Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng
Chương 16: Đầu bếp
Năm lớp 12, học sinh ngoan ngồi chung bàn với học sinh cá biệt.
Bởi vì học sinh ngoan là lớp trưởng, nên đứa ngoan giỏi phải kèm đứa dở, quậy phá, đây là phước đức tám đời của đứa học sinh cá biệt đấy.
Học sinh ngoan chịu khó, ham học hỏi, cần cù, gia đình khá giả, là tấm gương sáng cho tất cả các học sinh khác. Thầy cô đều hay nói, đứa học sinh ngoan này sau này chắc chắn sẽ trở thành người giỏi giang, khiến cho người khác phải ngưỡng mộ.
Còn đứa học sinh cá biệt ngược lại hoàn toàn, thành tích học kém, suốt ngày đánh nhau, trốn học, hút thuốc, nghe nói ngày nào cũng đi chơi game, còn không chơi game thì đi gặp bạn gái thứ N của hắn.
Nhưng học sinh ngoan biết rõ những lời đồn đại này đều thất thiệt.
Anh ta là lớp trưởng, một chút tò mò, một chút trách nhiệm cộng thêm một chút nhiều chuyện nên có lần đã lén theo dõi đứa học sinh cá biệt này. Nhưng hắn không chơi game, cũng không gặp gỡ bạn gái gì cả, trái lại còn đạp xe đạp gần hết nửa thành phố, tới một khu phố cổ làm đầu bếp cho một quán ăn khá đông khách.
Học sinh ngoan từng nghe nói quán ăn nhỏ này rất có tiếng ở thành phố N. Quán không rộng rãi lắm, đồ ăn cũng không mắc, nhưng nghe nói món ăn ngon số một, ngày nào cũng có rất nhiều thực khách nghe danh mà tìm đến. Mà tên quán này là X Ký, cùng họ với họ học sinh cá biệt đó.
Học sinh ngoan bước vào trong quán, gọi hai món ăn, rồi ở đó canh suốt một đêm. Mỗi khi có nhân viên ra vào bếp, học sinh ngoan cũng nhìn qua khe cửa thấy học sinh cá biệt đang rất nghiêm túc cầm lấy chiếc vá to đứng bên bếp lò. Bởi vì trong bếp nóng nực, nên tuy là học sinh cá biệt đã cởi trần nhưng mồ hôi vẫn tuôn như mưa. Mỗi lần anh ta quậy đều chiếc vá to, những cơ bắp trên tay anh đều nổi lên thành từng khối săn chắc rất đẹp.
Học sinh ngoan nhìn ngắm học sinh cá biệt đến say mê. Đợi đến khi anh chậm rãi ăn hết bữa cơm, chuẩn bị đi về thì học sinh cá biệt đã đứng sẵn ngoài cửa chờ.
Học sinh ngoan có chút hồi hộp, liền nói mình ra đây ăn bữa cơm thôi.
Học sinh cá biệt xua tay một cách không quan tâm, một tay cầm điếu thuốc, một tay thọc vào túi quần, nói: Tớ cũng chỉ ra đây làm điếu thuốc thôi.
* * *
Thế là học sinh ngoan và học sinh cá biệt trở thành bạn với nhau, cũng dần dần hiểu nhau hơn.
Thật ra, học sinh cá biệt này chẳng hư chút nào, ngược lại anh ta khá thông minh. Anh ta cũng không phải không ham học, chẳng qua chỉ là từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, do ông nội một tay nuôi nấng lớn khôn thành người. Ông nội tuổi đã cao, lại tiếc cái quán ăn của mình mở từ hồi trai trẻ, nên cứ đòi trực tiếp ra đứng bếp. Học sinh cá biệt không nỡ để ông nội cực khổ kiếm tiền học phí cho mình, nên thường trốn hai tiết cuối mỗi ngày để về phụ ông nội cầm chảo, trông nom nhà bếp.
Học sinh ngoan hỏi: “Sao cậu lại hút thuốc? Là học theo những nhân viên trong quán à? Hay là áp lực quá lớn?”
Học sinh cá biệt lắc đầu: “Tờ thà cho mọi người ngửi thấy mùi thuốc lá trên người, cứ để họ tưởng tớ là một thằng du côn, còn hơn để mọi người ngửi thấy mùi dầu mỡ trên người tớ, biết được gia cảnh của nhà tớ. Ông nội tớ cả đời hiếu thắng, tớ không thể để mọi người biết ngay cả học phí của tớ mà ông còn đóng không nổi nữa.”
Học sinh cá biệt rất muốn học đại học. Anh từng nói nếu cho anh thời gian và tiền, anh nhất định sẽ thi đậu vào trường đại học B. Đó là trường đại học hàng đầu của cả nước. Nhưng hiện giờ cái mà anh đang thiếu nhất lại chính là tiền và thời gian.
Anh nói với học sinh ngoan, anh sẽ tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng sẽ không đăng ký nguyện vọng, bởi vì anh chỉ muốn đến hội đồng thi để cảm nhận không khí ở đó, để nằm mơ vậy thôi. Sau khi tốt nghiệp phổ thông, anh sẽ kế thừa quán ăn nhỏ của ông nội để lại, sau đó cuộc sống của anh sẽ ngày ngày trải qua bên bếp lò.
Học sinh ngoan tiếc nuối cho anh ta, nhưng anh ta chỉ gượng cười: Này, hai anh em chúng ta, chắc chắn sẽ cùng nhau bước vào trường thi.
Học sinh cá biệt cười, rồi kéo học sinh ngoan lại hôn một cái thật mạnh trong sự ngỡ ngàng của học sinh ngoan.
Học sinh cá biệt nói, đâu chỉ muốn làm anh em với học sinh ngoan…
* * *
Học sinh ngoan vừa thẹn thùng vừa ngọt ngào dâng trào trong lòng. Tâm trạng ngọt ngào đó đã cùng học sinh ngoan bước vào phòng thi, nhưng học sinh cá biệt lại không xuất hiện ở kỳ thi tuyển sinh này.
Đợi sau khi thi xong, học sinh ngoan chạy đến quán ăn nhỏ đó, thì phát hiện quán đã đóng cửa.
Nhân viên trong quán đang thu dọn hành lý nói với anh ta rằng, ông già mất rồi, mất ngay trong đêm trước kỳ thi tuyển sinh. Ông già nói phải đích thân làm một bữa ăn ngon cho đứa cháu mình. Ông bị nhồi máu cơ tim ngã quỵ ngay bên bếp lò, và mãi mãi không thức dậy nữa.
Suốt mùa hè năm đó, học sinh ngoan không hề gặp được học sinh cá biệt. Trong lòng anh trống trải vô cùng, cho dù giấy báo nhập học của trường đại học B gửi đến tận nhà, nhưng anh vẫn không phấn khích chút nào. Hễ nhìn thấy mấy chữ trường đại học B, là anh nghĩ ngay đến gương mặt tràn đầy ước mơ của học sinh cá biệt.
Tháng Chín đã đến, học sinh ngoan cũng phải gắng gượng thu dọn hành lý để ra Bắc nhập học. Anh không để cho người ta đưa tiễn, một thân một mình đến trường đại học B ở thành phố B. Lang thang trong khuôn viên trường, anh vẫn cảm thấy mùi thuốc lá quen thuộc đó vẫn lượn lờ quanh đây. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
***
Sau kỳ học quân sự, tất cả nữ sinh viên đều đang kháo nhau một bí mật đã không còn là bí mật nữa.
Ở quầy số 5 trong nhà ăn Hương Vị của trường có một đầu bếp trẻ mới đến, làm đồ ăn rất ngon, quan trọng nhất là anh ta cực kỳ đẹp trai, nói giọng của người thành phố N, nghe nói là đến đại học B để thăm bạn.
Học sinh ngoan nghe xong dường như là bị sét đánh trúng vậy, sách vở cũng không lấy, áo khoác cũng không mặc, vừa tan học là vứt hết mọi thứ vào người cậu bạn cùng phòng, rồi đạp xe hộc tốc đến nhà ăn của trường ở tuốt tòa nhà phía bắc nhất. Anh đạp xe như bay, bất chợt nhớ đến trước đây mỗi ngày học sinh cá biệt cũng đạp xe đi qua hết gần nửa thành phố, cũng đạp hộc tốc như vậy, đạp nhanh như vậy.
Anh thở hổn hển đến trước quầy số 5, nhưng đứng mãi đến chiều, vẫn không thấy anh đầu bếp trẻ tuổi như lời đồn ở đâu cả.
Đợi đến buổi tối nhà ăn đóng cửa, anh vẫn lặng lẽ chờ đợi ở cổng sau của nhà ăn, cuối cùng mới tóm lấy được đối phương.
Hắn mặc bộ đồ còn dính đầy dầu mỡ, tóc tai cũng dài ra, râu cũng mọc cả nữa, rõ ràng là trạc tuổi với mình, nhưng trông hắn đã già dặn đi rất nhiều.
Học sinh ngoan muốn chồm lên ôm hắn, nhưng bị hắn né sang một bên.
“Tớ đến đại học B không phải đến tìm cậu đâu.” Học sinh cá biệt năm xưa nói vậy. “Chỉ là ông nội tớ mất rồi, tớ nghĩ ở thành phố lớn sẽ có nhiều cơ hội hơn, nên mới quyết định đến đây tìm việc thôi.”
Miệng anh ta ngậm điếu thuốc nhả khói từ từ, đốm thuốc trong bóng tối cứ lập lòa lập lòe.
“Cậu xem lại cậu đi, cậu là một sinh viên, trường đại học B danh tiếng đấy, trường cấp ba của chúng ta chỉ được mỗi mình cậu là học sinh ngoan. Tương lai của cậu sẽ tươi rói sáng lạn, còn tớ, tớ chỉ là một đầu bếp, mình mẩy đầy dầu mỡ.”
Học sinh cá biệt vứt bỏ đầu thuốc lá, không hề quay đầu lại vừa bỏ đi vừa nói: “Cho nên quên đi những lời tớ nói, những gì tớ đã từng làm. Chúng ta suy cho cùng cũng không phải là người cùng một đường. Những gì cậu phải làm bây giờ là cứ đi tiếp về phía trước, còn tớ cứ đứng yên tại chỗ đứng nhìn bóng cậu là được rồi.”
* * *
Mấy ngày sau, trong lúc học sinh cá biệt đang bận túi bụi cùng với mấy thợ phụ bếp đang cắt cải, thì nhân viên quản lý nhà ăn đột nhiên xuất hiện, theo sau lưng ông ta là một chàng trai, khuôn mặt trắng trẻo, trông rất giống học sinh ngoan.
Quản lý nhà ăn triệu tập mọi người đến đông đủ để giới thiệu: “Giới thiệu với mọi người đây là sinh viên đến làm thêm, chính là sinh viên của trường đại học B của chúng ta đấy. Văn phòng hỗ trợ sinh viên nghèo, ngoan, giỏi giới thiệu cậu ấy sang, để làm thêm ở nhà ăn chúng ta kiếm chút phí sinh hoạt chi tiêu, mọi người sau này giúp đỡ cậu ta nhé.”
Học sinh cá biệt nhìn thấy học sinh ngoan mặc đồ nhân viên bếp rộng thùng thình đó, còn cười nham nhở với mình nữa, tức đến nỗi thật muốn quăng anh ta xuống chảo rồi mình xin nghỉ việc quá.
* * *
Bốn năm sau, sinh viên tốt nghiệp ưu tú nọ của trường đại học B không hề xin một chân vào những công ty nước ngoài như mọi người tưởng, mà ngược lại là thầu lại một quán mì nhỏ ở cổng bắc của trường.
Nghe nói, anh sinh viên tốt nghiệp hạng ưu này đã hốt đi anh đầu bếp ở quầy số 5 vừa đẹp trai nhất, vừa nấu ngon nhất ở nhà ăn trường đại học B đó, cho nên thực khách đến quán mì của anh ta đông kinh khủng, ngày nào cũng đắt hàng.
Nhưng mà, điều này cũng là chuyện sau này.
Bởi vì học sinh ngoan là lớp trưởng, nên đứa ngoan giỏi phải kèm đứa dở, quậy phá, đây là phước đức tám đời của đứa học sinh cá biệt đấy.
Học sinh ngoan chịu khó, ham học hỏi, cần cù, gia đình khá giả, là tấm gương sáng cho tất cả các học sinh khác. Thầy cô đều hay nói, đứa học sinh ngoan này sau này chắc chắn sẽ trở thành người giỏi giang, khiến cho người khác phải ngưỡng mộ.
Còn đứa học sinh cá biệt ngược lại hoàn toàn, thành tích học kém, suốt ngày đánh nhau, trốn học, hút thuốc, nghe nói ngày nào cũng đi chơi game, còn không chơi game thì đi gặp bạn gái thứ N của hắn.
Nhưng học sinh ngoan biết rõ những lời đồn đại này đều thất thiệt.
Anh ta là lớp trưởng, một chút tò mò, một chút trách nhiệm cộng thêm một chút nhiều chuyện nên có lần đã lén theo dõi đứa học sinh cá biệt này. Nhưng hắn không chơi game, cũng không gặp gỡ bạn gái gì cả, trái lại còn đạp xe đạp gần hết nửa thành phố, tới một khu phố cổ làm đầu bếp cho một quán ăn khá đông khách.
Học sinh ngoan từng nghe nói quán ăn nhỏ này rất có tiếng ở thành phố N. Quán không rộng rãi lắm, đồ ăn cũng không mắc, nhưng nghe nói món ăn ngon số một, ngày nào cũng có rất nhiều thực khách nghe danh mà tìm đến. Mà tên quán này là X Ký, cùng họ với họ học sinh cá biệt đó.
Học sinh ngoan bước vào trong quán, gọi hai món ăn, rồi ở đó canh suốt một đêm. Mỗi khi có nhân viên ra vào bếp, học sinh ngoan cũng nhìn qua khe cửa thấy học sinh cá biệt đang rất nghiêm túc cầm lấy chiếc vá to đứng bên bếp lò. Bởi vì trong bếp nóng nực, nên tuy là học sinh cá biệt đã cởi trần nhưng mồ hôi vẫn tuôn như mưa. Mỗi lần anh ta quậy đều chiếc vá to, những cơ bắp trên tay anh đều nổi lên thành từng khối săn chắc rất đẹp.
Học sinh ngoan nhìn ngắm học sinh cá biệt đến say mê. Đợi đến khi anh chậm rãi ăn hết bữa cơm, chuẩn bị đi về thì học sinh cá biệt đã đứng sẵn ngoài cửa chờ.
Học sinh ngoan có chút hồi hộp, liền nói mình ra đây ăn bữa cơm thôi.
Học sinh cá biệt xua tay một cách không quan tâm, một tay cầm điếu thuốc, một tay thọc vào túi quần, nói: Tớ cũng chỉ ra đây làm điếu thuốc thôi.
* * *
Thế là học sinh ngoan và học sinh cá biệt trở thành bạn với nhau, cũng dần dần hiểu nhau hơn.
Thật ra, học sinh cá biệt này chẳng hư chút nào, ngược lại anh ta khá thông minh. Anh ta cũng không phải không ham học, chẳng qua chỉ là từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, do ông nội một tay nuôi nấng lớn khôn thành người. Ông nội tuổi đã cao, lại tiếc cái quán ăn của mình mở từ hồi trai trẻ, nên cứ đòi trực tiếp ra đứng bếp. Học sinh cá biệt không nỡ để ông nội cực khổ kiếm tiền học phí cho mình, nên thường trốn hai tiết cuối mỗi ngày để về phụ ông nội cầm chảo, trông nom nhà bếp.
Học sinh ngoan hỏi: “Sao cậu lại hút thuốc? Là học theo những nhân viên trong quán à? Hay là áp lực quá lớn?”
Học sinh cá biệt lắc đầu: “Tờ thà cho mọi người ngửi thấy mùi thuốc lá trên người, cứ để họ tưởng tớ là một thằng du côn, còn hơn để mọi người ngửi thấy mùi dầu mỡ trên người tớ, biết được gia cảnh của nhà tớ. Ông nội tớ cả đời hiếu thắng, tớ không thể để mọi người biết ngay cả học phí của tớ mà ông còn đóng không nổi nữa.”
Học sinh cá biệt rất muốn học đại học. Anh từng nói nếu cho anh thời gian và tiền, anh nhất định sẽ thi đậu vào trường đại học B. Đó là trường đại học hàng đầu của cả nước. Nhưng hiện giờ cái mà anh đang thiếu nhất lại chính là tiền và thời gian.
Anh nói với học sinh ngoan, anh sẽ tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng sẽ không đăng ký nguyện vọng, bởi vì anh chỉ muốn đến hội đồng thi để cảm nhận không khí ở đó, để nằm mơ vậy thôi. Sau khi tốt nghiệp phổ thông, anh sẽ kế thừa quán ăn nhỏ của ông nội để lại, sau đó cuộc sống của anh sẽ ngày ngày trải qua bên bếp lò.
Học sinh ngoan tiếc nuối cho anh ta, nhưng anh ta chỉ gượng cười: Này, hai anh em chúng ta, chắc chắn sẽ cùng nhau bước vào trường thi.
Học sinh cá biệt cười, rồi kéo học sinh ngoan lại hôn một cái thật mạnh trong sự ngỡ ngàng của học sinh ngoan.
Học sinh cá biệt nói, đâu chỉ muốn làm anh em với học sinh ngoan…
* * *
Học sinh ngoan vừa thẹn thùng vừa ngọt ngào dâng trào trong lòng. Tâm trạng ngọt ngào đó đã cùng học sinh ngoan bước vào phòng thi, nhưng học sinh cá biệt lại không xuất hiện ở kỳ thi tuyển sinh này.
Đợi sau khi thi xong, học sinh ngoan chạy đến quán ăn nhỏ đó, thì phát hiện quán đã đóng cửa.
Nhân viên trong quán đang thu dọn hành lý nói với anh ta rằng, ông già mất rồi, mất ngay trong đêm trước kỳ thi tuyển sinh. Ông già nói phải đích thân làm một bữa ăn ngon cho đứa cháu mình. Ông bị nhồi máu cơ tim ngã quỵ ngay bên bếp lò, và mãi mãi không thức dậy nữa.
Suốt mùa hè năm đó, học sinh ngoan không hề gặp được học sinh cá biệt. Trong lòng anh trống trải vô cùng, cho dù giấy báo nhập học của trường đại học B gửi đến tận nhà, nhưng anh vẫn không phấn khích chút nào. Hễ nhìn thấy mấy chữ trường đại học B, là anh nghĩ ngay đến gương mặt tràn đầy ước mơ của học sinh cá biệt.
Tháng Chín đã đến, học sinh ngoan cũng phải gắng gượng thu dọn hành lý để ra Bắc nhập học. Anh không để cho người ta đưa tiễn, một thân một mình đến trường đại học B ở thành phố B. Lang thang trong khuôn viên trường, anh vẫn cảm thấy mùi thuốc lá quen thuộc đó vẫn lượn lờ quanh đây. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
***
Sau kỳ học quân sự, tất cả nữ sinh viên đều đang kháo nhau một bí mật đã không còn là bí mật nữa.
Ở quầy số 5 trong nhà ăn Hương Vị của trường có một đầu bếp trẻ mới đến, làm đồ ăn rất ngon, quan trọng nhất là anh ta cực kỳ đẹp trai, nói giọng của người thành phố N, nghe nói là đến đại học B để thăm bạn.
Học sinh ngoan nghe xong dường như là bị sét đánh trúng vậy, sách vở cũng không lấy, áo khoác cũng không mặc, vừa tan học là vứt hết mọi thứ vào người cậu bạn cùng phòng, rồi đạp xe hộc tốc đến nhà ăn của trường ở tuốt tòa nhà phía bắc nhất. Anh đạp xe như bay, bất chợt nhớ đến trước đây mỗi ngày học sinh cá biệt cũng đạp xe đi qua hết gần nửa thành phố, cũng đạp hộc tốc như vậy, đạp nhanh như vậy.
Anh thở hổn hển đến trước quầy số 5, nhưng đứng mãi đến chiều, vẫn không thấy anh đầu bếp trẻ tuổi như lời đồn ở đâu cả.
Đợi đến buổi tối nhà ăn đóng cửa, anh vẫn lặng lẽ chờ đợi ở cổng sau của nhà ăn, cuối cùng mới tóm lấy được đối phương.
Hắn mặc bộ đồ còn dính đầy dầu mỡ, tóc tai cũng dài ra, râu cũng mọc cả nữa, rõ ràng là trạc tuổi với mình, nhưng trông hắn đã già dặn đi rất nhiều.
Học sinh ngoan muốn chồm lên ôm hắn, nhưng bị hắn né sang một bên.
“Tớ đến đại học B không phải đến tìm cậu đâu.” Học sinh cá biệt năm xưa nói vậy. “Chỉ là ông nội tớ mất rồi, tớ nghĩ ở thành phố lớn sẽ có nhiều cơ hội hơn, nên mới quyết định đến đây tìm việc thôi.”
Miệng anh ta ngậm điếu thuốc nhả khói từ từ, đốm thuốc trong bóng tối cứ lập lòa lập lòe.
“Cậu xem lại cậu đi, cậu là một sinh viên, trường đại học B danh tiếng đấy, trường cấp ba của chúng ta chỉ được mỗi mình cậu là học sinh ngoan. Tương lai của cậu sẽ tươi rói sáng lạn, còn tớ, tớ chỉ là một đầu bếp, mình mẩy đầy dầu mỡ.”
Học sinh cá biệt vứt bỏ đầu thuốc lá, không hề quay đầu lại vừa bỏ đi vừa nói: “Cho nên quên đi những lời tớ nói, những gì tớ đã từng làm. Chúng ta suy cho cùng cũng không phải là người cùng một đường. Những gì cậu phải làm bây giờ là cứ đi tiếp về phía trước, còn tớ cứ đứng yên tại chỗ đứng nhìn bóng cậu là được rồi.”
* * *
Mấy ngày sau, trong lúc học sinh cá biệt đang bận túi bụi cùng với mấy thợ phụ bếp đang cắt cải, thì nhân viên quản lý nhà ăn đột nhiên xuất hiện, theo sau lưng ông ta là một chàng trai, khuôn mặt trắng trẻo, trông rất giống học sinh ngoan.
Quản lý nhà ăn triệu tập mọi người đến đông đủ để giới thiệu: “Giới thiệu với mọi người đây là sinh viên đến làm thêm, chính là sinh viên của trường đại học B của chúng ta đấy. Văn phòng hỗ trợ sinh viên nghèo, ngoan, giỏi giới thiệu cậu ấy sang, để làm thêm ở nhà ăn chúng ta kiếm chút phí sinh hoạt chi tiêu, mọi người sau này giúp đỡ cậu ta nhé.”
Học sinh cá biệt nhìn thấy học sinh ngoan mặc đồ nhân viên bếp rộng thùng thình đó, còn cười nham nhở với mình nữa, tức đến nỗi thật muốn quăng anh ta xuống chảo rồi mình xin nghỉ việc quá.
* * *
Bốn năm sau, sinh viên tốt nghiệp ưu tú nọ của trường đại học B không hề xin một chân vào những công ty nước ngoài như mọi người tưởng, mà ngược lại là thầu lại một quán mì nhỏ ở cổng bắc của trường.
Nghe nói, anh sinh viên tốt nghiệp hạng ưu này đã hốt đi anh đầu bếp ở quầy số 5 vừa đẹp trai nhất, vừa nấu ngon nhất ở nhà ăn trường đại học B đó, cho nên thực khách đến quán mì của anh ta đông kinh khủng, ngày nào cũng đắt hàng.
Nhưng mà, điều này cũng là chuyện sau này.
Tác giả :
Qifu A