Thế Giới Đen Trắng, Sắc Màu Của Anh
Chương 32
Chung Tấn nhìn Bùi Dĩ Hằng, lại nhất thời không thể nói gì.
Mấy hôm nay chuyện hội sinh viên xôn xao ầm ĩ, việc Bùi Dĩ Hằng học tại đại học A sớm đã bị truyền thông đưa tin mấy lượt, Chung Tấn đương nhiên không thể không biết.
Ngày hôm qua trong nhóm WeChat của nhóm cờ vây, còn có không ít người thảo luận về chuyện này.
Thậm chí còn có người suy nghĩ viễn vông, nói có lẽ nào mời Bùi Dĩ Hằng đến nhóm cờ vây chỉ bảo bọn họ.
Cho dù không có cơ hội nghe anh giảng dạy, có thể nhìn thấy trong cự ly gần đã là một chuyện vui vẻ. Dù sao đối với người học cờ mà nói, Bùi Dĩ Hằng chính là thần thánh, là người vốn cách xa không thể đến gần, hiện giờ lại ở ngay bên cạnh.
Sau khi ngơ ngác, Chung Tấn rốt cuộc lên tiếng: “Xin chào, tôi là Chung Tấn, nhóm phó của nhóm cờ vây.”
Nhan Hàm nhìn Chung Tấn có chút mong đợi, nhưng cố gắng che giấu biểu cảm kín đáo, suýt nữa không nhịn được muốn bật cười. Cô thề từ khi biết Chung Tấn tới nay, đây là lần đầu thấy anh ta dễ bảo như vậy.
Bùi Dĩ Hằng đương nhiên biết vị nhóm phó này, dù sao trước đó từng là đối thủ trên mạng cờ vây.
Theo trình độ tuyển thủ nghiệp dư mà nói, Chung Tấn rất có thực lực.
Nếu Chung Tấn muốn thi lên chuyên nghiệp, cũng không phải không có khả năng.
Bùi Dĩ Hằng luôn luôn tôn trọng những người thích đánh cờ.
Nhưng đối với người đàn ông rõ ràng là tình địch của mình, Bùi Dĩ Hằng dường như chưa từng nương tay như vậy.
Anh khẽ gật đầu, trong giọng nói lộ ra vẻ khách sáo: “Xin chào, tôi là Bùi Dĩ Hằng.”
Bùi Dĩ Hằng cũng không phải loại người khiến người khác khó xử, chẳng qua tình địch mà, nên tuyệt vọng càng sớm càng tốt, thế nên giọng anh thản nhiên nói: “Dạo này Nhan Nhan theo tôi chơi cờ, cô ấy sẽ không qua quấy rầy nhóm cờ vây nữa.”
Chung Tấn gật đầu, gượng gạo nhìn đối phương, anh ta có tư duy đàn ông, nhưng không có nghĩa là anh ta ngốc. Bùi Dĩ Hằng vừa xuất hiện, anh ta đã loáng thoáng đoán được ý tứ của đối phương.
Hiện giờ Bùi Dĩ Hằng nói rõ ràng, anh ta vẫn không nhịn được nhìn về phía Nhan Hàm.
Nhưng trong đầu Nhan Hàm lại bị một câu Nhan Nhan của anh chàng bên cạnh khiến tâm trạng hốt hoảng.
Sao anh có thể gọi cô như vậy chứ.
“Nhan Hàm, cậu cũng có ý này ư?” Chung Tấn hình như có chút không chết lòng, anh ta nhìn cô hỏi.
Câu này của anh ta kéo về suy nghĩ của Nhan Hàm, cô vốn rất ngượng ngùng, dù sao khi cô muốn gia nhập nhóm cờ vây thì đã phá quy củ, hiện giờ bởi vì có Bùi Dĩ Hằng, cô lại bắt đầu không tham gia hoạt động của nhóm.
Đáy lòng Nhan Hàm thở dài một hơi, tuy rằng con người Chung Tấn ăn nói không lọt lỗ tai.
Nhưng anh ta không nói sai, tính chất mục đích cô quá mạnh mẽ.
Nhưng Nhan Hàm vẫn gật đầu, thấp giọng nói một câu: “Tôi xin lỗi.”
Chung Tấn nhìn sắc mặt cô, biết cô đã hạ quyết tâm. Nói không thất vọng khẳng định không có khả năng, trong lòng Chung Tấn có loại mất mát không nói nên lời.
Anh ta thích Nhan Hàm, rõ ràng Thẩm Tinh Hải từng nói với anh ta rất nhiều lần, thích một cô gái không nên như thế này.
Nhưng anh ta hoàn toàn không hiểu làm sao đi thổ lộ với cô.
Dường như chỉ cần thấy cô, trên người anh ta giống như xù gai ra, sợ bị cô nhìn thấu tâm tư của mình.
Chung Tấn hỏi xong lời này, có cảm giác rốt cuộc không đợi được nữa, anh ta vội vàng nói câu tạm biệt rồi xoay người bỏ đi.
Nhan Hàm nhìn bóng lưng anh ta, thấp giọng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Anh ta khẳng định tức điên rồi, hồi trước cứ mắng tôi coi nhóm cờ vây là nơi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, bây giờ khẳng định cho rằng tôi hết thuốc chữa rồi.”
Bùi Dĩ Hằng cụp mắt, nhìn dáng vẻ lải nhải của cô.
Hiển nhiên, tại phương diện nào đó Nhan Hàm thực sự quá dửng dưng. Có lẽ bởi vì từ trước đến nay cô đều không cố ý tránh né, thế nên cô hoàn toàn không hiểu được tâm ý của Chung Tấn.
Bùi Dĩ Hằng ngước mắt, nhìn bóng lưng mất mát ở cuối hành lang.
Vết xe đổ còn đó, xem ra có một số lời, một số việc, nên làm thì nhất định phải làm.
*
Chẳng bao lâu lá rụng trên nhánh cây trong gió thu dần tan biến, trong lúc lơ đãng đầu đông chợt đến.
Tuần trước Ngải Nhã Nhã về nước, kết quả cô ra sức tổ chức buổi liên hoan lớn trong phòng ký túc, lại không thể thành công. Bởi vì Nhan Hàm bận rộn chuyện cuộc thi nhận định cấp bậc, mức độ nghiêm túc của cô quả thật chỉ hơn không kém so với hồi chuẩn bị thi đại học.
“Khi em đi bước này thì nên dừng tại đây.”
Gió lạnh gào thét bên ngoài, trong phòng, Nhan Hàm đang nghiêm túc nhìn Bùi Dĩ Hằng đánh lại ván cờ cho cô.
Khi Bùi Dĩ Hằng nhấc lên mí mắt, nhìn cô gái đối diện, hôm nay cô mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng sữa, cổ áo nằm tại cằm cô, khuôn mặt vốn to bằng bàn tay càng tôn lên vẻ nhỏ nhắn.
“Đừng khẩn trương.” Bùi Dĩ Hằng khẽ cười một tiếng, mỗi lần khi cô khẩn trương đều sẽ dùng răng cắn nhẹ môi dưới.
Lúc này bờ môi dưới mịn màng của cô gái bị hàm răng trắng cắn một cái, Bùi Dĩ Hằng trông thấy còn cô muốn cắn nữa, rốt cuộc anh vươn tay, giữ lấy cằm cô: “Còn cắn nữa sẽ trầy đó.”
“A, xin lỗi.” Nhan Hàm lấy lại tinh thần, lập tức nói.
Nói xong câu đó, cô sửng sốt, ngay cả Bùi Dĩ Hằng cũng ngớ ra.
Một lúc sau, anh khẽ khàng cất tiếng cười.
Bùi Dĩ Hằng thoạt nhìn bị chọc cười bởi lời nói của Nhan Hàm, anh ngước mặt lên, cánh môi xinh đẹp hơi nhếch lên, tầm mắt nhẹ nhàng dừng tại bờ môi cô: “Nói xin lỗi với tôi gì chứ, nó cũng không phải của tôi.”
Nhan Hàm: “…”
Vì thế cô mở to mắt, nghiêm túc hỏi: “Cậu vẫn là Bùi Dĩ Hằng mà tôi quen biết sao?”
“Bùi Dĩ Hằng em biết là như thế nào?” Bùi Dĩ Hằng thản nhiên đặt xuống một quân cờ trên bàn cờ.
Lần này Nhan Hàm ngớ ra, lạnh lùng? Hờ hững? Có vẻ xa cách cao cao tại thượng?
Rốt cuộc chàng trai nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Đó là Bùi Dĩ Hằng khi đối diện với người khác, không giống như em nhìn thấy.”
Những lời này có thể dùng một cách khác để hiểu, Bùi Dĩ Hằng hiện tại chỉ thuộc về em.
Khi trong đầu Nhan Hàm hiện lên ý nghĩ này, cô nhất thời lòng dạ rối bời.
Rõ ràng cô cảm thấy xung quanh mình là một tường đồng vách sắt, cô có thể dễ dàng xua đuổi bất cứ sinh vật giống đực nào ra khỏi lãnh địa của mình, nhưng hình như nó vô dụng đối với anh.
Vẻ lành lạnh thanh nhã này chỉ thuộc về con người anh, khi anh cười tươi, khóe môi nhếch lên một độ cong, còn có nhiệt độ giữa ngón tay anh, rõ ràng là chuyện vụn vặt lắt nhắt.
Nhưng tựa như thanh kiếm sắc bén, tách ra hàng rào xung quanh cô, xâm nhập từng chút một tiến vào trong.
Nhan Hàm bỗng đứng dậy.
Bùi Dĩ Hằng ngẩng đầu, hơi kinh ngạc.
Cho đến khi Nhan Hàm chống hai tay trên bàn, cơ thể nghiêng về đằng trước, nghiêm túc nói: “Cậu muốn ăn gà ăn mày không?”
……
Lần này Nhan Hàm gặp chuyện không thể quyết định liền có thói quen làm cơm, hình như sau khi gặp Bùi Dĩ Hằng cô mới có thói quen này. Dù sao trước đây cô chưa từng gặp phải chuyện nào có thể khiến cô do dự.
Nhan Hàm lười ra ngoài, bởi vậy dùng di động mua một con gà đã làm xong đưa tới cửa.
Cách chế biến gà là do cô học lén chỗ ông nội. Ông cụ là người làm việc thận trọng, năm đó khi chuỗi nhà hàng chạy đến vùng Chiết Giang, ông đặc biệt khảo sát tập quán ẩm thực của người địa phương.
Món gà ăn mày này rất nổi tiếng, ông còn đặc biệt học tay nghề từ sư phụ ở đó.
Sau khi Nhan Hàm pha chế gia vị xong, cô mang bao tay dùng một lần, bắt đầu nghiêm túc thoa đều trên con gà.
Có điều bởi vì cô định dùng lò nướng để nướng, khẳng định không thể dùng bùn đất, thế là cô lấy bột mì thay bùn. Sau khi bao bọc con gà đã ướp trong lá sen trước, rồi lấy bột mì đắp lên kỹ càng.
“Hôm nay chúng ta chỉ có thể ăn kiểu đơn giản, nếu lần này tôi có thể thi đậu cấp bậc nghiệp dư, tôi sẽ làm món gà ăn mày chính tông cho cậu.” Nhan Hàm hơi tiếc nói.
Bùi Dĩ Hằng nhìn dáng vẻ bận bịu của cô, mỗi lần khi cô nấu ăn đều sẽ buộc mái tóc dài ra sau.
Anh nhẹ giọng hỏi: “Em biết nấu ăn, là học từ ai thế?”
“Ông nội tôi đó.” Nhan Hàm khom lưng bỏ gà vào trong lò nướng, đồng thời vươn tay điều chỉnh nhiệt độ, “Ông ấy nấu ăn còn ngon hơn tôi nữa.”
“Thế à?” Âm thanh của Bùi Dĩ Hằng nghe ra có chút lười nhác rời rạc.
Nhan Hàm tưởng rằng anh không tin, cô lập tức nói: “Ông nội tôi thật sự nấu ăn ngon lắm, nhưng bây giờ ông ấy hiếm khi xuống bếp, nếu có cơ hội tôi khẳng định mời cậu nếm thử.”
Nếu có cơ hội…
Bùi Dĩ Hằng dựa cạnh cửa phòng bếp, khẽ cụp mắt, sao lại không có cơ hội chứ.
*
Hôm sau chính là ngày thi nhận định cấp bậc, bởi vì rất nhiều tuyển thủ nghiệp dư đều có việc làm, còn có rất nhiều đứa trẻ đi học. Thế nên ban tổ chức quyết định tổ chức buổi thi vào cuối tuần.
Buổi sáng khi Bùi Dĩ Hằng gõ cửa nhà Nhan Hàm, hồi lâu sau cô mới đi qua mở cửa.
Vừa mở ra, anh trông thấy cô gái đầu tóc rối bời, cụp mắt, dáng vẻ như sắp té xỉu, cô thấp giọng nói: “Hình như vì tối qua ăn gà ăn mày xong mà tôi bị đau bụng.”
Bùi Dĩ Hằng sửng sốt, anh cũng ăn, vả lại còn ăn hơn một nửa, sao anh chẳng sao hết.
Cho đến khi cô gái đứng trước mặt anh gục đầu xuống, nói tiếp: “Hôm nay tôi có thể không đi thi không?”
Bùi Dĩ Hằng nói: “Em thấy thế nào?”
Đầu Nhan Hàm sắp vùi trên mặt đất, hấp hối giãy dụa nói: “Tôi thấy được.”
Nhưng vừa dứt lời, cổ tay cô đã bị người khác nắm lấy, kéo thẳng vào trong phòng ngủ, Bùi Dĩ Hằng đứng ở cửa phòng tắm của cô, dùng sắc mặt rất hờ hững nói: “Không sao, tôi ở đây với em.”
“Tại sao cậu ác nghiệt, vô tình, không nói lý thế hả.” Nhan Hàm không nghĩ tới, anh lại là Bùi Dĩ Hằng như vậy, cô nói đau bụng, anh còn bảo cô đi thi.
Bùi Dĩ Hằng ngược lại nghe được diễn xuất của cô, sắc mặt vẫn lạnh nhạt: “Ngoan, đi thôi, nếu thật sự ngất đi, tôi sẽ bồng em đến bệnh viện.”
Thế là sau khi Nhan Hàm đấu tranh không có kết quả, cô cam chịu đi rửa mặt.
Chờ sau khi cô đi ra, đẩy Bùi Dĩ Hằng ra cánh cửa, nói: “Tôi phải thay quần áo, cậu tới phòng khách chờ trước đi.”
Bùi Dĩ Hằng thấy thời gian còn dư dả, đương nhiên không hối thúc cô, im lặng ngồi trên sofa phòng khách.
Cho đến nửa tiếng sau, một bóng dáng xuất hiện bên cạnh anh.
Đợi anh nhận ra, lúc quay đầu lại quả thật ngây ngẩn cả người.
Nhan Hàm thấy vẻ mặt của anh, trên mặt lộ ra sự vui vẻ, cô nói: “Thế nên, thấy tôi giống học sinh cao trung không?”
Hôm nay cô đặc biệt chọn một chiếc áo khoác dạ dáng dài nút còi màu đỏ, hai bên đều có túi thật to, bàn tay cô vừa lúc có thể đút vào trong túi. Mà bên trong cô mặc áo sơ mi trắng cùng váy xếp li họa tiết Houndstooth, cổ áo sơ mi không chỉ có đường ren xinh đẹp, còn có cà vạt màu đen, thắt nơ bướm đáng yêu.
Không nói tới cách ăn mặc trường lớp, khiến người ta chú ý là, hôm nay Nhan Hàm còn đặc biệt buộc tóc hai đuôi.
Mái tóc dài dày đặc của cô gái được chia làm hai nhúm, buộc trên đầu, là loại thanh xuân dào dạt phả vào mặt, quả thực không thể ngăn chặn.
Nhan Hàm nói hẳn hoi: “Tôi đã nghĩ rồi, cho dù hôm nay thi cấp bậc bị thua, nhưng mọi người vừa thấy dáng vẻ của tôi, khẳng định sẽ tưởng rằng tôi là học sinh cao trung, như vậy nếu thua cũng không mất mặt lắm.”
Bùi Dĩ Hằng: “…”
Mạch não thần kỳ của cô suýt nữa thuyết phục Bùi Dĩ Hằng.
Thế là dưới sự an ủi bản thân kỳ lạ này, Nhan Hàm ngược lại rất vui vẻ đi thi.
Kết quả đợi khi tới hiện trường, lúc cô nhìn thấy còn có mấy đứa nhỏ sáu bảy tuổi, sắc mặt cô lại không tốt lắm. Cô kéo nhẹ ống tay áo của Bùi Dĩ Hằng, hạ giọng nói: “Những đứa trẻ này đến thi có phải sớm quá không.”
Ánh mắt Bùi Dĩ Hằng ở trên người phần đông bạn nhỏ, anh khẽ lướt một vòng, thản nhiên nói: “Thế này cũng không tính là quá sớm.”
Nhan Hàm chớp mắt, còn chưa nói yêu cầu của anh cũng nghiêm khắc quá đi, kết quả chợt nghe được người bên cạnh thản nhiên thốt ra một câu.
“Năm mười một tuổi tôi đã được nhận định cấp bậc.”
Kết quả bên cạnh có phụ huynh của một cậu bé chợt nhận ra Bùi Dĩ Hằng.
Mẹ cậu bé kích động kéo đứa con nhà mình đi lên muốn chụp ảnh chung, còn bảo Bùi Dĩ Hằng ký tên cho cậu bé. Có điều so với sự nhiệt tình của mẹ, cậu bé này lại có chút quá thờ ơ.
Thừa dịp lúc mẹ cậu bé xin chữ ký, Nhan Hàm liếc cậu bé một cái, khẽ cười nói: “Em không phải khẩn trương chứ hả?”
“Chị mới sợ đó.” Cậu bé rất ngầu đáp lại cô.
Nhan Hàm bật cười ha hả, không chấp nhặt với cậu nhóc: “Không sao, nếu lát nữa bốc thăm gặp phải chị, chị sẽ nương tay với em.”
Ai ngờ cậu nhóc này liếc xéo cô một cái, đặc biệt lạnh lùng nói: “Nhưng mà tôi sẽ đánh cho chị khóc đó.”
Nhan Hàm: “…”
“Ngại quá, xin lỗi, con nít không hiểu chuyện.” Mẹ đứa trẻ nghe được lời nói của con mình, mau chóng xin lỗi.
Nhan Hàm vốn không để ý, kết quả Bùi Dĩ Hằng ở bên cạnh ký tên xong, đưa quyển sổ cho mẹ đứa nhỏ, anh nhìn thoáng qua cậu nhóc kia, con ngươi trong trẻo lành lạnh nhìn về phía cậu bé.
Sau khi mẹ cậu bé kéo con mình đi, Bùi Dĩ Hằng quay đầu nhìn Nhan Hàm.
“Sợ lắm à?” Bùi Dĩ Hằng thấp giọng nói, anh khẽ cười một tiếng, “Không sao, ai đánh cho ai khóc còn chưa chắc đâu.”
Nhan Hàm kinh ngạc nhìn anh: “Vậy cậu muốn tôi xuống tay với đóa hoa của tổ quốc sao?”
Bùi Dĩ Hằng thản nhiên nói: “Trong ván cờ vây, chỉ phân thắng bại, không phân lớn nhỏ.”
Thấy Bùi Dĩ Hằng như vậy, cô bỗng nhiên nháy mắt, không nhịn được hỏi: “Vậy cậu sẵn lòng nhường tôi ư?”
Ai ngờ, lời này vừa hỏi xong, loa phát thanh vang lên bảo người tham gia thi đấu mau chóng đi qua điểm danh.
Nhan Hàm xoay người chuẩn bị rời khỏi, ai ngờ vừa mới đi thì đã bị giữ lại. Cô quay đầu nhìn Bùi Dĩ Hằng, chỉ thấy trong giọng nói anh phát ra ý cười nói: “Em còn quên một thứ.”
Nhan Hàm ngớ ra, gì vậy.
Cho đến khi cánh tay anh nhẹ nhàng đặt lên người cô, tựa như chuồn chuồn lướt nước ôm cô một cái, rồi nhanh chóng buông ra.
“Cố lên, tôi ở bên ngoài chờ em.”
—
Lời tác giả:
Viết xong chương này khóe miệng muốn tê liệt, thái tử ngọt quá, cuối cùng còn ôm yêu một cái.
Rất muốn kêu một tiếng wa.
Mấy hôm nay chuyện hội sinh viên xôn xao ầm ĩ, việc Bùi Dĩ Hằng học tại đại học A sớm đã bị truyền thông đưa tin mấy lượt, Chung Tấn đương nhiên không thể không biết.
Ngày hôm qua trong nhóm WeChat của nhóm cờ vây, còn có không ít người thảo luận về chuyện này.
Thậm chí còn có người suy nghĩ viễn vông, nói có lẽ nào mời Bùi Dĩ Hằng đến nhóm cờ vây chỉ bảo bọn họ.
Cho dù không có cơ hội nghe anh giảng dạy, có thể nhìn thấy trong cự ly gần đã là một chuyện vui vẻ. Dù sao đối với người học cờ mà nói, Bùi Dĩ Hằng chính là thần thánh, là người vốn cách xa không thể đến gần, hiện giờ lại ở ngay bên cạnh.
Sau khi ngơ ngác, Chung Tấn rốt cuộc lên tiếng: “Xin chào, tôi là Chung Tấn, nhóm phó của nhóm cờ vây.”
Nhan Hàm nhìn Chung Tấn có chút mong đợi, nhưng cố gắng che giấu biểu cảm kín đáo, suýt nữa không nhịn được muốn bật cười. Cô thề từ khi biết Chung Tấn tới nay, đây là lần đầu thấy anh ta dễ bảo như vậy.
Bùi Dĩ Hằng đương nhiên biết vị nhóm phó này, dù sao trước đó từng là đối thủ trên mạng cờ vây.
Theo trình độ tuyển thủ nghiệp dư mà nói, Chung Tấn rất có thực lực.
Nếu Chung Tấn muốn thi lên chuyên nghiệp, cũng không phải không có khả năng.
Bùi Dĩ Hằng luôn luôn tôn trọng những người thích đánh cờ.
Nhưng đối với người đàn ông rõ ràng là tình địch của mình, Bùi Dĩ Hằng dường như chưa từng nương tay như vậy.
Anh khẽ gật đầu, trong giọng nói lộ ra vẻ khách sáo: “Xin chào, tôi là Bùi Dĩ Hằng.”
Bùi Dĩ Hằng cũng không phải loại người khiến người khác khó xử, chẳng qua tình địch mà, nên tuyệt vọng càng sớm càng tốt, thế nên giọng anh thản nhiên nói: “Dạo này Nhan Nhan theo tôi chơi cờ, cô ấy sẽ không qua quấy rầy nhóm cờ vây nữa.”
Chung Tấn gật đầu, gượng gạo nhìn đối phương, anh ta có tư duy đàn ông, nhưng không có nghĩa là anh ta ngốc. Bùi Dĩ Hằng vừa xuất hiện, anh ta đã loáng thoáng đoán được ý tứ của đối phương.
Hiện giờ Bùi Dĩ Hằng nói rõ ràng, anh ta vẫn không nhịn được nhìn về phía Nhan Hàm.
Nhưng trong đầu Nhan Hàm lại bị một câu Nhan Nhan của anh chàng bên cạnh khiến tâm trạng hốt hoảng.
Sao anh có thể gọi cô như vậy chứ.
“Nhan Hàm, cậu cũng có ý này ư?” Chung Tấn hình như có chút không chết lòng, anh ta nhìn cô hỏi.
Câu này của anh ta kéo về suy nghĩ của Nhan Hàm, cô vốn rất ngượng ngùng, dù sao khi cô muốn gia nhập nhóm cờ vây thì đã phá quy củ, hiện giờ bởi vì có Bùi Dĩ Hằng, cô lại bắt đầu không tham gia hoạt động của nhóm.
Đáy lòng Nhan Hàm thở dài một hơi, tuy rằng con người Chung Tấn ăn nói không lọt lỗ tai.
Nhưng anh ta không nói sai, tính chất mục đích cô quá mạnh mẽ.
Nhưng Nhan Hàm vẫn gật đầu, thấp giọng nói một câu: “Tôi xin lỗi.”
Chung Tấn nhìn sắc mặt cô, biết cô đã hạ quyết tâm. Nói không thất vọng khẳng định không có khả năng, trong lòng Chung Tấn có loại mất mát không nói nên lời.
Anh ta thích Nhan Hàm, rõ ràng Thẩm Tinh Hải từng nói với anh ta rất nhiều lần, thích một cô gái không nên như thế này.
Nhưng anh ta hoàn toàn không hiểu làm sao đi thổ lộ với cô.
Dường như chỉ cần thấy cô, trên người anh ta giống như xù gai ra, sợ bị cô nhìn thấu tâm tư của mình.
Chung Tấn hỏi xong lời này, có cảm giác rốt cuộc không đợi được nữa, anh ta vội vàng nói câu tạm biệt rồi xoay người bỏ đi.
Nhan Hàm nhìn bóng lưng anh ta, thấp giọng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Anh ta khẳng định tức điên rồi, hồi trước cứ mắng tôi coi nhóm cờ vây là nơi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, bây giờ khẳng định cho rằng tôi hết thuốc chữa rồi.”
Bùi Dĩ Hằng cụp mắt, nhìn dáng vẻ lải nhải của cô.
Hiển nhiên, tại phương diện nào đó Nhan Hàm thực sự quá dửng dưng. Có lẽ bởi vì từ trước đến nay cô đều không cố ý tránh né, thế nên cô hoàn toàn không hiểu được tâm ý của Chung Tấn.
Bùi Dĩ Hằng ngước mắt, nhìn bóng lưng mất mát ở cuối hành lang.
Vết xe đổ còn đó, xem ra có một số lời, một số việc, nên làm thì nhất định phải làm.
*
Chẳng bao lâu lá rụng trên nhánh cây trong gió thu dần tan biến, trong lúc lơ đãng đầu đông chợt đến.
Tuần trước Ngải Nhã Nhã về nước, kết quả cô ra sức tổ chức buổi liên hoan lớn trong phòng ký túc, lại không thể thành công. Bởi vì Nhan Hàm bận rộn chuyện cuộc thi nhận định cấp bậc, mức độ nghiêm túc của cô quả thật chỉ hơn không kém so với hồi chuẩn bị thi đại học.
“Khi em đi bước này thì nên dừng tại đây.”
Gió lạnh gào thét bên ngoài, trong phòng, Nhan Hàm đang nghiêm túc nhìn Bùi Dĩ Hằng đánh lại ván cờ cho cô.
Khi Bùi Dĩ Hằng nhấc lên mí mắt, nhìn cô gái đối diện, hôm nay cô mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng sữa, cổ áo nằm tại cằm cô, khuôn mặt vốn to bằng bàn tay càng tôn lên vẻ nhỏ nhắn.
“Đừng khẩn trương.” Bùi Dĩ Hằng khẽ cười một tiếng, mỗi lần khi cô khẩn trương đều sẽ dùng răng cắn nhẹ môi dưới.
Lúc này bờ môi dưới mịn màng của cô gái bị hàm răng trắng cắn một cái, Bùi Dĩ Hằng trông thấy còn cô muốn cắn nữa, rốt cuộc anh vươn tay, giữ lấy cằm cô: “Còn cắn nữa sẽ trầy đó.”
“A, xin lỗi.” Nhan Hàm lấy lại tinh thần, lập tức nói.
Nói xong câu đó, cô sửng sốt, ngay cả Bùi Dĩ Hằng cũng ngớ ra.
Một lúc sau, anh khẽ khàng cất tiếng cười.
Bùi Dĩ Hằng thoạt nhìn bị chọc cười bởi lời nói của Nhan Hàm, anh ngước mặt lên, cánh môi xinh đẹp hơi nhếch lên, tầm mắt nhẹ nhàng dừng tại bờ môi cô: “Nói xin lỗi với tôi gì chứ, nó cũng không phải của tôi.”
Nhan Hàm: “…”
Vì thế cô mở to mắt, nghiêm túc hỏi: “Cậu vẫn là Bùi Dĩ Hằng mà tôi quen biết sao?”
“Bùi Dĩ Hằng em biết là như thế nào?” Bùi Dĩ Hằng thản nhiên đặt xuống một quân cờ trên bàn cờ.
Lần này Nhan Hàm ngớ ra, lạnh lùng? Hờ hững? Có vẻ xa cách cao cao tại thượng?
Rốt cuộc chàng trai nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Đó là Bùi Dĩ Hằng khi đối diện với người khác, không giống như em nhìn thấy.”
Những lời này có thể dùng một cách khác để hiểu, Bùi Dĩ Hằng hiện tại chỉ thuộc về em.
Khi trong đầu Nhan Hàm hiện lên ý nghĩ này, cô nhất thời lòng dạ rối bời.
Rõ ràng cô cảm thấy xung quanh mình là một tường đồng vách sắt, cô có thể dễ dàng xua đuổi bất cứ sinh vật giống đực nào ra khỏi lãnh địa của mình, nhưng hình như nó vô dụng đối với anh.
Vẻ lành lạnh thanh nhã này chỉ thuộc về con người anh, khi anh cười tươi, khóe môi nhếch lên một độ cong, còn có nhiệt độ giữa ngón tay anh, rõ ràng là chuyện vụn vặt lắt nhắt.
Nhưng tựa như thanh kiếm sắc bén, tách ra hàng rào xung quanh cô, xâm nhập từng chút một tiến vào trong.
Nhan Hàm bỗng đứng dậy.
Bùi Dĩ Hằng ngẩng đầu, hơi kinh ngạc.
Cho đến khi Nhan Hàm chống hai tay trên bàn, cơ thể nghiêng về đằng trước, nghiêm túc nói: “Cậu muốn ăn gà ăn mày không?”
……
Lần này Nhan Hàm gặp chuyện không thể quyết định liền có thói quen làm cơm, hình như sau khi gặp Bùi Dĩ Hằng cô mới có thói quen này. Dù sao trước đây cô chưa từng gặp phải chuyện nào có thể khiến cô do dự.
Nhan Hàm lười ra ngoài, bởi vậy dùng di động mua một con gà đã làm xong đưa tới cửa.
Cách chế biến gà là do cô học lén chỗ ông nội. Ông cụ là người làm việc thận trọng, năm đó khi chuỗi nhà hàng chạy đến vùng Chiết Giang, ông đặc biệt khảo sát tập quán ẩm thực của người địa phương.
Món gà ăn mày này rất nổi tiếng, ông còn đặc biệt học tay nghề từ sư phụ ở đó.
Sau khi Nhan Hàm pha chế gia vị xong, cô mang bao tay dùng một lần, bắt đầu nghiêm túc thoa đều trên con gà.
Có điều bởi vì cô định dùng lò nướng để nướng, khẳng định không thể dùng bùn đất, thế là cô lấy bột mì thay bùn. Sau khi bao bọc con gà đã ướp trong lá sen trước, rồi lấy bột mì đắp lên kỹ càng.
“Hôm nay chúng ta chỉ có thể ăn kiểu đơn giản, nếu lần này tôi có thể thi đậu cấp bậc nghiệp dư, tôi sẽ làm món gà ăn mày chính tông cho cậu.” Nhan Hàm hơi tiếc nói.
Bùi Dĩ Hằng nhìn dáng vẻ bận bịu của cô, mỗi lần khi cô nấu ăn đều sẽ buộc mái tóc dài ra sau.
Anh nhẹ giọng hỏi: “Em biết nấu ăn, là học từ ai thế?”
“Ông nội tôi đó.” Nhan Hàm khom lưng bỏ gà vào trong lò nướng, đồng thời vươn tay điều chỉnh nhiệt độ, “Ông ấy nấu ăn còn ngon hơn tôi nữa.”
“Thế à?” Âm thanh của Bùi Dĩ Hằng nghe ra có chút lười nhác rời rạc.
Nhan Hàm tưởng rằng anh không tin, cô lập tức nói: “Ông nội tôi thật sự nấu ăn ngon lắm, nhưng bây giờ ông ấy hiếm khi xuống bếp, nếu có cơ hội tôi khẳng định mời cậu nếm thử.”
Nếu có cơ hội…
Bùi Dĩ Hằng dựa cạnh cửa phòng bếp, khẽ cụp mắt, sao lại không có cơ hội chứ.
*
Hôm sau chính là ngày thi nhận định cấp bậc, bởi vì rất nhiều tuyển thủ nghiệp dư đều có việc làm, còn có rất nhiều đứa trẻ đi học. Thế nên ban tổ chức quyết định tổ chức buổi thi vào cuối tuần.
Buổi sáng khi Bùi Dĩ Hằng gõ cửa nhà Nhan Hàm, hồi lâu sau cô mới đi qua mở cửa.
Vừa mở ra, anh trông thấy cô gái đầu tóc rối bời, cụp mắt, dáng vẻ như sắp té xỉu, cô thấp giọng nói: “Hình như vì tối qua ăn gà ăn mày xong mà tôi bị đau bụng.”
Bùi Dĩ Hằng sửng sốt, anh cũng ăn, vả lại còn ăn hơn một nửa, sao anh chẳng sao hết.
Cho đến khi cô gái đứng trước mặt anh gục đầu xuống, nói tiếp: “Hôm nay tôi có thể không đi thi không?”
Bùi Dĩ Hằng nói: “Em thấy thế nào?”
Đầu Nhan Hàm sắp vùi trên mặt đất, hấp hối giãy dụa nói: “Tôi thấy được.”
Nhưng vừa dứt lời, cổ tay cô đã bị người khác nắm lấy, kéo thẳng vào trong phòng ngủ, Bùi Dĩ Hằng đứng ở cửa phòng tắm của cô, dùng sắc mặt rất hờ hững nói: “Không sao, tôi ở đây với em.”
“Tại sao cậu ác nghiệt, vô tình, không nói lý thế hả.” Nhan Hàm không nghĩ tới, anh lại là Bùi Dĩ Hằng như vậy, cô nói đau bụng, anh còn bảo cô đi thi.
Bùi Dĩ Hằng ngược lại nghe được diễn xuất của cô, sắc mặt vẫn lạnh nhạt: “Ngoan, đi thôi, nếu thật sự ngất đi, tôi sẽ bồng em đến bệnh viện.”
Thế là sau khi Nhan Hàm đấu tranh không có kết quả, cô cam chịu đi rửa mặt.
Chờ sau khi cô đi ra, đẩy Bùi Dĩ Hằng ra cánh cửa, nói: “Tôi phải thay quần áo, cậu tới phòng khách chờ trước đi.”
Bùi Dĩ Hằng thấy thời gian còn dư dả, đương nhiên không hối thúc cô, im lặng ngồi trên sofa phòng khách.
Cho đến nửa tiếng sau, một bóng dáng xuất hiện bên cạnh anh.
Đợi anh nhận ra, lúc quay đầu lại quả thật ngây ngẩn cả người.
Nhan Hàm thấy vẻ mặt của anh, trên mặt lộ ra sự vui vẻ, cô nói: “Thế nên, thấy tôi giống học sinh cao trung không?”
Hôm nay cô đặc biệt chọn một chiếc áo khoác dạ dáng dài nút còi màu đỏ, hai bên đều có túi thật to, bàn tay cô vừa lúc có thể đút vào trong túi. Mà bên trong cô mặc áo sơ mi trắng cùng váy xếp li họa tiết Houndstooth, cổ áo sơ mi không chỉ có đường ren xinh đẹp, còn có cà vạt màu đen, thắt nơ bướm đáng yêu.
Không nói tới cách ăn mặc trường lớp, khiến người ta chú ý là, hôm nay Nhan Hàm còn đặc biệt buộc tóc hai đuôi.
Mái tóc dài dày đặc của cô gái được chia làm hai nhúm, buộc trên đầu, là loại thanh xuân dào dạt phả vào mặt, quả thực không thể ngăn chặn.
Nhan Hàm nói hẳn hoi: “Tôi đã nghĩ rồi, cho dù hôm nay thi cấp bậc bị thua, nhưng mọi người vừa thấy dáng vẻ của tôi, khẳng định sẽ tưởng rằng tôi là học sinh cao trung, như vậy nếu thua cũng không mất mặt lắm.”
Bùi Dĩ Hằng: “…”
Mạch não thần kỳ của cô suýt nữa thuyết phục Bùi Dĩ Hằng.
Thế là dưới sự an ủi bản thân kỳ lạ này, Nhan Hàm ngược lại rất vui vẻ đi thi.
Kết quả đợi khi tới hiện trường, lúc cô nhìn thấy còn có mấy đứa nhỏ sáu bảy tuổi, sắc mặt cô lại không tốt lắm. Cô kéo nhẹ ống tay áo của Bùi Dĩ Hằng, hạ giọng nói: “Những đứa trẻ này đến thi có phải sớm quá không.”
Ánh mắt Bùi Dĩ Hằng ở trên người phần đông bạn nhỏ, anh khẽ lướt một vòng, thản nhiên nói: “Thế này cũng không tính là quá sớm.”
Nhan Hàm chớp mắt, còn chưa nói yêu cầu của anh cũng nghiêm khắc quá đi, kết quả chợt nghe được người bên cạnh thản nhiên thốt ra một câu.
“Năm mười một tuổi tôi đã được nhận định cấp bậc.”
Kết quả bên cạnh có phụ huynh của một cậu bé chợt nhận ra Bùi Dĩ Hằng.
Mẹ cậu bé kích động kéo đứa con nhà mình đi lên muốn chụp ảnh chung, còn bảo Bùi Dĩ Hằng ký tên cho cậu bé. Có điều so với sự nhiệt tình của mẹ, cậu bé này lại có chút quá thờ ơ.
Thừa dịp lúc mẹ cậu bé xin chữ ký, Nhan Hàm liếc cậu bé một cái, khẽ cười nói: “Em không phải khẩn trương chứ hả?”
“Chị mới sợ đó.” Cậu bé rất ngầu đáp lại cô.
Nhan Hàm bật cười ha hả, không chấp nhặt với cậu nhóc: “Không sao, nếu lát nữa bốc thăm gặp phải chị, chị sẽ nương tay với em.”
Ai ngờ cậu nhóc này liếc xéo cô một cái, đặc biệt lạnh lùng nói: “Nhưng mà tôi sẽ đánh cho chị khóc đó.”
Nhan Hàm: “…”
“Ngại quá, xin lỗi, con nít không hiểu chuyện.” Mẹ đứa trẻ nghe được lời nói của con mình, mau chóng xin lỗi.
Nhan Hàm vốn không để ý, kết quả Bùi Dĩ Hằng ở bên cạnh ký tên xong, đưa quyển sổ cho mẹ đứa nhỏ, anh nhìn thoáng qua cậu nhóc kia, con ngươi trong trẻo lành lạnh nhìn về phía cậu bé.
Sau khi mẹ cậu bé kéo con mình đi, Bùi Dĩ Hằng quay đầu nhìn Nhan Hàm.
“Sợ lắm à?” Bùi Dĩ Hằng thấp giọng nói, anh khẽ cười một tiếng, “Không sao, ai đánh cho ai khóc còn chưa chắc đâu.”
Nhan Hàm kinh ngạc nhìn anh: “Vậy cậu muốn tôi xuống tay với đóa hoa của tổ quốc sao?”
Bùi Dĩ Hằng thản nhiên nói: “Trong ván cờ vây, chỉ phân thắng bại, không phân lớn nhỏ.”
Thấy Bùi Dĩ Hằng như vậy, cô bỗng nhiên nháy mắt, không nhịn được hỏi: “Vậy cậu sẵn lòng nhường tôi ư?”
Ai ngờ, lời này vừa hỏi xong, loa phát thanh vang lên bảo người tham gia thi đấu mau chóng đi qua điểm danh.
Nhan Hàm xoay người chuẩn bị rời khỏi, ai ngờ vừa mới đi thì đã bị giữ lại. Cô quay đầu nhìn Bùi Dĩ Hằng, chỉ thấy trong giọng nói anh phát ra ý cười nói: “Em còn quên một thứ.”
Nhan Hàm ngớ ra, gì vậy.
Cho đến khi cánh tay anh nhẹ nhàng đặt lên người cô, tựa như chuồn chuồn lướt nước ôm cô một cái, rồi nhanh chóng buông ra.
“Cố lên, tôi ở bên ngoài chờ em.”
—
Lời tác giả:
Viết xong chương này khóe miệng muốn tê liệt, thái tử ngọt quá, cuối cùng còn ôm yêu một cái.
Rất muốn kêu một tiếng wa.
Tác giả :
Tưởng Mục Đồng