Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 90: Linh khí trung phẩm
Diệp Vân cũng không biết, loại nguyên tố lôi điện và hỏa diễm này, dung nhập vào trong linh lực của hắn trân quý như thế nào. Mà nói đến việc tu luyện linh lực và chân khí thì chính là đem hết khả năng bài trừ tạp chất, sau đó mới hấp thu luyện hóa, trở thành sức mạnh thích hợp nhất cho bản thân sử dụng.
Đương nhiên, bởi vì công pháp cao thấp tốt xấu, rồi độ tinh thuần của linh thạch nên mỗi tu luyện giả chỉ có thể tận lực bài trừ tạp chất mà thôi, chứ cũng không có khả năng hấp thu toàn bộ linh khí tinh thuần trong đó.
Một khi linh lưc tu luyện đã cố định thì việc muốn hấp thu dung nhập thêm nguyên tố khác vào nữa chính là một việc vô cùng khó khăn. Có rất nhiều công pháp có thể làm cho ngươi hấp thu một loại lực lượng nguyên tố, thế nhưng muốn hấp thu hai hoặc nhiều nguyên tố nữa thì lại hoàn toàn không có khả năng. Bởi vì, lực lượng của nguyên tố rất dễ dàng bài xích với nhau, đến lúc đó sẽ tạo thành thế cục không thể vãn hồi, nhẹ thì kinh mạch đứt đoạn, nặng thì bỏ mình thân vong.
Nhưng mà, Diệp Vân lúc trước hấp thu nguyên tố lôi điện, hiện tại lại hấp thu lực lượng hỏa diễm của hai vầng mặt trời, vậy mà không biết tại sao, hai loại sức mạnh này lại không hề bài xích lẫn nhau, hoàn mỹ dung hợp lại một chỗ.
Giờ khắc này, Diệp Vân chỉ cảm thấy linh lưc trong cơ thể mình có hai nguyên tố, lôi điện bá đạo và hỏa diễm cuồng bạo. Linh lực sau khi dung hợp hai loại nguyên tố này thì cuồn cuộn như nước lũ, tạo ra một lực lượng cuồng bạo, đang cần gấp một chỗ để phát tiết.
Bỗng nhiên, trong mắt Diệp Vân lóe lên một đạo tinh mang, khí thế toàn thân hắn liền thay đổi hoàn toàn. Vốn chỉ là một thiếu niên Luyện Thể Cảnh hậu kỳ thì giờ này hắn như một vị thần tướng hạ phàm, toàn thân đột nhiên phát ra một loại khí phách khó có thể hình dung.
Chỉ thấy hai tay hắn vung lên trước ngực niệm quyết. Đúng lúc này, trong hư không mơ hồ vang lên một tiếng sấm, hắn cũng dùng chỉ thành kiếm, chỉ xéo lên bầu trời.
Trên tay phải của Diệp Vân, điện quang màu tím hiện lên, rồi theo đó là một luồng nhiệt lượng bức người cũng từ trong cơ thể hắn lan ra. Giờ phút này, hắn đã ngưng tụ lực lượng hỏa diễm và lôi điện trên đầu ngón tay, chỉ đợi chiêu kiếm này đâm ra thì thiên địa cũng phải đổi sắc.
Một loạt biến hóa khiến cho Tô Linh trợn mắt há mồm, nàng gần như không thể tin nổi, tên thiếu niên Diệp Vân đồng hành cùng nàng, lại chỉ là một người có tu vi Luyện Thể Cảnh tầng sáu hay sao? Khí thế này, ngay cả đệ tử Luyện Khí Cảnh cũng chưa chắc đã có.
Tô Linh ngơ ngác nhìn hắn, bỗng nhiên trong đầu lại dâng lên một ý niệm cực kỳ buồn cười.
Thiếu niên phát ra cỗ khí thế này, dường như nàng đã thấy trên người của tỷ tỷ Tô Ngâm Tuyết rồi thì phải?
Phải biết rằng, tu vi của Tô Ngâm Tuyết sớm đã đạt đến Luyện Khí Cảnh, thế nhưng nàng ta lại không hề muốn nhanh chóng đề thăng tu vi, đột phá liên tục, mà thay vào đó thì luôn áp chế tu vi, khiến cho trụ cột vững chắc, chỉ khi nào cảm thấy nắm chắc việc đột phá thì nàng ta mới quyết định tăng cao tu vi. Bởi vậy, mỗi lần thăng cấp thì đều có biến hóa kinh người, Mà mỗi lần đột phá, Tô Linh đều ở bên cạnh tỷ tỷ, chính mắt thấy được tỷ tỷ thăng cấp, thấy được khí thế toát ra từ trên người của tỷ tỷ, khiến Tô Linh nàng ta triệt để thất thần, không thể chống lại được.
Thế nhưng, hiện tại Tô Linh lại có một loại ảo giác, khí thế của Diệp Vân toát ra hoàn toàn không thua kém gì với tỷ tỷ Tô Ngâm Tuyết, thậm chí còn hơn một chút.
Điều này sao có thể?
Ngay khi Tô Linh đang thất thần thì lại nghe được một tiếng hừ lạnh từ bên cạnh phát ra.
Tô Linh sững sờ, lập tức quay đầu nhìn lại.
“Đỗ Kiếm Ngân?”
Ánh mắt của nàng trợn trừng. Thân hình Đỗ Kiếm Ngân lúc này vậy mà lại có thể huyền phù trên không. Chưa đạt đến Luyện Khí Cảnh mà lại có thể trôi nổi trên không trung như vậy thì đúng là khiến cho người ta giật mình, mà hiển nhiên cũng không liên quan đến kiếm thức khiến cho hắn có thể trôi nổi như vậy được. Tô Linh rõ ràng cảm thấy được, từ Đỗ Kiếm Ngân dường như cũng toát ra một loại khí tức huyền diệu khó giải thích, chính điều này đã khiến cho Đỗ Kiếm Ngân lơ lửng được.
“Muốn cướp trước mặt ta sao?”
Đỗ Kiếm Ngân nhìn Diệp Vân, cười lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay bỗng nhiên phát ra ánh sáng long lanh, dường như thân thể hắn và thiên địa cũng hợp lại làm một. Trong nháy mắt kế tiếp, một ánh kiếm sáng chói liền phóng lên cao.
“Ha ha ha!”
Diệp Vân đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, thân hình nhanh chóng bắn ra, tay phải hóa chỉ thành kiếm, đồng thời kéo theo một tiếng sấm nổ. Chỉ thấy đầu ngón tay hắn xuất hiện ánh chớp lượn quanh, phát ra âm thanh leng keng, đột nhiên, một ánh kiếm màu tím liền bắn ra.
Dưới hai vầng mặt trời chói chang, hai đạo kiếm quang phóng lên cao, đồng thời cùng nhắm vào một mặt trời.
Tô Linh cảm thấy trống ngực mình đập liên hồi, nàng cũng chưa từng khẩn trương như vậy. Bởi vì từ nhỏ đã nghiên cứu pháp tắc không gian, đối với trận pháp không gian có lý giải khá sâu, cho dù hiện tại nàng không thể bố trí được, thế nhưng nàng biết, một khi công kích của Đỗ Kiếm Ngân và Diệp Vân không mang lại kết quả thì điều chờ đón ba người chính là sự công kích của pháp tắc không gian. Với tu vi của bọn họ thì căn bản là không có khả năng chống đỡ được.
“Diệp Vân, nhất định phải thành công a!”
Hai ánh kiếm bắn đến, trong nháy mắt dường như đã vượt qua nghìn dặm, chém thẳng về phía mặt trời, nhưng mà cùng lúc đó thì vầng mặt trời kia đột nhiên phát ra vô số quang hoa chói mắt, bao phủ toàn bộ thân hình của Diệp Vân và Đỗ Kiếm Ngân vào trong đó.
“Diệp Vân!”
Dưới ánh sáng chói lòa, Tô Linh không thể thấy được gì nữa, nàng chỉ cảm thấy trong quang hoa tỏa ra từng cơn sóng nhiệt khủng bố, khiến cho da thịt nàng cũng cảm thấy bỏng rát. Nàng muốn tới gần Diệp Vân, thế nhưng thân thể lại bị một luồng lực lượng mạnh mẽ nào đó đẩy lùi ra phía sau. Dưới sự kinh hãi, nàng không kìm được mà kêu lên thành tiếng.
“Yên tâm, ta không sao.”
Thanh âm của nàng vừa vang lên thì một tiếng nói vô cùng quen thuộc, trầm ổn dị thường vang lên trong tai nàng.
“Diệp Vân!”
Thân thể Tô Linh rung lên một cái, không nhịn được mà lại kêu thành tiếng, thế nhưng lần này thì tràn ngập sự kinh hỉ.
Khi ánh mắt nàng một lần nữa nhìn rõ mọi thứ, nhìn lên không thì hai vầng mặt trời lúc này xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái. Một mặt trời vẫn như cũ, vẫn tỏa ra ánh sáng sáng ngời, mà vầng mặt trời bị chém, lúc này đã không còn tỏa ra ánh sáng nữa, hơn nữa còn xuất hiện một lỗ thủng màu đen, sau đó nhanh chóng mở rộng, cuối cùng, “đùng” một cái, rơi từ trên không xuống, rơi xuống sa mạc rồi tạo thành một gò núi nhỏ.
Chỉ thấy trên đỉnh của sườn núi mới tạo thành này là một viên hoàn màu lửa đỏ đang cắm trên đó, tản ra hào quang nhàn nhạt, khiến cho nhiệt độ xung quanh cũng tăng lên rất nhiều.
“Thật sự là một bảo vật?”
Giờ này, đừng nói là Tô Linh, ngay cả người vẫn luôn trầm ổn như Diệp Vân cũng chấn động trong lòng.
“Linh khí, hơn nữa chắc chắn là một kiện linh khí trung phẩm!”
Khi hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục tinh thần thì Tô Linh lúc này, hai mắt đã trợn trừng đến cực điểm, ánh mắt khó có thể tin, mà cả người nàng cũng không tự chủ được mà run lên một cái, cố gắng kiềm chế, nhẹ giọng nói một câu: “Phẩm chất tuyệt hảo!”
“Linh khí trung phẩm? Phẩm chất tuyệt hảo?”
Hô hấp của Diệp Vân cũng dần trở nên khó khăn.
Linh khí trung phẩm là khái niệm gì? Bình thường thì một trăm kiện linh khí hạ phẩm cũng không thể nào so sánh được với một kiện linh khí trung phẩm, huống hồ lại còn có phẩm chất tuyệt hảo thì phải trân quý đến mức nào?
Diệp Vân cũng biết, mặc dù là những đệ tử ngoại môn áo bào tím, muốn có được một kiện linh khí trung phẩm cũng là điều vô cùng khó khăn. Cho dù là đệ tử nội môn thì không phải ai cũng có được. Vậy nên, độ quý giá của kiện linh khí này, không nói cũng có thể thấy được.
Đương nhiên, bởi vì công pháp cao thấp tốt xấu, rồi độ tinh thuần của linh thạch nên mỗi tu luyện giả chỉ có thể tận lực bài trừ tạp chất mà thôi, chứ cũng không có khả năng hấp thu toàn bộ linh khí tinh thuần trong đó.
Một khi linh lưc tu luyện đã cố định thì việc muốn hấp thu dung nhập thêm nguyên tố khác vào nữa chính là một việc vô cùng khó khăn. Có rất nhiều công pháp có thể làm cho ngươi hấp thu một loại lực lượng nguyên tố, thế nhưng muốn hấp thu hai hoặc nhiều nguyên tố nữa thì lại hoàn toàn không có khả năng. Bởi vì, lực lượng của nguyên tố rất dễ dàng bài xích với nhau, đến lúc đó sẽ tạo thành thế cục không thể vãn hồi, nhẹ thì kinh mạch đứt đoạn, nặng thì bỏ mình thân vong.
Nhưng mà, Diệp Vân lúc trước hấp thu nguyên tố lôi điện, hiện tại lại hấp thu lực lượng hỏa diễm của hai vầng mặt trời, vậy mà không biết tại sao, hai loại sức mạnh này lại không hề bài xích lẫn nhau, hoàn mỹ dung hợp lại một chỗ.
Giờ khắc này, Diệp Vân chỉ cảm thấy linh lưc trong cơ thể mình có hai nguyên tố, lôi điện bá đạo và hỏa diễm cuồng bạo. Linh lực sau khi dung hợp hai loại nguyên tố này thì cuồn cuộn như nước lũ, tạo ra một lực lượng cuồng bạo, đang cần gấp một chỗ để phát tiết.
Bỗng nhiên, trong mắt Diệp Vân lóe lên một đạo tinh mang, khí thế toàn thân hắn liền thay đổi hoàn toàn. Vốn chỉ là một thiếu niên Luyện Thể Cảnh hậu kỳ thì giờ này hắn như một vị thần tướng hạ phàm, toàn thân đột nhiên phát ra một loại khí phách khó có thể hình dung.
Chỉ thấy hai tay hắn vung lên trước ngực niệm quyết. Đúng lúc này, trong hư không mơ hồ vang lên một tiếng sấm, hắn cũng dùng chỉ thành kiếm, chỉ xéo lên bầu trời.
Trên tay phải của Diệp Vân, điện quang màu tím hiện lên, rồi theo đó là một luồng nhiệt lượng bức người cũng từ trong cơ thể hắn lan ra. Giờ phút này, hắn đã ngưng tụ lực lượng hỏa diễm và lôi điện trên đầu ngón tay, chỉ đợi chiêu kiếm này đâm ra thì thiên địa cũng phải đổi sắc.
Một loạt biến hóa khiến cho Tô Linh trợn mắt há mồm, nàng gần như không thể tin nổi, tên thiếu niên Diệp Vân đồng hành cùng nàng, lại chỉ là một người có tu vi Luyện Thể Cảnh tầng sáu hay sao? Khí thế này, ngay cả đệ tử Luyện Khí Cảnh cũng chưa chắc đã có.
Tô Linh ngơ ngác nhìn hắn, bỗng nhiên trong đầu lại dâng lên một ý niệm cực kỳ buồn cười.
Thiếu niên phát ra cỗ khí thế này, dường như nàng đã thấy trên người của tỷ tỷ Tô Ngâm Tuyết rồi thì phải?
Phải biết rằng, tu vi của Tô Ngâm Tuyết sớm đã đạt đến Luyện Khí Cảnh, thế nhưng nàng ta lại không hề muốn nhanh chóng đề thăng tu vi, đột phá liên tục, mà thay vào đó thì luôn áp chế tu vi, khiến cho trụ cột vững chắc, chỉ khi nào cảm thấy nắm chắc việc đột phá thì nàng ta mới quyết định tăng cao tu vi. Bởi vậy, mỗi lần thăng cấp thì đều có biến hóa kinh người, Mà mỗi lần đột phá, Tô Linh đều ở bên cạnh tỷ tỷ, chính mắt thấy được tỷ tỷ thăng cấp, thấy được khí thế toát ra từ trên người của tỷ tỷ, khiến Tô Linh nàng ta triệt để thất thần, không thể chống lại được.
Thế nhưng, hiện tại Tô Linh lại có một loại ảo giác, khí thế của Diệp Vân toát ra hoàn toàn không thua kém gì với tỷ tỷ Tô Ngâm Tuyết, thậm chí còn hơn một chút.
Điều này sao có thể?
Ngay khi Tô Linh đang thất thần thì lại nghe được một tiếng hừ lạnh từ bên cạnh phát ra.
Tô Linh sững sờ, lập tức quay đầu nhìn lại.
“Đỗ Kiếm Ngân?”
Ánh mắt của nàng trợn trừng. Thân hình Đỗ Kiếm Ngân lúc này vậy mà lại có thể huyền phù trên không. Chưa đạt đến Luyện Khí Cảnh mà lại có thể trôi nổi trên không trung như vậy thì đúng là khiến cho người ta giật mình, mà hiển nhiên cũng không liên quan đến kiếm thức khiến cho hắn có thể trôi nổi như vậy được. Tô Linh rõ ràng cảm thấy được, từ Đỗ Kiếm Ngân dường như cũng toát ra một loại khí tức huyền diệu khó giải thích, chính điều này đã khiến cho Đỗ Kiếm Ngân lơ lửng được.
“Muốn cướp trước mặt ta sao?”
Đỗ Kiếm Ngân nhìn Diệp Vân, cười lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay bỗng nhiên phát ra ánh sáng long lanh, dường như thân thể hắn và thiên địa cũng hợp lại làm một. Trong nháy mắt kế tiếp, một ánh kiếm sáng chói liền phóng lên cao.
“Ha ha ha!”
Diệp Vân đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, thân hình nhanh chóng bắn ra, tay phải hóa chỉ thành kiếm, đồng thời kéo theo một tiếng sấm nổ. Chỉ thấy đầu ngón tay hắn xuất hiện ánh chớp lượn quanh, phát ra âm thanh leng keng, đột nhiên, một ánh kiếm màu tím liền bắn ra.
Dưới hai vầng mặt trời chói chang, hai đạo kiếm quang phóng lên cao, đồng thời cùng nhắm vào một mặt trời.
Tô Linh cảm thấy trống ngực mình đập liên hồi, nàng cũng chưa từng khẩn trương như vậy. Bởi vì từ nhỏ đã nghiên cứu pháp tắc không gian, đối với trận pháp không gian có lý giải khá sâu, cho dù hiện tại nàng không thể bố trí được, thế nhưng nàng biết, một khi công kích của Đỗ Kiếm Ngân và Diệp Vân không mang lại kết quả thì điều chờ đón ba người chính là sự công kích của pháp tắc không gian. Với tu vi của bọn họ thì căn bản là không có khả năng chống đỡ được.
“Diệp Vân, nhất định phải thành công a!”
Hai ánh kiếm bắn đến, trong nháy mắt dường như đã vượt qua nghìn dặm, chém thẳng về phía mặt trời, nhưng mà cùng lúc đó thì vầng mặt trời kia đột nhiên phát ra vô số quang hoa chói mắt, bao phủ toàn bộ thân hình của Diệp Vân và Đỗ Kiếm Ngân vào trong đó.
“Diệp Vân!”
Dưới ánh sáng chói lòa, Tô Linh không thể thấy được gì nữa, nàng chỉ cảm thấy trong quang hoa tỏa ra từng cơn sóng nhiệt khủng bố, khiến cho da thịt nàng cũng cảm thấy bỏng rát. Nàng muốn tới gần Diệp Vân, thế nhưng thân thể lại bị một luồng lực lượng mạnh mẽ nào đó đẩy lùi ra phía sau. Dưới sự kinh hãi, nàng không kìm được mà kêu lên thành tiếng.
“Yên tâm, ta không sao.”
Thanh âm của nàng vừa vang lên thì một tiếng nói vô cùng quen thuộc, trầm ổn dị thường vang lên trong tai nàng.
“Diệp Vân!”
Thân thể Tô Linh rung lên một cái, không nhịn được mà lại kêu thành tiếng, thế nhưng lần này thì tràn ngập sự kinh hỉ.
Khi ánh mắt nàng một lần nữa nhìn rõ mọi thứ, nhìn lên không thì hai vầng mặt trời lúc này xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái. Một mặt trời vẫn như cũ, vẫn tỏa ra ánh sáng sáng ngời, mà vầng mặt trời bị chém, lúc này đã không còn tỏa ra ánh sáng nữa, hơn nữa còn xuất hiện một lỗ thủng màu đen, sau đó nhanh chóng mở rộng, cuối cùng, “đùng” một cái, rơi từ trên không xuống, rơi xuống sa mạc rồi tạo thành một gò núi nhỏ.
Chỉ thấy trên đỉnh của sườn núi mới tạo thành này là một viên hoàn màu lửa đỏ đang cắm trên đó, tản ra hào quang nhàn nhạt, khiến cho nhiệt độ xung quanh cũng tăng lên rất nhiều.
“Thật sự là một bảo vật?”
Giờ này, đừng nói là Tô Linh, ngay cả người vẫn luôn trầm ổn như Diệp Vân cũng chấn động trong lòng.
“Linh khí, hơn nữa chắc chắn là một kiện linh khí trung phẩm!”
Khi hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục tinh thần thì Tô Linh lúc này, hai mắt đã trợn trừng đến cực điểm, ánh mắt khó có thể tin, mà cả người nàng cũng không tự chủ được mà run lên một cái, cố gắng kiềm chế, nhẹ giọng nói một câu: “Phẩm chất tuyệt hảo!”
“Linh khí trung phẩm? Phẩm chất tuyệt hảo?”
Hô hấp của Diệp Vân cũng dần trở nên khó khăn.
Linh khí trung phẩm là khái niệm gì? Bình thường thì một trăm kiện linh khí hạ phẩm cũng không thể nào so sánh được với một kiện linh khí trung phẩm, huống hồ lại còn có phẩm chất tuyệt hảo thì phải trân quý đến mức nào?
Diệp Vân cũng biết, mặc dù là những đệ tử ngoại môn áo bào tím, muốn có được một kiện linh khí trung phẩm cũng là điều vô cùng khó khăn. Cho dù là đệ tử nội môn thì không phải ai cũng có được. Vậy nên, độ quý giá của kiện linh khí này, không nói cũng có thể thấy được.
Tác giả :
Vô Tội