Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng
Chương 13: Fan hâm mộ “Mary Sue” và diễn viên hạng hai
Cũng may là Lâm Oai còn có khái niệm mình là nhân vật của công chúng, nên không khờ khạo đến nỗi dùng tên thật để comment, mà chỉ dùng một nickname có ID là “một con cá trung thành với Mạnh Nhan”, theo anh thì, được “bơi lội” thỏa thích trong biển sách không phải là “cá” sao?
Phía dưới chương cuối cùng, Lâm Oai vừa chảy nước mắt vừa hồi tưởng lại tình yêu sống chết của “Lâm Oai” và “Mạnh Nhan”, cái chết của Mạnh Nhan, là cú sốc lớn đối với Lâm Oai, cho dù là “Lâm Oai” trong truyện hay là “Lâm Oai” thật trong cuộc sống hiện thực này. Lâm Oai thật không hiểu nổi tại sao tác giả không thể để cho họ sống vui vẻ hạnh phúc được hay sao, lại phải bắt họ chia cắt một cách tàn nhẫn như vậy. Nhất là cảnh ân ái chăn gối lần cuối ở khúc cuối, “Mạnh Nhan” giống như đang đốt cháy chính mình để hiến dâng, khiến cho “Lâm Oai” tưởng rằng anh ta đã quyết tâm ra nước ngoài chữa trị, nhưng đợi đến lúc “Lâm Oai” ngủ thiếp đi, “Mạnh Nhan” đã cắt mạch máu tự tử ngay trong lòng của anh ta…
Tác giả Mạnh Nhan trong phần hậu ký từng viết rằng, tiểu thuyết này lúc đầu viết ra chỉ để thỏa mãn ham muốn giới tính của mình, nhưng không ngờ có nhiều bạn lại thích đến thế. Song truyện cũng chỉ là truyện mà thôi, trong cuộc sống hiện thực hai người này hoàn toàn không quen biết gì, cho nên trong tiểu thuyết dù có một kết cục tốt đẹp thì sao, chi bằng cứ để một kế cục buồn còn hơn.
Lâm Oai sau khi đọc phần hậu ký xong, tức đến đập bàn đập ghế, tác giả nói vậy là ý gì! Cái logic kết cục buồn của anh ta sao mà khác xa với những tư duy viết văn của anh vậy! Anh ta viết kết cục buồn quả là rất vô trách nhiệm! Bản thân diễn viên này muốn xem kết thúc có hậu!!
Lâm Oai muốn viết một bài bình luận dài để bày tỏ sự giận dữ, nhưng khả năng viết lách của anh cũng có hạn, loay xoay cả buổi trời, cũng không sao biểu đạt trọn vẹn ý, cuối cùng sau khi bôi bôi xóa xóa, chỉ còn lại vọn vẻn một câu, mà còn ngược lại hoàn toàn với ý định ban đầu của anh nữa:
“Tác giả ơi, mình muốn lưu trữ tác phẩm này của anh, có thể mua nó ở đâu vậy? Ở nhà sách Tân Hoa có không?”
Thật ra, trên những trang bình luận, bbs, QQ, từ lâu đã có nhiều người chú ý đến vị độc giả mà trong một ngày lại có thể post đến hơn một trăm lời bình luận này. Mọi người cũng đang âm thầm theo dõi, xem thử “cô nàng” này viết bình luận đến lúc nào, nhưng không ai ngờ người này lại có thể viết bình luận từ chương đầu tiên cho đến chương cuối cùng.
Mọi người đều tò mò và hứng thú với “con cá” này, thấy nick sáng lên bèn chủ động hỏi thăm, chỉ dẫn và trả lời tường tận cho anh.
1#: Thân mến, loại tiểu thuyết gay này không xuất bản được, trong nhà sách Tân Hoa không có bán đâu!
2#: Tác giả có blog cá nhân đó! Bên dưới địa chỉ này sẽ xem được những câu trả lời của mọi người đấy! Địa chỉ trang web là…
3#: Ôi ôi đừng nhắc đến blog cá nhân nữa, tái bản cả ba lần mà tôi cũng không mua được!
4#: I phục U quá! Lần đầu in một ngàn, lần hai in tám trăm, lần ba in năm trăm, cả ba lần cũng không mua được lần nào sao?
5#: Tôi là 3#, cách đây không lâu mới thấy bài viết này mà! Với lại hơn bảy trăm ngàn chữ lận, mua nó về đọc cũng không rẻ, thế là chần chừ mất mấy hôm, không ngờ bán hết sạch!
6#: Tôi là tác giả, an ủi bạn ở 3#, quyển sách này quá dày, quả thật giá cả cũng không rẻ cho lắm, nhưng có sự khác biệt lớn so với những phiên bản phát tán trên mạng. Tôi không ngờ có nhiều người thích nó đến thế, cho nên in đi in lại tái bản nhiều lần. Tôi cũng hy vọng mọi người liệu cơm gắp mắm, các bạn học sinh sinh viên thì đừng có mua, cũng đừng mua sách bìa cứng giá cao hơn nhiều. Ngày mai tôi sẽ đi qua nhà in bàn chuyện tái bản in lần thứ tư, chắc đây là lần in cuối cùng, những độc giả chưa mua được nhớ chú ý theo dõi trên trang rao vặt online nhé!
7#: Ồ, tác giả xuất hiện rồi!! Ngả nón xin chào!!
Bên dưới toàn là những lời chào xã giao khác với tác giả, nhưng tác giả không xuất hiện thêm lần nào nữa. Lâm Oai nhìn ngắm số comment chất đống cao ngất ngưởng do anh gửi một câu hỏi thôi mà gây nên đấy, bèn rờ rờ cằm mình, mắt cũng ti hí lên.
Chỉ có những người quen biết với Lâm Oai, mới biết mỗi khi Lâm Oai có biểu hiện như vậy, thì có nghĩa đang tính toán điều gì đó.
Anh mở trang web của 2# cho, quả nhiên có không ít độc giả mua được sách của tác giả. Bộ sách này in với chất lượng rất tốt, từ giây in đến chất lượng in đều rất tuyệt vời, nhất là trang bìa lót còn dùng một tấm giấy dát bìa màu đỏ nữa, nhìn thoáng qua giống như một đốm lửa nồng cháy, rất đặc sắc. Tác giả đã đích thân chọn nó và dùng để phối với tựa sách, trên đó còn có chữ ký bay bướm của tác giả nữa.
Ở trên từng nhắc đến, gia đình của Lâm Oai có chút thế lực, lại có tiền nữa. Những bà con khác thì khỏi nói, ngay cả chị họ anh cũng làm trong ngành in ấn, xuất bản, hơn nữa lại là một tay trùm trong ngành nữa. Một cú điện thoại của Lâm Oai gọi nhờ chị dò la xem có ai từng đặt mua một lô giấy bìa dát màu đỏ không, hoặc là chuyển đến xưởng in nào rồi.
Giấy bìa dát vàng, dát bạc thì thường thấy, còn giấy bìa dát màu đỏ thì ít hơn hẳn, cho nên chị họ Lâm Oai chẳng mấy chốc đã dò la được thông tin.
Lâm Oai nhìn thấy bên dưới trang web đó, có người nhắc đến tiểu thuyết được gửi từ thành phố B, như vậy có thể khẳng định được tác giả là người thành phố B. Hơn nữa, ở ngoại ô thành phố B, đúng lúc có một xưởng in nhỏ đã ba lần nhập giấy bìa dát màu đỏ, và hôm trước vừa mới nhập thêm lần thứ tư nữa.
Chính xác!
Chắc chắn Lâm Oai đã vận dụng bằng sạch mọi trí khôn của mình vào lúc này! Bạn đang
Phía dưới chương cuối cùng, Lâm Oai vừa chảy nước mắt vừa hồi tưởng lại tình yêu sống chết của “Lâm Oai” và “Mạnh Nhan”, cái chết của Mạnh Nhan, là cú sốc lớn đối với Lâm Oai, cho dù là “Lâm Oai” trong truyện hay là “Lâm Oai” thật trong cuộc sống hiện thực này. Lâm Oai thật không hiểu nổi tại sao tác giả không thể để cho họ sống vui vẻ hạnh phúc được hay sao, lại phải bắt họ chia cắt một cách tàn nhẫn như vậy. Nhất là cảnh ân ái chăn gối lần cuối ở khúc cuối, “Mạnh Nhan” giống như đang đốt cháy chính mình để hiến dâng, khiến cho “Lâm Oai” tưởng rằng anh ta đã quyết tâm ra nước ngoài chữa trị, nhưng đợi đến lúc “Lâm Oai” ngủ thiếp đi, “Mạnh Nhan” đã cắt mạch máu tự tử ngay trong lòng của anh ta…
Tác giả Mạnh Nhan trong phần hậu ký từng viết rằng, tiểu thuyết này lúc đầu viết ra chỉ để thỏa mãn ham muốn giới tính của mình, nhưng không ngờ có nhiều bạn lại thích đến thế. Song truyện cũng chỉ là truyện mà thôi, trong cuộc sống hiện thực hai người này hoàn toàn không quen biết gì, cho nên trong tiểu thuyết dù có một kết cục tốt đẹp thì sao, chi bằng cứ để một kế cục buồn còn hơn.
Lâm Oai sau khi đọc phần hậu ký xong, tức đến đập bàn đập ghế, tác giả nói vậy là ý gì! Cái logic kết cục buồn của anh ta sao mà khác xa với những tư duy viết văn của anh vậy! Anh ta viết kết cục buồn quả là rất vô trách nhiệm! Bản thân diễn viên này muốn xem kết thúc có hậu!!
Lâm Oai muốn viết một bài bình luận dài để bày tỏ sự giận dữ, nhưng khả năng viết lách của anh cũng có hạn, loay xoay cả buổi trời, cũng không sao biểu đạt trọn vẹn ý, cuối cùng sau khi bôi bôi xóa xóa, chỉ còn lại vọn vẻn một câu, mà còn ngược lại hoàn toàn với ý định ban đầu của anh nữa:
“Tác giả ơi, mình muốn lưu trữ tác phẩm này của anh, có thể mua nó ở đâu vậy? Ở nhà sách Tân Hoa có không?”
Thật ra, trên những trang bình luận, bbs, QQ, từ lâu đã có nhiều người chú ý đến vị độc giả mà trong một ngày lại có thể post đến hơn một trăm lời bình luận này. Mọi người cũng đang âm thầm theo dõi, xem thử “cô nàng” này viết bình luận đến lúc nào, nhưng không ai ngờ người này lại có thể viết bình luận từ chương đầu tiên cho đến chương cuối cùng.
Mọi người đều tò mò và hứng thú với “con cá” này, thấy nick sáng lên bèn chủ động hỏi thăm, chỉ dẫn và trả lời tường tận cho anh.
1#: Thân mến, loại tiểu thuyết gay này không xuất bản được, trong nhà sách Tân Hoa không có bán đâu!
2#: Tác giả có blog cá nhân đó! Bên dưới địa chỉ này sẽ xem được những câu trả lời của mọi người đấy! Địa chỉ trang web là…
3#: Ôi ôi đừng nhắc đến blog cá nhân nữa, tái bản cả ba lần mà tôi cũng không mua được!
4#: I phục U quá! Lần đầu in một ngàn, lần hai in tám trăm, lần ba in năm trăm, cả ba lần cũng không mua được lần nào sao?
5#: Tôi là 3#, cách đây không lâu mới thấy bài viết này mà! Với lại hơn bảy trăm ngàn chữ lận, mua nó về đọc cũng không rẻ, thế là chần chừ mất mấy hôm, không ngờ bán hết sạch!
6#: Tôi là tác giả, an ủi bạn ở 3#, quyển sách này quá dày, quả thật giá cả cũng không rẻ cho lắm, nhưng có sự khác biệt lớn so với những phiên bản phát tán trên mạng. Tôi không ngờ có nhiều người thích nó đến thế, cho nên in đi in lại tái bản nhiều lần. Tôi cũng hy vọng mọi người liệu cơm gắp mắm, các bạn học sinh sinh viên thì đừng có mua, cũng đừng mua sách bìa cứng giá cao hơn nhiều. Ngày mai tôi sẽ đi qua nhà in bàn chuyện tái bản in lần thứ tư, chắc đây là lần in cuối cùng, những độc giả chưa mua được nhớ chú ý theo dõi trên trang rao vặt online nhé!
7#: Ồ, tác giả xuất hiện rồi!! Ngả nón xin chào!!
Bên dưới toàn là những lời chào xã giao khác với tác giả, nhưng tác giả không xuất hiện thêm lần nào nữa. Lâm Oai nhìn ngắm số comment chất đống cao ngất ngưởng do anh gửi một câu hỏi thôi mà gây nên đấy, bèn rờ rờ cằm mình, mắt cũng ti hí lên.
Chỉ có những người quen biết với Lâm Oai, mới biết mỗi khi Lâm Oai có biểu hiện như vậy, thì có nghĩa đang tính toán điều gì đó.
Anh mở trang web của 2# cho, quả nhiên có không ít độc giả mua được sách của tác giả. Bộ sách này in với chất lượng rất tốt, từ giây in đến chất lượng in đều rất tuyệt vời, nhất là trang bìa lót còn dùng một tấm giấy dát bìa màu đỏ nữa, nhìn thoáng qua giống như một đốm lửa nồng cháy, rất đặc sắc. Tác giả đã đích thân chọn nó và dùng để phối với tựa sách, trên đó còn có chữ ký bay bướm của tác giả nữa.
Ở trên từng nhắc đến, gia đình của Lâm Oai có chút thế lực, lại có tiền nữa. Những bà con khác thì khỏi nói, ngay cả chị họ anh cũng làm trong ngành in ấn, xuất bản, hơn nữa lại là một tay trùm trong ngành nữa. Một cú điện thoại của Lâm Oai gọi nhờ chị dò la xem có ai từng đặt mua một lô giấy bìa dát màu đỏ không, hoặc là chuyển đến xưởng in nào rồi.
Giấy bìa dát vàng, dát bạc thì thường thấy, còn giấy bìa dát màu đỏ thì ít hơn hẳn, cho nên chị họ Lâm Oai chẳng mấy chốc đã dò la được thông tin.
Lâm Oai nhìn thấy bên dưới trang web đó, có người nhắc đến tiểu thuyết được gửi từ thành phố B, như vậy có thể khẳng định được tác giả là người thành phố B. Hơn nữa, ở ngoại ô thành phố B, đúng lúc có một xưởng in nhỏ đã ba lần nhập giấy bìa dát màu đỏ, và hôm trước vừa mới nhập thêm lần thứ tư nữa.
Chính xác!
Chắc chắn Lâm Oai đã vận dụng bằng sạch mọi trí khôn của mình vào lúc này! Bạn đang
Tác giả :
Qifu A