Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Chương 62: Chút nữa theo anh về nhà!
Đôi môi sưng lên mọng nước vì nụ hôn thô bạo của anh, Nguyễn Thiên Lăng đã thấy điều đó, ánh mắt u tối, lại tiếp tục hôn.
“Đủ rồi!” - Giang Vũ Phi vội vàng bụm miệng anh lại, không cho anh đến gần.
Cô trừng mắt, đôi mắt đẹp ẩn chứa vẻ ngượng ngịu lại vừa tức giận, cả người cô như bừng sáng, làm cho thần thái xinh đẹp của cô tăng thêm bội phần.
Đôi mắt của Nguyễn Thiên Lăng càng ngày càng đen tối, trong đáy mắt là một màn đen che phủ.
Anh kéo tay cô ra, đầu lại cúi xuống lần nữa…
Lần này không giống như lần trước, trước đó còn được xem là dịu dàng lắm rồi, lần này thì có thể nói là hung bạo.
Hình như anh ước gì có thể nuốt chửng cả người cô vào trong bụng.
Mà Giang Vũ Phi càng giãy giụa, thân thể anh như càng thêm kích thích.
Bàn tay anh vừa có sức mạnh lại vừa nóng hổi, bàn tay anh đi đến đâu như bén lửa đến đó…
Cứ như thế, Nguyễn Thiên Lăng giày vò cô hết lần này đến lần khác vì không cách nào thỏa mãn đến phút cuối cùng. Nhưng cái nỗi ham muốn khó cưỡng này, cảm giác muốn mà không được càng thêm kích thích anh.
Đêm càng về khuya.
Trong căn phòng nhỏ của khách sạn, vang vọng lên giọng nói khàn đục của người đàn ông: “Em đã thắp lên ngọn lửa này, mau tìm cách dập tắt nó…”
“Cút!” - Cô vừa ngượng vừa giận khẽ hét lên, quấn chặt tấm chăn không cho anh đến gần nữa.
Nguyễn Thiên Lăng nằm qua một bên trên người không đắp chăn, bộ dạng trông hơi tội nghiệp.
Anh kéo kéo lấy một góc chăn, Giang Vũ Phi xoay lưng lại với anh không động đậy.
Nhìn chằm chằm vào nửa sau gáy cô, anh nhếch môi buồn cười, thân thể nóng ran khó chịu, chỉ còn cách đi tắm nước lạnh…
---
Sáng sớm hôm sau.
Giang Vũ Phi tỉnh dậy, Nguyễn Thiên Lăng đang nằm bên cạnh.
Anh cuộn cong người lại, cánh tay vòng ôm lấy cả cô và tấm chăn, đôi mắt nhắm nghiền, đôi mày hình lưỡi kiếm hơi chau lại.
Giang Vũ Phi chăm chú nhìn anh hồi lâu, phát hiện ra anh rất đẹp trai, lông mi mọc dài, rậm dày còn hơn của con gái.
Sóng mũi cao thẳng, làn da mịn, sáng bóng như ngọc.
Người có tiền, có gia thế lại có năng lực và có ngoại hình như anh, hèn chi biết bao cô gái lao vào anh bất chấp. Biết rõ trái tim anh sẽ không vì bất cứ ai mà dừng lại, nhưng vẫn người trước ngã xuống người sau kế tục, cam tâm tình nguyện đi theo anh.
Đừng nói chi những người con gái khác.
Trong quá khứ, không phải cô cũng đã từng như vậy sao?
Giang Vũ Phi thu lại suy nghĩ, nhẹ nhàng đẩy anh ra, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Đến khi cô bước ra thì Nguyễn Thiên Lăng cũng đã tỉnh dậy.
Anh dựa vào đầu giường, ngón tay cái và ngón tay trỏ bóp trán, hình như có chút không được khỏe.
Trên người anh vẫn mặc nguyên bộ quần áo hôm qua.
Chiếc áo sơ mi bung mở, làm lộ lồng ngực trần săn chắc không một chút mỡ thừa, chiếc quần jean ôm lấy đôi chân thẳng và dài của anh.
Ánh nắng vàng nhạt soi vào từ bên ngoài cửa sổ, rọi nghiêng vào người anh, một bức tranh mang màu sắc buồn bã nhưng lại tràn đầy vẻ đẹp gợi cảm.
Trong khoảnh khắc, Giang Vũ Phi còn tưởng mình lạc vào thế giới manga, được nhìn thấy hoàng tử trong truyện cổ tích.
Thế nhưng giây phút ngỡ ngàng của cô cũng chỉ trong khoảnh khắc, cô khiến mình nhanh chóng trở lại trạng thái thản nhiên, trong lòng không chút gợn sóng.
“Một lát nữa cùng tôi về nhà.” - Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô, lên tiếng.
“Ừm.” - Cô khẽ đáp, cũng biết là không thể tiếp tục ở bên ngoài.
Lái xe về đến nhà tổ, Nguyễn Thiên Lăng đi lên lầu tắm rửa thay đồ. Giang Vũ Phi ra sau vườn đi tìm ông nội, ông đang cầm cây kéo làm vườn cắt tỉa hoa lá.
Từ lúc giao công ty cho Nguyễn Thiên Lăng quản lý, ông lui về hậu trường, sống cuộc sống an hưởng tuổi già.
Không còn gánh nặng sự nghiệp trên người, tinh thần của ông càng ngày càng tốt hẳn lên.
“Ông nội!” - Giang Vũ Phi đi đến bên ông, miệng cười thưa gửi.
Ông lão nhìn thấy cô, nở nụ cười nhân hậu: “Về cùng Thiên Lăng phải không?”
“Đủ rồi!” - Giang Vũ Phi vội vàng bụm miệng anh lại, không cho anh đến gần.
Cô trừng mắt, đôi mắt đẹp ẩn chứa vẻ ngượng ngịu lại vừa tức giận, cả người cô như bừng sáng, làm cho thần thái xinh đẹp của cô tăng thêm bội phần.
Đôi mắt của Nguyễn Thiên Lăng càng ngày càng đen tối, trong đáy mắt là một màn đen che phủ.
Anh kéo tay cô ra, đầu lại cúi xuống lần nữa…
Lần này không giống như lần trước, trước đó còn được xem là dịu dàng lắm rồi, lần này thì có thể nói là hung bạo.
Hình như anh ước gì có thể nuốt chửng cả người cô vào trong bụng.
Mà Giang Vũ Phi càng giãy giụa, thân thể anh như càng thêm kích thích.
Bàn tay anh vừa có sức mạnh lại vừa nóng hổi, bàn tay anh đi đến đâu như bén lửa đến đó…
Cứ như thế, Nguyễn Thiên Lăng giày vò cô hết lần này đến lần khác vì không cách nào thỏa mãn đến phút cuối cùng. Nhưng cái nỗi ham muốn khó cưỡng này, cảm giác muốn mà không được càng thêm kích thích anh.
Đêm càng về khuya.
Trong căn phòng nhỏ của khách sạn, vang vọng lên giọng nói khàn đục của người đàn ông: “Em đã thắp lên ngọn lửa này, mau tìm cách dập tắt nó…”
“Cút!” - Cô vừa ngượng vừa giận khẽ hét lên, quấn chặt tấm chăn không cho anh đến gần nữa.
Nguyễn Thiên Lăng nằm qua một bên trên người không đắp chăn, bộ dạng trông hơi tội nghiệp.
Anh kéo kéo lấy một góc chăn, Giang Vũ Phi xoay lưng lại với anh không động đậy.
Nhìn chằm chằm vào nửa sau gáy cô, anh nhếch môi buồn cười, thân thể nóng ran khó chịu, chỉ còn cách đi tắm nước lạnh…
---
Sáng sớm hôm sau.
Giang Vũ Phi tỉnh dậy, Nguyễn Thiên Lăng đang nằm bên cạnh.
Anh cuộn cong người lại, cánh tay vòng ôm lấy cả cô và tấm chăn, đôi mắt nhắm nghiền, đôi mày hình lưỡi kiếm hơi chau lại.
Giang Vũ Phi chăm chú nhìn anh hồi lâu, phát hiện ra anh rất đẹp trai, lông mi mọc dài, rậm dày còn hơn của con gái.
Sóng mũi cao thẳng, làn da mịn, sáng bóng như ngọc.
Người có tiền, có gia thế lại có năng lực và có ngoại hình như anh, hèn chi biết bao cô gái lao vào anh bất chấp. Biết rõ trái tim anh sẽ không vì bất cứ ai mà dừng lại, nhưng vẫn người trước ngã xuống người sau kế tục, cam tâm tình nguyện đi theo anh.
Đừng nói chi những người con gái khác.
Trong quá khứ, không phải cô cũng đã từng như vậy sao?
Giang Vũ Phi thu lại suy nghĩ, nhẹ nhàng đẩy anh ra, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Đến khi cô bước ra thì Nguyễn Thiên Lăng cũng đã tỉnh dậy.
Anh dựa vào đầu giường, ngón tay cái và ngón tay trỏ bóp trán, hình như có chút không được khỏe.
Trên người anh vẫn mặc nguyên bộ quần áo hôm qua.
Chiếc áo sơ mi bung mở, làm lộ lồng ngực trần săn chắc không một chút mỡ thừa, chiếc quần jean ôm lấy đôi chân thẳng và dài của anh.
Ánh nắng vàng nhạt soi vào từ bên ngoài cửa sổ, rọi nghiêng vào người anh, một bức tranh mang màu sắc buồn bã nhưng lại tràn đầy vẻ đẹp gợi cảm.
Trong khoảnh khắc, Giang Vũ Phi còn tưởng mình lạc vào thế giới manga, được nhìn thấy hoàng tử trong truyện cổ tích.
Thế nhưng giây phút ngỡ ngàng của cô cũng chỉ trong khoảnh khắc, cô khiến mình nhanh chóng trở lại trạng thái thản nhiên, trong lòng không chút gợn sóng.
“Một lát nữa cùng tôi về nhà.” - Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô, lên tiếng.
“Ừm.” - Cô khẽ đáp, cũng biết là không thể tiếp tục ở bên ngoài.
Lái xe về đến nhà tổ, Nguyễn Thiên Lăng đi lên lầu tắm rửa thay đồ. Giang Vũ Phi ra sau vườn đi tìm ông nội, ông đang cầm cây kéo làm vườn cắt tỉa hoa lá.
Từ lúc giao công ty cho Nguyễn Thiên Lăng quản lý, ông lui về hậu trường, sống cuộc sống an hưởng tuổi già.
Không còn gánh nặng sự nghiệp trên người, tinh thần của ông càng ngày càng tốt hẳn lên.
“Ông nội!” - Giang Vũ Phi đi đến bên ông, miệng cười thưa gửi.
Ông lão nhìn thấy cô, nở nụ cười nhân hậu: “Về cùng Thiên Lăng phải không?”
Tác giả :
Phi Tử Nhất Tiếu