Thế Gia
Quyển 1 - Chương 52: Quá mất thể diện*
Ngày thứ hai, Xảo Lan tết cho Nguyệt Dao một búi tóc đơn giản. Nguyệt Dao chọn lấy một cây trâm trân châu trong hộp trang sức cài lên trên búi tóc.
Vì muốn phối hợp với cây trâm trân châu này, Xảo Lan lấy thêm một đôi khuyên tai trân châu khác, còn muốn đeo thêm vòng tay bạch ngọc cho Nguyệt Dao, Nguyệt Dao lại lắc đầu: "Tốt rồi."
Hoa Lôi mang tới một bộ quần áo màu lam nhạt. Nguyệt Dao tiếp tục lắc, tự mình chọn lựa một bộ quần áo trắng ngà, bên ngoài còn mặc thêm chếc áo lụa mỏng.
Hoa Lôi và Xảo Lan liếc mắt nhìn nhau, Hoa Lôi nhịn không được nói: "Cô nương, có phải quá mộc mạc rồi không." Cứ thế này mà đi ra ngoài liệu có thể gây ra ngôn luận gì không tốt không."
Nguyệt Dao khẽ cười nói: "Người trong phủ đều biết ta đang giữ hiếu, ta tin tưởng ma ma và tiên sinh đều biết rõ." Đi đến thượng phòng, tuy rằng Nguyệt Dao tuy rằng đơn giản, nhưng sẽ không mặc toàn thân thuần trắng. Chính là vì sợ làm cho tổ mẫu sinh buồn mà suy nghĩ. Nhưng hôm nay Nguyệt Dao không cần tới thượng phòng thình an lão phu nhân, nàng chỉ cần đi thẳng tới Tĩnh Tư Viên, không cần lo lắn tới chuyện này.
Nguyệt Dao dùng bữa sáng xong thì ra cửa, lúc đi ra còn nghe được tiếng đọc sách lang lảnh của Chính ca nhi, mỗi lần nghe được giọng nói êm tai của Chính ca nhi, Nguyệt Dao đều sẽ thoải mái cười. Này đã thành phong cảnh xinh đẹp trong Lan Khê Viên rồi.
Nguyệt Dao ở cách xa nhất, đến Tĩnh Tư Viên xấp xỉ ba khắc đồng hồ. Khi Nguyệt Dao đến, mấy người Nguyệt Doanh đã đến từ sớm rồi.
Hôm nay Nguyệt Doanh mặc một bộ quần dài xanh biếc, da Nguyệt Doanh vốn đã trắng nõn, lại biết cách phối trang phục lại càng mỹ lệ động lòng người hơn, cô nương mười hai tuổi đã lộ phương hoa.
Cả người Nguyệt Băng mặc tiểu sam tay lỡ, cân vạt trung y màu xanh nhạt, bên dưới là chiếc váy dài xanh lam, màu sắc cực kỳ tươi đẹp. Lại chải một búi tóc tương đối phiền phức, xuyên một bộ diêu Lâm Lang Mai Hoa, lại cài thêm một chuỗi châu hoa ngọc trai. Vóc người mảnh mai nhưng đầy đặn, tóc xanh vừa đen vừa mượt, khuôn mặt tuyết trắng, nếu bỏ qua vẻ không kiên nhẫn cùng phiền chán trong đáy mắt, càng khiến người ta vui tai vui mắt.
Nguyệt Hoàn mặc quần hoa y thêu cành hoa tường vi màu lục nhạt quấn quanh người, chải kiểu tóc không khác búi tóc của Nguyệt Dao cho lắm, trang phục như vậy đúng quy đúng củ, không đặc biệt xuất sắc.
Lúc đầu Nguyệt Hoàn đến vừa nhìn thấy Nguyệt Doanh cùng Nguyệt Băng cũng đã thầm than. Cô nương mười hai tuổi và chín tuổi. mà đã có thể thấy được phong độ tư thái bề ngoài, ở hiện đại cỡ tuổi này cũng chỉ là học sinh tiểu học. Cổ đại quả thật đặc biệt.
Thế nhưng chờ khi Nguyệt Hoàn nhìn thấy dáng vẻ thanh nhã thoát tục của Nguyệt Dao, không thể không cảm thán xã hội này thật biến thái. Tám tuổi ở hiện đại chỉ là đứa bé mới lên tiểu học năm nhất, ở đây đã bắt đầu nghiên cứu cách mặc y phục trang điểm, đã học tập phối hợp quần áo ra sao, tăng giá trị của mình thế nào.
Uông ma ma đi ra thấy cách các cô nương mặc y phục trang điểm, đối với người đã luyện thành hoả nhãn kim tinh như nàng mà nói, chỉ riêng từ quần áo cũng có thể thấy được rất nhiều thứ.
Uông ma ma dừng lại trên người của Nguyệt Dao ba giây đồng hồ trầm ngâm sau đó nói: "Trước đây Tam cô nương đã học qua lễ nghi quy củ?" Nhìn tư thế bước đi cùng với động tác, nhất định là học qua rồi.
Nguyệt Dao gật đầu, đây cũng không phải chuyện không thể nói: "Khi còn ở Giang Nam nương ta đã từng chỉ bảo ta." Tuy chỉ nói qua không đòi hỏi tận dụng vào trong thực tế, chỉ là Nhị phu nhân không biết trong vô thức đã thay đổi nữ nhi nhà mình.
Trước khi tới, không chỉ ma ma, mà mấy tiên sinh cũng đều tìm hiểu rõ ràng tình huống của gia chủ, bởi vậy Uông ma ma biết Liên gia Nhị phu nhân chính là trưởng nữ trong Hầu phủ trước kia. Tiểu thư từ Hầu phủ đi ra quy củ chắc chắn là nhất đẳng, không cần dồn hết tâm trí dạy dỗ, ánh sáng bên người cũng có thể bị hun đúc từ sớm.
Trước khi giảng dạy quy củ ma ma nói với bốn cô nương: "Ta sẽ tận tâm dạy dỗ các vị, có thể học được bao nhiêu, học được thế nào, thì phải xem ngộ tính của các vị rồi. Còn trong quá trình dạy dỗ, nên làm thế nào thì làm thế ấy, ma ma chắc chắn sẽ không vì tình riêng mà làm việc không phù hợp."
Hiện tại Nguyệt Dao học tập quy củ là dùng cả trái tim. Uông ma ma nhìn thấy thái độ của Nguyệt Dao rất hài lòng. Vừa mới bắt đầu nàng còn cho rằng Nguyệt Dao ỷ vào việc mình đã học qua quy củ sẽ kiêu ngạo, không nghĩ tới lại hiếu học cố gắng nhiều như vậy. Nghe nói Tam cô nương ỷ mình một thân tài hoa nên thanh cao tự ngạo không coi ai ra gì, bây giờ nhìn tới cũng không phải như thế.
Tiểu thư khuê các khi bước đi không thể tạo ra gió, không thể phát ra chút tiếng động nào. Không những như vậy, tư thế ngồi, dáng đứng, điệu bộ khi ăn cơm, khấu đầu lạy tạ, bưng trà; tinh tế đến nỗi ngay cả tư thế cầm bút cũng phải vô cùng chú ý.
Nguyệt Dao và Nguyệt Doanh lắng nghe rất nghiêm túc, Nguyệt Băng cũng nỗ lực tập trung tinh thần vào đó. Nhưng chỉ mỗi Nguyệt Hoàn nghe được những điều này liền nghẹn họng nhìn trân trối, nếu hằng ngày đều phải chú ý đến từng hành vi như vậy, cuộc sống còn gì là thú vị.
Giảng giải xong hết, đương nhiên phải bắt đầu luyện tập. Tư thái luyện tập trước hết dĩ nhiên là bước đi. Luyện tập bước chân có ích, liền luyện cả một buổi sáng. Nguyệt Doanh học theo rất nghiêm túc, Nguyệt Băng mặc dù có chút bực bội, thế nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng không ngừng bắn phá của Uông ma ma cùng với trách phạt không ngừng cũng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Trong bốn người thống khổ nhất chính là Nguyệt Hoàn. Bước đi không được mở rộng quá cũng không được xiêu vẹo, nhất định phải đoan đoan chính chính. Sai rồi cũng không trách phạt, chỉ để cho nàng làm lại, làm lại, lại làm lại.
Trong bốn người , Nguyệt Hoàn có sai lầm nhiều nhất. Này làm cho Nguyệt Dao thật bất ngờ, vốn nên là Nguyệt Băng phậm lỗi nhiều nhất mới phải? Tại sao lại là Nguyệt Hoàn.
Nguyệt Dao nhìn dáng vẻ của Nguyệt Hoàn hình như nàng ấy chưa từng tiếp xúc qua những thứ này, với chuyện lần này Nguyệt Dao vô cùng nghi ngờ. Trước kia nàng nghe mấy người Hoa Lôi nói Nguyệt Hoàn học gì cũng nhanh, nàng cho rằng Nguyệt Hoàn cũng được sinh ra trong đại hộ nhân gia. Nguyệt Dao cho rằng việc xem qua là nhớ đó là nhờ trời cao chiếu cố, người bình thường là không thể nào có, cho nên nàng cho rằng Nguyệt Hoàn ngẫu nhiên có lối suy nghĩ của người trưởng thành, hơn nữa đã từng học mấy thứ này, nói cách khác chắc hẳn Nguyệt Hoàn cũng do người trong đại hộ nhân gia sinh ra. Thế nhưng Nguyệt Dao thấy nàng không hiểu chút gì về những quy củ này, nhìn lại lại giống nùười trong tiểu hộ. Hành vi của Nguyệt Hoàn trước sau khác biệt cực kỳ rõ rệt, lần đầu tiên Nguyệt Dao nổi lòng nghi ngờ về Nguyệt Hoàn, rốt cuộc là kiểu người nào, sinh ra trong gia đình ra sao.
Chẳng qua ánh mắt Uông ma ma nhìn Nguyệt Hoàn lại sáng tỏ, trẻ con không thể dạy. Nàng nói tất cả đã hơn mười lần rồi vẫn không làm ra được, tư chất của Nguyệt Hoàn, so với người nàng được gia chủ nhắc nhở là phải cẩn thận dạy dỗ cho thật tốt như Nguyệt Băng còn thuận mắt hơn nhiều.
Nguyệt Doanh và Nguyệt Dao còn có thể thu liễm lại chỉ cười khẽ, thế nhưng Nguyệt Băng rõ ràng không làm được, khi Nguyệt Hoàn lại một lần nữa bị trách phạt bắt làm lại rốt cuộc không nhịn được mà bật cười.
Sắc mặt Nguyệt Hoàn lập tức đỏ lên, bị một tiểu cô nương chín tuổi xem thường cười nhạo, loại cảm giác này rất tồi tệ à! Haiz, chưa từng khó chịu như bây giờ.
Uông ma ma thấy Nguyệt Băng cười, lập tức ngay cả Nguyệt Băng cũng bị phạt chung. Lý do phạt rất đơn giản: "Các ngươi là tỷ muội, là người một nhà tương lai vinh nhục cùng hưởng. Ngươi cười nhạo nàng, thật ra bản thân người cũng bị dính dáng bị cười chê, cho nên cần phải phạt chung với nhau." Những điều mà ma ma giáo dưỡng phải dạy bảo không chỉ riêng lễ nghi quy củ, mà còn có rất nhiều đạo lý đối nhân xử thế.
Uông ma ma thấy Nguyệt Băng cười, lập tức ngay cả Nguyệt Băng cũng bị phạt chung. Lý do phạt rất đơn giản: "Các ngươi là tỷ muội, là người một nhà tương lai vinh nhục cùng hưởng. Ngươi cười nhạo nàng, thật ra bản thân người cũng bị dính dáng bị cười chê, cho nên cần phải phạt chung với nhau." Những điều mà ma ma giáo dưỡng phải dạy bảo không chỉ riêng lễ nghi quy củ, mà còn có rất nhiều đạo lý đối nhân xử thế.
Nguyệt Dao nghe xong hơi chấn động một chút, chẳng qua nàng rất nhanh chóng ý thức đến sự khác thường của mình, lập tức cúi đầu, thế nhưng tất cả những thứ này, đều không mảy may thoát khỏi tầm mắt của Uông ma ma.
Đối với Nguyệt Dao, Uông ma ma luôn cảm thấy nhìn không thấu. Đứa bé chỉ mới tám tuổi, tâm tư đã quá sâu sắc như vậy, không thể không khiến người khác kinh ngạc.
Uông ma ma nhìn sắc trời, rốt cuộc nói tan lớp. Trước khi bốn cô nương ra khỏi cửa còn nói thêm: "Các vị phải nhớ kỹ, một tiểu thư khuê các chân chính thì bước đi không thể phát ra tiếng động dù chỉ tí chút, mà những thứ này đều phải bất tri bất giác khắc vào trong xương cốt từng giọt từng giọt mỗi một ngày, bằng không vẽ hổ không thành ngược lại còn ra chó." Tiểu thư khuê các, không phải nói vài câu là có.
Ý tứ của Uông ma ma cực kỳ rõ ràng, chẳng có thứ gì bỗng dưng rơi xuống. Muốn đạt tới mức độ kia nhất định phải khắc khổ học tập, phải dung nhập những quy củ này vào tận xương tủy, giơ tay nhấc chân mới có thể hiển lộ ra giáo dưỡng tốt đẹp của mình.
Sắc mặt Nguyệt Dao vô cùng cung kính: "Ma ma dạy dỗ phải, ta sẽ chú ý." Nếu không muốn bị người ta nói không vượt qua được bài kiểm tra quy củ, nàng cần dốc sức nhiều hơn.
Lời của Nguyệt Dao làm cho Uông ma ma nhịn không được mà nhíu mi tâm lại, Nguyệt Dao nói là chứ không phải chúng ta. Nếu đều là cô nương của Liên gia thì nên đoàn kết nhất trí.
Uông ma ma lắc đầu, tính tình Tam cô nương như vậy đúng là không tốt. Xem ra phải nói chuyện này cho lão phu nhân nghe.
Luyện tập bước chân đi đứng cả một buổi sáng, mỏi eo đau lưng đùi rút gân, những thứ này Nguyệt Dao đều chịu đựng không nói nửa lời. Sau khi dùng ngọ thiện, Nguyệt Dao nằm xuống để Xảo Lan xoa bóp cho nàng.
Đặng ma ma nhỏ giọng nói: "Cô nương, nếu không buổi trưa người ở trong Tĩnh Tư Viên hoặc sang viện khác gần đó nghỉ chân một chút, không cần đi tới đi lui. Qua qua lại lại như vậy rất vất vả." Vừa đi vừa về đã mất hơn nửa canh giờ, lại dùng cơm trưa, thời gian nghỉ ngơi cũng chẳng còn bao nhiêu.
Nguyệt Dao nhìn tình cảnh quen thuộc, lắc đầu nói: "Ta không sao, có thể chịu đựng được." Nàng nhất định không tới viện khác sống. Ở quen rồi, đến lúc đó Mạc thị còn không kiếm cớ để cho nàng chuyển ra ngoài sao. Lúc trước bà ta ôm mục đích xấu xa mờ ám bảo nàng chuyển tới Lan Khê viện sống, bây giờ kế hoạch này bị ngâm nước nóng, chắc chắn sẽ nghĩ cách cho nàng dọn ra ngoài. Có điều đời này, trừ phi rời khỏi Liên phủ, bằng không nàng chắc chắn sẽ không dọn ra khỏi Lan Khê viện.
Nguyệt Dao híp nhỏ ánh mắt lại, lại đi Tĩnh Tư Viên. Bất kể là học quy củ hay học tập thư pháp, đều học ở Tĩnh Tư Viên.
Khóa đầu của buổi chiều là lớp học thư pháp do Vân tiên sinh dạy. Nếu là trước kia, Nguyệt Dao sẽ cho rằng việc này hoàn toàn lãng phí thời gian. Nhưng bây giờ, Nguyệt Dao xếp đặt tâm tư xem việc này là cách tôi luyện tâm tính.
Trước tiên Vân tiên sinh hỏi trình độ học tập của mọi người.
Nguyệt Doanh nói mình biết được hơn một ngàn chữ; Nguyệt Băng không hề khiêm tốn bày tỏ bản thân đã học xong Tứ thư Ngũ kinh; Nguyệt Dao lại rất khiêm tốn ngỏ lời ý bảo mình học được không nhiều lắm. Nếu không phải thái độ Nguyệt Dao cực kỳ chân thành, e rằng Vân tiên sinh đã cho rằng nàng đang trêu chọc mình, trong kinh thành có ai không biết Tam cô nương Liên gia là nùười có danh tiếng tiểu tài nữa, tài nữ mà lại không học được nhiều, còn không phải là chuyện cười sao.
Vân tiên sinh sâu sắc liếc mắt nhìn Nguyệt Dao, thấy Nguyệt Dao không chút ngượng ngùng, tự nhiên trang nhã mặc cho nàng quan sát, Vân tiên sinh âm thầm suy xét đây là Tam cô nương mà nàng nghe được sao? Hoàn toàn không giống.
Nguyệt Hoàn còn chưa mở miệng, Nguyệt Băng cười giúp nàng nói trước: "Tiên sinh, Tứ muội muội của ta vừa sinh bệnh cách đây vài ngày, nên đã quên hết những gì đã học qua. Hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu."
Đối với lý giải này Vân tiên sinh không có chút ngoài ý muốn nào: "Như vậy, các ngươi viết vài chữ cho ta xem." Chỉ bảo thư pháp, cũng phải tùy theo tài năng tới đâu mà dạy.
Bốn người theo lời viết chữ.
Vân tiên sinh nhìn vào Nguyệt Hoàn trước hết, phải Vân tiên sinh đặc biệt chú ý Nguyệt Hoàn, mà là tư thế cầm bút của Nguyệt Hoàn không đúng. Vân tiên sinh uốn nắn tư thế của Nguyệt Hoàn.
Vân tiên sinh nhìn chữ viết ra của Nguyệt Hoàn, mỗi một chữ đều xiêu xiêu vẹo vẹo, to nhỏ không đều, mực nước cũng không đều đặn, chẳng khác gì chó cào.
Vân tiên sinh ngạc nhiên nhìn Nguyệt Hoàn. Mặc dù nói mất trí nhớ sẽ khiến người ta quên đi rất nhiều thứ, thế nhưng viết chữ sớm đã thành một loại bản năng. Bây giờ chữ viết ra dường như là chữ của người chưa được khai bút viết thành. Vân tiên sinh không nhịn được hỏi: "Trước đây Tứ cô nương chưa từng viết chữ sao?"
Nguyệt Hoàn nghe xong những lời này, khuôn mặt xoát cái đỏ bừng. Nhìn lại nét chữ của ba cô nương bên cạnh, lúc này Nguyệt Hoàn hận không thể đào ra một cái hồ rồi chui xuống. Ai nói người hiện đại xuyên qua đến cổ đại chính là người gặp người thích hoa gặp hoa nở, chỉ cần mở miệng sẽ thành đại tài nữ, toàn bộ những điều đó đều là gạt người, bẫy người, bẫy chết nàng! Cũng không suy nghĩ một chút trên thực tế người hiện đại có mấy người viết chữ bằng bút lông mà đẹp mà tốt. Không, không nói tới việc viếc bút lông, chính là bút máy cũng không có mấy ai viết chữ đẹp. Thế nhưng ở người cổ đại nhân gia mặc kệ nam nữ ai ai ba tuổi đều phải vỡ lòng, mỗi ngày viết lách không ngừng. Giống như đệ đệ Đình Luân của nàng mỗi sáng tối đều phải luyện viết chữ lớn.
Haiz, Nguyệt Hoàn thở dài một lần nữa, sớm biết vậy nàng nên cùng đệ đệ luyện chữ rồi. Nếu thế thì từ sáng tới giờ sẽ không bị chơi đùa chê cười. Được rồi,mặt mũi đã vứt xuống từ mấy trăm năm trước rồi. Bây giờ điều có thể làm chính là nỗ lực học tập, tranh thủ kiếm về chút thể diện.
Nguyệt Băng sợ lại bị trách phạt liều mạng nín cười, đến mức mặt đỏ rần. Thua thiệt nương vẫn luôn nói nàng không tốt không được thế nào, bây giờ không nói tới Tứ muội muội, ngay cả người có tài danh như Tam muội muội viết chữ cũng không tốt bằng nàng.
Vân tiên sinh không phê bình chữ của Nguyệt Hoàn, bởi vì không biết phải phê bình như thé nào: "Tứ cô nương phải gắng sức luyện chữ rồi."
Nguyệt Hoàn vội vàng gật đầu, nàng có cắn nát răng cũng phải học giỏi chữ.
Vân tiên sinh phê bình đánh giá cho Nguyệt Doanh và Nguyệt Băng xong, sau cùng đánh giá chữ của Nguyệt Dao. Vân tiên sinh vừa nhìn nét chữ của Nguyệt Dao hơi kinh ngạc: "Ngươi đây là tập. . ?" Một người hai tuổi liền vỡ lòng ba tuổi tập vẽ, lại có tài danh chữ viết không nên kém như vậy à!
Nguyệt Dao cười giải thích: "Ta viết phỏng theo 《Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp》." Nguyệt Dao không muốn viết thể chữ Liễu ở trước mặt mọi người, đây là tính toán của nàng. Nguyệt Dao lại không muốn để lộ bản dập của thể chữ Mai Hoa ra. Không phải Nguyệt Dao keo kiệt, mà thật sự là không dám lấy ra, có câu nói thất phu vô tội hoài bích có tội. Nếu bị Nguyệt Băng nhìn thấy chắc chắn sẽ suy nghĩ biện pháp muốn mưu đoạt đi. Nguyệt Dao ngược lại cũng không sợ bị mưu đoạt, chỉ là không muốn trêu chọc vào chuyện phiền toái này, nghĩ tới nghĩ lui Nguyệt Dao dứt khoát cầm 《Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp》mua ở Thanh Phong thư cục đến miễn cưỡng lấy thêm cho đủ.
Khóe miệng Vân tiên sinh co rút: "Tam cô nương, luyện chữ không phải một sớm một chiều, phải kiên trì bền bỉ mới có thể luyện chữ tốt. Ta nghe nói thể chữ Liễu của người viết rất tốt, ngươi không nên bỏ dở nửa chừng, cần phải kiên trì mới được."
Nguyệt Dao lắc đầu: "Không cần, ta viết phỏng theo bảng chữ mẫu này là được rồi." Nguyên nhân thì không cần giải thích, bởi vì không cần thiết.
Nguyệt Dao lắc đầu: "Không cần, ta viết phỏng theo bảng chữ mẫu này là được rồi." Nguyên nhân thì không cần giải thích, bởi vì không cần thiết.
Vân tiên sinh hơi thở dài, Tam cô nương quá tự đại. Đây là tai hại của những người chỉ ở trong khuê phòng, chưa nhìn rõ thế giới bên ngoài tầm mắt còn không cao, lại được khen ngợi nhiều thì lập tức cho mình là thiên tài là thần đồng, nhưng không biết nếu cứ đông một búa tây một cuốc như vậy, đến cùng cái gì cũng không giỏi. Vân tiên sinh vốn còn muốn nói thêm đôi lời, nhưng nhìn vẻ mặt Nguyệt Dao nhàn nhạt; lời đến khóe miệng cuối cùng nuốt trở về. Nàng quen biết bao người, biết người như Tam cô nương một khi đã nhận định chuyện gì thì sẽ một đường đi tới đến khi không thể nữa, rất khó nói thông. Lập tức không khuyên nữa, mà hỏi: "Tam cô nương, ngươi viết phỏng theo 《 Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp 》 đã bao lâu."
Nguyệt Dao nhìn chữ viết ra: ""Mới vừa bắt đầu học." Ngày thường nàng nào có thời gian luyện thể chữ này. Nguyệt Dao cũng định sau này khi đi học thì viết phỏng theo. Đương nhiên nếu tiên sinh bố trí việc học, cũng phải hoàn thành.
Vân tiên sinh kinh ngạc, chẳng qua rất mau nói:"Bảng chữ mẫu 《Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp》 lấy viên bút tàng phong làm chủ, đặt bút cùng thu bút, nét móc hớt sóng đều không lộ mũi nhọn, kết cấu đều đặn ngay ngắn vững chắc, hiển hiện khí định thần nhàn, không nhanh không chậm." Vân tiên sinh nói tất cả nhũng điểm đặc biệt của bảng chữ mẫu này cho Nguyệt Dao, chứng tỏ luyện tập bảng chữ mẫu sẽ không tốt. Chí ít Vân tiên sinh cho rằng Nguyệt Dao không thích hợp luyện tập bảng chữ mẫu này, bởi vì không đạt tới cảnh giới đó.
Nguyệt Dao cười nhạt: "Ta biết. Tuy 《Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp》 chỉ có hơn hai mươi chữ ngắn ngủi, nhưng tư thái thư pháp khéo léo hình thể chặt chẽ, ý sơ tự hoãn, thích hợp dùng mực trong hòa đậm nhạt; dùng bút pháp chu toàn xóa đi vẻ cứng cáp, chỗ ngắt và chuyển tiếp tiết tấu lên xuống cùng cảm xúc thay đổi tương đối ôn hòa; cấu tạo nét vẽ lấy hình vuông là chính, vững vàng đầy đặn, khi thu khi phóng, có thể nén có thể mở, gửi gắm vẻ xinh đẹp vào trong mạnh mẽ, gửi gắm tình cảm suy nghĩ ở trong bút pháp. Hơn nữa hai mươi chữ này còn lộ vẻ hài hòa kì diệu hợp lại tạo ra ý cảnh, trong hành thư có chứa bút ý Khải thư. Mặc dù không thể hiện tài năng và sức sống bên trong ra ngoài, giấu trong bút lực mạnh mẽ, bình thản giản đơn lại yên tĩnh, thong dong nửa đường đánh bại thư phong. Có lời bình luận là "Tinh thần tao nhã toàn vẹn, tâm nguyện nhàn nhã dư dật, ý vị sâu không lường được." như vậy."
Nguyệt Dao nói xong, Nguyệt Doanh và Nguyệt Băng nhìn Nguyệt Dao.
Nguyệt Hoàn sợ ngây người, bởi vì Nguyệt Hoàn căn bản không biết Nguyệt Dao đang nói gì. Đối với Nguyệt Hoàn mà nói Nguyệt Dao chẳng khác gì thiên thư. Nguyệt Hoàn thẳng thắn nhìn Nguyệt Dao, trước đây nghe nói Tam cô nương là tài nữ, nàng không nhìn ra tài học Tam cô nương ở chỗ nào. Ai có thể nghĩ tới trong lúc vô tình lại hiển lộ một góc nhỏ, làm nàng tự thấy xấu hổ.
Vân tiên sinh cũng ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới Nguyệt Dao lại có thể nhận biết toàn diện về Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp như vậy. Cái này cũng có nghĩa là không phải Tam cô nương tâm huyết dâng trào, mà là chuẩn bị tốt để chăm chú học tập. Thế nhưng nếu đã chuẩn bị kỹ càng rồi thì nên sớm học đi, sao còn chờ tới hôm nay.
Thoáng chốc Vân tiên sinh bị Nguyệt Dao làm cho hi lý hồ đồ, chẳng qua nàng chỉ phụ trách dạy dỗ các cô nương thư pháp và họa nghệ, những thứ khác nàng không cần quản. Làm việc ở đại hộ nhân gia cần phải hết sức cẩn thận: "Nếu ngươi đã nhất định muốn viết phỏng theo bảng chữ mẫu này, ta cũng không ngăn cản ngươi. Chẳng qua Tam cô nương, luyện chữ không phải chuyện một sớm một chiều, nếu đã bắt đầu rồi thì đừng nên bỏ dở nửa chừng. Làm việc bỏ dở nửa chừng tương lai cũng chỉ là kẻ chẳng làm nên trò trống gì." Lời này của Vân tiên sinh là có ý khuyên răn.
Nguyệt Dao biết Vân tiên sinh là vì tốt cho nàng mới có thể nói những lời này, thái độ cực kỳ chân thành: ""Tạ ơn tiên sinh, ta sẽ nhớ kỹ." Bất kể như thế nào nàng cũng sẽ chăm chỉ luyện tập chăm chỉ luyện tập bảng chữ mẫu này. Còn có thể đạt được tiêu chuẩn gì vậy phải nhìn xem có bao nhiêu thời gian.
Thư pháp học một canh giờ, nghỉ ngơi một khắc đồng hồ sau đó chính là Tề tiên sinh dạy mọi người cầm nghệ. Nguyệt Dao đứng lên thi lễ với Vân tiên sinh: "Tiên sinh, ta trở về trước."
Việc này đã nói xong từ trước, học thư pháp có truyền ra ngoài cũng không bị nói gì, thế nhưng còn trong hiếu học đàn cùng các loại nhạc cụ, nếu để truyền ra sẽ tổn hại rất lớn dến thanh danh của nàng: "Ngươi đi đi!" Trước đây Vân tiên sinh không tin vào cái gọi là người thiên tài. Thế nhưng chỉ trong một canh giờ của ngày hôm nay đã khiến cho nàng tin tưởng trên thế giới này đúng là có loại người như vậy, Liên gia Tam cô nương một canh giờ đã mô phỏng ra được chữ viể của một thể tự, không gọi là thiên tài thì là cái gì.
Tề tiên sinh nhìn học sinh biến thành ba, sắc mặt bất động, trong lòng lại tiếc nuối. Ban nãy nghe Vân tiên sinh nói, đệ tử có thiên phú nhất không đến học, liền thiếu một phần hứng thú.
Học nửa canh giờ, Nguyệt Băng nhận được không ít khen ngợi. Tề tiên sinh rất hài lòng nói: “Nhị cô nương, ngươi rất có tiềm chất, chỉ cần cố gắng luyện tập nhiều hơn nhất định có thể biểu diễn ra khúc nhạc động lòng người.
Nhận được khen thưởng, Nguyệt Băng rất có hăng hái học đàn. Nguyệt Doanh còn tương đối, theo đúng quy đúng củ, thế nhưng Tề tiên sinh thầm lắc đầu, không buông ra tâm trạng bó tay bó chân, làm sao có thể học đàn giỏi chứ!
Chờ đến phiên Nguyệt Hoàn, chỉ có hai chữ hình dung rồi: tai hoạ.
Nguyệt Hoàn gảy không tới năm phút đồng hồ, Nguyệt Băng ôm lỗ tai trực tiếp nói: "Tứ muội muội ngươi đừng đàn nữa , ngươi còn đàn nữa ta sẽ điên mất." Đây là tiếng đàn sao? Không phải, này hoàn toàn là ma âm, ma âm đòi mạng.
Tề tiên sinh uyển chuyển hạ giọng nói với Nguyệt Hoàn: "Tứ cô nương không có thiên phú trên cầm nghệ rồi. Chẳng qua Tứ cô nương có thể học những nhạc khí khác, nhiều loại nhạc khí như vậy chắc hẳn có thể chọn ra cái thích hợp cho Tứ cô nương." Liên quan đến những nhạc khí khác Tề tiên sinh cũng đều biết, không nói dạy cho tinh, chí ít dạy cho tay mơ như Nguyệt Hoàn là quá dư dả.
Mặt của Nguyệt Hoàn đỏ như sắp nhỏ ra máu, sống nhiều năm như vậy, chưa từng có lần nào mất mặt như hôm nay. Lúc này Nguyệt Hoàn hận không thể bay trở về hiện đại không ở lại ở tại chỗ này chịu sự giễu cợt của mọi người.
Nguyệt Hoàn lắc lắc đầu, quên đi, không nghĩ tới những thứ ngổn ngang kia nữa. Ký lai chi tắc an chi. Sau này gắng sức học tập cho giỏi, nàng tin tưởng bản lĩnh sẽ không phụ người có tâm.
Nguyệt Hoàn về viện, lắp bắp nói chuyện hôm nay cho Tô di nương. Sự tình hôm nay, làm Nguyệt Hoàn thật cảm thấy mặt mũi cả đời nàng đều mất hết. Quy củ học đến rối tinh rối mù; thư pháp cũng không xong; tài đánh đàn thì chỉ có hai chữ, dọa người.
Tô di nương vội vàng an ủi nàng nói: "Không có việc gì, lúc đầu mới học sẽ rất khó. Nhưng mà từ từ sẽ tốt hơn thôi. Chỉ cần cô nương nguyện ý cố gắng, luôn có thể học giỏi."
Nguyệt Hoàn hạ quyết định, nhất định phải chăm học khổ luyện, sớm ngày thoát khỏi tình cảnh này. Bắt đầu từ hôm nay, Nguyệt Hoàn sẽ luyện tập, ngay ngày hôm ấy Nguyệt Hoàn liên tục luyện tập đến khi toàn thân vô lực mới bỏ qua.
Nguyệt Hoàn nằm ở trên giường, nhìn Tô di nương cầm rượu thuốc tiến đến, ngồi xổm xuống xoa bóp cho nàng, trong lòng Nguyệt Hoàn mềm mại một mảnh. Tuy rằng ở đây nàng sinh ra không được tốt, chỉ là một thứ nữ, thế nhưng có di nương thương yêu mình như vậy, để cho nàng nếm được mùi vị của ngây ngô, cũng tốt vô cùng. Sau này, sau này liền an tâm ngoan ngoãn ở đây ngây ngô đi!
*Tên gốc: Xuất khứu (出糗) cơ mà không biết dịch sao cho phải nên đành đặt theo nội dung trong chương. Đại khái thì cái tên nó không sai nhưng không hoàn toàn chính xác với tên gốc. Bạn nào biết thì nói cho mình nha .
Vì muốn phối hợp với cây trâm trân châu này, Xảo Lan lấy thêm một đôi khuyên tai trân châu khác, còn muốn đeo thêm vòng tay bạch ngọc cho Nguyệt Dao, Nguyệt Dao lại lắc đầu: "Tốt rồi."
Hoa Lôi mang tới một bộ quần áo màu lam nhạt. Nguyệt Dao tiếp tục lắc, tự mình chọn lựa một bộ quần áo trắng ngà, bên ngoài còn mặc thêm chếc áo lụa mỏng.
Hoa Lôi và Xảo Lan liếc mắt nhìn nhau, Hoa Lôi nhịn không được nói: "Cô nương, có phải quá mộc mạc rồi không." Cứ thế này mà đi ra ngoài liệu có thể gây ra ngôn luận gì không tốt không."
Nguyệt Dao khẽ cười nói: "Người trong phủ đều biết ta đang giữ hiếu, ta tin tưởng ma ma và tiên sinh đều biết rõ." Đi đến thượng phòng, tuy rằng Nguyệt Dao tuy rằng đơn giản, nhưng sẽ không mặc toàn thân thuần trắng. Chính là vì sợ làm cho tổ mẫu sinh buồn mà suy nghĩ. Nhưng hôm nay Nguyệt Dao không cần tới thượng phòng thình an lão phu nhân, nàng chỉ cần đi thẳng tới Tĩnh Tư Viên, không cần lo lắn tới chuyện này.
Nguyệt Dao dùng bữa sáng xong thì ra cửa, lúc đi ra còn nghe được tiếng đọc sách lang lảnh của Chính ca nhi, mỗi lần nghe được giọng nói êm tai của Chính ca nhi, Nguyệt Dao đều sẽ thoải mái cười. Này đã thành phong cảnh xinh đẹp trong Lan Khê Viên rồi.
Nguyệt Dao ở cách xa nhất, đến Tĩnh Tư Viên xấp xỉ ba khắc đồng hồ. Khi Nguyệt Dao đến, mấy người Nguyệt Doanh đã đến từ sớm rồi.
Hôm nay Nguyệt Doanh mặc một bộ quần dài xanh biếc, da Nguyệt Doanh vốn đã trắng nõn, lại biết cách phối trang phục lại càng mỹ lệ động lòng người hơn, cô nương mười hai tuổi đã lộ phương hoa.
Cả người Nguyệt Băng mặc tiểu sam tay lỡ, cân vạt trung y màu xanh nhạt, bên dưới là chiếc váy dài xanh lam, màu sắc cực kỳ tươi đẹp. Lại chải một búi tóc tương đối phiền phức, xuyên một bộ diêu Lâm Lang Mai Hoa, lại cài thêm một chuỗi châu hoa ngọc trai. Vóc người mảnh mai nhưng đầy đặn, tóc xanh vừa đen vừa mượt, khuôn mặt tuyết trắng, nếu bỏ qua vẻ không kiên nhẫn cùng phiền chán trong đáy mắt, càng khiến người ta vui tai vui mắt.
Nguyệt Hoàn mặc quần hoa y thêu cành hoa tường vi màu lục nhạt quấn quanh người, chải kiểu tóc không khác búi tóc của Nguyệt Dao cho lắm, trang phục như vậy đúng quy đúng củ, không đặc biệt xuất sắc.
Lúc đầu Nguyệt Hoàn đến vừa nhìn thấy Nguyệt Doanh cùng Nguyệt Băng cũng đã thầm than. Cô nương mười hai tuổi và chín tuổi. mà đã có thể thấy được phong độ tư thái bề ngoài, ở hiện đại cỡ tuổi này cũng chỉ là học sinh tiểu học. Cổ đại quả thật đặc biệt.
Thế nhưng chờ khi Nguyệt Hoàn nhìn thấy dáng vẻ thanh nhã thoát tục của Nguyệt Dao, không thể không cảm thán xã hội này thật biến thái. Tám tuổi ở hiện đại chỉ là đứa bé mới lên tiểu học năm nhất, ở đây đã bắt đầu nghiên cứu cách mặc y phục trang điểm, đã học tập phối hợp quần áo ra sao, tăng giá trị của mình thế nào.
Uông ma ma đi ra thấy cách các cô nương mặc y phục trang điểm, đối với người đã luyện thành hoả nhãn kim tinh như nàng mà nói, chỉ riêng từ quần áo cũng có thể thấy được rất nhiều thứ.
Uông ma ma dừng lại trên người của Nguyệt Dao ba giây đồng hồ trầm ngâm sau đó nói: "Trước đây Tam cô nương đã học qua lễ nghi quy củ?" Nhìn tư thế bước đi cùng với động tác, nhất định là học qua rồi.
Nguyệt Dao gật đầu, đây cũng không phải chuyện không thể nói: "Khi còn ở Giang Nam nương ta đã từng chỉ bảo ta." Tuy chỉ nói qua không đòi hỏi tận dụng vào trong thực tế, chỉ là Nhị phu nhân không biết trong vô thức đã thay đổi nữ nhi nhà mình.
Trước khi tới, không chỉ ma ma, mà mấy tiên sinh cũng đều tìm hiểu rõ ràng tình huống của gia chủ, bởi vậy Uông ma ma biết Liên gia Nhị phu nhân chính là trưởng nữ trong Hầu phủ trước kia. Tiểu thư từ Hầu phủ đi ra quy củ chắc chắn là nhất đẳng, không cần dồn hết tâm trí dạy dỗ, ánh sáng bên người cũng có thể bị hun đúc từ sớm.
Trước khi giảng dạy quy củ ma ma nói với bốn cô nương: "Ta sẽ tận tâm dạy dỗ các vị, có thể học được bao nhiêu, học được thế nào, thì phải xem ngộ tính của các vị rồi. Còn trong quá trình dạy dỗ, nên làm thế nào thì làm thế ấy, ma ma chắc chắn sẽ không vì tình riêng mà làm việc không phù hợp."
Hiện tại Nguyệt Dao học tập quy củ là dùng cả trái tim. Uông ma ma nhìn thấy thái độ của Nguyệt Dao rất hài lòng. Vừa mới bắt đầu nàng còn cho rằng Nguyệt Dao ỷ vào việc mình đã học qua quy củ sẽ kiêu ngạo, không nghĩ tới lại hiếu học cố gắng nhiều như vậy. Nghe nói Tam cô nương ỷ mình một thân tài hoa nên thanh cao tự ngạo không coi ai ra gì, bây giờ nhìn tới cũng không phải như thế.
Tiểu thư khuê các khi bước đi không thể tạo ra gió, không thể phát ra chút tiếng động nào. Không những như vậy, tư thế ngồi, dáng đứng, điệu bộ khi ăn cơm, khấu đầu lạy tạ, bưng trà; tinh tế đến nỗi ngay cả tư thế cầm bút cũng phải vô cùng chú ý.
Nguyệt Dao và Nguyệt Doanh lắng nghe rất nghiêm túc, Nguyệt Băng cũng nỗ lực tập trung tinh thần vào đó. Nhưng chỉ mỗi Nguyệt Hoàn nghe được những điều này liền nghẹn họng nhìn trân trối, nếu hằng ngày đều phải chú ý đến từng hành vi như vậy, cuộc sống còn gì là thú vị.
Giảng giải xong hết, đương nhiên phải bắt đầu luyện tập. Tư thái luyện tập trước hết dĩ nhiên là bước đi. Luyện tập bước chân có ích, liền luyện cả một buổi sáng. Nguyệt Doanh học theo rất nghiêm túc, Nguyệt Băng mặc dù có chút bực bội, thế nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng không ngừng bắn phá của Uông ma ma cùng với trách phạt không ngừng cũng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Trong bốn người thống khổ nhất chính là Nguyệt Hoàn. Bước đi không được mở rộng quá cũng không được xiêu vẹo, nhất định phải đoan đoan chính chính. Sai rồi cũng không trách phạt, chỉ để cho nàng làm lại, làm lại, lại làm lại.
Trong bốn người , Nguyệt Hoàn có sai lầm nhiều nhất. Này làm cho Nguyệt Dao thật bất ngờ, vốn nên là Nguyệt Băng phậm lỗi nhiều nhất mới phải? Tại sao lại là Nguyệt Hoàn.
Nguyệt Dao nhìn dáng vẻ của Nguyệt Hoàn hình như nàng ấy chưa từng tiếp xúc qua những thứ này, với chuyện lần này Nguyệt Dao vô cùng nghi ngờ. Trước kia nàng nghe mấy người Hoa Lôi nói Nguyệt Hoàn học gì cũng nhanh, nàng cho rằng Nguyệt Hoàn cũng được sinh ra trong đại hộ nhân gia. Nguyệt Dao cho rằng việc xem qua là nhớ đó là nhờ trời cao chiếu cố, người bình thường là không thể nào có, cho nên nàng cho rằng Nguyệt Hoàn ngẫu nhiên có lối suy nghĩ của người trưởng thành, hơn nữa đã từng học mấy thứ này, nói cách khác chắc hẳn Nguyệt Hoàn cũng do người trong đại hộ nhân gia sinh ra. Thế nhưng Nguyệt Dao thấy nàng không hiểu chút gì về những quy củ này, nhìn lại lại giống nùười trong tiểu hộ. Hành vi của Nguyệt Hoàn trước sau khác biệt cực kỳ rõ rệt, lần đầu tiên Nguyệt Dao nổi lòng nghi ngờ về Nguyệt Hoàn, rốt cuộc là kiểu người nào, sinh ra trong gia đình ra sao.
Chẳng qua ánh mắt Uông ma ma nhìn Nguyệt Hoàn lại sáng tỏ, trẻ con không thể dạy. Nàng nói tất cả đã hơn mười lần rồi vẫn không làm ra được, tư chất của Nguyệt Hoàn, so với người nàng được gia chủ nhắc nhở là phải cẩn thận dạy dỗ cho thật tốt như Nguyệt Băng còn thuận mắt hơn nhiều.
Nguyệt Doanh và Nguyệt Dao còn có thể thu liễm lại chỉ cười khẽ, thế nhưng Nguyệt Băng rõ ràng không làm được, khi Nguyệt Hoàn lại một lần nữa bị trách phạt bắt làm lại rốt cuộc không nhịn được mà bật cười.
Sắc mặt Nguyệt Hoàn lập tức đỏ lên, bị một tiểu cô nương chín tuổi xem thường cười nhạo, loại cảm giác này rất tồi tệ à! Haiz, chưa từng khó chịu như bây giờ.
Uông ma ma thấy Nguyệt Băng cười, lập tức ngay cả Nguyệt Băng cũng bị phạt chung. Lý do phạt rất đơn giản: "Các ngươi là tỷ muội, là người một nhà tương lai vinh nhục cùng hưởng. Ngươi cười nhạo nàng, thật ra bản thân người cũng bị dính dáng bị cười chê, cho nên cần phải phạt chung với nhau." Những điều mà ma ma giáo dưỡng phải dạy bảo không chỉ riêng lễ nghi quy củ, mà còn có rất nhiều đạo lý đối nhân xử thế.
Uông ma ma thấy Nguyệt Băng cười, lập tức ngay cả Nguyệt Băng cũng bị phạt chung. Lý do phạt rất đơn giản: "Các ngươi là tỷ muội, là người một nhà tương lai vinh nhục cùng hưởng. Ngươi cười nhạo nàng, thật ra bản thân người cũng bị dính dáng bị cười chê, cho nên cần phải phạt chung với nhau." Những điều mà ma ma giáo dưỡng phải dạy bảo không chỉ riêng lễ nghi quy củ, mà còn có rất nhiều đạo lý đối nhân xử thế.
Nguyệt Dao nghe xong hơi chấn động một chút, chẳng qua nàng rất nhanh chóng ý thức đến sự khác thường của mình, lập tức cúi đầu, thế nhưng tất cả những thứ này, đều không mảy may thoát khỏi tầm mắt của Uông ma ma.
Đối với Nguyệt Dao, Uông ma ma luôn cảm thấy nhìn không thấu. Đứa bé chỉ mới tám tuổi, tâm tư đã quá sâu sắc như vậy, không thể không khiến người khác kinh ngạc.
Uông ma ma nhìn sắc trời, rốt cuộc nói tan lớp. Trước khi bốn cô nương ra khỏi cửa còn nói thêm: "Các vị phải nhớ kỹ, một tiểu thư khuê các chân chính thì bước đi không thể phát ra tiếng động dù chỉ tí chút, mà những thứ này đều phải bất tri bất giác khắc vào trong xương cốt từng giọt từng giọt mỗi một ngày, bằng không vẽ hổ không thành ngược lại còn ra chó." Tiểu thư khuê các, không phải nói vài câu là có.
Ý tứ của Uông ma ma cực kỳ rõ ràng, chẳng có thứ gì bỗng dưng rơi xuống. Muốn đạt tới mức độ kia nhất định phải khắc khổ học tập, phải dung nhập những quy củ này vào tận xương tủy, giơ tay nhấc chân mới có thể hiển lộ ra giáo dưỡng tốt đẹp của mình.
Sắc mặt Nguyệt Dao vô cùng cung kính: "Ma ma dạy dỗ phải, ta sẽ chú ý." Nếu không muốn bị người ta nói không vượt qua được bài kiểm tra quy củ, nàng cần dốc sức nhiều hơn.
Lời của Nguyệt Dao làm cho Uông ma ma nhịn không được mà nhíu mi tâm lại, Nguyệt Dao nói là chứ không phải chúng ta. Nếu đều là cô nương của Liên gia thì nên đoàn kết nhất trí.
Uông ma ma lắc đầu, tính tình Tam cô nương như vậy đúng là không tốt. Xem ra phải nói chuyện này cho lão phu nhân nghe.
Luyện tập bước chân đi đứng cả một buổi sáng, mỏi eo đau lưng đùi rút gân, những thứ này Nguyệt Dao đều chịu đựng không nói nửa lời. Sau khi dùng ngọ thiện, Nguyệt Dao nằm xuống để Xảo Lan xoa bóp cho nàng.
Đặng ma ma nhỏ giọng nói: "Cô nương, nếu không buổi trưa người ở trong Tĩnh Tư Viên hoặc sang viện khác gần đó nghỉ chân một chút, không cần đi tới đi lui. Qua qua lại lại như vậy rất vất vả." Vừa đi vừa về đã mất hơn nửa canh giờ, lại dùng cơm trưa, thời gian nghỉ ngơi cũng chẳng còn bao nhiêu.
Nguyệt Dao nhìn tình cảnh quen thuộc, lắc đầu nói: "Ta không sao, có thể chịu đựng được." Nàng nhất định không tới viện khác sống. Ở quen rồi, đến lúc đó Mạc thị còn không kiếm cớ để cho nàng chuyển ra ngoài sao. Lúc trước bà ta ôm mục đích xấu xa mờ ám bảo nàng chuyển tới Lan Khê viện sống, bây giờ kế hoạch này bị ngâm nước nóng, chắc chắn sẽ nghĩ cách cho nàng dọn ra ngoài. Có điều đời này, trừ phi rời khỏi Liên phủ, bằng không nàng chắc chắn sẽ không dọn ra khỏi Lan Khê viện.
Nguyệt Dao híp nhỏ ánh mắt lại, lại đi Tĩnh Tư Viên. Bất kể là học quy củ hay học tập thư pháp, đều học ở Tĩnh Tư Viên.
Khóa đầu của buổi chiều là lớp học thư pháp do Vân tiên sinh dạy. Nếu là trước kia, Nguyệt Dao sẽ cho rằng việc này hoàn toàn lãng phí thời gian. Nhưng bây giờ, Nguyệt Dao xếp đặt tâm tư xem việc này là cách tôi luyện tâm tính.
Trước tiên Vân tiên sinh hỏi trình độ học tập của mọi người.
Nguyệt Doanh nói mình biết được hơn một ngàn chữ; Nguyệt Băng không hề khiêm tốn bày tỏ bản thân đã học xong Tứ thư Ngũ kinh; Nguyệt Dao lại rất khiêm tốn ngỏ lời ý bảo mình học được không nhiều lắm. Nếu không phải thái độ Nguyệt Dao cực kỳ chân thành, e rằng Vân tiên sinh đã cho rằng nàng đang trêu chọc mình, trong kinh thành có ai không biết Tam cô nương Liên gia là nùười có danh tiếng tiểu tài nữa, tài nữ mà lại không học được nhiều, còn không phải là chuyện cười sao.
Vân tiên sinh sâu sắc liếc mắt nhìn Nguyệt Dao, thấy Nguyệt Dao không chút ngượng ngùng, tự nhiên trang nhã mặc cho nàng quan sát, Vân tiên sinh âm thầm suy xét đây là Tam cô nương mà nàng nghe được sao? Hoàn toàn không giống.
Nguyệt Hoàn còn chưa mở miệng, Nguyệt Băng cười giúp nàng nói trước: "Tiên sinh, Tứ muội muội của ta vừa sinh bệnh cách đây vài ngày, nên đã quên hết những gì đã học qua. Hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu."
Đối với lý giải này Vân tiên sinh không có chút ngoài ý muốn nào: "Như vậy, các ngươi viết vài chữ cho ta xem." Chỉ bảo thư pháp, cũng phải tùy theo tài năng tới đâu mà dạy.
Bốn người theo lời viết chữ.
Vân tiên sinh nhìn vào Nguyệt Hoàn trước hết, phải Vân tiên sinh đặc biệt chú ý Nguyệt Hoàn, mà là tư thế cầm bút của Nguyệt Hoàn không đúng. Vân tiên sinh uốn nắn tư thế của Nguyệt Hoàn.
Vân tiên sinh nhìn chữ viết ra của Nguyệt Hoàn, mỗi một chữ đều xiêu xiêu vẹo vẹo, to nhỏ không đều, mực nước cũng không đều đặn, chẳng khác gì chó cào.
Vân tiên sinh ngạc nhiên nhìn Nguyệt Hoàn. Mặc dù nói mất trí nhớ sẽ khiến người ta quên đi rất nhiều thứ, thế nhưng viết chữ sớm đã thành một loại bản năng. Bây giờ chữ viết ra dường như là chữ của người chưa được khai bút viết thành. Vân tiên sinh không nhịn được hỏi: "Trước đây Tứ cô nương chưa từng viết chữ sao?"
Nguyệt Hoàn nghe xong những lời này, khuôn mặt xoát cái đỏ bừng. Nhìn lại nét chữ của ba cô nương bên cạnh, lúc này Nguyệt Hoàn hận không thể đào ra một cái hồ rồi chui xuống. Ai nói người hiện đại xuyên qua đến cổ đại chính là người gặp người thích hoa gặp hoa nở, chỉ cần mở miệng sẽ thành đại tài nữ, toàn bộ những điều đó đều là gạt người, bẫy người, bẫy chết nàng! Cũng không suy nghĩ một chút trên thực tế người hiện đại có mấy người viết chữ bằng bút lông mà đẹp mà tốt. Không, không nói tới việc viếc bút lông, chính là bút máy cũng không có mấy ai viết chữ đẹp. Thế nhưng ở người cổ đại nhân gia mặc kệ nam nữ ai ai ba tuổi đều phải vỡ lòng, mỗi ngày viết lách không ngừng. Giống như đệ đệ Đình Luân của nàng mỗi sáng tối đều phải luyện viết chữ lớn.
Haiz, Nguyệt Hoàn thở dài một lần nữa, sớm biết vậy nàng nên cùng đệ đệ luyện chữ rồi. Nếu thế thì từ sáng tới giờ sẽ không bị chơi đùa chê cười. Được rồi,mặt mũi đã vứt xuống từ mấy trăm năm trước rồi. Bây giờ điều có thể làm chính là nỗ lực học tập, tranh thủ kiếm về chút thể diện.
Nguyệt Băng sợ lại bị trách phạt liều mạng nín cười, đến mức mặt đỏ rần. Thua thiệt nương vẫn luôn nói nàng không tốt không được thế nào, bây giờ không nói tới Tứ muội muội, ngay cả người có tài danh như Tam muội muội viết chữ cũng không tốt bằng nàng.
Vân tiên sinh không phê bình chữ của Nguyệt Hoàn, bởi vì không biết phải phê bình như thé nào: "Tứ cô nương phải gắng sức luyện chữ rồi."
Nguyệt Hoàn vội vàng gật đầu, nàng có cắn nát răng cũng phải học giỏi chữ.
Vân tiên sinh phê bình đánh giá cho Nguyệt Doanh và Nguyệt Băng xong, sau cùng đánh giá chữ của Nguyệt Dao. Vân tiên sinh vừa nhìn nét chữ của Nguyệt Dao hơi kinh ngạc: "Ngươi đây là tập. . ?" Một người hai tuổi liền vỡ lòng ba tuổi tập vẽ, lại có tài danh chữ viết không nên kém như vậy à!
Nguyệt Dao cười giải thích: "Ta viết phỏng theo 《Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp》." Nguyệt Dao không muốn viết thể chữ Liễu ở trước mặt mọi người, đây là tính toán của nàng. Nguyệt Dao lại không muốn để lộ bản dập của thể chữ Mai Hoa ra. Không phải Nguyệt Dao keo kiệt, mà thật sự là không dám lấy ra, có câu nói thất phu vô tội hoài bích có tội. Nếu bị Nguyệt Băng nhìn thấy chắc chắn sẽ suy nghĩ biện pháp muốn mưu đoạt đi. Nguyệt Dao ngược lại cũng không sợ bị mưu đoạt, chỉ là không muốn trêu chọc vào chuyện phiền toái này, nghĩ tới nghĩ lui Nguyệt Dao dứt khoát cầm 《Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp》mua ở Thanh Phong thư cục đến miễn cưỡng lấy thêm cho đủ.
Khóe miệng Vân tiên sinh co rút: "Tam cô nương, luyện chữ không phải một sớm một chiều, phải kiên trì bền bỉ mới có thể luyện chữ tốt. Ta nghe nói thể chữ Liễu của người viết rất tốt, ngươi không nên bỏ dở nửa chừng, cần phải kiên trì mới được."
Nguyệt Dao lắc đầu: "Không cần, ta viết phỏng theo bảng chữ mẫu này là được rồi." Nguyên nhân thì không cần giải thích, bởi vì không cần thiết.
Nguyệt Dao lắc đầu: "Không cần, ta viết phỏng theo bảng chữ mẫu này là được rồi." Nguyên nhân thì không cần giải thích, bởi vì không cần thiết.
Vân tiên sinh hơi thở dài, Tam cô nương quá tự đại. Đây là tai hại của những người chỉ ở trong khuê phòng, chưa nhìn rõ thế giới bên ngoài tầm mắt còn không cao, lại được khen ngợi nhiều thì lập tức cho mình là thiên tài là thần đồng, nhưng không biết nếu cứ đông một búa tây một cuốc như vậy, đến cùng cái gì cũng không giỏi. Vân tiên sinh vốn còn muốn nói thêm đôi lời, nhưng nhìn vẻ mặt Nguyệt Dao nhàn nhạt; lời đến khóe miệng cuối cùng nuốt trở về. Nàng quen biết bao người, biết người như Tam cô nương một khi đã nhận định chuyện gì thì sẽ một đường đi tới đến khi không thể nữa, rất khó nói thông. Lập tức không khuyên nữa, mà hỏi: "Tam cô nương, ngươi viết phỏng theo 《 Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp 》 đã bao lâu."
Nguyệt Dao nhìn chữ viết ra: ""Mới vừa bắt đầu học." Ngày thường nàng nào có thời gian luyện thể chữ này. Nguyệt Dao cũng định sau này khi đi học thì viết phỏng theo. Đương nhiên nếu tiên sinh bố trí việc học, cũng phải hoàn thành.
Vân tiên sinh kinh ngạc, chẳng qua rất mau nói:"Bảng chữ mẫu 《Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp》 lấy viên bút tàng phong làm chủ, đặt bút cùng thu bút, nét móc hớt sóng đều không lộ mũi nhọn, kết cấu đều đặn ngay ngắn vững chắc, hiển hiện khí định thần nhàn, không nhanh không chậm." Vân tiên sinh nói tất cả nhũng điểm đặc biệt của bảng chữ mẫu này cho Nguyệt Dao, chứng tỏ luyện tập bảng chữ mẫu sẽ không tốt. Chí ít Vân tiên sinh cho rằng Nguyệt Dao không thích hợp luyện tập bảng chữ mẫu này, bởi vì không đạt tới cảnh giới đó.
Nguyệt Dao cười nhạt: "Ta biết. Tuy 《Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp》 chỉ có hơn hai mươi chữ ngắn ngủi, nhưng tư thái thư pháp khéo léo hình thể chặt chẽ, ý sơ tự hoãn, thích hợp dùng mực trong hòa đậm nhạt; dùng bút pháp chu toàn xóa đi vẻ cứng cáp, chỗ ngắt và chuyển tiếp tiết tấu lên xuống cùng cảm xúc thay đổi tương đối ôn hòa; cấu tạo nét vẽ lấy hình vuông là chính, vững vàng đầy đặn, khi thu khi phóng, có thể nén có thể mở, gửi gắm vẻ xinh đẹp vào trong mạnh mẽ, gửi gắm tình cảm suy nghĩ ở trong bút pháp. Hơn nữa hai mươi chữ này còn lộ vẻ hài hòa kì diệu hợp lại tạo ra ý cảnh, trong hành thư có chứa bút ý Khải thư. Mặc dù không thể hiện tài năng và sức sống bên trong ra ngoài, giấu trong bút lực mạnh mẽ, bình thản giản đơn lại yên tĩnh, thong dong nửa đường đánh bại thư phong. Có lời bình luận là "Tinh thần tao nhã toàn vẹn, tâm nguyện nhàn nhã dư dật, ý vị sâu không lường được." như vậy."
Nguyệt Dao nói xong, Nguyệt Doanh và Nguyệt Băng nhìn Nguyệt Dao.
Nguyệt Hoàn sợ ngây người, bởi vì Nguyệt Hoàn căn bản không biết Nguyệt Dao đang nói gì. Đối với Nguyệt Hoàn mà nói Nguyệt Dao chẳng khác gì thiên thư. Nguyệt Hoàn thẳng thắn nhìn Nguyệt Dao, trước đây nghe nói Tam cô nương là tài nữ, nàng không nhìn ra tài học Tam cô nương ở chỗ nào. Ai có thể nghĩ tới trong lúc vô tình lại hiển lộ một góc nhỏ, làm nàng tự thấy xấu hổ.
Vân tiên sinh cũng ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới Nguyệt Dao lại có thể nhận biết toàn diện về Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp như vậy. Cái này cũng có nghĩa là không phải Tam cô nương tâm huyết dâng trào, mà là chuẩn bị tốt để chăm chú học tập. Thế nhưng nếu đã chuẩn bị kỹ càng rồi thì nên sớm học đi, sao còn chờ tới hôm nay.
Thoáng chốc Vân tiên sinh bị Nguyệt Dao làm cho hi lý hồ đồ, chẳng qua nàng chỉ phụ trách dạy dỗ các cô nương thư pháp và họa nghệ, những thứ khác nàng không cần quản. Làm việc ở đại hộ nhân gia cần phải hết sức cẩn thận: "Nếu ngươi đã nhất định muốn viết phỏng theo bảng chữ mẫu này, ta cũng không ngăn cản ngươi. Chẳng qua Tam cô nương, luyện chữ không phải chuyện một sớm một chiều, nếu đã bắt đầu rồi thì đừng nên bỏ dở nửa chừng. Làm việc bỏ dở nửa chừng tương lai cũng chỉ là kẻ chẳng làm nên trò trống gì." Lời này của Vân tiên sinh là có ý khuyên răn.
Nguyệt Dao biết Vân tiên sinh là vì tốt cho nàng mới có thể nói những lời này, thái độ cực kỳ chân thành: ""Tạ ơn tiên sinh, ta sẽ nhớ kỹ." Bất kể như thế nào nàng cũng sẽ chăm chỉ luyện tập chăm chỉ luyện tập bảng chữ mẫu này. Còn có thể đạt được tiêu chuẩn gì vậy phải nhìn xem có bao nhiêu thời gian.
Thư pháp học một canh giờ, nghỉ ngơi một khắc đồng hồ sau đó chính là Tề tiên sinh dạy mọi người cầm nghệ. Nguyệt Dao đứng lên thi lễ với Vân tiên sinh: "Tiên sinh, ta trở về trước."
Việc này đã nói xong từ trước, học thư pháp có truyền ra ngoài cũng không bị nói gì, thế nhưng còn trong hiếu học đàn cùng các loại nhạc cụ, nếu để truyền ra sẽ tổn hại rất lớn dến thanh danh của nàng: "Ngươi đi đi!" Trước đây Vân tiên sinh không tin vào cái gọi là người thiên tài. Thế nhưng chỉ trong một canh giờ của ngày hôm nay đã khiến cho nàng tin tưởng trên thế giới này đúng là có loại người như vậy, Liên gia Tam cô nương một canh giờ đã mô phỏng ra được chữ viể của một thể tự, không gọi là thiên tài thì là cái gì.
Tề tiên sinh nhìn học sinh biến thành ba, sắc mặt bất động, trong lòng lại tiếc nuối. Ban nãy nghe Vân tiên sinh nói, đệ tử có thiên phú nhất không đến học, liền thiếu một phần hứng thú.
Học nửa canh giờ, Nguyệt Băng nhận được không ít khen ngợi. Tề tiên sinh rất hài lòng nói: “Nhị cô nương, ngươi rất có tiềm chất, chỉ cần cố gắng luyện tập nhiều hơn nhất định có thể biểu diễn ra khúc nhạc động lòng người.
Nhận được khen thưởng, Nguyệt Băng rất có hăng hái học đàn. Nguyệt Doanh còn tương đối, theo đúng quy đúng củ, thế nhưng Tề tiên sinh thầm lắc đầu, không buông ra tâm trạng bó tay bó chân, làm sao có thể học đàn giỏi chứ!
Chờ đến phiên Nguyệt Hoàn, chỉ có hai chữ hình dung rồi: tai hoạ.
Nguyệt Hoàn gảy không tới năm phút đồng hồ, Nguyệt Băng ôm lỗ tai trực tiếp nói: "Tứ muội muội ngươi đừng đàn nữa , ngươi còn đàn nữa ta sẽ điên mất." Đây là tiếng đàn sao? Không phải, này hoàn toàn là ma âm, ma âm đòi mạng.
Tề tiên sinh uyển chuyển hạ giọng nói với Nguyệt Hoàn: "Tứ cô nương không có thiên phú trên cầm nghệ rồi. Chẳng qua Tứ cô nương có thể học những nhạc khí khác, nhiều loại nhạc khí như vậy chắc hẳn có thể chọn ra cái thích hợp cho Tứ cô nương." Liên quan đến những nhạc khí khác Tề tiên sinh cũng đều biết, không nói dạy cho tinh, chí ít dạy cho tay mơ như Nguyệt Hoàn là quá dư dả.
Mặt của Nguyệt Hoàn đỏ như sắp nhỏ ra máu, sống nhiều năm như vậy, chưa từng có lần nào mất mặt như hôm nay. Lúc này Nguyệt Hoàn hận không thể bay trở về hiện đại không ở lại ở tại chỗ này chịu sự giễu cợt của mọi người.
Nguyệt Hoàn lắc lắc đầu, quên đi, không nghĩ tới những thứ ngổn ngang kia nữa. Ký lai chi tắc an chi. Sau này gắng sức học tập cho giỏi, nàng tin tưởng bản lĩnh sẽ không phụ người có tâm.
Nguyệt Hoàn về viện, lắp bắp nói chuyện hôm nay cho Tô di nương. Sự tình hôm nay, làm Nguyệt Hoàn thật cảm thấy mặt mũi cả đời nàng đều mất hết. Quy củ học đến rối tinh rối mù; thư pháp cũng không xong; tài đánh đàn thì chỉ có hai chữ, dọa người.
Tô di nương vội vàng an ủi nàng nói: "Không có việc gì, lúc đầu mới học sẽ rất khó. Nhưng mà từ từ sẽ tốt hơn thôi. Chỉ cần cô nương nguyện ý cố gắng, luôn có thể học giỏi."
Nguyệt Hoàn hạ quyết định, nhất định phải chăm học khổ luyện, sớm ngày thoát khỏi tình cảnh này. Bắt đầu từ hôm nay, Nguyệt Hoàn sẽ luyện tập, ngay ngày hôm ấy Nguyệt Hoàn liên tục luyện tập đến khi toàn thân vô lực mới bỏ qua.
Nguyệt Hoàn nằm ở trên giường, nhìn Tô di nương cầm rượu thuốc tiến đến, ngồi xổm xuống xoa bóp cho nàng, trong lòng Nguyệt Hoàn mềm mại một mảnh. Tuy rằng ở đây nàng sinh ra không được tốt, chỉ là một thứ nữ, thế nhưng có di nương thương yêu mình như vậy, để cho nàng nếm được mùi vị của ngây ngô, cũng tốt vô cùng. Sau này, sau này liền an tâm ngoan ngoãn ở đây ngây ngô đi!
*Tên gốc: Xuất khứu (出糗) cơ mà không biết dịch sao cho phải nên đành đặt theo nội dung trong chương. Đại khái thì cái tên nó không sai nhưng không hoàn toàn chính xác với tên gốc. Bạn nào biết thì nói cho mình nha .
Tác giả :
Lục Nguyệt Hạo Tuyết