Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 377: Tan thành mây khói
Dịch: aluco
Uy thế vốn là vô ảnh vô căn, chẳng qua chỉ là một loại cảm giác do thần hồn ngưng luyện ra, dù đôi khi sẽ làm cho người ta có cảm giác tựa hồ ngưng tụ thành một chỗ, hóa thành binh khí tùy thời đều có thể đem ra chém giết nhưng mà dù sao cũng chỉ là một loại cảm giác, chỉ cần tinh thần ý chí có đủ cường hãn thì uy thế này sẽ không hình thành bất luận uy hiếp nào đối với ngươi.
Nhưng mà ngón tay ngọc của Thủy Thanh Huyên lại chân chân chính chính ngưng tụ uy thế thành một nhúm, tất cả mọi người đều có thể thấy được cỗ uy thế này, cũng có thể cảm giác được lực lượng ẩn chứa trong đó.
Đây quả thực là một điều không thể tưởng tượng nổi, ở đây mỗi một vị đều có tu vi cường đại hầu như đều đã đạt đến Kim Đan Cảnh, Diệp Vân mặc dù không có tìm hiểu về Kim Đan nhưng mà dưới sự chỉ đạo của Tiên Ma Chi Tâm cùng Kiếm Đạo lão tổ thì lý giải của hắn đối với cảnh giới cùng lĩnh ngộ cũng không kém bất cứ ai.
Bọn hắn đều có thể nhìn ra chiêu này quả thực là không tưởng tượng nổi, uy thế ngưng tụ thành luồng, lực sát thương thật lớn nhưng trong đó hết lần này đến lần khác không có tồn tại nửa điểm chân khí, chính là Vô ảnh vô hình nhưng lại có uy lực lưu chuyển trong đó.
"Thất trưởng lão, tông chủ, bọn Diệp Vân và Linh nhi ta đành nhờ cậy các ngươi rồi." Tô Hạo quay đầu nhìn về phía mọi người sau đó tức giận quát:" Còn không đi mau."
"Cha, mẹ, con không đi, chúng ta không đi." Tô Linh lớn tiếng gọi khàn cả giọng, lệ nhỏ như mưa.
Sắc mặt Diệp Vân cũng xanh mét, từ khi nhập môn đến nay hầu như đều có lục đục với nhau để sinh tồn, từ khi trở thành đệ tử của Tô Hạo đến nay mới nhận thức được sự khoan dung cùng bảo vệ, giờ phút này nếu như hắn còn có lực để đánh một trận thì nhất quyết cũng không rời đi.
Chẳng qua là hắn cũng không phải là một người chỉ biết hành động theo cảm tính, trong lòng Diệp Vân minh bạch giờ phút này có ở lại chẳng những không có nửa điểm trợ giúp mà ngược lại còn làm bó chân bó tay Thủy Thanh Huyên, làm cho không xuất ra được uy lực mạnh nhất. Nếu như Hỏa Vân Thánh Giả còn sống sót thì người chết sẽ là bọn họ.
Thất trưởng lão cùng Yến Trường Xuân hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời có chút do dự.
"Đi, không nên dài dòng chậm chạp." Thanh âm của Mộ Dung Vô Tình vang lên, khuôn mặt hắn kiên nghị, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng khó có thể thấy được, sau đó thở sâu, hai tay như móng vuốt đem Tô Linh cùng Tô Ngâm Tuyết nắm lấy trong tay hướng về phương xa nhanh chóng phóng đi.
Thất trưởng lão cùng Yến Trường Xuân than nhẹ một tiếng liếc nhìn vợ chồng Tô Hạo khẽ gật đầu, quay người hướng về phía chân núi sụp đổ, đem theo một ít đệ tử còn sống mang đi.
Diệp Vân kinh ngạc nhìn về phía hai người, ở trên hư không quỳ xuống dập đầu, sau đó thân hình lướt lên đuổi theo bọn người Thất trưởng lão.
Hai vị thân Vương đã sớm trốn ở ngoài mấy trăm trượng cùng với đám người Đỗ Thuần Thiên chứng kiến mọi người rời đi làm cho chim thú chạy trốn tứ tán. Bọn hắn biết rõ chuyện hôm nay đã đến hồi kết thúc, Thiên Kiếm Tông sẽ không còn tồn tại, dù cho bọn người Yến Trường Xuân ngày sau xây dựng lại Thiên Kiếm Tông cũng sẽ không ở địa phương này, có khả năng bọn hắn sẽ ly khai Tấn quốc.
Đám người Đỗ Thuần Thiên không khỏi xúc động thật lâu, biến đổi lớn ngày hôm nay để cho bọn hắn thấy được cao thủ chân chính, thấy được thiên ngoại hữu thiên. Bọn hắn giống như ếch ngồi đáy giếng một mực cho rằng chỉ cần tu luyện tới Kim Đan Cảnh thì đi bất cứ nơi đâu đều có thể có một chỗ cắm dùi.
Hiện tại xem ra quả thật là tức cười, Kim Đan Cảnh tại Đại Tần đế quốc có lẽ chỉ như Trúc Cơ Cảnh bình thường ở Tấn quốc, thậm chí còn không bằng Trúc Cơ Cảnh.
Đám người Đỗ Thuần Thiên hai mặt nhìn nhau, đột nhiên đều cảm thấy trong lòng ý chí tranh bá không biết từ lúc nào đã biến mất vô tung vô ảnh, bọn hắn rõ ràng có nhận thức đối với tiềm lực thiên phú của mình, biết rõ với thiên phú của bọn hắn tối đa cũng chỉ tu thành Kim Đan, từ nay về sau sẽ không có bất cứ tiến bộ nào nữa, vượt qua Thiên Địa Lôi Kiếp chỉ là si tâm vọng tưởng.
Trong lúc nhất thời bọn hắn có chút cô đơn, sự bất đắc dĩ cùng không cam lòng biến mất sạch sẽ, mơ hồ có một tia hiểu ra, tranh quyền đoạt lợi chính là ràng buộc lớn nhất của tu hành chi đạo.
Bọn hắn đứng ở ngoài nghìn trượng hướng về phía Tô Hạo cùng Thủy Thanh Huyên hơi hơi cúi đầu, sau đó mang theo môn nhân đệ tử rất nhanh rời đi.
Trong nháy mắt, phương viên trăm dặm bên trong Thiên Kiếm Tông các đệ tử đều đi sạch sẽ, không còn ai lưu lại.
Tô Hạo cùng Thủy Thanh Huyên đưa mắt nhìn mọi người đi xa, trên sắc mặt không có nửa điểm đau buồn, ngược lại lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Giờ phút này tâm thần hai vợ chồng tương liên biết được ý trong lòng đối phương, con gái cùng đệ tử đã an toàn, lo lắng cuối cùng cũng đã thu xếp thỏa đáng, giờ phút này không còn gì ràng buộc, có thể toàn tâm toàn ý cho một trận chiến.
Hai người nắm lấy tay nhau, nhìn nhau đầy nhu tình.
Hỏa Vân Thánh Giả bị uy thế khóa chặt, trong lòng rõ ràng không còn đường chạy thoát, trong khoảng thời gian mọi người rời đi này hắn đã uống mấy chục viên đan dược, hơn nữa trên đầu ánh lửa thiêu đốt hư ảnh.
"Thiêu đốt thọ nguyên chi lực, đem thực lực khôi phục đến đỉnh phong hơn nữa không tiếc hạ thấp cảnh giới để đem lực lượng tăng lên gấp mấy lần sao?" Thủy Thanh Huyên mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt thanh tịnh như nước.
Hỏa Vân Thánh Giả không nói gì, giờ phút này tu vi còn chưa khôi phục đến đỉnh phong, trận chiến này không phải là chuyện đùa, nếu như không tiếp được chiêu này thì hắn sẽ thân tử linh tiêu, tu vi trăm năm hủy hoại chỉ trong chốc lát, cái gì Nguyên Anh Cảnh chỉ là Kính Hoa Thủy Nguyệt ( hoa trong gương trăng trong nước ý nói những chuyện chỉ nhìn thấy chứ không có thật).
"Ngươi dùng lực lượng lớn để chống cự nhưng Đại Yêu Điểm Thần Quyết chính là thần thông có thể chém giết Thần Tướng Tiên Nhân, dù cho ngươi có tu luyện đến Nguyên Anh Cảnh thì hôm nay cũng không có khả năng ngăn cản." Thủy Thanh Huyên nhàn nhạt nói ra.
Hỏa Vân Thánh Giả rốt cuộc nhịn không được:" Ngươi chẳng qua chỉ là đụng chạm đến da lông của Đại Yêu Điểm Thần Quyết mà cũng dám khoác lác? Hôm nay ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một chút, Kim Đan Cảnh thất trọng cao thủ Địa Kiếp Cảnh sẽ kinh khủng cỡ nào."
Hỏa Vân Thánh Giả tức giận quát to, hắn không lùi mà tiến tới đột nhiên bước ra mấy bước, toàn bộ thân người bành trướng trở thành Cự Nhân cao bảy tám trượng, đỉnh đầu hắn hỏa diễm lượn lờ, hừng hực thiêu đốt, tựa hồ muốn thiêu đốt toàn bộ Thiên Địa nơi đây thành tro than.
Một trường tiên bắn ra ánh lửa bốn phía xuất hiện trên lòng bàn tay hắn, trường tiên hơi hơi run lên, tiếng rồng ngâm vang lên quanh quẩn chính giữa trời cao.
"Gân Viêm Long luyện chế thành trường tiên? Dĩ nhiên là Tiên Khí." Trong mắt Thủy Thanh Huyên hiện lên một tia kinh ngạc.
"Ngươi đã biết hàng, vậy thì hóa thành hư vô sau một roi của Địa Viêm Long Tiên đi." Hỏa Vân Thánh Giả phẫn nộ quát một tiếng, trường tiên trong tay vung vẫy phát ra âm thanh đùng đùng, tiếng rồng ngâm vang lên lần nữa.
Chỉ thấy Địa Viêm Long Tiên rung lên hóa thành một đầu Hỏa Long cực đại gầm thét lao về phía Tô Hạo cùng Thủy Thanh Huyên.
Địa Viêm Long Tiên chính là Tiên Khí, mặc dù chỉ là hạ phẩm Tiên Khí nhưng với tu vi của Hỏa Vân Thánh Giả thì vẫn không có cách nào thúc giục. Chỉ có Nguyên Anh Cảnh lão tổ chân khí hóa thành chân cương mới có thể thúc giục Tiên Khí.
Giờ phút này hắn thiêu đốt thọ nguyên, lại nuốt đan dược nghịch thiên cưỡng ép đem lực lượng tăng lên đến Nguyên Anh Cảnh, chân khí trong cơ thể cũng có thể trong thời gian ngắn ngưng tụ thành chân cương, thúc giục Địa Viêm Long Tiên.
Địa Viêm Long Tiên một khi đánh ra thì phạm vi hơn mười dặm hóa thành bột mịn, dù cho không có Đại Yêu Điểm Thần Quyết tồn tại thì một roi này cũng đem trọn Thiên Kiếm Tông phá hủy toàn bộ. may mắn là tất cả mọi người đều đã ly khai, nếu không dưới một roi này thì không ai có thể may mắn còn sống sót.
”Hạo ca, chúng ta đi a." Kinh ngạc trong mắt của Thủy Thanh Huyên chỉ là thoáng qua trong một cái chớp mắt, sau đó liền mỉm cười.
Tô Hạo gật gật đầu, trong mắt đều là nhu tình.
Ngón tay xanh nhạt điểm nhẹ một chút.
"Đại Yêu Điểm Thần Quyết."
Chỉ thấy một đạo thần mang trắng noãn như ngọc từ đầu ngón tay của Thủy Thanh Huyên bắn ra, không có bất kỳ uy thế, cũng không có chấn động của khí kình, chỉ là một đạo thần mang trắng noãn như ngọc.
Thần mang vô thanh vô tức lập tức đánh trúng Hỏa Long đang gầm thét, không dừng lại chút nào Hỏa Long trực tiếp bị xuyên thấu trên không trung run lên nhè nhẹ sau đó đùng một phát tiêu tán, Địa Viêm Long Tiên trực tiếp bị đánh thành bụi phấn.
Tốc độ thần mang không giảm chút nào tiếp tục bắn về phía Hỏa Vân Thánh Giả đang trợn mắt há hốc mồm.
Suy nghĩ của Hỏa Vân Thánh Giả đã đình trệ, hắn kinh ngạc nhìn xem thần mang đánh trúng bộ ngực của hắn, sau đó trong giây lát nổ tung.
Giờ phút này hắn chỉ có một ý niệm trong đầu: uy lực khi thần mang nổ tung chỉ sợ bao trùm bán kính trăm dặm, mặc dù chỉ là da lông của Đại Yêu Điểm Thần Quyết thì cỡ Nguyên Anh Cảnh lão tổ cũng không đụng vào được.
Không có âm thanh nào phát ra chỉ có ánh sáng nhu hòa trắng noãn đem phạm vi gần trăm dặm bao lại, kéo dài không tiêu tan.
Thiên Kiếm Tông nhất dịch, đã xong! ( một phút mặc niệm cho Hỏa Vân Thánh Giả )
Uy thế vốn là vô ảnh vô căn, chẳng qua chỉ là một loại cảm giác do thần hồn ngưng luyện ra, dù đôi khi sẽ làm cho người ta có cảm giác tựa hồ ngưng tụ thành một chỗ, hóa thành binh khí tùy thời đều có thể đem ra chém giết nhưng mà dù sao cũng chỉ là một loại cảm giác, chỉ cần tinh thần ý chí có đủ cường hãn thì uy thế này sẽ không hình thành bất luận uy hiếp nào đối với ngươi.
Nhưng mà ngón tay ngọc của Thủy Thanh Huyên lại chân chân chính chính ngưng tụ uy thế thành một nhúm, tất cả mọi người đều có thể thấy được cỗ uy thế này, cũng có thể cảm giác được lực lượng ẩn chứa trong đó.
Đây quả thực là một điều không thể tưởng tượng nổi, ở đây mỗi một vị đều có tu vi cường đại hầu như đều đã đạt đến Kim Đan Cảnh, Diệp Vân mặc dù không có tìm hiểu về Kim Đan nhưng mà dưới sự chỉ đạo của Tiên Ma Chi Tâm cùng Kiếm Đạo lão tổ thì lý giải của hắn đối với cảnh giới cùng lĩnh ngộ cũng không kém bất cứ ai.
Bọn hắn đều có thể nhìn ra chiêu này quả thực là không tưởng tượng nổi, uy thế ngưng tụ thành luồng, lực sát thương thật lớn nhưng trong đó hết lần này đến lần khác không có tồn tại nửa điểm chân khí, chính là Vô ảnh vô hình nhưng lại có uy lực lưu chuyển trong đó.
"Thất trưởng lão, tông chủ, bọn Diệp Vân và Linh nhi ta đành nhờ cậy các ngươi rồi." Tô Hạo quay đầu nhìn về phía mọi người sau đó tức giận quát:" Còn không đi mau."
"Cha, mẹ, con không đi, chúng ta không đi." Tô Linh lớn tiếng gọi khàn cả giọng, lệ nhỏ như mưa.
Sắc mặt Diệp Vân cũng xanh mét, từ khi nhập môn đến nay hầu như đều có lục đục với nhau để sinh tồn, từ khi trở thành đệ tử của Tô Hạo đến nay mới nhận thức được sự khoan dung cùng bảo vệ, giờ phút này nếu như hắn còn có lực để đánh một trận thì nhất quyết cũng không rời đi.
Chẳng qua là hắn cũng không phải là một người chỉ biết hành động theo cảm tính, trong lòng Diệp Vân minh bạch giờ phút này có ở lại chẳng những không có nửa điểm trợ giúp mà ngược lại còn làm bó chân bó tay Thủy Thanh Huyên, làm cho không xuất ra được uy lực mạnh nhất. Nếu như Hỏa Vân Thánh Giả còn sống sót thì người chết sẽ là bọn họ.
Thất trưởng lão cùng Yến Trường Xuân hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời có chút do dự.
"Đi, không nên dài dòng chậm chạp." Thanh âm của Mộ Dung Vô Tình vang lên, khuôn mặt hắn kiên nghị, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng khó có thể thấy được, sau đó thở sâu, hai tay như móng vuốt đem Tô Linh cùng Tô Ngâm Tuyết nắm lấy trong tay hướng về phương xa nhanh chóng phóng đi.
Thất trưởng lão cùng Yến Trường Xuân than nhẹ một tiếng liếc nhìn vợ chồng Tô Hạo khẽ gật đầu, quay người hướng về phía chân núi sụp đổ, đem theo một ít đệ tử còn sống mang đi.
Diệp Vân kinh ngạc nhìn về phía hai người, ở trên hư không quỳ xuống dập đầu, sau đó thân hình lướt lên đuổi theo bọn người Thất trưởng lão.
Hai vị thân Vương đã sớm trốn ở ngoài mấy trăm trượng cùng với đám người Đỗ Thuần Thiên chứng kiến mọi người rời đi làm cho chim thú chạy trốn tứ tán. Bọn hắn biết rõ chuyện hôm nay đã đến hồi kết thúc, Thiên Kiếm Tông sẽ không còn tồn tại, dù cho bọn người Yến Trường Xuân ngày sau xây dựng lại Thiên Kiếm Tông cũng sẽ không ở địa phương này, có khả năng bọn hắn sẽ ly khai Tấn quốc.
Đám người Đỗ Thuần Thiên không khỏi xúc động thật lâu, biến đổi lớn ngày hôm nay để cho bọn hắn thấy được cao thủ chân chính, thấy được thiên ngoại hữu thiên. Bọn hắn giống như ếch ngồi đáy giếng một mực cho rằng chỉ cần tu luyện tới Kim Đan Cảnh thì đi bất cứ nơi đâu đều có thể có một chỗ cắm dùi.
Hiện tại xem ra quả thật là tức cười, Kim Đan Cảnh tại Đại Tần đế quốc có lẽ chỉ như Trúc Cơ Cảnh bình thường ở Tấn quốc, thậm chí còn không bằng Trúc Cơ Cảnh.
Đám người Đỗ Thuần Thiên hai mặt nhìn nhau, đột nhiên đều cảm thấy trong lòng ý chí tranh bá không biết từ lúc nào đã biến mất vô tung vô ảnh, bọn hắn rõ ràng có nhận thức đối với tiềm lực thiên phú của mình, biết rõ với thiên phú của bọn hắn tối đa cũng chỉ tu thành Kim Đan, từ nay về sau sẽ không có bất cứ tiến bộ nào nữa, vượt qua Thiên Địa Lôi Kiếp chỉ là si tâm vọng tưởng.
Trong lúc nhất thời bọn hắn có chút cô đơn, sự bất đắc dĩ cùng không cam lòng biến mất sạch sẽ, mơ hồ có một tia hiểu ra, tranh quyền đoạt lợi chính là ràng buộc lớn nhất của tu hành chi đạo.
Bọn hắn đứng ở ngoài nghìn trượng hướng về phía Tô Hạo cùng Thủy Thanh Huyên hơi hơi cúi đầu, sau đó mang theo môn nhân đệ tử rất nhanh rời đi.
Trong nháy mắt, phương viên trăm dặm bên trong Thiên Kiếm Tông các đệ tử đều đi sạch sẽ, không còn ai lưu lại.
Tô Hạo cùng Thủy Thanh Huyên đưa mắt nhìn mọi người đi xa, trên sắc mặt không có nửa điểm đau buồn, ngược lại lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Giờ phút này tâm thần hai vợ chồng tương liên biết được ý trong lòng đối phương, con gái cùng đệ tử đã an toàn, lo lắng cuối cùng cũng đã thu xếp thỏa đáng, giờ phút này không còn gì ràng buộc, có thể toàn tâm toàn ý cho một trận chiến.
Hai người nắm lấy tay nhau, nhìn nhau đầy nhu tình.
Hỏa Vân Thánh Giả bị uy thế khóa chặt, trong lòng rõ ràng không còn đường chạy thoát, trong khoảng thời gian mọi người rời đi này hắn đã uống mấy chục viên đan dược, hơn nữa trên đầu ánh lửa thiêu đốt hư ảnh.
"Thiêu đốt thọ nguyên chi lực, đem thực lực khôi phục đến đỉnh phong hơn nữa không tiếc hạ thấp cảnh giới để đem lực lượng tăng lên gấp mấy lần sao?" Thủy Thanh Huyên mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt thanh tịnh như nước.
Hỏa Vân Thánh Giả không nói gì, giờ phút này tu vi còn chưa khôi phục đến đỉnh phong, trận chiến này không phải là chuyện đùa, nếu như không tiếp được chiêu này thì hắn sẽ thân tử linh tiêu, tu vi trăm năm hủy hoại chỉ trong chốc lát, cái gì Nguyên Anh Cảnh chỉ là Kính Hoa Thủy Nguyệt ( hoa trong gương trăng trong nước ý nói những chuyện chỉ nhìn thấy chứ không có thật).
"Ngươi dùng lực lượng lớn để chống cự nhưng Đại Yêu Điểm Thần Quyết chính là thần thông có thể chém giết Thần Tướng Tiên Nhân, dù cho ngươi có tu luyện đến Nguyên Anh Cảnh thì hôm nay cũng không có khả năng ngăn cản." Thủy Thanh Huyên nhàn nhạt nói ra.
Hỏa Vân Thánh Giả rốt cuộc nhịn không được:" Ngươi chẳng qua chỉ là đụng chạm đến da lông của Đại Yêu Điểm Thần Quyết mà cũng dám khoác lác? Hôm nay ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một chút, Kim Đan Cảnh thất trọng cao thủ Địa Kiếp Cảnh sẽ kinh khủng cỡ nào."
Hỏa Vân Thánh Giả tức giận quát to, hắn không lùi mà tiến tới đột nhiên bước ra mấy bước, toàn bộ thân người bành trướng trở thành Cự Nhân cao bảy tám trượng, đỉnh đầu hắn hỏa diễm lượn lờ, hừng hực thiêu đốt, tựa hồ muốn thiêu đốt toàn bộ Thiên Địa nơi đây thành tro than.
Một trường tiên bắn ra ánh lửa bốn phía xuất hiện trên lòng bàn tay hắn, trường tiên hơi hơi run lên, tiếng rồng ngâm vang lên quanh quẩn chính giữa trời cao.
"Gân Viêm Long luyện chế thành trường tiên? Dĩ nhiên là Tiên Khí." Trong mắt Thủy Thanh Huyên hiện lên một tia kinh ngạc.
"Ngươi đã biết hàng, vậy thì hóa thành hư vô sau một roi của Địa Viêm Long Tiên đi." Hỏa Vân Thánh Giả phẫn nộ quát một tiếng, trường tiên trong tay vung vẫy phát ra âm thanh đùng đùng, tiếng rồng ngâm vang lên lần nữa.
Chỉ thấy Địa Viêm Long Tiên rung lên hóa thành một đầu Hỏa Long cực đại gầm thét lao về phía Tô Hạo cùng Thủy Thanh Huyên.
Địa Viêm Long Tiên chính là Tiên Khí, mặc dù chỉ là hạ phẩm Tiên Khí nhưng với tu vi của Hỏa Vân Thánh Giả thì vẫn không có cách nào thúc giục. Chỉ có Nguyên Anh Cảnh lão tổ chân khí hóa thành chân cương mới có thể thúc giục Tiên Khí.
Giờ phút này hắn thiêu đốt thọ nguyên, lại nuốt đan dược nghịch thiên cưỡng ép đem lực lượng tăng lên đến Nguyên Anh Cảnh, chân khí trong cơ thể cũng có thể trong thời gian ngắn ngưng tụ thành chân cương, thúc giục Địa Viêm Long Tiên.
Địa Viêm Long Tiên một khi đánh ra thì phạm vi hơn mười dặm hóa thành bột mịn, dù cho không có Đại Yêu Điểm Thần Quyết tồn tại thì một roi này cũng đem trọn Thiên Kiếm Tông phá hủy toàn bộ. may mắn là tất cả mọi người đều đã ly khai, nếu không dưới một roi này thì không ai có thể may mắn còn sống sót.
”Hạo ca, chúng ta đi a." Kinh ngạc trong mắt của Thủy Thanh Huyên chỉ là thoáng qua trong một cái chớp mắt, sau đó liền mỉm cười.
Tô Hạo gật gật đầu, trong mắt đều là nhu tình.
Ngón tay xanh nhạt điểm nhẹ một chút.
"Đại Yêu Điểm Thần Quyết."
Chỉ thấy một đạo thần mang trắng noãn như ngọc từ đầu ngón tay của Thủy Thanh Huyên bắn ra, không có bất kỳ uy thế, cũng không có chấn động của khí kình, chỉ là một đạo thần mang trắng noãn như ngọc.
Thần mang vô thanh vô tức lập tức đánh trúng Hỏa Long đang gầm thét, không dừng lại chút nào Hỏa Long trực tiếp bị xuyên thấu trên không trung run lên nhè nhẹ sau đó đùng một phát tiêu tán, Địa Viêm Long Tiên trực tiếp bị đánh thành bụi phấn.
Tốc độ thần mang không giảm chút nào tiếp tục bắn về phía Hỏa Vân Thánh Giả đang trợn mắt há hốc mồm.
Suy nghĩ của Hỏa Vân Thánh Giả đã đình trệ, hắn kinh ngạc nhìn xem thần mang đánh trúng bộ ngực của hắn, sau đó trong giây lát nổ tung.
Giờ phút này hắn chỉ có một ý niệm trong đầu: uy lực khi thần mang nổ tung chỉ sợ bao trùm bán kính trăm dặm, mặc dù chỉ là da lông của Đại Yêu Điểm Thần Quyết thì cỡ Nguyên Anh Cảnh lão tổ cũng không đụng vào được.
Không có âm thanh nào phát ra chỉ có ánh sáng nhu hòa trắng noãn đem phạm vi gần trăm dặm bao lại, kéo dài không tiêu tan.
Thiên Kiếm Tông nhất dịch, đã xong! ( một phút mặc niệm cho Hỏa Vân Thánh Giả )
Tác giả :
Vô Tội