The Dark Duet Series
Quyển 1 - Chương 15-1
Sự thật giờ đã phơi bày. Hắn sẽ không bao giờ quên ánh nhìn trong đôi mắt cô khi hắn kể với cô chuyện hắn dự định sẽ bán cô làm nô lệ mua vui. Hắn mong chờ gì chứ? Rằng cô sẽ hiểu sao? Báo thù là mục đích của hắn. Cô không thể hiểu được điều đó, vẫn chưa. Hắn sẽ bị ám ảnh mãi mãi. Thêm một kí ức nữa trong số hàng trăm kí ức luôn luôn ám ảnh hắn. Ngoại trừ việc hắn lúc nào cũng là nạn nhân trong đó. Lúc nào cũng là cậu bé chứ chưa bao giờ là người đàn ông. Hiện tại, loại người hắn đã trở thành cũng sẽ ám ảnh hắn nốt. Caleb ngồi sụp xuống trước cửa buồng tắm. Hắn cần một phút, để thở, để ngăn mình nôn mửa, và để đối mặt với những suy nghĩ lộn xộn đang cào xé hắn. Lần đầu tiên trong kí ức gần nhất, Caleb muốn điều gì đó khác báo thù. Hắn muốn cô gái. Hắn muốn Livvie.
Giờ hắn đã biết tên cô, nhưng đó chỉ là điều ít ỏi nhất trong số những điều mà hắn biết về cô lúc này. Hắn biết rất nhiều về cô – có lẽ là quá nhiều. Cô mặc quần áo thùng thình đến trường là vì muốn mẹ yêu thương mình. Đôi mắt cô phiền muộn là vì cô biết bà không bao giờ như thế.
Cô có các em trai và em gái. Cô thấy mình có trách nhiệm với chúng và ghen tị với chúng.
Cô vui tính, và nhút nhát. Nhưng cũng rất dữ dội và gan dạ.
Nụ hôn đầu của cô là một thảm họa.
Cô lớn lên mà không có ai bảo bọc.
Và không ai ngoài Caleb đã mang đến khoái lạc thể xác cho cô.
Livvie là một kẻ sống sót. Biết nhiều là thế, song điều hắn chưa biết chính là cô đã phải sống sót qua những gì. Cô xứng đáng với điều tốt đẹp hơn. Tốt hơn bọn họ và chắc chắn là tốt hơn hắn.
Hắn đã thấy điều đó trong mắt cô và cách cô cư xử, nhưng lại cố không chú ý đến nguyên do. Hắn đã muốn cô vô danh. Hắn muốn quên đi việc cô từng có một quá khứ, một cuộc đời cũ, những ước mơ, hi vọng và tất cả những thứ biến cô thành…Livvie.
Hắn có thể nghe thấy tiếng cô khóc qua cửa buồng tắm và việc đó gần như xé toạc tim hắn khỏi lồng ngực. Hắn đã gây ra chuyện đó. Hắn là nguyên nhân khiến từng giọt nước mắt của cô rơi xuống, và kinh ngạc làm sao, chúng không khiến hắn cương cứng, chúng khiến hắn…vô cùng sầu não. Buồn bã là thứ cảm xúc mà hắn đã không cảm thấy trong một khoảng thời gian rất, rất dài. Khi đó, hắn chỉ thấy buồn cho bản thân; hắn chưa từng tiếc thương ai hết, kể cả đám bé trai cũng không.
Tại sao lại là lúc này? Tại sao lại là cô?
Hình ảnh cơ thể đầy máu và mềm rũ của cô trong vòng tay gã thanh niên vụt qua tâm trí và hắn gập người lại. Cô có thể đã chết. Và Caleb biết hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu điều đó xảy ra. Bất kể là lý do nào, hắn có cảm giác gì đó với cô gái, một điều mà hắn chưa bao giờ cảm thấy trước đây và không thể nói thành lời. Hắn chỉ không biết liệu nó có quan trọng không. Hắn đã kể cho cô mọi chuyện hệ trọng, rằng tất cả đều rất riêng tư, song chuyện đó có nghĩa gì trong cả một kế hoạch to lớn chứ?
Cô sẽ không thể sớm tha thứ cho hắn như hắn không thể tha thứ cho Narweh vậy. Cô sẽ không thể nhìn xa hơn mọi điều hắn đã làm với cô. Vậy nên, vào phút cuối, chuyện đó quan trọng thế nào đây? Hắn sẽ không thể có được cô gái, vậy sao lại không chọn báo thù? Chẳng phải hắn xứng đáng có nó sao?
Narweh chết rồi! Anh giết gã rồi. Anh có thêm được gì từ việc hủy hoại một người đàn ông chưa từng gặp mặt chứ?
Caleb giũ những suy nghĩ kia ra khỏi đầu. Rafiq đã cứu vớt hắn. Ông đã cho hắn một mái nhà trên đầu, thức ăn trong bụng và phụ nữ trên giường. Caleb nợ ông mọi thứ, nhất là cuộc sống. Nếu Rafiq muốn Vladek chết, vậy thì Caleb nợ ông cái đầu của gã đàn ông đó.
Rafiq muốn nhiều hơn là chỉ mạng của Vladek. Ông muốn gã phải đau khổ khôn tả. Ông muốn mọi thứ mà gã đàn ông yêu quý hóa thành tro tàn trên tay gã. Điều đó sẽ không mang mẹ hay em gái ông trở lại, nhưng nó có vẻ…đúng đắn. Đã luôn đúng đắn với Caleb. Hắn thực sự là tay sai trung thành của Rafiq, và đó là điều duy nhất cho hắn lẽ sống. Không có Rafiq, không có mục tiêu…hắn còn lại gì đây?
Hắn không thể hi sinh mười hai năm và món nợ với Rafiq chỉ vì ba tuần lễ cùng một cô gái không bao giờ có thể… Hắn gần như đã nghĩ về từ yêu. Yêu. Từ đó có nghĩa quái gì chứ? Nó luôn bị người qua quăng quật, chà đạp một cách khiếm nhã kia mà. Nó thực sự có nghĩa gì? Sau cả một quãng thời gian và sau tất cả mọi chuyện, liệu hắn còn có thể không?
Không. Hắn không nghĩ vậy.
Điện thoại của hắn đổ chuông. Vào giờ này ban đêm, chỉ có thể là một người gọi thôi, và chẳng phải hợp lý quá còn gì.
“Vâng?”
“Cô ta sao rồi?” Giọng Rafiq lạnh lùng và vô tình.
“Một vài cái xương sườn bị nứt và một bên vai bị trật khớp.” Caleb cào tay qua mái tóc vẫn còn ẩm của mình và nắm lại. Hắn không muốn nói chuyện vào lúc này. “Tôi không nghĩ ba tuần sẽ đủ để cô ta bình phục hoàn toàn. Chuyến đi có lẽ sẽ là quá sức.” Có một khoảng lặng rất dài và trong một giây, Caleb tưởng đường đây đã bị ngắt.
“Jair nói cậu đã bắt giữ tù nhân. Cậu ta cũng nói rằng cậu đã gây ra một cảnh tượng khá ghê gớm lúc cướp lại cô gái…cậu nghĩ gì về chuyện đó?” Caleb phát cáu. Cuộc nói chuyện này chẳng dẫn đến chỗ tốt đẹp nào hết.
Giờ hắn đã biết tên cô, nhưng đó chỉ là điều ít ỏi nhất trong số những điều mà hắn biết về cô lúc này. Hắn biết rất nhiều về cô – có lẽ là quá nhiều. Cô mặc quần áo thùng thình đến trường là vì muốn mẹ yêu thương mình. Đôi mắt cô phiền muộn là vì cô biết bà không bao giờ như thế.
Cô có các em trai và em gái. Cô thấy mình có trách nhiệm với chúng và ghen tị với chúng.
Cô vui tính, và nhút nhát. Nhưng cũng rất dữ dội và gan dạ.
Nụ hôn đầu của cô là một thảm họa.
Cô lớn lên mà không có ai bảo bọc.
Và không ai ngoài Caleb đã mang đến khoái lạc thể xác cho cô.
Livvie là một kẻ sống sót. Biết nhiều là thế, song điều hắn chưa biết chính là cô đã phải sống sót qua những gì. Cô xứng đáng với điều tốt đẹp hơn. Tốt hơn bọn họ và chắc chắn là tốt hơn hắn.
Hắn đã thấy điều đó trong mắt cô và cách cô cư xử, nhưng lại cố không chú ý đến nguyên do. Hắn đã muốn cô vô danh. Hắn muốn quên đi việc cô từng có một quá khứ, một cuộc đời cũ, những ước mơ, hi vọng và tất cả những thứ biến cô thành…Livvie.
Hắn có thể nghe thấy tiếng cô khóc qua cửa buồng tắm và việc đó gần như xé toạc tim hắn khỏi lồng ngực. Hắn đã gây ra chuyện đó. Hắn là nguyên nhân khiến từng giọt nước mắt của cô rơi xuống, và kinh ngạc làm sao, chúng không khiến hắn cương cứng, chúng khiến hắn…vô cùng sầu não. Buồn bã là thứ cảm xúc mà hắn đã không cảm thấy trong một khoảng thời gian rất, rất dài. Khi đó, hắn chỉ thấy buồn cho bản thân; hắn chưa từng tiếc thương ai hết, kể cả đám bé trai cũng không.
Tại sao lại là lúc này? Tại sao lại là cô?
Hình ảnh cơ thể đầy máu và mềm rũ của cô trong vòng tay gã thanh niên vụt qua tâm trí và hắn gập người lại. Cô có thể đã chết. Và Caleb biết hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu điều đó xảy ra. Bất kể là lý do nào, hắn có cảm giác gì đó với cô gái, một điều mà hắn chưa bao giờ cảm thấy trước đây và không thể nói thành lời. Hắn chỉ không biết liệu nó có quan trọng không. Hắn đã kể cho cô mọi chuyện hệ trọng, rằng tất cả đều rất riêng tư, song chuyện đó có nghĩa gì trong cả một kế hoạch to lớn chứ?
Cô sẽ không thể sớm tha thứ cho hắn như hắn không thể tha thứ cho Narweh vậy. Cô sẽ không thể nhìn xa hơn mọi điều hắn đã làm với cô. Vậy nên, vào phút cuối, chuyện đó quan trọng thế nào đây? Hắn sẽ không thể có được cô gái, vậy sao lại không chọn báo thù? Chẳng phải hắn xứng đáng có nó sao?
Narweh chết rồi! Anh giết gã rồi. Anh có thêm được gì từ việc hủy hoại một người đàn ông chưa từng gặp mặt chứ?
Caleb giũ những suy nghĩ kia ra khỏi đầu. Rafiq đã cứu vớt hắn. Ông đã cho hắn một mái nhà trên đầu, thức ăn trong bụng và phụ nữ trên giường. Caleb nợ ông mọi thứ, nhất là cuộc sống. Nếu Rafiq muốn Vladek chết, vậy thì Caleb nợ ông cái đầu của gã đàn ông đó.
Rafiq muốn nhiều hơn là chỉ mạng của Vladek. Ông muốn gã phải đau khổ khôn tả. Ông muốn mọi thứ mà gã đàn ông yêu quý hóa thành tro tàn trên tay gã. Điều đó sẽ không mang mẹ hay em gái ông trở lại, nhưng nó có vẻ…đúng đắn. Đã luôn đúng đắn với Caleb. Hắn thực sự là tay sai trung thành của Rafiq, và đó là điều duy nhất cho hắn lẽ sống. Không có Rafiq, không có mục tiêu…hắn còn lại gì đây?
Hắn không thể hi sinh mười hai năm và món nợ với Rafiq chỉ vì ba tuần lễ cùng một cô gái không bao giờ có thể… Hắn gần như đã nghĩ về từ yêu. Yêu. Từ đó có nghĩa quái gì chứ? Nó luôn bị người qua quăng quật, chà đạp một cách khiếm nhã kia mà. Nó thực sự có nghĩa gì? Sau cả một quãng thời gian và sau tất cả mọi chuyện, liệu hắn còn có thể không?
Không. Hắn không nghĩ vậy.
Điện thoại của hắn đổ chuông. Vào giờ này ban đêm, chỉ có thể là một người gọi thôi, và chẳng phải hợp lý quá còn gì.
“Vâng?”
“Cô ta sao rồi?” Giọng Rafiq lạnh lùng và vô tình.
“Một vài cái xương sườn bị nứt và một bên vai bị trật khớp.” Caleb cào tay qua mái tóc vẫn còn ẩm của mình và nắm lại. Hắn không muốn nói chuyện vào lúc này. “Tôi không nghĩ ba tuần sẽ đủ để cô ta bình phục hoàn toàn. Chuyến đi có lẽ sẽ là quá sức.” Có một khoảng lặng rất dài và trong một giây, Caleb tưởng đường đây đã bị ngắt.
“Jair nói cậu đã bắt giữ tù nhân. Cậu ta cũng nói rằng cậu đã gây ra một cảnh tượng khá ghê gớm lúc cướp lại cô gái…cậu nghĩ gì về chuyện đó?” Caleb phát cáu. Cuộc nói chuyện này chẳng dẫn đến chỗ tốt đẹp nào hết.
Tác giả :
C.J. Roberts