Thế Giới Trắng Và Đen
Chương 1: Tăm tối
Không biết đây là lần thứ mấy Liễu Vân Phụng giật mình thức dậy giữa đêm.
Nàng chỉ mong đây là một cơn ác mộng. Trong một thùng xe chất đầy rơm khô, nàng và ba cô gái khác bị trói chặt, miệng còn bị nhét giẻ bịt kín. Chiếc xe ngựa lầm lũi đi trong đêm vắng, tiếng chim ăn đêm, tiếng dơi quạ tìm mồi rin rít tạo thành những âm thanh rợn người.
Chỉ vài ngày trước đây thôi, nàng còn là Đại tiểu thư của Liễu tri phủ, ngồi trong hoa viên gảy đàn, ăn một khối quế hoa cao.
Bây giờ mỗi bữa chỉ có bánh bao khô khốc. Ngày hôm nay bánh còn bốc lên mùi thum thủm, vừa ăn các cô gái vừa nức nở nhưng cũng không dám kêu to.
Chung chuyến xe này với nàng là hai cô gái vóc dáng thanh tú, đẫy đà. Vân Phụng từ nhỏ đến lớn chưa mó tay vào việc nặng nhọc, thân hình như tơ liễu. Chỉ là khuôn mặt của nàng trắng nõn, thanh lệ, thoát tục như tiên nữ, theo đánh giá của những kẻ buôn hàng có thể là món hàng thượng hạng. Bởi vậy, trên đường đi, nàng cũng không bị trói quá chặt, còn được cho phép tắm rửa, ưu ái hơn hẳn hai người bạn đồng hành.
-Két…..
Tiếng xe ngựa khựng lại. Mấy gã đàn ông lực lưỡng xuất hiện phía ngoài, kéo các cô gái ra.
-Van xin ông….Van ông….
Liễu Vân Phụng không còn sức mà gào thét nữa. Nàng chỉ có thể cất giọng khản đục van xin trong vô vọng. Đại hán to con đang lôi kéo mặt lạnh như tiền, không chút xót thương kéo Vân Phụng vào trong.
Bên trong có một bà tử đang chờ sẵn. Mấy gã đàn ông xô mạnh các cô gái đến chỗ chiếc giường nhỏ ở góc phòng.
-Không…Thả tôi ra….Thả tôi ra….
Bà tử đang chuẩn bị thứ gì đó, vì tiếng hét của Vân Phụng mà khựng lại. Đại hán hất hàm nhìn nàng:
-Nàng ta bị bán ra từ Liễu phủ. Nghe nói là nha hoàn trộm đồ của chủ nhân.
-Không phải….-Vân Phụng cố vùng dậy, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn bà tử, giọng khàn khàn- Tôi…tôi không phải là nha hoàn trộm đồ trong phủ. Tôi…tôi là Liễu Vân Phụng, là…là đích nữ của Liễu đại nhân.
Trước mắt nàng bỗng tối sầm đi một mảnh. Thân thể yếu ớt không đủ sức chống chọi với gian khổ trong mấy ngày qua.
….-Sao rồi?
Mấy gã đại hán lùi lại, đằng sau là một trung niên khoảng trên 40 tuổi ăn vận phong nhã bước tới. Bà tử sau khi khám nghiệm khắp người Vân Phụng, đôi mày thoáng giãn ra.
-Xương cốt mềm mại, tay búp măng, không một vết chai, diện mạo như châu như ngọc. Bên trong chặt khít, vẫn còn nguyên thân trong sạch. Khả năng nàng ấy là tiểu thư Liễu tri phủ mất tích rất cao.
Tiểu thư của Liễu tri phủ, Liễu Vân Phụng là mĩ nhân nổi tiếng vùng Hạ Bắc, năm nay vừa tròn mười lăm tuổi, tài mạo song toàn. Tin đồn về sắc đẹp, tài năng của nàng đã vang đến kinh thành. Hoàng thượng nghe lời đồn, ban đặc quyền cho Liễu gia đợi khi nàng đến tuổi vấn tóc (16 tuổi) thì đưa vào kinh thành, không phải trải qua cuộc chọn tú nữ ở địa phương. Mấy ngày trước đây có tin đồn Liễu phủ cho người bí mật truy tìm tung tích tiểu thư bị mất tích. Tuy nhiên khi có ai hỏi tới, Liễu đại nhân đều phủ nhận, nói khuê nữ nhà mình vẫn ở trong phủ đệ, vẫn an toàn.
Bây giờ “nha hoàn” bị bán ra từ Liễu phủ lại có khả năng là nàng tiểu thư bị mất tích kia….
-Nhan mụ….Bà nghĩ sao?
Gã đàn ông trung niên trầm ngâm hỏi. Bọn họ tuy làm nghề buôn người nhưng được triều đình thừa nhận là hợp pháp, việc mua bán xưa nay chỉ toàn các thiếu nữ nhà nghèo, không có bạc phải bán đến thanh lâu. Nha hoàn phạm lỗi tại các phủ viện cũng là món hàng đắt khách. Những tiểu thư con nhà khuê các do gia môn phạm lỗi bán đi vào kỹ viện là món hiếm song cũng được triều đình cho phép. Bây giờ lại đột ngột có một món hàng thượng phẩm. Nhìn nàng trắng nõn như bạch ngọc, da thịt mềm mịn, dung nhan chưa phát dục hết đã thiên kiều bá mị – nếu bán là ca kỹ cũng được ít nhất mấy ngàn lượng, là một món lợi to.
-Không thể đưa nàng ta về Liễu phủ được. Có thể bọn họ vì che giấu chuyện Đại tiểu thư mất tích sẽ giết người diệt khẩu ngay.
Danh môn khuê tú, bị bắt cóc suốt mấy ngày dù chưa bị xâm phạm thân thể cũng là nỗi sỉ nhục của gia tộc. Huống gì nàng lại nằm trong danh sách tuyển tú của hoàng đế, càng phải bảo tồn danh tiết hơn bất cứ ai.
-Vậy phải làm sao?
-Cao Chiếu Quan không phải đang muốn tìm một mỹ nhân sao? Họ ra giá mười ngàn lượng, hiện giờ…
Mấy tháng nay, người của Cao Chiếu quan ở Tây Nam bỗng nhiên cho người đi khắp nơi tìm mua một mỹ nhân, giá trị vạn lượng. Tuy nhiên không mỹ nữ nào của những “lò” buôn người gần đây đáp ứng được yêu cầu của họ cả. Hôm nay tiểu thư này được đưa đến, với nhan sắc của nàng, tin chắc người của Cao Chiếu Quan sẽ rất hài lòng.
-Liên lạc với Cao Chiếu Quan rất khó. Huống hồ, bọn chúng luôn muốn tự tay chúng ta giao hàng, không chịu sang đây nhận hàng.
Cao Chiếu Quan từ lâu vốn nổi tiếng là một thế lực thần bí, có những bí cổ truyền đi từ đời này sang đời khác. Hoàng đế kiêng kị họ, không muốn họ đến gần, giao tiếp với dân chúng, âu cũng là chuyện đương nhiên.
-Chúng ta cứ truyền tin đi đã. Mười ngàn lượng là một số tiền lớn, nếu họ hài lòng, chúng ta có thể mượn cớ việc vận chuyển khó khăn mà đòi giá cao hơn. Hai mươi ngàn lượng.
Mắt gã trung niên sáng rỡ. Hai mươi ngàn lượng là số lợi nhuận 5 năm mới kiếm được. Chỉ có một cô gái, giá tiền này không uổng chút nào.
Vân Phụng nằm bất động. Nàng không biết, từ giây phút bị bắt khỏi Liễu phủ, mình đã là một món hàng.
Trong Liễu phủ, Liễu lão gia và Đại phu nhân nóng ruột nhìn ra cửa. Đại phu nhân không còn sức để khóc nữa. Nữ nhi mất tích, ngày tuyển tú của hoàng thượng sắp đến rồi.
-Hồi lão gia….
-Sao rồi? Có tin tức gì của Đại tiểu thư không?
Lại là những ánh mắt, cái lắc đầu bất lực. Hoàng thượng đột ngột ban lệnh tuyển tú năm nay sớm hơn mọi năm đến 3 tháng. Nếu…nếu Vân Phụng có mệnh hệ gì….
-Lão gia….
Đàm di nương đến thỉnh an như thường lệ. Cạnh đó là Liễu Hàm Vận tóc mây đen tuyền, môi như thoa son cũng cúi bái thân phụ. Nàng lớn hơn Vân Phụng hai tháng nhưng là con của di nương nên chỉ được xem là Thứ nữ, xưng là Nhị tiểu thư, đợi khi Vân Phụng tuyển tú sẽ được gả cho một gia đình bá hộ nào đó. Nhưng bây giờ Vân Phụng lại mất tích….Liễu đại nhân lần đầu tiên nhìn kỹ đứa con gái thứ thiếp. Cũng hoa nhường nguyệt thẹn, đặc biệt là dáng vẻ phong tình trong đuôi mắt, không khác mấy mẹ của nàng.
Nàng chỉ mong đây là một cơn ác mộng. Trong một thùng xe chất đầy rơm khô, nàng và ba cô gái khác bị trói chặt, miệng còn bị nhét giẻ bịt kín. Chiếc xe ngựa lầm lũi đi trong đêm vắng, tiếng chim ăn đêm, tiếng dơi quạ tìm mồi rin rít tạo thành những âm thanh rợn người.
Chỉ vài ngày trước đây thôi, nàng còn là Đại tiểu thư của Liễu tri phủ, ngồi trong hoa viên gảy đàn, ăn một khối quế hoa cao.
Bây giờ mỗi bữa chỉ có bánh bao khô khốc. Ngày hôm nay bánh còn bốc lên mùi thum thủm, vừa ăn các cô gái vừa nức nở nhưng cũng không dám kêu to.
Chung chuyến xe này với nàng là hai cô gái vóc dáng thanh tú, đẫy đà. Vân Phụng từ nhỏ đến lớn chưa mó tay vào việc nặng nhọc, thân hình như tơ liễu. Chỉ là khuôn mặt của nàng trắng nõn, thanh lệ, thoát tục như tiên nữ, theo đánh giá của những kẻ buôn hàng có thể là món hàng thượng hạng. Bởi vậy, trên đường đi, nàng cũng không bị trói quá chặt, còn được cho phép tắm rửa, ưu ái hơn hẳn hai người bạn đồng hành.
-Két…..
Tiếng xe ngựa khựng lại. Mấy gã đàn ông lực lưỡng xuất hiện phía ngoài, kéo các cô gái ra.
-Van xin ông….Van ông….
Liễu Vân Phụng không còn sức mà gào thét nữa. Nàng chỉ có thể cất giọng khản đục van xin trong vô vọng. Đại hán to con đang lôi kéo mặt lạnh như tiền, không chút xót thương kéo Vân Phụng vào trong.
Bên trong có một bà tử đang chờ sẵn. Mấy gã đàn ông xô mạnh các cô gái đến chỗ chiếc giường nhỏ ở góc phòng.
-Không…Thả tôi ra….Thả tôi ra….
Bà tử đang chuẩn bị thứ gì đó, vì tiếng hét của Vân Phụng mà khựng lại. Đại hán hất hàm nhìn nàng:
-Nàng ta bị bán ra từ Liễu phủ. Nghe nói là nha hoàn trộm đồ của chủ nhân.
-Không phải….-Vân Phụng cố vùng dậy, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn bà tử, giọng khàn khàn- Tôi…tôi không phải là nha hoàn trộm đồ trong phủ. Tôi…tôi là Liễu Vân Phụng, là…là đích nữ của Liễu đại nhân.
Trước mắt nàng bỗng tối sầm đi một mảnh. Thân thể yếu ớt không đủ sức chống chọi với gian khổ trong mấy ngày qua.
….-Sao rồi?
Mấy gã đại hán lùi lại, đằng sau là một trung niên khoảng trên 40 tuổi ăn vận phong nhã bước tới. Bà tử sau khi khám nghiệm khắp người Vân Phụng, đôi mày thoáng giãn ra.
-Xương cốt mềm mại, tay búp măng, không một vết chai, diện mạo như châu như ngọc. Bên trong chặt khít, vẫn còn nguyên thân trong sạch. Khả năng nàng ấy là tiểu thư Liễu tri phủ mất tích rất cao.
Tiểu thư của Liễu tri phủ, Liễu Vân Phụng là mĩ nhân nổi tiếng vùng Hạ Bắc, năm nay vừa tròn mười lăm tuổi, tài mạo song toàn. Tin đồn về sắc đẹp, tài năng của nàng đã vang đến kinh thành. Hoàng thượng nghe lời đồn, ban đặc quyền cho Liễu gia đợi khi nàng đến tuổi vấn tóc (16 tuổi) thì đưa vào kinh thành, không phải trải qua cuộc chọn tú nữ ở địa phương. Mấy ngày trước đây có tin đồn Liễu phủ cho người bí mật truy tìm tung tích tiểu thư bị mất tích. Tuy nhiên khi có ai hỏi tới, Liễu đại nhân đều phủ nhận, nói khuê nữ nhà mình vẫn ở trong phủ đệ, vẫn an toàn.
Bây giờ “nha hoàn” bị bán ra từ Liễu phủ lại có khả năng là nàng tiểu thư bị mất tích kia….
-Nhan mụ….Bà nghĩ sao?
Gã đàn ông trung niên trầm ngâm hỏi. Bọn họ tuy làm nghề buôn người nhưng được triều đình thừa nhận là hợp pháp, việc mua bán xưa nay chỉ toàn các thiếu nữ nhà nghèo, không có bạc phải bán đến thanh lâu. Nha hoàn phạm lỗi tại các phủ viện cũng là món hàng đắt khách. Những tiểu thư con nhà khuê các do gia môn phạm lỗi bán đi vào kỹ viện là món hiếm song cũng được triều đình cho phép. Bây giờ lại đột ngột có một món hàng thượng phẩm. Nhìn nàng trắng nõn như bạch ngọc, da thịt mềm mịn, dung nhan chưa phát dục hết đã thiên kiều bá mị – nếu bán là ca kỹ cũng được ít nhất mấy ngàn lượng, là một món lợi to.
-Không thể đưa nàng ta về Liễu phủ được. Có thể bọn họ vì che giấu chuyện Đại tiểu thư mất tích sẽ giết người diệt khẩu ngay.
Danh môn khuê tú, bị bắt cóc suốt mấy ngày dù chưa bị xâm phạm thân thể cũng là nỗi sỉ nhục của gia tộc. Huống gì nàng lại nằm trong danh sách tuyển tú của hoàng đế, càng phải bảo tồn danh tiết hơn bất cứ ai.
-Vậy phải làm sao?
-Cao Chiếu Quan không phải đang muốn tìm một mỹ nhân sao? Họ ra giá mười ngàn lượng, hiện giờ…
Mấy tháng nay, người của Cao Chiếu quan ở Tây Nam bỗng nhiên cho người đi khắp nơi tìm mua một mỹ nhân, giá trị vạn lượng. Tuy nhiên không mỹ nữ nào của những “lò” buôn người gần đây đáp ứng được yêu cầu của họ cả. Hôm nay tiểu thư này được đưa đến, với nhan sắc của nàng, tin chắc người của Cao Chiếu Quan sẽ rất hài lòng.
-Liên lạc với Cao Chiếu Quan rất khó. Huống hồ, bọn chúng luôn muốn tự tay chúng ta giao hàng, không chịu sang đây nhận hàng.
Cao Chiếu Quan từ lâu vốn nổi tiếng là một thế lực thần bí, có những bí cổ truyền đi từ đời này sang đời khác. Hoàng đế kiêng kị họ, không muốn họ đến gần, giao tiếp với dân chúng, âu cũng là chuyện đương nhiên.
-Chúng ta cứ truyền tin đi đã. Mười ngàn lượng là một số tiền lớn, nếu họ hài lòng, chúng ta có thể mượn cớ việc vận chuyển khó khăn mà đòi giá cao hơn. Hai mươi ngàn lượng.
Mắt gã trung niên sáng rỡ. Hai mươi ngàn lượng là số lợi nhuận 5 năm mới kiếm được. Chỉ có một cô gái, giá tiền này không uổng chút nào.
Vân Phụng nằm bất động. Nàng không biết, từ giây phút bị bắt khỏi Liễu phủ, mình đã là một món hàng.
Trong Liễu phủ, Liễu lão gia và Đại phu nhân nóng ruột nhìn ra cửa. Đại phu nhân không còn sức để khóc nữa. Nữ nhi mất tích, ngày tuyển tú của hoàng thượng sắp đến rồi.
-Hồi lão gia….
-Sao rồi? Có tin tức gì của Đại tiểu thư không?
Lại là những ánh mắt, cái lắc đầu bất lực. Hoàng thượng đột ngột ban lệnh tuyển tú năm nay sớm hơn mọi năm đến 3 tháng. Nếu…nếu Vân Phụng có mệnh hệ gì….
-Lão gia….
Đàm di nương đến thỉnh an như thường lệ. Cạnh đó là Liễu Hàm Vận tóc mây đen tuyền, môi như thoa son cũng cúi bái thân phụ. Nàng lớn hơn Vân Phụng hai tháng nhưng là con của di nương nên chỉ được xem là Thứ nữ, xưng là Nhị tiểu thư, đợi khi Vân Phụng tuyển tú sẽ được gả cho một gia đình bá hộ nào đó. Nhưng bây giờ Vân Phụng lại mất tích….Liễu đại nhân lần đầu tiên nhìn kỹ đứa con gái thứ thiếp. Cũng hoa nhường nguyệt thẹn, đặc biệt là dáng vẻ phong tình trong đuôi mắt, không khác mấy mẹ của nàng.
Tác giả :
Phong Ca