xa, và nàng nhận thấy là Cameron trở nên cộc cằn và cau có hơn bao giờ. Chàng nhớ con trai, cậu con trai mà chàng đã chịu đựng sự tra tấn để bảo vệ cậu.
Nhưng mới chỉ được hai tuần, Daniel đã trở lại.
Tác giả :
Jennifer Ashley