The Dark Duet Series
Quyển 1 - Chương 14-1
Có một lý do khiến tôi không muốn ngủ. Tôi không muốn mơ. Tôi không muốn nghĩ về mẹ, hay Paulo, hay các em trai em gái của tôi. Hoặc tất cả mọi thứ liên quan giữa Caleb và tôi.
Tôi đặc biệt không muốn hình dung về Nicole, Nicole xinh đẹp, lạc lõng và đang lang thang khắp Mexico để tìm kiếm tôi. Nếu có gì xảy ra với cô ấy, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân. Tôi nằm lăn qua lộn lại khi giận dữ, buồn bã và lo lắng khuấy đảo tâm trí mình. Đau đớn ở vai chẳng giúp ích được gì, và việc lăn lộn đã gây ra một cơn đau âm ỉ như thể nó là một phần xương khớp tôi vậy.
Và rồi điều không tránh khỏi xảy đến. Những giọng nói thì thầm. Kí ức về việc bị đè xuống trong lúc bọn chúng lột hết quần áo của tôi ra. Cái cách bọn chúng phớt lờ tiếng tôi kêu thét trong lúc chúng mút mát và níu kéo tôi. Một lần nữa, tôi lại cảm thấy nó - trận đòn kinh hoàng.
Chống lại sức mạnh của thuốc, tôi ép mình mở mắt và hét lên. Cố thu vào không khí cho hai buồng phổi bỏng rát, tôi gắng tập trung trở lại.
Cơ thể Caleb giật nảy trên ghế ngồi, rồi hắn bật đèn lên.
Nhận thức ập đến.
Mình an toàn rồi. Mình ở đây. Caleb ở đây. Hắn sẽ không hại mình.
Tôi thở dốc. Giọng tôi đan xen với những giọt nước mắt đang rỉ ra, và đặc quánh vì xúc động. “Nó thật quá. Cứ như bọn chúng đang…” Caleb ngồi xuống bên cạnh và tôi nhào vào lòng hắn, tìm kiếm sự an ủi, khuây khỏa, bất kì điều gì. Không cần phải nói thêm nữa.
“Ổn rồi mà. Bọn chúng không thể làm hại em nữa đâu.” Lời hắn nói thật hoàn hảo. Thật đúng đắn và đầy an ủi. Tôi vòng cánh tay phải qua và kéo hắn lại gần hơn.
Trong nhiều giây dài hạnh phúc, chỉ có cảm giác ấm áp của vòng tay hắn, vồng ngực cứng cáp của hắn, nhịp tim hắn kéo tôi khỏi giấc mơ kinh hoàng. Tôi hít vào. “Anh có mùi giống xà phòng vậy,” tôi thì thào yếu ớt trên áo hắn. Tôi không thích ý nghĩ hắn đã bỏ tôi lại một mình. Tôi không muốn bị bỏ rơi trong bóng tối, không bao giờ nữa. Những ngón tay hắn lướt qua mái tóc đầy mồ hôi của tôi.
“Tôi đã đợi lúc em ngủ say. Không lâu lắm đâu.” Điều đó khiến tôi hơi ngạc nhiên. Tôi đã quá quen thuộc với những lời bình luận ác ý của Caleb rồi. Thật ra tôi đã nghĩ sẽ nghe thấy câu nói kiểu như, ‘Trời ạ, Mèo Con, em có cái mũi to ghê nhỉ.’
Hiện tại mọi thứ đã khác rồi sao? Chúng tôi đã khác rồi sao? Theo một nghĩa nào đó, tôi biết câu trả lời là gì.
“Anh không cần phải ngủ trên ghế đâu.”
“Thật sao?” Giọng Caleb có chút châm chọc nhưng thiếu đi sự cay nghiệt và trịch thượng. Tôi nhận ra hắn đang trêu mình.
“Đồ khốn.”
Hắn ôm tôi chặt hơn chút nữa, “Em lúc nào cũng bắt bẻ nhỉ.”
Âm điệu cao vút của hắn khiến tôi lơ là. “Chuyện đó đột nhiên lại tốt à?”
“Chuyện đó có nghĩa em không hề tuyệt vọng.” Hắn khẽ bật cười khiến tôi cũng muốn cười theo. Nhưng nụ cười vẫn chưa quay trở lại với tôi. Thế nên tôi chỉ thở dài mãn nguyện.
Một kiểu hài hước kì lạ, thiếu lành mạnh chỉ có thể tồn tại giữa Caleb và tôi vào ngay khoảnh khắc buồn chán này. Cả hai chúng tôi đều cố gắng bám víu vào đó, song nó biến mất cũng nhanh như lúc xuất hiện vậy. Và rồi chúng tôi chỉ im lặng. Ôm lấy nhau, biết rằng có hàng triệu điều cần nói ra, hoặc hỏi han, hoặc giải thích, và cũng biết chẳng ai trong chúng tôi trông chờ điều đó cả.
“Chúng ta phải rời khỏi chỗ này hôm nay.” Caleb thì thầm, cứ như làm vậy có thể giúp giảm bớt tác động của những từ ngữ kia. Mồ hôi một lần nữa lại rịn ra trên cơ thể, thế nhưng tôi vẫn không thể buông hắn ra. Mình thật sự nên dậy thôi.
Ngay lập tức.
Song tôi không hề muốn di chuyển. Không trong khi đôi môi Caleb đang áp lên gần thái dương tôi, và không trong khi cơ thể rắn rỏi và cơ bắp của hắn đang bao bọc lấy tôi, tạo ra thứ cảm giác an toàn và gần gũi mà tôi đã khao khát suốt cuộc đời. Nhưng, vào phút chót, việc ở lại thật quá nguy hiểm.
Hiển nhiên là tôi có rất nhiều cảm giác với Caleb. Một số thì rõ ràng, nhưng số khác thì không. Nếu tôi để bản thân tin tưởng hắn bằng cả sự an toàn, niềm an ủi, cuộc đời, hay…trái tim, thì kết cục tôi sẽ bị tổn thương mà thôi.
Một lần nữa!
Tôi nhăn mặt trước lời gợi nhắc của tâm trí mình.
Lúc nào tôi cũng có cảm giác mình bị chia đôi thành hai con người khác nhau, nhưng không đồng đều. Người chiếm ít ưu thế hơn thì mạnh mẽ, liều lĩnh, dữ dội và không dễ bị hiếp đáp. Cô ta chính là người đã bảo Caleb hãy đi chết đi, cô ta chính là người thúc khuỷu tay và cắn vai chống trả. Cô ta chính là người buộc tôi phải bước tiếp.
Còn tôi chính là người kia. Tôi là người cần tình yêu thương và sự thừa nhận. Tôi là người không muốn buông tay Caleb bởi niềm tin rằng hắn quan trọng với mình theo một cách phi lý, không thể chối bỏ. Tôi đang cảm nhận những điều chưa từng biết đến trước đây, và nói theo cách khác, tôi có cảm giác Caleb bị tổn thương ghê gớm hơn mình nhiều. Không phải theo nghĩa bi thảm, mà theo một khía cạnh căn bản đã thu hẹp khoảng cách mênh mông giữa hai chúng tôi.
Song, nửa con người kia của tôi lại không hề thấy bất kì điều gì nói trên là quan trọng.
Hắn bắt cóc cô là có mục đích, cô ta nhắc nhở. Đừng tin hắn. Đừng giống như mẹ cô, hãy thôi mắc lừa hắn đi. Hắn chẳng quan tâm tới cô đâu!
Tôi kéo người ra, nhưng không giống trước đây, vòng tay hắn nới lỏng rất dễ dàng. Đôi mắt sâu thẳm, xanh màu biển Caribbean nhìn xuống tôi. Ban đầu, chúng dường như muốn biểu lộ rất nhiều, nhưng rồi sau đó…là hư không. Tôi mệt mỏi với hư không rồi. Tôi muốn một điều gì đó. Tôi cần một cái gì đó.
Tôi đặc biệt không muốn hình dung về Nicole, Nicole xinh đẹp, lạc lõng và đang lang thang khắp Mexico để tìm kiếm tôi. Nếu có gì xảy ra với cô ấy, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân. Tôi nằm lăn qua lộn lại khi giận dữ, buồn bã và lo lắng khuấy đảo tâm trí mình. Đau đớn ở vai chẳng giúp ích được gì, và việc lăn lộn đã gây ra một cơn đau âm ỉ như thể nó là một phần xương khớp tôi vậy.
Và rồi điều không tránh khỏi xảy đến. Những giọng nói thì thầm. Kí ức về việc bị đè xuống trong lúc bọn chúng lột hết quần áo của tôi ra. Cái cách bọn chúng phớt lờ tiếng tôi kêu thét trong lúc chúng mút mát và níu kéo tôi. Một lần nữa, tôi lại cảm thấy nó - trận đòn kinh hoàng.
Chống lại sức mạnh của thuốc, tôi ép mình mở mắt và hét lên. Cố thu vào không khí cho hai buồng phổi bỏng rát, tôi gắng tập trung trở lại.
Cơ thể Caleb giật nảy trên ghế ngồi, rồi hắn bật đèn lên.
Nhận thức ập đến.
Mình an toàn rồi. Mình ở đây. Caleb ở đây. Hắn sẽ không hại mình.
Tôi thở dốc. Giọng tôi đan xen với những giọt nước mắt đang rỉ ra, và đặc quánh vì xúc động. “Nó thật quá. Cứ như bọn chúng đang…” Caleb ngồi xuống bên cạnh và tôi nhào vào lòng hắn, tìm kiếm sự an ủi, khuây khỏa, bất kì điều gì. Không cần phải nói thêm nữa.
“Ổn rồi mà. Bọn chúng không thể làm hại em nữa đâu.” Lời hắn nói thật hoàn hảo. Thật đúng đắn và đầy an ủi. Tôi vòng cánh tay phải qua và kéo hắn lại gần hơn.
Trong nhiều giây dài hạnh phúc, chỉ có cảm giác ấm áp của vòng tay hắn, vồng ngực cứng cáp của hắn, nhịp tim hắn kéo tôi khỏi giấc mơ kinh hoàng. Tôi hít vào. “Anh có mùi giống xà phòng vậy,” tôi thì thào yếu ớt trên áo hắn. Tôi không thích ý nghĩ hắn đã bỏ tôi lại một mình. Tôi không muốn bị bỏ rơi trong bóng tối, không bao giờ nữa. Những ngón tay hắn lướt qua mái tóc đầy mồ hôi của tôi.
“Tôi đã đợi lúc em ngủ say. Không lâu lắm đâu.” Điều đó khiến tôi hơi ngạc nhiên. Tôi đã quá quen thuộc với những lời bình luận ác ý của Caleb rồi. Thật ra tôi đã nghĩ sẽ nghe thấy câu nói kiểu như, ‘Trời ạ, Mèo Con, em có cái mũi to ghê nhỉ.’
Hiện tại mọi thứ đã khác rồi sao? Chúng tôi đã khác rồi sao? Theo một nghĩa nào đó, tôi biết câu trả lời là gì.
“Anh không cần phải ngủ trên ghế đâu.”
“Thật sao?” Giọng Caleb có chút châm chọc nhưng thiếu đi sự cay nghiệt và trịch thượng. Tôi nhận ra hắn đang trêu mình.
“Đồ khốn.”
Hắn ôm tôi chặt hơn chút nữa, “Em lúc nào cũng bắt bẻ nhỉ.”
Âm điệu cao vút của hắn khiến tôi lơ là. “Chuyện đó đột nhiên lại tốt à?”
“Chuyện đó có nghĩa em không hề tuyệt vọng.” Hắn khẽ bật cười khiến tôi cũng muốn cười theo. Nhưng nụ cười vẫn chưa quay trở lại với tôi. Thế nên tôi chỉ thở dài mãn nguyện.
Một kiểu hài hước kì lạ, thiếu lành mạnh chỉ có thể tồn tại giữa Caleb và tôi vào ngay khoảnh khắc buồn chán này. Cả hai chúng tôi đều cố gắng bám víu vào đó, song nó biến mất cũng nhanh như lúc xuất hiện vậy. Và rồi chúng tôi chỉ im lặng. Ôm lấy nhau, biết rằng có hàng triệu điều cần nói ra, hoặc hỏi han, hoặc giải thích, và cũng biết chẳng ai trong chúng tôi trông chờ điều đó cả.
“Chúng ta phải rời khỏi chỗ này hôm nay.” Caleb thì thầm, cứ như làm vậy có thể giúp giảm bớt tác động của những từ ngữ kia. Mồ hôi một lần nữa lại rịn ra trên cơ thể, thế nhưng tôi vẫn không thể buông hắn ra. Mình thật sự nên dậy thôi.
Ngay lập tức.
Song tôi không hề muốn di chuyển. Không trong khi đôi môi Caleb đang áp lên gần thái dương tôi, và không trong khi cơ thể rắn rỏi và cơ bắp của hắn đang bao bọc lấy tôi, tạo ra thứ cảm giác an toàn và gần gũi mà tôi đã khao khát suốt cuộc đời. Nhưng, vào phút chót, việc ở lại thật quá nguy hiểm.
Hiển nhiên là tôi có rất nhiều cảm giác với Caleb. Một số thì rõ ràng, nhưng số khác thì không. Nếu tôi để bản thân tin tưởng hắn bằng cả sự an toàn, niềm an ủi, cuộc đời, hay…trái tim, thì kết cục tôi sẽ bị tổn thương mà thôi.
Một lần nữa!
Tôi nhăn mặt trước lời gợi nhắc của tâm trí mình.
Lúc nào tôi cũng có cảm giác mình bị chia đôi thành hai con người khác nhau, nhưng không đồng đều. Người chiếm ít ưu thế hơn thì mạnh mẽ, liều lĩnh, dữ dội và không dễ bị hiếp đáp. Cô ta chính là người đã bảo Caleb hãy đi chết đi, cô ta chính là người thúc khuỷu tay và cắn vai chống trả. Cô ta chính là người buộc tôi phải bước tiếp.
Còn tôi chính là người kia. Tôi là người cần tình yêu thương và sự thừa nhận. Tôi là người không muốn buông tay Caleb bởi niềm tin rằng hắn quan trọng với mình theo một cách phi lý, không thể chối bỏ. Tôi đang cảm nhận những điều chưa từng biết đến trước đây, và nói theo cách khác, tôi có cảm giác Caleb bị tổn thương ghê gớm hơn mình nhiều. Không phải theo nghĩa bi thảm, mà theo một khía cạnh căn bản đã thu hẹp khoảng cách mênh mông giữa hai chúng tôi.
Song, nửa con người kia của tôi lại không hề thấy bất kì điều gì nói trên là quan trọng.
Hắn bắt cóc cô là có mục đích, cô ta nhắc nhở. Đừng tin hắn. Đừng giống như mẹ cô, hãy thôi mắc lừa hắn đi. Hắn chẳng quan tâm tới cô đâu!
Tôi kéo người ra, nhưng không giống trước đây, vòng tay hắn nới lỏng rất dễ dàng. Đôi mắt sâu thẳm, xanh màu biển Caribbean nhìn xuống tôi. Ban đầu, chúng dường như muốn biểu lộ rất nhiều, nhưng rồi sau đó…là hư không. Tôi mệt mỏi với hư không rồi. Tôi muốn một điều gì đó. Tôi cần một cái gì đó.
Tác giả :
C.J. Roberts