The Dark Duet Series
Quyển 2 - Chương 20-5
“Celia?” người đàn ông lặp lại. Tôi giữ súng trong tay, nhưng lại chẳng biết phải làm gì. Tôi nhìn về phía Celia.
Hai mắt cô ấy mở to như hai chiếc đĩa, nhưng hai tay cô vẫn đưa lên và giữ bình tĩnh, “Là Felipe. Làm ơn hạ súng xuống đi.”
“Caleb đã nói không được để ai vào cả. Tôi nghĩ Felipe cũng bao gồm trong đó nữa,” tôi nói. Cảm giác thật mờ mịt, thế giới xung quanh như nhòa đi khi tôi cân nhắc việc bắn mở đường ra khỏi phòng.
“Làm ơn đi, Mèo Con! Đừng ngốc thế. Felipe sẽ không bao giờ để cô còn sống ra khỏi đây nếu cô không cất súng đi,” cô van nài.
“Bảo ông ta đi đi, “ tôi rít lên.
“Ngài ấy sẽ biết có chuyện không ổn. Tôi sẽ không bao giờ bảo ngài ấy phải làm gì hết,” cô nói.
Tiếng đập cửa rất to cùng một tràng tiếng Tây Ban Nha vang lên, “Celia, ra mở cửa ngay hoặc tôi sẽ đạp đổ cánh cửa đấy.”
Tôi gần như nôn ói ngay trong miệng khi nghĩ đến chuyện phải đối đầu với Felipe. Tôi nhìn Celia và cô điên cuồng quệt nước mắt. “Đến chỗ cửa đi,” tôi nói.
“Cô sẽ làm gì?” Celia sụt sịt.
“Hỏi ông ta Caleb đang ở đâu,” tôi giục.
Celia gật đầu và chầm chậm bò về phía cửa, “Tôi đang ở trong đây với Mèo Con,” cô nói. Giọng cô có vẻ điềm tĩnh, và xét đến gương mặt đang sưng lên vì khóc của cô, thì tôi thấy rất ấn tượng.
“Tại sao cửa lại khóa?” Giọng nói giận dữ của Felipe vang lên qua cánh cửa.
“Caleb đã rất lo lắng,” cô nói. “Anh ta đâu rồi?”
“Ở tầng dưới với Rafiq, mở cửa ra,” ông ta nói. Nghe giống một mệnh lệnh hơn.
Celia nhìn về phía tôi với vẻ van lơn. Tôi cân nhắc những lựa chọn của mình trong vài giây và quyết định để cho Celia mở cửa, nhưng không đời nào tôi từ bỏ khẩu súng cả. Tôi đặt nó xuống đất ngay bên cạnh mình. “Mở cửa đi,” tôi nói.
“Bình tĩnh nhé, Mèo Con,” Celia nói, “Felipe sẽ không tổn hại cô trừ khi bị buộc phải làm thế. Tin tôi đi.” Cô chờ đến khi tôi gật đầu rồi mới xoay khóa cửa. Cô chầm chậm mở cửa và Felipe, với súng trong tay, bước vào và đứng sang một bên cửa.
“Chuyện gì đang xảy ra?” ông ta hỏi Celia, nhưng ánh mắt lại gắn lên tôi. Tôi vẫn đang ngồi trên sàn, núp người cạnh chiếc giường.
“Nói với cô ấy là Caleb vẫn ổn đi,” Celia nói. Cô đặt mình vào giữa tôi và Felipe.
“Sao em lại khóc, Celia? Chuyện gì đã xảy ra ở đây?” Felipe hỏi. Tông giọng ông ta chết chóc và điềm tĩnh.
“Không có gì cả, tình yêu của em. Em chỉ đang bầu bạn với Mèo Con thôi. Cô ấy sợ, Felipe. Nói với cô ấy Caleb vẫn ổn đi. Cô ấy lo cho anh ta lắm,” cô van xin.
“Anh ta ổn. Anh ta và Rafiq đang uống rượu. Anh ta sẽ sớm lên đây thôi. Chúng ta có thể cùng chờ anh ta,” ông ta nói, nhưng lại không hạ súng xuống.
“Sao anh ấy lại không tự lên đây?” Tôi rít lên.
“Anh ta không thể, không thể mà không làm dấy lên nghi ngờ. Có thể nói, tôi rất nghi ngờ rằng có chuyện gì đó đã diễn ra ở đây. Sao em lại khóc, Celia?” Felipe hỏi. Giọng ông ta nhen nhóm sự giận dữ.
“Chỉ là chuyện phụ nữ thôi, Felipe. Xin đừng làm quá lên mà. Cô ấy lo sợ ngài sẽ tổn hại cô ấy và điều đó khiến em nghĩ về…” Celia bỏ lửng câu nói. Chầm chậm, cô đưa tay lên và ve vuốt gương mặt Felipe, “Ngài không nhớ chuyện lúc ban đầu như thế nào sao?”
Ánh mắt Felipe chuyển sang buồn bã. Ông ta hạ súng xuống và hôn lên trán Celia. “Tôi xin lỗi vì cô ta đã khiến em nhớ lại,” ông ta thì thầm. “Đặc biệt là khi tôi đã cố rất nhiều để khiến em quên đi.”
“Em đã quên rồi Felipe, em thề là em đã quên rồi,” cô thì thầm.
Celia vẫn đang đứng giữa hai chúng tôi, và trong khi tôi không cần thiết phải tin vào Felipe, cô đã chứng tỏ bản thân là một người bạn bằng cách ngăn giữa tôi và cái chết. Tôi nhớ lại cuộc đối thoại dưới tầng hầm với Felipe. Ông ta đã đoạt lấy Celia như một chiến lợi phẩm và thừa nhận rằng đã không đối xử với cô tử tế cho lắm. Nhìn họ lúc này, thật khó để hình dung ra khoảng thời gian Felipe tàn nhẫn với Celia. Nhưng nói đi phải nói lại, tôi đâu biết rõ hai người đó cho lắm. Celia dường như không nhận ra Felipe yêu mình nhiều thế nào. Chuyện đó vô cùng rõ ràng với tôi.
Felipe gật đầu và kéo Celia vào trong vòng tay mình. Cô khóc nức nở trên ngực ông ta trong khi ông ta vuốt tóc cô và thì thầm những lời an ủi. Nhìn họ khiến tôi mong nhớ Caleb đến đau đớn.
“Tôi xin lỗi,” tôi nói, “Tôi không định gây ra bất kì rắc rối nào cả.” Đó là thật. Tôi không muốn gây rắc rối. Điều duy nhất tôi muốn là một lối thoát cho tôi và Caleb.
Felipe nhìn lên tôi, “Đi tắm rửa đi, cô gái đáng yêu. Chủ nhân của cô sẽ quay lại bất kì lúc nào và tôi khuyên cô nên sẵn sàng cho anh ta. Hai người không còn nhiều thời gian bên nhau đâu.”
“Ý ông là gì?!” Tôi buột miệng.
Felipe trao cho tôi một nụ cười nhăn nhở, “Tôi ước có thể làm được nhiều hơn cho hai người. Tôi rất thích thú khi thấy quan hệ của hai người dần hé mở. Chúc may mắn, Mèo Con.”
Khi tôi ngồi xuống, sững sờ và há hốc, Felipe đưa Celia ra khỏi phòng và đóng cửa lại phía sau. Tôi đã đầu hàng con tin của mình. Tôi đã đầu hành người hướng dẫn của mình. Tôi đã đầu hàng bất kì số phận nào đang chờ đợi mình khi cánh cửa mở ra.
Hai mắt cô ấy mở to như hai chiếc đĩa, nhưng hai tay cô vẫn đưa lên và giữ bình tĩnh, “Là Felipe. Làm ơn hạ súng xuống đi.”
“Caleb đã nói không được để ai vào cả. Tôi nghĩ Felipe cũng bao gồm trong đó nữa,” tôi nói. Cảm giác thật mờ mịt, thế giới xung quanh như nhòa đi khi tôi cân nhắc việc bắn mở đường ra khỏi phòng.
“Làm ơn đi, Mèo Con! Đừng ngốc thế. Felipe sẽ không bao giờ để cô còn sống ra khỏi đây nếu cô không cất súng đi,” cô van nài.
“Bảo ông ta đi đi, “ tôi rít lên.
“Ngài ấy sẽ biết có chuyện không ổn. Tôi sẽ không bao giờ bảo ngài ấy phải làm gì hết,” cô nói.
Tiếng đập cửa rất to cùng một tràng tiếng Tây Ban Nha vang lên, “Celia, ra mở cửa ngay hoặc tôi sẽ đạp đổ cánh cửa đấy.”
Tôi gần như nôn ói ngay trong miệng khi nghĩ đến chuyện phải đối đầu với Felipe. Tôi nhìn Celia và cô điên cuồng quệt nước mắt. “Đến chỗ cửa đi,” tôi nói.
“Cô sẽ làm gì?” Celia sụt sịt.
“Hỏi ông ta Caleb đang ở đâu,” tôi giục.
Celia gật đầu và chầm chậm bò về phía cửa, “Tôi đang ở trong đây với Mèo Con,” cô nói. Giọng cô có vẻ điềm tĩnh, và xét đến gương mặt đang sưng lên vì khóc của cô, thì tôi thấy rất ấn tượng.
“Tại sao cửa lại khóa?” Giọng nói giận dữ của Felipe vang lên qua cánh cửa.
“Caleb đã rất lo lắng,” cô nói. “Anh ta đâu rồi?”
“Ở tầng dưới với Rafiq, mở cửa ra,” ông ta nói. Nghe giống một mệnh lệnh hơn.
Celia nhìn về phía tôi với vẻ van lơn. Tôi cân nhắc những lựa chọn của mình trong vài giây và quyết định để cho Celia mở cửa, nhưng không đời nào tôi từ bỏ khẩu súng cả. Tôi đặt nó xuống đất ngay bên cạnh mình. “Mở cửa đi,” tôi nói.
“Bình tĩnh nhé, Mèo Con,” Celia nói, “Felipe sẽ không tổn hại cô trừ khi bị buộc phải làm thế. Tin tôi đi.” Cô chờ đến khi tôi gật đầu rồi mới xoay khóa cửa. Cô chầm chậm mở cửa và Felipe, với súng trong tay, bước vào và đứng sang một bên cửa.
“Chuyện gì đang xảy ra?” ông ta hỏi Celia, nhưng ánh mắt lại gắn lên tôi. Tôi vẫn đang ngồi trên sàn, núp người cạnh chiếc giường.
“Nói với cô ấy là Caleb vẫn ổn đi,” Celia nói. Cô đặt mình vào giữa tôi và Felipe.
“Sao em lại khóc, Celia? Chuyện gì đã xảy ra ở đây?” Felipe hỏi. Tông giọng ông ta chết chóc và điềm tĩnh.
“Không có gì cả, tình yêu của em. Em chỉ đang bầu bạn với Mèo Con thôi. Cô ấy sợ, Felipe. Nói với cô ấy Caleb vẫn ổn đi. Cô ấy lo cho anh ta lắm,” cô van xin.
“Anh ta ổn. Anh ta và Rafiq đang uống rượu. Anh ta sẽ sớm lên đây thôi. Chúng ta có thể cùng chờ anh ta,” ông ta nói, nhưng lại không hạ súng xuống.
“Sao anh ấy lại không tự lên đây?” Tôi rít lên.
“Anh ta không thể, không thể mà không làm dấy lên nghi ngờ. Có thể nói, tôi rất nghi ngờ rằng có chuyện gì đó đã diễn ra ở đây. Sao em lại khóc, Celia?” Felipe hỏi. Giọng ông ta nhen nhóm sự giận dữ.
“Chỉ là chuyện phụ nữ thôi, Felipe. Xin đừng làm quá lên mà. Cô ấy lo sợ ngài sẽ tổn hại cô ấy và điều đó khiến em nghĩ về…” Celia bỏ lửng câu nói. Chầm chậm, cô đưa tay lên và ve vuốt gương mặt Felipe, “Ngài không nhớ chuyện lúc ban đầu như thế nào sao?”
Ánh mắt Felipe chuyển sang buồn bã. Ông ta hạ súng xuống và hôn lên trán Celia. “Tôi xin lỗi vì cô ta đã khiến em nhớ lại,” ông ta thì thầm. “Đặc biệt là khi tôi đã cố rất nhiều để khiến em quên đi.”
“Em đã quên rồi Felipe, em thề là em đã quên rồi,” cô thì thầm.
Celia vẫn đang đứng giữa hai chúng tôi, và trong khi tôi không cần thiết phải tin vào Felipe, cô đã chứng tỏ bản thân là một người bạn bằng cách ngăn giữa tôi và cái chết. Tôi nhớ lại cuộc đối thoại dưới tầng hầm với Felipe. Ông ta đã đoạt lấy Celia như một chiến lợi phẩm và thừa nhận rằng đã không đối xử với cô tử tế cho lắm. Nhìn họ lúc này, thật khó để hình dung ra khoảng thời gian Felipe tàn nhẫn với Celia. Nhưng nói đi phải nói lại, tôi đâu biết rõ hai người đó cho lắm. Celia dường như không nhận ra Felipe yêu mình nhiều thế nào. Chuyện đó vô cùng rõ ràng với tôi.
Felipe gật đầu và kéo Celia vào trong vòng tay mình. Cô khóc nức nở trên ngực ông ta trong khi ông ta vuốt tóc cô và thì thầm những lời an ủi. Nhìn họ khiến tôi mong nhớ Caleb đến đau đớn.
“Tôi xin lỗi,” tôi nói, “Tôi không định gây ra bất kì rắc rối nào cả.” Đó là thật. Tôi không muốn gây rắc rối. Điều duy nhất tôi muốn là một lối thoát cho tôi và Caleb.
Felipe nhìn lên tôi, “Đi tắm rửa đi, cô gái đáng yêu. Chủ nhân của cô sẽ quay lại bất kì lúc nào và tôi khuyên cô nên sẵn sàng cho anh ta. Hai người không còn nhiều thời gian bên nhau đâu.”
“Ý ông là gì?!” Tôi buột miệng.
Felipe trao cho tôi một nụ cười nhăn nhở, “Tôi ước có thể làm được nhiều hơn cho hai người. Tôi rất thích thú khi thấy quan hệ của hai người dần hé mở. Chúc may mắn, Mèo Con.”
Khi tôi ngồi xuống, sững sờ và há hốc, Felipe đưa Celia ra khỏi phòng và đóng cửa lại phía sau. Tôi đã đầu hàng con tin của mình. Tôi đã đầu hành người hướng dẫn của mình. Tôi đã đầu hàng bất kì số phận nào đang chờ đợi mình khi cánh cửa mở ra.
Tác giả :
C.J. Roberts