Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 265: Băng Quang Thần Lôi
"Chính thức Âm Dương sao?"
Sau lưng Tô Ngâm Tuyết truyền tới một âm thanh lười biếng, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Vân đang từ từ đứng dậy.
"Diệp Vân!"
Trán Tô Ngâm Tuyết hơi nghiêng một chút, thấy Diệp Vân đang dần đi đến bên cạnh nàng, ánh mắt quật cường của cô gái cũng hoàn toàn biến mất, thay vào đó nàng ta mỉm cười..
"Cám ơn sư tỷ!" Ánh mắt Diệp Vân chứa đầy cảm kích nhìn Tô Ngâm Tuyết mà gật đầu nói: "Chuyện tiếp theo cứ giao cho ta."
Tô Ngâm Tuyết đã không còn chút bướng bỉnh và kiên quyết nào nên ngoan ngoãn gật đầu, trên gương mặt thoáng hiện lên một nụ cười vui vẻ, chầm chậm đi về phía đám người Tô Linh.
"Vô Ngân sư huynh, chúng ta lại gặp mặt rồi." Diệp Vân cười nói.
Sắc mặt Mộ Dung Vô Ngân vẫn ung dung bình tĩnh như cũ, tuy rằng hắn và Tô Ngâm Tuyết giao thủ nhưng vẫn chú ý đến Diệp Vân. Trước mắt có thể nhận thấy rằng tu vi của Diệp Vân đã lại đột phá thêm một bước đạt tới Luyện Khí Cảnh tam trọng.
Trước khi tiến vào sơn mạch Đoạn Hồn thì Mộ Dung Vô Ngân từng tỉ mỉ tìm hiểu mọi thứ. Hắn cũng biết người dẫn đội Vô Ảnh Phong lần này chính là Tô Ngâm Tuyết và Diệp Vân, tu vi của Tô Ngâm Tuyết đương nhiên hắn đã biết rõ nhưng cũng không quan tâm lắm. Phải biết rằng hắn khó khăn lắm mới đưa tu vi của mình đạt đến Trúc Cơ Cảnh, cũng đã ngưng luyện xong Âm Dương. Sức mạnh thật sự cũng đã đủ để chống lại cao thủ Trúc Cơ tam trọng, đối phó với Tô Ngâm Tuyết hẳn là chuyện dễ dàng.
Thế nhưng hắn lại nhìn không thấu được Diệp Vân. Cảnh giới của Mộ Dung Vô Ngân đang thăng tiến nhanh chóng, sức mạnh gia tăng mãnh liệt. Tuy rằng tu vi của Diệp Vân so với đệ tử thông thường thì cũng xem như là tiến xa hơn rất nhiều nhưng mà hạng người kinh tài tuyệt diễm này đối với bọn hắn mà nói thì lại có chút ngạo mạn.
Mặc dù thực lực thực sự của Luyện Khí Cảnh tam trọng rất mạnh mẽ nhưng có thể mạnh đến đâu cơ chứ?! Mộ Dung Vô Ngân tuyệt đối không tin với cảnh giới chênh lệch như vậy thì làm sao hắn có thể dễ dàng bù đắp, đặc biệt là đối với việc lĩnh hội và vừa dùng sức mạnh để bù đắp?
Thế nhưng hắn nhận được thông tin là Luyện Khí Cảnh nhị trọng Diệp Vân lại dường như có thể gắng gượng chống lại sức mạnh của cao thủ Trúc Cơ Cảnh nhất trọng. Cảnh giới hiện tại của hắn lại tiếp tục đột phá lên đến Luyện Khí Cảnh tam trọng, vậy thì thực lực chân chính của hắn sẽ lại tăng thêm bao nhiêu lần nữa?
Mặc dù trong lòng Mộ Dung Vô Ngân vẫn còn nghi ngờ nhưng cũng chưa hoàn toàn để việc này ở trong lòng. Tu vi của hắn đã có thể miễn cưỡng ứng đối với cao thủ Trúc Cơ Cảnh tam trọng, nếu Diệp Vân có mạnh hơn nữa thì làm sao có thể chống lại cao thủ Trúc Cơ tam trọng?
"Diệp Vân, lúc ta mới quen ngươi thì ta đã đặc biệt xem trọng ngươi, cho đến hôm nay vẫn muốn ngươi trở thành người của ta. Sau này nhất định có thể chia sẻ được phần nào với ta. Dĩ nhiên là ngươi phải thuận theo ta, chuyện tìm hiểu về Kim Đan Đại Đạo căn bản cũng sẽ trở nên dễ dàng như trở bàn tay, gần như không có bất kỳ trở ngại nào. Chỉ có điều là ngươi lại nhiều lần lựa chọn sai lầm, điều đó thực sự khiến ta vô cùng thất vọng. Như vậy đi, ngày hôm nay ta cho ngươi thêm một lựa chọn nữa, chỉ cần ngươi quy phục ta, trở thành thuộc hạ của ta thì những việc trước đây xem như bỏ qua. Nếu không thì hậu quả ngươi sẽ không tưởng tượng được đâu." Mộ Dung Vô Ngân đứng chắp tay nhìn Diệp Vân mà từ từ mở miệng nói.
Diệp Vân híp mắt lại, cười nói: "Hậu quả như thế nào? Ta thật sự là rất mong chờ đó!"
Nét mặt Mộ Dung Vô Ngân không chút biểu cảm nói: "Xem ra ngươi vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ, vậy thì đừng trách ta độc ác."
Diệp Vân cười ha ha nói: "Ta thấy người u mê không chịu tỉnh ngộ là ngươi mới phải. Ta cự tuyệt ngươi bao nhiêu lần rồi vậy mà ngươi vẫn còn dám nói ra những yêu cầu ngu xuẩn này. Thật là ngây thơ hết sức, ta nghĩ nếu như là Vô Tình sư huynh thì người tuyệt đối sẽ không ăn nói hàm hồ như ngươi đâu."
Khuôn mặt Mộ Dung Vô Ngân hơi lại nghiêm một chút, giọng nói trở nên hết sức lạnh lẽo: "Ngươi chỉ là một tên tiểu tử Luyện Khí Cảnh tam trọng vậy mà cũng dám mỉa mai huynh trưởng của ta, thật sự là muốn chết mà."
Sau khi vừa dứt lời thì chỉ chưởng của Mộ Dung Vô Ngân cũng cùng lúc lóe ra một đạo ánh sáng màu xanh, tạo thành hình bán nguyệt, để lộ ra hàn ý lạnh như băng.
Chân mày Diệp Vân cau lại, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc: "Không ngờ Mộ Dung Vô Ngân ngươi lại có thể lĩnh hội được Băng linh khí, ngược lại ta cũng đã hiểu rõ được phần nào."
"Bây giờ mới biết không phải là đã quá muộn hay sao? Ngươi đã u mê như vậy thì hãy đi chết đi."
Mộ Dung Vô Ngân bước lên từng bước, Băng Quang màu xanh trong tay phải lóe ra rồi đột nhiên vung lên hướng về phía Diệp Vân. Chỉ thấy Băng Quang màu xanh ngưng tụ thành một băng tiễn, tốc độ rất nhanh bắn về phía Diệp Vân.
"U Lam Băng Quang Tiễn!"
Theo tiếng Mộ Dung Vô Ngân hô khẽ, băng tiễn trong chớp mắt phóng qua mười trượng không gian, xuất hiện ở trước mặt của Diệp Vân.
Nụ cười trên khuôn mặt của Diệp Vân hoàn toàn biến mất, ánh mắ không hiện ra một chút sợ hãi nào, ngược lại có chút nôn nóng muốn thử sức.
"Lôi Đình Vạn Quân!"
Diệp Vân cũng khẽ hô lên một tiếng, tay phải giơ lên, Lôi quang màu tím trong nháy mắt cũng ngưng tụ lại trong lòng bàn tay hắn, bốn phía xung quanh hắn nổi lên những tiếng sấm ù ù, trên bầu trời dường như xuất hiện trăm nghìn tia sấm.
Tay phải Diệp Vân co lại, tất cả sấm sét đều biến mất sạch sẽ, sau đó lại nghe thấy âm thanh đùng đoàng phát ra trong lòng bàn tay hắn, tiếp đó một đạo Lôi quang màu tím từ trong bàn tay hắn đột nhiên bắn ra, hướng về phía Mộ Dung Vô Ngân đang đánh ra U Lam Băng Quang Tiễn.
Đùng!
Hai luồng chân khí khác nhau ngưng tụ va chạm vào nhau trên không, ngay tức khắc nổ tung ra, băng quang hóa thành vô số mảnh vỡ bay ra bốn phương tám hướng.
Lôi quang màu tím thì biến thành hàng trăm hàng ngàn con rắn điện bủa vây trên không trung, cuối cùng cũng tiêu tán không còn một mống, chỉ còn lại tiếng sấm rền vang từ phương xa truyền đến.
Quang ảnh tản đi hết còn lại hai người đứng yên tại chỗ, không ai phải lui lại dù là nửa bước. Nhìn qua thì lần giao đấu này ngang tài ngang sức, bất phân thắng bại.
"Không thể ngờ được ngươi thật sự đã phát triển đến trình độ này, còn có thể đối kháng trực diện với ta nữa."
Cuối cùng trong giọng nói của Mộ Dung Vô Ngân cũng mang theo một chút kinh ngạc. Hắn không ngờ một người hoàn toàn không có được thời thế như hắn mà có thể tiến đến bước này.
Quan trọng nhất là Diệp Vân chỉ có cảnh giới Luyện Khí Cảnh tam trọng nhưng chiêu Lôi Đình Vạn Quân vừa rồi lại ngăn cản được U Lam Băng Quang Tiễn. Hơn nữa còn dùng một chiêu đánh nát U Lam Băng Quang Tiễn, làm hai đòn tấn công đều hóa thành hư vô.
Diệp Vân cười cười nói:
"Tu vi của ta cùng Vô Ngân sư huynh còn kém xa, ta chỉ là Luyện Khí Cảnh tam trọng còn sư huynh đã là Trúc Cơ Cảnh. Tốc độ tu luyện của sư huynh thật làm ta cảm thấy xấu hổ, huynh hẳn là người đứng đầu Thiên Kiếm Tông rồi."
Mộ Dung Vô Ngân nhíu mày, trầm ngâm một chút rồi nói:
"Ngươi nói như thế cũng không sai. Ta cảm thấy thiên phú của ta ngoài huynh trưởng ra thì không ai có thể sánh bằng. Nhưng sau khi ta tiến lên Trúc Cơ mới phát hiện ra thiên phú của huynh trưởng ta còn có chút chênh lệch với ta."
Diệp Vân khẽ giật mình, hắn không ngờ Mộ Dung Vô Ngân lại nói như vậy. Hắn chỉ định mỉa mai Mộ Dung Vô Ngân một chút mà thôi, ai ngờ hắn ta lại tự cho mình là người có thiên phú nhất Thiên Kiếm Tông.
Nhưng Mộ Dung Vô Ngân nghĩ rằng mình mười bảy tuổi, bằng ấy tuổi đã đột phá Trúc Cơ Cảnh thì đưa mắt nhìn qua nghìn năm lịch sử của Thiên Kiếm Tông thiên phú của hắn hoàn toàn có thể coi là vô cùng hiếm có. Trong trí nhớ của Diệp Vân, ngoại trừ mấy trăm năm trước có vài người ra thì bây giờ người có thiên phú ngang hàng với hắn ta, ngoại trừ Mộ Dung Vô Tình ra thì chỉ còn nhị sư huynh Mặc Nho của hắn. Mực Nho từ một phàm nhân bình thường dùng có mười năm ngắn ngủi tu luyện đến Trúc Cơ Cảnh tam trọng, tốc độ như vậy thật khó mà tưởng tượng nổi. Còn những người khác Diệp Vân cũng chưa đoán ra được, có lẽ thiếu niên gầy yếu nhưng quật cường kia cũng là một người có thiên phú vượt qua Mộ Dung Vô Ngân.
"Vậy hãy để ta xem một chút đệ tử có thiên phú nhất Thiên Kiếm Tông trong nghìn năm qua rốt cuộc có bao nhiêu tài nghệ."
Đột nhiên Diệp Vân cảm thấy có chút thiếu kiên nhẫn. Hắn không muốn cùng Mộ Dung Vô Ngân khua môi múa mép nhiều nữa, dù sao thì nói hay không thì cuối cùng cũng phải đánh nhau.
Sắc mặt Diệp Vân trầm xuống, hắn bước ra một bước, quang ảnh trong tay hiện lên, trường kiếm màu tím hơi run lên, một dải kiếm quang như dòng suối khuếch tán ra.
Tử Ảnh Kiếm đột nhiên xuất hiện.
"Mộ Dung Vô Ngân, đến đây đi, không nên lề mà lề mề như vậy, lải nhải dài dòng quá, động thủ đi."
Lông mày Mộ Dung Vô Ngân nhíu lại, trường kiếm trong tay Diệp Vân rõ ràng không phải là phàm phẩm, tuy rằng hắn không thiếu bảo vật, nhưng mà đối với chuôi Tử Ảnh kiếm này, hắn không thể phân biệt được nó thuộc phẩm giai nào.
Bàn tay Mộ Dung Vô Ngân xuất hiện trường kiếm màu xanh đậm, nó vừa xuất hiện liền khiến cho nhiệt độ bốn phía dường như hạ thấp rất nhiều, làm cho người ta cảm thấy lạnh run.
“Thanh kiếm này gọi là Băng Quang, chính là loại linh khí thượng phẩm đỉnh phong, vô cùng sắc bén, cắt kim đoạn ngọc, hơn nữa nó còn ẩn chứa Băng linh khí uy lực cực lớn, một kiếm chém ra, thiên địa đều bị đóng băng. Diệp Vân, hy vọng ngươi không làm ta thất vọng.” Mộ Dung Vô Ngân nắm Băng Quang kiếm, trong mắt lóe ra ra một tia cưng chiều, dường như chuôi kiếm trước mắt này không phải kiếm mà là da thịt của tình nhân, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Đến đây đi!” Tử Ảnh kiếm trong tay Diệp Vân run lên, xung quanh vang lên tiếng sấm ầm ầm.
“Ngươi ra tay đi, nếu ta đánh ra một kích toàn lực thì e rằng ngươi không kịp nhìn thấy được ánh sáng lộng lẫy của Băng Quang phát ra đâu.” Mộ Dung Vô Ngân càng lúc càng tự kiêu, giọng nói tràn đầy tự tin.
Diệp Vân hừ lạnh một tiếng, Mộ Dung Vô Ngân muốn đùa bỡn, vậy phải xin lỗi hắn rồi.
Hắn bước ra một bước, Tử Ảnh kiếm trong tay lóe ra điện mang lập lòe, thần lôi từ trên trời giáng xuống, trên không trung nổ tung ầm ầm, vang lên âm thanh đinh tai nhức óc.
“Diệt Thế Thần lôi!”
Diệp Vân khẽ quát một tiếng, dốc hết toàn bộ lực lượng Lôi linh khí trong cơ thể vào trong Tử Ảnh kiếm, khiến cho nó rung động nhanh hơn nữa.
Đây chính là chiêu Diệt Thế Thần Lôi chân chính, cần hóa Lôi linh khí trong cơ thể thành hơn một nghìn phần, hơn nữa trong nháy mắt làm cho nó chấn động một nghìn lẻ hai mươi tư, sau đó lại ngưng tụ thành một điểm, đánh ra lôi thần mạnh mẽ.
Lập tức, Tử Ảnh kiếm chấn động một nghìn lẻ hai mươi tư lần, sau đó đột nhiên thu lại, tất cả lôi quang ngưng tụ thành một điểm, hóa thành một đạo Diệt Thế Thần Lôi từ trên trời giáng xuống, đánh vào đỉnh đầu Mộ Dung Vô Ngân.
Giang Như Triều đứng ở xa sắc mặt trắng bệch, bây giờ hắn mới biết được, mình không những kém Tô Ngâm Tuyết mà nếu so sánh với Diệp Vân càng không chịu nổi, chỉ sợ Diệp Vân đánh một chưởng đã có thể dễ dàng lấy tính mệnh của hắn.
Tô Ngâm Tuyết đứng bên ngoài trăm trượng, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia kinh hãi, hưng phấn đến hai bên má có chút đỏ hồng.
Mộ Dung Vô Ngân không có tránh lui, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, Băng Quang kiếm trong tay đột nhiên kéo một phát, chỉ thấy một đạo băng quang ngưng tụ trước người của hắn, sau đó nhanh chóng bạo liệt ra.
Băng quang màu lam sáng chói tươi đẹp rực rỡ tới cực hạn, nhìn từ xa chỉ thấy cực kỳ mỹ lệ. Đây quả thật là một mỹ cảnh thiên nhiên xinh đẹp được bàn tay của quỷ thần gọt giũa ra.
“Băng Quang Tam Hiện!”
Mộ Dung Vô Ngân khẽ quát một tiếng, băng quang xinh đẹp kia bỗng nhiên ngưng tụ lại, hóa thành một đóa băng hoa cực lớn, vô cùng đẹp đẽ, không ngừng xoay tròn, tản ra nhè nhẹ băng quang, nghênh đón Diệt Thế Thần Lôi đang đánh tới.
Hai đạo băng hoa màu lam và Thần Lôi Diệt Thế, lập tức va vào nhau.
Sau lưng Tô Ngâm Tuyết truyền tới một âm thanh lười biếng, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Vân đang từ từ đứng dậy.
"Diệp Vân!"
Trán Tô Ngâm Tuyết hơi nghiêng một chút, thấy Diệp Vân đang dần đi đến bên cạnh nàng, ánh mắt quật cường của cô gái cũng hoàn toàn biến mất, thay vào đó nàng ta mỉm cười..
"Cám ơn sư tỷ!" Ánh mắt Diệp Vân chứa đầy cảm kích nhìn Tô Ngâm Tuyết mà gật đầu nói: "Chuyện tiếp theo cứ giao cho ta."
Tô Ngâm Tuyết đã không còn chút bướng bỉnh và kiên quyết nào nên ngoan ngoãn gật đầu, trên gương mặt thoáng hiện lên một nụ cười vui vẻ, chầm chậm đi về phía đám người Tô Linh.
"Vô Ngân sư huynh, chúng ta lại gặp mặt rồi." Diệp Vân cười nói.
Sắc mặt Mộ Dung Vô Ngân vẫn ung dung bình tĩnh như cũ, tuy rằng hắn và Tô Ngâm Tuyết giao thủ nhưng vẫn chú ý đến Diệp Vân. Trước mắt có thể nhận thấy rằng tu vi của Diệp Vân đã lại đột phá thêm một bước đạt tới Luyện Khí Cảnh tam trọng.
Trước khi tiến vào sơn mạch Đoạn Hồn thì Mộ Dung Vô Ngân từng tỉ mỉ tìm hiểu mọi thứ. Hắn cũng biết người dẫn đội Vô Ảnh Phong lần này chính là Tô Ngâm Tuyết và Diệp Vân, tu vi của Tô Ngâm Tuyết đương nhiên hắn đã biết rõ nhưng cũng không quan tâm lắm. Phải biết rằng hắn khó khăn lắm mới đưa tu vi của mình đạt đến Trúc Cơ Cảnh, cũng đã ngưng luyện xong Âm Dương. Sức mạnh thật sự cũng đã đủ để chống lại cao thủ Trúc Cơ tam trọng, đối phó với Tô Ngâm Tuyết hẳn là chuyện dễ dàng.
Thế nhưng hắn lại nhìn không thấu được Diệp Vân. Cảnh giới của Mộ Dung Vô Ngân đang thăng tiến nhanh chóng, sức mạnh gia tăng mãnh liệt. Tuy rằng tu vi của Diệp Vân so với đệ tử thông thường thì cũng xem như là tiến xa hơn rất nhiều nhưng mà hạng người kinh tài tuyệt diễm này đối với bọn hắn mà nói thì lại có chút ngạo mạn.
Mặc dù thực lực thực sự của Luyện Khí Cảnh tam trọng rất mạnh mẽ nhưng có thể mạnh đến đâu cơ chứ?! Mộ Dung Vô Ngân tuyệt đối không tin với cảnh giới chênh lệch như vậy thì làm sao hắn có thể dễ dàng bù đắp, đặc biệt là đối với việc lĩnh hội và vừa dùng sức mạnh để bù đắp?
Thế nhưng hắn nhận được thông tin là Luyện Khí Cảnh nhị trọng Diệp Vân lại dường như có thể gắng gượng chống lại sức mạnh của cao thủ Trúc Cơ Cảnh nhất trọng. Cảnh giới hiện tại của hắn lại tiếp tục đột phá lên đến Luyện Khí Cảnh tam trọng, vậy thì thực lực chân chính của hắn sẽ lại tăng thêm bao nhiêu lần nữa?
Mặc dù trong lòng Mộ Dung Vô Ngân vẫn còn nghi ngờ nhưng cũng chưa hoàn toàn để việc này ở trong lòng. Tu vi của hắn đã có thể miễn cưỡng ứng đối với cao thủ Trúc Cơ Cảnh tam trọng, nếu Diệp Vân có mạnh hơn nữa thì làm sao có thể chống lại cao thủ Trúc Cơ tam trọng?
"Diệp Vân, lúc ta mới quen ngươi thì ta đã đặc biệt xem trọng ngươi, cho đến hôm nay vẫn muốn ngươi trở thành người của ta. Sau này nhất định có thể chia sẻ được phần nào với ta. Dĩ nhiên là ngươi phải thuận theo ta, chuyện tìm hiểu về Kim Đan Đại Đạo căn bản cũng sẽ trở nên dễ dàng như trở bàn tay, gần như không có bất kỳ trở ngại nào. Chỉ có điều là ngươi lại nhiều lần lựa chọn sai lầm, điều đó thực sự khiến ta vô cùng thất vọng. Như vậy đi, ngày hôm nay ta cho ngươi thêm một lựa chọn nữa, chỉ cần ngươi quy phục ta, trở thành thuộc hạ của ta thì những việc trước đây xem như bỏ qua. Nếu không thì hậu quả ngươi sẽ không tưởng tượng được đâu." Mộ Dung Vô Ngân đứng chắp tay nhìn Diệp Vân mà từ từ mở miệng nói.
Diệp Vân híp mắt lại, cười nói: "Hậu quả như thế nào? Ta thật sự là rất mong chờ đó!"
Nét mặt Mộ Dung Vô Ngân không chút biểu cảm nói: "Xem ra ngươi vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ, vậy thì đừng trách ta độc ác."
Diệp Vân cười ha ha nói: "Ta thấy người u mê không chịu tỉnh ngộ là ngươi mới phải. Ta cự tuyệt ngươi bao nhiêu lần rồi vậy mà ngươi vẫn còn dám nói ra những yêu cầu ngu xuẩn này. Thật là ngây thơ hết sức, ta nghĩ nếu như là Vô Tình sư huynh thì người tuyệt đối sẽ không ăn nói hàm hồ như ngươi đâu."
Khuôn mặt Mộ Dung Vô Ngân hơi lại nghiêm một chút, giọng nói trở nên hết sức lạnh lẽo: "Ngươi chỉ là một tên tiểu tử Luyện Khí Cảnh tam trọng vậy mà cũng dám mỉa mai huynh trưởng của ta, thật sự là muốn chết mà."
Sau khi vừa dứt lời thì chỉ chưởng của Mộ Dung Vô Ngân cũng cùng lúc lóe ra một đạo ánh sáng màu xanh, tạo thành hình bán nguyệt, để lộ ra hàn ý lạnh như băng.
Chân mày Diệp Vân cau lại, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc: "Không ngờ Mộ Dung Vô Ngân ngươi lại có thể lĩnh hội được Băng linh khí, ngược lại ta cũng đã hiểu rõ được phần nào."
"Bây giờ mới biết không phải là đã quá muộn hay sao? Ngươi đã u mê như vậy thì hãy đi chết đi."
Mộ Dung Vô Ngân bước lên từng bước, Băng Quang màu xanh trong tay phải lóe ra rồi đột nhiên vung lên hướng về phía Diệp Vân. Chỉ thấy Băng Quang màu xanh ngưng tụ thành một băng tiễn, tốc độ rất nhanh bắn về phía Diệp Vân.
"U Lam Băng Quang Tiễn!"
Theo tiếng Mộ Dung Vô Ngân hô khẽ, băng tiễn trong chớp mắt phóng qua mười trượng không gian, xuất hiện ở trước mặt của Diệp Vân.
Nụ cười trên khuôn mặt của Diệp Vân hoàn toàn biến mất, ánh mắ không hiện ra một chút sợ hãi nào, ngược lại có chút nôn nóng muốn thử sức.
"Lôi Đình Vạn Quân!"
Diệp Vân cũng khẽ hô lên một tiếng, tay phải giơ lên, Lôi quang màu tím trong nháy mắt cũng ngưng tụ lại trong lòng bàn tay hắn, bốn phía xung quanh hắn nổi lên những tiếng sấm ù ù, trên bầu trời dường như xuất hiện trăm nghìn tia sấm.
Tay phải Diệp Vân co lại, tất cả sấm sét đều biến mất sạch sẽ, sau đó lại nghe thấy âm thanh đùng đoàng phát ra trong lòng bàn tay hắn, tiếp đó một đạo Lôi quang màu tím từ trong bàn tay hắn đột nhiên bắn ra, hướng về phía Mộ Dung Vô Ngân đang đánh ra U Lam Băng Quang Tiễn.
Đùng!
Hai luồng chân khí khác nhau ngưng tụ va chạm vào nhau trên không, ngay tức khắc nổ tung ra, băng quang hóa thành vô số mảnh vỡ bay ra bốn phương tám hướng.
Lôi quang màu tím thì biến thành hàng trăm hàng ngàn con rắn điện bủa vây trên không trung, cuối cùng cũng tiêu tán không còn một mống, chỉ còn lại tiếng sấm rền vang từ phương xa truyền đến.
Quang ảnh tản đi hết còn lại hai người đứng yên tại chỗ, không ai phải lui lại dù là nửa bước. Nhìn qua thì lần giao đấu này ngang tài ngang sức, bất phân thắng bại.
"Không thể ngờ được ngươi thật sự đã phát triển đến trình độ này, còn có thể đối kháng trực diện với ta nữa."
Cuối cùng trong giọng nói của Mộ Dung Vô Ngân cũng mang theo một chút kinh ngạc. Hắn không ngờ một người hoàn toàn không có được thời thế như hắn mà có thể tiến đến bước này.
Quan trọng nhất là Diệp Vân chỉ có cảnh giới Luyện Khí Cảnh tam trọng nhưng chiêu Lôi Đình Vạn Quân vừa rồi lại ngăn cản được U Lam Băng Quang Tiễn. Hơn nữa còn dùng một chiêu đánh nát U Lam Băng Quang Tiễn, làm hai đòn tấn công đều hóa thành hư vô.
Diệp Vân cười cười nói:
"Tu vi của ta cùng Vô Ngân sư huynh còn kém xa, ta chỉ là Luyện Khí Cảnh tam trọng còn sư huynh đã là Trúc Cơ Cảnh. Tốc độ tu luyện của sư huynh thật làm ta cảm thấy xấu hổ, huynh hẳn là người đứng đầu Thiên Kiếm Tông rồi."
Mộ Dung Vô Ngân nhíu mày, trầm ngâm một chút rồi nói:
"Ngươi nói như thế cũng không sai. Ta cảm thấy thiên phú của ta ngoài huynh trưởng ra thì không ai có thể sánh bằng. Nhưng sau khi ta tiến lên Trúc Cơ mới phát hiện ra thiên phú của huynh trưởng ta còn có chút chênh lệch với ta."
Diệp Vân khẽ giật mình, hắn không ngờ Mộ Dung Vô Ngân lại nói như vậy. Hắn chỉ định mỉa mai Mộ Dung Vô Ngân một chút mà thôi, ai ngờ hắn ta lại tự cho mình là người có thiên phú nhất Thiên Kiếm Tông.
Nhưng Mộ Dung Vô Ngân nghĩ rằng mình mười bảy tuổi, bằng ấy tuổi đã đột phá Trúc Cơ Cảnh thì đưa mắt nhìn qua nghìn năm lịch sử của Thiên Kiếm Tông thiên phú của hắn hoàn toàn có thể coi là vô cùng hiếm có. Trong trí nhớ của Diệp Vân, ngoại trừ mấy trăm năm trước có vài người ra thì bây giờ người có thiên phú ngang hàng với hắn ta, ngoại trừ Mộ Dung Vô Tình ra thì chỉ còn nhị sư huynh Mặc Nho của hắn. Mực Nho từ một phàm nhân bình thường dùng có mười năm ngắn ngủi tu luyện đến Trúc Cơ Cảnh tam trọng, tốc độ như vậy thật khó mà tưởng tượng nổi. Còn những người khác Diệp Vân cũng chưa đoán ra được, có lẽ thiếu niên gầy yếu nhưng quật cường kia cũng là một người có thiên phú vượt qua Mộ Dung Vô Ngân.
"Vậy hãy để ta xem một chút đệ tử có thiên phú nhất Thiên Kiếm Tông trong nghìn năm qua rốt cuộc có bao nhiêu tài nghệ."
Đột nhiên Diệp Vân cảm thấy có chút thiếu kiên nhẫn. Hắn không muốn cùng Mộ Dung Vô Ngân khua môi múa mép nhiều nữa, dù sao thì nói hay không thì cuối cùng cũng phải đánh nhau.
Sắc mặt Diệp Vân trầm xuống, hắn bước ra một bước, quang ảnh trong tay hiện lên, trường kiếm màu tím hơi run lên, một dải kiếm quang như dòng suối khuếch tán ra.
Tử Ảnh Kiếm đột nhiên xuất hiện.
"Mộ Dung Vô Ngân, đến đây đi, không nên lề mà lề mề như vậy, lải nhải dài dòng quá, động thủ đi."
Lông mày Mộ Dung Vô Ngân nhíu lại, trường kiếm trong tay Diệp Vân rõ ràng không phải là phàm phẩm, tuy rằng hắn không thiếu bảo vật, nhưng mà đối với chuôi Tử Ảnh kiếm này, hắn không thể phân biệt được nó thuộc phẩm giai nào.
Bàn tay Mộ Dung Vô Ngân xuất hiện trường kiếm màu xanh đậm, nó vừa xuất hiện liền khiến cho nhiệt độ bốn phía dường như hạ thấp rất nhiều, làm cho người ta cảm thấy lạnh run.
“Thanh kiếm này gọi là Băng Quang, chính là loại linh khí thượng phẩm đỉnh phong, vô cùng sắc bén, cắt kim đoạn ngọc, hơn nữa nó còn ẩn chứa Băng linh khí uy lực cực lớn, một kiếm chém ra, thiên địa đều bị đóng băng. Diệp Vân, hy vọng ngươi không làm ta thất vọng.” Mộ Dung Vô Ngân nắm Băng Quang kiếm, trong mắt lóe ra ra một tia cưng chiều, dường như chuôi kiếm trước mắt này không phải kiếm mà là da thịt của tình nhân, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Đến đây đi!” Tử Ảnh kiếm trong tay Diệp Vân run lên, xung quanh vang lên tiếng sấm ầm ầm.
“Ngươi ra tay đi, nếu ta đánh ra một kích toàn lực thì e rằng ngươi không kịp nhìn thấy được ánh sáng lộng lẫy của Băng Quang phát ra đâu.” Mộ Dung Vô Ngân càng lúc càng tự kiêu, giọng nói tràn đầy tự tin.
Diệp Vân hừ lạnh một tiếng, Mộ Dung Vô Ngân muốn đùa bỡn, vậy phải xin lỗi hắn rồi.
Hắn bước ra một bước, Tử Ảnh kiếm trong tay lóe ra điện mang lập lòe, thần lôi từ trên trời giáng xuống, trên không trung nổ tung ầm ầm, vang lên âm thanh đinh tai nhức óc.
“Diệt Thế Thần lôi!”
Diệp Vân khẽ quát một tiếng, dốc hết toàn bộ lực lượng Lôi linh khí trong cơ thể vào trong Tử Ảnh kiếm, khiến cho nó rung động nhanh hơn nữa.
Đây chính là chiêu Diệt Thế Thần Lôi chân chính, cần hóa Lôi linh khí trong cơ thể thành hơn một nghìn phần, hơn nữa trong nháy mắt làm cho nó chấn động một nghìn lẻ hai mươi tư, sau đó lại ngưng tụ thành một điểm, đánh ra lôi thần mạnh mẽ.
Lập tức, Tử Ảnh kiếm chấn động một nghìn lẻ hai mươi tư lần, sau đó đột nhiên thu lại, tất cả lôi quang ngưng tụ thành một điểm, hóa thành một đạo Diệt Thế Thần Lôi từ trên trời giáng xuống, đánh vào đỉnh đầu Mộ Dung Vô Ngân.
Giang Như Triều đứng ở xa sắc mặt trắng bệch, bây giờ hắn mới biết được, mình không những kém Tô Ngâm Tuyết mà nếu so sánh với Diệp Vân càng không chịu nổi, chỉ sợ Diệp Vân đánh một chưởng đã có thể dễ dàng lấy tính mệnh của hắn.
Tô Ngâm Tuyết đứng bên ngoài trăm trượng, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia kinh hãi, hưng phấn đến hai bên má có chút đỏ hồng.
Mộ Dung Vô Ngân không có tránh lui, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, Băng Quang kiếm trong tay đột nhiên kéo một phát, chỉ thấy một đạo băng quang ngưng tụ trước người của hắn, sau đó nhanh chóng bạo liệt ra.
Băng quang màu lam sáng chói tươi đẹp rực rỡ tới cực hạn, nhìn từ xa chỉ thấy cực kỳ mỹ lệ. Đây quả thật là một mỹ cảnh thiên nhiên xinh đẹp được bàn tay của quỷ thần gọt giũa ra.
“Băng Quang Tam Hiện!”
Mộ Dung Vô Ngân khẽ quát một tiếng, băng quang xinh đẹp kia bỗng nhiên ngưng tụ lại, hóa thành một đóa băng hoa cực lớn, vô cùng đẹp đẽ, không ngừng xoay tròn, tản ra nhè nhẹ băng quang, nghênh đón Diệt Thế Thần Lôi đang đánh tới.
Hai đạo băng hoa màu lam và Thần Lôi Diệt Thế, lập tức va vào nhau.
Tác giả :
Vô Tội