Thế Giới Thu Nhỏ Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 29: Usb
*ting* tin nhắn được gửi đến điện thoại anh..ngay lúc này công ty đang có cuộc họp nên anh không để ý tới điện thoại và cũng vì một phần tin nhắn là từ số lạ.
- "chủ tịch lần ký kết với công ty Nam Triệu này theo chúng tôi nghĩ sẽ rất có lợi cho chúng ta"
- "theo cậu sẽ có lợi gì??"
- "dạ hợp đồng này trị giá hơn 20 tỷ cho nên khi chúng ta hoàn thiện tất cả theo đúng yêu cầu của đối tác và mục đích chính thì chúng ta sẽ có thêm uy tín trong ngành và con số chúng ta được bỏ túi cũng sẽ rơi vào khoảng 30 tỷ ạ"
- "nếu tôi không đồng ý thì sao??"
- "dạ tôi cũng biết mọi quyết định là ở chủ tịch tôi chỉ muốn báo cáo thôi ạ..mời chủ tịch đưa ra quyết định"
anh ngẫm nghĩ nhìn bản hợp đồng trước mặt một lúc rồi mới nhẹ gật đầu...nhắm được cái gật đầu của anh cả đám nhân viên cấp cao thở nhẹ nhõm vì họ cũng mong muốn bản hợp đồng quý giá này.
- "sắp xếp cuộc hẹn với công ty Nam Triệu"
- "vâng thưa sếp"
- "tan họp"
anh bước đi không quên cầm theo chiếc điện thoại kiểm tra tin nhắn..chưa kịp đọc tin nhắn đã bị chặn bởi cuộc gọi đến từ nhà.. nhăn mày anh trả lời điện thoại lạnh lùng..
- "nói"
- "ông chủ...không hay rồi...phu..phu nhân bị bắt cóc rồi"
- "nói lại"
- "dạ phu nhân bị...bị bắt cóc rồi ạ"
- "tôi nói cho các người biết...một canh giờ nữa không có thông tin của cô ấy các người biết hậu quả rồi đấy"
*tút tút tút* cái dập máy bực bội...anh đã mất kiên nhẫn bàn tay cuộn chặt gần như sắp bóp nát chiếc điện thoại trên tay...nhìn lại tin nhắn anh kiểm tra tin nhắn..
cả người anh đơ hẳn chết lặng..phóng to bức ảnh lên anh thật sự không dám tin rằng người con gái trong ảnh là cô...cô vơ bé bỏng ngây thơ của anh.
bước chân nặng trĩu về phòng làm việc hai bờ vai như có hai ngọn núi đè lên đầy áp lực...
vừa bước vào phòng làm việc chiếc điện thoại trên tay liền bị anh ném mạnh vào cửa kính..chiếc điện thoại đời mới nhất vỡ tan rơi nhẹ xuống sàn.
ngồi vào bàn làm việc anh vò đầu bứt tóc nghĩ về cô trong bức ảnh...mọi thứ trên bàn đều bị anh gạt xuống đất, những tệp tài liệu lộn xộn mỗi chỗ một tờ..
- "Tú Băng"
gọi tên cô tim anh đau thắt lại, mọi thứ đối với anh lúc này chỉ toàn là thứ chướng mắt vô dụng vì đầu anh còn tồn tại người con gái tên Lưu Tú Băng.
ở một nơi nào đó tại căn nhà hoang cô đang khóc thét vì bức ảnh đã được gửi đi...hai bàn tay cào cấu lấy nhau, cổ tay cô sưng đỏ vì cọ sát chiếc dây thừng.
nụ cười thỏa mãn của cựu Vũ phu nhân càng khiến cô ghê dợn và tức giận..
cô hiện tại chỉ ước có thể giết chết người đàn bà độc ác trước mặt để thoả cơn giận dữ.
- "sao thế con dâu yêu quý...muốn nói gì à?? hay con đang thầm chửi rủa ta vì bức ảnh"
một cái lờ sắc lẹm dán lên người bà ta..đúng như bà ta nói..cô đang thầm chửi rủa bà ta..
- "cất cái mắt của mày đi đồ đần"
- "tôi không cất đấy đồ phù thuỷ độc ác xấu xí"
- "mẹ cho mày nói lại lần nữa"
- "bà điếc à...đồ phù thuỷ độc ác"
- "cứng nhỉ...xem ra cô con dâu ngoan hiền như lời đồn đã thay đổi thành cô công chúa đả nữ rồi..cũng hay..mạnh mồm như vậy mới thú vị chứ"
- "xin lỗi tôi không còn là công chúa nữa vì tôi đã trở thành hoàng hậu từ lâu rồi"
- "được thôi mày muốn thành gì cũng được mặc xác mày nhưng tao có một trò muốn mày làm nhân vật chính đây bé yêu"
- "bà muốn gì??"
- "muốn gì ấy hả?? ta muốn con trở lên xinh đẹp hơn trong mắt mọi người"
- "ý bà là gì?? rốt cuộc bà định làm gì??"
- "chơi trò chơi cảm giác mạnh thôi mà sao phải căng thế"
- "này rốt cuộc bà muốn gì hả??
- "bình tĩnh đi mày nói hơi nhiều rồi đấy con ranh"
*xoạc* chiếc áo cô bị xé rách thành hai mảnh rơi xuống chỉ còn lại chiếc áo lót quyến rũ.
cựu Vũ phu nhân quay đi trong tay vẫn cầm mảnh áo của cô..
khi quay lại bà ta cầm chiếc máy quay, chai nhựa nhỏ và chiếc bật lửa..ánh mắt gian tà nụ cười đáng sợ khiến cô rùng mình nổi da gà..
- "cùng bắt đầu nhé"
- "không đừng mà"
tiếng la hét chói tai pha lẫn cùng nụ cười đáng sợ vang vọng được thu hết vào chiếc máy quay..
tại lâu đài Mạc gia một người đàn ông đang điên cuồng tìm mọi cách để biết thông tin tình hình của cô hiện tại...
đã hơn một canh giờ trôi đi nhưng anh chỉ nhận được tin cô là do cựu Vũ phu nhân bắt đi..đây cũng không nằm ngoài dự đoán của anh vì anh biết bà ta chẳng phải người tốt đẹp gì cho nên khi có cơ hội bà ta sẽ ra tay lập tức..
tất cả các khu vực mọi ngóc ngách trong thành và ngoài thành phố đều được người của anh lục tung nhưng kết quả vẫn chỉ là con số 0.
người làm và bác quản gia ai nấy đều sợ run người từ khi anh trở về với cơn thịnh nộ...mọi thứ anh đi qua đều bị anh huỷ hoại tàn nhẫn..đến cả chiếc bình cổ được anh nâng niu suốt 5 năm qua cũng bị anh đập vỡ không thương tiếc.
- "ông chủ..có người gửi cái này đến cho ông chủ"
- "mang vào đây"
cửa phòng cô được mở ra...cảnh tượng khốc liệt trước mắt bác quản gia thật kinh khủng...bác quản gia chăm anh từ khi anh 12 tuổi nhưng chưa từng thấy cơn giận nào lớn đến mức có thể gây sát thương như thế này..nuốt nước bọt hai tay run run đặt phong thư xuống bàn rồi nhanh chóng chuồn ra ngoài vì sợ sẽ có điều không hay xảy ra với mình.
ké nát phong thư thứ anh nhận được là chiếc USB.. thở một hơi dài anh đứng dậy tìm máy tính cắm chiếc USB vào... vài giây đầu tiên cả mặt anh đã tốt sầm đen xì...hai con mắt đỏ rực lửa...dập máy tính, thứ anh thấy thật sự đã đánh thức con thú đáng sợ trong anh....
một lần nữa căn phòng đã bị một cơn thịnh nộ càn quét giữ dội...
- "5 tỷ 5 phút để có mặt tại nhà tôi"
anh gọi điện ra lệnh cho ai đó...nhìn lại bức tranh anh đã vẽ trộm cô khi ngủ lòng anh đau buốt..ôm bức tranh anh tự trách bản thân không thể làm gì được lúc này...hy vọng cuối cùng của anh chỉ còn người đó...nếu người đó cũng không làm được thì cả đời này anh sẽ mất cô mãi mãi..
- "chủ tịch lần ký kết với công ty Nam Triệu này theo chúng tôi nghĩ sẽ rất có lợi cho chúng ta"
- "theo cậu sẽ có lợi gì??"
- "dạ hợp đồng này trị giá hơn 20 tỷ cho nên khi chúng ta hoàn thiện tất cả theo đúng yêu cầu của đối tác và mục đích chính thì chúng ta sẽ có thêm uy tín trong ngành và con số chúng ta được bỏ túi cũng sẽ rơi vào khoảng 30 tỷ ạ"
- "nếu tôi không đồng ý thì sao??"
- "dạ tôi cũng biết mọi quyết định là ở chủ tịch tôi chỉ muốn báo cáo thôi ạ..mời chủ tịch đưa ra quyết định"
anh ngẫm nghĩ nhìn bản hợp đồng trước mặt một lúc rồi mới nhẹ gật đầu...nhắm được cái gật đầu của anh cả đám nhân viên cấp cao thở nhẹ nhõm vì họ cũng mong muốn bản hợp đồng quý giá này.
- "sắp xếp cuộc hẹn với công ty Nam Triệu"
- "vâng thưa sếp"
- "tan họp"
anh bước đi không quên cầm theo chiếc điện thoại kiểm tra tin nhắn..chưa kịp đọc tin nhắn đã bị chặn bởi cuộc gọi đến từ nhà.. nhăn mày anh trả lời điện thoại lạnh lùng..
- "nói"
- "ông chủ...không hay rồi...phu..phu nhân bị bắt cóc rồi"
- "nói lại"
- "dạ phu nhân bị...bị bắt cóc rồi ạ"
- "tôi nói cho các người biết...một canh giờ nữa không có thông tin của cô ấy các người biết hậu quả rồi đấy"
*tút tút tút* cái dập máy bực bội...anh đã mất kiên nhẫn bàn tay cuộn chặt gần như sắp bóp nát chiếc điện thoại trên tay...nhìn lại tin nhắn anh kiểm tra tin nhắn..
cả người anh đơ hẳn chết lặng..phóng to bức ảnh lên anh thật sự không dám tin rằng người con gái trong ảnh là cô...cô vơ bé bỏng ngây thơ của anh.
bước chân nặng trĩu về phòng làm việc hai bờ vai như có hai ngọn núi đè lên đầy áp lực...
vừa bước vào phòng làm việc chiếc điện thoại trên tay liền bị anh ném mạnh vào cửa kính..chiếc điện thoại đời mới nhất vỡ tan rơi nhẹ xuống sàn.
ngồi vào bàn làm việc anh vò đầu bứt tóc nghĩ về cô trong bức ảnh...mọi thứ trên bàn đều bị anh gạt xuống đất, những tệp tài liệu lộn xộn mỗi chỗ một tờ..
- "Tú Băng"
gọi tên cô tim anh đau thắt lại, mọi thứ đối với anh lúc này chỉ toàn là thứ chướng mắt vô dụng vì đầu anh còn tồn tại người con gái tên Lưu Tú Băng.
ở một nơi nào đó tại căn nhà hoang cô đang khóc thét vì bức ảnh đã được gửi đi...hai bàn tay cào cấu lấy nhau, cổ tay cô sưng đỏ vì cọ sát chiếc dây thừng.
nụ cười thỏa mãn của cựu Vũ phu nhân càng khiến cô ghê dợn và tức giận..
cô hiện tại chỉ ước có thể giết chết người đàn bà độc ác trước mặt để thoả cơn giận dữ.
- "sao thế con dâu yêu quý...muốn nói gì à?? hay con đang thầm chửi rủa ta vì bức ảnh"
một cái lờ sắc lẹm dán lên người bà ta..đúng như bà ta nói..cô đang thầm chửi rủa bà ta..
- "cất cái mắt của mày đi đồ đần"
- "tôi không cất đấy đồ phù thuỷ độc ác xấu xí"
- "mẹ cho mày nói lại lần nữa"
- "bà điếc à...đồ phù thuỷ độc ác"
- "cứng nhỉ...xem ra cô con dâu ngoan hiền như lời đồn đã thay đổi thành cô công chúa đả nữ rồi..cũng hay..mạnh mồm như vậy mới thú vị chứ"
- "xin lỗi tôi không còn là công chúa nữa vì tôi đã trở thành hoàng hậu từ lâu rồi"
- "được thôi mày muốn thành gì cũng được mặc xác mày nhưng tao có một trò muốn mày làm nhân vật chính đây bé yêu"
- "bà muốn gì??"
- "muốn gì ấy hả?? ta muốn con trở lên xinh đẹp hơn trong mắt mọi người"
- "ý bà là gì?? rốt cuộc bà định làm gì??"
- "chơi trò chơi cảm giác mạnh thôi mà sao phải căng thế"
- "này rốt cuộc bà muốn gì hả??
- "bình tĩnh đi mày nói hơi nhiều rồi đấy con ranh"
*xoạc* chiếc áo cô bị xé rách thành hai mảnh rơi xuống chỉ còn lại chiếc áo lót quyến rũ.
cựu Vũ phu nhân quay đi trong tay vẫn cầm mảnh áo của cô..
khi quay lại bà ta cầm chiếc máy quay, chai nhựa nhỏ và chiếc bật lửa..ánh mắt gian tà nụ cười đáng sợ khiến cô rùng mình nổi da gà..
- "cùng bắt đầu nhé"
- "không đừng mà"
tiếng la hét chói tai pha lẫn cùng nụ cười đáng sợ vang vọng được thu hết vào chiếc máy quay..
tại lâu đài Mạc gia một người đàn ông đang điên cuồng tìm mọi cách để biết thông tin tình hình của cô hiện tại...
đã hơn một canh giờ trôi đi nhưng anh chỉ nhận được tin cô là do cựu Vũ phu nhân bắt đi..đây cũng không nằm ngoài dự đoán của anh vì anh biết bà ta chẳng phải người tốt đẹp gì cho nên khi có cơ hội bà ta sẽ ra tay lập tức..
tất cả các khu vực mọi ngóc ngách trong thành và ngoài thành phố đều được người của anh lục tung nhưng kết quả vẫn chỉ là con số 0.
người làm và bác quản gia ai nấy đều sợ run người từ khi anh trở về với cơn thịnh nộ...mọi thứ anh đi qua đều bị anh huỷ hoại tàn nhẫn..đến cả chiếc bình cổ được anh nâng niu suốt 5 năm qua cũng bị anh đập vỡ không thương tiếc.
- "ông chủ..có người gửi cái này đến cho ông chủ"
- "mang vào đây"
cửa phòng cô được mở ra...cảnh tượng khốc liệt trước mắt bác quản gia thật kinh khủng...bác quản gia chăm anh từ khi anh 12 tuổi nhưng chưa từng thấy cơn giận nào lớn đến mức có thể gây sát thương như thế này..nuốt nước bọt hai tay run run đặt phong thư xuống bàn rồi nhanh chóng chuồn ra ngoài vì sợ sẽ có điều không hay xảy ra với mình.
ké nát phong thư thứ anh nhận được là chiếc USB.. thở một hơi dài anh đứng dậy tìm máy tính cắm chiếc USB vào... vài giây đầu tiên cả mặt anh đã tốt sầm đen xì...hai con mắt đỏ rực lửa...dập máy tính, thứ anh thấy thật sự đã đánh thức con thú đáng sợ trong anh....
một lần nữa căn phòng đã bị một cơn thịnh nộ càn quét giữ dội...
- "5 tỷ 5 phút để có mặt tại nhà tôi"
anh gọi điện ra lệnh cho ai đó...nhìn lại bức tranh anh đã vẽ trộm cô khi ngủ lòng anh đau buốt..ôm bức tranh anh tự trách bản thân không thể làm gì được lúc này...hy vọng cuối cùng của anh chỉ còn người đó...nếu người đó cũng không làm được thì cả đời này anh sẽ mất cô mãi mãi..
Tác giả :
An Băng