The Lost Song Of Light Forest
Chương 69
Sau một khoảng thời gian dài, chính xác hơn là lưng chừng xấp xỉ dao động trong tầm ba mươi phút cho đến một giờ đồng hồ vật vã bên ngoài dưới cơn mưa tầm tã buốt giá. Cốt cũng chỉ để nghe theo lời yêu cầu của Kazuma mà đôi bạn trẻ, Hiyama và Hebi không quản mưa gió để đi tìm loại lá thảo dược mà các vị bô lão trong làng luôn sử dụng từ đó đến nay. Hai người họ đã thu nhặt và mang về được một túi đầy lớn, có khi đúng như Hiyama nói là cậu ấy đã phải bới tung hết cả khu rừng để mang về chừng ấy. Vất vả khổ sai làm cu li cho tên mặt thộn ấy đã đời, ấy vậy mà khi mang thành quả về đặt rầm lên bàn thì hắn lại nói rằng chưa cần sử dụng đến nó bây giờ nên tạm thời “vút” đống thảo dược ấy sang một góc nào đó đi.
Hắn trả lời với gương mặt không đổi, cái nhìn vô hồn không chút cảm xúc cùng giọng điệu ngang phè phè đó vô tình trở thành nguyên nhân chính khiến Hiyama không khỏi nổi giận. Thật lòng mà nói, nếu như không có ngày Hiyama đấm vào mặt hắn một cái thì chắc lẽ cậu ấy không thể nào sống an nhàn từ giây phút này cho đến cuối đời. Tên ngu ngốc đó… chỉ giỏi thọc vào tiết điên của người khác là giỏi… cho nên đừng hỏi vì sao hắn cứ luôn tạo ra thêm nhiều kẻ thù hơn là bạn bè nữa.
Tạm thời để thảo dược ở đó, Kazuma triệu tập nhóm bạn Chân Tổ đầy đủ với mục đích là giải thích rõ về nguồn gốc gây bệnh chủ chính do Rabies Virus, hay còn biết đến là virus dại, cũng như cách hoạt động của virus dại khi đi vào cơ thể sẽ phá hủy hệ thống hồng cầu và bạch cầu ra sao. Tuy nhiên, đúng như Kazuma và Aries dự đoán, ngay khi đưa ra luận điểm về bệnh dại thì hắn nhận lại nhiều ý kiến trái chiều. Vì về cơ bản thì hệ thống miễn dịch của loài Chân Tổ vững chắc hơn cả bức tường Vạn Lý Trường Thành bên Trung Quốc. Dùng một trong những bảy kỳ quan của thế giới để so sánh cũng chỉ để cho mọi người dễ hình dung ra tính bất khả xâm phạm của hệ thống miễn dịch là tuyệt đối. Một thứ được xem như “tuyệt đối” thì không thể nào bị tấn công đơn giản bởi một căn bệnh dại giản đơn.
Kazuma đã phải giải thích rất rõ. Dẫu cho nó có thật vô lý nhưng sau cùng thì điều vô lý ấy cũng đã trở thành sự thật. Về nguyên nhân vì sao những đứa trẻ lại nhiễm phải virus dại thì Kazuma sẽ nhường lại điều đó cho ai đó hành nghề thám thủ có chuyên môn hơn. Trách nhiệm của Kazuma là tìm ra nguồn gốc của căn bệnh, bao gồm cả quan điểm bệnh dại cũng có thể lây nhiễm qua loài dơi, hay chính xác hơn chính là các Chân Tổ trong làng. Và quả nhiên là ngay khi vừa nêu ra luận điểm ấy thì Hiyama đã sấn sổ lớn tiếng cãi vã với hắn, nếu như không có Hebi và Namehari kịp thời ngăn lại thì không thể biết được điều tồi tệ gì sẽ xảy đến. Cũng do Hiyama quá kích động và cũng bởi những lời Kazuma nói… không khác chi ám chỉ rằng tình đoàn kết trong thị tộc đang mất dần đi, mọi người trong làng nghi kỵ rồi gây xung đột với nhau. Điều đó chưa bao giờ xảy ra nên cậu ấy không tài nào có thể đồng thuận với ý kiến của Kazuma.
Dĩ nhiên, Kazuma cũng không hề cố ý xúc phạm hay báng bổ, hoặc chi rẽ từng thành viên trong thị tộc. Hắn chỉ nói lên những gì mà kết quả xét nghiệm đưa ra qua việc so sánh và phân tích hai mẫu máu, một của đứa trẻ đang nhiễm bệnh và một của Eri, Chân Tổ chưa nhiễm bệnh.
Hiyama lại muốn dùng nắm đấm tẩm cho hắn một trận vì dám mang Eri ra làm chuột bạch thí nghiệm trong khi mình đi vắng. Nhưng cậu ấy vẫn còn đủ sáng suốt để hiểu rằng nếu hắn mà bất tỉnh ngay lúc này thì sẽ phải gặp phiền phức khối thứ. Thành ra Hiyama lại phải nuốt giận vào trong, ráng nhịn nhường chịu đựng.
Nguyên nhân chính là virus dại, vậy thì chỉ cần tìm ra phương thuốc để chữa dứt điểm con virus này là ổn. Nhưng đây cũng là một thử thách khá lớn đối với Kazuma. Vaccine trị bệnh dại thì đã tồn tại từ rất lâu rồi. Chỉ là loại Vaccine ấy chỉ dành cho con người và động vật. Kazuma đã tiêm vaccine ngừa dại, trị dại cho rất nhiều bệnh nhân bao gồm con người lẫn động vật nên một mặt nào đó, việc sử dụng vaccine cũng như hiểu biết về vaccine không quá xa lạ với Kazuma. Thử thách lớn nhất chính là loại vaccine nào đó có thể chữa trị được cho Chân Tổ. Giống loài không tiếp thu bất kỳ loại thuốc nào do con người làm ra thì đương nhiên không thể sử dụng những phương cách thông thường. Không muốn nói nhưng vẫn phải đối mặt rằng Kazuma… nếu muốn cứu lấy những đứa trẻ ngoài kia nói riêng và toàn thể thị tộc Chân Tổ nói chung, thì Kazuma… buộc lòng phải nghĩ ra một loại vaccine mới cho phép tác động đến hệ thống miễn dịch vô đối của họ. Nhưng để làm thế nào hay bắt đầu từ đâu, thì vẫn còn là một câu hỏi quá khó trả lời.
Lúc này đây, Kazuma chợt thoáng nghĩ đến ngay những lá thuốc mà Hiyama và Hebi mang về. Hắn nghĩ nếu có một loại thảo dược cho phép tương tác lên vết thương của Chân Tổ thì ắt hẳn sẽ tìm thêm được chút ích gì đó. Không bỏ lỡ bất kỳ một giây một phút nào, Kazuma bắt tay vào nghiên cứu ngay và yêu cầu tất cả mọi người đi ra hết bên ngoài, kể cả Eri, kể cả Aries… A, hắn chợt suy nghĩ lại trong phút chốc và quyết định để Aries lại bên mình vì sẽ còn cấn đến con bé trong công việc. Những người còn lại, tạm thời hãy ra ngoài để giúp đỡ cho những hộ gia đình có con em đang kêu gào giãy đành đạch kia, chịu khó một chút.
………………
Kazuma phân tích mẫu thảo dược Hiyama mang về. Hắn nhờ Aries xoay nhuyễn loại lá ấy ra bã, trộn chung với một dạng dung dịch hóa chất gì đó rồi dùng thìa khuấy đều như nhào bột, trứng, sữa và đường làm bánh, cho đến khi loại hỗn hợp ấy trở nên đặc sệt thì mang vào lò nướng lên trong vòng 245 phút… Dù Kazuma bỗng nhiên nhớ đến cảnh Ayame nướng bánh cũng chuẩn bị y chang như thế nhưng hắn ngay lập tức quay trở lại công việc rất nhanh. Sau khi đã tạo thành một khối đặc thì Aries mới “véo” một miếng cho lên tấm kính nhỏ. Nhấm thêm một giọt dung dịch gì đó rồi đặt lên kính hiển vi để quan sát.
_ Hm hm, thì ra là thế, hiểu rồi hiểu rồi!
_ Anh có phát hiện ra điều gì không Kazuma – senpai?
_ Em ra xem thử đi!
Kazuma nhường vị trí quan sát lại cho Aries. Con bé cũng dán đôi mắt vào ống kính hiển vi để theo dõi.
_ Các tế bào diệp lục không bị phân rã trong dung dịch. Chứng tỏ rằng mối liên kết hóa học của nó là vô cùng bền vững. Không những thế, nó còn chứa gốc NO3 làm chủ chính. Số nguyên tố Cacbon và Hydro cũng nối với nhau theo công thức CnH2n-15… có công thức này sao? Thêm gốc NO3 tạo thành C17H19NO3. Quá chuẩn quá hợp lý!
Aries rời mắt khỏi chiếc kính hiển vi. Con bé đăm chiêu suy nghĩ một chút rồi quay sang nhìn Kazuma.
_ C17H19NO3... (5α, 6α) – 7,8 – diehydro – 4,5 – epoxy – 17 – methylimorphinan – 3,6 – diol… cái này, không phải chính là công thức của Morphine sao?
_ Chính xác, là Morphine, hay còn gọi là thuốc giảm đau gây nghiện thuộc họ opiat. Loại chất này chứa nhiều trong nhựa khô quả cây thuốc phiện và về mặt cấu tạo thì nó có chứa nhân piperridin phenanthren. Anh không lấy làm ngạc nhiên khi một loại chất gây nghiện tồn tại trong thực vật nhưng thật không ngờ lại có thể được tận mắt nhìn thấ nguyên gốc của nó trong loại lá này. Liệu có thật là các Chân Tổ luôn sử dụng nó để chữa lành vết thương hay vết cháy xém không?
_ Em nghĩ điều họ nói không phải bịa đặt đâu. Coi nào, chính Kazuma – senpai cũng phải thừa nhận rằng hệ miễn dịch của Vampire là bất khả xâm phạm ư? Có khi… do bản chất của họ cho phép đào thải hết những hiệu ứng phụ của Morphine…
_ Hoặc là vì nhờ vào tính chất giảm đau của Morphine nên họ không cảm thấy đau, và tất cả còn lại đều nhờ vào khả năng tự tái tạo tế bào siêu cấp của bản thân họ. Giống như trước đây, Kinozuka đã từng đến lớp khi mang trên mình vết thương hoại tử do chạm phải vào bạc nguyên chất. Tốc độ hồi phục khá chậm so với khả năng bình thường của Chân Tổ nhưng có vẻ như cậu ấy không hề cảm thấy đau. Là vì Morphine đã giúp họ không cảm thấy cơn đau hoành hành, từ đó anh nghĩ ra là có khi, những Chân Tổ trong thị tốc, thậm chí là các vị trưởng lão đã hiểu nhầm công dụng thật sự của loại thảo dược này!
_ Vậy hóa ra họ đã vô tình tiếp thu thêm một loại độc tố mới vào cơ thể từ đó đến nay mà không hề phát hiện ra, cũng chẳng gây nên triệu chứng gì đặc biệt. Hệ miễn dịch của Vampire đúng là đáng sợ thật. Nếu như con người cũng có thân thể miễn nhiễm với toàn bộ hóa chất độc hại này thì chắc lẽ một loại robot sinh học sẽ được sinh ra và thống trị thế giới này mất. Nói thật, em không biết nên cảm thấy vui hay buồn thay họ khi bị mờ mắt trước loại lá mà họ xem như thảo mộc trong khi bản chất thì nó chẳng khác gì thuốc phiện bị cấm như thần dược. Đây là hậu quả của việc khoa học công nghệ tiên tiến chưa đến được với một thị tộc thiểu số lạc hậu đây mà!
_ Có lẽ chỉ là một phần thôi. Dẫu sao thì thị tộc Chân Tổ cũng đã cắt đứt liên hệ với xã hội loài người từ rất lâu rồi. Nhưng mà anh không nghĩ một giống loài thông minh như họ lại không nhìn ra chân tướng của loại lá này. Nhiều khi… đây là thứ duy nhất họ có thể sử dụng được trong khu rừng này. Em cũng từng được đào tạo trong môi trường quân đội nên chắc hiểu rõ. Thử tưởng tượng xem Aries, nếu như em bị đẩy vào cảnh quan thiếu thốn hết mọi thứ, từ lương thực cho đến thuốc men như các nước ở Châu Phi thì… em chỉ có thể dùng bất cứ thứ gì xung quanh để gặm nhấm qua ngày dù biết rằng nó chính là thuốc độc. Trên đời này, cũng có những chuyện dù muốn dù không, cũng phải tuân theo quy định của riêng nó, Aries!
…….
_ Vâng vâng vâng, em biết em chỉ là trẻ ranh miệng còn hôi sữa, nên không thể nói lại một bác sĩ thú y như Kazuma – senpai. Mặc dù thừa biết rằng anh chỉ khăm khăm bênh vực cho họ mà thôi!
_ Nhưng mà, Morphine, suy cho cùng thì cũng được dùng như một liều thuốc chứ nhỉ. Như thuốc an thần chẳng hạn!
_ Điều đó là hiển nhiên thôi. Tuy nhiên, thuốc an thần vẫn chứa một hàm lượng Morphine lớn, cho nên nếu không có giấy kiểm định và dặn dò liều lượng tỷ mỉ từ bác sĩ, thì các nhà thuốc không dám bán bừa cho bệnh nhân đâu. Nhưng nói đi nói lại thì… nó cũng được xem như một loại độc dược. Nếu dùng không đúng cách, thì sẽ dẫn đến nguy cơ tử vong cao!
Aries nói đúng, về điều này thì là một bác sĩ trong ngành, Kazuma cũng phải thừa nhận rằng con bé nói không sai. Thuốc an thần về cơ bản là được dùng để trấn an, điều hòa về tinh thần được chia thành từng nhóm thuốc, bao gồm thuốc ngủ, thuốc chống lo lắng, thuốc chống tâm thầm, cũng như một số loại thuốc trầm cảm. Kazuma là một bác sĩ thú y, đừng nói đến những con thú ở phòng khám tại nhà, mà những lần Kazuma làm việc ở viện bảo tồn động vật quý hiếm ngoài nước, không ít lần Kazuma phải có mặt tham gia vào những ca mổ phức tạp cho nhiều loài vật, trong đó có cả chúa tể của muôn loài là một con sư tử trắng bị Bạch Tạng. Kazuma đã ra tay cứu chữa và két quả là đã cứu sống được con sư tử ấy thoát khỏi căn bệnh Bạch Tạng ấy. Hiện tại thì nó vẫn đang sống rất vui vẻ khỏe mạnh ở vườn động vật quốc gia nào đó, tuy nhiên nó vẫn giữ nguyên màu trắng như lúc nó bị bệnh nên nó được xem như con sư tử trắng duy nhất trên thế giới thoát khỏi căn bệnh di căn nguy cấp.
Quay trở lại vấn đề chính, Kazuma không ít lần tham gia vào nhiều ca phẫu thuật hạng nặng nên mặt nào đó, hắn quá quen với việc sử dụng thuốc an thần trước khi vật chủ đi vào cơn mê. Về cơ chế thì hoạt chất trong thuốc an thần thúc đẩy hoạt động của một chất truyền thần kinh, từ đó kích thích tăng tiết hormone dopamin tạo ra cảm giác dễ chịu, khiến cơ thể tạm thời không nhớ đến các cảm giác đau đớn hay mệt mỏi. Điều quan trọng chính là sử dụng liều lượng cho đúng với cơ địa của bệnh nhân. Bởi lẽ thuốc an thần có điểm chung với ma túy và cây cần sa. Thế nên, nếu như không dùng đúng liều lượng, thì nó cũng không khác gì một loại thuốc độc đúng như Aries nói…
Mà nhắc đến thuốc độc, thứ thảo mộc mà Chân Tổ sử dụng từ đó đến nay không khác gì một loại thuốc độc. Một dạng thuốc độc có khả năng trị các vết thương hoại tử… cứ cho rằng là như thế thì quả thật nó khá thú vị. Nếu như nhớ không nhầm thì trong một cuốn sách về y học mà Kazuma từng đọc đâu đó trong thư viện It. Harm Sokyuran thì hình như người xưa đã từng nói câu “lấy độc trị độc”… Nghe cứ tưởng như đùa nhưng một ý tưởng chợt lóe sáng trong tâm trí Kazuma.
_ Ô, có thể sử dụng nó được đấy nhỉ!
………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Âm thanh từ trong căn phòng nơi các vị trưởng lão thường bế quan là một khoảng không yên ắng đến hiếu kỳ. Có lẽ, Kazuma và Aries đã rơi vào chế độ làm việc với khả năng tập trung cao độ. Các nhà khoa học khi dốc tâm vào công trình nghiên cứu thì im lặng đến đáng sợ. Dù không thích con người nhưng đôi khi cũng phải hâm mộ đến khả năng tập trung cao độ của họ.
Người có thiên phú bẩm sinh thì làm việc nặng, người không có chuyên môn thì làm việc nhẹ. Những gì nhóm Hiyama có thể làm được ngay lúc này là chạy đi giúp đỡ cho những hộ gia đình khác. Hiyama và Namehari, hai người họ chia nhau ra để gằng sức đè lũ trẻ như thường lệ. Bọn trẻ rơi vào trạng thái điên loạn không ngừng như thế này suốt ba ngày nay. Gương mặt của chúng… hay vị trí quanh mắt chúng nổi gân tím đỏ trông vô cùng đáng sở, thậm chí, đôi mắt đen đục với tròng mắt đỏ hoẵm nhỏ bên trong cũng khiến người khác rợn người không kém. Răng nanh và móng vuốt không cần phải lẩn trốn, chúng ra sức giằng co, đánh bật không biết bao nhiêu Chân Tổ trưởng thành. Móng vuốt của chúng gây sát thương cho một số người. Phải nhắc lại hoàn cảnh kinh hoàng này không biết bao lần… Những đứa trẻ Chân Tổ… lại là loài nguy hiểm nhất so với toàn thể Chân Tổ.
Hiyama và Namehari, là con trai có sức vóc, có sức mạnh thì đi phụ người nhà kiềm hóa lũ trẻ. Còn Hebi và Eri, hai cô gái trẻ, sức khỏe không thể sánh với hai người kia nên lo phần nhẹ nhàng hơn gồm chạy việc cho các vị trưởng lão, đồng thời cũng xem xét và băng bó vết thương cho các Chân Tổ khác. Ngay lúc này đây, các vị trưởng lão cũng vất vả không kém. Họ là những Chân Tổ già tuổi nhất thị tộc, dĩ nhiên sức khỏe thể lực cũng không còn như thời trẻ xưa. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của các vị… có lẽ, mọi người lo cho các ngài nhiều hơn.
Chạy hết chỗ này đến chỗ khác không ngừng. Eri và Hebi cứ như ca sỹ chạy hết từ show này đến show khác mà không nhận được bất kỳ đồng tiến cát xê nào. Thi thoảng, Eri cũng có ngừng lại chút đỉnh, cô bé lặng lẽ hướng ánh mắt chứa đựng đầy nỗi loa toan về phía cánh cổng ngăn cách nơi đại sảnh với căn phòng thờ yên ắng bên trong. Đâu đó trong nỗi muộn phiền ấy có hiện lên tia sáng mang tên “hy vọng”. Cô bé vẫn đang đợi chờ, vẫn đang hỵ vọng rằng tên ngu ngốc kia sẽ là cứu cánh cho cả thị tộc.
_ Kusanagi – kun… xin hãy cố gắng lên…
Không chỉ riêng Eri… không chỉ mỗi một mình Eri là hướng về căn phòng đó với tia hy vọng nhe nhói trong tim. Bất kỳ ai trong giây phút nhất tử nhất sinh cũng sẽ đều tìm cách nắm lấy bất cứ chiếc phao nào. Có lẽ… sâu trong thâm tâm Hiyama, Hebi hay Namehari đều có chung một nỗi niềm cảm xúc, một suy nghĩ… và một hy vọng cũng như lòng tin về tên ngố đó. Chính vì vậy, nên cả bốn người… đều hướng về phía căn phòng ấy, chờ đợi, chờ đợi ngay khi cánh cửa mở bung ra, thì Kazuma sẽ mang đến tin vui cho toàn thể thị tộc.
Nhưng sau đó, mỗi người lại có cách nhìn nhận riêng, giống như Hiyama… từ cánh cửa, cậu ấy từ từ nhìn sang Eri. Hebi cũng lặng nhìn Hebi như hiểu rõ tâm tư tình cảm của cô bé, dẫu cho cô bé không hề nói bất cứ lời nào.
_ Eri – chan!
……………………
……………………
_ Arghhhhhhh!
Một đứa trẻ vừa mất kiểm soát. Hay nói đúng hơn là trong một phút mất cảnh giác, ông chú Chân Tổ bị đứa trẻ nhà mình vung tay, ném bay ông ta va vào tường như những lần trước. Vì gia đình ông chú có một người vợ, một cô con gái đã qua giai đoạn khát máu và một cậu con trai đang đóng vai bệnh nhân lăn lộn dưới đất. Ông chú bị đánh bật đi thì hai người phụ nữ còn lại không thể cản nổi, kết quả là họ bị đánh văng sang hai hướng khác nhau. Đứa trẻ ấy đứng bật dậy, không ngừng kêu gào điên cuồng như thái độ của một con sư tử xổng khỏi chuồng bách thú. Quái vật đã phá vỡ sợi xích phong ấn mong manh duy nhất, đứa trẻ đó vừa nhe răng nanh khiếp sợ, vừa siết chặt những chiếc móng vuốt bấm thẳng vào da thịt của bản thân đến bật cả máu. Nó quan sát xung quanh và theo bản tính của loài săn mồi, nó sẽ tấn công vào những kẻ yếu hơn và ít phòng bị hơn, và không may trong mắt nó, hiện lên hình ảnh của Eri. Thằng bé, phóng như tia điện, thẳng đến chỗ Eri.
_ Eri, cẩn thận!
_ Eri – chan!
Nghe thấy giọng Hiyama và Hebi gọi tên mình, Eri nhanh chóng quay đầu lại. Nhưng so với vị trí của Hiyama, Hebi hay Namehari thì… không thể rút ngắn khoảng cách trong khi đứa trẻ ấy phóng đến chỗ Eri với vận tốc nhanh như điện. Bất cứ ai có thể cứu lấy Eri, hay Eri có kích hoạt Spejas Telekinesis để tự cứu lấy thân… dù có làm điều gì thì tất cả cũng đã quá trễ. Răng nanh và móng vuốt sắc nhọn từ đứa trẻ đó, đã nhe ra trước ánh mắt to tròn đầy ngỡ ngàng bàng hoàng của Eri.
_ ERI!!!!!
Ngay thời điểm giây phút ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay nhỏ nhắn nhưng đầy sức mạnh đã kịp thời nắm lấy cổ tay Eri kéo sang một bên. Và nhờ thế mà cô bé đã tránh được cú vồ mồi chết người từ đứa trẻ ấy. Bàn tay đó vẫn giữ khư khư lấy Eri, luồn lách kiểu gì đó nhằm tránh né những đòn tấn công bừa của đứa trẻ đó, cốt không để nó chạm vào một sợi tóc của Eri.
_ Thiệt tình, Hoshimiya – senpai, chẳng phải em đã cảnh báo rằng Kazuma – senpai và em cần không gian yên tĩnh để làm việc sao. Cứ gây náo động thế này thì làm sao có thể tập trung được. Cũng may là chúng em đã hoàn thành xong việc nghiên cứu và kịp chạy ra để cứu chị đấy. Biết Hoshimiya – senpai hiền nhưng đến độ thừ người không chút cảnh giác thế này thì không hay chút nào đâu!
Eri tròn mắt khi trông thấy người đang đỡ lấy mình… hay nói đúng hơn là đang choàng tay ôm sát lấy cơ thể mình đó chính là Aries.
_ Aries – chan!
Con bé… chính xác là Aries, con bé đã cứu lấy Eri thành công.
_ Hoshimiya!
Đồng thời điểm đó, Kazuma từ trong căn phòng chạy ra. Hắn chạy đến bên Eri và Aries với từng giọt mồ hôi chảy dài trên gương mặt. Quả nhiên chạy nhảy hay khả năng vận động đối với hắn cũng là một trong những thử thách về mặt thể chất lẫn tinh thần. Nhưng điều quan trọng là hắn cũng đã xuất hiện.
_ Hoshimiya, cậu không sao chứ?
_ Ku… Kusanagi – kun…
Eri bắt đầu sụt sịt như muốn khóc… nhưng sau đó thì thật sự thì cô bé đã òa khóc và không ngần ngại ôm chặt lấy Kazuma nức nở. Vì đáng sợ quá chăng? Dẫu sao thì Eri cũng chỉ là một cô bé trung học nhút nhát và rất dễ hoảng sợ. So với cuộc tấn công bất ngờ đó, e rằng ngay cả Chân Tổ thì cũng không tránh khỏi hậu quả đáng tiếc. Eri sợ cũng phải.
_ Mọi thứ ổn rồi, không có gì phải sợ nữa đâu Hoshimiya!
_ Woahhhhh!
Bây giờ có dỗ dành cũng không thể khiến cho Eri ngưng khóc. Hơn nữa, vấn đề trước mắt vẫn chưa được giải quyết triệt để. Kazuma ưu tiên cho sự an toàn của Eri và của mọi người, nhưng cũng không thể làm lơ đến đứa trẻ biến chất kia. Đây sẽ là một trận đối đầu không cân sức giữa một Chân Tổ trong trạng thái hóa quỷ và một đứa trẻ người thường.
_ Cẩn thận Aries. Mặc dù chúng ta đã được tiêm vaccine ngừa bệnh dại nhưng vẫn phải thận trọng. Tốt hơn hết là đừng để đứa trẻ đó có cơ hội gây thương tích cho em!
_ Nói thì dễ hơn làm nhiều. Anh cũng biết là em được đào tạo trở thành chiến lược gia trong quân đội, chứ có được tập luyện về thể thuật đâu. Vài món võ phòng thân mèo cào thế này thì… tại sao anh cứ hay đẩy phần khó nhất cho em là như thế nào? Kazuma – senpai no Baka!
Aries luôn nói rằng mình là chiến lược gia, người ngồi vạch chiến lược cho đồng đội cảnh sát tấn công, phá tan nhiều phi vụ. Aries chỉ giỏi bàn giấy, ra lệnh qua thiết bị bộ đàm và theo dõi trên màn hình camera là chủ yếu, chứ không được đào tạo những bài tập chuyên về thể chất như đánh võ hay sử dụng vũ khí. Con bé không giỏi đánh nhau, không giỏi ứng phó khi chính thức bước ra tiền tuyến… Kazuma đã tin điều đó đến sái cổ nhưng bây giờ thì hắn nhận ra rằng ở đời này… cứ tin mãi một ai đó hóa ra lại tự biến mình trở nên ngu ngốc. Aries không biết võ thuật… ai nói điều đó vậy? Là Aries tự nói đúng không? Vậy thì từ giờ đừng có tin lời con bé nữa.
Một người không biết võ thuật thì không tài nào hụp đầu hay lách sang trái lách sang phải để né tránh những cú vồ mồi đâu. Trừ khi được đào tạo chuyên nghiệp về quan sát và phản xạ, cũng như thích ứng nhanh nhạy thì Aries không thể nào bắt lấy tay phải đứa trẻ, lợi dụng chính sức của đối phương để đu cơ thể, làm theo thế rắn cuốn người và dùng hai chân ép sát lấy cổ đứa trẻ đó. Chỉ trong thoáng chốc, Aries đã khống chế được đứa trẻ trong vài giây. Dĩ nhiên, Aries tự nhủ bản thân không thể giữ được quá lâu nên tận dụng vài giây ngắn ngủi này, con bé lấy ra một ống tiêm có chứa thứ chất lỏng màu xanh nhạt trong đó. Aries đâm mũi tiêm thẳng vào cổ đứa trẻ rồi cho thứ chất lỏng đó di chuyển vào bên trong cơ thể đứa trẻ. Sau đấy thì Aries nhanh chóng phóng bật lùi lại kế bên Kazuma và dõi theo tùng nhất cử nhất động của đứa trẻ.
Đứa trẻ hóa điên bỗng khựng lại. Dáng vấp đứa trẻ có chút kỳ lạ khi trước tiên là không còn kêu gào một cách điên cuồng nữa, thay vào đó thì đứa trẻ tự ôm lấy cơ thể, từ từ gục xuống nền đất, nằm lăn lộn một lúc cho đến khi dần dần trở nên bất động. Đứa trẻ không còn hóa điên như quái vật nữa.
Kazuma buông Eri và chạy đến bên đứa trẻ đó. Hắn kiểm tra đứa trẻ bằng cách đưa hai ngón tay vào vị trí cổ và tay. Kazuma tập trung theo dõi trong vài giây rồi quay cổ lại nhìn Eri và Aries vẫn đang căng thẳng đợi chờ kết quả.
Không chỉ Aries hay Eri, thậm chí là tất cả những Chân Tổ, bao gồm nhóm Hiyama, các vị trưởng lão và cả những Chân Tổ còn lại đều nín thở, lặng lẽ hướng về phía Kazuma trong không gian đầy căng thẳng. Chuyện gì đã xảy ra với đứa trẻ ấy?
_ Thế nào rồi Kazuma – senpai? Thuốc có công hiệu không?
_ Aries, đứa trẻ… đã ngủ mất rồi… ngủ rất say đấy!
_ Ngủ say… vậy tức là, thuốc an thần do anh nghĩ ra, thật sự đã có kết quả!
_ Ờ, chúng ta làm được rồi Aries!
Aries cất tiếng thở phào nhẹ nhõm, con bé ngồi phịch xuống nền đất với biết bao gánh nặng như vừa trút hết được từ đôi vai xuống.
_ Ha ha, lần đầu tiên em tham chiến như vậy. Cứ nghĩ chết luôn rồi nhưng chí ít thì cũng không uổng phí công sức!
……….
_ Anou… Kusanagi – kun, Aries – chan… Haku – kun…
Đứa trẻ ấy tên là Haki. Nghe Eri nói như vậy thì đúng là như thế rồi.
_ Ờ, bây giờ thì cậu nhóc đang rơi vào trạng thái ngủ say. Tớ đã nghiên cứu và điều chế ra được loại thuốc có thể kiềm hãm cơn khát máu trong chúng. Giờ thì tạm thời ta có thể yên tâm không quá lo lắng đến chuyện chúng nổi xung nữa rồi!
_ Vậy tức là… Kusanagi – kun đã tìm ra phương thuốc rồi ư… phương thuốc cứu chữa cho thị tộc chúng mình…
_ Ây… về chuyện này…
_ Cậu làm được rồi Kusanagi – kun. Thị tộc Chân Tổ được cứu rồi!
Kéo theo sau đó chính là tiếng reo hò không ngớt đầy bất chợt của những Chân Tổ phía dưới. Cứ nghĩ rằng Chân Tổ là những sinh vật không hùa theo lối sống của con người, nhưng thật không ngờ là họ cũng biết biểu hiện cảm xúc như đang xem đá bóng và khi đội họ đặt cược đã phá lưới đối phương. Vì quá bất chợt nên Kazuma và Aries không tránh khỏi giật mình. Tiếng hét của Chân Tổ cũng được so sánh với sóng siêu âm của loài dơi mà nhỉ. Nếu nhiều tầng sóng giao thoa nhiều thế này cùng một lúc cất lên thế này thì… thật sự rất khó chịu.
Kazuma và Aries nằm phục xuống đất, hai tay ôm chặt lấy hai bên tai… đầu họ như muốn nổ tung vì cường độ sống âm quá cao. Có ai đó làm ơn kêu họ im miệng lại để cho hai người được con đường sống hay không?
_ Kusanagi – kun… cảm ơn… cảm ơn, Kusanagi – kun!
Eri mừng đến rơi nước mắt. Cô bé lại khóc nhưng lần này lại là những giọt nước mắt vì hạnh phúc, vì vui mừng. Cô bé đã ôm chầm lấy Kazuma mà thể hiện niềm vui tột cùng ấy.
_ Cảm ơn rất nhiều… quả nhiên… quả nhiên, mình không biết hy vọng vào ai ngoài Kusanagi – kun… thật sự rất cảm ơn Kusanagi – kun!
Eri là một cô bé hồn nhiên, sống chân thật và suy nghĩ mọi thứ trở nên đơn giản đúng không? Dù biết trước được điều này và cũng chấp nhận nó như một sự thật hiển nhiên, nhưng trong lòng Hiyama cũng hiện lên chút gì đó nhấp nhói khi đứng bên dưới, hướng mắt lên và chứng kiến cảnh Eri trong vòng tay của Kazuma. Cảm xúc hiện giờ trong Hiyama chính xác là sự khó chịu… khó chịu vì người mình quan tâm đã không còn cần mình phải quan tâm đến nữa. Khó chịu vì người mình luôn dõi theo đang được một vòng tay khác chở che mà đó không phải mình. Và khó chịu khi chính bản thân Hiyama lại chấp nhận lấy những nỗi khó chịu ấy. Hiyama cũng hiểu ra mình không có quyền lên tiếng. Bởi công lao thật sự từ ai đó thì chính bản thân người đó xứng đáng nhận được phần thưởng.
_ Hiyama – kun…
Bao giờ cũng thế, nếu như ở đây có một chàng trai luôn trông về hướng về người con gái mình đã để mắt hằng bao năm qua, thì cũng sẽ có một đôi mắt hướng về phía chàng trai ấy. Cái vòng tròn nối liền bao khung bậc cảm xúc này… có lẽ đến mãi mãi cũng không thể nào chấm dứt được.
…………………..
Phần thưởng dành cho người lập được công trạng ư? Nếu là phần thưởng thì đáng lý ra người xứng đáng được nhận là Aries mới đúng. Con bé không chỉ đơn thuần làm phụ tá mà còn kiêm luôn chức bảo hộ cho hắn. Mới lúc nãy đây thôi, Aries đã phải đương đầu với một đứa trẻ Chân Tổ thì mới tiêm được thứ thuốc mới đó vào người. Nên nói người nhận nhiều công lao nhất phải là Aries. Cái ôm đó phải là dành cho Aries. Nhưng thật lòng mà nói, có cho không thì Aries cũng không muốn nhận cái ôm đấy đâu. Trông Kazuma cứ luống cuống hay tỏ ra khó xử như thế kia…
_ Hoshimiya, thật tình thì tớ không muốn cắt ngang niềm hân hoan của cậu, nhưng… cậu thật sự cảm thấy ổn khi tớ mới chỉ nghĩ ra cách để khiến bọn trẻ ngủ thôi sao?
_ Are?
Sau khi Eri bình tĩnh hơn thì Kazuma mới bắt đầu giải thích. Thứ chất lỏng màu xanh trong ống tiêm mà Aries cho đứa trẻ kia một chích chỉ đơn thuần là một loại thuốc an thần Kazuma vừa mới nghĩ ra ngay tức thì. Kazuma đã phân tích thành phần cấu tạo của loại thảo dược mà Hiyama nhọc công tìm về. Phát hiện ra trong đó có tính chất gây nghiện, thường được sử dụng trong việc điều chế thuốc an thần mà con người vẫn hay làm. Tuy nhiên, hoạt chất Morphine tuy mạnh nhưng không thể thâm nhập vào hệ thống miễn dịch của loài Chân Tổ nên Kazuma đã phải cho thêm vào một vài nguyên liệu khác, và nguyên liệu đấy là gì thì hắn không dám nói. Thứ thuốc đó đóng vai trò như một liều giảm đau và gây ra hiện tượng ngủ lên bệnh nhân. Vì nếu là loại hợp chất Morphine bình thường thì không có tác dụng nên Kazuma đã chiết xuất, thanh lọc, giữ lấy những chất cần thiết và thêm vào đó những chất thích hợp. Hay thậm chí, Kazuma còn vi phạm đạo đức ngành y khi quyết định tăng thêm nhiều hoạt chất Sufentanyl mạnh hơn Morphine bình thường gấp 5000 lần. Kazuma còn đang lo không biết liều Sunfentanyl có đủ để tác động đến Chân Tổ hay không và xem ra thì nó đã phát huy tác dụng. Nhưng đây cũng là một pha liều lĩnh vì nếu như cơ thể Chân Tổ cho phép hấp thụ loại thuốc này, thì rất có thể nó sẽ gây ra một vài phản ứng phụ. Chỉ mong sao hệ miễn dịch của những đứa trẻ cho phép đào thải hết tất cả phản ứng phụ thì hắn mới được phép thở phào nhẹ nhõm. Hắn vẫn còn cần theo dõi thêm.
………….
Eri xấu hổ đến độ ngượng đỏ cả mặt mày. Bởi lẽ chưa hiểu rõ được ngọn ngành nên nhất thời mừng rỡ, không suy nghĩ được điều gì thấu đáo nên đã sỗ sàng ôm chầm lấy hắn. Giờ bình tĩnh mà ngẫm nghĩ lại mới thấy khó xử. Mà bình thường thì chẳng có đứa con gái nào lại chủ động làm thế bao giờ. Eri tự hỏi… liệu Kazuma có xem mình như một đứa dễ dãi hay không? Đôi lúc, Eri cứ ngập ngừng trông sang hắn, nhưng xem ra mọi thứ vẫn thế không có gì thay đổi. Tên não có nhiều nếp nhăn nhưng kích thước thì ngắn đó còn chẳng tỏ ra bận tâm gì đến chuyện đấy. Tất cả những gì Kazuma quan tâm chỉ là tập trung theo dõi đứa trẻ vừa được tiêm thuốc xem liệu có xảy ra phản ứng phụ gì không.
Thời gian dự đoán tác dụng phụ của thuốc được hiển thị rõ trên chiếc đồng hồ đeo tay của Kazuma. Cứ tik tok tik tok như thế cho đến khi âm thanh báo hiệu hẹn giờ vang lên nhưng đứa trẻ vẫn ngủ say như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Điều này đồng nghĩa với việc vận may đã đến với Kazuma, thứ thuốc mà hắn vừa sáng chế, hoàn toàn có thể sử dụng được cho Chân Tổ.
_ Không bị phản ứng phụ, vậy thì ta có thể tiến hành tiêm cho những đứa trẻ còn lại được đấy Aries!
_ Em hiểu rồi!
Mọi thứ thật sự đang đi đúng với kế hoạch ngoài sức mong đợi, thật khó tin rằng nó rất thuận lợi như chẳng hề gặp bất kỳ trở ngại nào, nhưng điều đó không có nghĩa là Kazuma được phép lơ là mất cảnh giác. Vì ai biết được chuyện bất ngờ gì sẽ xảy ra. Trước mắt thì loại thuốc mới này có thể sử dụng được nên tạm thời hãy mang chúng đến cho các hộ gia đình. Và rồi công việc phân phát “lương thực” như thời bao cấp bắt đầu. Nhóm Hiyama nhận lấy những mũi thuốc tiêm từ Kazuma, mỗi người năm cái. Mục tiêu là tiêm thuốc cho lũ trẻ… việc cũng đơn giản thôi ấy nhưng… Kazuma nhận ra rằng nó chỉ đơn giản với mình và Aries, hay những bác sĩ khác có chuyên môn cao hơn, còn đối với nhóm Hiyama thì… vẫn còn hơi sớm chăng. Một người thì cầm ngược đầu ống tiêm mà không bị kim đâm vào tay, một người thì cầm ống tiêm theo kiểu cầm dao phay chuẩn bị thái thịt lợn, một người thì không biết cầm thế nào nên đặt nó xuống đất, và người còn lại thì do mạnh tay quá nên lỡ làm vỡ mất ống tiêm trên tay. Cái gì mà còn hơi sớm, phải nói là quá sớm đấy chứ. Nhưng cũng khó lòng mà trách được bởi lẽ đây là lần đầu tiên nhóm bạn chạm tay vào những thứ như thế này. À mà ngay cả một trợ lý trước khi trở thành một bác sĩ có tay nghề thì cũng không tránh khỏi lần đầu tiên cầm ống tiêm chích thuốc cho bệnh nhân. Thành ra đích thân Kazuma và Aries sẽ nhận trọng trách tiêm chủng cho chúng.
Hai người họ tách nhau ra, theo sau Kazuma là Hiyama và Eri. Bên Aries sẽ có Hebi và Namehari hộ tống, cốt làm phụ tá nếu cần thì chạy việc cho hai người họ cũng được. Đầu tiên sẽ là cảnh Hiyama cùng gia đình gắng sức đè những đứa trẻ xuống, làm sao đó thì làm, nhưng tuyệt đối phải giữ chặt để chúng không ngọ nguậy giằng co, nếu lỡ như trong quá trình tiêm mà chúng giật cho một phát thì không những phí thuốc mà con phí thêm mớ tiền mua ống tiêm mới. Sau khi đã khống chế được nhất cử nhất động của chúng rồi thì công việc của Eri chính là đưa ống tiêm cho Kazuma, nhưng trước đó thì cô bé sẽ phải đưa thuốc vào trong ống tiêm, và Kazuma đã hướng dẫn cho Eri chi tiết nên làm thế nào để không bị trào thuốc ra ngoài. Làm khoảng cỡ một hai lọ là Eri đã quen ngay, Chân Tổ đúng là có thể tiếp thu nhiều thứ trong thời gian rất ngắn. Việc còn lại là nhắm ngay vị trí cổ mà tiêm thuốc vào. Đây là liều an thần mạnh chỉ dành riêng cho Chân Tổ, nó sẽ giúp cho những đứa trẻ tạm thời quên đi cơn đau đớn và đưa chúng vào giấc ngủ sâu. Chỉ sau vài phút, chúng thật sự thiếp đi như chưa từng được ngủ một giấc đúng nghĩa từ lúc phát bệnh cho đến giờ. Càng nghĩ thì càng thấy tội nghiệp cho những đứa trẻ khi bắt chúng phải chịu đựng điều đáng sợ này.
Chia nhau ra và mất thêm một giờ đồng hồ để tiêm thuốc an thần đặc biệt cho chúng, và đợi thêm một khoảng thời gian ngắn nữa thì tất cả những đứa trẻ đều dịu hẳn đi. Dấu hiệu nhiễm virus dại được biểu hiện qua răng nanh, móng vuốt, những vết chàm đen trên cơ thể hay những đường gân nổi lên quanh vùng mắt, chân tay hay cổ đều vẫn còn nguyên đấy. Điều này là hiển nhiên vì công dụng của thuốc an thần chỉ có như thế. Nhưng chí ít thì chúng sẽ không lên cơn co giật, không trở nên điên loạn, gào hét lung tung và tấn công bất cứ ai đến gần chúng trong một khoảng thời gian. Mọi người có thể nghỉ ngơi, dưỡng sức để chuẩn bị cho một đợt sóng trỗi dậy tiếp theo ngay khi thuốc an thần hết tác dụng. Kazuma cũng sẽ phải tiếp tục nghiên cứu chứ nào được nghỉ ngơi. Cuộc chiến vẫn còn kéo dài ở phía trước chưa đến hồi kết.
…………………
_ Như thế này là được rồi, nhưng mà Yamada – san nên cẩn thận, hạn chế vận động mạnh và tránh đừng để vết thương bị tróc ra thì tốt hơn!
_ Làm phiền cháu quá, Hebi – chan!
Những ai còn có thể giúp được thì tranh thủ đi giúp đỡ những Chân Tổ bị thương khác. Khả năng tự tái tạo tế bào siêu nhanh của loài Chân Tổ gần như trở thành vô dụng khi tốc độ hồi phục phải nói rằng quá chậm. Nguyên nhân là vì những vết thương đó đều do lũ trẻ gây nên. Theo nguyên lý truyền nhiễm của bệnh dại thì chỉ cần thông qua vết cắn hay vết cào, cũng đủ để lây lan con virus qua cơ thể vật chủ khác. Có lẽ, họ cũng bị nhiễm virus dại nhưng vì là Chân Tổ trưởng thành, sức đề kháng và thể lực cao hơn nhiều so với trẻ con nên mức độ ảnh hưởng không quá nhanh, nhưng dần để lâu thì nó cũng sẽ gặm nhấm toàn bộ cơ thể, kết cục chẳng khác gì đám trẻ cả. Phải chăng vì biết rõ được điều đó nên Kazuma mới có chủ ý đưa thuốc an thần cho cả những Chân Tổ trưởng thành chăng… Nhưng nếu là thuốc an thần thì đấy cũng chỉ được xem như giải pháp cứu vớt tình thế, vẫn chưa thể diệt trừ được con virus dại đó hoàn chỉnh. Dù sao thì Kazuma cũng đã nhìn được xa như thế này.
_ Thật lòng mà nói, ta không tài nào có thể tin được rằng rồi sẽ có ngày, chúng ta phải nhờ đến sự giúp đỡ của con người để giải quyết những vấn đề nan giải trong thị tộc. Nghe thật nhục nhã và mất thể diện. Nhưng sau tất cả mọi chuyện, thì chúng ta vẫn phải nhìn rõ được một sự thật rằng con người… đã làm được điều mà chúng ta luôn nghĩ chúng không thể… Chân Tổ được xem như những con quái vật gieo rắc nỗi sợ hãi xuyên suốt màn đêm, nhưng nhìn đi nhìn lại thì con người… còn đáng sợ hơn nhiều. Chính họ mới là quái vật!
Tổ tiên xưa vẫn thường hay ví von so sánh loài người chỉ đóng vai trò trong tam giác thang thức ăn của Chân Tổ. Nhưng bây giờ thì hãy nhìn xem, chính chuỗi thức ăn đó đã và đang thống trị thế giới, trong khi loài quỷ thật sự thì sống chui nhủi ở một dãy núi, đương đầu với vấn đề nội bộ và phải nhờ đến con người cứu giúp. Thật là nhục nhã, bản thân Hebi cũng có chung suy nghĩ như thế.
_ Dạ vâng, con người… quả thật rất đáng sợ!
_ Hiyama vốn dĩ không hề thích con người. Hay phải nói là thằng bé có lý do riêng để thù hận con người. Dù sao thì những gì con người đã làm với nó trong quá khứ, cũng không thể biến mất và sẽ tiếp tục đeo đuổi thằng bé đến suốt phần đời còn lại. Vậy còn cháu thì sao Hebi? Cháu có ghét con người không?
_ Cháu… không hẳn là ghét họ, nhưng cũng không có nghĩa là thích họ. Được đến trường, được học chung với những sinh vật mang tên con người đó, cháu chợt nhận ra rằng con người… không phải tất cả đều xấu xa đâu ạ. Đương nhiên, có những người tâm tính không tốt nhưng cũng sẽ có người rất tốt. Cháu sợ… là vì khả năng của con người vượt qua những gì mình tưởng tượng. Cháu sợ… vì chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, con người có thể xóa bỏ đi mối ngăn cách giữa xấu và tốt hay ngược lại. Cháu sợ… khi đã biết chúng cháu là những Chân Tổ nhung họ vẫn cười và đã chấp nhận chúng cháu như những người bình thường. Có lẽ… cái sợ mà cháu đang mang, nó giống như sự ngưỡng mộ… ngưỡng mộ vì khả năng vô tân của con người. Loài người quả thật rất đáng sợ, nhưng cũng rất đáng tự hào. Thế nên nếu có hỏi rằng cháu ghét con người, cháu chỉ biết trả lời như thế mà thôi!
_ Ngưỡng mộ con người… Phải, dù mối thù ngàn năm này không thể chấm dứt, nhưng khả năng của con người là vô hạn. Nếu như một ngày nào đó, tên nhóc kia có thể tìm ra phương cách để cứu lấy thị tộc chúng ta, thì dù ghét cay ghét đắng đến nhường nào, ta vẫn phải thừa nhận rằng tên đó rất giỏi. Hay chỉ biết nói rằng, ta phải dập đầu thán phục trước khả năng vô hạn đó của sinh vật mang tên loài người. Nếu như chọn con người cũng tương tự như đặt cược mạng sống, thì ta cũng muốn thử một lần thử vận may của mình xem như thế nào!
Hebi lặng lẽ nhìn về phía trước, nhìn về phía mà ở đó có tên nhân loại siêu đần độn với mái tóc đen tài tử vẫn hì hụi kiểm tra những đứa trẻ vừa được tiêm thuốc một cách ân cần chu đáo. Hebi vẫn luôn tự hỏi hắn… rút cuộc là người như thế nào? Hắn đang suy nghĩ đến điều gì? Và hắn đang trông đợi điều gì ở thị tộc Chân Tổ? Hết mình vì Chân Tổ, dốc hết khả năng thiên bẩm cũng như chất xám chỉ vì một chuyện không liên quan gì đến mình. Lý do vì đâu mà hắn lại tự đeo chiếc gông trách nhiệm nặng nề ấy lên cổ và quyết sống chết vì nó?
Kazuma từng nói rằng do bản thân ngưỡng mộ Chân Tổ… Một câu trả lời như thế đương nhiên sẽ rất khó để Hebi chấp nhận. Tại sao lại ngưỡng mộ giống loài gắn mác ác quỷ hút máu? Tại sao lại dấn thân vào hiểm nguy để đặt chân vào lãnh thổ của những kẻ có thể giết mình bất cứ lúc nào? Hebi thắc mắc nhiều điều và muốn tìm cho ra câu trả lời.
Thật sự, Hebi không muốn hoài nghi bất kỳ ai, dù là trong tộc hay ngoài tộc, Hebi không muốn nghi kị bất kỳ người nào. Đôi lúc, Hebi rất muốn thay mọi người gửi lời xin lỗi vì những khó khăn mà thị tộc nói chung hay Hiyama nói riêng đã gây khó dễ cho hắn. Nhiều lúc, Hebi rất muốn được nói lời cảm ơn vì đã cố gắng cứu lấy thị tộc, nhưng Hebi lại không thể nói được. Cứ mỗi lần đứng trước mặt tên đó thì cô bé lại cảm thấy tức tối vô cùng vì những trò khỉ hay những câu nói khiến người khác nổi giận. Là do hắn, tất cả đều do hắn. Hắn làm ra trò này cứ như thể… cứ như thể… không muốn được nhận lời cảm ơn vậy. Bây giờ Hebi mới nhận ra được điều đó. Phải chăng… hắn khiến người khác ghét mình là bởi vì hắn không quen việc người khác đối xử tốt với mình… Hắn là tên đầu đất thật ư?
Câu hỏi ấy được đặt ra, nhưng cũng sẽ không khiến Hebi thay đổi cách nhìn nhận vấn đề. Suy cho cùng, hắn vẫn là một tên cực kỳ đáng ghét.
Hắn trả lời với gương mặt không đổi, cái nhìn vô hồn không chút cảm xúc cùng giọng điệu ngang phè phè đó vô tình trở thành nguyên nhân chính khiến Hiyama không khỏi nổi giận. Thật lòng mà nói, nếu như không có ngày Hiyama đấm vào mặt hắn một cái thì chắc lẽ cậu ấy không thể nào sống an nhàn từ giây phút này cho đến cuối đời. Tên ngu ngốc đó… chỉ giỏi thọc vào tiết điên của người khác là giỏi… cho nên đừng hỏi vì sao hắn cứ luôn tạo ra thêm nhiều kẻ thù hơn là bạn bè nữa.
Tạm thời để thảo dược ở đó, Kazuma triệu tập nhóm bạn Chân Tổ đầy đủ với mục đích là giải thích rõ về nguồn gốc gây bệnh chủ chính do Rabies Virus, hay còn biết đến là virus dại, cũng như cách hoạt động của virus dại khi đi vào cơ thể sẽ phá hủy hệ thống hồng cầu và bạch cầu ra sao. Tuy nhiên, đúng như Kazuma và Aries dự đoán, ngay khi đưa ra luận điểm về bệnh dại thì hắn nhận lại nhiều ý kiến trái chiều. Vì về cơ bản thì hệ thống miễn dịch của loài Chân Tổ vững chắc hơn cả bức tường Vạn Lý Trường Thành bên Trung Quốc. Dùng một trong những bảy kỳ quan của thế giới để so sánh cũng chỉ để cho mọi người dễ hình dung ra tính bất khả xâm phạm của hệ thống miễn dịch là tuyệt đối. Một thứ được xem như “tuyệt đối” thì không thể nào bị tấn công đơn giản bởi một căn bệnh dại giản đơn.
Kazuma đã phải giải thích rất rõ. Dẫu cho nó có thật vô lý nhưng sau cùng thì điều vô lý ấy cũng đã trở thành sự thật. Về nguyên nhân vì sao những đứa trẻ lại nhiễm phải virus dại thì Kazuma sẽ nhường lại điều đó cho ai đó hành nghề thám thủ có chuyên môn hơn. Trách nhiệm của Kazuma là tìm ra nguồn gốc của căn bệnh, bao gồm cả quan điểm bệnh dại cũng có thể lây nhiễm qua loài dơi, hay chính xác hơn chính là các Chân Tổ trong làng. Và quả nhiên là ngay khi vừa nêu ra luận điểm ấy thì Hiyama đã sấn sổ lớn tiếng cãi vã với hắn, nếu như không có Hebi và Namehari kịp thời ngăn lại thì không thể biết được điều tồi tệ gì sẽ xảy đến. Cũng do Hiyama quá kích động và cũng bởi những lời Kazuma nói… không khác chi ám chỉ rằng tình đoàn kết trong thị tộc đang mất dần đi, mọi người trong làng nghi kỵ rồi gây xung đột với nhau. Điều đó chưa bao giờ xảy ra nên cậu ấy không tài nào có thể đồng thuận với ý kiến của Kazuma.
Dĩ nhiên, Kazuma cũng không hề cố ý xúc phạm hay báng bổ, hoặc chi rẽ từng thành viên trong thị tộc. Hắn chỉ nói lên những gì mà kết quả xét nghiệm đưa ra qua việc so sánh và phân tích hai mẫu máu, một của đứa trẻ đang nhiễm bệnh và một của Eri, Chân Tổ chưa nhiễm bệnh.
Hiyama lại muốn dùng nắm đấm tẩm cho hắn một trận vì dám mang Eri ra làm chuột bạch thí nghiệm trong khi mình đi vắng. Nhưng cậu ấy vẫn còn đủ sáng suốt để hiểu rằng nếu hắn mà bất tỉnh ngay lúc này thì sẽ phải gặp phiền phức khối thứ. Thành ra Hiyama lại phải nuốt giận vào trong, ráng nhịn nhường chịu đựng.
Nguyên nhân chính là virus dại, vậy thì chỉ cần tìm ra phương thuốc để chữa dứt điểm con virus này là ổn. Nhưng đây cũng là một thử thách khá lớn đối với Kazuma. Vaccine trị bệnh dại thì đã tồn tại từ rất lâu rồi. Chỉ là loại Vaccine ấy chỉ dành cho con người và động vật. Kazuma đã tiêm vaccine ngừa dại, trị dại cho rất nhiều bệnh nhân bao gồm con người lẫn động vật nên một mặt nào đó, việc sử dụng vaccine cũng như hiểu biết về vaccine không quá xa lạ với Kazuma. Thử thách lớn nhất chính là loại vaccine nào đó có thể chữa trị được cho Chân Tổ. Giống loài không tiếp thu bất kỳ loại thuốc nào do con người làm ra thì đương nhiên không thể sử dụng những phương cách thông thường. Không muốn nói nhưng vẫn phải đối mặt rằng Kazuma… nếu muốn cứu lấy những đứa trẻ ngoài kia nói riêng và toàn thể thị tộc Chân Tổ nói chung, thì Kazuma… buộc lòng phải nghĩ ra một loại vaccine mới cho phép tác động đến hệ thống miễn dịch vô đối của họ. Nhưng để làm thế nào hay bắt đầu từ đâu, thì vẫn còn là một câu hỏi quá khó trả lời.
Lúc này đây, Kazuma chợt thoáng nghĩ đến ngay những lá thuốc mà Hiyama và Hebi mang về. Hắn nghĩ nếu có một loại thảo dược cho phép tương tác lên vết thương của Chân Tổ thì ắt hẳn sẽ tìm thêm được chút ích gì đó. Không bỏ lỡ bất kỳ một giây một phút nào, Kazuma bắt tay vào nghiên cứu ngay và yêu cầu tất cả mọi người đi ra hết bên ngoài, kể cả Eri, kể cả Aries… A, hắn chợt suy nghĩ lại trong phút chốc và quyết định để Aries lại bên mình vì sẽ còn cấn đến con bé trong công việc. Những người còn lại, tạm thời hãy ra ngoài để giúp đỡ cho những hộ gia đình có con em đang kêu gào giãy đành đạch kia, chịu khó một chút.
………………
Kazuma phân tích mẫu thảo dược Hiyama mang về. Hắn nhờ Aries xoay nhuyễn loại lá ấy ra bã, trộn chung với một dạng dung dịch hóa chất gì đó rồi dùng thìa khuấy đều như nhào bột, trứng, sữa và đường làm bánh, cho đến khi loại hỗn hợp ấy trở nên đặc sệt thì mang vào lò nướng lên trong vòng 245 phút… Dù Kazuma bỗng nhiên nhớ đến cảnh Ayame nướng bánh cũng chuẩn bị y chang như thế nhưng hắn ngay lập tức quay trở lại công việc rất nhanh. Sau khi đã tạo thành một khối đặc thì Aries mới “véo” một miếng cho lên tấm kính nhỏ. Nhấm thêm một giọt dung dịch gì đó rồi đặt lên kính hiển vi để quan sát.
_ Hm hm, thì ra là thế, hiểu rồi hiểu rồi!
_ Anh có phát hiện ra điều gì không Kazuma – senpai?
_ Em ra xem thử đi!
Kazuma nhường vị trí quan sát lại cho Aries. Con bé cũng dán đôi mắt vào ống kính hiển vi để theo dõi.
_ Các tế bào diệp lục không bị phân rã trong dung dịch. Chứng tỏ rằng mối liên kết hóa học của nó là vô cùng bền vững. Không những thế, nó còn chứa gốc NO3 làm chủ chính. Số nguyên tố Cacbon và Hydro cũng nối với nhau theo công thức CnH2n-15… có công thức này sao? Thêm gốc NO3 tạo thành C17H19NO3. Quá chuẩn quá hợp lý!
Aries rời mắt khỏi chiếc kính hiển vi. Con bé đăm chiêu suy nghĩ một chút rồi quay sang nhìn Kazuma.
_ C17H19NO3... (5α, 6α) – 7,8 – diehydro – 4,5 – epoxy – 17 – methylimorphinan – 3,6 – diol… cái này, không phải chính là công thức của Morphine sao?
_ Chính xác, là Morphine, hay còn gọi là thuốc giảm đau gây nghiện thuộc họ opiat. Loại chất này chứa nhiều trong nhựa khô quả cây thuốc phiện và về mặt cấu tạo thì nó có chứa nhân piperridin phenanthren. Anh không lấy làm ngạc nhiên khi một loại chất gây nghiện tồn tại trong thực vật nhưng thật không ngờ lại có thể được tận mắt nhìn thấ nguyên gốc của nó trong loại lá này. Liệu có thật là các Chân Tổ luôn sử dụng nó để chữa lành vết thương hay vết cháy xém không?
_ Em nghĩ điều họ nói không phải bịa đặt đâu. Coi nào, chính Kazuma – senpai cũng phải thừa nhận rằng hệ miễn dịch của Vampire là bất khả xâm phạm ư? Có khi… do bản chất của họ cho phép đào thải hết những hiệu ứng phụ của Morphine…
_ Hoặc là vì nhờ vào tính chất giảm đau của Morphine nên họ không cảm thấy đau, và tất cả còn lại đều nhờ vào khả năng tự tái tạo tế bào siêu cấp của bản thân họ. Giống như trước đây, Kinozuka đã từng đến lớp khi mang trên mình vết thương hoại tử do chạm phải vào bạc nguyên chất. Tốc độ hồi phục khá chậm so với khả năng bình thường của Chân Tổ nhưng có vẻ như cậu ấy không hề cảm thấy đau. Là vì Morphine đã giúp họ không cảm thấy cơn đau hoành hành, từ đó anh nghĩ ra là có khi, những Chân Tổ trong thị tốc, thậm chí là các vị trưởng lão đã hiểu nhầm công dụng thật sự của loại thảo dược này!
_ Vậy hóa ra họ đã vô tình tiếp thu thêm một loại độc tố mới vào cơ thể từ đó đến nay mà không hề phát hiện ra, cũng chẳng gây nên triệu chứng gì đặc biệt. Hệ miễn dịch của Vampire đúng là đáng sợ thật. Nếu như con người cũng có thân thể miễn nhiễm với toàn bộ hóa chất độc hại này thì chắc lẽ một loại robot sinh học sẽ được sinh ra và thống trị thế giới này mất. Nói thật, em không biết nên cảm thấy vui hay buồn thay họ khi bị mờ mắt trước loại lá mà họ xem như thảo mộc trong khi bản chất thì nó chẳng khác gì thuốc phiện bị cấm như thần dược. Đây là hậu quả của việc khoa học công nghệ tiên tiến chưa đến được với một thị tộc thiểu số lạc hậu đây mà!
_ Có lẽ chỉ là một phần thôi. Dẫu sao thì thị tộc Chân Tổ cũng đã cắt đứt liên hệ với xã hội loài người từ rất lâu rồi. Nhưng mà anh không nghĩ một giống loài thông minh như họ lại không nhìn ra chân tướng của loại lá này. Nhiều khi… đây là thứ duy nhất họ có thể sử dụng được trong khu rừng này. Em cũng từng được đào tạo trong môi trường quân đội nên chắc hiểu rõ. Thử tưởng tượng xem Aries, nếu như em bị đẩy vào cảnh quan thiếu thốn hết mọi thứ, từ lương thực cho đến thuốc men như các nước ở Châu Phi thì… em chỉ có thể dùng bất cứ thứ gì xung quanh để gặm nhấm qua ngày dù biết rằng nó chính là thuốc độc. Trên đời này, cũng có những chuyện dù muốn dù không, cũng phải tuân theo quy định của riêng nó, Aries!
…….
_ Vâng vâng vâng, em biết em chỉ là trẻ ranh miệng còn hôi sữa, nên không thể nói lại một bác sĩ thú y như Kazuma – senpai. Mặc dù thừa biết rằng anh chỉ khăm khăm bênh vực cho họ mà thôi!
_ Nhưng mà, Morphine, suy cho cùng thì cũng được dùng như một liều thuốc chứ nhỉ. Như thuốc an thần chẳng hạn!
_ Điều đó là hiển nhiên thôi. Tuy nhiên, thuốc an thần vẫn chứa một hàm lượng Morphine lớn, cho nên nếu không có giấy kiểm định và dặn dò liều lượng tỷ mỉ từ bác sĩ, thì các nhà thuốc không dám bán bừa cho bệnh nhân đâu. Nhưng nói đi nói lại thì… nó cũng được xem như một loại độc dược. Nếu dùng không đúng cách, thì sẽ dẫn đến nguy cơ tử vong cao!
Aries nói đúng, về điều này thì là một bác sĩ trong ngành, Kazuma cũng phải thừa nhận rằng con bé nói không sai. Thuốc an thần về cơ bản là được dùng để trấn an, điều hòa về tinh thần được chia thành từng nhóm thuốc, bao gồm thuốc ngủ, thuốc chống lo lắng, thuốc chống tâm thầm, cũng như một số loại thuốc trầm cảm. Kazuma là một bác sĩ thú y, đừng nói đến những con thú ở phòng khám tại nhà, mà những lần Kazuma làm việc ở viện bảo tồn động vật quý hiếm ngoài nước, không ít lần Kazuma phải có mặt tham gia vào những ca mổ phức tạp cho nhiều loài vật, trong đó có cả chúa tể của muôn loài là một con sư tử trắng bị Bạch Tạng. Kazuma đã ra tay cứu chữa và két quả là đã cứu sống được con sư tử ấy thoát khỏi căn bệnh Bạch Tạng ấy. Hiện tại thì nó vẫn đang sống rất vui vẻ khỏe mạnh ở vườn động vật quốc gia nào đó, tuy nhiên nó vẫn giữ nguyên màu trắng như lúc nó bị bệnh nên nó được xem như con sư tử trắng duy nhất trên thế giới thoát khỏi căn bệnh di căn nguy cấp.
Quay trở lại vấn đề chính, Kazuma không ít lần tham gia vào nhiều ca phẫu thuật hạng nặng nên mặt nào đó, hắn quá quen với việc sử dụng thuốc an thần trước khi vật chủ đi vào cơn mê. Về cơ chế thì hoạt chất trong thuốc an thần thúc đẩy hoạt động của một chất truyền thần kinh, từ đó kích thích tăng tiết hormone dopamin tạo ra cảm giác dễ chịu, khiến cơ thể tạm thời không nhớ đến các cảm giác đau đớn hay mệt mỏi. Điều quan trọng chính là sử dụng liều lượng cho đúng với cơ địa của bệnh nhân. Bởi lẽ thuốc an thần có điểm chung với ma túy và cây cần sa. Thế nên, nếu như không dùng đúng liều lượng, thì nó cũng không khác gì một loại thuốc độc đúng như Aries nói…
Mà nhắc đến thuốc độc, thứ thảo mộc mà Chân Tổ sử dụng từ đó đến nay không khác gì một loại thuốc độc. Một dạng thuốc độc có khả năng trị các vết thương hoại tử… cứ cho rằng là như thế thì quả thật nó khá thú vị. Nếu như nhớ không nhầm thì trong một cuốn sách về y học mà Kazuma từng đọc đâu đó trong thư viện It. Harm Sokyuran thì hình như người xưa đã từng nói câu “lấy độc trị độc”… Nghe cứ tưởng như đùa nhưng một ý tưởng chợt lóe sáng trong tâm trí Kazuma.
_ Ô, có thể sử dụng nó được đấy nhỉ!
………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Âm thanh từ trong căn phòng nơi các vị trưởng lão thường bế quan là một khoảng không yên ắng đến hiếu kỳ. Có lẽ, Kazuma và Aries đã rơi vào chế độ làm việc với khả năng tập trung cao độ. Các nhà khoa học khi dốc tâm vào công trình nghiên cứu thì im lặng đến đáng sợ. Dù không thích con người nhưng đôi khi cũng phải hâm mộ đến khả năng tập trung cao độ của họ.
Người có thiên phú bẩm sinh thì làm việc nặng, người không có chuyên môn thì làm việc nhẹ. Những gì nhóm Hiyama có thể làm được ngay lúc này là chạy đi giúp đỡ cho những hộ gia đình khác. Hiyama và Namehari, hai người họ chia nhau ra để gằng sức đè lũ trẻ như thường lệ. Bọn trẻ rơi vào trạng thái điên loạn không ngừng như thế này suốt ba ngày nay. Gương mặt của chúng… hay vị trí quanh mắt chúng nổi gân tím đỏ trông vô cùng đáng sở, thậm chí, đôi mắt đen đục với tròng mắt đỏ hoẵm nhỏ bên trong cũng khiến người khác rợn người không kém. Răng nanh và móng vuốt không cần phải lẩn trốn, chúng ra sức giằng co, đánh bật không biết bao nhiêu Chân Tổ trưởng thành. Móng vuốt của chúng gây sát thương cho một số người. Phải nhắc lại hoàn cảnh kinh hoàng này không biết bao lần… Những đứa trẻ Chân Tổ… lại là loài nguy hiểm nhất so với toàn thể Chân Tổ.
Hiyama và Namehari, là con trai có sức vóc, có sức mạnh thì đi phụ người nhà kiềm hóa lũ trẻ. Còn Hebi và Eri, hai cô gái trẻ, sức khỏe không thể sánh với hai người kia nên lo phần nhẹ nhàng hơn gồm chạy việc cho các vị trưởng lão, đồng thời cũng xem xét và băng bó vết thương cho các Chân Tổ khác. Ngay lúc này đây, các vị trưởng lão cũng vất vả không kém. Họ là những Chân Tổ già tuổi nhất thị tộc, dĩ nhiên sức khỏe thể lực cũng không còn như thời trẻ xưa. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của các vị… có lẽ, mọi người lo cho các ngài nhiều hơn.
Chạy hết chỗ này đến chỗ khác không ngừng. Eri và Hebi cứ như ca sỹ chạy hết từ show này đến show khác mà không nhận được bất kỳ đồng tiến cát xê nào. Thi thoảng, Eri cũng có ngừng lại chút đỉnh, cô bé lặng lẽ hướng ánh mắt chứa đựng đầy nỗi loa toan về phía cánh cổng ngăn cách nơi đại sảnh với căn phòng thờ yên ắng bên trong. Đâu đó trong nỗi muộn phiền ấy có hiện lên tia sáng mang tên “hy vọng”. Cô bé vẫn đang đợi chờ, vẫn đang hỵ vọng rằng tên ngu ngốc kia sẽ là cứu cánh cho cả thị tộc.
_ Kusanagi – kun… xin hãy cố gắng lên…
Không chỉ riêng Eri… không chỉ mỗi một mình Eri là hướng về căn phòng đó với tia hy vọng nhe nhói trong tim. Bất kỳ ai trong giây phút nhất tử nhất sinh cũng sẽ đều tìm cách nắm lấy bất cứ chiếc phao nào. Có lẽ… sâu trong thâm tâm Hiyama, Hebi hay Namehari đều có chung một nỗi niềm cảm xúc, một suy nghĩ… và một hy vọng cũng như lòng tin về tên ngố đó. Chính vì vậy, nên cả bốn người… đều hướng về phía căn phòng ấy, chờ đợi, chờ đợi ngay khi cánh cửa mở bung ra, thì Kazuma sẽ mang đến tin vui cho toàn thể thị tộc.
Nhưng sau đó, mỗi người lại có cách nhìn nhận riêng, giống như Hiyama… từ cánh cửa, cậu ấy từ từ nhìn sang Eri. Hebi cũng lặng nhìn Hebi như hiểu rõ tâm tư tình cảm của cô bé, dẫu cho cô bé không hề nói bất cứ lời nào.
_ Eri – chan!
……………………
……………………
_ Arghhhhhhh!
Một đứa trẻ vừa mất kiểm soát. Hay nói đúng hơn là trong một phút mất cảnh giác, ông chú Chân Tổ bị đứa trẻ nhà mình vung tay, ném bay ông ta va vào tường như những lần trước. Vì gia đình ông chú có một người vợ, một cô con gái đã qua giai đoạn khát máu và một cậu con trai đang đóng vai bệnh nhân lăn lộn dưới đất. Ông chú bị đánh bật đi thì hai người phụ nữ còn lại không thể cản nổi, kết quả là họ bị đánh văng sang hai hướng khác nhau. Đứa trẻ ấy đứng bật dậy, không ngừng kêu gào điên cuồng như thái độ của một con sư tử xổng khỏi chuồng bách thú. Quái vật đã phá vỡ sợi xích phong ấn mong manh duy nhất, đứa trẻ đó vừa nhe răng nanh khiếp sợ, vừa siết chặt những chiếc móng vuốt bấm thẳng vào da thịt của bản thân đến bật cả máu. Nó quan sát xung quanh và theo bản tính của loài săn mồi, nó sẽ tấn công vào những kẻ yếu hơn và ít phòng bị hơn, và không may trong mắt nó, hiện lên hình ảnh của Eri. Thằng bé, phóng như tia điện, thẳng đến chỗ Eri.
_ Eri, cẩn thận!
_ Eri – chan!
Nghe thấy giọng Hiyama và Hebi gọi tên mình, Eri nhanh chóng quay đầu lại. Nhưng so với vị trí của Hiyama, Hebi hay Namehari thì… không thể rút ngắn khoảng cách trong khi đứa trẻ ấy phóng đến chỗ Eri với vận tốc nhanh như điện. Bất cứ ai có thể cứu lấy Eri, hay Eri có kích hoạt Spejas Telekinesis để tự cứu lấy thân… dù có làm điều gì thì tất cả cũng đã quá trễ. Răng nanh và móng vuốt sắc nhọn từ đứa trẻ đó, đã nhe ra trước ánh mắt to tròn đầy ngỡ ngàng bàng hoàng của Eri.
_ ERI!!!!!
Ngay thời điểm giây phút ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay nhỏ nhắn nhưng đầy sức mạnh đã kịp thời nắm lấy cổ tay Eri kéo sang một bên. Và nhờ thế mà cô bé đã tránh được cú vồ mồi chết người từ đứa trẻ ấy. Bàn tay đó vẫn giữ khư khư lấy Eri, luồn lách kiểu gì đó nhằm tránh né những đòn tấn công bừa của đứa trẻ đó, cốt không để nó chạm vào một sợi tóc của Eri.
_ Thiệt tình, Hoshimiya – senpai, chẳng phải em đã cảnh báo rằng Kazuma – senpai và em cần không gian yên tĩnh để làm việc sao. Cứ gây náo động thế này thì làm sao có thể tập trung được. Cũng may là chúng em đã hoàn thành xong việc nghiên cứu và kịp chạy ra để cứu chị đấy. Biết Hoshimiya – senpai hiền nhưng đến độ thừ người không chút cảnh giác thế này thì không hay chút nào đâu!
Eri tròn mắt khi trông thấy người đang đỡ lấy mình… hay nói đúng hơn là đang choàng tay ôm sát lấy cơ thể mình đó chính là Aries.
_ Aries – chan!
Con bé… chính xác là Aries, con bé đã cứu lấy Eri thành công.
_ Hoshimiya!
Đồng thời điểm đó, Kazuma từ trong căn phòng chạy ra. Hắn chạy đến bên Eri và Aries với từng giọt mồ hôi chảy dài trên gương mặt. Quả nhiên chạy nhảy hay khả năng vận động đối với hắn cũng là một trong những thử thách về mặt thể chất lẫn tinh thần. Nhưng điều quan trọng là hắn cũng đã xuất hiện.
_ Hoshimiya, cậu không sao chứ?
_ Ku… Kusanagi – kun…
Eri bắt đầu sụt sịt như muốn khóc… nhưng sau đó thì thật sự thì cô bé đã òa khóc và không ngần ngại ôm chặt lấy Kazuma nức nở. Vì đáng sợ quá chăng? Dẫu sao thì Eri cũng chỉ là một cô bé trung học nhút nhát và rất dễ hoảng sợ. So với cuộc tấn công bất ngờ đó, e rằng ngay cả Chân Tổ thì cũng không tránh khỏi hậu quả đáng tiếc. Eri sợ cũng phải.
_ Mọi thứ ổn rồi, không có gì phải sợ nữa đâu Hoshimiya!
_ Woahhhhh!
Bây giờ có dỗ dành cũng không thể khiến cho Eri ngưng khóc. Hơn nữa, vấn đề trước mắt vẫn chưa được giải quyết triệt để. Kazuma ưu tiên cho sự an toàn của Eri và của mọi người, nhưng cũng không thể làm lơ đến đứa trẻ biến chất kia. Đây sẽ là một trận đối đầu không cân sức giữa một Chân Tổ trong trạng thái hóa quỷ và một đứa trẻ người thường.
_ Cẩn thận Aries. Mặc dù chúng ta đã được tiêm vaccine ngừa bệnh dại nhưng vẫn phải thận trọng. Tốt hơn hết là đừng để đứa trẻ đó có cơ hội gây thương tích cho em!
_ Nói thì dễ hơn làm nhiều. Anh cũng biết là em được đào tạo trở thành chiến lược gia trong quân đội, chứ có được tập luyện về thể thuật đâu. Vài món võ phòng thân mèo cào thế này thì… tại sao anh cứ hay đẩy phần khó nhất cho em là như thế nào? Kazuma – senpai no Baka!
Aries luôn nói rằng mình là chiến lược gia, người ngồi vạch chiến lược cho đồng đội cảnh sát tấn công, phá tan nhiều phi vụ. Aries chỉ giỏi bàn giấy, ra lệnh qua thiết bị bộ đàm và theo dõi trên màn hình camera là chủ yếu, chứ không được đào tạo những bài tập chuyên về thể chất như đánh võ hay sử dụng vũ khí. Con bé không giỏi đánh nhau, không giỏi ứng phó khi chính thức bước ra tiền tuyến… Kazuma đã tin điều đó đến sái cổ nhưng bây giờ thì hắn nhận ra rằng ở đời này… cứ tin mãi một ai đó hóa ra lại tự biến mình trở nên ngu ngốc. Aries không biết võ thuật… ai nói điều đó vậy? Là Aries tự nói đúng không? Vậy thì từ giờ đừng có tin lời con bé nữa.
Một người không biết võ thuật thì không tài nào hụp đầu hay lách sang trái lách sang phải để né tránh những cú vồ mồi đâu. Trừ khi được đào tạo chuyên nghiệp về quan sát và phản xạ, cũng như thích ứng nhanh nhạy thì Aries không thể nào bắt lấy tay phải đứa trẻ, lợi dụng chính sức của đối phương để đu cơ thể, làm theo thế rắn cuốn người và dùng hai chân ép sát lấy cổ đứa trẻ đó. Chỉ trong thoáng chốc, Aries đã khống chế được đứa trẻ trong vài giây. Dĩ nhiên, Aries tự nhủ bản thân không thể giữ được quá lâu nên tận dụng vài giây ngắn ngủi này, con bé lấy ra một ống tiêm có chứa thứ chất lỏng màu xanh nhạt trong đó. Aries đâm mũi tiêm thẳng vào cổ đứa trẻ rồi cho thứ chất lỏng đó di chuyển vào bên trong cơ thể đứa trẻ. Sau đấy thì Aries nhanh chóng phóng bật lùi lại kế bên Kazuma và dõi theo tùng nhất cử nhất động của đứa trẻ.
Đứa trẻ hóa điên bỗng khựng lại. Dáng vấp đứa trẻ có chút kỳ lạ khi trước tiên là không còn kêu gào một cách điên cuồng nữa, thay vào đó thì đứa trẻ tự ôm lấy cơ thể, từ từ gục xuống nền đất, nằm lăn lộn một lúc cho đến khi dần dần trở nên bất động. Đứa trẻ không còn hóa điên như quái vật nữa.
Kazuma buông Eri và chạy đến bên đứa trẻ đó. Hắn kiểm tra đứa trẻ bằng cách đưa hai ngón tay vào vị trí cổ và tay. Kazuma tập trung theo dõi trong vài giây rồi quay cổ lại nhìn Eri và Aries vẫn đang căng thẳng đợi chờ kết quả.
Không chỉ Aries hay Eri, thậm chí là tất cả những Chân Tổ, bao gồm nhóm Hiyama, các vị trưởng lão và cả những Chân Tổ còn lại đều nín thở, lặng lẽ hướng về phía Kazuma trong không gian đầy căng thẳng. Chuyện gì đã xảy ra với đứa trẻ ấy?
_ Thế nào rồi Kazuma – senpai? Thuốc có công hiệu không?
_ Aries, đứa trẻ… đã ngủ mất rồi… ngủ rất say đấy!
_ Ngủ say… vậy tức là, thuốc an thần do anh nghĩ ra, thật sự đã có kết quả!
_ Ờ, chúng ta làm được rồi Aries!
Aries cất tiếng thở phào nhẹ nhõm, con bé ngồi phịch xuống nền đất với biết bao gánh nặng như vừa trút hết được từ đôi vai xuống.
_ Ha ha, lần đầu tiên em tham chiến như vậy. Cứ nghĩ chết luôn rồi nhưng chí ít thì cũng không uổng phí công sức!
……….
_ Anou… Kusanagi – kun, Aries – chan… Haku – kun…
Đứa trẻ ấy tên là Haki. Nghe Eri nói như vậy thì đúng là như thế rồi.
_ Ờ, bây giờ thì cậu nhóc đang rơi vào trạng thái ngủ say. Tớ đã nghiên cứu và điều chế ra được loại thuốc có thể kiềm hãm cơn khát máu trong chúng. Giờ thì tạm thời ta có thể yên tâm không quá lo lắng đến chuyện chúng nổi xung nữa rồi!
_ Vậy tức là… Kusanagi – kun đã tìm ra phương thuốc rồi ư… phương thuốc cứu chữa cho thị tộc chúng mình…
_ Ây… về chuyện này…
_ Cậu làm được rồi Kusanagi – kun. Thị tộc Chân Tổ được cứu rồi!
Kéo theo sau đó chính là tiếng reo hò không ngớt đầy bất chợt của những Chân Tổ phía dưới. Cứ nghĩ rằng Chân Tổ là những sinh vật không hùa theo lối sống của con người, nhưng thật không ngờ là họ cũng biết biểu hiện cảm xúc như đang xem đá bóng và khi đội họ đặt cược đã phá lưới đối phương. Vì quá bất chợt nên Kazuma và Aries không tránh khỏi giật mình. Tiếng hét của Chân Tổ cũng được so sánh với sóng siêu âm của loài dơi mà nhỉ. Nếu nhiều tầng sóng giao thoa nhiều thế này cùng một lúc cất lên thế này thì… thật sự rất khó chịu.
Kazuma và Aries nằm phục xuống đất, hai tay ôm chặt lấy hai bên tai… đầu họ như muốn nổ tung vì cường độ sống âm quá cao. Có ai đó làm ơn kêu họ im miệng lại để cho hai người được con đường sống hay không?
_ Kusanagi – kun… cảm ơn… cảm ơn, Kusanagi – kun!
Eri mừng đến rơi nước mắt. Cô bé lại khóc nhưng lần này lại là những giọt nước mắt vì hạnh phúc, vì vui mừng. Cô bé đã ôm chầm lấy Kazuma mà thể hiện niềm vui tột cùng ấy.
_ Cảm ơn rất nhiều… quả nhiên… quả nhiên, mình không biết hy vọng vào ai ngoài Kusanagi – kun… thật sự rất cảm ơn Kusanagi – kun!
Eri là một cô bé hồn nhiên, sống chân thật và suy nghĩ mọi thứ trở nên đơn giản đúng không? Dù biết trước được điều này và cũng chấp nhận nó như một sự thật hiển nhiên, nhưng trong lòng Hiyama cũng hiện lên chút gì đó nhấp nhói khi đứng bên dưới, hướng mắt lên và chứng kiến cảnh Eri trong vòng tay của Kazuma. Cảm xúc hiện giờ trong Hiyama chính xác là sự khó chịu… khó chịu vì người mình quan tâm đã không còn cần mình phải quan tâm đến nữa. Khó chịu vì người mình luôn dõi theo đang được một vòng tay khác chở che mà đó không phải mình. Và khó chịu khi chính bản thân Hiyama lại chấp nhận lấy những nỗi khó chịu ấy. Hiyama cũng hiểu ra mình không có quyền lên tiếng. Bởi công lao thật sự từ ai đó thì chính bản thân người đó xứng đáng nhận được phần thưởng.
_ Hiyama – kun…
Bao giờ cũng thế, nếu như ở đây có một chàng trai luôn trông về hướng về người con gái mình đã để mắt hằng bao năm qua, thì cũng sẽ có một đôi mắt hướng về phía chàng trai ấy. Cái vòng tròn nối liền bao khung bậc cảm xúc này… có lẽ đến mãi mãi cũng không thể nào chấm dứt được.
…………………..
Phần thưởng dành cho người lập được công trạng ư? Nếu là phần thưởng thì đáng lý ra người xứng đáng được nhận là Aries mới đúng. Con bé không chỉ đơn thuần làm phụ tá mà còn kiêm luôn chức bảo hộ cho hắn. Mới lúc nãy đây thôi, Aries đã phải đương đầu với một đứa trẻ Chân Tổ thì mới tiêm được thứ thuốc mới đó vào người. Nên nói người nhận nhiều công lao nhất phải là Aries. Cái ôm đó phải là dành cho Aries. Nhưng thật lòng mà nói, có cho không thì Aries cũng không muốn nhận cái ôm đấy đâu. Trông Kazuma cứ luống cuống hay tỏ ra khó xử như thế kia…
_ Hoshimiya, thật tình thì tớ không muốn cắt ngang niềm hân hoan của cậu, nhưng… cậu thật sự cảm thấy ổn khi tớ mới chỉ nghĩ ra cách để khiến bọn trẻ ngủ thôi sao?
_ Are?
Sau khi Eri bình tĩnh hơn thì Kazuma mới bắt đầu giải thích. Thứ chất lỏng màu xanh trong ống tiêm mà Aries cho đứa trẻ kia một chích chỉ đơn thuần là một loại thuốc an thần Kazuma vừa mới nghĩ ra ngay tức thì. Kazuma đã phân tích thành phần cấu tạo của loại thảo dược mà Hiyama nhọc công tìm về. Phát hiện ra trong đó có tính chất gây nghiện, thường được sử dụng trong việc điều chế thuốc an thần mà con người vẫn hay làm. Tuy nhiên, hoạt chất Morphine tuy mạnh nhưng không thể thâm nhập vào hệ thống miễn dịch của loài Chân Tổ nên Kazuma đã phải cho thêm vào một vài nguyên liệu khác, và nguyên liệu đấy là gì thì hắn không dám nói. Thứ thuốc đó đóng vai trò như một liều giảm đau và gây ra hiện tượng ngủ lên bệnh nhân. Vì nếu là loại hợp chất Morphine bình thường thì không có tác dụng nên Kazuma đã chiết xuất, thanh lọc, giữ lấy những chất cần thiết và thêm vào đó những chất thích hợp. Hay thậm chí, Kazuma còn vi phạm đạo đức ngành y khi quyết định tăng thêm nhiều hoạt chất Sufentanyl mạnh hơn Morphine bình thường gấp 5000 lần. Kazuma còn đang lo không biết liều Sunfentanyl có đủ để tác động đến Chân Tổ hay không và xem ra thì nó đã phát huy tác dụng. Nhưng đây cũng là một pha liều lĩnh vì nếu như cơ thể Chân Tổ cho phép hấp thụ loại thuốc này, thì rất có thể nó sẽ gây ra một vài phản ứng phụ. Chỉ mong sao hệ miễn dịch của những đứa trẻ cho phép đào thải hết tất cả phản ứng phụ thì hắn mới được phép thở phào nhẹ nhõm. Hắn vẫn còn cần theo dõi thêm.
………….
Eri xấu hổ đến độ ngượng đỏ cả mặt mày. Bởi lẽ chưa hiểu rõ được ngọn ngành nên nhất thời mừng rỡ, không suy nghĩ được điều gì thấu đáo nên đã sỗ sàng ôm chầm lấy hắn. Giờ bình tĩnh mà ngẫm nghĩ lại mới thấy khó xử. Mà bình thường thì chẳng có đứa con gái nào lại chủ động làm thế bao giờ. Eri tự hỏi… liệu Kazuma có xem mình như một đứa dễ dãi hay không? Đôi lúc, Eri cứ ngập ngừng trông sang hắn, nhưng xem ra mọi thứ vẫn thế không có gì thay đổi. Tên não có nhiều nếp nhăn nhưng kích thước thì ngắn đó còn chẳng tỏ ra bận tâm gì đến chuyện đấy. Tất cả những gì Kazuma quan tâm chỉ là tập trung theo dõi đứa trẻ vừa được tiêm thuốc xem liệu có xảy ra phản ứng phụ gì không.
Thời gian dự đoán tác dụng phụ của thuốc được hiển thị rõ trên chiếc đồng hồ đeo tay của Kazuma. Cứ tik tok tik tok như thế cho đến khi âm thanh báo hiệu hẹn giờ vang lên nhưng đứa trẻ vẫn ngủ say như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Điều này đồng nghĩa với việc vận may đã đến với Kazuma, thứ thuốc mà hắn vừa sáng chế, hoàn toàn có thể sử dụng được cho Chân Tổ.
_ Không bị phản ứng phụ, vậy thì ta có thể tiến hành tiêm cho những đứa trẻ còn lại được đấy Aries!
_ Em hiểu rồi!
Mọi thứ thật sự đang đi đúng với kế hoạch ngoài sức mong đợi, thật khó tin rằng nó rất thuận lợi như chẳng hề gặp bất kỳ trở ngại nào, nhưng điều đó không có nghĩa là Kazuma được phép lơ là mất cảnh giác. Vì ai biết được chuyện bất ngờ gì sẽ xảy ra. Trước mắt thì loại thuốc mới này có thể sử dụng được nên tạm thời hãy mang chúng đến cho các hộ gia đình. Và rồi công việc phân phát “lương thực” như thời bao cấp bắt đầu. Nhóm Hiyama nhận lấy những mũi thuốc tiêm từ Kazuma, mỗi người năm cái. Mục tiêu là tiêm thuốc cho lũ trẻ… việc cũng đơn giản thôi ấy nhưng… Kazuma nhận ra rằng nó chỉ đơn giản với mình và Aries, hay những bác sĩ khác có chuyên môn cao hơn, còn đối với nhóm Hiyama thì… vẫn còn hơi sớm chăng. Một người thì cầm ngược đầu ống tiêm mà không bị kim đâm vào tay, một người thì cầm ống tiêm theo kiểu cầm dao phay chuẩn bị thái thịt lợn, một người thì không biết cầm thế nào nên đặt nó xuống đất, và người còn lại thì do mạnh tay quá nên lỡ làm vỡ mất ống tiêm trên tay. Cái gì mà còn hơi sớm, phải nói là quá sớm đấy chứ. Nhưng cũng khó lòng mà trách được bởi lẽ đây là lần đầu tiên nhóm bạn chạm tay vào những thứ như thế này. À mà ngay cả một trợ lý trước khi trở thành một bác sĩ có tay nghề thì cũng không tránh khỏi lần đầu tiên cầm ống tiêm chích thuốc cho bệnh nhân. Thành ra đích thân Kazuma và Aries sẽ nhận trọng trách tiêm chủng cho chúng.
Hai người họ tách nhau ra, theo sau Kazuma là Hiyama và Eri. Bên Aries sẽ có Hebi và Namehari hộ tống, cốt làm phụ tá nếu cần thì chạy việc cho hai người họ cũng được. Đầu tiên sẽ là cảnh Hiyama cùng gia đình gắng sức đè những đứa trẻ xuống, làm sao đó thì làm, nhưng tuyệt đối phải giữ chặt để chúng không ngọ nguậy giằng co, nếu lỡ như trong quá trình tiêm mà chúng giật cho một phát thì không những phí thuốc mà con phí thêm mớ tiền mua ống tiêm mới. Sau khi đã khống chế được nhất cử nhất động của chúng rồi thì công việc của Eri chính là đưa ống tiêm cho Kazuma, nhưng trước đó thì cô bé sẽ phải đưa thuốc vào trong ống tiêm, và Kazuma đã hướng dẫn cho Eri chi tiết nên làm thế nào để không bị trào thuốc ra ngoài. Làm khoảng cỡ một hai lọ là Eri đã quen ngay, Chân Tổ đúng là có thể tiếp thu nhiều thứ trong thời gian rất ngắn. Việc còn lại là nhắm ngay vị trí cổ mà tiêm thuốc vào. Đây là liều an thần mạnh chỉ dành riêng cho Chân Tổ, nó sẽ giúp cho những đứa trẻ tạm thời quên đi cơn đau đớn và đưa chúng vào giấc ngủ sâu. Chỉ sau vài phút, chúng thật sự thiếp đi như chưa từng được ngủ một giấc đúng nghĩa từ lúc phát bệnh cho đến giờ. Càng nghĩ thì càng thấy tội nghiệp cho những đứa trẻ khi bắt chúng phải chịu đựng điều đáng sợ này.
Chia nhau ra và mất thêm một giờ đồng hồ để tiêm thuốc an thần đặc biệt cho chúng, và đợi thêm một khoảng thời gian ngắn nữa thì tất cả những đứa trẻ đều dịu hẳn đi. Dấu hiệu nhiễm virus dại được biểu hiện qua răng nanh, móng vuốt, những vết chàm đen trên cơ thể hay những đường gân nổi lên quanh vùng mắt, chân tay hay cổ đều vẫn còn nguyên đấy. Điều này là hiển nhiên vì công dụng của thuốc an thần chỉ có như thế. Nhưng chí ít thì chúng sẽ không lên cơn co giật, không trở nên điên loạn, gào hét lung tung và tấn công bất cứ ai đến gần chúng trong một khoảng thời gian. Mọi người có thể nghỉ ngơi, dưỡng sức để chuẩn bị cho một đợt sóng trỗi dậy tiếp theo ngay khi thuốc an thần hết tác dụng. Kazuma cũng sẽ phải tiếp tục nghiên cứu chứ nào được nghỉ ngơi. Cuộc chiến vẫn còn kéo dài ở phía trước chưa đến hồi kết.
…………………
_ Như thế này là được rồi, nhưng mà Yamada – san nên cẩn thận, hạn chế vận động mạnh và tránh đừng để vết thương bị tróc ra thì tốt hơn!
_ Làm phiền cháu quá, Hebi – chan!
Những ai còn có thể giúp được thì tranh thủ đi giúp đỡ những Chân Tổ bị thương khác. Khả năng tự tái tạo tế bào siêu nhanh của loài Chân Tổ gần như trở thành vô dụng khi tốc độ hồi phục phải nói rằng quá chậm. Nguyên nhân là vì những vết thương đó đều do lũ trẻ gây nên. Theo nguyên lý truyền nhiễm của bệnh dại thì chỉ cần thông qua vết cắn hay vết cào, cũng đủ để lây lan con virus qua cơ thể vật chủ khác. Có lẽ, họ cũng bị nhiễm virus dại nhưng vì là Chân Tổ trưởng thành, sức đề kháng và thể lực cao hơn nhiều so với trẻ con nên mức độ ảnh hưởng không quá nhanh, nhưng dần để lâu thì nó cũng sẽ gặm nhấm toàn bộ cơ thể, kết cục chẳng khác gì đám trẻ cả. Phải chăng vì biết rõ được điều đó nên Kazuma mới có chủ ý đưa thuốc an thần cho cả những Chân Tổ trưởng thành chăng… Nhưng nếu là thuốc an thần thì đấy cũng chỉ được xem như giải pháp cứu vớt tình thế, vẫn chưa thể diệt trừ được con virus dại đó hoàn chỉnh. Dù sao thì Kazuma cũng đã nhìn được xa như thế này.
_ Thật lòng mà nói, ta không tài nào có thể tin được rằng rồi sẽ có ngày, chúng ta phải nhờ đến sự giúp đỡ của con người để giải quyết những vấn đề nan giải trong thị tộc. Nghe thật nhục nhã và mất thể diện. Nhưng sau tất cả mọi chuyện, thì chúng ta vẫn phải nhìn rõ được một sự thật rằng con người… đã làm được điều mà chúng ta luôn nghĩ chúng không thể… Chân Tổ được xem như những con quái vật gieo rắc nỗi sợ hãi xuyên suốt màn đêm, nhưng nhìn đi nhìn lại thì con người… còn đáng sợ hơn nhiều. Chính họ mới là quái vật!
Tổ tiên xưa vẫn thường hay ví von so sánh loài người chỉ đóng vai trò trong tam giác thang thức ăn của Chân Tổ. Nhưng bây giờ thì hãy nhìn xem, chính chuỗi thức ăn đó đã và đang thống trị thế giới, trong khi loài quỷ thật sự thì sống chui nhủi ở một dãy núi, đương đầu với vấn đề nội bộ và phải nhờ đến con người cứu giúp. Thật là nhục nhã, bản thân Hebi cũng có chung suy nghĩ như thế.
_ Dạ vâng, con người… quả thật rất đáng sợ!
_ Hiyama vốn dĩ không hề thích con người. Hay phải nói là thằng bé có lý do riêng để thù hận con người. Dù sao thì những gì con người đã làm với nó trong quá khứ, cũng không thể biến mất và sẽ tiếp tục đeo đuổi thằng bé đến suốt phần đời còn lại. Vậy còn cháu thì sao Hebi? Cháu có ghét con người không?
_ Cháu… không hẳn là ghét họ, nhưng cũng không có nghĩa là thích họ. Được đến trường, được học chung với những sinh vật mang tên con người đó, cháu chợt nhận ra rằng con người… không phải tất cả đều xấu xa đâu ạ. Đương nhiên, có những người tâm tính không tốt nhưng cũng sẽ có người rất tốt. Cháu sợ… là vì khả năng của con người vượt qua những gì mình tưởng tượng. Cháu sợ… vì chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, con người có thể xóa bỏ đi mối ngăn cách giữa xấu và tốt hay ngược lại. Cháu sợ… khi đã biết chúng cháu là những Chân Tổ nhung họ vẫn cười và đã chấp nhận chúng cháu như những người bình thường. Có lẽ… cái sợ mà cháu đang mang, nó giống như sự ngưỡng mộ… ngưỡng mộ vì khả năng vô tân của con người. Loài người quả thật rất đáng sợ, nhưng cũng rất đáng tự hào. Thế nên nếu có hỏi rằng cháu ghét con người, cháu chỉ biết trả lời như thế mà thôi!
_ Ngưỡng mộ con người… Phải, dù mối thù ngàn năm này không thể chấm dứt, nhưng khả năng của con người là vô hạn. Nếu như một ngày nào đó, tên nhóc kia có thể tìm ra phương cách để cứu lấy thị tộc chúng ta, thì dù ghét cay ghét đắng đến nhường nào, ta vẫn phải thừa nhận rằng tên đó rất giỏi. Hay chỉ biết nói rằng, ta phải dập đầu thán phục trước khả năng vô hạn đó của sinh vật mang tên loài người. Nếu như chọn con người cũng tương tự như đặt cược mạng sống, thì ta cũng muốn thử một lần thử vận may của mình xem như thế nào!
Hebi lặng lẽ nhìn về phía trước, nhìn về phía mà ở đó có tên nhân loại siêu đần độn với mái tóc đen tài tử vẫn hì hụi kiểm tra những đứa trẻ vừa được tiêm thuốc một cách ân cần chu đáo. Hebi vẫn luôn tự hỏi hắn… rút cuộc là người như thế nào? Hắn đang suy nghĩ đến điều gì? Và hắn đang trông đợi điều gì ở thị tộc Chân Tổ? Hết mình vì Chân Tổ, dốc hết khả năng thiên bẩm cũng như chất xám chỉ vì một chuyện không liên quan gì đến mình. Lý do vì đâu mà hắn lại tự đeo chiếc gông trách nhiệm nặng nề ấy lên cổ và quyết sống chết vì nó?
Kazuma từng nói rằng do bản thân ngưỡng mộ Chân Tổ… Một câu trả lời như thế đương nhiên sẽ rất khó để Hebi chấp nhận. Tại sao lại ngưỡng mộ giống loài gắn mác ác quỷ hút máu? Tại sao lại dấn thân vào hiểm nguy để đặt chân vào lãnh thổ của những kẻ có thể giết mình bất cứ lúc nào? Hebi thắc mắc nhiều điều và muốn tìm cho ra câu trả lời.
Thật sự, Hebi không muốn hoài nghi bất kỳ ai, dù là trong tộc hay ngoài tộc, Hebi không muốn nghi kị bất kỳ người nào. Đôi lúc, Hebi rất muốn thay mọi người gửi lời xin lỗi vì những khó khăn mà thị tộc nói chung hay Hiyama nói riêng đã gây khó dễ cho hắn. Nhiều lúc, Hebi rất muốn được nói lời cảm ơn vì đã cố gắng cứu lấy thị tộc, nhưng Hebi lại không thể nói được. Cứ mỗi lần đứng trước mặt tên đó thì cô bé lại cảm thấy tức tối vô cùng vì những trò khỉ hay những câu nói khiến người khác nổi giận. Là do hắn, tất cả đều do hắn. Hắn làm ra trò này cứ như thể… cứ như thể… không muốn được nhận lời cảm ơn vậy. Bây giờ Hebi mới nhận ra được điều đó. Phải chăng… hắn khiến người khác ghét mình là bởi vì hắn không quen việc người khác đối xử tốt với mình… Hắn là tên đầu đất thật ư?
Câu hỏi ấy được đặt ra, nhưng cũng sẽ không khiến Hebi thay đổi cách nhìn nhận vấn đề. Suy cho cùng, hắn vẫn là một tên cực kỳ đáng ghét.
Tác giả :
Hứa Vĩ Lai - Levi Condornal