Thế Gia
Quyển 1 - Chương 5: Báo thù
Nguyệt Dao lặng lẽ nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt trống rỗng, trông thật mỏng manh yếu đuối, vẻ mặt đau khổ của người không còn chỗ nương tựa.
Nguyệt Dao nghĩ Hoa Lôi về thăm nhà một chuyến như thế, chắc hẳn đã nghe được không ít chuyện ở bên ngoài. Nhược điểm lớn nhất khi ở trong nội viện chính là bị cách biệt với thế giới bên ngoài, tuy Mộ Thu có thể nghe ngóng được vài chuyện trong nội viện, nhưng lại hoàn toàn không biết gì chuyện xảy ra ở bên ngoài. Hoa Lôi là con của người hầu, trong phủ có nhiều người hầu là họ hàng thân thích với nàng, chính vì thế nàng biết được ít nhiều chuyện ở ngoài.
Nguyệt Dao đặt cây trâm gắn ngọc trai xuống hỏi: "Mấy tháng nay ta luôn ở đây sao chép kinh thư. Những chuyện khác đều không quản. Em nói cho ta nghe xem hiện giờ bên ngoài thế nào?" Bây giờ thì nàng không thể không chú ý tới chuyện bên ngoài được nữa.
Hoa Lôi rất bất ngờ, sao hôm nay tiểu thư lại có nhã hứng hỏi thăm những chuyện xảy ra ở bên ngoài. Ngày thường tiểu thư không thích nghe những chuyện vụn vặt đó, tuy trong lòng có thắc mắc nhưng vẫn kể những chuyện mà bản thân biết được cho nàng nghe: "Tiểu thư, ở bên ngoài cũng không có chuyện gì lớn. Nhưng đại phu nhân đã thả phần lớn những người đi cùng chúng ta từ Giang Nam tới đây. Tiểu thư, những người đó là những người do chính tay lão gia và phu nhân lựa chọn mua về." Đại phu nhân cũng đã chuẩn bị sẵn lý do , nói rằng trong phủ không cần dùng nhiều người như vậy, nói rằng thả họ ra coi như là tích đức.
Nguyệt Dao trầm ngâm giây lát rồi hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?"
Hoa Lôi cảm thấy vui mừng, không ngờ tiểu thư cũng để ý tới: "Chuyện đã xảy ra từ ba tháng trước. Tiểu thư, những người còn sót lại, cả nhà đều làm việc trong phủ. Tiểu thư..." Nói tới đây, nàng lại do dự không dám nói tiếp.
Nguyệt Dao ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói: "Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, em không cần ngập ngừng ấp úng thế."
Hoa Lôi được nàng cho phép, lại nói tiếp: "Tiểu thư, những người hầu được mua từ Giang Nam đã được thả ra coi như là thôi. Nhưng những người hầu hồi môn của phu nhân thì không thể để mặc Đại phu nhân tùy ý thả được. Nô tì lo rằng những người này sớm muộn gì cũng bị Đại phu nhân đuổi đi, sau này tiểu thư sẽ không còn ai đắc lực để dùng nữa." Cái gọi là không còn ai đắc lực để dùng, không phải là bên người không có người hầu hạ, mà là không có kẻ thân tín có thể tin tưởng được. Người hầu hồi môn của phu nhân, không những vừa thuận tiện lại còn có thể yên tâm.
Nguyệt Dao ngẩn người. Trước kia không suy nghĩ, giờ nghe Hoa Lôi nhắc nhớ, nàng lại tiếp tục so sánh cảnh ngộ đời trước. Đúng như Hoa Lôi dự đoán, đến cuối đời nàng không còn ai đáng tin bên cạnh. Những người mà mẫu thân nàng lựa chọn đều hết mực trung thành với nàng, nhưng sau đó hoặc bị chết, hoặc bị bán, hoặc bị gả ra ngoài, đều bị những lý do hợp lý tách ra khỏi nàng. Đến cuối cùng, chỉ còn lại hai người, một là Mộ Thu, Mộ Thu ở trong phủ không có gốc gác lại thật thà chất phác, dễ bị khống chế, còn một người chính là kẻ ăn cây táo rào cây sung Cổ ma ma.
Nguyệt Dao nghĩ tới đây, vẫn cảm thấy kinh hãi, tâm tư Mạc thị đúng là sâu xa khó lường. Bà ta rất thận trọng, từng bước từng bước xuống tay với nàng, hơn nữa chờ đến sau khi tổ mẫu qua đời mới đánh một cú lớn áp đảo nàng: "Những người hầu hồi môn của nương ta, hiện giờ đang ở đâu?"
Hoa Lôi mỉm cười, những chuyện này nàng đều nghe cha mẹ nhắc nhở. Mẹ nàng nói, e rằng Đại phu nhân muốn tiểu thư mất dần quyền lực, khiến tiểu thư không còn người thân tín nên mới dặn dò nàng nhắc nhở tiểu thư phải đề phòng. Tiếc rằng dù nàng hết lòng khuyên nhủ nhưng tiểu thư lại không để vào tai. Điều khiến nàng lo lắng là tiểu thư chẳng những không hề đề phòng mà quan trọng hơn, tiểu thư cũng không quan tâm tới những chuyện vụn vặt. Bây giờ tiểu thư đã chịu hỏi, chứng tỏ đã bắt đầu chú ý đến chuyện bên ngoài, đây là dấu hiệu tốt, nghĩa là tiểu thư đã nghĩ thông suốt rồi: "Tiểu thư, những người hầu hồi môn của phu nhân đều bị đưa tới thôn trang làm việc. Tiểu thư, đồ cưới của phu nhân vẫn ở trong tay lão phu nhân, mà khế ước bán thân của những người này cũng đang ở trong tay lão phu nhân cả." Tuy khế ước bán mình ở trong tay lão phu nhân là chuyện phiền phức, nhưng lão phu nhân rất thương tiểu thư, nên chuyện này cũng không cần quá lo lắng.
Hoa Lôi âm thầm nhắc nhở nàng rằng đồ cưới của mẫu thân, khế ước bán thân của người hầu đều không nằm trong tay nàng. Không giữ trong tay một thứ gì đó sẽ không an toàn. Nguyệt Dao vuốt nhẹ chiếc vòng bạc trên tay, thản nhiên trả lời: "Ta biết rồi."
Hoa Lôi cũng không rõ tiểu thư nghe có hiểu ý của mình hay không nữa. Khụ khụ, không phải nàng muốn nói tiểu thư nhà mình ngu ngốc nghe không hiểu ý của nàng, mà ngược lại tiểu thư vô cùng thông minh. Nhưng sự thông minh của tiểu thư lại dành hết cho cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú, chứ không quan tâm những chuyện này. Trước kia khi lão gia và phu nhân còn sống, tất thảy đều bình thường, những chuyện như thế có thể từ từ học hỏi, nhưng bây giờ nếu tiểu thư vẫn tiếp tục như vậy, tương lai sẽ phải chịu thiệt thòi rất lớn.
Nguyệt Dao sai Mộ Thu mang tráp đựng tiền của nàng tới, lấy một thỏi mười lượng bạc ra: "Cầm đi, để nương em bồi bổ sức khỏe."
Hoa Lôi vội quỳ xuống: "Tiểu thư đã cho phép nô tì về thăm nương đã là một đặc ân to lớn, sao dám cả gan cầu tiểu thư ban cho. Tiểu thư, giờ lão gia và phu nhân không còn, tiêu pha gì cũng cần phải tiết kiệm. Trong tay tiểu thư phải có tiền thì sống ở trong phủ này mới không cần phải nhìn sắc mặt người khác." Hoa Lôi là người hầu, biết trong cuộc sống cần rất nhiều tiền. Đại lão gia và đại phu nhân không đáng tin cậy, chỉ có tiền trong tay mới đáng tin, có tiền mua tiên cũng được.
Nguyệt Dao nghe thế, nàng biết Hoa Lôi có ý tốt, nhưng nàng không muốn vậy. Tiêu pha tiết kiệm ư, tiết kiệm để cho Mạc thị và con gái bà ta vung tay quá trán à? Nàng lại có không ít tiền. Cha mẹ để lại tiền bạc cho nàng, dù nàng có vung tay quá trán thì cả đời này cũng không tiêu hết: "Cho em thì em cứ cầm đi, còn ở đó mà nói nhiều. Đây là để cho nương em bồi bổ sức khỏe, nhanh chóng khỏi bệnh, mẹ em khỏi bệnh rồi thì em cũng có thể yên tâm hầu hạ ta."
Hoa Lôi hiểu tính Nguyệt Dao, đã nói hai lần rồi mà nàng còn không nhận, tiểu thư sẽ buồn, vì thế vội vàng nhận bạc, cảm ơn ân đức của tiểu thư.
Trong lòng Hoa Lôi rất vui, không phải vui vì được cho bạc, mà là vì tiểu thư đã thay đổi. Tiểu thư vốn rất thông minh, trước kia không hề đề phòng, chỉ cần tiểu thư biết đề phòng kẻ xấu, với trí thông minh của tiểu thư thì cũng không có gì đáng lo ngại.
Nguyệt Dao nhìn sắc mặt Hoa Lôi, trong lòng nặng trĩu. Thực ra đây là một vấn đề nan giải, đối mặt với Mạc thị lòng dạ độc ác đến mức không có giới hạn, tự bản thân nàng cũng cảm thấy không nắm chắc phần thắng. Nhưng cũng may bây giờ nàng đã có lòng đề phòng. Chỉ cần từng bước chuẩn bị, tin rằng Mạc thị không thể thoải mái hành động như kiếp trước, điều khiển cuộc đời nàng.
Nguyệt Dao thay đồ xong xuôi, muốn qua phòng chính thăm Lão phu nhân. Mộ Thu và Hoa Lôi đều khuyên Nguyệt Dao nghỉ ngơi cho khỏe đã, dù sao lão phu nhân cũng đã cho phép nàng mùng một, mười lăm mới cần đến vấn an. Trước kia đúng là Liên Nguyệt Dao cứ tuần rằm mùng một mới tới thăm tổ mẫu, còn toàn bộ thời gian đều dành để sao chép kinh thư. Thế nhưng bây giờ dù mọi người khuyên can thế nào đi nữa cũng không ngăn được nàng.
Nguyệt Dao kiên quyết muốn qua phòng chính thăm Lão phu nhân, thứ nhất là vì đám người Nguyệt Doanh ngày nào cũng đi, hiện giờ nàng không muốn làm người đặc biệt nữa. Thứ hai là nàng muốn nhân cơ này xuất hiện trước mặt mọi người, để mọi người trông thấy sự thay đổi của nàng.
Sau trận mưa lớn tối qua, trên mái hiên và dưới đường đi đều tích đầy nước. Tuy nhiên phần lát gạch xanh ở giữa lại cao hơn hai bên lề đường nên không bị đọng nước, nhưng hiện giờ bên ngoài vẫn lất phất mưa.
Cổ ma ma cầm chiếc ô màu xanh chờ sẵn, chuẩn bị dìu Nguyệt Dao. Nguyệt Dao thản nhiên nói: "Ma ma đã lớn tuổi rồi, trời mưa đường trơn, để Hoa Lôi đỡ ta đi là được rồi. Ma ma ở trong viện nghỉ ngơi thêm chút đi." Ngủ ngon một đêm, hiện giờ tâm tình Nguyệt Dao đã bình ổn trở lại, muốn xử lý người này cần phải kiên nhẫn, không thể gấp được.
Kiếp trước nàng không nghe lời mẫu thân, chịu thiệt hại to lớn, đời này phải nhớ rõ từng lời dặn dò của mẫu thân. Mẫu thân đã dạy phải nhìn xa trông rộng, nhìn thẳng vào bản chất vấn đề.
Cổ ma ma không dám nói nhiều. Bà là vú nuôi của tiểu thư, đương nhiên hiểu rõ tính tình của tiểu thư. Nếu giờ bà còn lắm mồm nhiều lời, chỉ càng khiến tiểu thư chán ghét. Tuy Cổ ma ma không cam lòng, nhưng không tìm được lý do, thôi thì bà cứ nghe theo tiểu thư là được rồi. Cổ ma ma đưa chiếc ô xanh trong tay cho Hoa Lôi: "Cẩn thận che cho tiểu thư, đừng để tiểu thư bị ướt."
Hoa Lôi đón lấy chiếc ô, trong lòng thầm nghĩ không hiểu hôm nay tiểu thư bị làm sao, thường ngày cũng không hẳn là bà vú nói gì thì tiểu thư nghe nấy, nhưng đa phần cũng đều nghe theo, hôm nay lại thẳng thừng từ chối bà ta. Tuy nhiên nàng cũng không thể hỏi được, hai tay cầm chiếc ô, nghiêng ô che về phía Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao đi trên con đường lát đá xanh, vươn tay ra phía ngoài ô, cảm nhận những hạt mưa lất phất trên tay, cảm giác lạnh lẽo, ấy thế nhưng lại khiến nàng cảm nhận được cảm giác chân thật.
Nguyệt Dao đi rất chậm, vừa đi vừa nhớ lại chuyện cũ. Sau khi tổ mẫu qua đời, Mạc thị lấy cớ rằng nơi nàng ở Lan Khê viện quá xa phòng chính, nên mời nàng dọn sang ở cùng Liên Nguyệt Băng, như thế nàng sẽ không còn cô đơn. Lúc đầu nàng không đồng ý, vì Lan Khê viện là nơi ở trước kia của phụ thân, nàng luyến tiếc không nỡ rời đi.
Mạc thị cũng không hề nổi giận, càng đối xử tử tế với nàng, cái ăn cái mặc đều là những thứ tốt nhất, còn đối xử với nàng tốt hơn cả con ruột.
Năm đó nàng còn nhỏ, không hiểu chuyện, chỉ cảm thấy vui mừng và cảm kích, lại càng kính yêu Mạc thị giống như mẹ ruột. Ngay cả Mộ Thu cũng thường xuyên nói với nàng rằng Mạc thị thật tốt. Chính vì thế mà sau này nàng nghe theo lời Mạc thị, rời khỏi Lan Khê viện tới sống cùng Liên Nguyệt Băng.
Bây giờ nghĩ lại, mới thấy mình đúng là trẻ người non dạ. Nếu một người đối xử với con người khác còn tốt hơn cả con ruột của mình thì chỉ có hai trường hợp. Một là một báo đáp ân tình, đó là quân tử chân chính. Nhưng một chính là loại có mưu đồ. Mà Mạc thị chính là loại thứ hai. Nhưng nàng còn nhỏ tuổi, ở trong tình thế vừa mất đi cha mẹ, cho nên mới dại dốt bị bà ta lừa gạt. Một khi không để ý, nếu không bị người ta đâm cho đầu rơi máu chảy chắc chắn sẽ không biết quay đầu nhìn lại.
Thật ra nàng cũng không hận nhà họ Thẩm từ hôn, Mạc thị lừa gạt chiếm đoạt gia sản. Nhà họ Thẩm ghét bỏ nàng là đứa bé mồ côi, không thể trợ giúp nhà họ nên muốn từ hôn, cũng không có gì đáng trách. Mạc thị âm mưu chiếm đoạt gia sản nhà nàng, nàng cũng không hận. Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*, với số tiền lớn như thế quả khiến người ta đỏ mắt. Nhưng Mạc thị ngàn vạn lần không nên đem bán nàng đi. Cho dù có gả cho kẻ thấp hèn, thì nàng cũng sẽ không hận như vậy. Nhưng Mạc thị lại bán nàng lấy tiền, không chỉ bán cho thương nhân, mà còn bán nàng làm thiếp cho người ta, biến nàng trở thành một món đồ chơi.
(*Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội:nguyên chỉ người vốn không có tội,nhưng người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai hoạ,sau cũng có ý so sánh người có tài hoa hay ý tưởng,nhan sắc,…cũng có thể mang đến tai hoạ.)
Sau khi biết sự thật, nàng đã đấu tranh tư tưởng rất lâu, báo thù hay không. Nếu nàng báo thù, một khi chuyện này lộ ra thì Liên gia đã đến hồi mạt vận.
Tới khi đến kinh thành, nàng nghe nói Đại bá phụ Liên Đống Phương giờ đã là quan tam phẩm, hai đường ca đều có tiền đồ gấm vóc. Liên Nguyệt Băng gả cho Lư Dương Hầu phủ, trở thành Hầu phu nhân, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Ngay cả thứ nữ cũng gả cho đại phú thương người Giang Nam vô cùng giàu có.
Cả nhà họ đều hạnh phúc như thế, được quan to lộc hậu, hưởng hết vinh hoa phú quý mà những thứ họ có được đều nhờ giẫm đạp lên nhà nàng mà có. Không chỉ có vậy, còn khiến bị tra tấn giày vò xiết bao. Nàng không cam lòng, không cam lòng, đến chết cũng không cam lòng.
Nếu họ có thể ra tay độc ác như thế thì nàng cần gì phải do dự. Lúc đó nàng cũng không suy nghĩ tới hậu quả thế nào nữa, nàng phải tự tay đòi lại công lý cho chính mình.
Nguyệt Dao cười khổ, nàng cho rằng mình đã đòi lại được công bằng, nhưng giờ nghĩ lại, nàng không biết mình đã làm đúng hay sai. Đối với nàng mà nói, thì đó là đòi lại công bằng, là báo thù. Nhưng với Liên gia, nàng chính là tội nhân, là kẻ không thể tha thứ.
Gia đình thư hương môn đệ, lại đem cháu ruột bán cho thương nhân làm thiếp, một khi chuyện này được kiểm chứng, thanh danh của Liên gia bị hủy hoại, nhà họ Liên không thể sống yên ổn ở kinh thành.
Trăm năm thư hương môn đệ, nhà họ Liên nhiều năm phấn đấu, danh dự tích lũy bao nhiêu năm đều bị hủy trong tay nàng. Cũng may là nàng không chết, nếu như nàng chết thật, đi xuống địa phủ, nàng sao dám đối mặt với liệt tổ liệt tông.
Hoa Lôi và mấy nha hoàn khác thấy Liên Nguyệt Dao trầm ngâm hồi lâu, hơn nữa mọi người đều cảm nhận sự đau buồn nặng nề của tiểu thư.
Hoa Lội vội hỏi: "Tiểu thư, người làm sao thế?"
Nguyệt Dao giật mình, bừng tỉnh rồi lại lắc đầu: "Không sao, đi thôi."
Hoa Lôi thấy nàng như vậy, vô cùng lo lắng. Không biết tiểu thư bị làm sao, từ sáng tới giờ cứ ngây người, hơn nữa không chỉ ngây người mà còn rất u uất, vừa rồi tinh thần vẫn còn rất thoải mái cơ mà????
Haizz,, chắc tiểu thư lại nhớ tới lão gia và phu nhân rồi.
Liên Nguyệt Dao bước đi chậm rãi. Từ Lan Khê viện đi tới phòng chính mất hai khắc. Đoạn đường này đối với người khác chỉ là thời gian non nửa canh giờ mà thôi. Nhưng với Liên Nguyệt Dao, giống như đi qua một kiếp người.
Nguyệt Dao nghĩ Hoa Lôi về thăm nhà một chuyến như thế, chắc hẳn đã nghe được không ít chuyện ở bên ngoài. Nhược điểm lớn nhất khi ở trong nội viện chính là bị cách biệt với thế giới bên ngoài, tuy Mộ Thu có thể nghe ngóng được vài chuyện trong nội viện, nhưng lại hoàn toàn không biết gì chuyện xảy ra ở bên ngoài. Hoa Lôi là con của người hầu, trong phủ có nhiều người hầu là họ hàng thân thích với nàng, chính vì thế nàng biết được ít nhiều chuyện ở ngoài.
Nguyệt Dao đặt cây trâm gắn ngọc trai xuống hỏi: "Mấy tháng nay ta luôn ở đây sao chép kinh thư. Những chuyện khác đều không quản. Em nói cho ta nghe xem hiện giờ bên ngoài thế nào?" Bây giờ thì nàng không thể không chú ý tới chuyện bên ngoài được nữa.
Hoa Lôi rất bất ngờ, sao hôm nay tiểu thư lại có nhã hứng hỏi thăm những chuyện xảy ra ở bên ngoài. Ngày thường tiểu thư không thích nghe những chuyện vụn vặt đó, tuy trong lòng có thắc mắc nhưng vẫn kể những chuyện mà bản thân biết được cho nàng nghe: "Tiểu thư, ở bên ngoài cũng không có chuyện gì lớn. Nhưng đại phu nhân đã thả phần lớn những người đi cùng chúng ta từ Giang Nam tới đây. Tiểu thư, những người đó là những người do chính tay lão gia và phu nhân lựa chọn mua về." Đại phu nhân cũng đã chuẩn bị sẵn lý do , nói rằng trong phủ không cần dùng nhiều người như vậy, nói rằng thả họ ra coi như là tích đức.
Nguyệt Dao trầm ngâm giây lát rồi hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?"
Hoa Lôi cảm thấy vui mừng, không ngờ tiểu thư cũng để ý tới: "Chuyện đã xảy ra từ ba tháng trước. Tiểu thư, những người còn sót lại, cả nhà đều làm việc trong phủ. Tiểu thư..." Nói tới đây, nàng lại do dự không dám nói tiếp.
Nguyệt Dao ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói: "Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, em không cần ngập ngừng ấp úng thế."
Hoa Lôi được nàng cho phép, lại nói tiếp: "Tiểu thư, những người hầu được mua từ Giang Nam đã được thả ra coi như là thôi. Nhưng những người hầu hồi môn của phu nhân thì không thể để mặc Đại phu nhân tùy ý thả được. Nô tì lo rằng những người này sớm muộn gì cũng bị Đại phu nhân đuổi đi, sau này tiểu thư sẽ không còn ai đắc lực để dùng nữa." Cái gọi là không còn ai đắc lực để dùng, không phải là bên người không có người hầu hạ, mà là không có kẻ thân tín có thể tin tưởng được. Người hầu hồi môn của phu nhân, không những vừa thuận tiện lại còn có thể yên tâm.
Nguyệt Dao ngẩn người. Trước kia không suy nghĩ, giờ nghe Hoa Lôi nhắc nhớ, nàng lại tiếp tục so sánh cảnh ngộ đời trước. Đúng như Hoa Lôi dự đoán, đến cuối đời nàng không còn ai đáng tin bên cạnh. Những người mà mẫu thân nàng lựa chọn đều hết mực trung thành với nàng, nhưng sau đó hoặc bị chết, hoặc bị bán, hoặc bị gả ra ngoài, đều bị những lý do hợp lý tách ra khỏi nàng. Đến cuối cùng, chỉ còn lại hai người, một là Mộ Thu, Mộ Thu ở trong phủ không có gốc gác lại thật thà chất phác, dễ bị khống chế, còn một người chính là kẻ ăn cây táo rào cây sung Cổ ma ma.
Nguyệt Dao nghĩ tới đây, vẫn cảm thấy kinh hãi, tâm tư Mạc thị đúng là sâu xa khó lường. Bà ta rất thận trọng, từng bước từng bước xuống tay với nàng, hơn nữa chờ đến sau khi tổ mẫu qua đời mới đánh một cú lớn áp đảo nàng: "Những người hầu hồi môn của nương ta, hiện giờ đang ở đâu?"
Hoa Lôi mỉm cười, những chuyện này nàng đều nghe cha mẹ nhắc nhở. Mẹ nàng nói, e rằng Đại phu nhân muốn tiểu thư mất dần quyền lực, khiến tiểu thư không còn người thân tín nên mới dặn dò nàng nhắc nhở tiểu thư phải đề phòng. Tiếc rằng dù nàng hết lòng khuyên nhủ nhưng tiểu thư lại không để vào tai. Điều khiến nàng lo lắng là tiểu thư chẳng những không hề đề phòng mà quan trọng hơn, tiểu thư cũng không quan tâm tới những chuyện vụn vặt. Bây giờ tiểu thư đã chịu hỏi, chứng tỏ đã bắt đầu chú ý đến chuyện bên ngoài, đây là dấu hiệu tốt, nghĩa là tiểu thư đã nghĩ thông suốt rồi: "Tiểu thư, những người hầu hồi môn của phu nhân đều bị đưa tới thôn trang làm việc. Tiểu thư, đồ cưới của phu nhân vẫn ở trong tay lão phu nhân, mà khế ước bán thân của những người này cũng đang ở trong tay lão phu nhân cả." Tuy khế ước bán mình ở trong tay lão phu nhân là chuyện phiền phức, nhưng lão phu nhân rất thương tiểu thư, nên chuyện này cũng không cần quá lo lắng.
Hoa Lôi âm thầm nhắc nhở nàng rằng đồ cưới của mẫu thân, khế ước bán thân của người hầu đều không nằm trong tay nàng. Không giữ trong tay một thứ gì đó sẽ không an toàn. Nguyệt Dao vuốt nhẹ chiếc vòng bạc trên tay, thản nhiên trả lời: "Ta biết rồi."
Hoa Lôi cũng không rõ tiểu thư nghe có hiểu ý của mình hay không nữa. Khụ khụ, không phải nàng muốn nói tiểu thư nhà mình ngu ngốc nghe không hiểu ý của nàng, mà ngược lại tiểu thư vô cùng thông minh. Nhưng sự thông minh của tiểu thư lại dành hết cho cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú, chứ không quan tâm những chuyện này. Trước kia khi lão gia và phu nhân còn sống, tất thảy đều bình thường, những chuyện như thế có thể từ từ học hỏi, nhưng bây giờ nếu tiểu thư vẫn tiếp tục như vậy, tương lai sẽ phải chịu thiệt thòi rất lớn.
Nguyệt Dao sai Mộ Thu mang tráp đựng tiền của nàng tới, lấy một thỏi mười lượng bạc ra: "Cầm đi, để nương em bồi bổ sức khỏe."
Hoa Lôi vội quỳ xuống: "Tiểu thư đã cho phép nô tì về thăm nương đã là một đặc ân to lớn, sao dám cả gan cầu tiểu thư ban cho. Tiểu thư, giờ lão gia và phu nhân không còn, tiêu pha gì cũng cần phải tiết kiệm. Trong tay tiểu thư phải có tiền thì sống ở trong phủ này mới không cần phải nhìn sắc mặt người khác." Hoa Lôi là người hầu, biết trong cuộc sống cần rất nhiều tiền. Đại lão gia và đại phu nhân không đáng tin cậy, chỉ có tiền trong tay mới đáng tin, có tiền mua tiên cũng được.
Nguyệt Dao nghe thế, nàng biết Hoa Lôi có ý tốt, nhưng nàng không muốn vậy. Tiêu pha tiết kiệm ư, tiết kiệm để cho Mạc thị và con gái bà ta vung tay quá trán à? Nàng lại có không ít tiền. Cha mẹ để lại tiền bạc cho nàng, dù nàng có vung tay quá trán thì cả đời này cũng không tiêu hết: "Cho em thì em cứ cầm đi, còn ở đó mà nói nhiều. Đây là để cho nương em bồi bổ sức khỏe, nhanh chóng khỏi bệnh, mẹ em khỏi bệnh rồi thì em cũng có thể yên tâm hầu hạ ta."
Hoa Lôi hiểu tính Nguyệt Dao, đã nói hai lần rồi mà nàng còn không nhận, tiểu thư sẽ buồn, vì thế vội vàng nhận bạc, cảm ơn ân đức của tiểu thư.
Trong lòng Hoa Lôi rất vui, không phải vui vì được cho bạc, mà là vì tiểu thư đã thay đổi. Tiểu thư vốn rất thông minh, trước kia không hề đề phòng, chỉ cần tiểu thư biết đề phòng kẻ xấu, với trí thông minh của tiểu thư thì cũng không có gì đáng lo ngại.
Nguyệt Dao nhìn sắc mặt Hoa Lôi, trong lòng nặng trĩu. Thực ra đây là một vấn đề nan giải, đối mặt với Mạc thị lòng dạ độc ác đến mức không có giới hạn, tự bản thân nàng cũng cảm thấy không nắm chắc phần thắng. Nhưng cũng may bây giờ nàng đã có lòng đề phòng. Chỉ cần từng bước chuẩn bị, tin rằng Mạc thị không thể thoải mái hành động như kiếp trước, điều khiển cuộc đời nàng.
Nguyệt Dao thay đồ xong xuôi, muốn qua phòng chính thăm Lão phu nhân. Mộ Thu và Hoa Lôi đều khuyên Nguyệt Dao nghỉ ngơi cho khỏe đã, dù sao lão phu nhân cũng đã cho phép nàng mùng một, mười lăm mới cần đến vấn an. Trước kia đúng là Liên Nguyệt Dao cứ tuần rằm mùng một mới tới thăm tổ mẫu, còn toàn bộ thời gian đều dành để sao chép kinh thư. Thế nhưng bây giờ dù mọi người khuyên can thế nào đi nữa cũng không ngăn được nàng.
Nguyệt Dao kiên quyết muốn qua phòng chính thăm Lão phu nhân, thứ nhất là vì đám người Nguyệt Doanh ngày nào cũng đi, hiện giờ nàng không muốn làm người đặc biệt nữa. Thứ hai là nàng muốn nhân cơ này xuất hiện trước mặt mọi người, để mọi người trông thấy sự thay đổi của nàng.
Sau trận mưa lớn tối qua, trên mái hiên và dưới đường đi đều tích đầy nước. Tuy nhiên phần lát gạch xanh ở giữa lại cao hơn hai bên lề đường nên không bị đọng nước, nhưng hiện giờ bên ngoài vẫn lất phất mưa.
Cổ ma ma cầm chiếc ô màu xanh chờ sẵn, chuẩn bị dìu Nguyệt Dao. Nguyệt Dao thản nhiên nói: "Ma ma đã lớn tuổi rồi, trời mưa đường trơn, để Hoa Lôi đỡ ta đi là được rồi. Ma ma ở trong viện nghỉ ngơi thêm chút đi." Ngủ ngon một đêm, hiện giờ tâm tình Nguyệt Dao đã bình ổn trở lại, muốn xử lý người này cần phải kiên nhẫn, không thể gấp được.
Kiếp trước nàng không nghe lời mẫu thân, chịu thiệt hại to lớn, đời này phải nhớ rõ từng lời dặn dò của mẫu thân. Mẫu thân đã dạy phải nhìn xa trông rộng, nhìn thẳng vào bản chất vấn đề.
Cổ ma ma không dám nói nhiều. Bà là vú nuôi của tiểu thư, đương nhiên hiểu rõ tính tình của tiểu thư. Nếu giờ bà còn lắm mồm nhiều lời, chỉ càng khiến tiểu thư chán ghét. Tuy Cổ ma ma không cam lòng, nhưng không tìm được lý do, thôi thì bà cứ nghe theo tiểu thư là được rồi. Cổ ma ma đưa chiếc ô xanh trong tay cho Hoa Lôi: "Cẩn thận che cho tiểu thư, đừng để tiểu thư bị ướt."
Hoa Lôi đón lấy chiếc ô, trong lòng thầm nghĩ không hiểu hôm nay tiểu thư bị làm sao, thường ngày cũng không hẳn là bà vú nói gì thì tiểu thư nghe nấy, nhưng đa phần cũng đều nghe theo, hôm nay lại thẳng thừng từ chối bà ta. Tuy nhiên nàng cũng không thể hỏi được, hai tay cầm chiếc ô, nghiêng ô che về phía Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao đi trên con đường lát đá xanh, vươn tay ra phía ngoài ô, cảm nhận những hạt mưa lất phất trên tay, cảm giác lạnh lẽo, ấy thế nhưng lại khiến nàng cảm nhận được cảm giác chân thật.
Nguyệt Dao đi rất chậm, vừa đi vừa nhớ lại chuyện cũ. Sau khi tổ mẫu qua đời, Mạc thị lấy cớ rằng nơi nàng ở Lan Khê viện quá xa phòng chính, nên mời nàng dọn sang ở cùng Liên Nguyệt Băng, như thế nàng sẽ không còn cô đơn. Lúc đầu nàng không đồng ý, vì Lan Khê viện là nơi ở trước kia của phụ thân, nàng luyến tiếc không nỡ rời đi.
Mạc thị cũng không hề nổi giận, càng đối xử tử tế với nàng, cái ăn cái mặc đều là những thứ tốt nhất, còn đối xử với nàng tốt hơn cả con ruột.
Năm đó nàng còn nhỏ, không hiểu chuyện, chỉ cảm thấy vui mừng và cảm kích, lại càng kính yêu Mạc thị giống như mẹ ruột. Ngay cả Mộ Thu cũng thường xuyên nói với nàng rằng Mạc thị thật tốt. Chính vì thế mà sau này nàng nghe theo lời Mạc thị, rời khỏi Lan Khê viện tới sống cùng Liên Nguyệt Băng.
Bây giờ nghĩ lại, mới thấy mình đúng là trẻ người non dạ. Nếu một người đối xử với con người khác còn tốt hơn cả con ruột của mình thì chỉ có hai trường hợp. Một là một báo đáp ân tình, đó là quân tử chân chính. Nhưng một chính là loại có mưu đồ. Mà Mạc thị chính là loại thứ hai. Nhưng nàng còn nhỏ tuổi, ở trong tình thế vừa mất đi cha mẹ, cho nên mới dại dốt bị bà ta lừa gạt. Một khi không để ý, nếu không bị người ta đâm cho đầu rơi máu chảy chắc chắn sẽ không biết quay đầu nhìn lại.
Thật ra nàng cũng không hận nhà họ Thẩm từ hôn, Mạc thị lừa gạt chiếm đoạt gia sản. Nhà họ Thẩm ghét bỏ nàng là đứa bé mồ côi, không thể trợ giúp nhà họ nên muốn từ hôn, cũng không có gì đáng trách. Mạc thị âm mưu chiếm đoạt gia sản nhà nàng, nàng cũng không hận. Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*, với số tiền lớn như thế quả khiến người ta đỏ mắt. Nhưng Mạc thị ngàn vạn lần không nên đem bán nàng đi. Cho dù có gả cho kẻ thấp hèn, thì nàng cũng sẽ không hận như vậy. Nhưng Mạc thị lại bán nàng lấy tiền, không chỉ bán cho thương nhân, mà còn bán nàng làm thiếp cho người ta, biến nàng trở thành một món đồ chơi.
(*Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội:nguyên chỉ người vốn không có tội,nhưng người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai hoạ,sau cũng có ý so sánh người có tài hoa hay ý tưởng,nhan sắc,…cũng có thể mang đến tai hoạ.)
Sau khi biết sự thật, nàng đã đấu tranh tư tưởng rất lâu, báo thù hay không. Nếu nàng báo thù, một khi chuyện này lộ ra thì Liên gia đã đến hồi mạt vận.
Tới khi đến kinh thành, nàng nghe nói Đại bá phụ Liên Đống Phương giờ đã là quan tam phẩm, hai đường ca đều có tiền đồ gấm vóc. Liên Nguyệt Băng gả cho Lư Dương Hầu phủ, trở thành Hầu phu nhân, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Ngay cả thứ nữ cũng gả cho đại phú thương người Giang Nam vô cùng giàu có.
Cả nhà họ đều hạnh phúc như thế, được quan to lộc hậu, hưởng hết vinh hoa phú quý mà những thứ họ có được đều nhờ giẫm đạp lên nhà nàng mà có. Không chỉ có vậy, còn khiến bị tra tấn giày vò xiết bao. Nàng không cam lòng, không cam lòng, đến chết cũng không cam lòng.
Nếu họ có thể ra tay độc ác như thế thì nàng cần gì phải do dự. Lúc đó nàng cũng không suy nghĩ tới hậu quả thế nào nữa, nàng phải tự tay đòi lại công lý cho chính mình.
Nguyệt Dao cười khổ, nàng cho rằng mình đã đòi lại được công bằng, nhưng giờ nghĩ lại, nàng không biết mình đã làm đúng hay sai. Đối với nàng mà nói, thì đó là đòi lại công bằng, là báo thù. Nhưng với Liên gia, nàng chính là tội nhân, là kẻ không thể tha thứ.
Gia đình thư hương môn đệ, lại đem cháu ruột bán cho thương nhân làm thiếp, một khi chuyện này được kiểm chứng, thanh danh của Liên gia bị hủy hoại, nhà họ Liên không thể sống yên ổn ở kinh thành.
Trăm năm thư hương môn đệ, nhà họ Liên nhiều năm phấn đấu, danh dự tích lũy bao nhiêu năm đều bị hủy trong tay nàng. Cũng may là nàng không chết, nếu như nàng chết thật, đi xuống địa phủ, nàng sao dám đối mặt với liệt tổ liệt tông.
Hoa Lôi và mấy nha hoàn khác thấy Liên Nguyệt Dao trầm ngâm hồi lâu, hơn nữa mọi người đều cảm nhận sự đau buồn nặng nề của tiểu thư.
Hoa Lội vội hỏi: "Tiểu thư, người làm sao thế?"
Nguyệt Dao giật mình, bừng tỉnh rồi lại lắc đầu: "Không sao, đi thôi."
Hoa Lôi thấy nàng như vậy, vô cùng lo lắng. Không biết tiểu thư bị làm sao, từ sáng tới giờ cứ ngây người, hơn nữa không chỉ ngây người mà còn rất u uất, vừa rồi tinh thần vẫn còn rất thoải mái cơ mà????
Haizz,, chắc tiểu thư lại nhớ tới lão gia và phu nhân rồi.
Liên Nguyệt Dao bước đi chậm rãi. Từ Lan Khê viện đi tới phòng chính mất hai khắc. Đoạn đường này đối với người khác chỉ là thời gian non nửa canh giờ mà thôi. Nhưng với Liên Nguyệt Dao, giống như đi qua một kiếp người.
Tác giả :
Lục Nguyệt Hạo Tuyết