Thế Giới Ngầm
Quyển 2 - Chương 88
Nam và Việt lại giao đấu hơn mười mấy chiêu nữa. Ban đầu hai bên đấu bất phân thắng bại, nhưng hiện tại, nội lực của Việt từ sau trận chiến với Đình Hiếu thì đã vượt qua Nam rồi. Chưởng lực tỏa ra ào ạt, mỗi lúc một mạnh, ép Nam rơi vào thế kém. Về phía Nam, cậu đánh Hắc Hổ Quyền một hồi thì quyền pháp mình đánh ra dần dần trở nên trì trệ, chậm chạp, hai tay như đeo phải cục chì, mỗi lần nhấc tay nhấc chân đều phải vận công nhiều hơn trước. Nam biết đây là do nội lực của Việt quá mạnh, quyền pháp bản thân đánh bị kiềm chế, nếu cứ tiếp tục thế này ắt sẽ gặp nguy hiểm. Trận đấu đã phân thắng bại, dừng ở đây được rồi.
Nam tùy cơ ứng biến, đột ngột chuyển cương quyền thành nhu chưởng hất văng một chưởng của Nam.
“Bộp” Chưởng lực của Việt đập vào thân cây làm mảng lớn vỏ cây rớt xuống.
Nam mượn phản lực nhảy lùi về sau hơn ba mét, rồi phải lùi thêm ba bước nữa mới đứng vững. Nam nhìn dấu vết chưởng lực của Việt để lại trên thân cây mà lòng kinh hãi. Cậu lau mồ hôi trên trán, thở hắt một hơi rồi nói:
- Nguy hiểm quá, thiếu chút nữa là nội thương rồi.
Việt thu chưởng về, cười cười:
- Anh cũng không nghĩ công lực của anh hôm nay lại mạnh đến thế nên ra tay hơi nặng, xin lỗi em nhé.
Nam xua tay tỏ ý không sao:
- Em cảm giác hình như võ công của anh có tiến bộ rất lớn thì phải.
Việt gật đầu:
- Ừ, từ sau trận đấu với tên Hiếu đó, nhờ hắn mà kinh mạch của anh được đả thông, cho nên võ công có tiến triển.
Nam than thở:
- Cơ duyên của anh tốt thật đấy, em không phải là đối thủ của anh nữa rồi, võ công anh đã ở một tầm khác hẳn. Cho dù em sử dụng võ công lợi hại hơn thì vẫn sẽ thua thôi.
Việt ngạc nhiên:
- Em còn võ công lợi hại hơn nữa sao? Tên nó là gì vậy?
Nam trả lời:
- Dạ tên của nó là Huyết Xà Quyền ạ.
Việt nghe mà không khỏi sợ hãi phải bật thốt lên:
- Cái gì chứ? Huyết Xà Quyền ư? Em biết cả Huyết Xà Quyền nữa sao?
- Dạ vâng, anh cũng biết quyền pháp này ạ?
- Ừ, trong cuốn sách dạy võ của anh có miêu tả Huyết Xà Quyền.
Quả thật trong sách của vua Quang Trung có nhắc đến Huyết Xà Quyền. Huyết Xà Quyền còn lợi hại hơn Hắc Hổ Quyền mấy bậc. Năm xưa vua Quang Trung gặp được một cao thủ vô danh. Vua Quang Trung lúc này vẫn chỉ là thủ lĩnh của nghĩa quân Tây Sơn, không có hiềm khích gì với vị cao thủ này, chỉ là cả hai đều mến mộ tài năng của đối phương nên mới thử sức nhau một trận. Vị cao thủ vô danh sử dụng Huyết Xà Quyền đấu một trận với vua hồi rất lâu mà vẫn bất phân thắng bại; chỉ từng đó thôi cũng đủ biết bộ quyền pháp này ghê gớm tới mức nào. Đáng tiếc sau trận đấu, vị cao thủ đó chỉ muốn tập trung tinh thần vào luyện võ nên đã rời đi sau đó, đây cũng là một điều nuối tiếc của vua, chẳng thể cùng bằng hữu xông pha chiến trận.
Cũng bởi Huyết Xà Quyền cực kỳ ghê gớm, vì thế trong sách của vua có dặn dò nếu đụng độ phải bậc thầy sử dụng Huyết Xà Quyền thì phải dốc hết công lực ra đấu, tuyệt đối không được khinh địch, nhược bằng không thì sẽ chuốc lấy hậu quả thảm khốc. Việt bao lâu nay luôn tò mò về chuyện này nên rất hào hứng khi biết Nam luyện Huyết Xà Quyền, có điều giờ thì không tiện, Việt vỗ vai Nam cười nói:
- Nếu có cơ hội anh sẽ lĩnh giáo Huyết Xà Quyền của em. Bây giờ cũng quá muộn rồi, chúng ta về thôi, nếu không chị em lại giận đấy.
Nam lắc đầu:
- Tối nay không lo chị em, em xin phép chị ấy rồi. Anh Việt này, chúng ta trao đổi võ công đi, em dùng Hắc Hổ Quyền trao đổi với bộ chưởng pháp lúc nãy của anh. Em rất thích nó, anh thấy thế nào.
Từ xa xưa, việc trao đổi võ công vẫn thường xảy ra, huống hồ giờ đã là thời hiện đại, Việt chả thèm quan tâm bí mật hay võ công trấn phái gì cả. Việt gật đầu chấp nhận cái rụp:
- Hay đấy, bộ chưởng pháp đó của anh là Lão Mai Quyền, chúng ta trao đổi thôi.
“Mình đã có Hổ Cốt Khiếu Trường Quyền, giờ có thêm Hắc Hổ Quyền, nếu luyện tốt cả hai bộ quyền pháp thì mình có thể sẽ dung hòa hai bộ quyền này thành một để sáng tạo ra những chiêu thức mới.” Tuy Nam không thi triển Huyết Xà Quyền nhưng chuyện trao đổi võ công cũng rất hay, Việt cũng đồng ý ngay. Nam bắt đầu hướng dẫn Nam luyện Lão Mai Quyền, bên này Nam cũng đáp lại bằng cách chỉ dạy Việt đánh Hắc Hổ Quyền một cách tận tình chi tiết.
Thuần Dương Công là thần công chí dương và Hắc Hổ Quyền vốn theo lối cương mãnh nên vừa thử Việt cảm giác ngay chúng rất hợp với nhau, vì thế chẳng mấy chốc Việt đã nắm được yếu chỉ của bộ quyền pháp. Về phần Nam, bao lâu nay cậu tu luyện cả những quyền pháp nhu kình, căn cơ nội công vững chắc, lại cộng thêm tư chất cực cao nên Việt vừa giảng giải quyền pháp thì cậu nhanh chóng thấu hiểu tinh túy ẩn chứa bên trong Lão Mai Quyền.
Nam và Việt học xong hai bộ võ công rồi lại chuyển sang giao đấu thêm một lần nữa, chỉ khác biệt một chút là hai bên đảo ngược võ công của nhau, sử dụng ít nội lực, đơn thuần chỉ là trao đổi chiêu thức để học tập.
Hai người luyện tập hăng say, quên sạch thời gian, mãi đến khi chuông điện thoại của Nam réo liên hồi thì cả hai mới thu công. Việt nói:
- Chắc chị em kêu về đấy, chúng ta tạm dừng tại đây thôi, mai lại luyện tập tiếp.
Nam nói:
- Dạ vâng, thế hẹn anh ngày mai. Mấy bữa nữa là em phải ra thành phố A rồi nên cũng muốn tích cực luyện Lão Mai Quyền chứ sau này không có cơ hội được anh hướng dẫn nữa.
- Ừ, vậy mấy ngày tới đây chúng ta phải tăng cường luyện công hơn nữa.
Nghe Nam nói sắp phải ra ngoài kia học đại học, Việt không khỏi cảm thấy trống vắng, dù gì thì hai người cũng từng trải qua mấy trận ác chiến cùng nhau, tình cảm vào sinh ra tử thế này khó ai thấu hiểu nổi. Nhưng suy đi tính lại, Nam rời đi khỏi thành phố D chí ít cũng có cái lợi là không bị bọn sát thủ truy sát, tránh nguy hiểm đến tính mạng.
Việt nhìn đồng hồ, mới chín giờ tối. Việt bèn ghé qua nhà trọ của Thành Nhân để mượn vài cuốn sách tin học để photo về học. Thành Nhân giờ có một công việc mới tốt hơn nên đã thuê sang một nơi ở mới, là một căn nhà rộng rãi hơn chứ không còn là phòng trọ chật hẹp như trước nữa. Hình như tối nay Thành Nhân đi làm về muộn, khi Việt đến thì bắt gặp anh ta cầm tô cơm lớn, vừa nhai nhồm nhoàm vừa xem phim; chả biết xem phim trong tình trạng này thì anh ta có cảm giác ngon lành của ăn cơm không nữa. Việt lắc đầu ngán ngẩm:
- Anh cần chú ý sức khỏe mình chút chứ, đã làm về muộn lại vừa ăn cơm vừa xem phim, có hại cho dạ dày lắm đây.
Nhân nuốt cơm đánh ực rồi trả lời:
- Biết làm sao giờ hả em, công việc nó bắt mình phải thế, cũng không còn cách nào khác. Mấy quyển sách em cần anh để hết trên bàn ấy, em cầm chúng đi photo rồi mai trả lại anh cũng được.
Trước “phong cách ăn uống” của Thành Nhân, Việt chẳng biết nên thốt nên câu cảm thán gì. Việt cầm sách lên nhìn sơ qua nội dung, sau đó gật đầu đáp lại:
- Em đi đây, cám ơn anh đã cho mượn sách, sáng mai em sang trả sớm.
- Ừ.
Mấy loại sách trong tay Việt, Thành Nhân đã học kỹ lắm rồi nên Việt trả sách trễ vài ngày cũng chả sao.
Phải công nhận Thành Nhân lựa chọn sách cho Việt chuẩn xác, những quyền anh ta đưa cho Việt không chứa nhiều kiến thức tin học phức tạp nhưng quá dư cho nhu cầu của Việt. Có những loại sách này Việt không cần phải đến trung tâm tin học hay thường xuyên đi gặp Thành Nhân như trước.
Lại thêm vài ngày qua đi, vụ án phạm pháp của cha mẹ Đình Hiếu đã chính thức được khởi tố, hình phạt có lẽ khá nặng, ngoài bị phạt tù thì bị tịch thu cả gia sản, còn hình phạt nặng đến thế nào thì phải trải qua vài đợt xét xử mới xác định được.
Mặt khác, cảnh sát vẫn không ngừng ra quân truy tìm ráo riết Đình Hiếu nhưng họ hoàn toàn không thu được bất cứ tin gì về tung tích của hắn ta. Họ liên hệ với những đồng nghiệp ở các thành phố khác cũng như thế, giống như tên Hiếu đã bốc hơi luôn rồi vậy. Họ không hề biết rằng giờ tên Hiếu đã chẳng còn ở trong nước nữa mà đang sống tốt ở nước ngoài, chứ không thì người trong phân tổ của Thương đã được điều động đi bắt hắn ta.
Bây giờ các thế lực ngầm có sức ảnh hưởng lớn trong thành phố D thì đã bị triệt tiêu; tình trạng sức khỏe của ông Tâm đã không còn đáng ngại nữa, ông ấy đã bắt đầu nói được trở lại, mặc dù rất khó khăn. Đồng thời Việt đã quyết tâm cắt đứt tình cảm của mình với Ngọc và Quỳnh thì việc bắt tên Hiếu về quy án là vấn đề quan trọng duy nhất mà Việt còn quan tâm đến, song đây là công việc của cảnh sát, Việt chả giúp được gì nhiều; vả lại Việt còn hứng thú với những thứ khác hơn, là tạo dựng nền tảng kinh tế mạnh cvà luyện võ công để trả thù cho cha mẹ mình.
Trong khoảng thời gian này, Nam và Việt đều tích cực tập luyện cùng nhau; do có người hỗ trợ nên võ công của cả hai đều tiến bộ thần tốc, ngày đi ngàn dặm, chính bản thân cả hai vẫn chưa cảm giác được sự thay đổi đó mà chỉ tự nhận thấy võ công của mình còn rất kém và quá nhiều sai sót. Nhưng không có bữa tiệc nào không tàn, cũng đã đến ngày Nam phải ra thành phố A để học đại học, Nam chép miệng tiếc nuối:
- Mai em phải ra thành phố A để chuẩn bị thủ tục nhập học rồi, cám ơn anh gần đây đã nhiệt tình giúp đỡ em.
Bước trên con đường báo thù tăm tối, có được một người bạn tri kỷ như Nam quả thật rất đáng quý nên Việt không khỏi có buồn bã. Việt có gắng không để lộ cảm xúc của mình trên mặt mà chỉ cười cười:
- Có gì đâu chứ, em cũng làm vậy anh thôi. Ra ngoài đó nhớ giữ liên lạc.
Nam gật đầu:
- Dù gì chị em cũng đã định cư tại đây, đâu phải em không bao giờ vào đây nữa.
- Đúng nhỉ, chả phải người ta cũng nói có chia tay thì mới có ngày gặp lại đấy sao, chúng ta còn nhiều cơ hội mà. Được rồi, chúng ta về thôi để em còn nghỉ ngơi mai lên đường.
- Vâng ạ.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện trên đoạn đường ngắn rồi tách ra ở một ngã ba, sau ngày mai, chả biết đến bao giờ hai người mới có thể hội ngộ lần nữa. Việt cứ tiếp tục bước đi lững thững, trời về ban đêm mát mẻ, gió thổi nhẹ qua những tán lá cây xào xạc, xoa dịu đi chút trống vắng trong lòng Việt. Việt phát hiện thấy dưới đất có vài viên sỏi trắng tròn trịa rất đẹp, bèn cúi xuống nhặt mấy viên đó lên ngắm nghía, thầm nghĩ bụng với công lực hiện tại của bản thân nếu đi ném mấy con chim thì chắc hẳn sẽ có một bữa thịt chim nướng ra trò; có lẽ sáng mai nên đi thử xem thế nào.
Đầu đang mường tượng về một bữa thịt chim nướng cùng cốc bia tươi ngon lành đặt bên cạnh thì bất thình lình Việt xoay người, vung tay phải phóng hai viên sỏi trong tay mình vù đến một ngọn cây ở phía sau lưng. Viên đá mang theo bảy phần công lực của Việt, bay vụt đi, tưởng chừng như xé rách không gian, tạo thành những âm thanh rin rít veo véo rợn hết cả người.
Nam tùy cơ ứng biến, đột ngột chuyển cương quyền thành nhu chưởng hất văng một chưởng của Nam.
“Bộp” Chưởng lực của Việt đập vào thân cây làm mảng lớn vỏ cây rớt xuống.
Nam mượn phản lực nhảy lùi về sau hơn ba mét, rồi phải lùi thêm ba bước nữa mới đứng vững. Nam nhìn dấu vết chưởng lực của Việt để lại trên thân cây mà lòng kinh hãi. Cậu lau mồ hôi trên trán, thở hắt một hơi rồi nói:
- Nguy hiểm quá, thiếu chút nữa là nội thương rồi.
Việt thu chưởng về, cười cười:
- Anh cũng không nghĩ công lực của anh hôm nay lại mạnh đến thế nên ra tay hơi nặng, xin lỗi em nhé.
Nam xua tay tỏ ý không sao:
- Em cảm giác hình như võ công của anh có tiến bộ rất lớn thì phải.
Việt gật đầu:
- Ừ, từ sau trận đấu với tên Hiếu đó, nhờ hắn mà kinh mạch của anh được đả thông, cho nên võ công có tiến triển.
Nam than thở:
- Cơ duyên của anh tốt thật đấy, em không phải là đối thủ của anh nữa rồi, võ công anh đã ở một tầm khác hẳn. Cho dù em sử dụng võ công lợi hại hơn thì vẫn sẽ thua thôi.
Việt ngạc nhiên:
- Em còn võ công lợi hại hơn nữa sao? Tên nó là gì vậy?
Nam trả lời:
- Dạ tên của nó là Huyết Xà Quyền ạ.
Việt nghe mà không khỏi sợ hãi phải bật thốt lên:
- Cái gì chứ? Huyết Xà Quyền ư? Em biết cả Huyết Xà Quyền nữa sao?
- Dạ vâng, anh cũng biết quyền pháp này ạ?
- Ừ, trong cuốn sách dạy võ của anh có miêu tả Huyết Xà Quyền.
Quả thật trong sách của vua Quang Trung có nhắc đến Huyết Xà Quyền. Huyết Xà Quyền còn lợi hại hơn Hắc Hổ Quyền mấy bậc. Năm xưa vua Quang Trung gặp được một cao thủ vô danh. Vua Quang Trung lúc này vẫn chỉ là thủ lĩnh của nghĩa quân Tây Sơn, không có hiềm khích gì với vị cao thủ này, chỉ là cả hai đều mến mộ tài năng của đối phương nên mới thử sức nhau một trận. Vị cao thủ vô danh sử dụng Huyết Xà Quyền đấu một trận với vua hồi rất lâu mà vẫn bất phân thắng bại; chỉ từng đó thôi cũng đủ biết bộ quyền pháp này ghê gớm tới mức nào. Đáng tiếc sau trận đấu, vị cao thủ đó chỉ muốn tập trung tinh thần vào luyện võ nên đã rời đi sau đó, đây cũng là một điều nuối tiếc của vua, chẳng thể cùng bằng hữu xông pha chiến trận.
Cũng bởi Huyết Xà Quyền cực kỳ ghê gớm, vì thế trong sách của vua có dặn dò nếu đụng độ phải bậc thầy sử dụng Huyết Xà Quyền thì phải dốc hết công lực ra đấu, tuyệt đối không được khinh địch, nhược bằng không thì sẽ chuốc lấy hậu quả thảm khốc. Việt bao lâu nay luôn tò mò về chuyện này nên rất hào hứng khi biết Nam luyện Huyết Xà Quyền, có điều giờ thì không tiện, Việt vỗ vai Nam cười nói:
- Nếu có cơ hội anh sẽ lĩnh giáo Huyết Xà Quyền của em. Bây giờ cũng quá muộn rồi, chúng ta về thôi, nếu không chị em lại giận đấy.
Nam lắc đầu:
- Tối nay không lo chị em, em xin phép chị ấy rồi. Anh Việt này, chúng ta trao đổi võ công đi, em dùng Hắc Hổ Quyền trao đổi với bộ chưởng pháp lúc nãy của anh. Em rất thích nó, anh thấy thế nào.
Từ xa xưa, việc trao đổi võ công vẫn thường xảy ra, huống hồ giờ đã là thời hiện đại, Việt chả thèm quan tâm bí mật hay võ công trấn phái gì cả. Việt gật đầu chấp nhận cái rụp:
- Hay đấy, bộ chưởng pháp đó của anh là Lão Mai Quyền, chúng ta trao đổi thôi.
“Mình đã có Hổ Cốt Khiếu Trường Quyền, giờ có thêm Hắc Hổ Quyền, nếu luyện tốt cả hai bộ quyền pháp thì mình có thể sẽ dung hòa hai bộ quyền này thành một để sáng tạo ra những chiêu thức mới.” Tuy Nam không thi triển Huyết Xà Quyền nhưng chuyện trao đổi võ công cũng rất hay, Việt cũng đồng ý ngay. Nam bắt đầu hướng dẫn Nam luyện Lão Mai Quyền, bên này Nam cũng đáp lại bằng cách chỉ dạy Việt đánh Hắc Hổ Quyền một cách tận tình chi tiết.
Thuần Dương Công là thần công chí dương và Hắc Hổ Quyền vốn theo lối cương mãnh nên vừa thử Việt cảm giác ngay chúng rất hợp với nhau, vì thế chẳng mấy chốc Việt đã nắm được yếu chỉ của bộ quyền pháp. Về phần Nam, bao lâu nay cậu tu luyện cả những quyền pháp nhu kình, căn cơ nội công vững chắc, lại cộng thêm tư chất cực cao nên Việt vừa giảng giải quyền pháp thì cậu nhanh chóng thấu hiểu tinh túy ẩn chứa bên trong Lão Mai Quyền.
Nam và Việt học xong hai bộ võ công rồi lại chuyển sang giao đấu thêm một lần nữa, chỉ khác biệt một chút là hai bên đảo ngược võ công của nhau, sử dụng ít nội lực, đơn thuần chỉ là trao đổi chiêu thức để học tập.
Hai người luyện tập hăng say, quên sạch thời gian, mãi đến khi chuông điện thoại của Nam réo liên hồi thì cả hai mới thu công. Việt nói:
- Chắc chị em kêu về đấy, chúng ta tạm dừng tại đây thôi, mai lại luyện tập tiếp.
Nam nói:
- Dạ vâng, thế hẹn anh ngày mai. Mấy bữa nữa là em phải ra thành phố A rồi nên cũng muốn tích cực luyện Lão Mai Quyền chứ sau này không có cơ hội được anh hướng dẫn nữa.
- Ừ, vậy mấy ngày tới đây chúng ta phải tăng cường luyện công hơn nữa.
Nghe Nam nói sắp phải ra ngoài kia học đại học, Việt không khỏi cảm thấy trống vắng, dù gì thì hai người cũng từng trải qua mấy trận ác chiến cùng nhau, tình cảm vào sinh ra tử thế này khó ai thấu hiểu nổi. Nhưng suy đi tính lại, Nam rời đi khỏi thành phố D chí ít cũng có cái lợi là không bị bọn sát thủ truy sát, tránh nguy hiểm đến tính mạng.
Việt nhìn đồng hồ, mới chín giờ tối. Việt bèn ghé qua nhà trọ của Thành Nhân để mượn vài cuốn sách tin học để photo về học. Thành Nhân giờ có một công việc mới tốt hơn nên đã thuê sang một nơi ở mới, là một căn nhà rộng rãi hơn chứ không còn là phòng trọ chật hẹp như trước nữa. Hình như tối nay Thành Nhân đi làm về muộn, khi Việt đến thì bắt gặp anh ta cầm tô cơm lớn, vừa nhai nhồm nhoàm vừa xem phim; chả biết xem phim trong tình trạng này thì anh ta có cảm giác ngon lành của ăn cơm không nữa. Việt lắc đầu ngán ngẩm:
- Anh cần chú ý sức khỏe mình chút chứ, đã làm về muộn lại vừa ăn cơm vừa xem phim, có hại cho dạ dày lắm đây.
Nhân nuốt cơm đánh ực rồi trả lời:
- Biết làm sao giờ hả em, công việc nó bắt mình phải thế, cũng không còn cách nào khác. Mấy quyển sách em cần anh để hết trên bàn ấy, em cầm chúng đi photo rồi mai trả lại anh cũng được.
Trước “phong cách ăn uống” của Thành Nhân, Việt chẳng biết nên thốt nên câu cảm thán gì. Việt cầm sách lên nhìn sơ qua nội dung, sau đó gật đầu đáp lại:
- Em đi đây, cám ơn anh đã cho mượn sách, sáng mai em sang trả sớm.
- Ừ.
Mấy loại sách trong tay Việt, Thành Nhân đã học kỹ lắm rồi nên Việt trả sách trễ vài ngày cũng chả sao.
Phải công nhận Thành Nhân lựa chọn sách cho Việt chuẩn xác, những quyền anh ta đưa cho Việt không chứa nhiều kiến thức tin học phức tạp nhưng quá dư cho nhu cầu của Việt. Có những loại sách này Việt không cần phải đến trung tâm tin học hay thường xuyên đi gặp Thành Nhân như trước.
Lại thêm vài ngày qua đi, vụ án phạm pháp của cha mẹ Đình Hiếu đã chính thức được khởi tố, hình phạt có lẽ khá nặng, ngoài bị phạt tù thì bị tịch thu cả gia sản, còn hình phạt nặng đến thế nào thì phải trải qua vài đợt xét xử mới xác định được.
Mặt khác, cảnh sát vẫn không ngừng ra quân truy tìm ráo riết Đình Hiếu nhưng họ hoàn toàn không thu được bất cứ tin gì về tung tích của hắn ta. Họ liên hệ với những đồng nghiệp ở các thành phố khác cũng như thế, giống như tên Hiếu đã bốc hơi luôn rồi vậy. Họ không hề biết rằng giờ tên Hiếu đã chẳng còn ở trong nước nữa mà đang sống tốt ở nước ngoài, chứ không thì người trong phân tổ của Thương đã được điều động đi bắt hắn ta.
Bây giờ các thế lực ngầm có sức ảnh hưởng lớn trong thành phố D thì đã bị triệt tiêu; tình trạng sức khỏe của ông Tâm đã không còn đáng ngại nữa, ông ấy đã bắt đầu nói được trở lại, mặc dù rất khó khăn. Đồng thời Việt đã quyết tâm cắt đứt tình cảm của mình với Ngọc và Quỳnh thì việc bắt tên Hiếu về quy án là vấn đề quan trọng duy nhất mà Việt còn quan tâm đến, song đây là công việc của cảnh sát, Việt chả giúp được gì nhiều; vả lại Việt còn hứng thú với những thứ khác hơn, là tạo dựng nền tảng kinh tế mạnh cvà luyện võ công để trả thù cho cha mẹ mình.
Trong khoảng thời gian này, Nam và Việt đều tích cực tập luyện cùng nhau; do có người hỗ trợ nên võ công của cả hai đều tiến bộ thần tốc, ngày đi ngàn dặm, chính bản thân cả hai vẫn chưa cảm giác được sự thay đổi đó mà chỉ tự nhận thấy võ công của mình còn rất kém và quá nhiều sai sót. Nhưng không có bữa tiệc nào không tàn, cũng đã đến ngày Nam phải ra thành phố A để học đại học, Nam chép miệng tiếc nuối:
- Mai em phải ra thành phố A để chuẩn bị thủ tục nhập học rồi, cám ơn anh gần đây đã nhiệt tình giúp đỡ em.
Bước trên con đường báo thù tăm tối, có được một người bạn tri kỷ như Nam quả thật rất đáng quý nên Việt không khỏi có buồn bã. Việt có gắng không để lộ cảm xúc của mình trên mặt mà chỉ cười cười:
- Có gì đâu chứ, em cũng làm vậy anh thôi. Ra ngoài đó nhớ giữ liên lạc.
Nam gật đầu:
- Dù gì chị em cũng đã định cư tại đây, đâu phải em không bao giờ vào đây nữa.
- Đúng nhỉ, chả phải người ta cũng nói có chia tay thì mới có ngày gặp lại đấy sao, chúng ta còn nhiều cơ hội mà. Được rồi, chúng ta về thôi để em còn nghỉ ngơi mai lên đường.
- Vâng ạ.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện trên đoạn đường ngắn rồi tách ra ở một ngã ba, sau ngày mai, chả biết đến bao giờ hai người mới có thể hội ngộ lần nữa. Việt cứ tiếp tục bước đi lững thững, trời về ban đêm mát mẻ, gió thổi nhẹ qua những tán lá cây xào xạc, xoa dịu đi chút trống vắng trong lòng Việt. Việt phát hiện thấy dưới đất có vài viên sỏi trắng tròn trịa rất đẹp, bèn cúi xuống nhặt mấy viên đó lên ngắm nghía, thầm nghĩ bụng với công lực hiện tại của bản thân nếu đi ném mấy con chim thì chắc hẳn sẽ có một bữa thịt chim nướng ra trò; có lẽ sáng mai nên đi thử xem thế nào.
Đầu đang mường tượng về một bữa thịt chim nướng cùng cốc bia tươi ngon lành đặt bên cạnh thì bất thình lình Việt xoay người, vung tay phải phóng hai viên sỏi trong tay mình vù đến một ngọn cây ở phía sau lưng. Viên đá mang theo bảy phần công lực của Việt, bay vụt đi, tưởng chừng như xé rách không gian, tạo thành những âm thanh rin rít veo véo rợn hết cả người.
Tác giả :
ansu16