The Dark Duet Series
Quyển 1 - Chương 15-3
Caleb tìm thấy thứ mình cần, quần áo cho Mèo Con. Trên đường quay về căn phòng ngủ đi mượn, hắn đi ngang qua hai con tin trong bếp. Một lần nữa, cuộc trò chuyện ngưng ngang. Người vợ đang khóc, nhưng thái độ thì rất khắc kỷ. Bà ta quả là người can đảm. “Chúng tôi sẽ đi khi trời sáng. Tôi hứa hai người sẽ không phải chịu bất kì tổn hại nào, nhưng tôi phải nói rằng sự nhân từ của tôi có điều kiện đấy. Nếu hai người cho bất kì ai biết chúng tôi đã ở đây, hay chuyện đã xảy ra với hai người-”
“Tôi hứa với anh!” Vị bác sĩ rất cương quyết. Ông ta đã thấy Caleb khắp người đầy máu, biết rằng đó là máu phun ra từ động mạch, có lẽ là biết cả chuyện Caleb đã làm nữa. Hắn không hề nghi ngờ sự ngay thẳng của vị bác sĩ. Trong lúc ông ta nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của vợ mình, Caleb thoáng nhìn thấy tình yêu sâu đậm mà họ dành cho nhau. Họ sẽ cùng sống hoặc cùng chết, song dù có là gì thì họ cũng sẵn sàng làm bất kì điều gì để bảo vệ nhau.
Chứng kiến điều đó quả là kì lạ. Thậm chí còn lạ hơn khi hắn thấy ghen với hai con tin của mình. Chưa có ai từng nhìn hắn như vậy, như thể cuộc sống sẽ trở nên vô nghĩa nếu thiếu hắn, vì hắn chưa bao giờ coi trọng ai hơn chính bản thân cả. Dù tình yêu có là gì, thì nó cũng không phải một khái niệm hắn có thể nắm bắt được.
Trên đường quay lại với Mèo Con, hắn trông thấy tủ để vải lanh và đã lấy một bộ ga sạch cho chiếc giường. Không khí thật khác khi hắn bước vào phòng. Cửa buồng tắm mở hé, hơi nước từ đó tràn vào phòng ngủ. Caleb đặt quần áo và ga sạch xuống giường rồi bước vào trong.
Cô đã tìm thấy chiếc gương. Mọi buồng tắm đều có gương, và hắn đã không nghĩ đến việc che nó lại trong lúc hối hả thoát khỏi Livvie cùng những câu hỏi đầy cảm xúc của cô. Hắn đứng đó quan sát cô, cố gắng cân nhắc hành động tiếp theo.
“Bọn chúng thật sự đã để lại một cơ số hậu quả trên người tôi nhỉ.” Cô nhăn mặt khi chọc vào vết bầm tím lớn nhất bao phủ hầu hết một bên má và mắt.
“Nó sẽ tan thôi.” Caleb nói, cố nhại theo giọng điệu hờ hững của cô. Cả hai đều biết hoàn cảnh này chẳng có gì giống với bình thường cả, nhưng hắn sẵn sàng giả vờ nếu cô làm thế.
“Tôi sẽ vẫn đủ xinh đẹp với Demitri chứ?” cô nói. Lần này giọng cô lạnh lùng và cứng nhắc, một kiểu cách hắn chưa nghe qua bao giờ. Cô cố ý dùng lời lẽ để làm tổn thương hắn, và thật ngạc nhiên, Caleb chấp nhận điều đó.
“Trong vài tuần nữa thôi,” hắn nói với vẻ cay nghiệt tương tự và ngay lập tức hối hận khi nhìn thấy nỗi buồn lộ ra trên vẻ mặt điềm tĩnh giả vờ của cô. Ở cạnh cô lúc này thật kì quặc. Một quả bom chờ nổ. Hắn không thể đoán trước hành động của cô được nữa, và điều đó khiến cả hai đều bấp bênh.
Cô xoay người lại, đối mặt với hắn, khỏa thân hoàn toàn. Cơ thể cô có thể đã bị hằn vô số vết bầm tím, song cô vẫn rất xinh đẹp. Vẫn…là cô gái hắn khao khát. Có gì đó trong thái độ của cô khiến hắn muốn lui lại, song hắn cố chống lại bản năng đó. Hắn sẽ không bao giờ chùn bước trước bất kì ai, đặc biệt là cô.
Cô đang…theo dõi hắn. Như một con báo hay một chú sư tử cái, và thật quái lạ khi nhận ra hắn đã đặt cho cô một biệt danh hết sức phù hợp trong khoảnh khắc đó. Thế nhưng, lúc này cô thực sự không còn là một chú mèo con nữa. Mèo con không tiến về phía bạn với ánh mắt kiên định, đầu của chúng sẽ không hạ thấp xuống theo cái cách gợi nhắc về một nữ thợ săn đang quan sát con mồi.
Cô dừng lại sát vồng ngực Caleb, gần đến độ hắn gần như có thể cảm thấy hai nhũ hoa của cô sượt qua người. Hắn không nên muốn cô, không nên khi trông cô thế này. Nhưng hắn lại muốn. Thậm chí là muốn nhiều hơn nữa kia. Cô bị đánh đập và thâm tím, nhưng đã sống sót! Cô đã nhìn thẳng vào mắt lũ con hoang kia và lần đầu tiên khiến máu đổ. Có một chiến binh và một sát thù ẩn giấu đâu đó bên trong. Và chuyện đó thật gợi cảm làm sao. Hắn vẫn nghĩ thế kể cả khi cô chỉa mũi súng vào hắn.
“Caleb,” cô thì thầm. Caleb chỉ có thể bật ra một âm thanh không hứa hẹn gì và nhìn chăm chăm vào cô. “Quá nhiều chuyện đã xảy ra. Em đã vô cùng bất lực”
Khốn thật, Caleb nghĩ.
“Nếu em có thể…có một thứ cho riêng mình.” Thôi thúc lùi bước của Caleb thật choáng váng, nhưng hắn vẫn giữ vững lập trường và gật đầu.
Livvie nhìn lên hắn với ánh mắt van lơn và khao khát. “Làm tình với em đi,” cô nói, nhẹ nhàng đến độ Caleb tưởng là do tâm trí đang nói với mình. Rồi hắn nhận ra bàn tay nhỏ nhắn của cô đã luồng xuống dưới lần áo sơ mi của mình. “Em muốn chọn điều này vì bản thân mình. Em sẽ làm theo những gì anh bảo. Em sẽ không cố trốn chạy nữa, nhưng em chỉ muốn điều này, lựa chọn này…là của em.”
Caleb muốn nói gì đó, gì cũng được, nhưng mọi suy nghĩ của hắn đều đang xoay quanh việc được ở bên trong cô. Có một câu trả lời hết sức đơn giản cho lý do tại sao cô cố làm việc này. Nếu cô không còn là một trinh nữ… Hắn không quan tâm. Chỉ đơn giản là đếch quan tâm. Hắn sẽ xử lí chuyện đó sau. Thế nên thay vì nói “không”, hắn chỉ đơn giản nói, “Tôi không muốn làm đau em.”
“Không đâu. Em biết anh sẽ không thế đâu.”
Hắn không thể ngăn mình cúi xuống và đặt môi lên môi cô. Cô khẽ run rẩy, giống mèo con hơn cả hắn nhớ. Tim hắn đập nhanh còn vật đàn ông thì sưng phồng và đập rộn. Lưỡi cô rụt rè đưa ra và hắn mở miệng chào đón cô, để cô dẫn dắt mọi thứ đến nơi mà cô muốn.
Hắn vẫn chưa tin bản thân đủ để chạm vào cô, sự cấp bách mà hắn cảm thấy thật quá mạnh mẽ, thế nên cuối cùng hắn bước lùi lại và đặt tay lên ngạch cửa, trong khi cô tiếp tục dấn tới và hôn hắn dữ dội hơn, ghê gớm hơn.
Khuôn miệng cô có vị bạc hà từ kem đánh răng và vị mặn từ nước mắt. Hắn không muốn cô khóc. Không phải lúc này, không phải vì bất kì lý do nào hết. Hắn chầm chậm dứt ra, “Dừng lại.” Cô nhìn lên hắn với vẻ hoảng hốt và tổn thương trên gương mặt.
“Tôi hứa với anh!” Vị bác sĩ rất cương quyết. Ông ta đã thấy Caleb khắp người đầy máu, biết rằng đó là máu phun ra từ động mạch, có lẽ là biết cả chuyện Caleb đã làm nữa. Hắn không hề nghi ngờ sự ngay thẳng của vị bác sĩ. Trong lúc ông ta nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của vợ mình, Caleb thoáng nhìn thấy tình yêu sâu đậm mà họ dành cho nhau. Họ sẽ cùng sống hoặc cùng chết, song dù có là gì thì họ cũng sẵn sàng làm bất kì điều gì để bảo vệ nhau.
Chứng kiến điều đó quả là kì lạ. Thậm chí còn lạ hơn khi hắn thấy ghen với hai con tin của mình. Chưa có ai từng nhìn hắn như vậy, như thể cuộc sống sẽ trở nên vô nghĩa nếu thiếu hắn, vì hắn chưa bao giờ coi trọng ai hơn chính bản thân cả. Dù tình yêu có là gì, thì nó cũng không phải một khái niệm hắn có thể nắm bắt được.
Trên đường quay lại với Mèo Con, hắn trông thấy tủ để vải lanh và đã lấy một bộ ga sạch cho chiếc giường. Không khí thật khác khi hắn bước vào phòng. Cửa buồng tắm mở hé, hơi nước từ đó tràn vào phòng ngủ. Caleb đặt quần áo và ga sạch xuống giường rồi bước vào trong.
Cô đã tìm thấy chiếc gương. Mọi buồng tắm đều có gương, và hắn đã không nghĩ đến việc che nó lại trong lúc hối hả thoát khỏi Livvie cùng những câu hỏi đầy cảm xúc của cô. Hắn đứng đó quan sát cô, cố gắng cân nhắc hành động tiếp theo.
“Bọn chúng thật sự đã để lại một cơ số hậu quả trên người tôi nhỉ.” Cô nhăn mặt khi chọc vào vết bầm tím lớn nhất bao phủ hầu hết một bên má và mắt.
“Nó sẽ tan thôi.” Caleb nói, cố nhại theo giọng điệu hờ hững của cô. Cả hai đều biết hoàn cảnh này chẳng có gì giống với bình thường cả, nhưng hắn sẵn sàng giả vờ nếu cô làm thế.
“Tôi sẽ vẫn đủ xinh đẹp với Demitri chứ?” cô nói. Lần này giọng cô lạnh lùng và cứng nhắc, một kiểu cách hắn chưa nghe qua bao giờ. Cô cố ý dùng lời lẽ để làm tổn thương hắn, và thật ngạc nhiên, Caleb chấp nhận điều đó.
“Trong vài tuần nữa thôi,” hắn nói với vẻ cay nghiệt tương tự và ngay lập tức hối hận khi nhìn thấy nỗi buồn lộ ra trên vẻ mặt điềm tĩnh giả vờ của cô. Ở cạnh cô lúc này thật kì quặc. Một quả bom chờ nổ. Hắn không thể đoán trước hành động của cô được nữa, và điều đó khiến cả hai đều bấp bênh.
Cô xoay người lại, đối mặt với hắn, khỏa thân hoàn toàn. Cơ thể cô có thể đã bị hằn vô số vết bầm tím, song cô vẫn rất xinh đẹp. Vẫn…là cô gái hắn khao khát. Có gì đó trong thái độ của cô khiến hắn muốn lui lại, song hắn cố chống lại bản năng đó. Hắn sẽ không bao giờ chùn bước trước bất kì ai, đặc biệt là cô.
Cô đang…theo dõi hắn. Như một con báo hay một chú sư tử cái, và thật quái lạ khi nhận ra hắn đã đặt cho cô một biệt danh hết sức phù hợp trong khoảnh khắc đó. Thế nhưng, lúc này cô thực sự không còn là một chú mèo con nữa. Mèo con không tiến về phía bạn với ánh mắt kiên định, đầu của chúng sẽ không hạ thấp xuống theo cái cách gợi nhắc về một nữ thợ săn đang quan sát con mồi.
Cô dừng lại sát vồng ngực Caleb, gần đến độ hắn gần như có thể cảm thấy hai nhũ hoa của cô sượt qua người. Hắn không nên muốn cô, không nên khi trông cô thế này. Nhưng hắn lại muốn. Thậm chí là muốn nhiều hơn nữa kia. Cô bị đánh đập và thâm tím, nhưng đã sống sót! Cô đã nhìn thẳng vào mắt lũ con hoang kia và lần đầu tiên khiến máu đổ. Có một chiến binh và một sát thù ẩn giấu đâu đó bên trong. Và chuyện đó thật gợi cảm làm sao. Hắn vẫn nghĩ thế kể cả khi cô chỉa mũi súng vào hắn.
“Caleb,” cô thì thầm. Caleb chỉ có thể bật ra một âm thanh không hứa hẹn gì và nhìn chăm chăm vào cô. “Quá nhiều chuyện đã xảy ra. Em đã vô cùng bất lực”
Khốn thật, Caleb nghĩ.
“Nếu em có thể…có một thứ cho riêng mình.” Thôi thúc lùi bước của Caleb thật choáng váng, nhưng hắn vẫn giữ vững lập trường và gật đầu.
Livvie nhìn lên hắn với ánh mắt van lơn và khao khát. “Làm tình với em đi,” cô nói, nhẹ nhàng đến độ Caleb tưởng là do tâm trí đang nói với mình. Rồi hắn nhận ra bàn tay nhỏ nhắn của cô đã luồng xuống dưới lần áo sơ mi của mình. “Em muốn chọn điều này vì bản thân mình. Em sẽ làm theo những gì anh bảo. Em sẽ không cố trốn chạy nữa, nhưng em chỉ muốn điều này, lựa chọn này…là của em.”
Caleb muốn nói gì đó, gì cũng được, nhưng mọi suy nghĩ của hắn đều đang xoay quanh việc được ở bên trong cô. Có một câu trả lời hết sức đơn giản cho lý do tại sao cô cố làm việc này. Nếu cô không còn là một trinh nữ… Hắn không quan tâm. Chỉ đơn giản là đếch quan tâm. Hắn sẽ xử lí chuyện đó sau. Thế nên thay vì nói “không”, hắn chỉ đơn giản nói, “Tôi không muốn làm đau em.”
“Không đâu. Em biết anh sẽ không thế đâu.”
Hắn không thể ngăn mình cúi xuống và đặt môi lên môi cô. Cô khẽ run rẩy, giống mèo con hơn cả hắn nhớ. Tim hắn đập nhanh còn vật đàn ông thì sưng phồng và đập rộn. Lưỡi cô rụt rè đưa ra và hắn mở miệng chào đón cô, để cô dẫn dắt mọi thứ đến nơi mà cô muốn.
Hắn vẫn chưa tin bản thân đủ để chạm vào cô, sự cấp bách mà hắn cảm thấy thật quá mạnh mẽ, thế nên cuối cùng hắn bước lùi lại và đặt tay lên ngạch cửa, trong khi cô tiếp tục dấn tới và hôn hắn dữ dội hơn, ghê gớm hơn.
Khuôn miệng cô có vị bạc hà từ kem đánh răng và vị mặn từ nước mắt. Hắn không muốn cô khóc. Không phải lúc này, không phải vì bất kì lý do nào hết. Hắn chầm chậm dứt ra, “Dừng lại.” Cô nhìn lên hắn với vẻ hoảng hốt và tổn thương trên gương mặt.
Tác giả :
C.J. Roberts