Thế Giới Thu Nhỏ Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 12: Sự thật
sắc mặt âm u lạnh giá bao phủ quanh anh, cô nghĩ đến đứa bé đáng yêu xinh xắn liền nở nụ cười tươi càng khiến anh thêm tức giận hơn...
- "tôi hỏi cô đứa bé đó là ai??"
anh cố ý nhấn mạnh hai chữ đứa bé như đang thể hiện cho cô biết có một cơn thịnh nộ đang chờ sẵn cô phía trước..
- "à đứa bé đáng yêu đó hả?? đứa bé đó đáng yêu lắm đúng không?? tôi nhìn còn thấy cưng mà."
- "trả lời trọng tâm..Nhanh"
- "anh làm cái gì mà phải quát lên vậy.."
anh nhấn mạnh vai cô tức giận quát lớn..thực sự đối với anh mà nói đây là lần đầu tiên anh tức giận đến mất bình tĩnh thế này..
- "nói nhanh...rốt cuộc đứa bé đó là ai?? tại sao cô lại bế nó??"
- "anh nghĩ nó là ai được cơ chứ?? chúng ta không quen nhau sao anh lại cư xử như vậy..anh đang tự ý đâm vào cuộc sống riêng của tôi đấy"
- "nó là con cô??"
cô bất ngờ trợn tròn mắt nhìn anh, cô không ngờ anh có thể nghĩ như vậy được..anh nghĩ cô là loại người gì mà có thể thốt ra những lời như vậy...
- "anh nghĩ tôi là loại người gì mà có thể nói là con tôi dễ dàng như vậy..đứa bé đó là ai thì cũng không liên quan đến anh"
- "nếu không vậy đứa bé ấy là con của tôi??"
- "anh điên à??"
cô giật tay anh khỏi vai mình..đi về phía ghế bên cạnh ngồi xuống từ từ giải thích để anh có thể thông não.
- "đứa bé đó là con của một người nhờ tôi giữ hộ thôi..anh đừng có làm quá mọi chuyện lên được không..anh nghĩ anh quan trọng đến nỗi tôi không dám bỏ giọt máu của anh sao??"
lúc này nghe được câu giải thích sự thật sát khí trong anh giảm dần nhưng khi đến câu cuối anh mới thực sự tức giận..đi đến chỗ cô tay bóp chặt cổ cô đầy phẫn nộ..
- "cô dám bỏ con của tôi tôi sẽ giết cô"
- "buông...buông ra.."
- "rốt cuộc cô từng có thai hay không??"
- "anh điên..điên rồi...Tuấn Phương bỏ..bỏ tôi ra"
tay anh vẫn bóp chặt cổ cô nhưng anh biết lực anh đang dùng sẽ không thể giết chết một người vì trước đây anh đã từng nếm thử cảm giác cận kề cái chết như thế này..
- "không có..không có"
- "thật??"
- "tôi từng dối anh chưa??"
anh biết cô là người thật thà nên tay anh nhẹ thả lực buông ra..cô ngồi thờ hổn hển nhìn anh tức giận..anh nhìn cô mệt mỏi thất vọng..cô đã quên lời anh nói trước đây với cô rồi sao..
- "anh điên thật rồi..anh muốn bóp chết tôi sao??"
- "cô còn yêu tôi không??"
cô nhìn anh ngạc nhiên thất kinh,, ý anh là gì, một năm trước chính anh là người dập nát tình yêu của cô mà sao bây giờ anh lại hỏi vậy..
- "không thì sao mà có thì sao??"
- "chúng ta kết hôn đi"
- "hả.....anh nói gì cơ??"
- "chúng ta kết hôn đi cô điếc à"
cô ngã quỵ chân tay mềm nhủn, đầu óc quay cuồng dù đã nghe rõ đến lần thứ hai nhưng cô vẫn không thể tin được lời anh vừa thốt..
cô nhìn anh đầy nghi hoặc nhưng khí chất nét mặt anh hoàn toàn nghiêm túc..
không phải đầu anh xảy ra vấn đề trong một năm qua đấy chứ...
- "cái này không đùa được đâu"
- "tôi giống đùa lắm sao??"
- "không..không có nhưng..chẳng phải anh đã có vợ và con rồi sao?? tôi còn nhớ rất rõ tối hôm đó anh nói anh sẽ đính hôn với người khác không phải sao??"
nước mắt cô rưng rưng khi nhắc lại tối hôm đó..cái đêm ở cánh đồng hoa đã giết chết con tim cô.
- "vợ và con?? cô có thấy vợ và con tôi ở đây không??"
- "cô gái đang mang thai dưới lầu mà anh còn chối sao?? tôi không ngờ anh là loại đàn ông chăng hoa đấy Lý Tuấn Phương"
- "anh nói đó là vợ tôi"
- "đó không phải vợ anh thì là gì?? lúc ở cửa hành anh còn xoa bụng cô ấy, ngay cả bây giờ cô ấy cũng đang ở trong nhà anh còn gì...đấy không phải vợ anh thì là cái gì..anh đừng chêu đùa tôi nữa không vui đâu"
cô khóc nức nở kể lý do chính đáng cho anh nghe..ngồi bệt ôm hai đầu gối khóc thút thít cho uất ức chịu đựng suốt 1 năm qua.
- "nếu đó là vợ tôi thì tôi vẫn có thể lấy cô làm vợ hai được mà đúng không??"
- "không..không được. tôi sẽ không bao giờ yêu và lấy người đàn ông đã có gia đình..tôi không muốn làm kẻ thứ ba."
- "vậy làm vợ cả đi"
- "làm sao được??"
cô ngước mắt nhìn anh khó hiểu..nước mắt cũng đã ngưng chảy..hai đôi má đỏ ửng xinh xắn.
- "cô gái đó không phải vợ tôi"
- "là sao??"
- "là tôi chưa có vợ và càng chưa có con"
- "vậy cô ấy là ai??"
- "rồi cô sẽ biết"
- "vâng"
gạt sạch nước mắt chỉnh đốn lại quần áo ngay ngắn..khoé mắt anh lộ rõ ý hài lòng...
cô vẫn sụt sịt như trẻ lên 3 vừa xấu hổ vừa nghi ngờ anh nhưng cô cũng nhận ra một điều cô chưa từng hết yêu anh......
__còn__
- "tôi hỏi cô đứa bé đó là ai??"
anh cố ý nhấn mạnh hai chữ đứa bé như đang thể hiện cho cô biết có một cơn thịnh nộ đang chờ sẵn cô phía trước..
- "à đứa bé đáng yêu đó hả?? đứa bé đó đáng yêu lắm đúng không?? tôi nhìn còn thấy cưng mà."
- "trả lời trọng tâm..Nhanh"
- "anh làm cái gì mà phải quát lên vậy.."
anh nhấn mạnh vai cô tức giận quát lớn..thực sự đối với anh mà nói đây là lần đầu tiên anh tức giận đến mất bình tĩnh thế này..
- "nói nhanh...rốt cuộc đứa bé đó là ai?? tại sao cô lại bế nó??"
- "anh nghĩ nó là ai được cơ chứ?? chúng ta không quen nhau sao anh lại cư xử như vậy..anh đang tự ý đâm vào cuộc sống riêng của tôi đấy"
- "nó là con cô??"
cô bất ngờ trợn tròn mắt nhìn anh, cô không ngờ anh có thể nghĩ như vậy được..anh nghĩ cô là loại người gì mà có thể thốt ra những lời như vậy...
- "anh nghĩ tôi là loại người gì mà có thể nói là con tôi dễ dàng như vậy..đứa bé đó là ai thì cũng không liên quan đến anh"
- "nếu không vậy đứa bé ấy là con của tôi??"
- "anh điên à??"
cô giật tay anh khỏi vai mình..đi về phía ghế bên cạnh ngồi xuống từ từ giải thích để anh có thể thông não.
- "đứa bé đó là con của một người nhờ tôi giữ hộ thôi..anh đừng có làm quá mọi chuyện lên được không..anh nghĩ anh quan trọng đến nỗi tôi không dám bỏ giọt máu của anh sao??"
lúc này nghe được câu giải thích sự thật sát khí trong anh giảm dần nhưng khi đến câu cuối anh mới thực sự tức giận..đi đến chỗ cô tay bóp chặt cổ cô đầy phẫn nộ..
- "cô dám bỏ con của tôi tôi sẽ giết cô"
- "buông...buông ra.."
- "rốt cuộc cô từng có thai hay không??"
- "anh điên..điên rồi...Tuấn Phương bỏ..bỏ tôi ra"
tay anh vẫn bóp chặt cổ cô nhưng anh biết lực anh đang dùng sẽ không thể giết chết một người vì trước đây anh đã từng nếm thử cảm giác cận kề cái chết như thế này..
- "không có..không có"
- "thật??"
- "tôi từng dối anh chưa??"
anh biết cô là người thật thà nên tay anh nhẹ thả lực buông ra..cô ngồi thờ hổn hển nhìn anh tức giận..anh nhìn cô mệt mỏi thất vọng..cô đã quên lời anh nói trước đây với cô rồi sao..
- "anh điên thật rồi..anh muốn bóp chết tôi sao??"
- "cô còn yêu tôi không??"
cô nhìn anh ngạc nhiên thất kinh,, ý anh là gì, một năm trước chính anh là người dập nát tình yêu của cô mà sao bây giờ anh lại hỏi vậy..
- "không thì sao mà có thì sao??"
- "chúng ta kết hôn đi"
- "hả.....anh nói gì cơ??"
- "chúng ta kết hôn đi cô điếc à"
cô ngã quỵ chân tay mềm nhủn, đầu óc quay cuồng dù đã nghe rõ đến lần thứ hai nhưng cô vẫn không thể tin được lời anh vừa thốt..
cô nhìn anh đầy nghi hoặc nhưng khí chất nét mặt anh hoàn toàn nghiêm túc..
không phải đầu anh xảy ra vấn đề trong một năm qua đấy chứ...
- "cái này không đùa được đâu"
- "tôi giống đùa lắm sao??"
- "không..không có nhưng..chẳng phải anh đã có vợ và con rồi sao?? tôi còn nhớ rất rõ tối hôm đó anh nói anh sẽ đính hôn với người khác không phải sao??"
nước mắt cô rưng rưng khi nhắc lại tối hôm đó..cái đêm ở cánh đồng hoa đã giết chết con tim cô.
- "vợ và con?? cô có thấy vợ và con tôi ở đây không??"
- "cô gái đang mang thai dưới lầu mà anh còn chối sao?? tôi không ngờ anh là loại đàn ông chăng hoa đấy Lý Tuấn Phương"
- "anh nói đó là vợ tôi"
- "đó không phải vợ anh thì là gì?? lúc ở cửa hành anh còn xoa bụng cô ấy, ngay cả bây giờ cô ấy cũng đang ở trong nhà anh còn gì...đấy không phải vợ anh thì là cái gì..anh đừng chêu đùa tôi nữa không vui đâu"
cô khóc nức nở kể lý do chính đáng cho anh nghe..ngồi bệt ôm hai đầu gối khóc thút thít cho uất ức chịu đựng suốt 1 năm qua.
- "nếu đó là vợ tôi thì tôi vẫn có thể lấy cô làm vợ hai được mà đúng không??"
- "không..không được. tôi sẽ không bao giờ yêu và lấy người đàn ông đã có gia đình..tôi không muốn làm kẻ thứ ba."
- "vậy làm vợ cả đi"
- "làm sao được??"
cô ngước mắt nhìn anh khó hiểu..nước mắt cũng đã ngưng chảy..hai đôi má đỏ ửng xinh xắn.
- "cô gái đó không phải vợ tôi"
- "là sao??"
- "là tôi chưa có vợ và càng chưa có con"
- "vậy cô ấy là ai??"
- "rồi cô sẽ biết"
- "vâng"
gạt sạch nước mắt chỉnh đốn lại quần áo ngay ngắn..khoé mắt anh lộ rõ ý hài lòng...
cô vẫn sụt sịt như trẻ lên 3 vừa xấu hổ vừa nghi ngờ anh nhưng cô cũng nhận ra một điều cô chưa từng hết yêu anh......
__còn__
Tác giả :
An Băng