Thế Giới Ngầm
Quyển 2 - Chương 36
Gã giấu mặt cười khằng khặc:
- Mày nói không sai, tên Phong đúng là đáng chết hơn mày. Tao tạm để mạng mày lại, xử hắn trước cũng được. Mày có ý hợp tác, vậy kế hoạch là gì thì mau nói đi.
Việt lắc đầu:
- Tao trước vốn toàn đi làm thuê nên vẫn chưa nghĩ ra kế hoạch gì. Tao nghe tiếng mày lắm mưu nhiều kế, mày nghĩ thử xem có cách nào không?
- Cái gì? Mày muốn hợp tác mà lại không có mưu kế, đầu mày có bị gì không đấy?
Việt nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ:
- Biết làm sao được, tao cũng biết để thắng Hắc Báo thì phải đánh kinh tế chúng trước. Nhưng tao không biết mấy vấn đề đó nên chưa nghĩ ra kế gì hay. Hơn nữa, Thiên và Vinh vượt hẳn tao về khoản này, tao khó mà qua mặt chúng.
- À, thì ra mày lo bọn chúng sẽ ngáng đường mày. Hừ, tên Vinh vẫn còn rất sợ tao, chỉ cần hù dọa hắn, hắn sẽ làm theo ngay.
- Chẳng phải lần trước mày bị hắn lừa à?
- Lần trước là tao sơ suất, giờ thì đừng hòng. Đáng ngại hơn là tên Vinh, hắn ta rất trung thành với tên Tuấn, muốn thành công thì cần khử hắn đi.
- Mày muốn tao khử hắn?
- Không, tao muốn mày nghĩ cách cho tên Tuấn tự tay khử hắn. Cái này mày là được chứ?
- Tao sẽ tìm cách giải quyết chuyện này.
- Tốt, vậy cứ xong bước này đi đã, những bước tiếp theo tao sẽ nói sau.
- Thế cũng được, tao đợi tin từ mày.
Khi tên giấu mặt đi rồi, Việt nhớ lại lời hắn nói ban nãy, chợt anh nảy ra suy nghĩ: "Tên này hình như đang muốn giúp Vinh hơn là đe dọa gã. Bên cạnh đó, mình vẫn chưa rõ mục đích của hắn là gì, nhưng rõ ràng hắn không chả ưa Thiên và muốn định tay mình để đạt được ý đồ. Cho nên mình phải nhanh chóng tìm hiểu hắn có ân oán gì với Vinh và Thiên."
Rồi lúc suy xét lời đề nghị của đối phương, Việt lại nghĩ: "Có điều hắn nói không sao chút nào, Thiên rất trung thành với Tuấn. Nếu muốn hạ bệ Tuấn, mình cần loại trừ Thiên đầu tiên, phải tìm cách nào đấy thôi."
Khi nghĩ tới đây thì anh đã về trước cửa phòng trọ. Anh thay quần áo rồi đi ngủ, thời gian này anh mất ngủ hơi nhiều nên anh luôn tự nhắc bản thân sinh hoạt điều độ để giữ sức khoẻ và tinh thần ở trạng thái tốt nhất.
Sáng hôm sau, anh âm thầm chạy đi gặp Chung ruồi, anh muốn nhờ hắn giúp đỡ. Chung thấy anh đến thì nói:
- Mày muốn hại tao phải không? Mày đang là tội phạm mà đi lại lung tung thế này thì liên luỵ chỗ này đấy.
Việt lắc đầu:
- Yên tâm, trên đường tao quan sát kỹ lắm, với lại tao gặp mày nhanh thôi.
Chung nói:
- Hỏi việc kia hả, mày vội vàng quá, mới một hai ngày, chưa thể có tin gì đâu.
Việt đáp:
- Không phải, việc đó từ từ cũng được, sáng nay tao đến gặp mày để nhờ mày giúp cái khác.
- Khó lắm, đám đàn em của tao hiện giờ rất bận.
- Yên tâm, việc này không nguy hiểm. Tao chỉ muốn mày phái vài ba thằng đi xem thử tên Vinh có thân với thằng nào không?
Chung tỏ ra rất ngạc nhiên:
- Sao lại thế? Có ai phát hiện ra mày và báo cho hắn à?
- Không, chỉ là tối qua tao đã giao đấu với gã quái lạ nọ, thằng hay đi gây sự ấy. Sau đó tao với hắn đã thoả thuận hợp tác cùng đối phó Hắc Báo. Có điều hắn sơ suất làm tao không khỏi nghi ngờ hắn quen biết Vinh và đang bảo vệ Vinh.
- À, tao hiểu rồi, mày muốn xem tên Vinh hay đi gặp những ai để xác định danh tính gã giấu mặt chứ gì?
- Phải.
Bỗng Chung thở dài:
- Việt này, tao khuyên mày một câu, rửa oan xong thì mày hãy quay về chính đạo, làm một sinh viên bình thường thôi. Con đường này không hợp với mày đâu.
Việt lắc đầu:
- Mày khuyên tao vô ích thôi, một khi tao đã quyết định thì không ai cản nổi, kể cả... kể cả những người tao yêu thương nhất.
- Nhưng rốt cuộc thì mày muốn làm gì, đến mức suýt chết mà vẫn làm? Trả thù hay tham vọng tiền tài?
- Tao muốn nuốt gọn tổ chức Thiên Hạ (tổ chức do Mạnh Tuấn lập nên).
Chung ruồi nghe mà sửng sốt:
- Cái gì? Mày đùa tao đấy hả? Mày hoang tưởng quá rồi, việc đó là không thể?
- Đối với tao không gì là không thể. Mà nếu không thể nuốt nó thì tao sẽ đập nát nó.
- Đập nát ư? Việt, tao biết mày rất muốn trả thù, tao hiểu cảm giác này, lửa giận thấm tận tim gan, nhưng mà... tin tao đi, sau vụ Văn tét (Chương 7), tao nhận ra, sau khi trả thù xong, cảm giác duy nhất còn sót lại trong tao là sự trống rỗng thôi.
- Tao biết, biết rất rõ là đằng khác, có điều tao vẫn quyết đi con đường tăm tối này, cho dù phải để những điều đáng quý lại phía sau.
- Mày...
- Thôi mày đừng nói nữa, mày cứ giúp tao rửa oan và tin tức của tên Vinh. Tao sẽ lo phần còn lại, sẽ không để mày cùng anh em của mày bị liên luỵ. Bây giờ tao phải đi làm việc khác nữa, tạm biệt.
- Ừ, tạm biệt.
"Thực ra mày đang tính làm gì mà trở nên đen tối đến thế hả Việt?" Chung thở dài, tưởng có thể khiến tên bạn quay đầu, ngờ đâu kết quả ngược lại hoàn toàn, hắn không khỏi cảm thất hụt hẫng.
...
Việt nhanh chóng cải trang rồi trở về khu chợ để tránh bị nghi ngờ. Về việc thôn tính công ty của Tuấn, quả thực anh vẫn chưa nghĩ ra được kế gì hay, cả chuyện hạ bệ Thiên cũng như vậy, có lẽ anh nên bắt đầu từ tên Năm. Tên Năm là em trai Tuấn thì ít ra cũng hưởng được chút lợi ích từ Tuấn. Ngoài ra tên Năm đang bị bệnh, Tuấn sẽ hơi mất tập trung vào công việc nên qua mặt hắn cũng dễ dàng hơn. Việt thấy mình hiện giờ cũng chả có việc gì làm nên đi đến nhà Năm "chơi".
Khi ngang qua một quán café, bỗng Việt khựng người lại, anh bắt gặp có cô gái đang bước vào trong. Đó không phải là người đã cùng Vinh đóng kịch lừa anh mắc bẫy hay sao? Cô ta ở đây làm gì nhỉ? Việt nhìn theo cô ta thì thấy cô ta ngồi xuống trước mặt một người đàn ông. Ở vị trí Việt đứng, anh chỉ nhìn được sau lưng người đàn ông đó. Anh không tiện chạy lên xem anh ta là ai vì sợ nếu sơ suất, cô gái kia sẽ phát hiện anh đang theo dõi họ.
Việt chỉ thấy gã đàn ông nói gì với cô ta mấy câu rồi cô ta mỉm cười bẽn lẽn. Nhìn gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của cô ta, anh vừa buồn cười vừa cảm thấy tò mò muốn biết gã kia là ai. Rất có thể hắn có liên quan đến Thiên hay Vinh. Hai người đó nói thêm một lúc nữa rồi khoác tay nhau rời khỏi quán. "Chết tiệt! Hắn không quay mặt lại, hay chúng phát hiện ra mình rồi. Mình nên đi theo xem thế nào." Việt định bám đuôi cặp nam nữ thì Chung ruồi bất ngờ gọi tới. Hắn ta liên lạc với anh lúc này ắt hẳn có việc gì quan trọng. Anh đành đứng lại nghe điện thoại:
- Alo, có tin gì mới à?
- Ừ, đúng là có mấy thông tin khá quan trọng.
- Thế đợi tao chút, tao chạy qua chỗ mày.
- Thôi khỏi, tao nói qua điện thoại được rồi. Đầu tiên là vụ của ông Tâm, bước đầu đã có manh mối. Hung thủ quen biết với ông ấy, điều này dễ đoán, nhưng chắc mày không nghĩ là do chính người trong công ty ông ấy đâu nhỉ?
Việt ngạc nhiên:
- Người trong công ty à? Quả thật tao chưa tính tới cái này, là tên khốn nào thế?
- Tao vẫn chưa biết, có điều tao đoán tên này chức vụ khá cao đấy. Tao thông báo điều này cho mày để mày khoanh vùng, rút ngắn thời gian điều tra.
- Ừ, tao cám ơn. Còn mấy thông tin khác thì sao?
- Thêm tin này nữa, thằng Tuấn có một thằng em trai tên Năm.
Tin này Việt biết rồi nên không ngạc nhiên, nhưng anh khâm phục mạng lưới thông tin của Chung ruồi; mới vài ngày mà đã tìm ra được tên Năm. Anh đáp:
- À, cái này tao vừa biết hồi nãy. Tao tình cờ phát hiện bọn chúng ở quán café.
- Ừ, mày đã biết thì tốt, hiện tại tao chỉ có thể nói cho mày chừng đó. Nếu có gì mới, tao sẽ liên lạc mày sau.
- Ừ, tao đợi tin từ mày.
Việt cúp máy, sau đó nhìn sang bên kia đường thì cặp nam nữ nọ đã đi mất dạng, đáng tiếc vẫn không biết gã đàn ông là ai. Việt nhớ lại mấy lời của Chung ruồi: "Người trong công ty à? Lại cấp khá cao nữa, hay cổ đông nào đang bất mãn với bác Tâm? Mọi chuyện có vẻ phức tạm rồi đây."
Việt không nắm được nội tình công ty của bác Tâm nên chưa biết bắt đầu điều tra từ đâu. Xem ra phải đợi ông ấy tỉnh lại trước đã. Muốn vậy, việc cần phải làm là cố gắng cứu tỉnh ông ấy bằng loại thuốc thần kỳ đó. Buổi tối, anh đi đến bệnh việc để tiếp tục chữa trị cho bác Tâm. Anh chọn đường tắt để đi cho nhanh. Đoạn đường này vào lúc khuya thường vắng người.
Đột nhiên anh cảm giác tóc gáy dựng đứng hết cả lên. Anh quay đầu lại nhìn thì thấy có một chiếc ô tô đang chạy đến rất nhanh. Đường vắng tanh, lái xe vẫn hay chạy với vận tốc lớn. Nhưng Việt nhận ra có gì đó không ổn.
Thế rồi, ô tô bất ngờ lao từ dưới lòng đường phóng lên vỉa hè. Thế này thì rõ ràng là có ý đồ hại anh chứ còn gì. Anh đã chuẩn bị trước, khi xe còn cách chừng hai mét, anh lập tức thi triển tuyệt kỹ khinh công, tung mình nhảy sang bên phải xe. Sau đó lựa lúc xe lao qua đúng tầm, anh vận toàn bộ nội công, vung chân đạp ngang ra. Va chạm tạo thành tiếng nổ to như sấm.
Chiếc xe có vận tốc cao, chân Việt không khỏi đau nhức. Việt loạng choạng ngã chúi về phía trước. Có điều kình lực ẩn trong một cước ban nãy cũng cực mạnh, đẩy ô tô đi chệch hướng. Gã lái xe bị giật mình, xoay sở vô cùng vất vả. Cuối cùng xe mất khống chế, bánh xe chà trên mặt đường là nó quay mấy vòng rồi đâm sầm sang bên kia đường, thiếu chút nữa đã lật ngửa luôn. Việt chạy vù tới ngay, không thể để cho tên kia chạy thoát.
"Cái quái gì đây, võ công của mình đã tiến bộ đến mức này rồi sao?" Nhìn thấy tình trạng cánh cửa mà Việt há hốc miệng kinh ngạc. Cánh cửa kim loại của chiếc xe bị đá méo mó, biến dạng, dấu chân lõm sâu vào vài phân. Đây là thành quả thể hiện uy lực của Thuần Dương Công. Chiều nay anh đã đột phá tầng thứ ba. Tuy mấy lần đứng trước cửa tử thần, nhưng nhờ vào ý chí kiên cường rốt cuộc anh đã vượt qua. Kết quả thực sự không phụ sự kỳ vọng của anh.
Trở lại hiện tại, Việt nhìn vào trong xe, chỉ có một mình gã tài xế, hắn ta gục đầu vào vô lăng. Hình như hắn chưa chết sau khi xe đâm vào cây, hơn nữa, hắn vẫn còn tỉnh. Việt cầm cánh cửa, vận kình lực giật thật mạnh, thêm một lần anh phải sửng sốt, cửa xe bung ra dễ dàng. Đối với anh, nó dường như nó trở nên quá nhẹ và chốt giữ quá yếu. Vì bị bất ngờ nên anh tuột tay để nó rớt xuống đất. Anh tạm thời bỏ qua việc tìm hiểu võ công. Anh bèn thò tay vào trong xe kéo hắn ra ngoài. Mặt hắn bầm dập, chảy đầy máu do va đập với vô lăng. Sợ hắn ngất xỉu, anh lập tức tra hỏi:
- Kẻ nào đã sai may đến giết tao? Nói mau!
- Lâm... mày... chết..
Tên tài xế chỉ kịp mở miệng nói ba tiếng thì đã nghẹo đầu sang một bên. Việt vội đưa tay tới kiểm tra ở cổ và ở ngực hắn ta rồi chửi đổng:
- M* kiếp! Sớm không ngất, muộn không ngất lại ngất ngay lúc này. Việt dù tức giận nhưng vẫn lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu:
- Alo! Cho một xe cấp cứu đến ngay số 1x0 đường abcxyz ngay nhé, vừa có một vụ tai nạn ô tô xảy ra ở đây, phải, khá là nặng.
Anh đặt tên tài xế nằm ngay ngắn và nói:
- Hừ! May cho mày là tao còn chút nhân từ đấy.
Anh đợi ở đó thêm một lúc, đến khi nghe thấy tiếng còi hú mới lẩn vào bóng tối chạy đi.
- Mày nói không sai, tên Phong đúng là đáng chết hơn mày. Tao tạm để mạng mày lại, xử hắn trước cũng được. Mày có ý hợp tác, vậy kế hoạch là gì thì mau nói đi.
Việt lắc đầu:
- Tao trước vốn toàn đi làm thuê nên vẫn chưa nghĩ ra kế hoạch gì. Tao nghe tiếng mày lắm mưu nhiều kế, mày nghĩ thử xem có cách nào không?
- Cái gì? Mày muốn hợp tác mà lại không có mưu kế, đầu mày có bị gì không đấy?
Việt nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ:
- Biết làm sao được, tao cũng biết để thắng Hắc Báo thì phải đánh kinh tế chúng trước. Nhưng tao không biết mấy vấn đề đó nên chưa nghĩ ra kế gì hay. Hơn nữa, Thiên và Vinh vượt hẳn tao về khoản này, tao khó mà qua mặt chúng.
- À, thì ra mày lo bọn chúng sẽ ngáng đường mày. Hừ, tên Vinh vẫn còn rất sợ tao, chỉ cần hù dọa hắn, hắn sẽ làm theo ngay.
- Chẳng phải lần trước mày bị hắn lừa à?
- Lần trước là tao sơ suất, giờ thì đừng hòng. Đáng ngại hơn là tên Vinh, hắn ta rất trung thành với tên Tuấn, muốn thành công thì cần khử hắn đi.
- Mày muốn tao khử hắn?
- Không, tao muốn mày nghĩ cách cho tên Tuấn tự tay khử hắn. Cái này mày là được chứ?
- Tao sẽ tìm cách giải quyết chuyện này.
- Tốt, vậy cứ xong bước này đi đã, những bước tiếp theo tao sẽ nói sau.
- Thế cũng được, tao đợi tin từ mày.
Khi tên giấu mặt đi rồi, Việt nhớ lại lời hắn nói ban nãy, chợt anh nảy ra suy nghĩ: "Tên này hình như đang muốn giúp Vinh hơn là đe dọa gã. Bên cạnh đó, mình vẫn chưa rõ mục đích của hắn là gì, nhưng rõ ràng hắn không chả ưa Thiên và muốn định tay mình để đạt được ý đồ. Cho nên mình phải nhanh chóng tìm hiểu hắn có ân oán gì với Vinh và Thiên."
Rồi lúc suy xét lời đề nghị của đối phương, Việt lại nghĩ: "Có điều hắn nói không sao chút nào, Thiên rất trung thành với Tuấn. Nếu muốn hạ bệ Tuấn, mình cần loại trừ Thiên đầu tiên, phải tìm cách nào đấy thôi."
Khi nghĩ tới đây thì anh đã về trước cửa phòng trọ. Anh thay quần áo rồi đi ngủ, thời gian này anh mất ngủ hơi nhiều nên anh luôn tự nhắc bản thân sinh hoạt điều độ để giữ sức khoẻ và tinh thần ở trạng thái tốt nhất.
Sáng hôm sau, anh âm thầm chạy đi gặp Chung ruồi, anh muốn nhờ hắn giúp đỡ. Chung thấy anh đến thì nói:
- Mày muốn hại tao phải không? Mày đang là tội phạm mà đi lại lung tung thế này thì liên luỵ chỗ này đấy.
Việt lắc đầu:
- Yên tâm, trên đường tao quan sát kỹ lắm, với lại tao gặp mày nhanh thôi.
Chung nói:
- Hỏi việc kia hả, mày vội vàng quá, mới một hai ngày, chưa thể có tin gì đâu.
Việt đáp:
- Không phải, việc đó từ từ cũng được, sáng nay tao đến gặp mày để nhờ mày giúp cái khác.
- Khó lắm, đám đàn em của tao hiện giờ rất bận.
- Yên tâm, việc này không nguy hiểm. Tao chỉ muốn mày phái vài ba thằng đi xem thử tên Vinh có thân với thằng nào không?
Chung tỏ ra rất ngạc nhiên:
- Sao lại thế? Có ai phát hiện ra mày và báo cho hắn à?
- Không, chỉ là tối qua tao đã giao đấu với gã quái lạ nọ, thằng hay đi gây sự ấy. Sau đó tao với hắn đã thoả thuận hợp tác cùng đối phó Hắc Báo. Có điều hắn sơ suất làm tao không khỏi nghi ngờ hắn quen biết Vinh và đang bảo vệ Vinh.
- À, tao hiểu rồi, mày muốn xem tên Vinh hay đi gặp những ai để xác định danh tính gã giấu mặt chứ gì?
- Phải.
Bỗng Chung thở dài:
- Việt này, tao khuyên mày một câu, rửa oan xong thì mày hãy quay về chính đạo, làm một sinh viên bình thường thôi. Con đường này không hợp với mày đâu.
Việt lắc đầu:
- Mày khuyên tao vô ích thôi, một khi tao đã quyết định thì không ai cản nổi, kể cả... kể cả những người tao yêu thương nhất.
- Nhưng rốt cuộc thì mày muốn làm gì, đến mức suýt chết mà vẫn làm? Trả thù hay tham vọng tiền tài?
- Tao muốn nuốt gọn tổ chức Thiên Hạ (tổ chức do Mạnh Tuấn lập nên).
Chung ruồi nghe mà sửng sốt:
- Cái gì? Mày đùa tao đấy hả? Mày hoang tưởng quá rồi, việc đó là không thể?
- Đối với tao không gì là không thể. Mà nếu không thể nuốt nó thì tao sẽ đập nát nó.
- Đập nát ư? Việt, tao biết mày rất muốn trả thù, tao hiểu cảm giác này, lửa giận thấm tận tim gan, nhưng mà... tin tao đi, sau vụ Văn tét (Chương 7), tao nhận ra, sau khi trả thù xong, cảm giác duy nhất còn sót lại trong tao là sự trống rỗng thôi.
- Tao biết, biết rất rõ là đằng khác, có điều tao vẫn quyết đi con đường tăm tối này, cho dù phải để những điều đáng quý lại phía sau.
- Mày...
- Thôi mày đừng nói nữa, mày cứ giúp tao rửa oan và tin tức của tên Vinh. Tao sẽ lo phần còn lại, sẽ không để mày cùng anh em của mày bị liên luỵ. Bây giờ tao phải đi làm việc khác nữa, tạm biệt.
- Ừ, tạm biệt.
"Thực ra mày đang tính làm gì mà trở nên đen tối đến thế hả Việt?" Chung thở dài, tưởng có thể khiến tên bạn quay đầu, ngờ đâu kết quả ngược lại hoàn toàn, hắn không khỏi cảm thất hụt hẫng.
...
Việt nhanh chóng cải trang rồi trở về khu chợ để tránh bị nghi ngờ. Về việc thôn tính công ty của Tuấn, quả thực anh vẫn chưa nghĩ ra được kế gì hay, cả chuyện hạ bệ Thiên cũng như vậy, có lẽ anh nên bắt đầu từ tên Năm. Tên Năm là em trai Tuấn thì ít ra cũng hưởng được chút lợi ích từ Tuấn. Ngoài ra tên Năm đang bị bệnh, Tuấn sẽ hơi mất tập trung vào công việc nên qua mặt hắn cũng dễ dàng hơn. Việt thấy mình hiện giờ cũng chả có việc gì làm nên đi đến nhà Năm "chơi".
Khi ngang qua một quán café, bỗng Việt khựng người lại, anh bắt gặp có cô gái đang bước vào trong. Đó không phải là người đã cùng Vinh đóng kịch lừa anh mắc bẫy hay sao? Cô ta ở đây làm gì nhỉ? Việt nhìn theo cô ta thì thấy cô ta ngồi xuống trước mặt một người đàn ông. Ở vị trí Việt đứng, anh chỉ nhìn được sau lưng người đàn ông đó. Anh không tiện chạy lên xem anh ta là ai vì sợ nếu sơ suất, cô gái kia sẽ phát hiện anh đang theo dõi họ.
Việt chỉ thấy gã đàn ông nói gì với cô ta mấy câu rồi cô ta mỉm cười bẽn lẽn. Nhìn gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của cô ta, anh vừa buồn cười vừa cảm thấy tò mò muốn biết gã kia là ai. Rất có thể hắn có liên quan đến Thiên hay Vinh. Hai người đó nói thêm một lúc nữa rồi khoác tay nhau rời khỏi quán. "Chết tiệt! Hắn không quay mặt lại, hay chúng phát hiện ra mình rồi. Mình nên đi theo xem thế nào." Việt định bám đuôi cặp nam nữ thì Chung ruồi bất ngờ gọi tới. Hắn ta liên lạc với anh lúc này ắt hẳn có việc gì quan trọng. Anh đành đứng lại nghe điện thoại:
- Alo, có tin gì mới à?
- Ừ, đúng là có mấy thông tin khá quan trọng.
- Thế đợi tao chút, tao chạy qua chỗ mày.
- Thôi khỏi, tao nói qua điện thoại được rồi. Đầu tiên là vụ của ông Tâm, bước đầu đã có manh mối. Hung thủ quen biết với ông ấy, điều này dễ đoán, nhưng chắc mày không nghĩ là do chính người trong công ty ông ấy đâu nhỉ?
Việt ngạc nhiên:
- Người trong công ty à? Quả thật tao chưa tính tới cái này, là tên khốn nào thế?
- Tao vẫn chưa biết, có điều tao đoán tên này chức vụ khá cao đấy. Tao thông báo điều này cho mày để mày khoanh vùng, rút ngắn thời gian điều tra.
- Ừ, tao cám ơn. Còn mấy thông tin khác thì sao?
- Thêm tin này nữa, thằng Tuấn có một thằng em trai tên Năm.
Tin này Việt biết rồi nên không ngạc nhiên, nhưng anh khâm phục mạng lưới thông tin của Chung ruồi; mới vài ngày mà đã tìm ra được tên Năm. Anh đáp:
- À, cái này tao vừa biết hồi nãy. Tao tình cờ phát hiện bọn chúng ở quán café.
- Ừ, mày đã biết thì tốt, hiện tại tao chỉ có thể nói cho mày chừng đó. Nếu có gì mới, tao sẽ liên lạc mày sau.
- Ừ, tao đợi tin từ mày.
Việt cúp máy, sau đó nhìn sang bên kia đường thì cặp nam nữ nọ đã đi mất dạng, đáng tiếc vẫn không biết gã đàn ông là ai. Việt nhớ lại mấy lời của Chung ruồi: "Người trong công ty à? Lại cấp khá cao nữa, hay cổ đông nào đang bất mãn với bác Tâm? Mọi chuyện có vẻ phức tạm rồi đây."
Việt không nắm được nội tình công ty của bác Tâm nên chưa biết bắt đầu điều tra từ đâu. Xem ra phải đợi ông ấy tỉnh lại trước đã. Muốn vậy, việc cần phải làm là cố gắng cứu tỉnh ông ấy bằng loại thuốc thần kỳ đó. Buổi tối, anh đi đến bệnh việc để tiếp tục chữa trị cho bác Tâm. Anh chọn đường tắt để đi cho nhanh. Đoạn đường này vào lúc khuya thường vắng người.
Đột nhiên anh cảm giác tóc gáy dựng đứng hết cả lên. Anh quay đầu lại nhìn thì thấy có một chiếc ô tô đang chạy đến rất nhanh. Đường vắng tanh, lái xe vẫn hay chạy với vận tốc lớn. Nhưng Việt nhận ra có gì đó không ổn.
Thế rồi, ô tô bất ngờ lao từ dưới lòng đường phóng lên vỉa hè. Thế này thì rõ ràng là có ý đồ hại anh chứ còn gì. Anh đã chuẩn bị trước, khi xe còn cách chừng hai mét, anh lập tức thi triển tuyệt kỹ khinh công, tung mình nhảy sang bên phải xe. Sau đó lựa lúc xe lao qua đúng tầm, anh vận toàn bộ nội công, vung chân đạp ngang ra. Va chạm tạo thành tiếng nổ to như sấm.
Chiếc xe có vận tốc cao, chân Việt không khỏi đau nhức. Việt loạng choạng ngã chúi về phía trước. Có điều kình lực ẩn trong một cước ban nãy cũng cực mạnh, đẩy ô tô đi chệch hướng. Gã lái xe bị giật mình, xoay sở vô cùng vất vả. Cuối cùng xe mất khống chế, bánh xe chà trên mặt đường là nó quay mấy vòng rồi đâm sầm sang bên kia đường, thiếu chút nữa đã lật ngửa luôn. Việt chạy vù tới ngay, không thể để cho tên kia chạy thoát.
"Cái quái gì đây, võ công của mình đã tiến bộ đến mức này rồi sao?" Nhìn thấy tình trạng cánh cửa mà Việt há hốc miệng kinh ngạc. Cánh cửa kim loại của chiếc xe bị đá méo mó, biến dạng, dấu chân lõm sâu vào vài phân. Đây là thành quả thể hiện uy lực của Thuần Dương Công. Chiều nay anh đã đột phá tầng thứ ba. Tuy mấy lần đứng trước cửa tử thần, nhưng nhờ vào ý chí kiên cường rốt cuộc anh đã vượt qua. Kết quả thực sự không phụ sự kỳ vọng của anh.
Trở lại hiện tại, Việt nhìn vào trong xe, chỉ có một mình gã tài xế, hắn ta gục đầu vào vô lăng. Hình như hắn chưa chết sau khi xe đâm vào cây, hơn nữa, hắn vẫn còn tỉnh. Việt cầm cánh cửa, vận kình lực giật thật mạnh, thêm một lần anh phải sửng sốt, cửa xe bung ra dễ dàng. Đối với anh, nó dường như nó trở nên quá nhẹ và chốt giữ quá yếu. Vì bị bất ngờ nên anh tuột tay để nó rớt xuống đất. Anh tạm thời bỏ qua việc tìm hiểu võ công. Anh bèn thò tay vào trong xe kéo hắn ra ngoài. Mặt hắn bầm dập, chảy đầy máu do va đập với vô lăng. Sợ hắn ngất xỉu, anh lập tức tra hỏi:
- Kẻ nào đã sai may đến giết tao? Nói mau!
- Lâm... mày... chết..
Tên tài xế chỉ kịp mở miệng nói ba tiếng thì đã nghẹo đầu sang một bên. Việt vội đưa tay tới kiểm tra ở cổ và ở ngực hắn ta rồi chửi đổng:
- M* kiếp! Sớm không ngất, muộn không ngất lại ngất ngay lúc này. Việt dù tức giận nhưng vẫn lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu:
- Alo! Cho một xe cấp cứu đến ngay số 1x0 đường abcxyz ngay nhé, vừa có một vụ tai nạn ô tô xảy ra ở đây, phải, khá là nặng.
Anh đặt tên tài xế nằm ngay ngắn và nói:
- Hừ! May cho mày là tao còn chút nhân từ đấy.
Anh đợi ở đó thêm một lúc, đến khi nghe thấy tiếng còi hú mới lẩn vào bóng tối chạy đi.
Tác giả :
ansu16