The Many Sins Of Lord Cameron
Chương 18
Miệng Ainsley rớt xuống. “Cô ta đánh đập anh ấy.”
“Bằng cái que cời một cách thường xuyên.” Giọng của Eleanor trở nên lặng xuống vì kìm nén cơn giận dữ sôi sục. “Cameron là một người cao to, tất nhiên rồi, nên anh ấy có thể ngăn được cô ta, nhưng thường thì anh ấy phải nhận những vết bỏng vì bận giữ cô ta tránh xa Daniel. Không thì, Elizabeth cũng chờ cho tới khi Cameron say hoặc ngủ, và rồi cô ta hành hạ anh ấy. Cô ta đã một vài lần đầu độc anh ấy bằng thuốc phiện, Hart đã kể với mình. Cameron đã phải bắt đầu đảm bảo là không được buồn ngủ bất cứ đâu gần cô ta.”
Điều này đã giải thích vì sao Phyllida Chase lại nói là Cameron chưa bao giờ chiếm đoạt một người đàn bà ở trên giường của hắn. Hắn quan hệ với đàn bà ở bất cứ đâu, đúng thế, nhưng không phải ở trên giường. Chắc là một thói quen được hình thành để tránh những hiểm họa từ một người đàn bà có thể đánh thức chàng bằng chiếc gậy cời lửa. Ôi, những vết sẹo trên đùi chàng,... thật khủng khiếp.
Ainsley nhận ra nàng đang bóp quá chặt cái quai sứ mong manh của tách trà. Nàng đặt nó xuống. “Chúa nhân từ.”
Eleanor lắc đầu. “Elizabeth là một ả đàn bà điên loạn và tàn ác, và ả đã hậm hực với Cameron vì trói buộc ả vào hôn nhân. Ả lớn hơn Cameron vài tuổi, và theo Hart, Cam đã mê đắm cô ta một cuồng dại. Mình cho rằng Cameron là con trai của một trong những người đàn ông giàu nhất Anh quốc, sẽ thừa kế tước hiệu khi có bất cứ điều gì xảy ra với Hart, quá hấp dẫn cho Elizabeth mồi chài. Cha mẹ cô ta đã không cảnh báo với Cameron về cô ta, họ quá hạnh phúc khi thoát khỏi cô ả. Elizabeth đã nghĩ cô ta chỉ đơn giản là làm những gì bản thân hài lòng, bạn sẽ thấy, sau khi kết hôn, cô ta lăng nhăng với bất cứ gã nào cô ta thích. Khi Cameron nói rằng Elizabeth phải chung thủy với anh ấy, cô ta dần trở nên mất kiểm soát. Đó là một cuộc hôn phối bất hạnh ngay từ lúc bắt đầu.”
Ainsley nghĩ về Cameron mà nàng biết - độc đoán, cứng đầu, biết mình muốn gì và không để bất cứ gì chắn đường của chàng. Chàng có thể cười, nhưng luôn có chút cay đắng trong tiếng cười của chàng. Cameron có một tiếng tăm khá nổi với đám phụ nữ ở khắp nơi, và chàng chưa bao giờ ổn định với một người đàn bà từ sau cái chết của vợ.
Ainsley đã đoán chừng sự trác táng của chàng là do nhàn cư vi bất thiện, nhưng câu chuyện Eleanor kể cho nàng lại hoàn toàn khác. Sau khi chịu đựng một bà vợ quá kinh khủng, kẻ đã hủy hoại tất cả những điều chàng tin tưởng, Cameron sẽ không thể nào mà háo hức trở lại bàn thờ chúa được nữa. Theo cách nhìn nhận của chàng thì chỉ có mấy loại phụ nữ: cơ hội và ích kỷ như Phyllida Chase, hoặc tàn ác và điên loạn như Lady Elizabeth Cavendish.
“Tội nghiệp Cameron,” Ainsley nói.
Eleanor mỉm cười qua tách trà của mình. “Cẩn thận đấy, Ainsley. Họ dụ dỗ bạn, những gã Mackenzies, ban đầu là bằng sự tinh quái của họ và khi đạt được rồi thì kết cục sẽ là tan vỡ trái tim đấy.”
“Sao Cameron không ly hôn cô ta?” Ainsley hỏi. “Anh ấy chắc chắn có được sự hậu thuẫn. Hoặc ít nhất cũng nhốt cô ta vào một ngôi nhà nào đó, tránh xa anh ấy và Daniel?”
“Chính xác thì là vì Daniel.” Eleanor tiếp thêm trà vào tách của họ rồi lấy năm viên đường cho vào tách của mình. “Elizabeth có thai rất nhanh sau đám cưới của họ, điều khiến cô ta phát điên. Cô ta chưa bao giờ muốn làm một người mẹ. Cô ta thường xuyên nổi xung lên, đe dọa sẽ tự hủy hoại bản thân hoặc sẽ phá thai. Cameron không muốn để cô ta rời khỏi tầm mắt - anh ấy thậm chí đã phải bảo vệ Daniel từ lúc đó. Elizabeth đã nói với Cameron - lặp đi lặp lại - rằng Daniel không phải con trai anh ấy, khẳng định một gã nào đó mới là cha đứa trẻ. Vấn đề là thế, bạn thấy đấy, bất cứ ai cũng có khả năng là cha đứa trẻ. Elizabeth thực sự lăng loàn.”
Ainsley nhớ lại biểu cảm trên gương mặt Cameron khi chàng tìm thấy lá thư từ tay nhân tình của vợ giấu trong ngăn kéo bí mật. Sự giận dữ, kinh tởm, nỗi đau đớn xưa không phải đã phai nhạt. Chàng đã hôn Ainsley ngay sau đó với một sự tuyệt vọng, một điều cần thiết để khiến chàng quên đi.
“Mình nghĩ mình còn hơn là ghét cô ta,” Ainsley nói.
“Bản thân mình cũng không mấy thiện cảm với cô ta,” Eleanor nói thẳng thắn. “Cameron có trái tim rộng lượng, và không đáng bị tổn thương bởi kẻ như Elizabeth.” Nàng trông rất thấu hiểu. “Dù mình tin là nhu cầu của cô ta cần thỏa mãn với những người đàn ông là một loại bệnh hoạn. Cha mình có đọc một đoạn từ một tập san khoa học cho mình nghe để giải thích rằng một số người trở nên bị ám ảnh với việc quan hệ giống như những người bị nghiện chơi bài hay nghiện rượu vậy. Họ không thể cưỡng lại bản thân. Họ phải lừa dối ai đó và trải nghiệm nó... sự sung sướng, cứ gọi thế đi, hoặc họ sẽ phát điên. Cha và mình quyết định là có lẽ Elizabeth hẳn phải mắc một trong những chứng bệnh ấy.”
Ainsley chớp mắt. “Trời ơi, Eleanor, cha bạn nói những chuyện đó với bạn ư?”
“Tất nhiên rồi. Cha yêu quý của tớ không có ý định rằng những điều như thế không nên được chuẩn bị trước cho một quý cô trẻ tuổi. Ông luôn nhận định mọi việc bằng khoa học và có một đầu óc khoáng đạt, điều đó có nghĩa là ông sẽ thảo luận các vấn đề về giới tính của loài ếch cũng như loài người và không thấy có gì khác biệt giữa chúng cả. Ông là thế mà. Còn tất nhiên, loài ếch sinh sôi hoàn toàn khác với loài người chứ.”
Ainsley không thể nhịn được cười. Chắc chắn ai đó mang vấn đề sinh sản của loài ếch, giữa một đám người, tại bàn ăn tối của Patrick thì sẽ đối mặt với sự im lặng khủng khiếp của Patrick và Rona. Anh trai và chị dâu nàng không phải kiểu người cổ hủ, nhưng họ có những định kiến rất chắc chắn về cách thức cũng như nội dung các chủ đề được đưa ra thảo luận.
Tiếng cười kết thúc bằng một tiếng thở dài, và Ainsley ngồi thu mình trên ghế. “Mình phải làm sao đây, Eleanor? Cameron nói về kiêm cương và khách sạn ở Monte Carlo như thể mình sẽ vỗ tay hoan hô và chạy theo anh ấy lên tàu vậy.”
Eleanor mỉm cười thông cảm. “Bởi vì Cameron bị lợi dụng bởi những phụ nữ chỉ liếc mắt và gục ngã khi anh ấy đung đưa mấy cái vòng cổ kim cương trước mặt họ. Họ không muốn anh ấy, họ muốn tiền của anh ấy, và anh ấy biết điều đó.”
Chàng biết điều đó. Cameron là một người hào phóng, nhưng cũng là một gã ngốc. Chàng biết chính xác lý do các quý cô xúm xít quanh chàng.
“Mình không quan tâm tới tiền của anh ấy,” Ainsley nói.
“Mình biết chứ, nhưng mình cá là Cameron không có cái ý tưởng tuyệt diệu là tán tỉnh một quý cô mà lại thiếu sự mua chuộc cô ta. Chẳng có tên Mackenzie nào như thế cả.”
Eleanor nói chắc nịch. Hart hẳn phải tặng những món quà xa xỉ cho Eleanor rồi, cho tới tận khi Eleanor nói lời chia tay.
Ainsley thở hắt ra. “Nếu mình từ chối Cameron, mình biết là mình sẽ hối hận cho tới suốt cuộc đời còn lại của mình. Nhưng nếu mình đi, mình sẽ hủy hoại bản thân và sẽ bội nghĩa với gia đình mình.” Một lần nữa, Ainsley không dám cất lời. “Các anh em trai sẽ không bao giờ tha thứ cho mình mất.”
“Vậy thì, bạn không phải công khai chuyện bạn sẽ chạy trốn với anh ấy làm gì, bạn biết đấy. Nếu bạn tha lỗi cho mình vì đã nói thế, bạn không phải là một quý cô trẻ nổi tiếng trong xã hội ở Anh. Vậy thì chỉ cần ẩn danh.”
Ainsley cười, nghĩ tới bộ đồ hóa trang tại bữa tiệc của nhà Rowlindson. “Với một mái tóc giả và cái mặt nạ?”
“Không cần kịch thế đâu. Chỉ đơn giản là một chuyến du ngoạn tới Châu Âu một mình. Các quý cô cũng làm thế ngày nay đấy thôi. Họ tự đi khám phá những đất nước cổ xưa và viết những cuốn sách về những chuyến phiêu lưu của họ. Bạn không phải là một quý cô chưa chồng, mà là một góa phụ đáng kính. Nếu bạn gặp gỡ Cameron trên hành trình của bạn, thì có sao chứ?”
Ainsley nhoài người qua bàn nhìn Eleanor, và Eleanor cũng nhìn lại nàng hoàn toàn điềm tĩnh. “El, bạn đang nói với mình là chạy trốn với một người đàn ông và trở thành nhân tình của ông ta.”
“Mình đang nói với bạn về hạnh phúc. Thậm chí nếu nó chỉ có một chút xíu trong đó. Chúng ta phải nắm bắt điều chúng ta có thể khi chúng ta có cơ hội. Cuộc sống sẽ rất cô độc nếu chúng ta không thế.”
Ainsley ngồi trở lại, nhận thấy rằng Eleanor có thể không đưa ra lựa chọn khôn ngoan nhất trong chuyện này. Ainsley đã hy vọng với con mắt khách quan đánh giá nhà Mackenzie - và Eleanor có chúng - nhưng Eleanor vẫn yêu họ nhiều như là Beth và Isabella vậy. Ainsley không muốn tâm sự với Isabella hay Beth, bởi vì nàng biết vấn đề của Cameron sẽ được gia đình thảo luận, và Ainsley không muốn thế, và nàng biết cả Cameron cũng vậy.
Nhưng Eleanor, nàng thấy, dù cô ấy đã bỏ Hart, không chính xác như thế. Eleanor hiển nhiên là đã hối hận về quyết định của cô ấy khi từ bỏ Hart, dù cô ấy có lý do chính đáng để làm thế. Mười năm trước, Hart Mackenzie đã không còn giữ được danh tiếng trong sạch. Ainsley đã nghe Beth kể anh ấy mang nhân tình về nhà, một phụ nữ gọi là Mrs. Palmer. Anh ấy để mời Mrs. Palmer ở lại nhà trong nhiều năm, và những điều anh ấy làm không phải là không đúng như kiểu thường thấy. Không cho tới sau cái chết của vợ và đứa con Hart trở nên trầm lặng và kín đáo hơn. Anh ấy vẫn ở với Mrs. Palmer, dù vậy, cho tới khi quý bà này qua đời.
Eleanor nhấc tách trà của nàng lên. “Bạn không phải một cô nàng ngây thơ nữa, Ainsley. Bạn biết chính xác chỗ mà bạn đặt mình vào đó. Bạn biết về đàn ông và điều họ muốn. Bạn biết nhà Mackenzie. Bạn sẽ tiến tới mà không có ảo tưởng gì hết.”
Ainsley nhón một miếng bánh đặt lên đĩa của nàng. Nàng thích chiếc bánh nhưng lúc này đây vị giác của nàng dường như biến đâu mất rồi. “Nói mình nghe, El. Nếu là bạn - nếu Hart bất thình lình xuất hiện và yêu cầu bạn bỏ trốn với anh ấy và trở thành tình nhân của anh ấy - bạn sẽ làm gì?”
Đôi mắt của Eleanor lấp lánh. “Anh ấy sẽ không bao giờ làm thế.”
“Nhưng thử giả định là anh ấy sẽ làm như thế. Bạn sẽ đi với anh ấy chứ?”
Eleanor nhoẻn miệng cười. “Để Hart Mackenzie đeo trang sức lên cổ mình và cầu xin ngủ đêm với mình ư? Mình sẽ thực sự bị quyến rũ. Nhưng trường hợp của mình vó khác một chút so với bạn.”
Ainsley vội vã tiếp lời. “Nếu là ở trong một lâu đài giữa chốn mênh mông, nơi mà chẳng có gì là quan trọng hết, bạn sẽ làm thế chứ?”
Eleanor ngắm nghía tách trà của nàng một lúc, và khi nàng ngước lên, đôi mắt nàng lặng lẽ. “Tất nhiên là mình sẽ làm,” nàng nói. “Mình sẽ làm thế trong chốc lát.”
;)(:I
Chuyến tàu của Eleanor đón nàng trở lại Aberdeen đã vào ga không lâu sau đó, và nàng cùng Ainsley rời khỏi quán trà để đi đến nhà chờ.
Eleanor không chắc chắn điều Ainsley sẽ làm, nhưng nàng thấy trong Ainsley là một người phụ nữ trẻ cô đơn và tuyệt đối cần tới một khoảnh khắc nào đó của hạnh phúc. Liệu Ainsley có đủ dũng cảm để nắm bắt khoảnh khắc đó khi nó xuất hiện không.
Ainsley ấn chiếc bánh nàng yêu cầu bồi bàn gói lại cho nàng vào tay Eleanor và cám ơn bạn khi hai người hôn tạm biệt. Nó giống như là Ainsley che đậy sự hào phóng bằng sự trả ơn, Eleanor nghĩ. Eleanor không quá tự hào chấp nhận cái bánh, dù vậy. Nàng sẽ mang nó về nhà cho Cha, và họ sẽ có một bữa tiệc nhỏ.
Ainsley nhanh chóng rời nhà ga sau khi chia tay, cứ như là nàng đã đánh cắp khoảng thời gian từ mấy việc lặt vặt mà nàng phải làm cho nữ hoàng. Ainsley tội nghiệp có quá ít thời gian tự do chẳng bù cho Eleanor. Eleanor vẫn duy trì được các mối quan hệ bạn bè - ít nhất là thế, những người bạn chẳng hề quan tâm tới tiền bạc. Chỉ có những người quá giàu có hoặc quá nghèo khổ mới có thể ung dung, và bạn của Eleanor thì đều xuất thân trong một hoàn cảnh kỳ quặc.
Eleanor quay lại sau khi vẫy tay từ biệt Ainsley và bước về phía nhà chờ để bắt chuyến tàu. Nàng trượt chân, suýt ngã dúi dụi, và được đỡ bởi một bàn tay to lớn và mạnh mẽ.
Nàng như ngừng thở khi nhìn lại phía sau và thấy khuôn mặt của Hart Mackenzie.
Đôi mắt vàng đang ngắm nghía nàng thật tỉ mỉ, xem có điều gì không, càng lúc càng trở nên đanh lại và khắc nghiệt. Cơ thể của Hart vẫn cứng rắn và mạnh mẽ, đôi vai căng ra trong cái chiếc áo khoác ôm khít, và chàng mặc chiếc váy truyền thống kẻ sọc của nhà Mackenzie. Hàm râu lởm chởm chưa cạo của Hart chứng tỏ chàng đã làm việc liên tục mà không hề nghỉ ngơi, tuy vậy xúc cảm mãnh liệt trong đôi mắt chàng thì chẳng hề nhuốm chút kiệt sức.
Eleanor cảm thấy có điều gì đó mới mẻ trong chàng, tuy nhiên, một sự tập trung chưa từng tồn tại trước đó. Nàng biết tham vọng của Hart là chính trị - nàng đã đọc báo - nhưng hy vọng và tính hài hước những thứ đã từng một lần lấp lánh trong mắt chàng giờ đây đã không còn. Chỉ còn là một người đàn ông đang chịu đựng sự mất mát, đầu tiên là vợ và đứa con duy nhất, rồi đến người tình lâu năm. Chàng dường như đang tồn tại nhờ nỗi cô đơn, lúc này đây.
“Em đã nghe tin về Mrs. Palmer,” Eleanor dịu dàng nói. “Hart, em thực sự rất lấy làm tiếc.”
Đôi mắt chàng lấp lánh sự ngạc nhiên, và trong khoảnh khắc đó, Eleanor nhìn thấy một Hart Mackenzie thực sự, người đàn ông đã hy sinh quá nhiều cho gia đình chàng mà không mong đền đáp. Chính là Hart người đã buộc lão công tước già phải giao những ủy thác hào phóng cho ba em trai của chàng, để họ có thể sống tự lập. Cha của họ hẳn sẽ hạnh phúc khi để Ian, Mac và Cam khốn khổ bằng việc ôm khư khư đống tiền co cụm trong cái lãnh địa công tước.
Làm thế nào mà Hart đã thuyết phục được cha chàng làm việc đó, Eleanor chẳng đoán nổi. Eleanor là một trong số vài người biết được chàng đã làm điều đó. Và giờ đây, Hart, một người đàn ông quá quyền lực, quá giàu có, và quá chuyên chế, đang bị đau đớn vì một ả điếm tầm thường.
Cái nhìn của chàng nói cho nàng biết rằng chàng không chắc chắn về động cơ của nàng, nhưng chàng gật đầu. “Cám ơn.”
Eleanor khẽ xiết bàn tay chàng, trái tim nàng rung lên bởi sức mạnh nàng cảm nhận qua găng tay của chàng.
Hart đột nhiên mỉm cười, một nụ cười thách thức của một con mãnh thú trước buổi săn mồi. Con sư tử chắc chắn cũng giống y thế này trước khi nó xông ra vồ lấy con linh dương vốn sẽ không thể chạy thoát.
Eleanor cố gắng giật bàn tay nàng ra, nhưng Hart đã đan những ngón tay của chàng với nàng trong một cái xiết thật chặt. Nhân viên nhà ga thổi một hồi còi báo hiệu con tàu sắp chuyển bánh. Hart chuyển cái xiết lên khuỷu tay Eleanor và nửa như kéo nàng đi vào trong toa tàu cùng với chàng.
“Đây là chuyến tàu của anh ư?” Eleanor hỏi vẻ không tin. Ôi, mẹ ơi, chàng không thể nào có ý là đi cùng với mình đến Aberdeen đấy chứ!
“Không.” Hart đứng lại cánh cửa mở cho tới khi nàng ngồi xuống ghế, hành lý cùng với gói bánh đặt bên cạnh nàng.
Tiếng còi tàu vang lên inh ỏi, và phụt ra một cuộn khói đen ngòm cuốn dài về phía đuôi tàu. Cỗ xe rung lên.
“Chúng ta đang đi rồi,” Eleanor nói, cuống cuồng.
“Ta biết.” Hart cho tay vào túi, lấy ra một xấp giấy, và ấn nó vào tay nàng.
Không phải giấy, mà là tiền, một trăm bảng. Eleanor thả tay ra và tiền rơi xuống sàn.
“Hart, không.”
Hart nhặt nó lên và giấu vào trong khăn gói cái bánh. “Là cho cha nàng, cho cuốn sách tiếp theo của ông.”
Không hề hối hả, chàng lấy ra một cái hộp vàng nhỏ, lấy ra một cái thẻ, và giơ nó ra cho nàng. Khi Eleanor không cầm lấy, Hart nhét nó vào khe cúc cái áo cao cổ của nàng.
Hơi ấm từ những ngón tay của chàng như vấn vít lấy nàng, và Eleanor trong khoảnh khắc đó nhận ra rằng nàng sẽ cháy lên vì người đàn ông này cho tới hết phần đời còn lại.
“Nếu nàng cần gặp ta vì bất cứ lý do gì, hãy đưa tấm thẻ đó cho quản gia của ta,” Hart nói. “Ông ta sẽ biết phải làm gì.”
Eleanor phải cố kiểm soát bản thân. “Thật quá, quá, quá tử tế, thưa Đức ngài.”
Cái mặt nạ công tước lạnh lùng bị rạn nứt và rớt xuống. “Eleanor.” Hart ôm lấy khuôn mặt nàng trong đôi tay đeo găng, và trái tim của Eleanor đập thình thịch còn nhanh hơn cả chiếc tàu sắp chuyển bánh. “Ta phải làm gì với nàng đây?”
Nàng không thể thở. Miệng chàng thật sát miệng nàng, hơi thở nồng ấm của chàng mơn man trên da nàng. Chàng sẽ hôn nàng, và Eleanor se hưởng ứng, và chàng sẽ biết sự thật.
Hart chạm vào khóe miệng nàng, thật dịu dàng khiến nàng như muốn chết đi được.
Con tàu rung lên. Hart mỉm cười với Eleanor, lùi bước khỏi nàng, và nhảy xuống sân ga khi đoàn tàu bắt đầu chuyển bánh.
Chàng đóng cửa khoang và gửi một lời chào biếng nhác qua khung cửa sổ khi đoàn tàu phóng đi. Eleanor không thể rời mắt khỏi chàng. Hart đã khóa ánh mắt của nàng lại cho tới khi đoàn tàu rời hẳn khỏi ga, và chàng cuối cùng cũng khuất tầm nhìn.
J J J
Một tuần sau, Cameron Mackenzie nâng cái rèm cửa lên rồi lại thả nó xuống lần nữa. Chàng chẳng thấy người phụ nữ nào đang hối hả tiến về phía khu sảnh chờ, chuyến tàu cuối cùng từ Doncaster sắp đến mà chẳng thấy bóng dáng Ainsley đâu.
“Thật là một kết thúc hoàn hảo chết giẫm cho một ngày tồi tệ chết tiệt.”
Jasmine về thứ sáu trong vòng đua của nó, và Lord Pierson đã nổi khùng. Hắn buộc tội Cameron cố ý vất bỏ cuộc đua và gây ra một cảnh lộn xộn khá ầm ỹ, đe dọa Cameron sẽ bị cấm tại câu lạc bộ đua ngựa. Một lời đe dọa xáo rỗng, vì Cam có danh tiếng tốt hơn hẳn trong câu lạc bộ so với Pierson.
Dù thế, một trong những tay huấn luyện của Cam đã không ngăn được Cameron tung một cú đám thẳng vào hàm Pierson. Cameron đã đưa ra đề nghị lần nữa, cắn răng chỉ đơn giản là để mua Jasmine, nhưng Pierson đã từ chối. Hắn đã gọi người của hắn dẫn Jasmine đi, và bỏ đi.
Jasmine quay lại nhìn Cameron như đứa trẻ không biết tại sao nó không thể ở lại nơi nó muốn. Trái tim Cameron bừng lên - Chết tiệt, mình lại phải lòng một con ngựa thế này.
Daniel, cũng vậy, trở nên quẫn trí, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đồng ý ở lại cùng với Angelo trong khi Cameron bận rộn với việc kinh doanh trên sân đua ở London, biết rằng Cameron vẫn còn tức giận vì chuyến phiêu lưu tới Glasgow của Daniel.
Daniel đã quyết định, khi cha cậu đi tới Balmoral, đi xuống Glasgow vì những lý do mà Daniel vẫn chưa nói rõ ràng. Trong khi đó, một đám du côn đường phố đã cố gắng trấn lột cậu. Daniel đã đánh bại lại năm tên bọn chúng, rồi khi cảnh sát đến và bắt giam tất cả chúng, Daniel cũng để bản thân bị bắt thay vì chứng tỏ mình là nạn nhân. Rõ ràng là cậu đã thu phục được sự ngưỡng mộ của đám choai choai, và cùng chúng chia sẻ một điếu xì gà và rượu lậu trong phòng giam, cho tới khi Cameron đến và lôi Daniel đi.
Thay vì hối hận là cậu đã kéo Cameron ra khỏi thỏa thuận của ông với Ainsley, Daniel lại tỏ ra giận dữ vì Cameron đã không đơn giản là vác Ainsley lên vai và bỏ trốn cùng với cô ấy.
Cameron đang bắt đầu đồng ý với Daniel rồi, vì Ainsley vẫn chưa thấy đến. Nữ hoàng khá nổi tiếng vì việc luôn giữ kè kè những quý cô thân tín mà bà ưa thích, không muốn họ rời bà ta vì bất cứ lý do gì. Mụ già đó có khoảng bảy trăm con cháu, nhưng vẫn giữ những quý cô yêu thích kè kè bên cạnh mụ, giận dữ khi họ muốn rời đi để kết hôn hoặc trở lại với chồng và gia đình. Họ cứ từ từ sống lạnh lẽo cho tới chết cùng nhau trong con quái vật Balmoral, nữ hoàng đã gần như xây dựng một “pháo đài” theo như kiểu người Scot làm bánh.
Động cơ tàu gầm rú, tiếng còi tàu inh ỏi, những cánh cửa đóng sầm sập. Cameron nhìn lại sảnh ga một lần nữa, rồi thả rơi cái rèm cửa. Toa hạng nhất của chàng rất thoải mái, để chàng có thể ngủ ngon trong chuyến hành trình thâu đêm. Một mình.
Con tàu rung lên một hồi và rồi bắt đầu chuyển bánh rời sân ga. Sáu năm đằng đẵng từ lần gặp gỡ đầu tiên của Cameron với Ainsley và lần này, và... Chết tiệt, sẽ là địa ngục, mình không thể chờ đợi thêm sáu năm nào nữa.
Cameron bật dậy, sẵn sàng đạp tung cửa và nhảy xuống. Chàng phải quay lại Balmoral, đoạt lấy Ainsley, và nhảy xuống địa ngục vì chuyện đó.
Cánh cửa hành lang bật mở, và nhân viên tàu đứng tránh đường cho ai đó đi qua. “Có phải nó không, thưa bà?”
“Đúng rồi, cám ơn.” Ainsley nói không ra hơi, dúi một ít tiền boa vào tay người đàn ông, và lướt vào trong khoang. “Anh sẽ thấy hành lý của tôi đấy? Tôi e là nó cũng hơi nhiều.”
Anh nhân viên mê mải nhìn nàng, chạm vào vành mũ của anh ta, và nói, “Xong ngay, thưa bà.”
Anh ta quay ra và đóng cánh cửa. Ainsley thả mình ngồi xuống cạnh cửa sổ, kéo găng tay ra, và thả chúng xuống một cái ghế.
Cameron vẫn đứng đó khi con tàu lướt vào màn đêm. Ainsley trông thật tươi tắn và rạng rỡ, dù sự hối hả của nàng, có điều gì đó rất khác. Chàng nhận ra ngay là nàng đã bặc bộ màu xanh sống động thay thế bộ màu đen hay xám thường ngày, một trong những món mà Isabella đã mua cho nàng tại Edinburgh. Dù nàng vẫn mặc áo cài cúc tới tận cằm, tấm áo ôm khít lấy cơ thể nàng như làn da thứ hai, và chiếc mũ cùng tông với lớp voan che mặt khiến đôi mắt xám của nàng trông gần như màu bạc.
“Em xin lỗi em gần như đã lỡ mất chuyến tàu,” nàng nói. “Em phải chạy từ Edinburgh, vì trang phục Isabella đặt cho em mới xong, và chúng tới tận ba rương lận, tất cả đều phải đóng gói cho tới tận phút cuối. Isabella và Mac đã vui lòng cho em sẻ dụng ngôi nhà mà họ dùng cho thuê ở đó, nên em e là họ biết là em đã chạy trốn với chàng. Mac xem chừng khá hài lòng về chuyện đó.”
“Nó là thế mà.” Phương pháp của Mac để thuyết phục một người phụ nữ ở lại với anh là bắt cóc cô ta và khiến cô ta nghĩ rằng đó chính là ý của cô ấy.
“Em cho rằng chúng ta sẽ dừng chân ở London?” Ainsley hỏi. “Em không thể tưởng tượng là chàng sẽ đi thẳng tới Pari trong đêm nay, phải không? Nếu em có thể tìm thấy môt căn phòng trong một khách sạn đáng tin, em có thể sắp xếp lại mấy món đồ đạc của mình và quyết định xem cái em thực sự cần mang theo. Isabella nghĩ cần như thế, nhưng em nghĩ là cô ấy hơi thái quá.”
Cameron cuối cùng cũng thốt nên lời. “Chúng ta sẽ dừng ở London,” chàng nói, giọng chàng hơi cộc. “Không phải trong khách sạn. Mà là nhà của Hart; anh ấy đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Chúng ta sẽ kết hôn, vào buổi sáng.”
“Bằng cái que cời một cách thường xuyên.” Giọng của Eleanor trở nên lặng xuống vì kìm nén cơn giận dữ sôi sục. “Cameron là một người cao to, tất nhiên rồi, nên anh ấy có thể ngăn được cô ta, nhưng thường thì anh ấy phải nhận những vết bỏng vì bận giữ cô ta tránh xa Daniel. Không thì, Elizabeth cũng chờ cho tới khi Cameron say hoặc ngủ, và rồi cô ta hành hạ anh ấy. Cô ta đã một vài lần đầu độc anh ấy bằng thuốc phiện, Hart đã kể với mình. Cameron đã phải bắt đầu đảm bảo là không được buồn ngủ bất cứ đâu gần cô ta.”
Điều này đã giải thích vì sao Phyllida Chase lại nói là Cameron chưa bao giờ chiếm đoạt một người đàn bà ở trên giường của hắn. Hắn quan hệ với đàn bà ở bất cứ đâu, đúng thế, nhưng không phải ở trên giường. Chắc là một thói quen được hình thành để tránh những hiểm họa từ một người đàn bà có thể đánh thức chàng bằng chiếc gậy cời lửa. Ôi, những vết sẹo trên đùi chàng,... thật khủng khiếp.
Ainsley nhận ra nàng đang bóp quá chặt cái quai sứ mong manh của tách trà. Nàng đặt nó xuống. “Chúa nhân từ.”
Eleanor lắc đầu. “Elizabeth là một ả đàn bà điên loạn và tàn ác, và ả đã hậm hực với Cameron vì trói buộc ả vào hôn nhân. Ả lớn hơn Cameron vài tuổi, và theo Hart, Cam đã mê đắm cô ta một cuồng dại. Mình cho rằng Cameron là con trai của một trong những người đàn ông giàu nhất Anh quốc, sẽ thừa kế tước hiệu khi có bất cứ điều gì xảy ra với Hart, quá hấp dẫn cho Elizabeth mồi chài. Cha mẹ cô ta đã không cảnh báo với Cameron về cô ta, họ quá hạnh phúc khi thoát khỏi cô ả. Elizabeth đã nghĩ cô ta chỉ đơn giản là làm những gì bản thân hài lòng, bạn sẽ thấy, sau khi kết hôn, cô ta lăng nhăng với bất cứ gã nào cô ta thích. Khi Cameron nói rằng Elizabeth phải chung thủy với anh ấy, cô ta dần trở nên mất kiểm soát. Đó là một cuộc hôn phối bất hạnh ngay từ lúc bắt đầu.”
Ainsley nghĩ về Cameron mà nàng biết - độc đoán, cứng đầu, biết mình muốn gì và không để bất cứ gì chắn đường của chàng. Chàng có thể cười, nhưng luôn có chút cay đắng trong tiếng cười của chàng. Cameron có một tiếng tăm khá nổi với đám phụ nữ ở khắp nơi, và chàng chưa bao giờ ổn định với một người đàn bà từ sau cái chết của vợ.
Ainsley đã đoán chừng sự trác táng của chàng là do nhàn cư vi bất thiện, nhưng câu chuyện Eleanor kể cho nàng lại hoàn toàn khác. Sau khi chịu đựng một bà vợ quá kinh khủng, kẻ đã hủy hoại tất cả những điều chàng tin tưởng, Cameron sẽ không thể nào mà háo hức trở lại bàn thờ chúa được nữa. Theo cách nhìn nhận của chàng thì chỉ có mấy loại phụ nữ: cơ hội và ích kỷ như Phyllida Chase, hoặc tàn ác và điên loạn như Lady Elizabeth Cavendish.
“Tội nghiệp Cameron,” Ainsley nói.
Eleanor mỉm cười qua tách trà của mình. “Cẩn thận đấy, Ainsley. Họ dụ dỗ bạn, những gã Mackenzies, ban đầu là bằng sự tinh quái của họ và khi đạt được rồi thì kết cục sẽ là tan vỡ trái tim đấy.”
“Sao Cameron không ly hôn cô ta?” Ainsley hỏi. “Anh ấy chắc chắn có được sự hậu thuẫn. Hoặc ít nhất cũng nhốt cô ta vào một ngôi nhà nào đó, tránh xa anh ấy và Daniel?”
“Chính xác thì là vì Daniel.” Eleanor tiếp thêm trà vào tách của họ rồi lấy năm viên đường cho vào tách của mình. “Elizabeth có thai rất nhanh sau đám cưới của họ, điều khiến cô ta phát điên. Cô ta chưa bao giờ muốn làm một người mẹ. Cô ta thường xuyên nổi xung lên, đe dọa sẽ tự hủy hoại bản thân hoặc sẽ phá thai. Cameron không muốn để cô ta rời khỏi tầm mắt - anh ấy thậm chí đã phải bảo vệ Daniel từ lúc đó. Elizabeth đã nói với Cameron - lặp đi lặp lại - rằng Daniel không phải con trai anh ấy, khẳng định một gã nào đó mới là cha đứa trẻ. Vấn đề là thế, bạn thấy đấy, bất cứ ai cũng có khả năng là cha đứa trẻ. Elizabeth thực sự lăng loàn.”
Ainsley nhớ lại biểu cảm trên gương mặt Cameron khi chàng tìm thấy lá thư từ tay nhân tình của vợ giấu trong ngăn kéo bí mật. Sự giận dữ, kinh tởm, nỗi đau đớn xưa không phải đã phai nhạt. Chàng đã hôn Ainsley ngay sau đó với một sự tuyệt vọng, một điều cần thiết để khiến chàng quên đi.
“Mình nghĩ mình còn hơn là ghét cô ta,” Ainsley nói.
“Bản thân mình cũng không mấy thiện cảm với cô ta,” Eleanor nói thẳng thắn. “Cameron có trái tim rộng lượng, và không đáng bị tổn thương bởi kẻ như Elizabeth.” Nàng trông rất thấu hiểu. “Dù mình tin là nhu cầu của cô ta cần thỏa mãn với những người đàn ông là một loại bệnh hoạn. Cha mình có đọc một đoạn từ một tập san khoa học cho mình nghe để giải thích rằng một số người trở nên bị ám ảnh với việc quan hệ giống như những người bị nghiện chơi bài hay nghiện rượu vậy. Họ không thể cưỡng lại bản thân. Họ phải lừa dối ai đó và trải nghiệm nó... sự sung sướng, cứ gọi thế đi, hoặc họ sẽ phát điên. Cha và mình quyết định là có lẽ Elizabeth hẳn phải mắc một trong những chứng bệnh ấy.”
Ainsley chớp mắt. “Trời ơi, Eleanor, cha bạn nói những chuyện đó với bạn ư?”
“Tất nhiên rồi. Cha yêu quý của tớ không có ý định rằng những điều như thế không nên được chuẩn bị trước cho một quý cô trẻ tuổi. Ông luôn nhận định mọi việc bằng khoa học và có một đầu óc khoáng đạt, điều đó có nghĩa là ông sẽ thảo luận các vấn đề về giới tính của loài ếch cũng như loài người và không thấy có gì khác biệt giữa chúng cả. Ông là thế mà. Còn tất nhiên, loài ếch sinh sôi hoàn toàn khác với loài người chứ.”
Ainsley không thể nhịn được cười. Chắc chắn ai đó mang vấn đề sinh sản của loài ếch, giữa một đám người, tại bàn ăn tối của Patrick thì sẽ đối mặt với sự im lặng khủng khiếp của Patrick và Rona. Anh trai và chị dâu nàng không phải kiểu người cổ hủ, nhưng họ có những định kiến rất chắc chắn về cách thức cũng như nội dung các chủ đề được đưa ra thảo luận.
Tiếng cười kết thúc bằng một tiếng thở dài, và Ainsley ngồi thu mình trên ghế. “Mình phải làm sao đây, Eleanor? Cameron nói về kiêm cương và khách sạn ở Monte Carlo như thể mình sẽ vỗ tay hoan hô và chạy theo anh ấy lên tàu vậy.”
Eleanor mỉm cười thông cảm. “Bởi vì Cameron bị lợi dụng bởi những phụ nữ chỉ liếc mắt và gục ngã khi anh ấy đung đưa mấy cái vòng cổ kim cương trước mặt họ. Họ không muốn anh ấy, họ muốn tiền của anh ấy, và anh ấy biết điều đó.”
Chàng biết điều đó. Cameron là một người hào phóng, nhưng cũng là một gã ngốc. Chàng biết chính xác lý do các quý cô xúm xít quanh chàng.
“Mình không quan tâm tới tiền của anh ấy,” Ainsley nói.
“Mình biết chứ, nhưng mình cá là Cameron không có cái ý tưởng tuyệt diệu là tán tỉnh một quý cô mà lại thiếu sự mua chuộc cô ta. Chẳng có tên Mackenzie nào như thế cả.”
Eleanor nói chắc nịch. Hart hẳn phải tặng những món quà xa xỉ cho Eleanor rồi, cho tới tận khi Eleanor nói lời chia tay.
Ainsley thở hắt ra. “Nếu mình từ chối Cameron, mình biết là mình sẽ hối hận cho tới suốt cuộc đời còn lại của mình. Nhưng nếu mình đi, mình sẽ hủy hoại bản thân và sẽ bội nghĩa với gia đình mình.” Một lần nữa, Ainsley không dám cất lời. “Các anh em trai sẽ không bao giờ tha thứ cho mình mất.”
“Vậy thì, bạn không phải công khai chuyện bạn sẽ chạy trốn với anh ấy làm gì, bạn biết đấy. Nếu bạn tha lỗi cho mình vì đã nói thế, bạn không phải là một quý cô trẻ nổi tiếng trong xã hội ở Anh. Vậy thì chỉ cần ẩn danh.”
Ainsley cười, nghĩ tới bộ đồ hóa trang tại bữa tiệc của nhà Rowlindson. “Với một mái tóc giả và cái mặt nạ?”
“Không cần kịch thế đâu. Chỉ đơn giản là một chuyến du ngoạn tới Châu Âu một mình. Các quý cô cũng làm thế ngày nay đấy thôi. Họ tự đi khám phá những đất nước cổ xưa và viết những cuốn sách về những chuyến phiêu lưu của họ. Bạn không phải là một quý cô chưa chồng, mà là một góa phụ đáng kính. Nếu bạn gặp gỡ Cameron trên hành trình của bạn, thì có sao chứ?”
Ainsley nhoài người qua bàn nhìn Eleanor, và Eleanor cũng nhìn lại nàng hoàn toàn điềm tĩnh. “El, bạn đang nói với mình là chạy trốn với một người đàn ông và trở thành nhân tình của ông ta.”
“Mình đang nói với bạn về hạnh phúc. Thậm chí nếu nó chỉ có một chút xíu trong đó. Chúng ta phải nắm bắt điều chúng ta có thể khi chúng ta có cơ hội. Cuộc sống sẽ rất cô độc nếu chúng ta không thế.”
Ainsley ngồi trở lại, nhận thấy rằng Eleanor có thể không đưa ra lựa chọn khôn ngoan nhất trong chuyện này. Ainsley đã hy vọng với con mắt khách quan đánh giá nhà Mackenzie - và Eleanor có chúng - nhưng Eleanor vẫn yêu họ nhiều như là Beth và Isabella vậy. Ainsley không muốn tâm sự với Isabella hay Beth, bởi vì nàng biết vấn đề của Cameron sẽ được gia đình thảo luận, và Ainsley không muốn thế, và nàng biết cả Cameron cũng vậy.
Nhưng Eleanor, nàng thấy, dù cô ấy đã bỏ Hart, không chính xác như thế. Eleanor hiển nhiên là đã hối hận về quyết định của cô ấy khi từ bỏ Hart, dù cô ấy có lý do chính đáng để làm thế. Mười năm trước, Hart Mackenzie đã không còn giữ được danh tiếng trong sạch. Ainsley đã nghe Beth kể anh ấy mang nhân tình về nhà, một phụ nữ gọi là Mrs. Palmer. Anh ấy để mời Mrs. Palmer ở lại nhà trong nhiều năm, và những điều anh ấy làm không phải là không đúng như kiểu thường thấy. Không cho tới sau cái chết của vợ và đứa con Hart trở nên trầm lặng và kín đáo hơn. Anh ấy vẫn ở với Mrs. Palmer, dù vậy, cho tới khi quý bà này qua đời.
Eleanor nhấc tách trà của nàng lên. “Bạn không phải một cô nàng ngây thơ nữa, Ainsley. Bạn biết chính xác chỗ mà bạn đặt mình vào đó. Bạn biết về đàn ông và điều họ muốn. Bạn biết nhà Mackenzie. Bạn sẽ tiến tới mà không có ảo tưởng gì hết.”
Ainsley nhón một miếng bánh đặt lên đĩa của nàng. Nàng thích chiếc bánh nhưng lúc này đây vị giác của nàng dường như biến đâu mất rồi. “Nói mình nghe, El. Nếu là bạn - nếu Hart bất thình lình xuất hiện và yêu cầu bạn bỏ trốn với anh ấy và trở thành tình nhân của anh ấy - bạn sẽ làm gì?”
Đôi mắt của Eleanor lấp lánh. “Anh ấy sẽ không bao giờ làm thế.”
“Nhưng thử giả định là anh ấy sẽ làm như thế. Bạn sẽ đi với anh ấy chứ?”
Eleanor nhoẻn miệng cười. “Để Hart Mackenzie đeo trang sức lên cổ mình và cầu xin ngủ đêm với mình ư? Mình sẽ thực sự bị quyến rũ. Nhưng trường hợp của mình vó khác một chút so với bạn.”
Ainsley vội vã tiếp lời. “Nếu là ở trong một lâu đài giữa chốn mênh mông, nơi mà chẳng có gì là quan trọng hết, bạn sẽ làm thế chứ?”
Eleanor ngắm nghía tách trà của nàng một lúc, và khi nàng ngước lên, đôi mắt nàng lặng lẽ. “Tất nhiên là mình sẽ làm,” nàng nói. “Mình sẽ làm thế trong chốc lát.”
;)(:I
Chuyến tàu của Eleanor đón nàng trở lại Aberdeen đã vào ga không lâu sau đó, và nàng cùng Ainsley rời khỏi quán trà để đi đến nhà chờ.
Eleanor không chắc chắn điều Ainsley sẽ làm, nhưng nàng thấy trong Ainsley là một người phụ nữ trẻ cô đơn và tuyệt đối cần tới một khoảnh khắc nào đó của hạnh phúc. Liệu Ainsley có đủ dũng cảm để nắm bắt khoảnh khắc đó khi nó xuất hiện không.
Ainsley ấn chiếc bánh nàng yêu cầu bồi bàn gói lại cho nàng vào tay Eleanor và cám ơn bạn khi hai người hôn tạm biệt. Nó giống như là Ainsley che đậy sự hào phóng bằng sự trả ơn, Eleanor nghĩ. Eleanor không quá tự hào chấp nhận cái bánh, dù vậy. Nàng sẽ mang nó về nhà cho Cha, và họ sẽ có một bữa tiệc nhỏ.
Ainsley nhanh chóng rời nhà ga sau khi chia tay, cứ như là nàng đã đánh cắp khoảng thời gian từ mấy việc lặt vặt mà nàng phải làm cho nữ hoàng. Ainsley tội nghiệp có quá ít thời gian tự do chẳng bù cho Eleanor. Eleanor vẫn duy trì được các mối quan hệ bạn bè - ít nhất là thế, những người bạn chẳng hề quan tâm tới tiền bạc. Chỉ có những người quá giàu có hoặc quá nghèo khổ mới có thể ung dung, và bạn của Eleanor thì đều xuất thân trong một hoàn cảnh kỳ quặc.
Eleanor quay lại sau khi vẫy tay từ biệt Ainsley và bước về phía nhà chờ để bắt chuyến tàu. Nàng trượt chân, suýt ngã dúi dụi, và được đỡ bởi một bàn tay to lớn và mạnh mẽ.
Nàng như ngừng thở khi nhìn lại phía sau và thấy khuôn mặt của Hart Mackenzie.
Đôi mắt vàng đang ngắm nghía nàng thật tỉ mỉ, xem có điều gì không, càng lúc càng trở nên đanh lại và khắc nghiệt. Cơ thể của Hart vẫn cứng rắn và mạnh mẽ, đôi vai căng ra trong cái chiếc áo khoác ôm khít, và chàng mặc chiếc váy truyền thống kẻ sọc của nhà Mackenzie. Hàm râu lởm chởm chưa cạo của Hart chứng tỏ chàng đã làm việc liên tục mà không hề nghỉ ngơi, tuy vậy xúc cảm mãnh liệt trong đôi mắt chàng thì chẳng hề nhuốm chút kiệt sức.
Eleanor cảm thấy có điều gì đó mới mẻ trong chàng, tuy nhiên, một sự tập trung chưa từng tồn tại trước đó. Nàng biết tham vọng của Hart là chính trị - nàng đã đọc báo - nhưng hy vọng và tính hài hước những thứ đã từng một lần lấp lánh trong mắt chàng giờ đây đã không còn. Chỉ còn là một người đàn ông đang chịu đựng sự mất mát, đầu tiên là vợ và đứa con duy nhất, rồi đến người tình lâu năm. Chàng dường như đang tồn tại nhờ nỗi cô đơn, lúc này đây.
“Em đã nghe tin về Mrs. Palmer,” Eleanor dịu dàng nói. “Hart, em thực sự rất lấy làm tiếc.”
Đôi mắt chàng lấp lánh sự ngạc nhiên, và trong khoảnh khắc đó, Eleanor nhìn thấy một Hart Mackenzie thực sự, người đàn ông đã hy sinh quá nhiều cho gia đình chàng mà không mong đền đáp. Chính là Hart người đã buộc lão công tước già phải giao những ủy thác hào phóng cho ba em trai của chàng, để họ có thể sống tự lập. Cha của họ hẳn sẽ hạnh phúc khi để Ian, Mac và Cam khốn khổ bằng việc ôm khư khư đống tiền co cụm trong cái lãnh địa công tước.
Làm thế nào mà Hart đã thuyết phục được cha chàng làm việc đó, Eleanor chẳng đoán nổi. Eleanor là một trong số vài người biết được chàng đã làm điều đó. Và giờ đây, Hart, một người đàn ông quá quyền lực, quá giàu có, và quá chuyên chế, đang bị đau đớn vì một ả điếm tầm thường.
Cái nhìn của chàng nói cho nàng biết rằng chàng không chắc chắn về động cơ của nàng, nhưng chàng gật đầu. “Cám ơn.”
Eleanor khẽ xiết bàn tay chàng, trái tim nàng rung lên bởi sức mạnh nàng cảm nhận qua găng tay của chàng.
Hart đột nhiên mỉm cười, một nụ cười thách thức của một con mãnh thú trước buổi săn mồi. Con sư tử chắc chắn cũng giống y thế này trước khi nó xông ra vồ lấy con linh dương vốn sẽ không thể chạy thoát.
Eleanor cố gắng giật bàn tay nàng ra, nhưng Hart đã đan những ngón tay của chàng với nàng trong một cái xiết thật chặt. Nhân viên nhà ga thổi một hồi còi báo hiệu con tàu sắp chuyển bánh. Hart chuyển cái xiết lên khuỷu tay Eleanor và nửa như kéo nàng đi vào trong toa tàu cùng với chàng.
“Đây là chuyến tàu của anh ư?” Eleanor hỏi vẻ không tin. Ôi, mẹ ơi, chàng không thể nào có ý là đi cùng với mình đến Aberdeen đấy chứ!
“Không.” Hart đứng lại cánh cửa mở cho tới khi nàng ngồi xuống ghế, hành lý cùng với gói bánh đặt bên cạnh nàng.
Tiếng còi tàu vang lên inh ỏi, và phụt ra một cuộn khói đen ngòm cuốn dài về phía đuôi tàu. Cỗ xe rung lên.
“Chúng ta đang đi rồi,” Eleanor nói, cuống cuồng.
“Ta biết.” Hart cho tay vào túi, lấy ra một xấp giấy, và ấn nó vào tay nàng.
Không phải giấy, mà là tiền, một trăm bảng. Eleanor thả tay ra và tiền rơi xuống sàn.
“Hart, không.”
Hart nhặt nó lên và giấu vào trong khăn gói cái bánh. “Là cho cha nàng, cho cuốn sách tiếp theo của ông.”
Không hề hối hả, chàng lấy ra một cái hộp vàng nhỏ, lấy ra một cái thẻ, và giơ nó ra cho nàng. Khi Eleanor không cầm lấy, Hart nhét nó vào khe cúc cái áo cao cổ của nàng.
Hơi ấm từ những ngón tay của chàng như vấn vít lấy nàng, và Eleanor trong khoảnh khắc đó nhận ra rằng nàng sẽ cháy lên vì người đàn ông này cho tới hết phần đời còn lại.
“Nếu nàng cần gặp ta vì bất cứ lý do gì, hãy đưa tấm thẻ đó cho quản gia của ta,” Hart nói. “Ông ta sẽ biết phải làm gì.”
Eleanor phải cố kiểm soát bản thân. “Thật quá, quá, quá tử tế, thưa Đức ngài.”
Cái mặt nạ công tước lạnh lùng bị rạn nứt và rớt xuống. “Eleanor.” Hart ôm lấy khuôn mặt nàng trong đôi tay đeo găng, và trái tim của Eleanor đập thình thịch còn nhanh hơn cả chiếc tàu sắp chuyển bánh. “Ta phải làm gì với nàng đây?”
Nàng không thể thở. Miệng chàng thật sát miệng nàng, hơi thở nồng ấm của chàng mơn man trên da nàng. Chàng sẽ hôn nàng, và Eleanor se hưởng ứng, và chàng sẽ biết sự thật.
Hart chạm vào khóe miệng nàng, thật dịu dàng khiến nàng như muốn chết đi được.
Con tàu rung lên. Hart mỉm cười với Eleanor, lùi bước khỏi nàng, và nhảy xuống sân ga khi đoàn tàu bắt đầu chuyển bánh.
Chàng đóng cửa khoang và gửi một lời chào biếng nhác qua khung cửa sổ khi đoàn tàu phóng đi. Eleanor không thể rời mắt khỏi chàng. Hart đã khóa ánh mắt của nàng lại cho tới khi đoàn tàu rời hẳn khỏi ga, và chàng cuối cùng cũng khuất tầm nhìn.
J J J
Một tuần sau, Cameron Mackenzie nâng cái rèm cửa lên rồi lại thả nó xuống lần nữa. Chàng chẳng thấy người phụ nữ nào đang hối hả tiến về phía khu sảnh chờ, chuyến tàu cuối cùng từ Doncaster sắp đến mà chẳng thấy bóng dáng Ainsley đâu.
“Thật là một kết thúc hoàn hảo chết giẫm cho một ngày tồi tệ chết tiệt.”
Jasmine về thứ sáu trong vòng đua của nó, và Lord Pierson đã nổi khùng. Hắn buộc tội Cameron cố ý vất bỏ cuộc đua và gây ra một cảnh lộn xộn khá ầm ỹ, đe dọa Cameron sẽ bị cấm tại câu lạc bộ đua ngựa. Một lời đe dọa xáo rỗng, vì Cam có danh tiếng tốt hơn hẳn trong câu lạc bộ so với Pierson.
Dù thế, một trong những tay huấn luyện của Cam đã không ngăn được Cameron tung một cú đám thẳng vào hàm Pierson. Cameron đã đưa ra đề nghị lần nữa, cắn răng chỉ đơn giản là để mua Jasmine, nhưng Pierson đã từ chối. Hắn đã gọi người của hắn dẫn Jasmine đi, và bỏ đi.
Jasmine quay lại nhìn Cameron như đứa trẻ không biết tại sao nó không thể ở lại nơi nó muốn. Trái tim Cameron bừng lên - Chết tiệt, mình lại phải lòng một con ngựa thế này.
Daniel, cũng vậy, trở nên quẫn trí, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đồng ý ở lại cùng với Angelo trong khi Cameron bận rộn với việc kinh doanh trên sân đua ở London, biết rằng Cameron vẫn còn tức giận vì chuyến phiêu lưu tới Glasgow của Daniel.
Daniel đã quyết định, khi cha cậu đi tới Balmoral, đi xuống Glasgow vì những lý do mà Daniel vẫn chưa nói rõ ràng. Trong khi đó, một đám du côn đường phố đã cố gắng trấn lột cậu. Daniel đã đánh bại lại năm tên bọn chúng, rồi khi cảnh sát đến và bắt giam tất cả chúng, Daniel cũng để bản thân bị bắt thay vì chứng tỏ mình là nạn nhân. Rõ ràng là cậu đã thu phục được sự ngưỡng mộ của đám choai choai, và cùng chúng chia sẻ một điếu xì gà và rượu lậu trong phòng giam, cho tới khi Cameron đến và lôi Daniel đi.
Thay vì hối hận là cậu đã kéo Cameron ra khỏi thỏa thuận của ông với Ainsley, Daniel lại tỏ ra giận dữ vì Cameron đã không đơn giản là vác Ainsley lên vai và bỏ trốn cùng với cô ấy.
Cameron đang bắt đầu đồng ý với Daniel rồi, vì Ainsley vẫn chưa thấy đến. Nữ hoàng khá nổi tiếng vì việc luôn giữ kè kè những quý cô thân tín mà bà ưa thích, không muốn họ rời bà ta vì bất cứ lý do gì. Mụ già đó có khoảng bảy trăm con cháu, nhưng vẫn giữ những quý cô yêu thích kè kè bên cạnh mụ, giận dữ khi họ muốn rời đi để kết hôn hoặc trở lại với chồng và gia đình. Họ cứ từ từ sống lạnh lẽo cho tới chết cùng nhau trong con quái vật Balmoral, nữ hoàng đã gần như xây dựng một “pháo đài” theo như kiểu người Scot làm bánh.
Động cơ tàu gầm rú, tiếng còi tàu inh ỏi, những cánh cửa đóng sầm sập. Cameron nhìn lại sảnh ga một lần nữa, rồi thả rơi cái rèm cửa. Toa hạng nhất của chàng rất thoải mái, để chàng có thể ngủ ngon trong chuyến hành trình thâu đêm. Một mình.
Con tàu rung lên một hồi và rồi bắt đầu chuyển bánh rời sân ga. Sáu năm đằng đẵng từ lần gặp gỡ đầu tiên của Cameron với Ainsley và lần này, và... Chết tiệt, sẽ là địa ngục, mình không thể chờ đợi thêm sáu năm nào nữa.
Cameron bật dậy, sẵn sàng đạp tung cửa và nhảy xuống. Chàng phải quay lại Balmoral, đoạt lấy Ainsley, và nhảy xuống địa ngục vì chuyện đó.
Cánh cửa hành lang bật mở, và nhân viên tàu đứng tránh đường cho ai đó đi qua. “Có phải nó không, thưa bà?”
“Đúng rồi, cám ơn.” Ainsley nói không ra hơi, dúi một ít tiền boa vào tay người đàn ông, và lướt vào trong khoang. “Anh sẽ thấy hành lý của tôi đấy? Tôi e là nó cũng hơi nhiều.”
Anh nhân viên mê mải nhìn nàng, chạm vào vành mũ của anh ta, và nói, “Xong ngay, thưa bà.”
Anh ta quay ra và đóng cánh cửa. Ainsley thả mình ngồi xuống cạnh cửa sổ, kéo găng tay ra, và thả chúng xuống một cái ghế.
Cameron vẫn đứng đó khi con tàu lướt vào màn đêm. Ainsley trông thật tươi tắn và rạng rỡ, dù sự hối hả của nàng, có điều gì đó rất khác. Chàng nhận ra ngay là nàng đã bặc bộ màu xanh sống động thay thế bộ màu đen hay xám thường ngày, một trong những món mà Isabella đã mua cho nàng tại Edinburgh. Dù nàng vẫn mặc áo cài cúc tới tận cằm, tấm áo ôm khít lấy cơ thể nàng như làn da thứ hai, và chiếc mũ cùng tông với lớp voan che mặt khiến đôi mắt xám của nàng trông gần như màu bạc.
“Em xin lỗi em gần như đã lỡ mất chuyến tàu,” nàng nói. “Em phải chạy từ Edinburgh, vì trang phục Isabella đặt cho em mới xong, và chúng tới tận ba rương lận, tất cả đều phải đóng gói cho tới tận phút cuối. Isabella và Mac đã vui lòng cho em sẻ dụng ngôi nhà mà họ dùng cho thuê ở đó, nên em e là họ biết là em đã chạy trốn với chàng. Mac xem chừng khá hài lòng về chuyện đó.”
“Nó là thế mà.” Phương pháp của Mac để thuyết phục một người phụ nữ ở lại với anh là bắt cóc cô ta và khiến cô ta nghĩ rằng đó chính là ý của cô ấy.
“Em cho rằng chúng ta sẽ dừng chân ở London?” Ainsley hỏi. “Em không thể tưởng tượng là chàng sẽ đi thẳng tới Pari trong đêm nay, phải không? Nếu em có thể tìm thấy môt căn phòng trong một khách sạn đáng tin, em có thể sắp xếp lại mấy món đồ đạc của mình và quyết định xem cái em thực sự cần mang theo. Isabella nghĩ cần như thế, nhưng em nghĩ là cô ấy hơi thái quá.”
Cameron cuối cùng cũng thốt nên lời. “Chúng ta sẽ dừng ở London,” chàng nói, giọng chàng hơi cộc. “Không phải trong khách sạn. Mà là nhà của Hart; anh ấy đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Chúng ta sẽ kết hôn, vào buổi sáng.”
Tác giả :
Jennifer Ashley