Thế Hôn
Chương 65: Chuyện xưa
Lâm Cẩn Dung trầm mặc cùng Trí Bình, Trí Thanh nói chuyện, đội đấu lạp lên, dẫn theo các ma ma cùng Lệ Chi cùng Quế Viên rõ ràng đang có mâu thuẫn trở về thôn trang.
Mới vào cửa, chỉ thấy Miêu Nha lúc trước nàng sai đi tìm Lâm Thế Toàn “Xẹt” một chút như bóng ma từ bên cạnh chui ra, một bên hướng nàng chớp mắt một bên nói: “Tiểu thư, có khách. Lục gia biểu thiếu gia mang theo tiểu thư đồng du sơn ngoạn thủy, gặp phải cây cầu gỗ bị mục nên rơi xuống sông. Ca ca ta đi bắt cá hoa đào vừa mới gặp được, cứu bọn họ lên. Lúc này phu nhân đang cùng biểu thiếu gia nói chuyện, bảo người trở về liền qua đó.”
Nhìn Miêu Nha cười hì hì thoải mái, Lâm Cẩn Dung hiểu được Lục Giam không đem chân tướng nói ra. Nhưng không lập tức tới chỗ của Đào thị, mà trở về phòng của mình, đối diện với cây mai vàng ngoài cửa sổ đã muốn héo tàn nẩy mầm mà ngẩn người.
“Tiểu thư nếu không muốn qua đó, không bằng đi rửa chân rồi nằm nghỉ, ta sẽ đến nói với phu nhân người mệt mỏi, khi nào dùng cơm chiều thì qua đó?” Lệ Chi không biết hôm nay Lâm Cẩn Dung bên ngoài gặp sự tình gì, nhưng nhìn thấy hài của nàng ẩm ướt dính đầy bùn đất cùng biểu tình tối tăm, cũng có thể đoán được nàng không vui vẻ. Sau lại thấy nàng phái Miêu Nha ra ngoài tìm Lâm Thế Toàn, nên đoán được vài phần — hơn phân nửa chủ tớ Lục Giam rơi xuống nước cùng nàng có liên quan. Lúc này thấy Lâm Cẩn Dung như vậy, theo bản năng đoán là nàng không dám đi qua.
“Ân.” Lâm Cẩn Dung lúc này xác thực cũng không muốn nhìn thấy gương mặt của Lục Giam, nàng cần bình phục một chút tâm tình. Hơn nữa đã đi một lúc lâu, tâm tình lúc lên cao lúc xuống thấp, xác thực đúng là cực kỳ mệt mỏi, gối lên gối không biết khi nào thì đi vào giấc ngủ.
Trời âm u, đất cứng rắn, cỏ lau khô vàng, thần miếu im ắng đứng sừng sững trong gió lạnh, chung quanh nạn dân khóc lóc chạy trốn.
Trước mắt, trong tuyết rơi trắng xóa có máu tươi chói mắt, toàn một màu đỏ.
Lệ Chi hốt hoảng kêu: “Chạy mau, chạy mau……”
Nàng liều mạng trốn, liều mạng chạy, chân đau quá, ngực giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, cháy sạch lục phủ ngũ tạng cùng cổ họng co rút đau đớn……
“Tê……” Lâm Cẩn Dung đau ngồi dậy, có chút mê man nhìn hoàn cảnh chung quanh.
Ngày tàn về phía tây, ngoài cửa sổ cảnh vật ôn hòa, dưới cửa sổ có tháp làm bằng gỗ bạch đằng sắc xanh nhạt nửa mới nửa cũ, ở một góc sáng sủa có lư hương sứ men xanh khắc hoa văn đang tỏa ra bách hoa hương, trên bàn có bình hoa đào sáng lạn in hình mỹ nhân, hết thảy đều nói cho nàng biết, nàng đang nằm trong phòng của mình.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng ôm chặt chăn, nhìn chằm hoa mai thêu trên chăn ngẩn người. Nàng gần đây bận việc ở thôn trang, rất ít khi nhớ tới chuyện kiếp trước, nhưng giấc mộng vừa rồi, lại chân thật đến vậy, thậm chí cảnh sắc cũng không hề bị biến hình vặn vẹo như trong giấc mộng bình thường.
Nàng kiệt lực không muốn nhớ tới cảnh tượng kia, nhưng nó lại luôn cố chấp hiện lên trước mắt nàng.
Trong mấy ngày chờ Lục Giam quay lại, trong ấn tượng của nàng là những ngày rét lạnh nhất đối với cả hai kiếp. Mỗi ngày luôn luôn chờ thuyền nạn dân đi qua, đem mọi thứ trong thần miếu có thể nhóm lửa chống lạnh đều dùng hết sạch. Đem quần áo mặc trên người tượng miếu cùng trướng màn kéo xuống, đem cửa gỗ, cửa sổ, bàn thờ, ngay tại trong đại điện đốt lên đống lửa. Ở trên đống lửa nấu canh hầm dược nướng bánh, chung quanh tràn ngập hương vị quái dị cùng tiếng khóc của hài tử, thanh âm của các lão nhân một tiếng cao một tiếng thấp rên hừ hừ, cùng với các nam nhân tức giận mắng chửi, các nữ nhân cúi đầu oán giận.
Nàng cùng Lệ Chi xem như may mắn, không bị ở chung với những người đó. Thời điểm không phải ra ngoài, các nàng đều tránh ở trong thần miếu kia ẩn nấp, ông từ (người trông miếu) cùng dưỡng nữ của hắn đem cửa khóa lại, dồn thêm mấy đống cỏ khô, thế giới bên ngoài hoàn toàn ngăn cách với các nàng. Tuy rằng không có chậu than sưởi ấm, chăn đệm cũng thực đơn bạc, nhưng chủ tớ hai người gắt gao tựa vào nhau, cũng không cảm thấy lạnh lẽo, cũng không lo lắng ai sẽ đến quấy nhiễu các nàng, cơm canh tuy rằng đạm bạc, lại có thể ăn no, nàng thật sự thỏa mãn.
Có điều nàng luôn luôn lo lắng, nhìn thấy vô số người đi rồi lại đến, cũng vẫn không nhìn thấy một gương mặt quen thuộc nào, không thể nào hỏi thăm tình hình người nhà và Lục Giam. Thẳng đến buổi sáng ngày hôm đó, ánh mắt các nàng phát sáng, rốt cuộc đã gặp người quen, đó là một người tên là Lục Tích là bàng chi đệ tử (đệ tử nhánh hệ) của Lục gia.
Lục Tích tuy là bàng chi đệ tử, trong nhà bần hàn, nhưng lúc trước cũng thường xuyên qua lại với Lục gia, thẳng đến khi Lục Luân chết, Lục gia trong một khoảng thời gian dài đều đóng cửa không tiếp khách, lúc này mới không thấy hắn đến. Nàng cùng Lục Tích mặc dù không quen biết, chỉ là gặp qua vài lần, nhưng trong tình cảnh bấp bênh hiện nay, thời khắc mà mỗi người đều cảm thấy bất an, thấy một gương mặt của người trong tộc trong lòng so với bình thường càng vui mừng hơn, thân thiết hơn.
Nàng kinh hỉ bảo Lệ Chi gọi Lục Tích vào hỏi thăm.
Thời điểm Lục Tích nhìn thấy chủ tớ các nàng, rõ ràng lắp bắp kinh hãi: “Nhị tẩu sao còn ở đây?”
Nàng đầy cõi lòng hy vọng hỏi thăm hắn tin tức của người nhà và Lục Giam, Lục Tích thực rõ ràng nói cho nàng rằng, chỉ biết là Lâm gia cũng gặp tai họa, nhưng không thấy người Lâm gia đâu. Thời điểm nói đến Lục Giam lại nhìn nàng chậm chạp không nói, hồi lâu thở dài nói: “Nhị tẩu, tình huống thật sự nguy cấp, loạn phỉ sẽ đuổi tới đây giết người, tẩu đừng chờ nữa, không bằng trước đi theo ta, sau đó sẽ cùng Nhị ca hội hợp. Ta tuy rằng bất tài, cũng không có bản sự, nhưng tốt xấu cũng có thể chiếu cố được hai nữ tử chu toàn.”
Nàng ngốc nghếch, không hiểu hàm ý trong lời hắn, chỉ lắc đầu: “Không được, ta đã đáp ứng sẽ chờ Nhị ca của ngươi. Hắn nếu tìm không thấy ta thì phải làm sao bây giờ?”
“Nhị tẩu a……” Lục Tích thở dài một tiếng, lắc đầu, muốn nói lại thôi, vẻ mặt thương hại.
Nàng theo bản năng cảm thấy sợ hãi, trong lòng khẩn trương, thanh âm run run nói: “Như thế nào?”
Lục Tích thở dài: “Không có việc gì, không có việc gì, các người trước trốn đi là được, thoát khỏi tai họa lần này, ta sẽ giúp tẩu tìm Nhị ca. Ở trên núi sâu không lo không có củi đốt. Loạn phỉ mà tràn đến đây thì thật dọa người.”
Hắn càng không nói, nàng càng sợ hãi, nghĩ đến Lục Giam chẳng lẽ đã gặp bất trắc, đau khổ cầu xin hắn nhất định phải nói ra.
“Ta thật không đành lòng nói với tẩu…… Nhưng Nhị ca.., ta chính mắt nhìn thấy, hắn mang theo Tam bá phụ cùng Tam bá mẫu ngồi xe lừa hướng một con đường khác đi rồi, lúc này sợ là đã qua sông.”
Tin tức này, giống như sét đánh giữa trời quang, chấn đắc khiến trong đầu nàng trong khoảnh khắc trở nên trống rỗng, nàng không tin, rõ ràng hắn đem hơn phân nửa số tiền cùng ngọc bội trên người đưa cho nàng, lại phó thác ông từ chiếu cố nàng, còn thỉnh ông từ hỗ trợ tìm nhà đò, hắn sao có thể có thể cứ như vậy bỏ mặc nàng? Chẳng lẽ số tiền kia cùng ngọc bội là để nàng tìm cách sống sót? Tìm thuyền cũng là ngụy trang? Hắn kỳ thật muốn nàng tin tưởng hắn nhất định sẽ trở về?
Sau đó nàng chỉ nhìn thấy môi Lục Tích càng không ngừng mở ra khép vào, hình như đang an ủi nàng, lại hình như đang khuyên nàng cùng Lệ Chi chạy trốn theo hắn. Lệ Chi lôi kéo nàng dùng sức lay động, lớn tiếng gọi tên nàng, nàng miễn cưỡng hồi phục tinh thần, ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi Lục Tích: “Có thật đúng đó là hắn hay không?”
Lục Tích cười khổ: “Nhị tẩu, ta lúc trước không dám nói sợ tẩu không tin. Xem đi, quả nhiên không tin mà. Ta cần gì phải lừa tẩu a? Ta hỏi tẩu, Nhị ca ta có phải mặc áo choàng màu thiên thanh viền lông chồn trắng, trên chân là hài da đen, trên đầu mang khăn kết màu xanh đúng không?” Lại tùy tay túm bằng hữu bên người: “Ta hỏi ngươi, ngày hôm trước chúng ta có phải nhìn thấy Lục Nhị ca cùng hai lão nhân ngồi xe lừa hướng phía nam kia đi đúng hay không?”
Bằng hữu của hắn mặc dù nàng không biết, nhưng người này biểu tình cũng là vạn phần khẳng định: “Đúng vậy, chúng ta tận mắt thấy. Còn gọi hắn, nhưng hắn làm bộ không hề nghe thấy.”
Lệ Chi run run thanh âm nói: “Có thể hay không nhìn lầm rồi a?”
“Nhìn lầm rồi?” Lục Tích cười lạnh: “Chúng ta là thân thích, không phải kẻ thù, ta lừa các người làm cái gì? Có nguyện ý đi theo chúng ta hay không là quyền của các người. Ta thấy đều là tộc nhân, các người lại là hai nữ tử mới bằng lòng quản việc này, bằng không ta chỉ cần lo cho bản thân chẳng tốt hơn sao?”
Bằng hữu của hắn bước lên phía trước hoà giải: “Cần gì phải tức giận như vậy? Tẩu tử không ngại cẩn thận suy nghĩ đi, loạn phỉ lập tức sẽ đến đây, nếu không đi sẽ không kịp. Các ngươi là hai nữ tử độc thân, phu nhân lại tuổi trẻ mỹ mạo, nếu không có ai che chở, sợ là không tốt, nơi này đã không còn thuyền, chúng ta có ngựa, có thể đến huyện phủ đằng trước rồi ngồi thuyền……”
Nàng cự tuyệt bọn họ. Nàng muốn ở lại chờ.
Lục Tích lại khuyên hai lần, không khuyên được liền đi thẳng.
Nàng tựa vào vai Lệ Chi khóc lóc. Lệ Chi an ủi nàng, nói hẳn là nhìn lầm hoặc là Lục Tích có thể đã lừa nàng. Nhưng nàng nghĩ, sao lại nhìn lầm đây? Nàng cùng Lục Tích không oán không cừu, nàng không nghĩ ra Lục Tích vì sao phải gạt nàng, có lý do gì để lừa nàng đây.
Nàng cùng Lệ Chi vẫn đợi cho đến hoàng hôn, đợi cho tuyết rơi đầy đường, đợi cho người càng đến càng ít, rốt cục cũng không đợi được Lục Giam. Người đến là loạn phỉ, thứ ập đến là cái chết.
Dừng ở đây! Lâm Cẩn Dung mệt mỏi xoa xoa trán, xoay người bước xuống giường, ngăn cấm bản thân suy nghĩ thêm nữa.
Quế Viên nghe thấy động tĩnh, cười hì hì đi vào, nói: “Tiểu thư, phu nhân đã sai người qua đây hỏi thăm hai lần, người ngủ có ngon không?”
Lâm Cẩn Dung rầu rĩ nói: “Hỏi cái gì?”
Quế Viên cũng không đình chỉ tươi cười: “Hỏi người sao vẫn chưa qua nha? Có phải thân thể không thoải mái hay không, có cần thỉnh Thủy lão tiên sinh đến bắt mạch không.”
“Ta tốt lắm.” Lâm Cẩn Dung vừa nghĩ đến lúc trước nguyệt sự của mình không đều, thỉnh Thủy lão tiên sinh bắt mạch kê đơn, thuốc kia khó uống vô cùng, vừa đắng vừa chua liền nhịn không được rùng mình. Khó trách lúc trước Lâm Tam lão gia lại oán giận thuốc khó uống như vậy, quả nhiên rất đúng. Thật khó cho Đào thị quanh năm suốt tháng uống thuốc, mày cũng không thấy nhăn lại.
“Biểu thiếu gia lạnh, Thủy lão tiên sinh đã bốc thuốc, bọn họ muốn ở lại thôn trang hai ngày. Phu nhân hướng biểu thiếu gia hỏi thăm chuyện của Chư tiên sinh, nghe ý tứ, dường như muốn cho Thất thiếu gia cũng đi theo Chư tiên sinh đọc sách.”
Nha đầu kia, ngay cả Đào thị cùng Lục Giam nói cái gì đều rõ ràng, trăm phần trăm trong lúc mình ngủ luôn luôn lui tới trong viện của Đào thị, ngắm nhìn Lục Giam. Lâm Cẩn Dung không khỏi hờn giận nhíu mày nói: “Việc này còn phải suy tính lâu dài. Thất thiếu gia còn nhỏ như vậy, bất quá vừa vỡ lòng, Chư tiên sinh sẽ không thu nạp.”
Nàng lúc trước khi nghe Thiết Hòe nhắc tới Chư Mộng Ngạc cũng đã nghĩ tới việc này, nhưng lo lắng Lâm Thận Chi tuổi quá nhỏ, đi theo Lâm lão thái gia rất tốt, muốn bái sư cũng nên chờ đến lúc mười tuổi mới được.
Mới vào cửa, chỉ thấy Miêu Nha lúc trước nàng sai đi tìm Lâm Thế Toàn “Xẹt” một chút như bóng ma từ bên cạnh chui ra, một bên hướng nàng chớp mắt một bên nói: “Tiểu thư, có khách. Lục gia biểu thiếu gia mang theo tiểu thư đồng du sơn ngoạn thủy, gặp phải cây cầu gỗ bị mục nên rơi xuống sông. Ca ca ta đi bắt cá hoa đào vừa mới gặp được, cứu bọn họ lên. Lúc này phu nhân đang cùng biểu thiếu gia nói chuyện, bảo người trở về liền qua đó.”
Nhìn Miêu Nha cười hì hì thoải mái, Lâm Cẩn Dung hiểu được Lục Giam không đem chân tướng nói ra. Nhưng không lập tức tới chỗ của Đào thị, mà trở về phòng của mình, đối diện với cây mai vàng ngoài cửa sổ đã muốn héo tàn nẩy mầm mà ngẩn người.
“Tiểu thư nếu không muốn qua đó, không bằng đi rửa chân rồi nằm nghỉ, ta sẽ đến nói với phu nhân người mệt mỏi, khi nào dùng cơm chiều thì qua đó?” Lệ Chi không biết hôm nay Lâm Cẩn Dung bên ngoài gặp sự tình gì, nhưng nhìn thấy hài của nàng ẩm ướt dính đầy bùn đất cùng biểu tình tối tăm, cũng có thể đoán được nàng không vui vẻ. Sau lại thấy nàng phái Miêu Nha ra ngoài tìm Lâm Thế Toàn, nên đoán được vài phần — hơn phân nửa chủ tớ Lục Giam rơi xuống nước cùng nàng có liên quan. Lúc này thấy Lâm Cẩn Dung như vậy, theo bản năng đoán là nàng không dám đi qua.
“Ân.” Lâm Cẩn Dung lúc này xác thực cũng không muốn nhìn thấy gương mặt của Lục Giam, nàng cần bình phục một chút tâm tình. Hơn nữa đã đi một lúc lâu, tâm tình lúc lên cao lúc xuống thấp, xác thực đúng là cực kỳ mệt mỏi, gối lên gối không biết khi nào thì đi vào giấc ngủ.
Trời âm u, đất cứng rắn, cỏ lau khô vàng, thần miếu im ắng đứng sừng sững trong gió lạnh, chung quanh nạn dân khóc lóc chạy trốn.
Trước mắt, trong tuyết rơi trắng xóa có máu tươi chói mắt, toàn một màu đỏ.
Lệ Chi hốt hoảng kêu: “Chạy mau, chạy mau……”
Nàng liều mạng trốn, liều mạng chạy, chân đau quá, ngực giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, cháy sạch lục phủ ngũ tạng cùng cổ họng co rút đau đớn……
“Tê……” Lâm Cẩn Dung đau ngồi dậy, có chút mê man nhìn hoàn cảnh chung quanh.
Ngày tàn về phía tây, ngoài cửa sổ cảnh vật ôn hòa, dưới cửa sổ có tháp làm bằng gỗ bạch đằng sắc xanh nhạt nửa mới nửa cũ, ở một góc sáng sủa có lư hương sứ men xanh khắc hoa văn đang tỏa ra bách hoa hương, trên bàn có bình hoa đào sáng lạn in hình mỹ nhân, hết thảy đều nói cho nàng biết, nàng đang nằm trong phòng của mình.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng ôm chặt chăn, nhìn chằm hoa mai thêu trên chăn ngẩn người. Nàng gần đây bận việc ở thôn trang, rất ít khi nhớ tới chuyện kiếp trước, nhưng giấc mộng vừa rồi, lại chân thật đến vậy, thậm chí cảnh sắc cũng không hề bị biến hình vặn vẹo như trong giấc mộng bình thường.
Nàng kiệt lực không muốn nhớ tới cảnh tượng kia, nhưng nó lại luôn cố chấp hiện lên trước mắt nàng.
Trong mấy ngày chờ Lục Giam quay lại, trong ấn tượng của nàng là những ngày rét lạnh nhất đối với cả hai kiếp. Mỗi ngày luôn luôn chờ thuyền nạn dân đi qua, đem mọi thứ trong thần miếu có thể nhóm lửa chống lạnh đều dùng hết sạch. Đem quần áo mặc trên người tượng miếu cùng trướng màn kéo xuống, đem cửa gỗ, cửa sổ, bàn thờ, ngay tại trong đại điện đốt lên đống lửa. Ở trên đống lửa nấu canh hầm dược nướng bánh, chung quanh tràn ngập hương vị quái dị cùng tiếng khóc của hài tử, thanh âm của các lão nhân một tiếng cao một tiếng thấp rên hừ hừ, cùng với các nam nhân tức giận mắng chửi, các nữ nhân cúi đầu oán giận.
Nàng cùng Lệ Chi xem như may mắn, không bị ở chung với những người đó. Thời điểm không phải ra ngoài, các nàng đều tránh ở trong thần miếu kia ẩn nấp, ông từ (người trông miếu) cùng dưỡng nữ của hắn đem cửa khóa lại, dồn thêm mấy đống cỏ khô, thế giới bên ngoài hoàn toàn ngăn cách với các nàng. Tuy rằng không có chậu than sưởi ấm, chăn đệm cũng thực đơn bạc, nhưng chủ tớ hai người gắt gao tựa vào nhau, cũng không cảm thấy lạnh lẽo, cũng không lo lắng ai sẽ đến quấy nhiễu các nàng, cơm canh tuy rằng đạm bạc, lại có thể ăn no, nàng thật sự thỏa mãn.
Có điều nàng luôn luôn lo lắng, nhìn thấy vô số người đi rồi lại đến, cũng vẫn không nhìn thấy một gương mặt quen thuộc nào, không thể nào hỏi thăm tình hình người nhà và Lục Giam. Thẳng đến buổi sáng ngày hôm đó, ánh mắt các nàng phát sáng, rốt cuộc đã gặp người quen, đó là một người tên là Lục Tích là bàng chi đệ tử (đệ tử nhánh hệ) của Lục gia.
Lục Tích tuy là bàng chi đệ tử, trong nhà bần hàn, nhưng lúc trước cũng thường xuyên qua lại với Lục gia, thẳng đến khi Lục Luân chết, Lục gia trong một khoảng thời gian dài đều đóng cửa không tiếp khách, lúc này mới không thấy hắn đến. Nàng cùng Lục Tích mặc dù không quen biết, chỉ là gặp qua vài lần, nhưng trong tình cảnh bấp bênh hiện nay, thời khắc mà mỗi người đều cảm thấy bất an, thấy một gương mặt của người trong tộc trong lòng so với bình thường càng vui mừng hơn, thân thiết hơn.
Nàng kinh hỉ bảo Lệ Chi gọi Lục Tích vào hỏi thăm.
Thời điểm Lục Tích nhìn thấy chủ tớ các nàng, rõ ràng lắp bắp kinh hãi: “Nhị tẩu sao còn ở đây?”
Nàng đầy cõi lòng hy vọng hỏi thăm hắn tin tức của người nhà và Lục Giam, Lục Tích thực rõ ràng nói cho nàng rằng, chỉ biết là Lâm gia cũng gặp tai họa, nhưng không thấy người Lâm gia đâu. Thời điểm nói đến Lục Giam lại nhìn nàng chậm chạp không nói, hồi lâu thở dài nói: “Nhị tẩu, tình huống thật sự nguy cấp, loạn phỉ sẽ đuổi tới đây giết người, tẩu đừng chờ nữa, không bằng trước đi theo ta, sau đó sẽ cùng Nhị ca hội hợp. Ta tuy rằng bất tài, cũng không có bản sự, nhưng tốt xấu cũng có thể chiếu cố được hai nữ tử chu toàn.”
Nàng ngốc nghếch, không hiểu hàm ý trong lời hắn, chỉ lắc đầu: “Không được, ta đã đáp ứng sẽ chờ Nhị ca của ngươi. Hắn nếu tìm không thấy ta thì phải làm sao bây giờ?”
“Nhị tẩu a……” Lục Tích thở dài một tiếng, lắc đầu, muốn nói lại thôi, vẻ mặt thương hại.
Nàng theo bản năng cảm thấy sợ hãi, trong lòng khẩn trương, thanh âm run run nói: “Như thế nào?”
Lục Tích thở dài: “Không có việc gì, không có việc gì, các người trước trốn đi là được, thoát khỏi tai họa lần này, ta sẽ giúp tẩu tìm Nhị ca. Ở trên núi sâu không lo không có củi đốt. Loạn phỉ mà tràn đến đây thì thật dọa người.”
Hắn càng không nói, nàng càng sợ hãi, nghĩ đến Lục Giam chẳng lẽ đã gặp bất trắc, đau khổ cầu xin hắn nhất định phải nói ra.
“Ta thật không đành lòng nói với tẩu…… Nhưng Nhị ca.., ta chính mắt nhìn thấy, hắn mang theo Tam bá phụ cùng Tam bá mẫu ngồi xe lừa hướng một con đường khác đi rồi, lúc này sợ là đã qua sông.”
Tin tức này, giống như sét đánh giữa trời quang, chấn đắc khiến trong đầu nàng trong khoảnh khắc trở nên trống rỗng, nàng không tin, rõ ràng hắn đem hơn phân nửa số tiền cùng ngọc bội trên người đưa cho nàng, lại phó thác ông từ chiếu cố nàng, còn thỉnh ông từ hỗ trợ tìm nhà đò, hắn sao có thể có thể cứ như vậy bỏ mặc nàng? Chẳng lẽ số tiền kia cùng ngọc bội là để nàng tìm cách sống sót? Tìm thuyền cũng là ngụy trang? Hắn kỳ thật muốn nàng tin tưởng hắn nhất định sẽ trở về?
Sau đó nàng chỉ nhìn thấy môi Lục Tích càng không ngừng mở ra khép vào, hình như đang an ủi nàng, lại hình như đang khuyên nàng cùng Lệ Chi chạy trốn theo hắn. Lệ Chi lôi kéo nàng dùng sức lay động, lớn tiếng gọi tên nàng, nàng miễn cưỡng hồi phục tinh thần, ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi Lục Tích: “Có thật đúng đó là hắn hay không?”
Lục Tích cười khổ: “Nhị tẩu, ta lúc trước không dám nói sợ tẩu không tin. Xem đi, quả nhiên không tin mà. Ta cần gì phải lừa tẩu a? Ta hỏi tẩu, Nhị ca ta có phải mặc áo choàng màu thiên thanh viền lông chồn trắng, trên chân là hài da đen, trên đầu mang khăn kết màu xanh đúng không?” Lại tùy tay túm bằng hữu bên người: “Ta hỏi ngươi, ngày hôm trước chúng ta có phải nhìn thấy Lục Nhị ca cùng hai lão nhân ngồi xe lừa hướng phía nam kia đi đúng hay không?”
Bằng hữu của hắn mặc dù nàng không biết, nhưng người này biểu tình cũng là vạn phần khẳng định: “Đúng vậy, chúng ta tận mắt thấy. Còn gọi hắn, nhưng hắn làm bộ không hề nghe thấy.”
Lệ Chi run run thanh âm nói: “Có thể hay không nhìn lầm rồi a?”
“Nhìn lầm rồi?” Lục Tích cười lạnh: “Chúng ta là thân thích, không phải kẻ thù, ta lừa các người làm cái gì? Có nguyện ý đi theo chúng ta hay không là quyền của các người. Ta thấy đều là tộc nhân, các người lại là hai nữ tử mới bằng lòng quản việc này, bằng không ta chỉ cần lo cho bản thân chẳng tốt hơn sao?”
Bằng hữu của hắn bước lên phía trước hoà giải: “Cần gì phải tức giận như vậy? Tẩu tử không ngại cẩn thận suy nghĩ đi, loạn phỉ lập tức sẽ đến đây, nếu không đi sẽ không kịp. Các ngươi là hai nữ tử độc thân, phu nhân lại tuổi trẻ mỹ mạo, nếu không có ai che chở, sợ là không tốt, nơi này đã không còn thuyền, chúng ta có ngựa, có thể đến huyện phủ đằng trước rồi ngồi thuyền……”
Nàng cự tuyệt bọn họ. Nàng muốn ở lại chờ.
Lục Tích lại khuyên hai lần, không khuyên được liền đi thẳng.
Nàng tựa vào vai Lệ Chi khóc lóc. Lệ Chi an ủi nàng, nói hẳn là nhìn lầm hoặc là Lục Tích có thể đã lừa nàng. Nhưng nàng nghĩ, sao lại nhìn lầm đây? Nàng cùng Lục Tích không oán không cừu, nàng không nghĩ ra Lục Tích vì sao phải gạt nàng, có lý do gì để lừa nàng đây.
Nàng cùng Lệ Chi vẫn đợi cho đến hoàng hôn, đợi cho tuyết rơi đầy đường, đợi cho người càng đến càng ít, rốt cục cũng không đợi được Lục Giam. Người đến là loạn phỉ, thứ ập đến là cái chết.
Dừng ở đây! Lâm Cẩn Dung mệt mỏi xoa xoa trán, xoay người bước xuống giường, ngăn cấm bản thân suy nghĩ thêm nữa.
Quế Viên nghe thấy động tĩnh, cười hì hì đi vào, nói: “Tiểu thư, phu nhân đã sai người qua đây hỏi thăm hai lần, người ngủ có ngon không?”
Lâm Cẩn Dung rầu rĩ nói: “Hỏi cái gì?”
Quế Viên cũng không đình chỉ tươi cười: “Hỏi người sao vẫn chưa qua nha? Có phải thân thể không thoải mái hay không, có cần thỉnh Thủy lão tiên sinh đến bắt mạch không.”
“Ta tốt lắm.” Lâm Cẩn Dung vừa nghĩ đến lúc trước nguyệt sự của mình không đều, thỉnh Thủy lão tiên sinh bắt mạch kê đơn, thuốc kia khó uống vô cùng, vừa đắng vừa chua liền nhịn không được rùng mình. Khó trách lúc trước Lâm Tam lão gia lại oán giận thuốc khó uống như vậy, quả nhiên rất đúng. Thật khó cho Đào thị quanh năm suốt tháng uống thuốc, mày cũng không thấy nhăn lại.
“Biểu thiếu gia lạnh, Thủy lão tiên sinh đã bốc thuốc, bọn họ muốn ở lại thôn trang hai ngày. Phu nhân hướng biểu thiếu gia hỏi thăm chuyện của Chư tiên sinh, nghe ý tứ, dường như muốn cho Thất thiếu gia cũng đi theo Chư tiên sinh đọc sách.”
Nha đầu kia, ngay cả Đào thị cùng Lục Giam nói cái gì đều rõ ràng, trăm phần trăm trong lúc mình ngủ luôn luôn lui tới trong viện của Đào thị, ngắm nhìn Lục Giam. Lâm Cẩn Dung không khỏi hờn giận nhíu mày nói: “Việc này còn phải suy tính lâu dài. Thất thiếu gia còn nhỏ như vậy, bất quá vừa vỡ lòng, Chư tiên sinh sẽ không thu nạp.”
Nàng lúc trước khi nghe Thiết Hòe nhắc tới Chư Mộng Ngạc cũng đã nghĩ tới việc này, nhưng lo lắng Lâm Thận Chi tuổi quá nhỏ, đi theo Lâm lão thái gia rất tốt, muốn bái sư cũng nên chờ đến lúc mười tuổi mới được.
Tác giả :
Ý Thiên Trọng