Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 102: Sai lầm bất ngờ
Thân hình Diệp Vân nhanh chóng lui lại phía sau, chỉ trong giây lát đã cách xa La Văn Thành mấy trăm trượng, chân phải điểm một cái thì lại gia tăng khoảng cách thêm hơn mười trượng.
Sắc mặt La Văn Thành liền kịch biến.
Hắn lúc trước đúng là có ý nghĩ đi theo Diệp Vân, nhưng mà đây chẳng qua là ý nghĩ của người khi vớ được cọng cỏ cứu mạng mà thôi. Ngay khi phát hiện ra thông đạo dẫn đến tầng ba, hắn cũng đã thay đổi chủ ý của mình.
Thông đạo dẫn đến tầng ba này tựa hồ chỉ bị một màn sáng cấm chế bình thường ngăn cách, hơn nữa vừa rồi khi thăm dò thì hắn đã xác định, năng lượng của màn sáng này cũng chỉ mạnh hơn hắn một chút mà thôi.
Chỉ cần tăng thêm một chút ngoại lực là có thể phá vỡ rồi.
Tầng ba nơi này cũng không biết là có cái gì nữa, nhưng chắc hẳn còn kinh người hơn so với tầng hai. Chỉ cần có thể trốn vào trong đó, nói không chừng còn có thể giữ lại được mạng sống, thậm chí còn có kỳ ngộ cũng không chừng.
Sau khi suy nghĩ như vậy thì ý nghĩ của hắn đã thay đổi, quyết định muốn lợi dụng Diệp Vân tăng thêm chút năng lượng, sau đó thì giết chết Diệp Vân.
Nhưng mà hắn cũng thật không ngờ là tâm tư của Diệp Vân lại nhạy bén như vậy, chỉ trong chớp mắt đã phát hiện ra điều dị thường.
Chỉ vừa mới ngẩng đầu lên thì La Văn Thành đã chứng kiến Diệp Vân điên cuồng thối lui, mà phía sau hắn cũng đã xuất hiện ba đạo thân ảnh, một trong số đó có dáng người mảnh mai, hiển nhiên chính là Tô Linh vừa mới đi ra ngoài.
“Diệp Vân!”
Cũng đúng lúc này, thanh âm kinh hỉ của Tô Linh ở phía xa vang lên.
Nghe được tiếng của Tô Linh thì gánh nặng trong lòng của Diệp Vân đã được gỡ bỏ, sau lưng lúc này cũng đã chảy ra một tầng mồ hôi lạn, hắn lúc này mới biết rõ là an toàn của mình mới chính thức được đảm bảo.
Thấy Diệp Vân vẫn bình yên vô sự thì Tô Linh vô cùng vui mừng, liên tục nói: “DIệp Vân, theo ta chính là nhị sư huynh Thần Ấn và ngũ sư huynh Lương Huyền Đồng trong thập đại đệ tử của Âu Dương sư thúc. Có các huynh ấy đến đây thì La Văn Thành cũng không dám làm gì ngươi nữa.”
Diệp Vân hít sâu một hơi, thân hình dừng lại, quay người thi lễ với hai gã nam tử đang đứng bên cạnh Tô Linh: “Thần sư huynh, Lương sư huynh.”
Thân phận hai người này hơn hẳn La Văn Thành, hiển nhiên là thực lực mạnh hơn không ít, đặc biệt là nam tử có khôn mặt tuấn lãng đứng bên trái Tô Linh, hai mắt như sao, trong mắt không hề nhìn ra được bất cứ tâm tình gì, không chút hỉ nộ ái ố, thế nhưng lại tản ra một loại linh áp khiến người ta kính sợ. Không cần Tô Linh giới thiệu thì hắn vừa liếc qua cũng đã biết người đó chính là Thần Ấn rồi.
Thần Ấn hơi gật đầu, cũng không có phản ứng gì thêm. Nhưng mà Lương Huyền Đồng với vẻ mặt ôn hòa, tươi cười nói: “Diệp sư đệ quả nhiên người tốt thì sẽ được báo đáp, biến nguy thành an. Vừa rồi ngươi làm không tệ, sau khi ra ngoài nhất định sẽ được khen ngợi. Hơn nữa Diệp Vân sư đệ phong thần tuấn dật như vậy, trách không được Tô Linh sư muội lại vội vã như thế.”
Diệp Vân ngẩn người, Lương Huyền Đồng tựa hồ cũng không có chút uy nghiêm gì cả, nói chuyện lại vô cùng khách khí, dễ gần.
Nghe Lương Đồng Huyền nói như vậy thì khuôn mặt Tô Linh liền đỏ bừng, hung hăng giậm chân.
“La Văn Thành, ngươi đã biết tội chưa?”
Nhưng cũng vào lúc này, Tô Linh liền nghĩ tới La Văn Thành, ánh mắt hung dữ nhìn về phía hắn, lạnh giọng quát.
“La sư đệ, không ngờ ngươi làm việc lại tuyệt tình như vậy.” Lương Huyền Đồng lúc này tựa hồ cũng mới nhớ ra mục đích của chuyến này, nhìn về phía La Văn Thành.
Thần Ấn thì không nói tiếng nào, hai mắt khép hờ, tựa hồ như chuyện này căn bản không hề liền quan gì đến hắn cả.
La Văn Thành nhìn bốn người, lưng hắn lúc này đã dựa vào tầng cấm chế kia, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nói: “Nhị sư huynh, ngũ sư huynh, các ngươi dù sao cũng là đồng môn của ta, tha cho ta một con đường sống có được không?”
“Bát sư đệ, chúng ta đều là người của Thiên Kiếm Tông, mà nhiều thế hệ Vô Ảnh Phong và Tuyệt Kiếm Phong cũng có giao hảo với nhau, phảng phất như một nhà. Tô Linh sư muội cũng nhiều lần đến Tuyệt Kiếm Phong ta làm khách, chắc hẳn ngươi cũng đã gặp qua mấy lần, thế mà ngay cả đến nàng ta mà ngươi cũng dám giết. Cái này trách được ai đây?” Chiếc quạt giấy của Lương Huyền Đồng khẽ động, vẻ mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Ánh mắt La Văn Thành lộ ra vẻ cầu khẩn, nói: “Hai vị sư huynh, ta chỉ là bị mất đi Thanh Ngọc Thần Phù nên nhất thời hồ đồ.”
“Nói những lời này với chúng ta thì cũng vô dụng thôi.”
Lương Huyền Đồng hơi trầm ngâm, nhìn La Văn Thành nói: “Không bằng ngươi ngoan ngoãn theo chúng ta trở về, chúng ta sẽ trước mặt sư tôn mà xin tha cho ngươi, có lẽ còn một con đường sống.”
“Tính tình của sư tôn thì các ngươi không phải không biết, huống chi nếu rơi vào tay Vô Ảnh Phong, sư tôn cũng không ngăn được. Ta theo các ngươi trở về thì chẳng phải chỉ có một chữ chết thôi sao?”
Sắc mặt La Văn Thành trắng bệch, điên cuồng cười lớn: “Nếu như hai vị sư huynh đã không tha cho ta một con đường sống thì chúng ta cũng chỉ có kết cục cá chết lưới rách mà thôi.”
“La sư đệ, ngươi đừng có nhất thời hồ đồ mà khiến ta phải hạ thủ vô tình.” Lương Huyền ĐỒng thở dài, cau mày nói.
“Đã như vậy thì Ngũ sư đệ, ra tay đi, tốc chiến tốc thắng.” Thanh âm của Thần Ấn nhàn nhạt vang lên, cũng không lộ ra chút tâm tình nào.
Lương Huyền Đồng ngược lại thì vô cùng cung kính với hắn, quay người thi lễ một cái, cũng không nói thêm lời nào, trong tay liền xuất hiện một đạo bạch quang nhu hòa, là một chiếc quạt giấy, xùy một tiếng liền biến thành một đạo ánh sáng màu trắng, dùng tốc độ kinh người bắn về phía La Văn Thành.
Tu vi của Lương Huyền Đồng cũng là Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, nhưng mà chân khí trong cơ thể đã hoàn toàn ngưng tụ thành cương nguyên, được chân hỏa rèn luyện qua, hầu như chỉ cần Trúc Cơ là thành công, khoảng cách Trúc Cơ chỉ còn một bước ngắn, chỉ cần hắn nguyện ý thì tùy thời đều có thể được. Chẳng qua là hắn muốn ngưng luyện thêm một thời gian nữa, muốn vững chắc trụ cột, đối với việc Trúc Cơ càng thêm có lợi.
La Văn Thành tuy rằng tu vi cũng là Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, nhưng mà khoảng cách Trúc Cơ vẫn còn khá xa, so sánh với Lương Huyền Đồng thì vẫn còn thua kém không ít.
Ánh sáng màu trắng phá không bắn đến, ngay lập tức đã đến trước người La Văn Thành.
Chỉ thấy La Văn Thành cắn răng một cái, không hề có ý tránh né, trường kiếm trong tay kéo theo một nửa vòng cung, vắt ngang trước ngực.
Phanh!
Một tiếng vang nhỏ vang lên, ánh sáng màu trắng đánh thẳng vào mũi kiếm, bắn ra một đạo ánh sáng.
La Văn Thành tựa hồ không chịu nổi đạo công kích này, thân hình khẽ run lên, vội vàng lùi về phía sau, sau đó đâm vào màn sáng cấm chế kia, bước chân lảo đảo.
“La sư đệ, bây giờ thúc thủ chịu trói thì ta hứa sẽ lưu cho ngươi một mạng.” Lương Huyền Đồng tựa hồ có chút không đàn lòng, nắm linh phiến trong tay, chậm rãi nói.
La Văn Thành cười to mấy tiếng, hừ một cái rồi nói: “Lương Huyền Đồng ngươi ngày thương đều giả mù sa mưa, tự cho mình là anh tuấn tiêu sái, thật sự thì xấu xí không chịu nổi, muốn đánh thì đánh đi, đừng nhiều lời vô ích.”
Nghe vậy thì sắc mặt Lương Huyền Đồng liền trầm xuống, giậm chân nhảy lên, mà linh phiến trong tay cũng đã biến mất, song chưởng liên tục đánh xuống, ánh sáng óng ánh liền ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, mạnh mẽ vỗ về phía La Văn Thành.
Thần Ấn vốn không có bất kỳ biểu lộ ngì, bỗng nhiên chân mày khẽ nhíu lại.
Trên mặt Diệp Vân cũng hiện lên một tia kinh ngạc, tuy rằng hắn và La Văn Thành tiếp xúc chưa đến một canh giờ, thế nhưng tên gia hỏa này hiển nhiên không phải loại người có cốt khí, cuồng vọng như vậy, vì mạng sống mà không từ bất cứ thủ đoạn này. Thế nhưng không hiểu tại sao lúc này lại biểu lộ ra bộ dáng một lòng muốn chết như vậy, anh hùng khí khái tuyệt không cúi đầu?
Tuyệt đối là có vấn đề.
Khi hắn đang suy nghĩ như vậy thì quang ảnh ngưng tụ thành bàn tay kia đã đến trước người La Văn Thành, hầu như bao phủ hoàn toàn hắn vào bên trong.
Nhưng mà, trên mặt La Văn Thành lại không có chút hoảng sợ nào, ngược lại thì khóe miệng lại lộ ra vẻ giễu cợt và đắc ý.
Sau một khắc, từ trong lòng bàn tay kia, thân ảnh của La Văn Thành lại tiêu thất trong hư không, biến mất hoàn toàn, tựa như chưa từng xuất hiện qua vậy!
“Không tốt!”
Trong lòng Diệp Vân chợt phát lạnh, hắn liền nghĩ đến một khả năng nào đó, quát lên một tiếng chói tai.
“Cẩn thận!”
Thanh âm của Thần Ân cũng vang lên đồng thời.
Nhưng mà đã chậm một bước, một chưởng giận dữ của Lương Huyền Đồng đã nhanh chóng vỗ lên đạo cấm chế trong suốt kia.
Sắc mặt La Văn Thành liền kịch biến.
Hắn lúc trước đúng là có ý nghĩ đi theo Diệp Vân, nhưng mà đây chẳng qua là ý nghĩ của người khi vớ được cọng cỏ cứu mạng mà thôi. Ngay khi phát hiện ra thông đạo dẫn đến tầng ba, hắn cũng đã thay đổi chủ ý của mình.
Thông đạo dẫn đến tầng ba này tựa hồ chỉ bị một màn sáng cấm chế bình thường ngăn cách, hơn nữa vừa rồi khi thăm dò thì hắn đã xác định, năng lượng của màn sáng này cũng chỉ mạnh hơn hắn một chút mà thôi.
Chỉ cần tăng thêm một chút ngoại lực là có thể phá vỡ rồi.
Tầng ba nơi này cũng không biết là có cái gì nữa, nhưng chắc hẳn còn kinh người hơn so với tầng hai. Chỉ cần có thể trốn vào trong đó, nói không chừng còn có thể giữ lại được mạng sống, thậm chí còn có kỳ ngộ cũng không chừng.
Sau khi suy nghĩ như vậy thì ý nghĩ của hắn đã thay đổi, quyết định muốn lợi dụng Diệp Vân tăng thêm chút năng lượng, sau đó thì giết chết Diệp Vân.
Nhưng mà hắn cũng thật không ngờ là tâm tư của Diệp Vân lại nhạy bén như vậy, chỉ trong chớp mắt đã phát hiện ra điều dị thường.
Chỉ vừa mới ngẩng đầu lên thì La Văn Thành đã chứng kiến Diệp Vân điên cuồng thối lui, mà phía sau hắn cũng đã xuất hiện ba đạo thân ảnh, một trong số đó có dáng người mảnh mai, hiển nhiên chính là Tô Linh vừa mới đi ra ngoài.
“Diệp Vân!”
Cũng đúng lúc này, thanh âm kinh hỉ của Tô Linh ở phía xa vang lên.
Nghe được tiếng của Tô Linh thì gánh nặng trong lòng của Diệp Vân đã được gỡ bỏ, sau lưng lúc này cũng đã chảy ra một tầng mồ hôi lạn, hắn lúc này mới biết rõ là an toàn của mình mới chính thức được đảm bảo.
Thấy Diệp Vân vẫn bình yên vô sự thì Tô Linh vô cùng vui mừng, liên tục nói: “DIệp Vân, theo ta chính là nhị sư huynh Thần Ấn và ngũ sư huynh Lương Huyền Đồng trong thập đại đệ tử của Âu Dương sư thúc. Có các huynh ấy đến đây thì La Văn Thành cũng không dám làm gì ngươi nữa.”
Diệp Vân hít sâu một hơi, thân hình dừng lại, quay người thi lễ với hai gã nam tử đang đứng bên cạnh Tô Linh: “Thần sư huynh, Lương sư huynh.”
Thân phận hai người này hơn hẳn La Văn Thành, hiển nhiên là thực lực mạnh hơn không ít, đặc biệt là nam tử có khôn mặt tuấn lãng đứng bên trái Tô Linh, hai mắt như sao, trong mắt không hề nhìn ra được bất cứ tâm tình gì, không chút hỉ nộ ái ố, thế nhưng lại tản ra một loại linh áp khiến người ta kính sợ. Không cần Tô Linh giới thiệu thì hắn vừa liếc qua cũng đã biết người đó chính là Thần Ấn rồi.
Thần Ấn hơi gật đầu, cũng không có phản ứng gì thêm. Nhưng mà Lương Huyền Đồng với vẻ mặt ôn hòa, tươi cười nói: “Diệp sư đệ quả nhiên người tốt thì sẽ được báo đáp, biến nguy thành an. Vừa rồi ngươi làm không tệ, sau khi ra ngoài nhất định sẽ được khen ngợi. Hơn nữa Diệp Vân sư đệ phong thần tuấn dật như vậy, trách không được Tô Linh sư muội lại vội vã như thế.”
Diệp Vân ngẩn người, Lương Huyền Đồng tựa hồ cũng không có chút uy nghiêm gì cả, nói chuyện lại vô cùng khách khí, dễ gần.
Nghe Lương Đồng Huyền nói như vậy thì khuôn mặt Tô Linh liền đỏ bừng, hung hăng giậm chân.
“La Văn Thành, ngươi đã biết tội chưa?”
Nhưng cũng vào lúc này, Tô Linh liền nghĩ tới La Văn Thành, ánh mắt hung dữ nhìn về phía hắn, lạnh giọng quát.
“La sư đệ, không ngờ ngươi làm việc lại tuyệt tình như vậy.” Lương Huyền Đồng lúc này tựa hồ cũng mới nhớ ra mục đích của chuyến này, nhìn về phía La Văn Thành.
Thần Ấn thì không nói tiếng nào, hai mắt khép hờ, tựa hồ như chuyện này căn bản không hề liền quan gì đến hắn cả.
La Văn Thành nhìn bốn người, lưng hắn lúc này đã dựa vào tầng cấm chế kia, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nói: “Nhị sư huynh, ngũ sư huynh, các ngươi dù sao cũng là đồng môn của ta, tha cho ta một con đường sống có được không?”
“Bát sư đệ, chúng ta đều là người của Thiên Kiếm Tông, mà nhiều thế hệ Vô Ảnh Phong và Tuyệt Kiếm Phong cũng có giao hảo với nhau, phảng phất như một nhà. Tô Linh sư muội cũng nhiều lần đến Tuyệt Kiếm Phong ta làm khách, chắc hẳn ngươi cũng đã gặp qua mấy lần, thế mà ngay cả đến nàng ta mà ngươi cũng dám giết. Cái này trách được ai đây?” Chiếc quạt giấy của Lương Huyền Đồng khẽ động, vẻ mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Ánh mắt La Văn Thành lộ ra vẻ cầu khẩn, nói: “Hai vị sư huynh, ta chỉ là bị mất đi Thanh Ngọc Thần Phù nên nhất thời hồ đồ.”
“Nói những lời này với chúng ta thì cũng vô dụng thôi.”
Lương Huyền Đồng hơi trầm ngâm, nhìn La Văn Thành nói: “Không bằng ngươi ngoan ngoãn theo chúng ta trở về, chúng ta sẽ trước mặt sư tôn mà xin tha cho ngươi, có lẽ còn một con đường sống.”
“Tính tình của sư tôn thì các ngươi không phải không biết, huống chi nếu rơi vào tay Vô Ảnh Phong, sư tôn cũng không ngăn được. Ta theo các ngươi trở về thì chẳng phải chỉ có một chữ chết thôi sao?”
Sắc mặt La Văn Thành trắng bệch, điên cuồng cười lớn: “Nếu như hai vị sư huynh đã không tha cho ta một con đường sống thì chúng ta cũng chỉ có kết cục cá chết lưới rách mà thôi.”
“La sư đệ, ngươi đừng có nhất thời hồ đồ mà khiến ta phải hạ thủ vô tình.” Lương Huyền ĐỒng thở dài, cau mày nói.
“Đã như vậy thì Ngũ sư đệ, ra tay đi, tốc chiến tốc thắng.” Thanh âm của Thần Ấn nhàn nhạt vang lên, cũng không lộ ra chút tâm tình nào.
Lương Huyền Đồng ngược lại thì vô cùng cung kính với hắn, quay người thi lễ một cái, cũng không nói thêm lời nào, trong tay liền xuất hiện một đạo bạch quang nhu hòa, là một chiếc quạt giấy, xùy một tiếng liền biến thành một đạo ánh sáng màu trắng, dùng tốc độ kinh người bắn về phía La Văn Thành.
Tu vi của Lương Huyền Đồng cũng là Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, nhưng mà chân khí trong cơ thể đã hoàn toàn ngưng tụ thành cương nguyên, được chân hỏa rèn luyện qua, hầu như chỉ cần Trúc Cơ là thành công, khoảng cách Trúc Cơ chỉ còn một bước ngắn, chỉ cần hắn nguyện ý thì tùy thời đều có thể được. Chẳng qua là hắn muốn ngưng luyện thêm một thời gian nữa, muốn vững chắc trụ cột, đối với việc Trúc Cơ càng thêm có lợi.
La Văn Thành tuy rằng tu vi cũng là Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, nhưng mà khoảng cách Trúc Cơ vẫn còn khá xa, so sánh với Lương Huyền Đồng thì vẫn còn thua kém không ít.
Ánh sáng màu trắng phá không bắn đến, ngay lập tức đã đến trước người La Văn Thành.
Chỉ thấy La Văn Thành cắn răng một cái, không hề có ý tránh né, trường kiếm trong tay kéo theo một nửa vòng cung, vắt ngang trước ngực.
Phanh!
Một tiếng vang nhỏ vang lên, ánh sáng màu trắng đánh thẳng vào mũi kiếm, bắn ra một đạo ánh sáng.
La Văn Thành tựa hồ không chịu nổi đạo công kích này, thân hình khẽ run lên, vội vàng lùi về phía sau, sau đó đâm vào màn sáng cấm chế kia, bước chân lảo đảo.
“La sư đệ, bây giờ thúc thủ chịu trói thì ta hứa sẽ lưu cho ngươi một mạng.” Lương Huyền Đồng tựa hồ có chút không đàn lòng, nắm linh phiến trong tay, chậm rãi nói.
La Văn Thành cười to mấy tiếng, hừ một cái rồi nói: “Lương Huyền Đồng ngươi ngày thương đều giả mù sa mưa, tự cho mình là anh tuấn tiêu sái, thật sự thì xấu xí không chịu nổi, muốn đánh thì đánh đi, đừng nhiều lời vô ích.”
Nghe vậy thì sắc mặt Lương Huyền Đồng liền trầm xuống, giậm chân nhảy lên, mà linh phiến trong tay cũng đã biến mất, song chưởng liên tục đánh xuống, ánh sáng óng ánh liền ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, mạnh mẽ vỗ về phía La Văn Thành.
Thần Ấn vốn không có bất kỳ biểu lộ ngì, bỗng nhiên chân mày khẽ nhíu lại.
Trên mặt Diệp Vân cũng hiện lên một tia kinh ngạc, tuy rằng hắn và La Văn Thành tiếp xúc chưa đến một canh giờ, thế nhưng tên gia hỏa này hiển nhiên không phải loại người có cốt khí, cuồng vọng như vậy, vì mạng sống mà không từ bất cứ thủ đoạn này. Thế nhưng không hiểu tại sao lúc này lại biểu lộ ra bộ dáng một lòng muốn chết như vậy, anh hùng khí khái tuyệt không cúi đầu?
Tuyệt đối là có vấn đề.
Khi hắn đang suy nghĩ như vậy thì quang ảnh ngưng tụ thành bàn tay kia đã đến trước người La Văn Thành, hầu như bao phủ hoàn toàn hắn vào bên trong.
Nhưng mà, trên mặt La Văn Thành lại không có chút hoảng sợ nào, ngược lại thì khóe miệng lại lộ ra vẻ giễu cợt và đắc ý.
Sau một khắc, từ trong lòng bàn tay kia, thân ảnh của La Văn Thành lại tiêu thất trong hư không, biến mất hoàn toàn, tựa như chưa từng xuất hiện qua vậy!
“Không tốt!”
Trong lòng Diệp Vân chợt phát lạnh, hắn liền nghĩ đến một khả năng nào đó, quát lên một tiếng chói tai.
“Cẩn thận!”
Thanh âm của Thần Ân cũng vang lên đồng thời.
Nhưng mà đã chậm một bước, một chưởng giận dữ của Lương Huyền Đồng đã nhanh chóng vỗ lên đạo cấm chế trong suốt kia.
Tác giả :
Vô Tội