Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 276: Tiên Linh Thạch
“Xem ra là đã đến đông đủ!”
Thanh âm Mộ Dung Vô Ngân nhàn nhạt vang lên, nhưng lại giống như tiếng sấm nổ vang, quanh quẩn trên không trung.
Thân ảnh lóe lên, Quân Nhược Lan cũng nhảy lên đống đá vụn, nàng đi theo phía sau bốn gã nam đệ tử, vẻ mặt cảnh giác nhìn Mộ Dung Vô Ngân.
“Xem ra Vô Ngân sư huynh đối với thần hồn lại có lý giải mới, trước tiên lại có thể phát hiện ra chúng ta.” Thanh âm Quân nhược Lan nhàn nhạt, giọng nói thanh tao như đến từ thiên giới.
Mộ Dung Vô Ngân nhìn nàng một cái, nói: “Quân sư muội căn bản là không ẩn giấu thân hình, nhìn một cái là thấy rồi. Ngược lại Lãm Nguyệt Phong Thủy Ngưng sư tỷ nấp ở đây cũng hơi lâu rồi a.”
Ha ha ha!
Tiếng cười như chuông bạc từ sau đống đá vụn truyền đến, lập tức nhìn thấy một nữ hài tử dáng người thướt tha từ sau đống đá vụn nhô đầu ra, dung mạo nàng tú lệ, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, thanh khiết hoàn mỹ nhìn không thấy một khuyết điểm nhỏ nào.
Giang Thủy Ngưng nhảy lên, váy hồng dài trên người đóng gió tung bay, ưu mỹ tuyệt đỉnh.
“Thủy Ngưng sư tỷ quả nhiên vẫn chú trọng đến trang điểm sắc mặt và dáng vẻ như vậy, tiến vào Đoạn Hồn Sơn Mạch này mà ăn mặc vẫn vô cùng xinh đẹp.” Mộ Dung Vô Ngân vừa cười vừa nói.
Giang Thủy Ngưng gắt giọng: “Chẳng lẽ Vô Ngân sư đệ nói tỷ tỷ ta không trang điểm sẽ không đẹp sao?”
Mộ Dung Vô Ngân cười nói: “Có xinh đẹp hay không cũng …đâu có quan hệ tới ta! Bạch cốt hồng nhan, nói không chừng ngày mai chính là trong mộ xương khô.”
Nụ cười trên mặt Giang Thủy Ngưng lập tức ngưng trệ, đối với dung mạo của mình nàng vô cùng tự tin, những lời này của Mộ Dung Vô Ngân không khác nào đánh đùng đùng lên mặt của nàng.
“Mộ Dung Vô Ngân, ngươi thật quá mức.” khuôn mặt Giang Thủy Ngưng phát lạnh, giọng nói lạnh băng đến cực hạn.
Mộ Dung Vô Ngân căn bản không để ý tới nàng, cất cao giọng nói: “Ngâm Tuyết sư tỷ, Diệp Vân sư đệ, các người còn chưa ra sao?”
Diệp Vân cùng Tô Ngâm Tuyết nhìn nhau cười cười, sau đó đồng thời nhảy lên trên đống đá vụn.
“Vô Ngân sư huynh, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Diệp Vân chắp tay ôm quyền, vẻ mặt nhã nhặn.
“Đúng vậy ha, mới chia cách có mấy ngày, mà nhớ vô cùng nha.” Mộ Dung Vô Ngân cười lớn, thoạt nhìn như là bạn cũ lâu năm của Diệp Vân, quan hệ vô cùng tốt.
“Sau này gặp chúng ta sẽ hàn huyên nhiều hơn, còn có rất nhiều thời gian.” Diệp Vân cười ha ha nói tiếp: “Vô Ngân sư huynh gọi ta ra có chuyện gì không? Nếu không có gì quan trọng ta đi trước nhé.”
Vẻ mặt vui vẻ của Mộ Dung Vô Ngân lập tức ngưng trệ, khóe miệng giật giật hai cái, nói: Diệp Vân sư đệ nói đùa, nếu như tất cả mọi người xuất hiện ở nơi đây, chắc hẳn đều cảm thấy hứng thú với đồ vật phía dưới kia, hà tất còn e ngại, đây cũng không phải phong cách của ngươi.”
Diệp Vân cả kinh nói: “Đồ vật phía dưới? Phía dưới có đồ vật gì?”
Hắn và Tô Ngâm Tuyết chỉ là suy đoán phía dưới cái hố to đen kịt này có lẽ có bảo vật gì đó, cụ thể là gì thì không biết rõ, nhưng nghe ý tứ trong lời nói của Mộ Dung Vô Ngân dường như là hắn biết tương đối rõ ràng.
“Ơ, cái này là tiểu bằng hữu Vô Ảnh Phong Diệp Vân sao? Lớn lên nhìn cũng không tệ.” thanh âm Giang Thủy Ngư mềm mỏng nhu hòa vang lên, mang theo một tia hương vị ngọt ngào: “Ngươi không biết đồ vật phía dưới này? Tô Hạo sư thúc không nói cho các ngươi biết sao?”
Lông mày Diệp Vân chau lên, sắc mặt không đổi nói: “Lớn lên xinh đẹp như vậy xem ra chỉ có Lãm Nguyệt Phong Giang Ngưng sư tỷ rồi, phía dưới là vật gì, thật sự ta không biết.”
Giang Thủy Ngưng cười khanh khách không ngừng, nói: “Ngươi thoạt nhìn bộ dáng nghiêm trang nhưng thật đúng là tên giả bộ, người nào mà không biết phía sau ngọn núi này phong ấn một đám Linh Thú, nếu như phong ấn có thể mở ra, liền có thể đạt được hai khối Tiên Linh Thạch chống đỡ phong ấn đây.”
Trong đầu Diệp Vân dường như có tiếng sấm nổ vang, ầm ầm rung động. Giang Thủy Ngưng nói là cái gì? Tiên Linh Thạch?
Thiên địa linh khí bình thường ngưng tụ thành Linh Thạch, Linh Thạch lại phân thành mấy phẩm cấp. Đối với Diệp Vân mà nói, Linh Thạch dưới thượng phẩm đã không còn hữu dụng, hiện tại khi tu luyện hắn đều dùng thượng phẩm Linh Thạch, ở bên trong Hoa Vận Bí Tàng tối đa cũng chỉ lấy được thượng phẩm Linh Thạch. Lúc ấy nghĩ rằng sẽ đủ để hắn tu luyện tới Trúc Cơ Cảnh, nhưng không ngờ tới Tôi Tiên Tâm Pháp biến thái như vậy, với Linh Thạch dự trữ hiện tại, sợ rằng muốn chống đỡ đến Trúc Cơ là chuyện không thể nào.
Lúc trước Diệp Vân còn không quá để tâm đến, cảm giác thấy Trúc Cơ Cảnh là chuyện xa xôi, có thời gian sẽ suy nghĩ tìm biện pháp kiếm Linh Thạch là được.
Bất quá, thượng phẩm Linh Thạch trở lên quả thật tương đối ít ỏi, đối với hắn tốt nhất là có đầy đủ cực phẩm Linh Thạch, ở chỗ Thất trưởng lão hắn đã cảm thụ qua Linh Khí ẩn trong cực phẩm Linh Thạch, tinh khiết hoàn hảo đến như vậy rồi.
Mà còn cái gì là Tiên Linh Thạch? Trên cả cực phẩm Linh Thạch, ẩn nhiều Linh khí hơn, phẩm chất Linh Thạch lại càng tốt hơn. Tiên Linh Thạch, có thể gọi là Tiên, tất nhiên không thể kém.
Chỗ phong ấn trong Đoạn Hồn Sơn Mạch này chính là Diệp Vân tự tay phá giải, hắn đương nhiên biết rõ mắt trận chính là thạch đầu cự nhân kia, trong đó còn phong ấn Chân Hỏa Phi Sư…, Linh Thú cường đại cỡ nào. Mà phong ấn những Linh Thú cường đại này chính là một đạo trận pháp phong ấn, chống đỡ trận pháp đúng là hai viên Tiên Linh Thạch như lời Giang Thủy Ngưng, có thể tưởng tượng năng lượng ẩn trong Tiên Linh Thạch như thế nào, lại có thể chống đỡ phong ấn khổng lồ như thế.
Mắt Diệp Vân hơi đảo qua Tô Ngâm Tuyết, liền thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt đẹp của nàng, hai con ngươi hiện lên tinh mang.
Diệp Vân kiềm chế kích động trong lòng, thở dài, nói: “Thủy Ngưng sư tỷ nói trắng ra như vậy, một chút ý tứ cũng không có, thật là.”
Giang Thủy Ngưng cười khanh khách không ngừng, sau đó chuyển hướng sang Mộ Dung Vô Ngân nói: “Mộ Dung Vô Ngân, hiện tại tất cả mọi người đều đến đông đủ, ngươi nói bây giờ nên làm sao?”
Mộ Dung Vô Ngân nhìn cũng không nhìn nàng, ánh mắt vẫn như trước dừng trên người Diệp Vân.
“Diệp Vân, hai viên Tiên Linh Thạch, chúng ta mỗi người một viên, ngươi nghĩ sao?”
Lông mày Diệp Vân nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ do dự.
“Mộ Dung Vô Ngân, ngươi nói cái gì? Tại sao lại là hai người các ngươi mỗi người một viên, ngươi đem ta cùng Quân sư muội vứt đi đâu rồi?” Giang Thủy Ngưng cực kỳ bất mãn, hừ nói.
Quân Nhược Lan không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đấy, ánh mắt xinh đẹp sáng ngời không có nửa điểm tâm tình, dường như những việc này hết thảy đều không quan hệ tới nàng.
Mộ Dung Vô Ngân rốt cuộc liếc nhìn Giang Như Thủy, hỏi ngược lại: “Trước khi các ngươi tiến vào đây, phía trên đã phân phó như thế nào?”
Giang Thủy Ngưng sững sờ, nói: “Dĩ nhiên là tiến vào rèn luyện, còn sống đi ra ngoài.”
Mộ Dung Vô Ngân gật đầu, nói: “Nói không sai, nhiệm vụ quan trọng nhất của ngươi là còn sống đi ra ngoài, cho nên ngươi lúc này cũng đừng có trông chờ đến Tiên linh thạch mà hảo hảo chờ thông đạo không gian mở ra một lần nữa.”
“Vì sao?” Giang Thủy Ngưng giận dữ quát.
“Bởi vì Tiên linh thạch đối với một người chết sẽ không có bất kỳ giá trị nào.” Giọng nói Mộ Dung Vô Ngân lạnh lẽo, cả người giống như một thanh lợi kiếm rút ra khỏi vỏ, tản mát ra ánh sáng lạnh lẽo như băng.
Giang Thủy Ngưng giật mình, trên khuôn mặt đẹp tràn đầy tức giận, váy dài màu hồng phấn không gió mà nhẹ bay phất phới: “Mộ Dung Vô Ngân, ngươi xác định có thể chắc chắc sống đi ra ngoài sao?”
Giọng nói nàng hạ thấp xuống, bốn gã đệ tử sau lưng đồng thời bước lên trước một bước, trợn mắt nhìn Mộ Dung Vô Ngân.
Lãm Nguyệt Phong chủ yếu đều là nữ đệ tử, mỗi người đều có thiên phú không tệ, dung mạo thanh tú. Lần này, đệ tử được tuyển ra để tiến vào sơn mạch Đoạn Hồn này càng là mỗi một vị đều có thiên phú cực cao cùng dung mạo xinh đẹp, năm cô bé thanh tú đồng thời trừng mắt về phía Mộ Dung Vô Ngân.
Mộ Dung Vô Ngân giống như không thấy, cũng không để Giang Thủy Ngưng và các nàng vào trong mắt, trong mắt của hắn đối thủ chỉ có một, chính là Diệp vân. Hắn nhớ rõ, một kiếm khủng bố kia của Diệp Vân, đã vượt ra khỏi nhận thức của hắn. Mộ Dung Vô Ngân từ nhỏ đến lớn chưa từng bị sỉ nhục như vậy, hắn cũng chưa bao giờ là một người chùn bước, nếu như Diệp Vân lưu lại bóng mờ trong lòng của hắn, như vậy phải đánh nát bóng mờ đó đi, bằng không, con đường tu luyện sau này sẽ khó tránh khỏi bị tâm ma ảnh hưởng.
Trái lại, Diệp Vân không có suy nghĩ như vậy, so sánh với Mộ Dung Vô Ngân thì Quân Nhược Lan trong mắt hắn, càng thần bí hơn.
“Quân sư tỷ, chúng ta lại gặp mặt.” Diệp Vân mỉm cười, chậm rãi nói ra.
Ánh mắt Quân Nhược Lan giống như làn thu thủy lướt qua, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Chúng ta đã gặp mặt sao?”
Diệp Vân không quan tâm, cười nói: “Ngày đó Quân sư tỷ và chúng ta tham gia khảo hạch đệ tử nội môn cùng một chỗ, đối mặt với vách đá dựng đứng, sư tỷ đạp vách đá phi thân lên, giờ nghĩ đến vẫn rõ mồn một trước mắt.”
Quân Nhược Lan ồ một tiếng, gật đầu nói: “Hóa ra là các ngươi, tuy nhiên ta không có chút ấn tượng nào, thậm chí không nhớ rõ, cũng không đáng phải nhớ rõ ràng.”
Đoàn Thần Phong nghe nói như thế, lập tức giận dữ, Phá Nhật Thương trong tay hắn rung động, muốn lên tiếng.
Diệp Vân đưa tay ngăn hắn lại, nhìn Quân Nhược Lan cười nói: “Nếu như Quân sư tỷ đã quên cảnh tượng ngày đó, cũng bình thường, chẳng qua là ở phía trên có hai viên Tiên linh thạch, nếu như dựa vào phương pháp phân phối của Vô Ngân sư huynh thì ta và hắn mỗi người một viên, không biết Quân sư tỷ có ý kiến gì không.”
Quân Nhược Lan khẽ nhíu mày, ánh mắt đảo qua trên mặt Diệp Vân cùng Mộ Dung Vô Ngân, nói khẽ: “Ý kiến của ta có một chút bất đồng.”
“Cái gì?” Mộ Dung Vô Ngân giọng nói lạnh lùng.
“Hai viên Tiên linh thạch này đều là của ta.” Khóe miệng Quân Nhược Lan cười cười, cong lên một độ cong đẹp mắt.
Mộ Dung Vô Ngân khẽ giật mình, bỗng nhiên cười lên ha hả, uy thế chợt tăng lên, sát khí trên không trung ngưng tụ thành kiếm.
“Quân sư muội, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?”
Quân Nhược Lan đối mặt với uy áp và sát ý của Mộ Dung Vô Ngân, trên mặt vẫn không có nửa điểm hoảng sợ, giọng nói bình thường như trước: “Chẳng lẽ ta nói chưa đủ rõ ràng sao? Hai viên Tiên linh thạch này, ta đều muốn.”
Đám người Mộ Dung Vô Ngân, Giang Thủy Ngưng, Diệp Vân nhìn chằm chằm vào nàng. Cô bé này thoạt nhìn giống như một đóa sen trắng, ưu nhã tinh xảo, không nghĩ đến sẽ nói ra lời như vậy, mặc kệ Diệp Vân bọn hắn, trực tiếp đưa mình đứng ở thế đối lập.
Muốn nói kiêu ngạo, nàng so với Mộ Dung Vô Ngân còn kiêu ngạo hơn!
Trong khoảnh khắc, bầu không khí trở nên ngưng trọng.
“Không nên như vậy nha, mọi người cười một cái là được rồi.” Diệp Vân vỗ vỗ tay, nói tiếp: “Không bằng thế này, ta tặng một phần kia cho Quân sư tỷ, như vậy cũng không cần cãi nhau nữa.”
“Một phần kia của ngươi? Ai nói cho ngươi một phần Tiên linh thạch sao? Diệp Vân tiểu sư đệ, ngươi có phải giống như Mộ Dung Vô Ngân, đầu óc bị hư mất.” Âm thanh Giang Ngư Thủy vang lên, vẫn mang theo một chút dịu dàng, trong trẻo.
Diệp Vân cười hắc hắc, nói: “Không có phần của ta à? Quên đi. Các ngươi chậm rãi chơi, ta đi trước.”
Nói xong, hắn nhảy từ trên đống đá vụn xuống, xoay người muốn rời đi.
“Các ngươi, ai cũng không được đi!”
Giọng nói êm tai quanh quẩn trên không trung, theo gió thổi đi.
Thanh âm Mộ Dung Vô Ngân nhàn nhạt vang lên, nhưng lại giống như tiếng sấm nổ vang, quanh quẩn trên không trung.
Thân ảnh lóe lên, Quân Nhược Lan cũng nhảy lên đống đá vụn, nàng đi theo phía sau bốn gã nam đệ tử, vẻ mặt cảnh giác nhìn Mộ Dung Vô Ngân.
“Xem ra Vô Ngân sư huynh đối với thần hồn lại có lý giải mới, trước tiên lại có thể phát hiện ra chúng ta.” Thanh âm Quân nhược Lan nhàn nhạt, giọng nói thanh tao như đến từ thiên giới.
Mộ Dung Vô Ngân nhìn nàng một cái, nói: “Quân sư muội căn bản là không ẩn giấu thân hình, nhìn một cái là thấy rồi. Ngược lại Lãm Nguyệt Phong Thủy Ngưng sư tỷ nấp ở đây cũng hơi lâu rồi a.”
Ha ha ha!
Tiếng cười như chuông bạc từ sau đống đá vụn truyền đến, lập tức nhìn thấy một nữ hài tử dáng người thướt tha từ sau đống đá vụn nhô đầu ra, dung mạo nàng tú lệ, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, thanh khiết hoàn mỹ nhìn không thấy một khuyết điểm nhỏ nào.
Giang Thủy Ngưng nhảy lên, váy hồng dài trên người đóng gió tung bay, ưu mỹ tuyệt đỉnh.
“Thủy Ngưng sư tỷ quả nhiên vẫn chú trọng đến trang điểm sắc mặt và dáng vẻ như vậy, tiến vào Đoạn Hồn Sơn Mạch này mà ăn mặc vẫn vô cùng xinh đẹp.” Mộ Dung Vô Ngân vừa cười vừa nói.
Giang Thủy Ngưng gắt giọng: “Chẳng lẽ Vô Ngân sư đệ nói tỷ tỷ ta không trang điểm sẽ không đẹp sao?”
Mộ Dung Vô Ngân cười nói: “Có xinh đẹp hay không cũng …đâu có quan hệ tới ta! Bạch cốt hồng nhan, nói không chừng ngày mai chính là trong mộ xương khô.”
Nụ cười trên mặt Giang Thủy Ngưng lập tức ngưng trệ, đối với dung mạo của mình nàng vô cùng tự tin, những lời này của Mộ Dung Vô Ngân không khác nào đánh đùng đùng lên mặt của nàng.
“Mộ Dung Vô Ngân, ngươi thật quá mức.” khuôn mặt Giang Thủy Ngưng phát lạnh, giọng nói lạnh băng đến cực hạn.
Mộ Dung Vô Ngân căn bản không để ý tới nàng, cất cao giọng nói: “Ngâm Tuyết sư tỷ, Diệp Vân sư đệ, các người còn chưa ra sao?”
Diệp Vân cùng Tô Ngâm Tuyết nhìn nhau cười cười, sau đó đồng thời nhảy lên trên đống đá vụn.
“Vô Ngân sư huynh, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Diệp Vân chắp tay ôm quyền, vẻ mặt nhã nhặn.
“Đúng vậy ha, mới chia cách có mấy ngày, mà nhớ vô cùng nha.” Mộ Dung Vô Ngân cười lớn, thoạt nhìn như là bạn cũ lâu năm của Diệp Vân, quan hệ vô cùng tốt.
“Sau này gặp chúng ta sẽ hàn huyên nhiều hơn, còn có rất nhiều thời gian.” Diệp Vân cười ha ha nói tiếp: “Vô Ngân sư huynh gọi ta ra có chuyện gì không? Nếu không có gì quan trọng ta đi trước nhé.”
Vẻ mặt vui vẻ của Mộ Dung Vô Ngân lập tức ngưng trệ, khóe miệng giật giật hai cái, nói: Diệp Vân sư đệ nói đùa, nếu như tất cả mọi người xuất hiện ở nơi đây, chắc hẳn đều cảm thấy hứng thú với đồ vật phía dưới kia, hà tất còn e ngại, đây cũng không phải phong cách của ngươi.”
Diệp Vân cả kinh nói: “Đồ vật phía dưới? Phía dưới có đồ vật gì?”
Hắn và Tô Ngâm Tuyết chỉ là suy đoán phía dưới cái hố to đen kịt này có lẽ có bảo vật gì đó, cụ thể là gì thì không biết rõ, nhưng nghe ý tứ trong lời nói của Mộ Dung Vô Ngân dường như là hắn biết tương đối rõ ràng.
“Ơ, cái này là tiểu bằng hữu Vô Ảnh Phong Diệp Vân sao? Lớn lên nhìn cũng không tệ.” thanh âm Giang Thủy Ngư mềm mỏng nhu hòa vang lên, mang theo một tia hương vị ngọt ngào: “Ngươi không biết đồ vật phía dưới này? Tô Hạo sư thúc không nói cho các ngươi biết sao?”
Lông mày Diệp Vân chau lên, sắc mặt không đổi nói: “Lớn lên xinh đẹp như vậy xem ra chỉ có Lãm Nguyệt Phong Giang Ngưng sư tỷ rồi, phía dưới là vật gì, thật sự ta không biết.”
Giang Thủy Ngưng cười khanh khách không ngừng, nói: “Ngươi thoạt nhìn bộ dáng nghiêm trang nhưng thật đúng là tên giả bộ, người nào mà không biết phía sau ngọn núi này phong ấn một đám Linh Thú, nếu như phong ấn có thể mở ra, liền có thể đạt được hai khối Tiên Linh Thạch chống đỡ phong ấn đây.”
Trong đầu Diệp Vân dường như có tiếng sấm nổ vang, ầm ầm rung động. Giang Thủy Ngưng nói là cái gì? Tiên Linh Thạch?
Thiên địa linh khí bình thường ngưng tụ thành Linh Thạch, Linh Thạch lại phân thành mấy phẩm cấp. Đối với Diệp Vân mà nói, Linh Thạch dưới thượng phẩm đã không còn hữu dụng, hiện tại khi tu luyện hắn đều dùng thượng phẩm Linh Thạch, ở bên trong Hoa Vận Bí Tàng tối đa cũng chỉ lấy được thượng phẩm Linh Thạch. Lúc ấy nghĩ rằng sẽ đủ để hắn tu luyện tới Trúc Cơ Cảnh, nhưng không ngờ tới Tôi Tiên Tâm Pháp biến thái như vậy, với Linh Thạch dự trữ hiện tại, sợ rằng muốn chống đỡ đến Trúc Cơ là chuyện không thể nào.
Lúc trước Diệp Vân còn không quá để tâm đến, cảm giác thấy Trúc Cơ Cảnh là chuyện xa xôi, có thời gian sẽ suy nghĩ tìm biện pháp kiếm Linh Thạch là được.
Bất quá, thượng phẩm Linh Thạch trở lên quả thật tương đối ít ỏi, đối với hắn tốt nhất là có đầy đủ cực phẩm Linh Thạch, ở chỗ Thất trưởng lão hắn đã cảm thụ qua Linh Khí ẩn trong cực phẩm Linh Thạch, tinh khiết hoàn hảo đến như vậy rồi.
Mà còn cái gì là Tiên Linh Thạch? Trên cả cực phẩm Linh Thạch, ẩn nhiều Linh khí hơn, phẩm chất Linh Thạch lại càng tốt hơn. Tiên Linh Thạch, có thể gọi là Tiên, tất nhiên không thể kém.
Chỗ phong ấn trong Đoạn Hồn Sơn Mạch này chính là Diệp Vân tự tay phá giải, hắn đương nhiên biết rõ mắt trận chính là thạch đầu cự nhân kia, trong đó còn phong ấn Chân Hỏa Phi Sư…, Linh Thú cường đại cỡ nào. Mà phong ấn những Linh Thú cường đại này chính là một đạo trận pháp phong ấn, chống đỡ trận pháp đúng là hai viên Tiên Linh Thạch như lời Giang Thủy Ngưng, có thể tưởng tượng năng lượng ẩn trong Tiên Linh Thạch như thế nào, lại có thể chống đỡ phong ấn khổng lồ như thế.
Mắt Diệp Vân hơi đảo qua Tô Ngâm Tuyết, liền thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt đẹp của nàng, hai con ngươi hiện lên tinh mang.
Diệp Vân kiềm chế kích động trong lòng, thở dài, nói: “Thủy Ngưng sư tỷ nói trắng ra như vậy, một chút ý tứ cũng không có, thật là.”
Giang Thủy Ngưng cười khanh khách không ngừng, sau đó chuyển hướng sang Mộ Dung Vô Ngân nói: “Mộ Dung Vô Ngân, hiện tại tất cả mọi người đều đến đông đủ, ngươi nói bây giờ nên làm sao?”
Mộ Dung Vô Ngân nhìn cũng không nhìn nàng, ánh mắt vẫn như trước dừng trên người Diệp Vân.
“Diệp Vân, hai viên Tiên Linh Thạch, chúng ta mỗi người một viên, ngươi nghĩ sao?”
Lông mày Diệp Vân nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ do dự.
“Mộ Dung Vô Ngân, ngươi nói cái gì? Tại sao lại là hai người các ngươi mỗi người một viên, ngươi đem ta cùng Quân sư muội vứt đi đâu rồi?” Giang Thủy Ngưng cực kỳ bất mãn, hừ nói.
Quân Nhược Lan không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đấy, ánh mắt xinh đẹp sáng ngời không có nửa điểm tâm tình, dường như những việc này hết thảy đều không quan hệ tới nàng.
Mộ Dung Vô Ngân rốt cuộc liếc nhìn Giang Như Thủy, hỏi ngược lại: “Trước khi các ngươi tiến vào đây, phía trên đã phân phó như thế nào?”
Giang Thủy Ngưng sững sờ, nói: “Dĩ nhiên là tiến vào rèn luyện, còn sống đi ra ngoài.”
Mộ Dung Vô Ngân gật đầu, nói: “Nói không sai, nhiệm vụ quan trọng nhất của ngươi là còn sống đi ra ngoài, cho nên ngươi lúc này cũng đừng có trông chờ đến Tiên linh thạch mà hảo hảo chờ thông đạo không gian mở ra một lần nữa.”
“Vì sao?” Giang Thủy Ngưng giận dữ quát.
“Bởi vì Tiên linh thạch đối với một người chết sẽ không có bất kỳ giá trị nào.” Giọng nói Mộ Dung Vô Ngân lạnh lẽo, cả người giống như một thanh lợi kiếm rút ra khỏi vỏ, tản mát ra ánh sáng lạnh lẽo như băng.
Giang Thủy Ngưng giật mình, trên khuôn mặt đẹp tràn đầy tức giận, váy dài màu hồng phấn không gió mà nhẹ bay phất phới: “Mộ Dung Vô Ngân, ngươi xác định có thể chắc chắc sống đi ra ngoài sao?”
Giọng nói nàng hạ thấp xuống, bốn gã đệ tử sau lưng đồng thời bước lên trước một bước, trợn mắt nhìn Mộ Dung Vô Ngân.
Lãm Nguyệt Phong chủ yếu đều là nữ đệ tử, mỗi người đều có thiên phú không tệ, dung mạo thanh tú. Lần này, đệ tử được tuyển ra để tiến vào sơn mạch Đoạn Hồn này càng là mỗi một vị đều có thiên phú cực cao cùng dung mạo xinh đẹp, năm cô bé thanh tú đồng thời trừng mắt về phía Mộ Dung Vô Ngân.
Mộ Dung Vô Ngân giống như không thấy, cũng không để Giang Thủy Ngưng và các nàng vào trong mắt, trong mắt của hắn đối thủ chỉ có một, chính là Diệp vân. Hắn nhớ rõ, một kiếm khủng bố kia của Diệp Vân, đã vượt ra khỏi nhận thức của hắn. Mộ Dung Vô Ngân từ nhỏ đến lớn chưa từng bị sỉ nhục như vậy, hắn cũng chưa bao giờ là một người chùn bước, nếu như Diệp Vân lưu lại bóng mờ trong lòng của hắn, như vậy phải đánh nát bóng mờ đó đi, bằng không, con đường tu luyện sau này sẽ khó tránh khỏi bị tâm ma ảnh hưởng.
Trái lại, Diệp Vân không có suy nghĩ như vậy, so sánh với Mộ Dung Vô Ngân thì Quân Nhược Lan trong mắt hắn, càng thần bí hơn.
“Quân sư tỷ, chúng ta lại gặp mặt.” Diệp Vân mỉm cười, chậm rãi nói ra.
Ánh mắt Quân Nhược Lan giống như làn thu thủy lướt qua, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Chúng ta đã gặp mặt sao?”
Diệp Vân không quan tâm, cười nói: “Ngày đó Quân sư tỷ và chúng ta tham gia khảo hạch đệ tử nội môn cùng một chỗ, đối mặt với vách đá dựng đứng, sư tỷ đạp vách đá phi thân lên, giờ nghĩ đến vẫn rõ mồn một trước mắt.”
Quân Nhược Lan ồ một tiếng, gật đầu nói: “Hóa ra là các ngươi, tuy nhiên ta không có chút ấn tượng nào, thậm chí không nhớ rõ, cũng không đáng phải nhớ rõ ràng.”
Đoàn Thần Phong nghe nói như thế, lập tức giận dữ, Phá Nhật Thương trong tay hắn rung động, muốn lên tiếng.
Diệp Vân đưa tay ngăn hắn lại, nhìn Quân Nhược Lan cười nói: “Nếu như Quân sư tỷ đã quên cảnh tượng ngày đó, cũng bình thường, chẳng qua là ở phía trên có hai viên Tiên linh thạch, nếu như dựa vào phương pháp phân phối của Vô Ngân sư huynh thì ta và hắn mỗi người một viên, không biết Quân sư tỷ có ý kiến gì không.”
Quân Nhược Lan khẽ nhíu mày, ánh mắt đảo qua trên mặt Diệp Vân cùng Mộ Dung Vô Ngân, nói khẽ: “Ý kiến của ta có một chút bất đồng.”
“Cái gì?” Mộ Dung Vô Ngân giọng nói lạnh lùng.
“Hai viên Tiên linh thạch này đều là của ta.” Khóe miệng Quân Nhược Lan cười cười, cong lên một độ cong đẹp mắt.
Mộ Dung Vô Ngân khẽ giật mình, bỗng nhiên cười lên ha hả, uy thế chợt tăng lên, sát khí trên không trung ngưng tụ thành kiếm.
“Quân sư muội, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?”
Quân Nhược Lan đối mặt với uy áp và sát ý của Mộ Dung Vô Ngân, trên mặt vẫn không có nửa điểm hoảng sợ, giọng nói bình thường như trước: “Chẳng lẽ ta nói chưa đủ rõ ràng sao? Hai viên Tiên linh thạch này, ta đều muốn.”
Đám người Mộ Dung Vô Ngân, Giang Thủy Ngưng, Diệp Vân nhìn chằm chằm vào nàng. Cô bé này thoạt nhìn giống như một đóa sen trắng, ưu nhã tinh xảo, không nghĩ đến sẽ nói ra lời như vậy, mặc kệ Diệp Vân bọn hắn, trực tiếp đưa mình đứng ở thế đối lập.
Muốn nói kiêu ngạo, nàng so với Mộ Dung Vô Ngân còn kiêu ngạo hơn!
Trong khoảnh khắc, bầu không khí trở nên ngưng trọng.
“Không nên như vậy nha, mọi người cười một cái là được rồi.” Diệp Vân vỗ vỗ tay, nói tiếp: “Không bằng thế này, ta tặng một phần kia cho Quân sư tỷ, như vậy cũng không cần cãi nhau nữa.”
“Một phần kia của ngươi? Ai nói cho ngươi một phần Tiên linh thạch sao? Diệp Vân tiểu sư đệ, ngươi có phải giống như Mộ Dung Vô Ngân, đầu óc bị hư mất.” Âm thanh Giang Ngư Thủy vang lên, vẫn mang theo một chút dịu dàng, trong trẻo.
Diệp Vân cười hắc hắc, nói: “Không có phần của ta à? Quên đi. Các ngươi chậm rãi chơi, ta đi trước.”
Nói xong, hắn nhảy từ trên đống đá vụn xuống, xoay người muốn rời đi.
“Các ngươi, ai cũng không được đi!”
Giọng nói êm tai quanh quẩn trên không trung, theo gió thổi đi.
Tác giả :
Vô Tội