Thẻ Đọc Tâm
Chương 48: Phần kết
Những tấm Thẻ đọc suy nghĩ đều đã được dùng hết.
Bạch Tiêu thất vọng. Cô như nhận thức được một chút về thế giới này, lại như hoàn toàn không hiểu gì về nó.
Mỗi một người, nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng nếu quan sát thật kỹ suy nghĩ của người đó thì đều làm ta vô cùng ngạc nhiên.
Ai cũng giống như diễn viên còn cuộc sống thì như một sân khấu.
Mọi sự việc đều có nhiều mặt, lật mặt B lại thì không nhất thiết đó là mặt A, cũng có thể là mặt S hoặc N nào đó.
Cô băn khoăn không biết phải đối mặt với thế giới này như thế nào.
Vì chân tướng chỉ có một, nhưng chân tướng mãi mãi không hiển hiện hoàn toàn trước mắt chúng ta.
Chỉ có một điều duy nhất có thể khiến chúng ta thản nhiên và vui mừng, chính là đối mặt với nội tâm của mình.
Thản nhiên đối mặt với chính mình, tiếp thu cả những điều không hoàn mỹ của thế giới, chấp nhận những giọt nước mắt, chính là bước đầu tiên để chúng ta trở nên kiên cường.
Còn về bước thứ hai, Bạch Tiêu cũng không thể tìm được đáp án, cô vẫn đang tiếp tục tìm kiếm.
Không vội vàng, ung dung bước trên đường đời, chúng ta có rất nhiều thời gian và rất nhiều tâm trạng cần trải qua để có thể dần dần lĩnh hội những bài học kinh nghiệm và từng bước trưởng thành.
Cuộc đời chính là sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rũ hoa cười lại gặp làng[1].
[1] Ý nói tìm được lối thoát trong hoàn cảnh khốn khó.
Bạn thân yêu xin đừng sợ hãi, cho dù nhìn thấy việc trước mắt không tốt đẹp như thế nào, cho dù thế giới khác xa với những gì chúng ta tưởng tượng thì hãy dũng cảm bước lên phía trước, nhất định sẽ đi đến ngày hoa xuân nở rộ.
Lại là một đêm cô đơn, Bạch Tiêu không ngủ được.
Trong giây phút gọi điện thoại, bỗng cô cảm thấy mình bị một luồng điện bắn trúng, trong lòng như có một sợi dây kéo cô đi về phía trước.
Đi qua dãy cầu thang dài, những góc rẽ tối tăm, những con đường lát đá rợp bóng anh đào, cuối cùng cô cũng đến trước một căn nhà ngói đỏ.
Bạch Tiêu dụi dụi mắt rồi mở cửa. Trời ơi! Cô đã nhìn thấy: Cô bạn cùng phòng – Phí Nhan, bạn trai cũ – Phạm Sam, tên cướp mười tám tuổi – Đơn Hải Kinh, em bé bị bỏng nặng – Dương Di Châu, Quách Liên Hoa – cô gái đã cướp bạn trai của cô, bệnh nhân tâm thần mười tám tuổi – Tiêu Tiếu, thầy giáo ngoại ngữ hai mươi tuổi – Liêu Thanh Tùng, Diệp Lệ Sa đáng thương và ông mối thành công nhất thế giới – chú chó lai Nhã Miết.
Họ đều ở trong căn phòng đó, vui vẻ điềm tĩnh.
Một người máy vừa giống dê, vừa giống ngựa đi đến, nói với Bạch Tiêu: “Chào bạn! Tôi là nhân viên tiếp đón khách mà những nhà khoa học ở đây đã nghiên cứu ra. Hoan nghênh bạn đến với Sở Nghiên cứu Phân tích tâm lý con người, Phòng Thực nghiệm Tổ B của trường Đại học A chúng tôi! Nhiệt liệt hoan nghênh!”.
Tràng vỗ tay như pháo rền phát ra từ trong cơ thể của người máy đó.
Bạch Tiêu bịt tay và hét lên: “Ồn qúa, ồn quá đi!”.
“Sao thế?”, là một giọng nói của một anh chàng.
Bạch Tiêu ngẩng đầu nhìn anh chàng vô cùng anh tuấn đang đứng trước mặt mình. Khuôn mặt anh ta đẹp như tranh vẽ, khí chất nghiêm nghị, lạnh lùng; nụ cười toả sáng; trong mắt có ánh hào quang dịu dàng, sáng suốt; mặc y phục màu trắng. Trong chốc lát, anh ta đã khiến Bạch Tiêu như vừa hứng chịu một đòn chí mạng. Cô chưa bao giờ gặp anh chàng nào đẹp trai đến thế.
Chàng trai ấn vào nút ở mũi người máy, nói: “Đừng làm ồn nữa, đi pha cho cô ấy một tách cà phê đi”.
Tiếng vỗ tay bỗng dưng ngừng bặt.
“Tuân lệnh giáo sư Dương Chân Lý!”, người máy nghe lời đi ra.
Bạch Tiêu nhìn anh chàng đẹp trai ấy, trái tim thổn thức, hoá ra anh ấy chính là Giáo sư Dương Chân Lý.
“Đừng trố mắt lên nhìn tôi như thế, rất có thể tôi cũng chỉ là một người máy thôi đấy”, Giáo sư Dương cười nói.
Bạch Tiêu đỏ mặt, cúi đầu.
“Đừng quên tôi là người phát minh ra Thẻ đọc suy nghĩ, bạn đang nghĩ gì, tôi đều biết cả”, Giáo sư Dương cười rồi vò vò đầu Bạch Tiêu.
Cô nghi hoặc hỏi: “Chẳng phải ở đây đều là những người bị tôi sử dụng Thẻ đọc suy nghĩ để tìm hiểu đó sao? Sao tôi lại đến đây?”.
Giáo sư Dương nói: “Bạn đến đây là do Thượng đế muốn gặp bạn tôi. Ha ha. Buồn cười quá. Bạn quên rồi sao? Bạn cũng là người sử dụng Thẻ đọc suy nghĩ, nhưng từ trước tới giờ bạn không đọc được suy nghĩ của mình. Đến đây, đến phòng thực nghiệm của bọn tôi, để mười người các bạn ở cùng nhau, mỗi giây, mỗi phút đều có thể đọc được suy nghĩ của nhau, để xem thế giới của chúng ta có vì thế mà thay đổi không nhé!”.
Cánh cửa dần khép lại.
Chín người và một chú chó bị nhốt trong một nơi nghiên cứu như một căn phòng bí mật rồi sẽ xảy ra những gì? Đây là bí mật, lần sau tôi sẽ kể cho bạn nghe.
Bạch Tiêu thất vọng. Cô như nhận thức được một chút về thế giới này, lại như hoàn toàn không hiểu gì về nó.
Mỗi một người, nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng nếu quan sát thật kỹ suy nghĩ của người đó thì đều làm ta vô cùng ngạc nhiên.
Ai cũng giống như diễn viên còn cuộc sống thì như một sân khấu.
Mọi sự việc đều có nhiều mặt, lật mặt B lại thì không nhất thiết đó là mặt A, cũng có thể là mặt S hoặc N nào đó.
Cô băn khoăn không biết phải đối mặt với thế giới này như thế nào.
Vì chân tướng chỉ có một, nhưng chân tướng mãi mãi không hiển hiện hoàn toàn trước mắt chúng ta.
Chỉ có một điều duy nhất có thể khiến chúng ta thản nhiên và vui mừng, chính là đối mặt với nội tâm của mình.
Thản nhiên đối mặt với chính mình, tiếp thu cả những điều không hoàn mỹ của thế giới, chấp nhận những giọt nước mắt, chính là bước đầu tiên để chúng ta trở nên kiên cường.
Còn về bước thứ hai, Bạch Tiêu cũng không thể tìm được đáp án, cô vẫn đang tiếp tục tìm kiếm.
Không vội vàng, ung dung bước trên đường đời, chúng ta có rất nhiều thời gian và rất nhiều tâm trạng cần trải qua để có thể dần dần lĩnh hội những bài học kinh nghiệm và từng bước trưởng thành.
Cuộc đời chính là sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rũ hoa cười lại gặp làng[1].
[1] Ý nói tìm được lối thoát trong hoàn cảnh khốn khó.
Bạn thân yêu xin đừng sợ hãi, cho dù nhìn thấy việc trước mắt không tốt đẹp như thế nào, cho dù thế giới khác xa với những gì chúng ta tưởng tượng thì hãy dũng cảm bước lên phía trước, nhất định sẽ đi đến ngày hoa xuân nở rộ.
Lại là một đêm cô đơn, Bạch Tiêu không ngủ được.
Trong giây phút gọi điện thoại, bỗng cô cảm thấy mình bị một luồng điện bắn trúng, trong lòng như có một sợi dây kéo cô đi về phía trước.
Đi qua dãy cầu thang dài, những góc rẽ tối tăm, những con đường lát đá rợp bóng anh đào, cuối cùng cô cũng đến trước một căn nhà ngói đỏ.
Bạch Tiêu dụi dụi mắt rồi mở cửa. Trời ơi! Cô đã nhìn thấy: Cô bạn cùng phòng – Phí Nhan, bạn trai cũ – Phạm Sam, tên cướp mười tám tuổi – Đơn Hải Kinh, em bé bị bỏng nặng – Dương Di Châu, Quách Liên Hoa – cô gái đã cướp bạn trai của cô, bệnh nhân tâm thần mười tám tuổi – Tiêu Tiếu, thầy giáo ngoại ngữ hai mươi tuổi – Liêu Thanh Tùng, Diệp Lệ Sa đáng thương và ông mối thành công nhất thế giới – chú chó lai Nhã Miết.
Họ đều ở trong căn phòng đó, vui vẻ điềm tĩnh.
Một người máy vừa giống dê, vừa giống ngựa đi đến, nói với Bạch Tiêu: “Chào bạn! Tôi là nhân viên tiếp đón khách mà những nhà khoa học ở đây đã nghiên cứu ra. Hoan nghênh bạn đến với Sở Nghiên cứu Phân tích tâm lý con người, Phòng Thực nghiệm Tổ B của trường Đại học A chúng tôi! Nhiệt liệt hoan nghênh!”.
Tràng vỗ tay như pháo rền phát ra từ trong cơ thể của người máy đó.
Bạch Tiêu bịt tay và hét lên: “Ồn qúa, ồn quá đi!”.
“Sao thế?”, là một giọng nói của một anh chàng.
Bạch Tiêu ngẩng đầu nhìn anh chàng vô cùng anh tuấn đang đứng trước mặt mình. Khuôn mặt anh ta đẹp như tranh vẽ, khí chất nghiêm nghị, lạnh lùng; nụ cười toả sáng; trong mắt có ánh hào quang dịu dàng, sáng suốt; mặc y phục màu trắng. Trong chốc lát, anh ta đã khiến Bạch Tiêu như vừa hứng chịu một đòn chí mạng. Cô chưa bao giờ gặp anh chàng nào đẹp trai đến thế.
Chàng trai ấn vào nút ở mũi người máy, nói: “Đừng làm ồn nữa, đi pha cho cô ấy một tách cà phê đi”.
Tiếng vỗ tay bỗng dưng ngừng bặt.
“Tuân lệnh giáo sư Dương Chân Lý!”, người máy nghe lời đi ra.
Bạch Tiêu nhìn anh chàng đẹp trai ấy, trái tim thổn thức, hoá ra anh ấy chính là Giáo sư Dương Chân Lý.
“Đừng trố mắt lên nhìn tôi như thế, rất có thể tôi cũng chỉ là một người máy thôi đấy”, Giáo sư Dương cười nói.
Bạch Tiêu đỏ mặt, cúi đầu.
“Đừng quên tôi là người phát minh ra Thẻ đọc suy nghĩ, bạn đang nghĩ gì, tôi đều biết cả”, Giáo sư Dương cười rồi vò vò đầu Bạch Tiêu.
Cô nghi hoặc hỏi: “Chẳng phải ở đây đều là những người bị tôi sử dụng Thẻ đọc suy nghĩ để tìm hiểu đó sao? Sao tôi lại đến đây?”.
Giáo sư Dương nói: “Bạn đến đây là do Thượng đế muốn gặp bạn tôi. Ha ha. Buồn cười quá. Bạn quên rồi sao? Bạn cũng là người sử dụng Thẻ đọc suy nghĩ, nhưng từ trước tới giờ bạn không đọc được suy nghĩ của mình. Đến đây, đến phòng thực nghiệm của bọn tôi, để mười người các bạn ở cùng nhau, mỗi giây, mỗi phút đều có thể đọc được suy nghĩ của nhau, để xem thế giới của chúng ta có vì thế mà thay đổi không nhé!”.
Cánh cửa dần khép lại.
Chín người và một chú chó bị nhốt trong một nơi nghiên cứu như một căn phòng bí mật rồi sẽ xảy ra những gì? Đây là bí mật, lần sau tôi sẽ kể cho bạn nghe.
Tác giả :
Dịch Phấn Hàn