The Ideal Man
Chương 12
Lúc đầu, Ellie căng thẳng với chuyến đi về nhà. Còn giờ thì cô thấy sợ nó.
Cô nằm thao thức nhìn chằm chằm vào những cái bóng hắt lên bức tường từ ngọn đèn đường bên ngoài cửa sổ phòng ngủ. Cô đã thức khuya chuyện trò với dì Millie, và giờ cô không thể ngủ được.
Phòng cô vẫn y như lúc cô đi. Các cuốn sách yêu thích của cô vẫn nằm ngay hàng trên kệ phía trên bàn học. Giường cô vẫn còn tấm trải màu hồng sáng. Trên tủ kéo vẫn là chiếc đèn sứ nhiều màu mà cô và dì Millie đã nhìn thấy tại một chợ trời. Vẫn còn đó những bộ quần áo trong tủ đồ mà cô đã không mặc trong nhiều năm nhưng cô vẫn không thể tự mình đem đi bỏ. Căn phòng này vẫn là một chỗ trú ẩn an toàn của cô.
Nó đã không được như vậy vào lúc đầu. Khi cô được đưa đến gia đình Wheatleys cách đây nhiều năm, cô đã thấy sợ hãi cho một tương lai không chắc chắn, nhưng chú Oliver và dì Millie đã cho cô tất cả những gì cô cần, một môi trường an toàn, yêu thương và thời gian để thích nghi. Họ đã mở rộng cửa nhà và trái tim mình cho cô, và cô sẽ không bao giờ có thể đáp trả được hết sự rộng lượng và lòng tốt của họ. Khi nào cô còn ở trong nhà họ, cô còn cảm thấy được bảo vệ.
Tuy nhiên, Winston Falls vẫn sẽ luôn là ngôi nhà thực sự của cô. Các chuyến về thăm đã thường xuyên hơn trong những năm qua, và cô thường không thể chờ để được trở lại gặp gia đình mình. Nhưng lần này thì khác.
Đã gần mười tám tháng kể từ chuyến trở về Winston Falls lần cuối, và nó đã kết thúc trong thảm họa. Cô đã đưa chồng sắp cưới, John Noble, về nhà để gặp ba mẹ và em gái Ava của cô. Tất cả đều có vẻ thích John rất nhiều – đặc biệt là Ava – và mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp cho đến ngày thứ hai, cái ngày mà Ellie đột ngột hủy bỏ hôn ước và bay trở lại căn hộ của cô một mình.
Ba mẹ cô biết chuyện gì đã xảy ra – họ ở trong phòng khách khi Ellie đi lên lầu và mở nhầm cửa – và họ đã thấy xấu hổ và nhục nhã. Ava khẳng định cô không bao giờ có ý làm tổn thương ai, nhưng đã quá muộn cho những lời xin lỗi.
Mẹ của họ đã không biết phải làm gì về tình huống này. Sau khi bỏ chạy về nhà sau vài tiếng đồng hồ, cô đã quyết định là sẽ không bao giờ nhắc tới sự việc khó chịu này nữa. Ba của họ đã không muốn phải đứng về bên nào, vì thế ông quyết định để các cô con gái của mình tự xử với nhau. Ông đã có một cuộc nói chuyện dài với Ava và sau đó bỏ qua chuyện đó.
Ellie cảm thấy bị tổn thương kinh khủng, nhưng khi đã trở về lại căn hộ của mình, cô đã tha thứ cho ba mẹ vì đã không ném Ava ra khỏi nhà. Khi đã bình tĩnh, Ellie nhận ra mình đã sai khi muốn họ phải lựa chọn đứa con gái nào. Cô đã thông cảm cho họ, đặc biệt là ba cô. Người cha tội nghiệp của cô đã phải khổ sở nhiều vì cô. Có lần cô đã nói với ông rằng cô là một cái gai vĩnh viễn trong cạnh sườn ông ngay từ ngày cô sinh ra, và ông đã phá lên cười vui vẻ.
“Con, cô gái trẻ, hãy làm cho cuộc sống nhiều thú vị hơn,” ông đã nói với cô.
Cô không chắc chắn về điều đó lắm. Cô biết ông đã không lúc nào rảnh rỗi với cô. Lên ba tuổi, cô đã đọc và làm được những phép tính đơn giản, và từ vựng của cô còn tốt hơn cả nhiều người lớn. Lên năm tuổi, cô được coi là một thần đồng. Cha cô nhận thức được mình phải có trách nhiệm phải bảo vệ cô khỏi bị khai thác quá nhiều. Bởi vì ông là một giáo sư trong khoa toán ở một trường đại học địa phương, ông có thể làm cho Ellie không bị chán bởi một thời khóa biểu dày đặc với những giáo sư khác ở các bộ môn lịch sử, xã hội học, văn học Anh, giải phẫu học, và bất kỳ môn học nào khác mà cô quan tâm.
Ba mẹ cô đã cố gắng làm cho cuộc sống của cô bình thường nhất có thể, nhưng đó là một chuyện khó khăn. Cô chỉ mới lên mười khi bước vào trường trung học Sacred Heart. Các khía cạnh xã hội ở trường trung học đã gây khó khăn cho cô bởi cô trẻ hơn nhiều so với các học sinh khác, đặc biệt là các cậu nam sinh lớn tuổi hơn phải đề phòng cô.
Ba cô tin ông đã làm một điều tốt là giúp cô sống vui vẻ và bình thường cho đến khi Evan Patterson xuất hiện. Patterson đã làm cho cuộc sống của họ bị đảo ngược và kéo họ đến địa ngục.
Từ lúc hắn nhìn thấy cô ở trại hè khoa học, Patterson mười bảy tuổi đã bị ám ảnh. Dù vậy, cô đã không nhận ra cho đến khi hắn ta bắt đầu đi đi lại lại trước cửa nhà cô. Ngay sau đó, cô bắt đầu nhận được các bức ảnh của hắn ta và các bức thư tình. Khi cô đưa chúng cho ba mình, ông lo ngại cho sự quan tâm của một thằng bé lớn tuổi hơn rất nhiều so với Ellie. Ông đã gọi cho ba mẹ Evan để nói về mối lo ngại của mình, nhưng được bảo rằng đó là một cậu bé trầm tính và nhút nhát, và bởi vì cậu ta cũng là một học sinh tài năng như Ellie, nên có khả năng cậu ta chỉ dành nhiều ngưỡng mộ cho thành tích học tập của cô bé mà thôi. Mặc cho những lời tán dương cho con trai của họ, ba của Ellie vẫn không yên tâm. Ông phản hồi bằng cách nhờ hai học sinh lớn tuổi đi kèm với cô hàng ngày đến trường.
Lần đầu tiên Patterson đã tiếp xúc riêng với Ellie trong giờ ăn ở trường học. Cô đã đi ra ngoài và ngồi trên một chiếc ghế dài gần đài phun nước, ăn một trái táo. Patterson đột ngột bước đến. Hắn ta nói với cô hắn cần nói chuyện với cô bởi vì cô đã không trả lời các bức thư của hắn. Hắn dường như rất kích động. Ellie cố không để hắn nhìn thấy sự sợ hãi của mình khi cô bảo hắn đừng viết thư cho cô nữa, nhưng sự từ chối của cô chỉ làm hắn thêm giận dữ. Khi Patterson tóm lấy cô, cô đã hét lên. Một giám thị trường học đã lập tức cố ngăn hắn lại, nhưng Patterson lớn so với tuổi và rất khỏe. Hắn đã đánh cô ấy té xuống đất và cố lôi Ellie đi với hắn.
Sự trợ giúp đến từ người gây ngạc nhiên nhất – Spike Bennet, hay còn gọi là kẻ khủng bố thị trấn này, như các nữ tu hay gọi cậu ta. Cậu ta là một kẻ chuyên gây rối và tự hào về nó. Sacred Heart còn giữ cậu ta là học sinh của trường bởi cha cậu ta đã quyên góp khá nhiều tiền và cũng vì các bà xơ thích sửa đổi những lầm lỗi. Họ quyết tâm sẽ hoán cải cậu ta, nhưng họ không được nhiều thành công. Cậu ta bị nguyền rủa và liên tục đánh nhau, thường chỉ là cho vui. Nhưng hôm đó, Spike trở thành anh hùng của Ellie. Cậu ta đã cản Patterson lại và giải thoát cho Ellie. Trong khi Patterson đấm đá cậu ấy, Spike hét kêu Ellie chạy đi.
Ellie đã không bỏ chạy. Cô đã ném mình lên Patterson và đánh hắn với các nắm đấm của cô. Các học sinh khác chạy đi, và dẫn đến ba nam sinh to lớn để bắt Patterson nằm xuống cho đến khi cảnh sát đến. Spike được đưa đến bệnh viện cho các mũi khâu.
Vì Patterson chưa từng gây ra bất kỳ rắc rối nào trước đây, nên các thẩm phán đã khoan hồng cho cậu ta. Cậu ta được lệnh đi kiểm tra tâm thần và điều trị bắt buộc trong sáu tháng. Ba của Ellie, tuy vậy, vẫn không hài lòng. Ông đã đi đến các cơ quan có thẩm quyền và yêu cầu được một lệnh cấm. Trong tuần tiếp theo, thời khóa biểu của Ellie thay đổi và cô đã rời khỏi Sacred Heart để đi tham dự các lớp học tại trường đại học, vì vậy Evan chưa bao giờ tiếp xúc được với cô ở trường học một lần nữa, nhưng ác mộng của cô chỉ mới bắt đầu.
Lệnh cấm không phát huy tác dụng lắm. Patterson tiếp tục theo dõi cô. Sự tôn sùng của anh ta đã biến thành sự sách nhiễu, và sự sách nhiều này cũng đã biến thành những đe dọa. Mặc cho các biện pháp phòng ngừa của ba mẹ cô áp dụng để bảo vệ cô, Ellie vẫn có điểm yếu, và Patterson đã tìm được cách để tiếp cận đủ gần để tấn công cô. Các nhà chức trách đã có thể chính thức kết tội hắn ta, nhưng mỗi lần như vậy, các luật sư lại dàn xếp được một thỏa thuận để đưa anh ta đi điều trị. Ngoài lệnh cấm ra, các cảnh sát bất lực để làm gì được hắn ta. Ba mẹ Ellie đã làm mọi thứ có thể để bảo vệ cô, luôn chắc chắn rằng cô không bao giờ được một mình khi cô ra khỏi nhà. Nhưng ngay cả điều đó cũng không tránh được cái ngày kinh khủng khi cuối cùng hắn ta cũng bắt được cô từ sự bảo vệ và đánh cô đến thừa chết thiếu sống.
Patterson cuối cùng cũng bị bắt giữ, nhưng ba mẹ cô được khuyên là có khả năng lớn hắn sẽ được chuyển đến một bệnh viên tâm thần tư nhân – ba mẹ hắn sẽ chịu phí – và hắn có thể sẽ được tự do sớm hơn nhiều. Vì vậy ba và mẹ cô đã làm một quyết định khó khắn trong cuộc đời hai người, đó là gởi con gái mình đi xa, để giấu cô khỏi một tên điên. Một người bạn trong FBI đã giúp họ tìm thấy gia đình Wheatleys, đang sống cách đây tám trăm dặm. Ba Ellie rất hài lòng bởi vì cả hai người họ đều là giáo viên. Họ là người tốt, yêu thương mọi người và là một món quà Chúa đã cho Ellie.
Khi Ellie được xuất viện, mẹ cô đã đi cùng cô đến nhà Wheatleys và ở đó cho đến khi Ellie phục hồi được sức khỏe và đã trở nên thoải mái hơn với những người giám hộ mới của mình. Sau vài năm Ellie đã được phép trở về nhà trong những chuyến về thăm ngắn ngủi, nhưng điều đó chỉ xảy ra khi ba mẹ cô đã đảm bảo rằng Patterson không được tự do. Mặc dù chi phí cho các chuyến bay là một gánh nặng tài chính, nhưng nó cũng đáng để con gái về với họ. Nhiều thứ đã thay đổi đáng kể, tuy vậy, Patterson đã được chuyển đến một viện tâm thần tư nhân khác và được phép về nhà cuối tuần. Điều đó có nghĩa là Ellie vẫn còn phải tránh xa ra.
Ba cô không muốn cô cảm thấy bị cô lập từ gia đình mình, nên trong mấy năm qua ông đều duy trì việc nói chuyện với cô mỗi ngày. Mẹ cô cũng vậy. Ava và Annie vẫn giữ liên lạc qua email và tin nhắn.
Cuối cùng thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Ellie chọn khoa chấn thương như là một ơn gọi của cô, có nghĩa là có những giờ bất tận ở bệnh viện. Cũng không thể được chuyện trò dài dòng hơn nữa. Chỉ cần một lời chào nhanh, nói yêu ba mẹ, và tạm biệt. Với Ellie, vậy là đủ.
Cô yêu gia dình mình và thường sung sướng khi có cơ hội được ở với họ lần nữa, nhưng trở về nhà lần này có một cảm giác khác biệt. Sau thất bại của chuyến thăm nhà lần vừa rồi, cô không biết mình phải đối mặt với những gì nữa. Mọi người chắc sẽ mong cô hớn hở vui mừng để chúc mừng cho ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời em gái cô?
Và còn Patterson nữa? Hắn ta luôn ở đằng sau tâm trí cô. Hắn có đang tìm kiếm cô không? Một ngày nào đó hắn ta sẽ lại xuất hiện? Bây giờ hắn đã biến mất, nỗi sợ của Ellie chỉ là đang bị thổi phồng lên. Nhưng hắn đang ở đâu? Và hắn đang có kế hoạch gì?
Cô nằm thao thức nhìn chằm chằm vào những cái bóng hắt lên bức tường từ ngọn đèn đường bên ngoài cửa sổ phòng ngủ. Cô đã thức khuya chuyện trò với dì Millie, và giờ cô không thể ngủ được.
Phòng cô vẫn y như lúc cô đi. Các cuốn sách yêu thích của cô vẫn nằm ngay hàng trên kệ phía trên bàn học. Giường cô vẫn còn tấm trải màu hồng sáng. Trên tủ kéo vẫn là chiếc đèn sứ nhiều màu mà cô và dì Millie đã nhìn thấy tại một chợ trời. Vẫn còn đó những bộ quần áo trong tủ đồ mà cô đã không mặc trong nhiều năm nhưng cô vẫn không thể tự mình đem đi bỏ. Căn phòng này vẫn là một chỗ trú ẩn an toàn của cô.
Nó đã không được như vậy vào lúc đầu. Khi cô được đưa đến gia đình Wheatleys cách đây nhiều năm, cô đã thấy sợ hãi cho một tương lai không chắc chắn, nhưng chú Oliver và dì Millie đã cho cô tất cả những gì cô cần, một môi trường an toàn, yêu thương và thời gian để thích nghi. Họ đã mở rộng cửa nhà và trái tim mình cho cô, và cô sẽ không bao giờ có thể đáp trả được hết sự rộng lượng và lòng tốt của họ. Khi nào cô còn ở trong nhà họ, cô còn cảm thấy được bảo vệ.
Tuy nhiên, Winston Falls vẫn sẽ luôn là ngôi nhà thực sự của cô. Các chuyến về thăm đã thường xuyên hơn trong những năm qua, và cô thường không thể chờ để được trở lại gặp gia đình mình. Nhưng lần này thì khác.
Đã gần mười tám tháng kể từ chuyến trở về Winston Falls lần cuối, và nó đã kết thúc trong thảm họa. Cô đã đưa chồng sắp cưới, John Noble, về nhà để gặp ba mẹ và em gái Ava của cô. Tất cả đều có vẻ thích John rất nhiều – đặc biệt là Ava – và mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp cho đến ngày thứ hai, cái ngày mà Ellie đột ngột hủy bỏ hôn ước và bay trở lại căn hộ của cô một mình.
Ba mẹ cô biết chuyện gì đã xảy ra – họ ở trong phòng khách khi Ellie đi lên lầu và mở nhầm cửa – và họ đã thấy xấu hổ và nhục nhã. Ava khẳng định cô không bao giờ có ý làm tổn thương ai, nhưng đã quá muộn cho những lời xin lỗi.
Mẹ của họ đã không biết phải làm gì về tình huống này. Sau khi bỏ chạy về nhà sau vài tiếng đồng hồ, cô đã quyết định là sẽ không bao giờ nhắc tới sự việc khó chịu này nữa. Ba của họ đã không muốn phải đứng về bên nào, vì thế ông quyết định để các cô con gái của mình tự xử với nhau. Ông đã có một cuộc nói chuyện dài với Ava và sau đó bỏ qua chuyện đó.
Ellie cảm thấy bị tổn thương kinh khủng, nhưng khi đã trở về lại căn hộ của mình, cô đã tha thứ cho ba mẹ vì đã không ném Ava ra khỏi nhà. Khi đã bình tĩnh, Ellie nhận ra mình đã sai khi muốn họ phải lựa chọn đứa con gái nào. Cô đã thông cảm cho họ, đặc biệt là ba cô. Người cha tội nghiệp của cô đã phải khổ sở nhiều vì cô. Có lần cô đã nói với ông rằng cô là một cái gai vĩnh viễn trong cạnh sườn ông ngay từ ngày cô sinh ra, và ông đã phá lên cười vui vẻ.
“Con, cô gái trẻ, hãy làm cho cuộc sống nhiều thú vị hơn,” ông đã nói với cô.
Cô không chắc chắn về điều đó lắm. Cô biết ông đã không lúc nào rảnh rỗi với cô. Lên ba tuổi, cô đã đọc và làm được những phép tính đơn giản, và từ vựng của cô còn tốt hơn cả nhiều người lớn. Lên năm tuổi, cô được coi là một thần đồng. Cha cô nhận thức được mình phải có trách nhiệm phải bảo vệ cô khỏi bị khai thác quá nhiều. Bởi vì ông là một giáo sư trong khoa toán ở một trường đại học địa phương, ông có thể làm cho Ellie không bị chán bởi một thời khóa biểu dày đặc với những giáo sư khác ở các bộ môn lịch sử, xã hội học, văn học Anh, giải phẫu học, và bất kỳ môn học nào khác mà cô quan tâm.
Ba mẹ cô đã cố gắng làm cho cuộc sống của cô bình thường nhất có thể, nhưng đó là một chuyện khó khăn. Cô chỉ mới lên mười khi bước vào trường trung học Sacred Heart. Các khía cạnh xã hội ở trường trung học đã gây khó khăn cho cô bởi cô trẻ hơn nhiều so với các học sinh khác, đặc biệt là các cậu nam sinh lớn tuổi hơn phải đề phòng cô.
Ba cô tin ông đã làm một điều tốt là giúp cô sống vui vẻ và bình thường cho đến khi Evan Patterson xuất hiện. Patterson đã làm cho cuộc sống của họ bị đảo ngược và kéo họ đến địa ngục.
Từ lúc hắn nhìn thấy cô ở trại hè khoa học, Patterson mười bảy tuổi đã bị ám ảnh. Dù vậy, cô đã không nhận ra cho đến khi hắn ta bắt đầu đi đi lại lại trước cửa nhà cô. Ngay sau đó, cô bắt đầu nhận được các bức ảnh của hắn ta và các bức thư tình. Khi cô đưa chúng cho ba mình, ông lo ngại cho sự quan tâm của một thằng bé lớn tuổi hơn rất nhiều so với Ellie. Ông đã gọi cho ba mẹ Evan để nói về mối lo ngại của mình, nhưng được bảo rằng đó là một cậu bé trầm tính và nhút nhát, và bởi vì cậu ta cũng là một học sinh tài năng như Ellie, nên có khả năng cậu ta chỉ dành nhiều ngưỡng mộ cho thành tích học tập của cô bé mà thôi. Mặc cho những lời tán dương cho con trai của họ, ba của Ellie vẫn không yên tâm. Ông phản hồi bằng cách nhờ hai học sinh lớn tuổi đi kèm với cô hàng ngày đến trường.
Lần đầu tiên Patterson đã tiếp xúc riêng với Ellie trong giờ ăn ở trường học. Cô đã đi ra ngoài và ngồi trên một chiếc ghế dài gần đài phun nước, ăn một trái táo. Patterson đột ngột bước đến. Hắn ta nói với cô hắn cần nói chuyện với cô bởi vì cô đã không trả lời các bức thư của hắn. Hắn dường như rất kích động. Ellie cố không để hắn nhìn thấy sự sợ hãi của mình khi cô bảo hắn đừng viết thư cho cô nữa, nhưng sự từ chối của cô chỉ làm hắn thêm giận dữ. Khi Patterson tóm lấy cô, cô đã hét lên. Một giám thị trường học đã lập tức cố ngăn hắn lại, nhưng Patterson lớn so với tuổi và rất khỏe. Hắn đã đánh cô ấy té xuống đất và cố lôi Ellie đi với hắn.
Sự trợ giúp đến từ người gây ngạc nhiên nhất – Spike Bennet, hay còn gọi là kẻ khủng bố thị trấn này, như các nữ tu hay gọi cậu ta. Cậu ta là một kẻ chuyên gây rối và tự hào về nó. Sacred Heart còn giữ cậu ta là học sinh của trường bởi cha cậu ta đã quyên góp khá nhiều tiền và cũng vì các bà xơ thích sửa đổi những lầm lỗi. Họ quyết tâm sẽ hoán cải cậu ta, nhưng họ không được nhiều thành công. Cậu ta bị nguyền rủa và liên tục đánh nhau, thường chỉ là cho vui. Nhưng hôm đó, Spike trở thành anh hùng của Ellie. Cậu ta đã cản Patterson lại và giải thoát cho Ellie. Trong khi Patterson đấm đá cậu ấy, Spike hét kêu Ellie chạy đi.
Ellie đã không bỏ chạy. Cô đã ném mình lên Patterson và đánh hắn với các nắm đấm của cô. Các học sinh khác chạy đi, và dẫn đến ba nam sinh to lớn để bắt Patterson nằm xuống cho đến khi cảnh sát đến. Spike được đưa đến bệnh viện cho các mũi khâu.
Vì Patterson chưa từng gây ra bất kỳ rắc rối nào trước đây, nên các thẩm phán đã khoan hồng cho cậu ta. Cậu ta được lệnh đi kiểm tra tâm thần và điều trị bắt buộc trong sáu tháng. Ba của Ellie, tuy vậy, vẫn không hài lòng. Ông đã đi đến các cơ quan có thẩm quyền và yêu cầu được một lệnh cấm. Trong tuần tiếp theo, thời khóa biểu của Ellie thay đổi và cô đã rời khỏi Sacred Heart để đi tham dự các lớp học tại trường đại học, vì vậy Evan chưa bao giờ tiếp xúc được với cô ở trường học một lần nữa, nhưng ác mộng của cô chỉ mới bắt đầu.
Lệnh cấm không phát huy tác dụng lắm. Patterson tiếp tục theo dõi cô. Sự tôn sùng của anh ta đã biến thành sự sách nhiễu, và sự sách nhiều này cũng đã biến thành những đe dọa. Mặc cho các biện pháp phòng ngừa của ba mẹ cô áp dụng để bảo vệ cô, Ellie vẫn có điểm yếu, và Patterson đã tìm được cách để tiếp cận đủ gần để tấn công cô. Các nhà chức trách đã có thể chính thức kết tội hắn ta, nhưng mỗi lần như vậy, các luật sư lại dàn xếp được một thỏa thuận để đưa anh ta đi điều trị. Ngoài lệnh cấm ra, các cảnh sát bất lực để làm gì được hắn ta. Ba mẹ Ellie đã làm mọi thứ có thể để bảo vệ cô, luôn chắc chắn rằng cô không bao giờ được một mình khi cô ra khỏi nhà. Nhưng ngay cả điều đó cũng không tránh được cái ngày kinh khủng khi cuối cùng hắn ta cũng bắt được cô từ sự bảo vệ và đánh cô đến thừa chết thiếu sống.
Patterson cuối cùng cũng bị bắt giữ, nhưng ba mẹ cô được khuyên là có khả năng lớn hắn sẽ được chuyển đến một bệnh viên tâm thần tư nhân – ba mẹ hắn sẽ chịu phí – và hắn có thể sẽ được tự do sớm hơn nhiều. Vì vậy ba và mẹ cô đã làm một quyết định khó khắn trong cuộc đời hai người, đó là gởi con gái mình đi xa, để giấu cô khỏi một tên điên. Một người bạn trong FBI đã giúp họ tìm thấy gia đình Wheatleys, đang sống cách đây tám trăm dặm. Ba Ellie rất hài lòng bởi vì cả hai người họ đều là giáo viên. Họ là người tốt, yêu thương mọi người và là một món quà Chúa đã cho Ellie.
Khi Ellie được xuất viện, mẹ cô đã đi cùng cô đến nhà Wheatleys và ở đó cho đến khi Ellie phục hồi được sức khỏe và đã trở nên thoải mái hơn với những người giám hộ mới của mình. Sau vài năm Ellie đã được phép trở về nhà trong những chuyến về thăm ngắn ngủi, nhưng điều đó chỉ xảy ra khi ba mẹ cô đã đảm bảo rằng Patterson không được tự do. Mặc dù chi phí cho các chuyến bay là một gánh nặng tài chính, nhưng nó cũng đáng để con gái về với họ. Nhiều thứ đã thay đổi đáng kể, tuy vậy, Patterson đã được chuyển đến một viện tâm thần tư nhân khác và được phép về nhà cuối tuần. Điều đó có nghĩa là Ellie vẫn còn phải tránh xa ra.
Ba cô không muốn cô cảm thấy bị cô lập từ gia đình mình, nên trong mấy năm qua ông đều duy trì việc nói chuyện với cô mỗi ngày. Mẹ cô cũng vậy. Ava và Annie vẫn giữ liên lạc qua email và tin nhắn.
Cuối cùng thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Ellie chọn khoa chấn thương như là một ơn gọi của cô, có nghĩa là có những giờ bất tận ở bệnh viện. Cũng không thể được chuyện trò dài dòng hơn nữa. Chỉ cần một lời chào nhanh, nói yêu ba mẹ, và tạm biệt. Với Ellie, vậy là đủ.
Cô yêu gia dình mình và thường sung sướng khi có cơ hội được ở với họ lần nữa, nhưng trở về nhà lần này có một cảm giác khác biệt. Sau thất bại của chuyến thăm nhà lần vừa rồi, cô không biết mình phải đối mặt với những gì nữa. Mọi người chắc sẽ mong cô hớn hở vui mừng để chúc mừng cho ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời em gái cô?
Và còn Patterson nữa? Hắn ta luôn ở đằng sau tâm trí cô. Hắn có đang tìm kiếm cô không? Một ngày nào đó hắn ta sẽ lại xuất hiện? Bây giờ hắn đã biến mất, nỗi sợ của Ellie chỉ là đang bị thổi phồng lên. Nhưng hắn đang ở đâu? Và hắn đang có kế hoạch gì?
Tác giả :
Julie Garwood