Thế Giới Kì Bí Của Ngài Benedict - Tập 1: Bút Chì, Tẩy Và Người Thắng Cuộc
Chương 34: Phát hiện của Sticky
Âm bị bắt. Phải gặp Máy Thì Thầm ngày mai. Xin lời khuyên.
“Vẫn không có trả lời,” Sticky thông báo từ cửa sổ.
Những đứa khác chờ đợi trong im lặng, và chán nản. Mặc dù “con virut dạ dày” đó đã lan ra như một vụ cháy rừng (các học sinh đã tập trung đông nghịt ở Trung tâm Chăm sóc Sức khỏe hoặc ở từng khu nhà vệ sinh), nhưng thành công đó cũng chẳng khiến bọn trẻ phấn chấn hơn chút nào. Thậm chí cả hình ảnh Jillson chạy vội xuống hành lang, tay che miệng và giữ chặt cái túi giấy đề phòng mình không đến nhà vệ sinh kịp lúc cũng không thể làm bọn trẻ hưng phấn hơn được. Thời gian cứ hờ hững trôi, và chúng buộc phải từ bỏ cái hy vọng đã nuôi dưỡng từ lâu: hy vọng rằng nếu mọi thứ trở nên cực kỳ tồi tệ, sẽ có chú Milligan ở đó để cứu chúng, bằng cách nào đó.
Một phút dài đằng đẵng nữa trôi qua, Kate nói, “Tớ chán chờ đợi rồi. Quên kế hoạch này đi và thay vào đó cố gắng giải cứu chú Milligan.”
Sticky giật mình. “Nhưng chú ấy đang bị canh giữ nghiêm ngặt - bọn mình sẽ không có cơ hội đâu!”
“Chẳng có lấy một cơ hội nào, đúng không?” Kate nói.
“Không giống cậu chút nào, Kate ạ,” Reynie ngạc nhiên nói. “Tớ nghĩ những lần phát sóng đã bắt đầu ảnh hưởng đến cậu rồi.”
Kate cau mày. “Cậu... cậu nói đúng. Tớ xin lỗi.”
“Đợi đã, có trả lời này,” Sticky nói. “Cái gì thế?” Cậu bắt đầu đánh tín hiệu bằng đèn pin lần nữa.
“Đừng có hét to lên như vậy, Geogre Washington, cậu đang làm gì đấy?” Constance tra hỏi. (Cô bé trở nên bình tình một cách kỳ lạ trong khi những đứa trẻ khác không nghĩ là nó làm được) “Họ có gửi thông điệp không thế?”
“Tớ đang yêu cầu họ nhắc lại.” Nhưng khi thông điệp đó được nhắc lại, Sticky gãi đầu. “Nó chỉ là một câu nói. Tiếng cười là liều thuốc tốt nhất.”
“Họ đùa à?” Kate hỏi.
“Có lẽ đó là cách họ nói để cổ vũ bọn mình, để bọn mình không đánh mất hy vọng,” Sticky nói.
Reynie không nghĩ vậy. “Nếu thế thì đơn giản quá. Không phải họ muốn bọn mình cảm thấy như vậy đâu, ít nhất là khi chú Milligan đang bị bắt làm tù nhân thế này. Đó chắc hẳn phải muốn ám chỉ điều gì đó - một lời khuyên quan trọng. Chỉ cần bọn mình tìm ra ý nghĩa của nó.”
“Lần này tớ muốn một câu trả lời thẳng thắn,” Constance càu nhàu. “Thật hài hước khi họ làm như vậy - nó không đúng!”
“Họ phải cẩn thận, đúng không?” Sticky nói. “Nếu họ đưa ra một câu trả lời thẳng thắn và ai đó khác thấy, tình thế của bọn mình thậm chí còn tồi tệ hơn thế này rất nhiều.”
“Còn có thể tồi tệ hơn đến thế nào nữa? Tớ chán phải cẩn thận rồi. Và tớ cũng chán những cái mã ngu ngốc của họ, và tớ chán tất cả các cậu đối xử với tớ như một đứa trẻ ngu ngốc.”
“Thư giãn nào, Constance,” Reynie nói, cố gắng bình tĩnh nhất có thể. “Tất cả bọn mình, ai cũng thất vọng và buồn bã, và tớ biết câu sợ... ”
“Câm miệng,” Constance gầm gừ. “Tớ cũng chán cậu lắm! Cậu nghĩ mình là vua chắc?”
“Tại sao cậu không câm miệng lại đi?” Reynie cáu kỉnh.
Lần đầu tiên Reynie nói một cách nghiêm khắc như thế với Constance, khiến cô bé đành ấm ức im lặng. Những đứa khác dồn hết năng lượng và cả sự bực tức nữa, để giải quyết điều bí mật kia. Nhưng Sticky và Kate không phải người xếp hình giỏi nhất, Reynie thì bắt đầu bị lạc trong màn sựơng mù dày đặc đang len lỏi đến từng ngóc ngách trong suy nghĩ của chính mình. (Và Máy Thì Thầm, ở phía trên cao, trên tòa tháp, vẫn lung linh như một ngọn hải đăng dẫn đường xuyên qua màn sương đó.)
Sau nửa giờ suy đoán vô ích, khi bọn trẻ chẳng đến gần câu trả lời được thêm một chút nào, Constance không im lặng nữa mà bắt đầu chế nhạo nỗ lực của các bạn mình. Reynie vò đầu bứt tai. “Được rồi, Constance, tớ đầu hàng. Đó có phải điều cậu muốn không? Không ai có thể tập trung khi cậu cứ lải nhải như vậy. Tớ nói rằng bọn mình dừng lại và dành vài giờ để ngủ. Biết đâu nghỉ ngơi một chút sẽ có tác dụng thì sao.”
Constance, cảm thấy thực sự tuyệt vọng và không thể kiểm soát được bản thân nữa. “Nghỉ ngơi?” cô bé gầm gừ. “Tớ nghĩ cái bọn mình cần là tiếng cười. Không phải đó là điều mà ngài Benedict già nua ngu ngốc nói sao? Ừ, ha ha ha, đó là điều đáng buồn cười nhất tớ từng nghe.”
“Cậu thật hết thuốc chữa rồi,” Kate nói, tâm trạng cô bé đã cực kỳ tồi tệ ngay từ đầu rồi và hiện giờ đã hoàn toàn mất kiến nhẫn. “Reynie nói đúng. Về phòng thôi.” Kate tròng dây lên trần nhà, và khi đang kéo Constance lên, cô bé thì thầm xuống: “Bọn tớ sẽ trở lại vào buổi sáng. Hoặc ít nhất là tớ. Nếu vẫn hành động như thế này, cậu ấy có thể thối rữa trong phòng đấy, đó là tất cả những gì tớ quan tâm.”
Lỗ hổng trên trần nhà khép lại.
Reynie và Sticky nhìn nhau. Mọi thứ dường như sụp đổ, và không ai có thể giấu được sự lo lắng của mình. Nó được viết rõ ràng trên mặt hai đứa.
“Nếu cậu nghĩ ra được bất kỳ điều gì...” Reynie nói.
Sticky gật đầu. “Tớ sẽ đánh thức cậu. Cậu cũng thế đấy nhé.”
Mặc nguyên quần áo, và cùng với tâm trạng khốn khổ, các cậu bé trèo lên giường, không quên nghiền ngẫm thông điệp đó trong đầu. Tiếng cười là liều thuốc tốt nhất, tiếng cười là liều thuốc tốt nhất... Đến tận nửa đêm, cả hai cũng không thể phát hiện thêm điều gì. Một giờ sáng, Sticky rên rỉ để ngủ. Hai giờ sáng, Reynie bỏ dở lá thư mới nhất gửi đến cô Perumal, bắt đầu lại, rồi cũng bỏ mất lá thư mới đó. Vô thức cậu quay lại với thông điệp của ngài Benedict.
“Sao lại là tiếng cười?” cậu băn khoăn lần thứ một trăm rồi. “Sao lại là liều thuốc? Đó là thứ... thứ gì đó cứu chữa một căn bệnh hoặc... hoặc giải quyết một vấn đề, có thể, nhưng vấn đề gì?”
Nhưng thật khó chịu khi câu trả lời vẫn mơ hồ. Reynie quyết định cậu sẽ tiếp tục thức. Cậu không thể ngủ được, cho đến khi hiểu được thông điệp mới thôi. Qụyết định như vậy, cậu thở dài, quay người lại cho thoải mái... và ngủ quên.
Lúc nào đó trước bình minh Reynie tỉnh dậy với một điểm xuất phát mới. Ý thức cậu bé đã làm việc điên cuồng cả khi cậu ngủ. Cậu vùng dậy, lao ra khỏi giường và lay lay Sticky. Sticky mở một mắt, sau đó nhắm lại để mở mắt kia, cứ như thể đang quá sợ hãi để nhìn thế giới với cả hai mắt cùng lúc.
“Cái…?”
“Sticky, dậy đi.”
Lần này Sticky chớp cả hai mắt. “Hmm? Mấy giờ rồi?” Cậu khụt khịt và xoa đầu, bắt đầu tỉnh táo hơn. “Ổ, có chuyện gì xảy ra à?”
“Tớ có một ý tưởng về điều ngài Benedict muốn nói,” Reynie hưng phấn. “Tớ chỉ không nghĩ là nó hoàn toàn đúng, nhưng chắc phải được một nửa rồi. Để tớ nói cho cậu nhé, và sau đó cho tớ biết cậu nghĩ gì.”
Sticky ngồi dậy, giờ đã hoàn toàn tỉnh táo. “Tớ nghe đây.”
Nhưng ngay khi Reynie bắt đầu, tiếng gõ cửa vang lên, và S.Q. Pedalian, không đợi trả lời, thò đầu vào trong phòng. “Cái gì, dậy rồi à? Tốt lắm các cậu bé! Các cậu chắc hẳn đã biết rằng các Liên lạc viên khác đều không thể làm việc, và ngài Curtain cần các cậu ngay lập tức. Ngài đã phải hoãn một nửa số phiên tối qua vì sự cố bao tử này đấy. Thật may là cả hai đứa đều khỏi rồi, hử? Có thể tưởng tượng còn điều gì tồi tệ hơn khi không thể đến lúc ngài Curtain triệu tập chứ?”
Thời khắc đó đến quá nhanh! Không ai ngờ lại có phiên làm việc vào sáng sớm như vậy. Giật lấy cái bút máy từ bàn học, Reynie viết vội cái gì đó vào lòng bàn tay của mình.
“Đang làm gì đấy?” S.Q. nói.
“Chỉ đang viết vài điều em không muốn quên thôi ạ.”
“Thỉnh thoảng anh cũng làm thế,” S.Q. phản ứng, “chỉ khi hay quên anh mới viết gì đó lên tay, rồi rửa nó đi trước khi nhớ ra. Em viết gì thế?”
“Nhắc em nói với anh sau nhé,” Reynie nói.
“Chắc rồi, bây giờ nhanh lên và mặc quần áo vào. Đừng để ngài Curtain phải đợi.”
Các cậu bé nhanh nhẹn mặc quần áo và theo S.Q. ra khỏi cửa. Trong hành lang, một vài học sinh xanh xao, yếu ớt đang cố đi đến nhà vệ sinh, và một nhóm Người giúp việc đang lặng lẽ làm việc gấp đôi để giữ cho sàn nhà được sạch sẽ. S.Q. đang rất vui vẻ vì đã chuộc lại sai lầm trước đó, mỉm cười và vỗ nhẹ những học sinh đau khổ khi anh ta bước qua. “Đứng ở đó! Ngước cằm lên! Nhìn về nơi tươi sáng - khi đáng lẽ nó đã tệ hơn!”
Chuyến đi đến Phòng Thì thầm dường như không đủ dài. Bịt mắt, đi đến lối vào bí mật, mệt mỏi leo lên vô số bậc cầu thang - tất cả dường như trôi qua nhanh dữ dội. Sau đó S.Q. tháo khăn bịt mắt và nhấn nút liên lạc. “Reynard Muldoon và Stic... ơ, George Washington đến phiên làm việc, thưa ngài Curtain!”
Tiếng của ngài Curtain vang lên qua loa: “Bảo chúng đợi đi. Trong khi đó, mang cho ta thêm nước hoa quả.”
Bằng giọng nói quyền lực nhất của mình (dù thật sự thì nó không quyền lực cho lắm), S.Q. ra lệnh các cậu bé không làm loạn ở đó. Sau khi cả hai đảm bảo với anh ta rằng chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra với hai đứa, S.Q. vội vã trở xuống các bậc cầu thang.
“Chạy thôi!” Sticky thì thầm.
“Không, nghe này, bọn mình vẫn còn cơ hội,” Reynie nói. “Cậu phải vào trước, Sticky, và thực hiện phiên của cậu lâu nhất có thể. Nếu cậu kháng cự lại Máy Thì thầm ngay từ đầu, trong khi vẫn còn sức thì cậu có thể kéo dài phiên làm việc...”
Sticky há hốc miệng kinh ngạc. “Kháng cự lại nó? Nhưng ngài Curtain sẽ nghi ngờ điều gì đó! Ông ta sẽ để ý, cậu biết ông ta sẽ làm thế mà. Ông ta sẽ gửi tớ về Phòng chờ! Ông ta sẽ…” Sticky bắt đầu run toàn thân. “Ông ta sẽ chĩa Máy Thì Thầm vào tớ. Tớ sẽ bị tẩy não!”
“Tớ biết rủi ro này,” Reynie nói. “Nhưng đây là cơ hội duy nhất.”
Sự kinh hãi của Sticky chuyển sang tức giận. “Vậy tại sao cậu không vào trước? Tại sao cậu không phải là người chống lại nó, nếu cậu dũng cảm như vậy?”
“Tớ cần ra hiệu cho Kate và Constance,” Reynie nói. Cậu nắm lấy cánh tay Sticky. “Chúng ta vẫn có thể làm điều này, Sticky!”
Sticky do dự, thậm chí là hoài nghi. “Cậu định ra hiệu bằng cách nào? Cách nào…?”
Cửa Phòng Thì Thầm trượt mở và Martina Crowe đi ra, cô ta rõ ràng là đang thỏa mãn. Cô ta hài lòng đến mức gần như không nhớ là mình cần phải chế nhạo hai cậu bé. Gần như thôi. Sau đó cô ta dừng lại và ra tay.
Reynie đáp lại sự chế nhạo bằng một điệu cười giả tạo hết sức có thể. “Chị vừa có phiên làm việc với Máy Thì Thầm phải không? Nhưng chị là Điều hành viên rồi mà nhỉ.”
“Tao là một Điều hành viên trẻ như vậy, nên vẫn có thể làm công việc của một Liên lạc viên trong thời điểm gay go,” Martina tự hào. “Và hiện giờ thực sự là thời điểm gay go. Tao chưa bao giờ thấy nhiều đứa trẻ nôn mửa như vậy trong đời.”
“Chị không bị ốm à?”
“Ốm vì đói thì có. Tao quá bận với việc bắt tên gián điệp đó tối qua nên đã lỡ bữa ăn. Đó là cái giá phải trả cho việc là một Điều hành viên đấy, một công việc quan trọng. Bọn mày sẽ chẳng hiểu gì về việc này đâu.” Với vẻ chiếu cố và vô cùng tự mãn, Martina bước đi, quăng lại phía sau câu, “Nhanh vào đi, các cậu bé. Tao phải đi làm nhiệm vụ khác. Bọn mày thấy tao không phải đeo cái bịt mắt chứ.”
Khi cô ta đã đi đủ xa, Reynie thì thầm, “Cậu phải tin tớ lần này, Sticky ạ. Để tự tạo cho bọn mình một cơ hội, cậu phải vào trước. Đó là hy vọng duy nhất đấy.”
Sticky như đang đeo một cái mặt nạ nghi ngờ.
“Các cậu bé, vào đây!” ngài Curtain gọi.
Reynie cố gắng thực hiện lần cầu xin cuối với bạn mình, nhưng Sticky đã quay đi và lao vào Phòng Thì Thầm mà không nhìn lại.
Reynie không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo. Hít một hơi thật sâu, cậu bước vào trong Phòng Thì Thấm - vào đến nơi, không khí trong phổi của cậu thoát ra như từ một quả bóng bay bị xì. Nó đây rồi! Máy Thì Thầm! Mí mắt Reynie rung lên. Bước đến trước mặt nó giống như bước vào một bồn tắm ấm. Cậu muốn ngồi xuống và không bao giờ trèo ra ngoài nữa.
Mình phải đấu tranh, Reynie tự nhủ, và với nỗ lực lớn, cậu giật mạnh ánh mắt khỏi cái máy hấp dẫn đó để nhìn sang ngài Curtain.
Ngài Curtain có vẻ mệt mỏi nhưng háo hức. “Chào mừng, các cậu bé. Ta tin rằng các cháu đã hoàn toàn hồi phục? Các cháu đã khỏe thật chưa đấy?”
“Vâng, thưa ngài,” cả hai đồng thanh nói.
“Ta cũng hy vọng như vậy! Chỉ một số ít Liên lạc viên đã hồi phục, và ta đã gọi tất cả bọn chúng ra. Các cháu thấy đấy ta đã phải viện đến cả một Điều hành viên nữa - một việc hiếm khi xảy ra, vì những đứa trẻ lớn hơn sẽ kém hiệu quả hơn. Nhưng ta vừa đưa ra lịch trình của mình và đang cố chống lại sự chậm trễ. Giá mà cái bệnh bao tử quái quỷ này không xuất hiện, dự án của ta đáng lẽ đã hoàn thành!”
“Thật đáng tiếc khi nghe vậy, thưa ngài,” Reynie nói.
“Không vấn để gì, anh bạn trẻ. Vấn đề sẽ nhanh chóng được giải quyết, vì ta có ý định kết thúc nó ngay bây giờ!”
Reynie hít vào.
“Nghĩa là… nghĩa là...,” Sticky lắp bắp.
“Ta thấy rằng các cháu khá hồi hộp vì tự hào. Đúng thế, George, các cháu sẽ có trách nhiệm chủ trì việc hoàn thành dự án của ta. Nếu tất cả thuận lợi.”
Các cậu bé cố nặn ra nụ cười yếu ớt.
Ngài Curtain vỗ hai tay vào nhau. “Bây giờ, đây là nhiệm vụ của chúng ta. Đầu tiên chúng ta sẽ có một phiên làm việc cuối dành cho các tài liệu cũ - phiên làm việc cuối cùng. Sau đó chúng ta sẽ có một phiên làm việc với nguyên liệu hoàn toàn mới. Nóng hổi mới ra lò!” Ngài Curtain vẫy quyển tạp chí kiểu như cái vẫy tay chào mừng thắng lợi. “Ta vừa mới hoàn thành nó.”
Reynie cố nói lảng đi. “Không phải chúng ta cần thời gian nghiên cứu nó sao, thưa ngài?”
“Không, Reynard, trong trường hợp này thì tính đơn giản là cần thiết. Máy Thì Thầm của ta được thiết kế để làm dịu đi những tâm hồn đau khổ, và không gì có thể làm dịu tâm hồn hiệu quả hơn một câu trả lời đơn giản cho một vấn đề phức tạp.”
“Ngài Curtain?” Sticky hỏi. “Ngài vẫn có ý định đóng cửa Học viện?”
Với câu hỏi đột ngột này, Reynie nhìn chằm chằm về phía Sticky. Cậu cũng đang nói lảng đi, hoăc ngược lại - Sticky đã từ bỏ sao?
Ngài Curtain khúc khích. “Đừng lo, George, ta không quên cháu đâu. Những học sinh khác sẽ được gửi về nhà vào ngày mai - ta đã quyết định trả lời một lời mời gọi cao hơn và sẽ phục vụ cộng đồng trong khả năng rộng lớn hơn - nhưng trong suy nghĩ, ta chọn các cháu làm trợ lý cá nhân, và được chuẩn bị chu đáo để trở thành một Điều hành viên khi đã đủ lớn.”
“Ngài... ngài thực sự chọn chúng cháu?” Sticky hỏi.
“Tất nhiên là như vậy,” ngài Curtain nói, với nụ cười động viên. “Ta có thể sử dụng cả hai cháu! Và ngay khi Cải tiến bắt đầu, các cháu cũng sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Còn động cơ gì tốt hơn để làm việc tốt chứ, hử?”
Môi Sticky run lên.
“Cháu mang nước hoa quả đây, thưa ngài,” giọng S.Q. gọi qua loa liên lạc.
“Cuối cùng,” ngài Curtian càu nhàu, nụ cười của ông ta ngay lập tức biến mất, những nụ cười giả tạo cũng thường như vậy. Ông ta nhấn một nút trên tay ghế lăn của mình.
Reynie, dù đang nhìn Sticky với ánh mắt ảm đạm tuyệt vọng vẫn không quên chú ý đến cái nút ngài Curtain vừa ấn. Để nếu Kate và Constance đến được đây, cậu có thể mở cửa. Nhưng cơ hội đó là gì? Đầu tiên Sticky sẽ cần từ chối lời mời của ngài Curtain - nhưng với sự lôi kéo mạnh mẽ của Máy Thì Thầm, kèm theo là khả năng rất cao ngài Curtain sẽ thành công, liệu Reynie có nên tiếp tục hy vọng về điều này không?
S.Q. mang nước hoa quả vào rồi đi ngay ra ngoài; ngài Curtain nhấm nháp nước trong chiếc cốc giấy của mình với một sự chiêm nghiệm háo hức, rồi thời điểm cũng đã đến. “Rất tốt, Reynard, hãy cải thiện thế giới này. Giờ cháu có thể ngồi vào Máy Thì Thầm rồi.”
Reynie nhìn chằm chằm van xin Sticky, người đang có một biểu hiện mà người khác chẳng thể đoán được là gì. Chuyện gì đang diễn ra trong đầu cậu ấy?
Khi nó xảy ra, bản thân Sticky không nhận thức được.
Nhiều khi, một câu hỏi quan trọng cũng có thể làm cậu bối rối cho dù cậu biết rõ câu trả lời; và những lần cậu chạy trốn khỏi các rắc rối; và những lần cậu cảm thấy bản thân cứng đờ vào lúc cần hành động nhất. Cậu không bao giờ hiểu được vì sao lại như vậy - cậu chỉ biết rằng cậu hiếm khi làm hài lòng người khác, và nguyên nhân này đã đeo bám quyết liệt trong cả biệt danh của cậu. Bất kỳ cậu bé nào với cái tên như George Washington chắc hẳn phải được kỳ vọng rất nhiều.
Tuy nhiên, gần đây, cậu đã kết bạn với những người thực sự quan tâm cậu, một thứ tình bạn cao hơn, xa hơn những kỳ vọng. Cậu nhớ đến từng chi tiết điều mà Reynie từng nói, “Tớ cần cậu ở đây làm bạn.” Hiệu quả của những từ này, và của tất cả tình bạn cậu có, phát triển ngày càng mạnh mẽ, cho đến khi - mặc dù cậu không thể nói vì sao hiện giờ cậu không cảm thấy lẫn lộn - vào lúc dù chưa phải thời điểm tuyệt vọng nhất, cậu biết nó là thực. Sự dũng cảm có sẵn ở trong cậu. Giờ chỉ cần lôi nó ra để dùng thôi.
Nên chính Sticky đã bước ra trước Reynie và nói, “Cháu có thể vào trước không, ngài Curtain? Cháu đã mong đợi điều này kể từ phiên làm việc trước.”
Ngài Curtain cười như thét lên. “Ta dám chắc Reynard cũng cảm thấy giống như vậy đấy, George. Nhưng không cần vòng vo đâu. Lần trước Reynard đã vào trước. Lần này cháu có thể vào trước. Ngồi vào đi.”
Cuối cùng Sticky chú ý đến cái nhìn của Reynie, đang đầy lòng biết ơn và ngưỡng mộ. Với một cái gật đầu nhanh, Sticky quay lại và trèo vào Máy Thì Thầm. Ngay lập tức ngài Curtain vèo lên để ngồi bên cạnh cậu, cố định đầu mình vào cái mũ bảo hiểm màu đỏ, và hét lên, “Ledroptha Curtain!”
Những cái còng bật ra xung quanh cổ tay Sticky. Cái mũ bảo hiểm màu xanh hạ xuống.
“Sticky Washington,” Sticky nói to, nhắm mắt lại.
Reynie nhìn khuôn mặt bạn mình đang trở nên căng thẳng trong nỗ lực chống cự. Cậu biết Máy Thì Thầm muốn Sticky nói ra tên thánh.
“Sticky Washington,” Sticky nhắc lại.
“Cố lên, Sticky,” Reynie nghĩ, mắt cậu bắn thẳng vào mặt ngài Curtain, người đang có vẻ vừa mệt mỏi vừa bồn chồn. Có phải ngài Curtain đã cảm thấy có vấn đề? Ông ta đang cau mày tập trung, hai mắt nhắm lại.
Sticky có thể cầm cự được bao lâu - có biết rằng sự chống cự này có thể phản lại cậu không? Có biết rằng tất cả những gì cậu phải làm để làm giảm sự khó chịu là hợp tác? Biết rằng cậu chỉ mới cách vài khoảnh khắc với cái sự giải thoát tuyệt vời đó? Nó giống như cố gắng không gãi ở nơi ngứa nhất mà bất kỳ ai cũng nhận biết được.
Reynie lặng lẽ đi về phía cửa sổ.
“Sticky... Washington,” Sticky nói lần nữa, giọng đã yếu hơn rất nhiều, và Reynie biết chúng không có nhiều thời gian.
Ngài Curtain vẫn nhắm nghiền mắt. Đấy là cơ hội của cậu. Reynie vung tay ra sau và ra trước cửa sổ. Trời bên ngoài tối, nhưng căn phòng có đủ ánh sáng - tay của cậu có thể nhìn thấy từ bên ngoài. Cậu vẫy ra sau rồi ra trước, sau và trước, sau và trước. Xin mà, xin mà, để ai đó nhìn thấy, cậu nghĩ. Xin mà, Rhonda, những điều cô đã nói là sự thật. Qua kính viễn vọng chúng ta chỉ giống như cách nhau có vài mét thôi. Qua kính viễn vọng cô liên tục theo dõi đảo này. Xin hãy là sự thật và xin hãy để đôi mắt cô trở nên sắc sảo.
Với một lần tập trung vung tay cuối cùng, cậu đặt tay lên kính để thông điệp được viết nguệch ngoạc trên bàn tay cậu có để đọc được, chỉ cần ai đó có ở ngoài kia để đọc nó: Chúng cháu cần K, C ở đây! Ngay bây giờ!
“Vẫn không có trả lời,” Sticky thông báo từ cửa sổ.
Những đứa khác chờ đợi trong im lặng, và chán nản. Mặc dù “con virut dạ dày” đó đã lan ra như một vụ cháy rừng (các học sinh đã tập trung đông nghịt ở Trung tâm Chăm sóc Sức khỏe hoặc ở từng khu nhà vệ sinh), nhưng thành công đó cũng chẳng khiến bọn trẻ phấn chấn hơn chút nào. Thậm chí cả hình ảnh Jillson chạy vội xuống hành lang, tay che miệng và giữ chặt cái túi giấy đề phòng mình không đến nhà vệ sinh kịp lúc cũng không thể làm bọn trẻ hưng phấn hơn được. Thời gian cứ hờ hững trôi, và chúng buộc phải từ bỏ cái hy vọng đã nuôi dưỡng từ lâu: hy vọng rằng nếu mọi thứ trở nên cực kỳ tồi tệ, sẽ có chú Milligan ở đó để cứu chúng, bằng cách nào đó.
Một phút dài đằng đẵng nữa trôi qua, Kate nói, “Tớ chán chờ đợi rồi. Quên kế hoạch này đi và thay vào đó cố gắng giải cứu chú Milligan.”
Sticky giật mình. “Nhưng chú ấy đang bị canh giữ nghiêm ngặt - bọn mình sẽ không có cơ hội đâu!”
“Chẳng có lấy một cơ hội nào, đúng không?” Kate nói.
“Không giống cậu chút nào, Kate ạ,” Reynie ngạc nhiên nói. “Tớ nghĩ những lần phát sóng đã bắt đầu ảnh hưởng đến cậu rồi.”
Kate cau mày. “Cậu... cậu nói đúng. Tớ xin lỗi.”
“Đợi đã, có trả lời này,” Sticky nói. “Cái gì thế?” Cậu bắt đầu đánh tín hiệu bằng đèn pin lần nữa.
“Đừng có hét to lên như vậy, Geogre Washington, cậu đang làm gì đấy?” Constance tra hỏi. (Cô bé trở nên bình tình một cách kỳ lạ trong khi những đứa trẻ khác không nghĩ là nó làm được) “Họ có gửi thông điệp không thế?”
“Tớ đang yêu cầu họ nhắc lại.” Nhưng khi thông điệp đó được nhắc lại, Sticky gãi đầu. “Nó chỉ là một câu nói. Tiếng cười là liều thuốc tốt nhất.”
“Họ đùa à?” Kate hỏi.
“Có lẽ đó là cách họ nói để cổ vũ bọn mình, để bọn mình không đánh mất hy vọng,” Sticky nói.
Reynie không nghĩ vậy. “Nếu thế thì đơn giản quá. Không phải họ muốn bọn mình cảm thấy như vậy đâu, ít nhất là khi chú Milligan đang bị bắt làm tù nhân thế này. Đó chắc hẳn phải muốn ám chỉ điều gì đó - một lời khuyên quan trọng. Chỉ cần bọn mình tìm ra ý nghĩa của nó.”
“Lần này tớ muốn một câu trả lời thẳng thắn,” Constance càu nhàu. “Thật hài hước khi họ làm như vậy - nó không đúng!”
“Họ phải cẩn thận, đúng không?” Sticky nói. “Nếu họ đưa ra một câu trả lời thẳng thắn và ai đó khác thấy, tình thế của bọn mình thậm chí còn tồi tệ hơn thế này rất nhiều.”
“Còn có thể tồi tệ hơn đến thế nào nữa? Tớ chán phải cẩn thận rồi. Và tớ cũng chán những cái mã ngu ngốc của họ, và tớ chán tất cả các cậu đối xử với tớ như một đứa trẻ ngu ngốc.”
“Thư giãn nào, Constance,” Reynie nói, cố gắng bình tĩnh nhất có thể. “Tất cả bọn mình, ai cũng thất vọng và buồn bã, và tớ biết câu sợ... ”
“Câm miệng,” Constance gầm gừ. “Tớ cũng chán cậu lắm! Cậu nghĩ mình là vua chắc?”
“Tại sao cậu không câm miệng lại đi?” Reynie cáu kỉnh.
Lần đầu tiên Reynie nói một cách nghiêm khắc như thế với Constance, khiến cô bé đành ấm ức im lặng. Những đứa khác dồn hết năng lượng và cả sự bực tức nữa, để giải quyết điều bí mật kia. Nhưng Sticky và Kate không phải người xếp hình giỏi nhất, Reynie thì bắt đầu bị lạc trong màn sựơng mù dày đặc đang len lỏi đến từng ngóc ngách trong suy nghĩ của chính mình. (Và Máy Thì Thầm, ở phía trên cao, trên tòa tháp, vẫn lung linh như một ngọn hải đăng dẫn đường xuyên qua màn sương đó.)
Sau nửa giờ suy đoán vô ích, khi bọn trẻ chẳng đến gần câu trả lời được thêm một chút nào, Constance không im lặng nữa mà bắt đầu chế nhạo nỗ lực của các bạn mình. Reynie vò đầu bứt tai. “Được rồi, Constance, tớ đầu hàng. Đó có phải điều cậu muốn không? Không ai có thể tập trung khi cậu cứ lải nhải như vậy. Tớ nói rằng bọn mình dừng lại và dành vài giờ để ngủ. Biết đâu nghỉ ngơi một chút sẽ có tác dụng thì sao.”
Constance, cảm thấy thực sự tuyệt vọng và không thể kiểm soát được bản thân nữa. “Nghỉ ngơi?” cô bé gầm gừ. “Tớ nghĩ cái bọn mình cần là tiếng cười. Không phải đó là điều mà ngài Benedict già nua ngu ngốc nói sao? Ừ, ha ha ha, đó là điều đáng buồn cười nhất tớ từng nghe.”
“Cậu thật hết thuốc chữa rồi,” Kate nói, tâm trạng cô bé đã cực kỳ tồi tệ ngay từ đầu rồi và hiện giờ đã hoàn toàn mất kiến nhẫn. “Reynie nói đúng. Về phòng thôi.” Kate tròng dây lên trần nhà, và khi đang kéo Constance lên, cô bé thì thầm xuống: “Bọn tớ sẽ trở lại vào buổi sáng. Hoặc ít nhất là tớ. Nếu vẫn hành động như thế này, cậu ấy có thể thối rữa trong phòng đấy, đó là tất cả những gì tớ quan tâm.”
Lỗ hổng trên trần nhà khép lại.
Reynie và Sticky nhìn nhau. Mọi thứ dường như sụp đổ, và không ai có thể giấu được sự lo lắng của mình. Nó được viết rõ ràng trên mặt hai đứa.
“Nếu cậu nghĩ ra được bất kỳ điều gì...” Reynie nói.
Sticky gật đầu. “Tớ sẽ đánh thức cậu. Cậu cũng thế đấy nhé.”
Mặc nguyên quần áo, và cùng với tâm trạng khốn khổ, các cậu bé trèo lên giường, không quên nghiền ngẫm thông điệp đó trong đầu. Tiếng cười là liều thuốc tốt nhất, tiếng cười là liều thuốc tốt nhất... Đến tận nửa đêm, cả hai cũng không thể phát hiện thêm điều gì. Một giờ sáng, Sticky rên rỉ để ngủ. Hai giờ sáng, Reynie bỏ dở lá thư mới nhất gửi đến cô Perumal, bắt đầu lại, rồi cũng bỏ mất lá thư mới đó. Vô thức cậu quay lại với thông điệp của ngài Benedict.
“Sao lại là tiếng cười?” cậu băn khoăn lần thứ một trăm rồi. “Sao lại là liều thuốc? Đó là thứ... thứ gì đó cứu chữa một căn bệnh hoặc... hoặc giải quyết một vấn đề, có thể, nhưng vấn đề gì?”
Nhưng thật khó chịu khi câu trả lời vẫn mơ hồ. Reynie quyết định cậu sẽ tiếp tục thức. Cậu không thể ngủ được, cho đến khi hiểu được thông điệp mới thôi. Qụyết định như vậy, cậu thở dài, quay người lại cho thoải mái... và ngủ quên.
Lúc nào đó trước bình minh Reynie tỉnh dậy với một điểm xuất phát mới. Ý thức cậu bé đã làm việc điên cuồng cả khi cậu ngủ. Cậu vùng dậy, lao ra khỏi giường và lay lay Sticky. Sticky mở một mắt, sau đó nhắm lại để mở mắt kia, cứ như thể đang quá sợ hãi để nhìn thế giới với cả hai mắt cùng lúc.
“Cái…?”
“Sticky, dậy đi.”
Lần này Sticky chớp cả hai mắt. “Hmm? Mấy giờ rồi?” Cậu khụt khịt và xoa đầu, bắt đầu tỉnh táo hơn. “Ổ, có chuyện gì xảy ra à?”
“Tớ có một ý tưởng về điều ngài Benedict muốn nói,” Reynie hưng phấn. “Tớ chỉ không nghĩ là nó hoàn toàn đúng, nhưng chắc phải được một nửa rồi. Để tớ nói cho cậu nhé, và sau đó cho tớ biết cậu nghĩ gì.”
Sticky ngồi dậy, giờ đã hoàn toàn tỉnh táo. “Tớ nghe đây.”
Nhưng ngay khi Reynie bắt đầu, tiếng gõ cửa vang lên, và S.Q. Pedalian, không đợi trả lời, thò đầu vào trong phòng. “Cái gì, dậy rồi à? Tốt lắm các cậu bé! Các cậu chắc hẳn đã biết rằng các Liên lạc viên khác đều không thể làm việc, và ngài Curtain cần các cậu ngay lập tức. Ngài đã phải hoãn một nửa số phiên tối qua vì sự cố bao tử này đấy. Thật may là cả hai đứa đều khỏi rồi, hử? Có thể tưởng tượng còn điều gì tồi tệ hơn khi không thể đến lúc ngài Curtain triệu tập chứ?”
Thời khắc đó đến quá nhanh! Không ai ngờ lại có phiên làm việc vào sáng sớm như vậy. Giật lấy cái bút máy từ bàn học, Reynie viết vội cái gì đó vào lòng bàn tay của mình.
“Đang làm gì đấy?” S.Q. nói.
“Chỉ đang viết vài điều em không muốn quên thôi ạ.”
“Thỉnh thoảng anh cũng làm thế,” S.Q. phản ứng, “chỉ khi hay quên anh mới viết gì đó lên tay, rồi rửa nó đi trước khi nhớ ra. Em viết gì thế?”
“Nhắc em nói với anh sau nhé,” Reynie nói.
“Chắc rồi, bây giờ nhanh lên và mặc quần áo vào. Đừng để ngài Curtain phải đợi.”
Các cậu bé nhanh nhẹn mặc quần áo và theo S.Q. ra khỏi cửa. Trong hành lang, một vài học sinh xanh xao, yếu ớt đang cố đi đến nhà vệ sinh, và một nhóm Người giúp việc đang lặng lẽ làm việc gấp đôi để giữ cho sàn nhà được sạch sẽ. S.Q. đang rất vui vẻ vì đã chuộc lại sai lầm trước đó, mỉm cười và vỗ nhẹ những học sinh đau khổ khi anh ta bước qua. “Đứng ở đó! Ngước cằm lên! Nhìn về nơi tươi sáng - khi đáng lẽ nó đã tệ hơn!”
Chuyến đi đến Phòng Thì thầm dường như không đủ dài. Bịt mắt, đi đến lối vào bí mật, mệt mỏi leo lên vô số bậc cầu thang - tất cả dường như trôi qua nhanh dữ dội. Sau đó S.Q. tháo khăn bịt mắt và nhấn nút liên lạc. “Reynard Muldoon và Stic... ơ, George Washington đến phiên làm việc, thưa ngài Curtain!”
Tiếng của ngài Curtain vang lên qua loa: “Bảo chúng đợi đi. Trong khi đó, mang cho ta thêm nước hoa quả.”
Bằng giọng nói quyền lực nhất của mình (dù thật sự thì nó không quyền lực cho lắm), S.Q. ra lệnh các cậu bé không làm loạn ở đó. Sau khi cả hai đảm bảo với anh ta rằng chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra với hai đứa, S.Q. vội vã trở xuống các bậc cầu thang.
“Chạy thôi!” Sticky thì thầm.
“Không, nghe này, bọn mình vẫn còn cơ hội,” Reynie nói. “Cậu phải vào trước, Sticky, và thực hiện phiên của cậu lâu nhất có thể. Nếu cậu kháng cự lại Máy Thì thầm ngay từ đầu, trong khi vẫn còn sức thì cậu có thể kéo dài phiên làm việc...”
Sticky há hốc miệng kinh ngạc. “Kháng cự lại nó? Nhưng ngài Curtain sẽ nghi ngờ điều gì đó! Ông ta sẽ để ý, cậu biết ông ta sẽ làm thế mà. Ông ta sẽ gửi tớ về Phòng chờ! Ông ta sẽ…” Sticky bắt đầu run toàn thân. “Ông ta sẽ chĩa Máy Thì Thầm vào tớ. Tớ sẽ bị tẩy não!”
“Tớ biết rủi ro này,” Reynie nói. “Nhưng đây là cơ hội duy nhất.”
Sự kinh hãi của Sticky chuyển sang tức giận. “Vậy tại sao cậu không vào trước? Tại sao cậu không phải là người chống lại nó, nếu cậu dũng cảm như vậy?”
“Tớ cần ra hiệu cho Kate và Constance,” Reynie nói. Cậu nắm lấy cánh tay Sticky. “Chúng ta vẫn có thể làm điều này, Sticky!”
Sticky do dự, thậm chí là hoài nghi. “Cậu định ra hiệu bằng cách nào? Cách nào…?”
Cửa Phòng Thì Thầm trượt mở và Martina Crowe đi ra, cô ta rõ ràng là đang thỏa mãn. Cô ta hài lòng đến mức gần như không nhớ là mình cần phải chế nhạo hai cậu bé. Gần như thôi. Sau đó cô ta dừng lại và ra tay.
Reynie đáp lại sự chế nhạo bằng một điệu cười giả tạo hết sức có thể. “Chị vừa có phiên làm việc với Máy Thì Thầm phải không? Nhưng chị là Điều hành viên rồi mà nhỉ.”
“Tao là một Điều hành viên trẻ như vậy, nên vẫn có thể làm công việc của một Liên lạc viên trong thời điểm gay go,” Martina tự hào. “Và hiện giờ thực sự là thời điểm gay go. Tao chưa bao giờ thấy nhiều đứa trẻ nôn mửa như vậy trong đời.”
“Chị không bị ốm à?”
“Ốm vì đói thì có. Tao quá bận với việc bắt tên gián điệp đó tối qua nên đã lỡ bữa ăn. Đó là cái giá phải trả cho việc là một Điều hành viên đấy, một công việc quan trọng. Bọn mày sẽ chẳng hiểu gì về việc này đâu.” Với vẻ chiếu cố và vô cùng tự mãn, Martina bước đi, quăng lại phía sau câu, “Nhanh vào đi, các cậu bé. Tao phải đi làm nhiệm vụ khác. Bọn mày thấy tao không phải đeo cái bịt mắt chứ.”
Khi cô ta đã đi đủ xa, Reynie thì thầm, “Cậu phải tin tớ lần này, Sticky ạ. Để tự tạo cho bọn mình một cơ hội, cậu phải vào trước. Đó là hy vọng duy nhất đấy.”
Sticky như đang đeo một cái mặt nạ nghi ngờ.
“Các cậu bé, vào đây!” ngài Curtain gọi.
Reynie cố gắng thực hiện lần cầu xin cuối với bạn mình, nhưng Sticky đã quay đi và lao vào Phòng Thì Thầm mà không nhìn lại.
Reynie không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo. Hít một hơi thật sâu, cậu bước vào trong Phòng Thì Thấm - vào đến nơi, không khí trong phổi của cậu thoát ra như từ một quả bóng bay bị xì. Nó đây rồi! Máy Thì Thầm! Mí mắt Reynie rung lên. Bước đến trước mặt nó giống như bước vào một bồn tắm ấm. Cậu muốn ngồi xuống và không bao giờ trèo ra ngoài nữa.
Mình phải đấu tranh, Reynie tự nhủ, và với nỗ lực lớn, cậu giật mạnh ánh mắt khỏi cái máy hấp dẫn đó để nhìn sang ngài Curtain.
Ngài Curtain có vẻ mệt mỏi nhưng háo hức. “Chào mừng, các cậu bé. Ta tin rằng các cháu đã hoàn toàn hồi phục? Các cháu đã khỏe thật chưa đấy?”
“Vâng, thưa ngài,” cả hai đồng thanh nói.
“Ta cũng hy vọng như vậy! Chỉ một số ít Liên lạc viên đã hồi phục, và ta đã gọi tất cả bọn chúng ra. Các cháu thấy đấy ta đã phải viện đến cả một Điều hành viên nữa - một việc hiếm khi xảy ra, vì những đứa trẻ lớn hơn sẽ kém hiệu quả hơn. Nhưng ta vừa đưa ra lịch trình của mình và đang cố chống lại sự chậm trễ. Giá mà cái bệnh bao tử quái quỷ này không xuất hiện, dự án của ta đáng lẽ đã hoàn thành!”
“Thật đáng tiếc khi nghe vậy, thưa ngài,” Reynie nói.
“Không vấn để gì, anh bạn trẻ. Vấn đề sẽ nhanh chóng được giải quyết, vì ta có ý định kết thúc nó ngay bây giờ!”
Reynie hít vào.
“Nghĩa là… nghĩa là...,” Sticky lắp bắp.
“Ta thấy rằng các cháu khá hồi hộp vì tự hào. Đúng thế, George, các cháu sẽ có trách nhiệm chủ trì việc hoàn thành dự án của ta. Nếu tất cả thuận lợi.”
Các cậu bé cố nặn ra nụ cười yếu ớt.
Ngài Curtain vỗ hai tay vào nhau. “Bây giờ, đây là nhiệm vụ của chúng ta. Đầu tiên chúng ta sẽ có một phiên làm việc cuối dành cho các tài liệu cũ - phiên làm việc cuối cùng. Sau đó chúng ta sẽ có một phiên làm việc với nguyên liệu hoàn toàn mới. Nóng hổi mới ra lò!” Ngài Curtain vẫy quyển tạp chí kiểu như cái vẫy tay chào mừng thắng lợi. “Ta vừa mới hoàn thành nó.”
Reynie cố nói lảng đi. “Không phải chúng ta cần thời gian nghiên cứu nó sao, thưa ngài?”
“Không, Reynard, trong trường hợp này thì tính đơn giản là cần thiết. Máy Thì Thầm của ta được thiết kế để làm dịu đi những tâm hồn đau khổ, và không gì có thể làm dịu tâm hồn hiệu quả hơn một câu trả lời đơn giản cho một vấn đề phức tạp.”
“Ngài Curtain?” Sticky hỏi. “Ngài vẫn có ý định đóng cửa Học viện?”
Với câu hỏi đột ngột này, Reynie nhìn chằm chằm về phía Sticky. Cậu cũng đang nói lảng đi, hoăc ngược lại - Sticky đã từ bỏ sao?
Ngài Curtain khúc khích. “Đừng lo, George, ta không quên cháu đâu. Những học sinh khác sẽ được gửi về nhà vào ngày mai - ta đã quyết định trả lời một lời mời gọi cao hơn và sẽ phục vụ cộng đồng trong khả năng rộng lớn hơn - nhưng trong suy nghĩ, ta chọn các cháu làm trợ lý cá nhân, và được chuẩn bị chu đáo để trở thành một Điều hành viên khi đã đủ lớn.”
“Ngài... ngài thực sự chọn chúng cháu?” Sticky hỏi.
“Tất nhiên là như vậy,” ngài Curtain nói, với nụ cười động viên. “Ta có thể sử dụng cả hai cháu! Và ngay khi Cải tiến bắt đầu, các cháu cũng sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Còn động cơ gì tốt hơn để làm việc tốt chứ, hử?”
Môi Sticky run lên.
“Cháu mang nước hoa quả đây, thưa ngài,” giọng S.Q. gọi qua loa liên lạc.
“Cuối cùng,” ngài Curtian càu nhàu, nụ cười của ông ta ngay lập tức biến mất, những nụ cười giả tạo cũng thường như vậy. Ông ta nhấn một nút trên tay ghế lăn của mình.
Reynie, dù đang nhìn Sticky với ánh mắt ảm đạm tuyệt vọng vẫn không quên chú ý đến cái nút ngài Curtain vừa ấn. Để nếu Kate và Constance đến được đây, cậu có thể mở cửa. Nhưng cơ hội đó là gì? Đầu tiên Sticky sẽ cần từ chối lời mời của ngài Curtain - nhưng với sự lôi kéo mạnh mẽ của Máy Thì Thầm, kèm theo là khả năng rất cao ngài Curtain sẽ thành công, liệu Reynie có nên tiếp tục hy vọng về điều này không?
S.Q. mang nước hoa quả vào rồi đi ngay ra ngoài; ngài Curtain nhấm nháp nước trong chiếc cốc giấy của mình với một sự chiêm nghiệm háo hức, rồi thời điểm cũng đã đến. “Rất tốt, Reynard, hãy cải thiện thế giới này. Giờ cháu có thể ngồi vào Máy Thì Thầm rồi.”
Reynie nhìn chằm chằm van xin Sticky, người đang có một biểu hiện mà người khác chẳng thể đoán được là gì. Chuyện gì đang diễn ra trong đầu cậu ấy?
Khi nó xảy ra, bản thân Sticky không nhận thức được.
Nhiều khi, một câu hỏi quan trọng cũng có thể làm cậu bối rối cho dù cậu biết rõ câu trả lời; và những lần cậu chạy trốn khỏi các rắc rối; và những lần cậu cảm thấy bản thân cứng đờ vào lúc cần hành động nhất. Cậu không bao giờ hiểu được vì sao lại như vậy - cậu chỉ biết rằng cậu hiếm khi làm hài lòng người khác, và nguyên nhân này đã đeo bám quyết liệt trong cả biệt danh của cậu. Bất kỳ cậu bé nào với cái tên như George Washington chắc hẳn phải được kỳ vọng rất nhiều.
Tuy nhiên, gần đây, cậu đã kết bạn với những người thực sự quan tâm cậu, một thứ tình bạn cao hơn, xa hơn những kỳ vọng. Cậu nhớ đến từng chi tiết điều mà Reynie từng nói, “Tớ cần cậu ở đây làm bạn.” Hiệu quả của những từ này, và của tất cả tình bạn cậu có, phát triển ngày càng mạnh mẽ, cho đến khi - mặc dù cậu không thể nói vì sao hiện giờ cậu không cảm thấy lẫn lộn - vào lúc dù chưa phải thời điểm tuyệt vọng nhất, cậu biết nó là thực. Sự dũng cảm có sẵn ở trong cậu. Giờ chỉ cần lôi nó ra để dùng thôi.
Nên chính Sticky đã bước ra trước Reynie và nói, “Cháu có thể vào trước không, ngài Curtain? Cháu đã mong đợi điều này kể từ phiên làm việc trước.”
Ngài Curtain cười như thét lên. “Ta dám chắc Reynard cũng cảm thấy giống như vậy đấy, George. Nhưng không cần vòng vo đâu. Lần trước Reynard đã vào trước. Lần này cháu có thể vào trước. Ngồi vào đi.”
Cuối cùng Sticky chú ý đến cái nhìn của Reynie, đang đầy lòng biết ơn và ngưỡng mộ. Với một cái gật đầu nhanh, Sticky quay lại và trèo vào Máy Thì Thầm. Ngay lập tức ngài Curtain vèo lên để ngồi bên cạnh cậu, cố định đầu mình vào cái mũ bảo hiểm màu đỏ, và hét lên, “Ledroptha Curtain!”
Những cái còng bật ra xung quanh cổ tay Sticky. Cái mũ bảo hiểm màu xanh hạ xuống.
“Sticky Washington,” Sticky nói to, nhắm mắt lại.
Reynie nhìn khuôn mặt bạn mình đang trở nên căng thẳng trong nỗ lực chống cự. Cậu biết Máy Thì Thầm muốn Sticky nói ra tên thánh.
“Sticky Washington,” Sticky nhắc lại.
“Cố lên, Sticky,” Reynie nghĩ, mắt cậu bắn thẳng vào mặt ngài Curtain, người đang có vẻ vừa mệt mỏi vừa bồn chồn. Có phải ngài Curtain đã cảm thấy có vấn đề? Ông ta đang cau mày tập trung, hai mắt nhắm lại.
Sticky có thể cầm cự được bao lâu - có biết rằng sự chống cự này có thể phản lại cậu không? Có biết rằng tất cả những gì cậu phải làm để làm giảm sự khó chịu là hợp tác? Biết rằng cậu chỉ mới cách vài khoảnh khắc với cái sự giải thoát tuyệt vời đó? Nó giống như cố gắng không gãi ở nơi ngứa nhất mà bất kỳ ai cũng nhận biết được.
Reynie lặng lẽ đi về phía cửa sổ.
“Sticky... Washington,” Sticky nói lần nữa, giọng đã yếu hơn rất nhiều, và Reynie biết chúng không có nhiều thời gian.
Ngài Curtain vẫn nhắm nghiền mắt. Đấy là cơ hội của cậu. Reynie vung tay ra sau và ra trước cửa sổ. Trời bên ngoài tối, nhưng căn phòng có đủ ánh sáng - tay của cậu có thể nhìn thấy từ bên ngoài. Cậu vẫy ra sau rồi ra trước, sau và trước, sau và trước. Xin mà, xin mà, để ai đó nhìn thấy, cậu nghĩ. Xin mà, Rhonda, những điều cô đã nói là sự thật. Qua kính viễn vọng chúng ta chỉ giống như cách nhau có vài mét thôi. Qua kính viễn vọng cô liên tục theo dõi đảo này. Xin hãy là sự thật và xin hãy để đôi mắt cô trở nên sắc sảo.
Với một lần tập trung vung tay cuối cùng, cậu đặt tay lên kính để thông điệp được viết nguệch ngoạc trên bàn tay cậu có để đọc được, chỉ cần ai đó có ở ngoài kia để đọc nó: Chúng cháu cần K, C ở đây! Ngay bây giờ!
Tác giả :
Trenton Lee Steward