The Ideal Man
Chương 13
Ellie gọi cho ba mẹ để báo cô sẽ về nhà vào tối thứ Ba. Ba cô muốn đón cô ở sân bay, nhưng cô nói sẽ thuê một chiếc xe hơi vì thế cô sẽ không bị phụ thuộc vào bất kỳ ai cho vấn đề di chuyển. Cô đã không nói với ông cô cũng muốn được bỏ đi nhanh nhất có thể nếu thấy cần.
Bởi vì cô có thể đáp một chuyến bay sớm hơn, cô đã hạ cánh sớm hơn dự kiến và cũng đã thuê một chiếc xe và đang trên đường về Winston Falls ngay sau buổi trưa. Đó là một chuyến đi dễ chịu. Hai phần ba quãng đường là trên một xa lộ bốn làn xe, và cô đã không tốn nhiều thời gian. Quãng đường còn lại là trên một con đường hai làn xe uốn cong qua các vùng nông thôn. Con đường thoai thoải qua những ngọn đồi, và chỉ có vài bảng hiệu. Ở cả hai bên đường là những bụi rậm và cây cối dày đặc, có một vài nơi đã héo rũ nhưng vẫn còn hoa dại đầy màu sắc.
Ellie đã phải chắc chắn chiếc xe thuê của mình có GPS bởi cô không biết rõ tuyến đường này lắm. Mặc dù cô đã về nhà nhiều lần, nhưng những lần đó cha cô đều lái xe, và cô thật sự đã không quan tâm nhiều lắm đến con đường và các bảng chỉ đường.
Có lúc cô có cảm giác như đang lái xe qua một khu rừng. Những cành cây vươn ra ngoài đường che khuất ánh mặt trời. Có một chút kỳ lạ, cô nghĩ, và điềm báo gì đó thì phải. Cô mở cửa sổ để có một chút không khí trong lành và ngay lập tức cảm thấy độ ẩm dày phả vào mặt cô. Nó thoang thoảng mùi của đất và và một chút hoảng sợ bị bắt giữ. Cô nhận ra phía bên kia con đường dẫn đến chỗ thác nước và bị cám dỗ để ngoặt vào, nhưng cô nhanh chóng bác bỏ ý tưởng đó. Vì cô nhớ lại, cái hiện tượng tự nhiên được đặt tên cho thị trấn của cô cách đường mòn khoảng nửa dặm, và cô sẽ phải đi bộ một đoạn để vào đó. Một ngày nào khác vậy, cô nghĩ.
Thị trấn đã ở trong tầm mắt, và cái bảng chỉ dẫn đầu tiên cô thấy là cái chỉ đường đến bệnh viện Winston Falls. Một cái rùng mình bất ngờ thoáng qua. Ký ức về cái bệnh viện đó quá sống động. Sau khi Patterson bỏ mặc cô sống chết, cô đã được đưa đến đây để cấp cứu rồi được vận chuyển bằng máy bay tới một trung tâm chấn thương. Cách đây đã khá lâu rồi, nhưng mỗi lần trở về nhà là cô lại nhớ tới điều đó. Hãy đặt nó sang một bên, cô tự nói với mình.
Winston Falls là một thị trấn phương Nam điển hình. Những con đường rộng rãi, nhiều cây xanh tươi mát. Cô ra khỏi đường Main Street, đi qua hai tòa nhà, vượt qua trường trung học Scared Heart, và rẽ xuống Birch Street, nơi ba mẹ cô sinh sống. Gần như tất cả các căn nhà ở khu phố cổ này đều có cổng vòm rộng phía trước, và các cư dân thích ra ngoài hè vào những buổi chiều muộn để đọc báo và uống các tách trà ngọt ngào của họ. Cô nhớ đã từng ngồi trên các tấm gỗ sơn ngoài cổng vòm của căn nhà mình, chơi các trò chơi board game (*) với các em.
(*:Board game là những trò chơi nhóm được chơi trên những chiếc bàn bằng gỗ - ND)
Qua một khối nhà đã thấy căn nhà của mình. Ngôi nhà hai tầng này gần đây đã được sơn lại màu vàng nhạt, cửa trước và các cửa chớp bây giờ là màu đen. Mấy cái ghế mây màu đen được đặt ngoài hiên, và các ghế đệm mới màu đỏ hợp với các chậu hoa phong lữ đỏ thắm đặt trên mỗi bậc hiên rộng.
Cha cô hẳn đang nhìn ra cửa sổ bởi vì, ngay khi cô dừng lại ở đường xe vào nhà, ông đã mở cửa trước và ra hiệu cho cô, hét lên, “Đậu xe phía sau nhà để xe ấy, Ellie.”
Khu vực phía sau nhà để xe lúc đầu tính dùng cho sân bóng rổ, nhưng gia đình cô thường dùng nó như chỗ để xe khi mọi người tới thăm. Ở phía rìa của sân là cầu thang dẫn đến căn nhà phía trên nhà để xe. Nó cũng mới vừa được sơn lại, và cô nhận thấy có rèm ở mỗi cửa sổ phía trên lầu. Ba mẹ cô đã thực sự chải chuốt lại nơi này, cô nghĩ.
Cô chưa kịp tắt máy xe khi cha cô mở cửa sau và bước xuống cầu thang. Ông dang rộng tay ra và cô ào vào. Không có vấn đề cô đã bao nhiêu tuổi rồi, cô sẽ không bao giờ thấy chán với những cái ôm gấu bự của ba mình. Khi cuối cùng ông cũng buông ra, ông choàng cô qua vai và ôm cô ở chiều dài cánh tay mình.
“Con khỏe không? Có gặp bất kỳ rắc rối nào ở đây không?” Ông lo lắng hỏi.
“Con ổn, ba,” cô đảm bảo với ông.
Những cô gái miền Nam lớn lên hay gọi cha mình là “ba,” và Ellie cũng không ngoại lệ, mặc dù thỉnh thoảng bị ảnh hưởng của miền Trung Tây cô đã gọi ông là “cha”.
Ellie mở thùng xe, và cha cô lấy ra túi xách cho cô.
“Cái này nhẹ như lông hồng ấy. Con có cho gì vào trong không đấy?”
Cô theo ông vào nhà, và ông đặt cái túi vào trong phòng trước khi trở lại khu vực bếp rộng rãi.
“Mẹ đâu ạ?” cô hỏi.
“Đang mua một số thứ ở cửa hàng tạp hóa. Bà ấy sẽ về nhà ngay thôi. Chúng ta không nghĩ con tới nơi cho đến tối.”
Ellie vui vì chỉ có hai bố con để nói chuyện.
“Dùng một ly trà ngọt mát lạnh nhé?” ông hỏi, mở tủ lạnh.
“Con nghĩ mình không thích trà ngọt,” cô thừa nhận, cảm thấy xấu hổ vì đã không giống với truyền thống miền Nam của mình. “Con sẽ pha trà không vậy.”
“Không, không, mẹ con làm cả hai thứ.”
Ellie lấy ly ra và bỏ đá vào trong khi cha cô rót trà ra. Cô hớp một ngụm từ ly của mình và nhăn nhó. Họ đổi ly nhau, và cô đi sang phòng khách.
“Ba có muốn ra hiên ngồi không ạ?” cô hỏi.
“Không, không,” ông nói có hơi nhanh. “Ngồi ở trong đi. Bên ngoài hơi lạnh.”
Cô hiểu động cơ của ông. “Nhưng chúng ta có thể ra ngoài ngồi sau khi trời tối chứ ạ?”
“Ừ, nếu con muốn. Nhưng nó sẽ lạnh hơn đấy.”
“Và sẽ khó khăn hơn cho bất cứ ai đi ngang qua để nhìn thấy chúng ta, đúng chứ ạ? Hay nói đúng hơn là thấy con?”
“Bây giờ, Ellie…”
“Ba à, con không muốn trốn tránh trong nhà khi con ở đây đâu ạ.”
“Ba chỉ muốn con thận trọng thôi. Mẹ con đã rất lo lắng.”
Ông bước đến khung cửa sổ lồi ra ngoài nhìn ra sân trước và đường phố bên ngoài, và đứng đó nhìn chằm chằm ra ngoài. Cũng đã hơn một năm rưỡi kể từ khi cô ở bên cha mình, và đã có một sự khác biệt rõ rệt ở diện mạo của ông ấy. Ông trong không khỏe. Da ông hơi xám lại, và ông lên cân một chút ở vòng bụng của mình.
“Sẽ là một tuần bận rộn trước đám cưới…,” ông nói.
“Vâng ạ, con biết.”
“…và chúng ta không biết nó đang ở đâu.”
“Evan Patterson.”
Ông quay sang cô. “Phải, dĩ nhiên là Patterson. Ba sẽ dễ chịu hơn nếu biết thằng đó đang trốn ở chỗ nào.”
“Chúng ta sẽ không để hắn ta xen vào cuộc sống của mình…phá hủy cuộc sống của mình,” cô sửa lại. “Hắn không có quyền làm thế với chúng ta.”
Ông không trả lời. Sự căng thẳng lo lắng hiện trên mặt ông. Ba cô là một người đàn ông tướng mạo đứng đắn dễ nhìn với mái tóc bạc dày và các đường nét đẹp trai trên khuôn mặt. Vai ông rộng và thẳng, và cô biết ông đã cố gắng tự chăm sóc cho mình, nhưng căng thẳng có thể phá hoại rất nhiều thứ, và ông đã sống với nó trong nhiều năm. Tất cả cũng bởi vì Patterrson và nỗi ám ảnh bệnh hoạn của hắn ta với cô.
Cô bắt đầu tự hỏi liệu trở về nhà có phải là một sai lầm hay không.
Thay đổi chủ đề đến một điều gì đó dễ chịu hơn, cô nói, “Ba đã sơn lại căn nhà kể từ lần cuối con ở đây. Con thích màu này.”
“Chúng ta đã sơn nó tháng trước,” ông trả lời, giờ đã mỉm cười. “Mẹ con đã phải điên cuồng lau dọn bởi cái đám cưới này. Ba đưa con đi xem căn nhà phía trên nhà để xe nhé. Chúng ta cuối cùng cũng đã lau dọn xong. Cũng không mất nhiều thời gian để làm chỉnh chu nó. Hai phòng ngủ và phòng tắm vẫn còn tốt, nhưng chúng ta đã phải làm lại sàn nhà. Tất cả những gì chúng ta đã làm với cái nhà bếp nhỏ xíu này là thay lại bếp lò và sửa chữa một đường ống bên dưới bồn rửa chén. Trừ hệ thống ống nước, đèn đóm, mẹ con và ba đã làm hầu hết công việc này đấy,” ông nói vẻ tự hào.
“Điều gì làm ba mẹ quyết định làm chuyện này lúc này vậy ạ?”
“Chúng ta sẽ có nhiều họ hàng đến dự đám cưới, và không phải ai cũng muốn ở trong các nhà nghỉ hoặc một khách sạn nào đó mà chúng ta có ở trong thị trấn.”
“Ba mẹ nên nghĩ tới chuyện cho thuê nó sau đám cưới,” cô đề nghị. “Con chắc sẽ có nhiều sinh viên đại học thích chỗ này lắm đấy.”
Cha cô lắc đầu và ngồi xuống trên ghế sofa đối diện với cô. “Hoàn thành căn hộ này cũng đã tăng thêm giá trị cho căn nhà,” ông giải thích. “Ba không muốn bất kỳ bọn nhóc sinh viên nào làm hư nó. Căn nhà này là một tài sản, và nó cũng bao gồm cả căn hộ này khi phải đến lúc bán nó.”
Cô cười. “Ôi, ba à, ba yêu ngôi nhà này mà. Ba chẳng bao giờ bán nó đâu.”
“Ba cũng chưa biết. Ba đang già đi, và tất cả những cầu thang này..”
“Mẹ cũng yêu ngôi nhà này nữa,” cô nhắc ông.
“Thì ba chỉ đang nói một lúc nào đó trong tương lai thôi mà.”
Cuộc nói chuyện dừng lại khi cửa sau mở ra và mẹ cô gọi to, “Tôi cần giúp mang mấy cái túi đồ vào.”
Ellie nhảy lên và chạy vào bếp. “Con giúp mẹ nhé.”
Mẹ cô đã rất ngạc nhiên khi thấy cô, bà gần như đánh rơi một túi đồ xuống sàn. Bà nhanh chóng để chúng trên quầy bếp và sau đó ôm lấy Ellie trong một lúc lâu.
“Con về sớm,” bà kêu lên.
Sau khi Ellie mang các túi đồ còn lại vào, mẹ cô bắt cô đứng trước mặt bà để xem xét kỹ. “Con đang phát triển hả? Mẹ thề là trông con cao hơn đấy. Có lẽ con đang ốm đi cũng nên. Con ăn gì chưa? Với những giờ dài khủng khiếp ở cái bệnh viện đó, mẹ cược là con đã bỏ qua các bữa ăn đúng không. Con có đói không, Ellie? Mẹ sẽ rã đông món gà hầm nhé. Chỉ cần bật lò thôi à. Uống gì không con? Mẹ có thể pha cho con-“
“Mẹ, con ổn mà, và con không phải khách mời,” cô nói.
Mẹ cô mỉm cười. “Mẹ chỉ quá vui vì được gặp con.”
Ellie kéo một chiếc ghế ở bàn bếp, nói mẹ ngồi xuống trong khi cô lấy các món đồ ra, và vui vẻ nghe các tin tức.
“Ava sẽ xuống đây vào ngày mai hoặc mốt. Nó sẽ có nhiều việc phải làm trước lễ cưới. Nó và John vừa mua được một căn nhà nhỏ rất dễ thương cách đây khoảng hai dặm. John đã được nhận vào làm ở Phòng khám Winston Falls,” bà thêm vào.
Ellie để sữa vào trong tủ lạnh và gấp lại các túi đựng đồ.
“Nó sẽ làm việc ở cái bệnh viện đó,” bà tiếp tục. “Ava nói với mẹ các bác sĩ da liễu được tính theo giờ. Vậy cũng tốt, phải không? Để trở về nhà dùng các bữa tối?”
Mẹ cô đang nhìn cô chờ đợi. Bà muốn thấy một phản hồi hay xác nhận về Ava và John. Ellie từ chối thảo luận về hai người họ, và vì vậy cô vẫn im lặng.
“Ba con và mẹ đã rất vui vì John quyết định chuyển về đây. Thật tốt để có chúng ở gần bên.”
“Khi nào Annie về đây ạ?” cô hỏi, lờ đi các bình luận của mẹ cô về Ava.
“Nó không thể rời khỏi San Diego cho tới thứ Ba, nhưng nó sẽ ở đây trong suốt một tuần.”
Ellie kéo ra một cái ghế và ngồi xuống đối diện với mẹ cô. “Mẹ và ba thỉnh thoảng nên tới thăm nó. Đó sẽ là một kỳ nghỉ tuyệt vời cho bố mẹ đấy ạ.”
“Ôi trời, không đâu. Sẽ phải tốn một mớ tiền đấy.”
“Có phải mẹ lo lắng về tài chính?” cô hỏi.
Đó là một câu hỏi ngốc nghếch, cô nghĩ. Mẹ và ba cô lúc nào cũng lo lắng về chuyện tiền bạc. Chỉ nói đến các chi phí cho cuộc sống của cô tất cả những năm qua cũng đủ làm kiệt quệ họ. Các chuyến bay thì với giá cắt cổ.
“Không, không phải. Chúng ta đang tiết kiệm,” bà giải thích. Và chúng ta đủ sống mà.”
“Ngôi nhà trông tuyệt lắm ạ, và ba nói căn hộ cũng đã hoàn thành.”
“Cũng đã đến lúc chúng ta phải làm sạch lại căn nhà cũ kỹ này và sửa chữa lại căn hộ.”
“Mẹ trông tuyệt lắm đó, mẹ.”
Đó là một lời khen chân thành. Mẹ cô là một phụ nữ đẹp. Bà vẫn giữ được thân hình như ngày mới thành hôn. Ava và Annie giống mẹ cấu trúc xương và màu da. Cả ba người bọn họ đều thon thả và có tóc vàng mật ong và đôi mắt xanh dương.”
“Đồ trang điểm mới đấy. Để làm con thấy yên tâm ấy mà.”
Ellie cười. “Cái này mới nghe đó nha. Vậy con sẽ đi mua sắm vài thứ mới được.”
“Nghe này, mẹ biết mẹ đã không muốn nói về chuyện này trước đây, nhưng giờ mẹ quyết định chúng ta cần nói về Ava, để cho rõ ràng trước khi-“
Ellie cắt lời bà. Cô không có tâm trạng để nghe về em gái mình. “Con muốn nói chuyện về ba.”
“Sao lại về ông ấy?”
“Lần cuối cùng ba khám sức khỏe là khi nào ạ? Ông ấy trông không khỏe, mẹ.”
“Đừng để ông ấy nghe con nói thế nhé. Con sẽ làm ông ấy tổn thương đấy.”
“Mẹ-“
“Ông ấy mệt mỏi, chỉ vậy thôi.”
“Có lẽ ba nên dùng đồ trang điểm kỳ diệu của mẹ,” cô nói, rõ ràng có sự cáu giận trong giọng cô.
“Đừng nói giọng đó với mẹ, cô gái,” mẹ cô nói. “Ba cô khỏe. Ông ấy đã đi khám bác sĩ tuần vừa rồi.”
Mẹ cô đã trả lời kiểu tự vệ, và Ellie không hiểu tại sao. Cô đâu có công kích cha mình. Cô chỉ đang lo lắng cho ông ấy thôi mà.
Cô quyết định cũng để chủ đề này qua đi. Danh sách của những điều cô không thể thảo luận đang tăng lên. Tiền bạc và sức khỏe và Ava. Tiếp theo là cái gì nữa đây?
Mẹ cô với tay qua bàn và nắm lấy tay Ellie. “Mẹ rất vui vì con về nhà, và mẹ xin lỗi nếu mẹ có chút nóng nảy với con. Chỉ là do có quá nhiều chuyện phải làm.”
“Con có thể giúp gì không ạ?”
“Ba con muốn sơn lại tất cả các phòng ngủ trước khi các họ hàng đến. Ông ấy đã xong phòng của chúng ta và đang tính làm phòng ăn lớn, ông ấy cũng đã xong hai phòng ngủ trên lầu. Ông ấy vẫn để căn phòng ngủ cũ của Annie. Con có thể giúp ở đó.”
“Con rất vui ạ,” cô nói.
Cha cô bước vào nhà bếp và đặt tay lên vai Ellie.
“Ellie sẽ giúp ông sơn đấy,” mẹ cô nói với ông.
“Tuyệt. Sau khi ba trở về từ trường đại học, chúng ta sẽ giải quyết phòng cũ của Annie với nhau nhé.”
“Con có thể ở phòng con tối nay, Ellie,” mẹ cô nói. “Nhưng sau khi sơn, mẹ không muốn con ở trên lầu cho đến khi mùi sơn bay hết.”
“Ai sẽ ngủ ở căn phòng trên nhà để xe ạ?”
“Có lẽ dì Vivien và dì Cecilia,” cha cô đề nghị.
“Các bậc thang quá dốc cho dì Vivien,” mẹ cô nói.
“Dì ấy cũng phải lên lầu để ở trong các phòng ngủ ở đây,” Ellie chỉ ra.
“Ừ, nhưng các bậc thang này không dốc đứng. Chúng rộng hơn nhiều, và cũng không nhiều bậc lắm.”
“Nếu dì Cecilia không giảm cân, dì ấy cũng không thể bước lên các bậc thang này đâu ạ. Ngoài ra, các dì ấy cũng muốn ở trong nhà với ba và mẹ.”
“Mẹ cũng thấy thế,” bà đồng ý. “Họ thích được ở trong những thứ có độ dày.”
“Sao con không ở trong căn hộ ở nhà để xe nhỉ? Và các dì có thể ở đây trong nhà này.”
“Ba không nghĩ thế. Con đã ở một mình suốt rồi,” ba cô nói.
“Ba, chỉ có mười bước chân từ đây thôi mà,” cô cường điệu. “Nếu con gặp rắc rối, con sẽ hét lên. Ba sẽ nghe thấy con mà.”
Ba cô suy nghĩ. “Ba nghĩ là mình sẽ đặt thêm một ổ khóa nữa…chỉ là để an toàn thôi.”
“Sang vấn đề khác đi, William,” mẹ cô nói.
“Bây giờ, Claire, bà không cần phải nêu ra chuyện đó cho đến khi chúng ta có thời gian để ngồi và nói chuyện với Ellie.”
“Không phải chúng ta đang nói chuyện sao ạ?” Ellie hỏi.
“Một cuộc nói chuyện nghiêm túc,” ba cô nói rõ.
Cô không thích âm thanh này. Lần cuối họ nói chuyện nghiêm túc với nhau, họ đã nói rằng cô không thể về nhà dịp Giáng Sinh được.
Cô quay sang mẹ, “Giải quyết vấn đề gì khác ạ?” cô nghi ngờ hỏi.
“Vì bà đã gợi nó ra, thôi thì chúng ta tiếp tục và cho nó biết luôn đi,” ba cô nói.
“Ava có thể sẽ nghỉ đêm ở đây, đêm trước ngày cưới. Nó không muốn John gặp mình. Nó nói như vậy sẽ không may mắn.”
Ellie không thể cưỡng lại một chút mỉa mai. “Nó sẽ mặc đồ đen? Hay đỏ cho-“
“Nó sẽ mặc một áo choàng trắng,” mẹ cô nói.
“Chuyện lạ đó nha,” Ellie trả lời. “Không phải nó lo sẽ bị sét đánh khi đi vào nhà thờ đó chứ?”
“Con thôi ngay đi,” mẹ cô nói nhanh. “Chuyện đã là quá khứ rồi, và chúng ta phải tìm cách mà tiếp tục thôi.”
Ellie không trả lời. Cha cô ngồi xuống ở cái bàn tròn giữa hai người phụ nữ. “Tiếp tục đi và nói với nó phần còn lại. Cứ nói hết ra đi.”
“Ava vẫn muốn con trong đám cưới.”
“Không,” Ellie trả lời một cách kịch liệt. “Con đã không nói chuyện với nó kể từ lần cuối con ở đây, và cũng đã mười tám tháng rồi. Tại sao nó muốn con trong đám cưới đó chứ? Mẹ, nếu mẹ còn nhớ, nó muốn mẹ nói với con cách đây mấy tháng, và con cũng đã nói với nó là không. Con sẽ không đổi ý đâu. Con chỉ về đây bởi mẹ và ba muốn thế, và con sẽ cố tham dự đám cưới đó, nhưng chỉ vậy thôi.” Lắc đầu, cô thêm vào, “Con không biết tại sao nó không thôi đi.”
“Đã có những tin đồn khủng khiếp về chuyện đã xảy ra, và Ava tin rằng nếu con có trong đám cưới, mọi người sẽ biết đó chỉ là hiểu lầm.”
“Tin đồn? Không phải tin đồn…mà là sự thật, mẹ à. Nó không thể viết lại lịch sử được.”
“Nó nghĩ nó sẽ bị bẽ mặt nếu con không-“
“Đó là lý do mẹ khăng khăng muốn con về nhà cho đám cưới này phải không? Để Ava không bị bẽ mặt?”
“Tất nhiên không phải,” mẹ cô nói. “Chỉ là mọi người đồn, và-“
“Con sẽ không đi đến đám cưới đâu. Con không chắc có thể làm cho bản thân mình đi hay không.”
“Con không phải lo lắng về việc kiếm một chiếc váy phù dâu đâu,” mẹ cô tiếp tục. “Tất cả sẽ mặc váy dài đen, và mỗi chiếc mỗi kiểu. Váy đen nào cũng được.”
“Mẹ, mẹ cần phải nghe con. Con sẽ không tới đám cưới đó đâu.”
Cha cô kết thúc tranh luận. “Thôi nào, Ellie. Chúng ta sẽ đi tới cửa hàng vật liệu để mua thêm một cái ổ khóa, và sau đó còn phải đi đến cửa hàng tạp hóa để con mua đồ cho căn hộ đó nữa.”
“Mẹ sẽ xong bữa tối trong một tiếng rưỡi nữa,” mẹ cô nói. Bà lắc đầu với Ellie và trông buồn buồn. Ellie nghĩ hành động kế tiếp của bà là quẹt vào mắt.
“Gặp lại mẹ sau, mẹ,” Ellie nói khi cô nghiêm túc hôn lên má bà. Sau đó cô thì thầm, “Không làm con chùng lòng đâu, mẹ. Con sẽ không đổi ý đâu.”
Mẹ cô thì thầm trả lại, “Để xem.”
Bởi vì cô có thể đáp một chuyến bay sớm hơn, cô đã hạ cánh sớm hơn dự kiến và cũng đã thuê một chiếc xe và đang trên đường về Winston Falls ngay sau buổi trưa. Đó là một chuyến đi dễ chịu. Hai phần ba quãng đường là trên một xa lộ bốn làn xe, và cô đã không tốn nhiều thời gian. Quãng đường còn lại là trên một con đường hai làn xe uốn cong qua các vùng nông thôn. Con đường thoai thoải qua những ngọn đồi, và chỉ có vài bảng hiệu. Ở cả hai bên đường là những bụi rậm và cây cối dày đặc, có một vài nơi đã héo rũ nhưng vẫn còn hoa dại đầy màu sắc.
Ellie đã phải chắc chắn chiếc xe thuê của mình có GPS bởi cô không biết rõ tuyến đường này lắm. Mặc dù cô đã về nhà nhiều lần, nhưng những lần đó cha cô đều lái xe, và cô thật sự đã không quan tâm nhiều lắm đến con đường và các bảng chỉ đường.
Có lúc cô có cảm giác như đang lái xe qua một khu rừng. Những cành cây vươn ra ngoài đường che khuất ánh mặt trời. Có một chút kỳ lạ, cô nghĩ, và điềm báo gì đó thì phải. Cô mở cửa sổ để có một chút không khí trong lành và ngay lập tức cảm thấy độ ẩm dày phả vào mặt cô. Nó thoang thoảng mùi của đất và và một chút hoảng sợ bị bắt giữ. Cô nhận ra phía bên kia con đường dẫn đến chỗ thác nước và bị cám dỗ để ngoặt vào, nhưng cô nhanh chóng bác bỏ ý tưởng đó. Vì cô nhớ lại, cái hiện tượng tự nhiên được đặt tên cho thị trấn của cô cách đường mòn khoảng nửa dặm, và cô sẽ phải đi bộ một đoạn để vào đó. Một ngày nào khác vậy, cô nghĩ.
Thị trấn đã ở trong tầm mắt, và cái bảng chỉ dẫn đầu tiên cô thấy là cái chỉ đường đến bệnh viện Winston Falls. Một cái rùng mình bất ngờ thoáng qua. Ký ức về cái bệnh viện đó quá sống động. Sau khi Patterson bỏ mặc cô sống chết, cô đã được đưa đến đây để cấp cứu rồi được vận chuyển bằng máy bay tới một trung tâm chấn thương. Cách đây đã khá lâu rồi, nhưng mỗi lần trở về nhà là cô lại nhớ tới điều đó. Hãy đặt nó sang một bên, cô tự nói với mình.
Winston Falls là một thị trấn phương Nam điển hình. Những con đường rộng rãi, nhiều cây xanh tươi mát. Cô ra khỏi đường Main Street, đi qua hai tòa nhà, vượt qua trường trung học Scared Heart, và rẽ xuống Birch Street, nơi ba mẹ cô sinh sống. Gần như tất cả các căn nhà ở khu phố cổ này đều có cổng vòm rộng phía trước, và các cư dân thích ra ngoài hè vào những buổi chiều muộn để đọc báo và uống các tách trà ngọt ngào của họ. Cô nhớ đã từng ngồi trên các tấm gỗ sơn ngoài cổng vòm của căn nhà mình, chơi các trò chơi board game (*) với các em.
(*:Board game là những trò chơi nhóm được chơi trên những chiếc bàn bằng gỗ - ND)
Qua một khối nhà đã thấy căn nhà của mình. Ngôi nhà hai tầng này gần đây đã được sơn lại màu vàng nhạt, cửa trước và các cửa chớp bây giờ là màu đen. Mấy cái ghế mây màu đen được đặt ngoài hiên, và các ghế đệm mới màu đỏ hợp với các chậu hoa phong lữ đỏ thắm đặt trên mỗi bậc hiên rộng.
Cha cô hẳn đang nhìn ra cửa sổ bởi vì, ngay khi cô dừng lại ở đường xe vào nhà, ông đã mở cửa trước và ra hiệu cho cô, hét lên, “Đậu xe phía sau nhà để xe ấy, Ellie.”
Khu vực phía sau nhà để xe lúc đầu tính dùng cho sân bóng rổ, nhưng gia đình cô thường dùng nó như chỗ để xe khi mọi người tới thăm. Ở phía rìa của sân là cầu thang dẫn đến căn nhà phía trên nhà để xe. Nó cũng mới vừa được sơn lại, và cô nhận thấy có rèm ở mỗi cửa sổ phía trên lầu. Ba mẹ cô đã thực sự chải chuốt lại nơi này, cô nghĩ.
Cô chưa kịp tắt máy xe khi cha cô mở cửa sau và bước xuống cầu thang. Ông dang rộng tay ra và cô ào vào. Không có vấn đề cô đã bao nhiêu tuổi rồi, cô sẽ không bao giờ thấy chán với những cái ôm gấu bự của ba mình. Khi cuối cùng ông cũng buông ra, ông choàng cô qua vai và ôm cô ở chiều dài cánh tay mình.
“Con khỏe không? Có gặp bất kỳ rắc rối nào ở đây không?” Ông lo lắng hỏi.
“Con ổn, ba,” cô đảm bảo với ông.
Những cô gái miền Nam lớn lên hay gọi cha mình là “ba,” và Ellie cũng không ngoại lệ, mặc dù thỉnh thoảng bị ảnh hưởng của miền Trung Tây cô đã gọi ông là “cha”.
Ellie mở thùng xe, và cha cô lấy ra túi xách cho cô.
“Cái này nhẹ như lông hồng ấy. Con có cho gì vào trong không đấy?”
Cô theo ông vào nhà, và ông đặt cái túi vào trong phòng trước khi trở lại khu vực bếp rộng rãi.
“Mẹ đâu ạ?” cô hỏi.
“Đang mua một số thứ ở cửa hàng tạp hóa. Bà ấy sẽ về nhà ngay thôi. Chúng ta không nghĩ con tới nơi cho đến tối.”
Ellie vui vì chỉ có hai bố con để nói chuyện.
“Dùng một ly trà ngọt mát lạnh nhé?” ông hỏi, mở tủ lạnh.
“Con nghĩ mình không thích trà ngọt,” cô thừa nhận, cảm thấy xấu hổ vì đã không giống với truyền thống miền Nam của mình. “Con sẽ pha trà không vậy.”
“Không, không, mẹ con làm cả hai thứ.”
Ellie lấy ly ra và bỏ đá vào trong khi cha cô rót trà ra. Cô hớp một ngụm từ ly của mình và nhăn nhó. Họ đổi ly nhau, và cô đi sang phòng khách.
“Ba có muốn ra hiên ngồi không ạ?” cô hỏi.
“Không, không,” ông nói có hơi nhanh. “Ngồi ở trong đi. Bên ngoài hơi lạnh.”
Cô hiểu động cơ của ông. “Nhưng chúng ta có thể ra ngoài ngồi sau khi trời tối chứ ạ?”
“Ừ, nếu con muốn. Nhưng nó sẽ lạnh hơn đấy.”
“Và sẽ khó khăn hơn cho bất cứ ai đi ngang qua để nhìn thấy chúng ta, đúng chứ ạ? Hay nói đúng hơn là thấy con?”
“Bây giờ, Ellie…”
“Ba à, con không muốn trốn tránh trong nhà khi con ở đây đâu ạ.”
“Ba chỉ muốn con thận trọng thôi. Mẹ con đã rất lo lắng.”
Ông bước đến khung cửa sổ lồi ra ngoài nhìn ra sân trước và đường phố bên ngoài, và đứng đó nhìn chằm chằm ra ngoài. Cũng đã hơn một năm rưỡi kể từ khi cô ở bên cha mình, và đã có một sự khác biệt rõ rệt ở diện mạo của ông ấy. Ông trong không khỏe. Da ông hơi xám lại, và ông lên cân một chút ở vòng bụng của mình.
“Sẽ là một tuần bận rộn trước đám cưới…,” ông nói.
“Vâng ạ, con biết.”
“…và chúng ta không biết nó đang ở đâu.”
“Evan Patterson.”
Ông quay sang cô. “Phải, dĩ nhiên là Patterson. Ba sẽ dễ chịu hơn nếu biết thằng đó đang trốn ở chỗ nào.”
“Chúng ta sẽ không để hắn ta xen vào cuộc sống của mình…phá hủy cuộc sống của mình,” cô sửa lại. “Hắn không có quyền làm thế với chúng ta.”
Ông không trả lời. Sự căng thẳng lo lắng hiện trên mặt ông. Ba cô là một người đàn ông tướng mạo đứng đắn dễ nhìn với mái tóc bạc dày và các đường nét đẹp trai trên khuôn mặt. Vai ông rộng và thẳng, và cô biết ông đã cố gắng tự chăm sóc cho mình, nhưng căng thẳng có thể phá hoại rất nhiều thứ, và ông đã sống với nó trong nhiều năm. Tất cả cũng bởi vì Patterrson và nỗi ám ảnh bệnh hoạn của hắn ta với cô.
Cô bắt đầu tự hỏi liệu trở về nhà có phải là một sai lầm hay không.
Thay đổi chủ đề đến một điều gì đó dễ chịu hơn, cô nói, “Ba đã sơn lại căn nhà kể từ lần cuối con ở đây. Con thích màu này.”
“Chúng ta đã sơn nó tháng trước,” ông trả lời, giờ đã mỉm cười. “Mẹ con đã phải điên cuồng lau dọn bởi cái đám cưới này. Ba đưa con đi xem căn nhà phía trên nhà để xe nhé. Chúng ta cuối cùng cũng đã lau dọn xong. Cũng không mất nhiều thời gian để làm chỉnh chu nó. Hai phòng ngủ và phòng tắm vẫn còn tốt, nhưng chúng ta đã phải làm lại sàn nhà. Tất cả những gì chúng ta đã làm với cái nhà bếp nhỏ xíu này là thay lại bếp lò và sửa chữa một đường ống bên dưới bồn rửa chén. Trừ hệ thống ống nước, đèn đóm, mẹ con và ba đã làm hầu hết công việc này đấy,” ông nói vẻ tự hào.
“Điều gì làm ba mẹ quyết định làm chuyện này lúc này vậy ạ?”
“Chúng ta sẽ có nhiều họ hàng đến dự đám cưới, và không phải ai cũng muốn ở trong các nhà nghỉ hoặc một khách sạn nào đó mà chúng ta có ở trong thị trấn.”
“Ba mẹ nên nghĩ tới chuyện cho thuê nó sau đám cưới,” cô đề nghị. “Con chắc sẽ có nhiều sinh viên đại học thích chỗ này lắm đấy.”
Cha cô lắc đầu và ngồi xuống trên ghế sofa đối diện với cô. “Hoàn thành căn hộ này cũng đã tăng thêm giá trị cho căn nhà,” ông giải thích. “Ba không muốn bất kỳ bọn nhóc sinh viên nào làm hư nó. Căn nhà này là một tài sản, và nó cũng bao gồm cả căn hộ này khi phải đến lúc bán nó.”
Cô cười. “Ôi, ba à, ba yêu ngôi nhà này mà. Ba chẳng bao giờ bán nó đâu.”
“Ba cũng chưa biết. Ba đang già đi, và tất cả những cầu thang này..”
“Mẹ cũng yêu ngôi nhà này nữa,” cô nhắc ông.
“Thì ba chỉ đang nói một lúc nào đó trong tương lai thôi mà.”
Cuộc nói chuyện dừng lại khi cửa sau mở ra và mẹ cô gọi to, “Tôi cần giúp mang mấy cái túi đồ vào.”
Ellie nhảy lên và chạy vào bếp. “Con giúp mẹ nhé.”
Mẹ cô đã rất ngạc nhiên khi thấy cô, bà gần như đánh rơi một túi đồ xuống sàn. Bà nhanh chóng để chúng trên quầy bếp và sau đó ôm lấy Ellie trong một lúc lâu.
“Con về sớm,” bà kêu lên.
Sau khi Ellie mang các túi đồ còn lại vào, mẹ cô bắt cô đứng trước mặt bà để xem xét kỹ. “Con đang phát triển hả? Mẹ thề là trông con cao hơn đấy. Có lẽ con đang ốm đi cũng nên. Con ăn gì chưa? Với những giờ dài khủng khiếp ở cái bệnh viện đó, mẹ cược là con đã bỏ qua các bữa ăn đúng không. Con có đói không, Ellie? Mẹ sẽ rã đông món gà hầm nhé. Chỉ cần bật lò thôi à. Uống gì không con? Mẹ có thể pha cho con-“
“Mẹ, con ổn mà, và con không phải khách mời,” cô nói.
Mẹ cô mỉm cười. “Mẹ chỉ quá vui vì được gặp con.”
Ellie kéo một chiếc ghế ở bàn bếp, nói mẹ ngồi xuống trong khi cô lấy các món đồ ra, và vui vẻ nghe các tin tức.
“Ava sẽ xuống đây vào ngày mai hoặc mốt. Nó sẽ có nhiều việc phải làm trước lễ cưới. Nó và John vừa mua được một căn nhà nhỏ rất dễ thương cách đây khoảng hai dặm. John đã được nhận vào làm ở Phòng khám Winston Falls,” bà thêm vào.
Ellie để sữa vào trong tủ lạnh và gấp lại các túi đựng đồ.
“Nó sẽ làm việc ở cái bệnh viện đó,” bà tiếp tục. “Ava nói với mẹ các bác sĩ da liễu được tính theo giờ. Vậy cũng tốt, phải không? Để trở về nhà dùng các bữa tối?”
Mẹ cô đang nhìn cô chờ đợi. Bà muốn thấy một phản hồi hay xác nhận về Ava và John. Ellie từ chối thảo luận về hai người họ, và vì vậy cô vẫn im lặng.
“Ba con và mẹ đã rất vui vì John quyết định chuyển về đây. Thật tốt để có chúng ở gần bên.”
“Khi nào Annie về đây ạ?” cô hỏi, lờ đi các bình luận của mẹ cô về Ava.
“Nó không thể rời khỏi San Diego cho tới thứ Ba, nhưng nó sẽ ở đây trong suốt một tuần.”
Ellie kéo ra một cái ghế và ngồi xuống đối diện với mẹ cô. “Mẹ và ba thỉnh thoảng nên tới thăm nó. Đó sẽ là một kỳ nghỉ tuyệt vời cho bố mẹ đấy ạ.”
“Ôi trời, không đâu. Sẽ phải tốn một mớ tiền đấy.”
“Có phải mẹ lo lắng về tài chính?” cô hỏi.
Đó là một câu hỏi ngốc nghếch, cô nghĩ. Mẹ và ba cô lúc nào cũng lo lắng về chuyện tiền bạc. Chỉ nói đến các chi phí cho cuộc sống của cô tất cả những năm qua cũng đủ làm kiệt quệ họ. Các chuyến bay thì với giá cắt cổ.
“Không, không phải. Chúng ta đang tiết kiệm,” bà giải thích. Và chúng ta đủ sống mà.”
“Ngôi nhà trông tuyệt lắm ạ, và ba nói căn hộ cũng đã hoàn thành.”
“Cũng đã đến lúc chúng ta phải làm sạch lại căn nhà cũ kỹ này và sửa chữa lại căn hộ.”
“Mẹ trông tuyệt lắm đó, mẹ.”
Đó là một lời khen chân thành. Mẹ cô là một phụ nữ đẹp. Bà vẫn giữ được thân hình như ngày mới thành hôn. Ava và Annie giống mẹ cấu trúc xương và màu da. Cả ba người bọn họ đều thon thả và có tóc vàng mật ong và đôi mắt xanh dương.”
“Đồ trang điểm mới đấy. Để làm con thấy yên tâm ấy mà.”
Ellie cười. “Cái này mới nghe đó nha. Vậy con sẽ đi mua sắm vài thứ mới được.”
“Nghe này, mẹ biết mẹ đã không muốn nói về chuyện này trước đây, nhưng giờ mẹ quyết định chúng ta cần nói về Ava, để cho rõ ràng trước khi-“
Ellie cắt lời bà. Cô không có tâm trạng để nghe về em gái mình. “Con muốn nói chuyện về ba.”
“Sao lại về ông ấy?”
“Lần cuối cùng ba khám sức khỏe là khi nào ạ? Ông ấy trông không khỏe, mẹ.”
“Đừng để ông ấy nghe con nói thế nhé. Con sẽ làm ông ấy tổn thương đấy.”
“Mẹ-“
“Ông ấy mệt mỏi, chỉ vậy thôi.”
“Có lẽ ba nên dùng đồ trang điểm kỳ diệu của mẹ,” cô nói, rõ ràng có sự cáu giận trong giọng cô.
“Đừng nói giọng đó với mẹ, cô gái,” mẹ cô nói. “Ba cô khỏe. Ông ấy đã đi khám bác sĩ tuần vừa rồi.”
Mẹ cô đã trả lời kiểu tự vệ, và Ellie không hiểu tại sao. Cô đâu có công kích cha mình. Cô chỉ đang lo lắng cho ông ấy thôi mà.
Cô quyết định cũng để chủ đề này qua đi. Danh sách của những điều cô không thể thảo luận đang tăng lên. Tiền bạc và sức khỏe và Ava. Tiếp theo là cái gì nữa đây?
Mẹ cô với tay qua bàn và nắm lấy tay Ellie. “Mẹ rất vui vì con về nhà, và mẹ xin lỗi nếu mẹ có chút nóng nảy với con. Chỉ là do có quá nhiều chuyện phải làm.”
“Con có thể giúp gì không ạ?”
“Ba con muốn sơn lại tất cả các phòng ngủ trước khi các họ hàng đến. Ông ấy đã xong phòng của chúng ta và đang tính làm phòng ăn lớn, ông ấy cũng đã xong hai phòng ngủ trên lầu. Ông ấy vẫn để căn phòng ngủ cũ của Annie. Con có thể giúp ở đó.”
“Con rất vui ạ,” cô nói.
Cha cô bước vào nhà bếp và đặt tay lên vai Ellie.
“Ellie sẽ giúp ông sơn đấy,” mẹ cô nói với ông.
“Tuyệt. Sau khi ba trở về từ trường đại học, chúng ta sẽ giải quyết phòng cũ của Annie với nhau nhé.”
“Con có thể ở phòng con tối nay, Ellie,” mẹ cô nói. “Nhưng sau khi sơn, mẹ không muốn con ở trên lầu cho đến khi mùi sơn bay hết.”
“Ai sẽ ngủ ở căn phòng trên nhà để xe ạ?”
“Có lẽ dì Vivien và dì Cecilia,” cha cô đề nghị.
“Các bậc thang quá dốc cho dì Vivien,” mẹ cô nói.
“Dì ấy cũng phải lên lầu để ở trong các phòng ngủ ở đây,” Ellie chỉ ra.
“Ừ, nhưng các bậc thang này không dốc đứng. Chúng rộng hơn nhiều, và cũng không nhiều bậc lắm.”
“Nếu dì Cecilia không giảm cân, dì ấy cũng không thể bước lên các bậc thang này đâu ạ. Ngoài ra, các dì ấy cũng muốn ở trong nhà với ba và mẹ.”
“Mẹ cũng thấy thế,” bà đồng ý. “Họ thích được ở trong những thứ có độ dày.”
“Sao con không ở trong căn hộ ở nhà để xe nhỉ? Và các dì có thể ở đây trong nhà này.”
“Ba không nghĩ thế. Con đã ở một mình suốt rồi,” ba cô nói.
“Ba, chỉ có mười bước chân từ đây thôi mà,” cô cường điệu. “Nếu con gặp rắc rối, con sẽ hét lên. Ba sẽ nghe thấy con mà.”
Ba cô suy nghĩ. “Ba nghĩ là mình sẽ đặt thêm một ổ khóa nữa…chỉ là để an toàn thôi.”
“Sang vấn đề khác đi, William,” mẹ cô nói.
“Bây giờ, Claire, bà không cần phải nêu ra chuyện đó cho đến khi chúng ta có thời gian để ngồi và nói chuyện với Ellie.”
“Không phải chúng ta đang nói chuyện sao ạ?” Ellie hỏi.
“Một cuộc nói chuyện nghiêm túc,” ba cô nói rõ.
Cô không thích âm thanh này. Lần cuối họ nói chuyện nghiêm túc với nhau, họ đã nói rằng cô không thể về nhà dịp Giáng Sinh được.
Cô quay sang mẹ, “Giải quyết vấn đề gì khác ạ?” cô nghi ngờ hỏi.
“Vì bà đã gợi nó ra, thôi thì chúng ta tiếp tục và cho nó biết luôn đi,” ba cô nói.
“Ava có thể sẽ nghỉ đêm ở đây, đêm trước ngày cưới. Nó không muốn John gặp mình. Nó nói như vậy sẽ không may mắn.”
Ellie không thể cưỡng lại một chút mỉa mai. “Nó sẽ mặc đồ đen? Hay đỏ cho-“
“Nó sẽ mặc một áo choàng trắng,” mẹ cô nói.
“Chuyện lạ đó nha,” Ellie trả lời. “Không phải nó lo sẽ bị sét đánh khi đi vào nhà thờ đó chứ?”
“Con thôi ngay đi,” mẹ cô nói nhanh. “Chuyện đã là quá khứ rồi, và chúng ta phải tìm cách mà tiếp tục thôi.”
Ellie không trả lời. Cha cô ngồi xuống ở cái bàn tròn giữa hai người phụ nữ. “Tiếp tục đi và nói với nó phần còn lại. Cứ nói hết ra đi.”
“Ava vẫn muốn con trong đám cưới.”
“Không,” Ellie trả lời một cách kịch liệt. “Con đã không nói chuyện với nó kể từ lần cuối con ở đây, và cũng đã mười tám tháng rồi. Tại sao nó muốn con trong đám cưới đó chứ? Mẹ, nếu mẹ còn nhớ, nó muốn mẹ nói với con cách đây mấy tháng, và con cũng đã nói với nó là không. Con sẽ không đổi ý đâu. Con chỉ về đây bởi mẹ và ba muốn thế, và con sẽ cố tham dự đám cưới đó, nhưng chỉ vậy thôi.” Lắc đầu, cô thêm vào, “Con không biết tại sao nó không thôi đi.”
“Đã có những tin đồn khủng khiếp về chuyện đã xảy ra, và Ava tin rằng nếu con có trong đám cưới, mọi người sẽ biết đó chỉ là hiểu lầm.”
“Tin đồn? Không phải tin đồn…mà là sự thật, mẹ à. Nó không thể viết lại lịch sử được.”
“Nó nghĩ nó sẽ bị bẽ mặt nếu con không-“
“Đó là lý do mẹ khăng khăng muốn con về nhà cho đám cưới này phải không? Để Ava không bị bẽ mặt?”
“Tất nhiên không phải,” mẹ cô nói. “Chỉ là mọi người đồn, và-“
“Con sẽ không đi đến đám cưới đâu. Con không chắc có thể làm cho bản thân mình đi hay không.”
“Con không phải lo lắng về việc kiếm một chiếc váy phù dâu đâu,” mẹ cô tiếp tục. “Tất cả sẽ mặc váy dài đen, và mỗi chiếc mỗi kiểu. Váy đen nào cũng được.”
“Mẹ, mẹ cần phải nghe con. Con sẽ không tới đám cưới đó đâu.”
Cha cô kết thúc tranh luận. “Thôi nào, Ellie. Chúng ta sẽ đi tới cửa hàng vật liệu để mua thêm một cái ổ khóa, và sau đó còn phải đi đến cửa hàng tạp hóa để con mua đồ cho căn hộ đó nữa.”
“Mẹ sẽ xong bữa tối trong một tiếng rưỡi nữa,” mẹ cô nói. Bà lắc đầu với Ellie và trông buồn buồn. Ellie nghĩ hành động kế tiếp của bà là quẹt vào mắt.
“Gặp lại mẹ sau, mẹ,” Ellie nói khi cô nghiêm túc hôn lên má bà. Sau đó cô thì thầm, “Không làm con chùng lòng đâu, mẹ. Con sẽ không đổi ý đâu.”
Mẹ cô thì thầm trả lại, “Để xem.”
Tác giả :
Julie Garwood