Thế Giới Chi Giá
Chương 12
An Đạt vốn cho rằng sẽ có một nụ hôn, thế nhưng người kia ở thời khắc then chốt đã nghiêng đầu đi.
Cho dù là An Đạt cũng cảm thấy có chút nan kham, vội vàng tạm biệt.
Tạ Khánh nhìn bóng lưng An Đạt, cúi đầu, siết chặt nắm tay.
——————
Thật ra, đối với An Đạt mà nói, yêu đương cũng không phải việc sở trường của cậu. Nhưng cho dù cậu không am hiểu, cũng có thể thấy được Tạ Khánh rất am hiểu.
Bất luận là món quà nhỏ ngẫu nhiên, hay là lúc bình thường nhàn rỗi dẫn cậu ra ngoài chơi, Tạ Khánh cũng thể hiện một loại quan tâm nhiệt tình. Cùng hắn đi ra ngoài, trừ bỏ chuyện cười thật sự có phần nhàm chán, những cái khác đều thực ý vị.
Nhưng mà, An Đạt nhìn ra được, Tạ Khánh đang tuân theo một khuôn mẫu nào đó, công thức hoá đồng thời cảm giác thiếu đi cái gì đó.
Ngoài hẹn hò, cũng chỉ có hẹn hò.
Không có ôm, không có hôn môi, ngay cả đến nhà hắn cũng chỉ ở trong phòng khách.
An Đạt không phải loại người sẽ thúc giục gì đó, cho dù quan hệ của bọn họ cứ vẫn như vậy.
Thế nhưng không thể luôn luôn như vậy, sự tình bắt nguồn từ một ngày thứ năm nào đó.
Theo thường lệ thì cùng nhau uống rượu, không biết làm sao lại thảo luận đến chuyện Tạ Khánh và An Đạt.
Người sau khi uống rượu đầu óc đều sẽ không được sáng suốt, Vương Cẩm Trình khoác tay lên vai An Đạt, vừa cười vừa hỏi: “An Đạt, các cậu cùng một chỗ với nhau ai trên ai dưới?”
Tạ Khánh cùng An Đạt hai người đồng thời sửng sốt.
Vương Cẩm Trình cũng sửng sốt: “Các cậu không phải còn chưa có…” Hắn lại hỏi, “Hôn môi?”
Tạ Khánh một phen đẩy tay hắn đang khoác trên vai An Đạt ra, nói: “Liên quan gì đến cậu!”
Vương Cẩm Trình không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn: “Thánh nhân a thánh nhân! Để cho tớ cúi đầu!”
Từ đó về sau, Tạ Khánh luôn là lạ, có đôi khi sẽ đột nhiên cầm tay An Đạt, một lát sau lại buông. Còn có lúc, hắn sẽ lén nhìn An Đạt, sau đó nhìn nhìn bản thân mình liền ngẩn người ra.
Cứ như vậy lại tốn mất mấy ngày, có hôm vào buổi tối An Đạt đang ở nhà, đột nhiên nhận được điện thoại của Tạ Khánh.
Trong điện thoại thanh âm của hắn có chút khàn khàn, hắn nói: “An Đạt, bây giờ tới nhà anh được không?”
An Đạt hạ mắt, chỉ nói một chữ: “Được.”
Lúc đi vào nhà Tạ Khánh, Tạ Khánh mở cửa, sau đó tựa vào trên khung cửa, quần áo cũng không còn khấu trừ hảo, tóc một mảnh hỗn độn, hắn nhìn thẳng vào An Đạt, ánh mắt đen đến dọa người.
An Đạt đứng ở cửa, cảm giác một trận mùi rượu đánh tới.
An Đạt lập tức liền sáng tỏ, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, còn cảm thấy Tạ Khánh như thế này thật đáng thương.
“Anh cái đồ ngu ngốc này.”
Đồ ngốc một phen kéo lấy An Đạt, đem cậu vào trong.
An Đạt loạng choạng một cái, ngã ở trên người hắn. Sau đó liền bị hung hăng áp ở trên cửa, cằm cũng bị nắm, đầu bị bắt ngẩng lên, hơi thở cực nóng phô thiên cái địa* kéo tới.
Môi Tạ Khánh nóng đến kinh người, An Đạt có chút giật mình, môi liền bị cắn, cậu theo phản xạ hé miệng, vì thế liền bị người đỡ lấy sau gáy cướp đoạt.
Nụ hôn này thật vội vã, dường như là vì nghiệm chứng điều gì, Tạ Khánh ngậm lấy đầu lưỡi An Đạt, liên tục □ gặm cắn, An Đạt bị bức đến sắp ngạt thở, thật vất vả mới buông ra, vừa muốn lấy hơi, lại thay đổi góc độ tiếp tục.
“An Đạt…”
Đang trong tình cảm nóng bỏng, An Đạt dường như nghe thấy tiếng gọi của hắn, nhưng mà những khuấy động từ trong khoang miệng kích thích trên lưng khiến cho tê dại rất mê hoặc người, lại thêm mùi rượu trong miệng Tạ Khánh, thần trí của cậu đã muốn mê loạn, tay đặt trên lưng người kia, trừ bỏ hôn môi, thì cái gì cũng không biết.
Thật lâu, Tạ Khánh mới rời môi An Đạt ra, hắn rũ mắt, nhìn An Đạt bởi vì hôn mà môi sưng đỏ, lại cúi người xuống, hôn nhẹ lên khóe miệng của cậu, sau đó xuống phía dưới, hôn qua cằm của cậu, theo đường cong xinh đẹp, gặm cắn cổ cậu.
An Đạt ngửa đầu, dần dần tỉnh táo lại, mà Tạ Khánh đang tựa vào cần cổ cậu, ngừng lại động tác.
“An Đạt… An Đạt…”
An Đạt lúc này mới nghe ra trong giọng nói của hắn mang theo tuyệt vọng thế nào.
Hắn chỉ vào lúc nghiêm túc mới gọi cậu như vậy, khi đùa cợt dường như một tiếng “Tiểu Đạt Đạt” có thể che dấu hết thảy.
Ngay cả điểm ấy cũng giống như người kia.
An Đạt ôm lấy hắn, thật chặt.
“Em đã nói rồi, không cần miễn cưỡng bản thân mình.” An Đạt mở miệng, thanh âm khàn khàn biếng nhác, thật mê người.
Tạ Khánh không ngẩng đầu, rầu rĩ nói: “Không, hôm nay nhất định phải… Nhất định phải… Anh xin lỗi em…”
An Đạt thở dài, đỡ lấy đầu của hắn, ép hắn ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt hắn, nói: “Hôn môi cũng tốt, □ cũng tốt, cũng không phải hoàn thành nhiệm vụ. Nếu anh mang tâm tình áy náy bắt buộc chính mình cùng em phát sinh quan hệ, đây mới gọi là có lỗi với em.”
Cũng không phải bởi vì đã đáp ứng một lần rồi thì phải miễn cưỡng, An Đạt biết trong lòng Tạ Khánh nghĩ thế nào. Hắn chẳng qua là muốn làm một người yêu đúng nghĩa mà thôi.
Nhưng mà hôn môi hoặc ôm** nhau trái với lòng, cũng không phải là điều An Đạt muốn.
Hôn môi hay là muốn kìm lòng không đậu thật là tốt, tỷ như giống hắn như vậy.
An Đạt đem môi của mình dán lên hai má Tạ Khánh, chậm rãi hôn đến trên môi. Tạ Khánh ngây dại, cả người cứng còng.
Vừa rồi người thành thạo nhiệt tình như vậy, bởi vì An Đạt chủ động liền biến thành tảng đá.
An Đạt hôn thật dịu dàng, giống như con người của cậu vậy.
Tạ Khánh nhắm mắt lại, trong lòng nổi lên cảm giác chua xót.
Thật dịu dàng, càng đối tốt với hắn, hắn lại càng cảm thấy không có cách nào hồi báo.
Tạ Khánh uống rượu, cuối cùng lăn ra ngủ, An Đạt ngồi ở đầu giường, vén lên tóc trên trán hắn.
Đây là lần đầu tiên An Đạt đi vào phòng ngủ của Tạ Khánh, cậu nhìn quanh một vòng, phát hiện quả nhiên kỳ dị như trong tưởng tượng.
Trong phòng bày rất nhiều đồ vật hình thù kỳ quái, một chiếc đĩa vẽ màu này, vải trang trí này, còn có một vật hình tròn giống như cỏ dại, thoạt nhìn tựa hồ cũng là mỗ đồ lưu niệm nào đó. Thế nhưng phong cách thật sự quái gở, sau khi An Đạt thấy một vật biểu tượng nam tính lõa lồ bằng gỗ liền hoàn toàn hắc tuyến.***
Cái đó cũng có thể không phải □, mà là một bức tượng đại pháo.
An Đạt thấy Tạ Khánh ngủ rất sâu, đứng dậy đi đến phòng khách, nghĩ rồi, đi vào trong phòng làm việc.
Trong phòng làm việc có rất nhiều sách, dường như là sách nhảm, mà phần nhiều là album ảnh. An Đạt ánh mắt đảo qua giá sách, đột nhiên ngừng lại, cậu từ trên giá sách rút ra một quyển sách.
Là tuyển tập chuyện cười, nhìn ra được là đã bị lật xem qua rất nhiều lần, phần quy định được giữ gìn rất tốt. Cậu mở sách ra, thấy phía dưới trang tiêu đề sách viết mấy chữ rồng bay phượng múa.
“Tặng Nhất Miên, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, ngoài ra : cậu nên bồi dưỡng thêm một chút tế bào hài hước đi.”
Phần đề tặng viết là “Cảnh Ngôn” .
Cho dù là An Đạt cũng cảm thấy có chút nan kham, vội vàng tạm biệt.
Tạ Khánh nhìn bóng lưng An Đạt, cúi đầu, siết chặt nắm tay.
——————
Thật ra, đối với An Đạt mà nói, yêu đương cũng không phải việc sở trường của cậu. Nhưng cho dù cậu không am hiểu, cũng có thể thấy được Tạ Khánh rất am hiểu.
Bất luận là món quà nhỏ ngẫu nhiên, hay là lúc bình thường nhàn rỗi dẫn cậu ra ngoài chơi, Tạ Khánh cũng thể hiện một loại quan tâm nhiệt tình. Cùng hắn đi ra ngoài, trừ bỏ chuyện cười thật sự có phần nhàm chán, những cái khác đều thực ý vị.
Nhưng mà, An Đạt nhìn ra được, Tạ Khánh đang tuân theo một khuôn mẫu nào đó, công thức hoá đồng thời cảm giác thiếu đi cái gì đó.
Ngoài hẹn hò, cũng chỉ có hẹn hò.
Không có ôm, không có hôn môi, ngay cả đến nhà hắn cũng chỉ ở trong phòng khách.
An Đạt không phải loại người sẽ thúc giục gì đó, cho dù quan hệ của bọn họ cứ vẫn như vậy.
Thế nhưng không thể luôn luôn như vậy, sự tình bắt nguồn từ một ngày thứ năm nào đó.
Theo thường lệ thì cùng nhau uống rượu, không biết làm sao lại thảo luận đến chuyện Tạ Khánh và An Đạt.
Người sau khi uống rượu đầu óc đều sẽ không được sáng suốt, Vương Cẩm Trình khoác tay lên vai An Đạt, vừa cười vừa hỏi: “An Đạt, các cậu cùng một chỗ với nhau ai trên ai dưới?”
Tạ Khánh cùng An Đạt hai người đồng thời sửng sốt.
Vương Cẩm Trình cũng sửng sốt: “Các cậu không phải còn chưa có…” Hắn lại hỏi, “Hôn môi?”
Tạ Khánh một phen đẩy tay hắn đang khoác trên vai An Đạt ra, nói: “Liên quan gì đến cậu!”
Vương Cẩm Trình không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn: “Thánh nhân a thánh nhân! Để cho tớ cúi đầu!”
Từ đó về sau, Tạ Khánh luôn là lạ, có đôi khi sẽ đột nhiên cầm tay An Đạt, một lát sau lại buông. Còn có lúc, hắn sẽ lén nhìn An Đạt, sau đó nhìn nhìn bản thân mình liền ngẩn người ra.
Cứ như vậy lại tốn mất mấy ngày, có hôm vào buổi tối An Đạt đang ở nhà, đột nhiên nhận được điện thoại của Tạ Khánh.
Trong điện thoại thanh âm của hắn có chút khàn khàn, hắn nói: “An Đạt, bây giờ tới nhà anh được không?”
An Đạt hạ mắt, chỉ nói một chữ: “Được.”
Lúc đi vào nhà Tạ Khánh, Tạ Khánh mở cửa, sau đó tựa vào trên khung cửa, quần áo cũng không còn khấu trừ hảo, tóc một mảnh hỗn độn, hắn nhìn thẳng vào An Đạt, ánh mắt đen đến dọa người.
An Đạt đứng ở cửa, cảm giác một trận mùi rượu đánh tới.
An Đạt lập tức liền sáng tỏ, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, còn cảm thấy Tạ Khánh như thế này thật đáng thương.
“Anh cái đồ ngu ngốc này.”
Đồ ngốc một phen kéo lấy An Đạt, đem cậu vào trong.
An Đạt loạng choạng một cái, ngã ở trên người hắn. Sau đó liền bị hung hăng áp ở trên cửa, cằm cũng bị nắm, đầu bị bắt ngẩng lên, hơi thở cực nóng phô thiên cái địa* kéo tới.
Môi Tạ Khánh nóng đến kinh người, An Đạt có chút giật mình, môi liền bị cắn, cậu theo phản xạ hé miệng, vì thế liền bị người đỡ lấy sau gáy cướp đoạt.
Nụ hôn này thật vội vã, dường như là vì nghiệm chứng điều gì, Tạ Khánh ngậm lấy đầu lưỡi An Đạt, liên tục □ gặm cắn, An Đạt bị bức đến sắp ngạt thở, thật vất vả mới buông ra, vừa muốn lấy hơi, lại thay đổi góc độ tiếp tục.
“An Đạt…”
Đang trong tình cảm nóng bỏng, An Đạt dường như nghe thấy tiếng gọi của hắn, nhưng mà những khuấy động từ trong khoang miệng kích thích trên lưng khiến cho tê dại rất mê hoặc người, lại thêm mùi rượu trong miệng Tạ Khánh, thần trí của cậu đã muốn mê loạn, tay đặt trên lưng người kia, trừ bỏ hôn môi, thì cái gì cũng không biết.
Thật lâu, Tạ Khánh mới rời môi An Đạt ra, hắn rũ mắt, nhìn An Đạt bởi vì hôn mà môi sưng đỏ, lại cúi người xuống, hôn nhẹ lên khóe miệng của cậu, sau đó xuống phía dưới, hôn qua cằm của cậu, theo đường cong xinh đẹp, gặm cắn cổ cậu.
An Đạt ngửa đầu, dần dần tỉnh táo lại, mà Tạ Khánh đang tựa vào cần cổ cậu, ngừng lại động tác.
“An Đạt… An Đạt…”
An Đạt lúc này mới nghe ra trong giọng nói của hắn mang theo tuyệt vọng thế nào.
Hắn chỉ vào lúc nghiêm túc mới gọi cậu như vậy, khi đùa cợt dường như một tiếng “Tiểu Đạt Đạt” có thể che dấu hết thảy.
Ngay cả điểm ấy cũng giống như người kia.
An Đạt ôm lấy hắn, thật chặt.
“Em đã nói rồi, không cần miễn cưỡng bản thân mình.” An Đạt mở miệng, thanh âm khàn khàn biếng nhác, thật mê người.
Tạ Khánh không ngẩng đầu, rầu rĩ nói: “Không, hôm nay nhất định phải… Nhất định phải… Anh xin lỗi em…”
An Đạt thở dài, đỡ lấy đầu của hắn, ép hắn ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt hắn, nói: “Hôn môi cũng tốt, □ cũng tốt, cũng không phải hoàn thành nhiệm vụ. Nếu anh mang tâm tình áy náy bắt buộc chính mình cùng em phát sinh quan hệ, đây mới gọi là có lỗi với em.”
Cũng không phải bởi vì đã đáp ứng một lần rồi thì phải miễn cưỡng, An Đạt biết trong lòng Tạ Khánh nghĩ thế nào. Hắn chẳng qua là muốn làm một người yêu đúng nghĩa mà thôi.
Nhưng mà hôn môi hoặc ôm** nhau trái với lòng, cũng không phải là điều An Đạt muốn.
Hôn môi hay là muốn kìm lòng không đậu thật là tốt, tỷ như giống hắn như vậy.
An Đạt đem môi của mình dán lên hai má Tạ Khánh, chậm rãi hôn đến trên môi. Tạ Khánh ngây dại, cả người cứng còng.
Vừa rồi người thành thạo nhiệt tình như vậy, bởi vì An Đạt chủ động liền biến thành tảng đá.
An Đạt hôn thật dịu dàng, giống như con người của cậu vậy.
Tạ Khánh nhắm mắt lại, trong lòng nổi lên cảm giác chua xót.
Thật dịu dàng, càng đối tốt với hắn, hắn lại càng cảm thấy không có cách nào hồi báo.
Tạ Khánh uống rượu, cuối cùng lăn ra ngủ, An Đạt ngồi ở đầu giường, vén lên tóc trên trán hắn.
Đây là lần đầu tiên An Đạt đi vào phòng ngủ của Tạ Khánh, cậu nhìn quanh một vòng, phát hiện quả nhiên kỳ dị như trong tưởng tượng.
Trong phòng bày rất nhiều đồ vật hình thù kỳ quái, một chiếc đĩa vẽ màu này, vải trang trí này, còn có một vật hình tròn giống như cỏ dại, thoạt nhìn tựa hồ cũng là mỗ đồ lưu niệm nào đó. Thế nhưng phong cách thật sự quái gở, sau khi An Đạt thấy một vật biểu tượng nam tính lõa lồ bằng gỗ liền hoàn toàn hắc tuyến.***
Cái đó cũng có thể không phải □, mà là một bức tượng đại pháo.
An Đạt thấy Tạ Khánh ngủ rất sâu, đứng dậy đi đến phòng khách, nghĩ rồi, đi vào trong phòng làm việc.
Trong phòng làm việc có rất nhiều sách, dường như là sách nhảm, mà phần nhiều là album ảnh. An Đạt ánh mắt đảo qua giá sách, đột nhiên ngừng lại, cậu từ trên giá sách rút ra một quyển sách.
Là tuyển tập chuyện cười, nhìn ra được là đã bị lật xem qua rất nhiều lần, phần quy định được giữ gìn rất tốt. Cậu mở sách ra, thấy phía dưới trang tiêu đề sách viết mấy chữ rồng bay phượng múa.
“Tặng Nhất Miên, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, ngoài ra : cậu nên bồi dưỡng thêm một chút tế bào hài hước đi.”
Phần đề tặng viết là “Cảnh Ngôn” .
Tác giả :
Mạc Tâm Thương