The Dark Duet Series
Quyển 1 - Chương 12-2
Chiếc xe thứ hai chở anh em họ của Jair dừng lại ngay phía sau rồi tắt máy. Ba người đàn ông ra khỏi xe và ngay lập tức bước đến thùng xe sau của chiếc SUV để lấy vũ khí. Bàn tay Caleb lần tìm khẩu súng lục S&W Model 29 cùng với hộp đạn Magnum 44 của nó; vậy là đủ để bắn thủng cánh cửa. Hoặc một khuôn mặt. Gì cũng được. Hắn nhìn Jair, kiềm nén thôi thúc bắn vào đầu gã và kết thúc mọi chuyện, song cố dằn lòng lại. Jair vẫn còn vài giá trị lợi dụng.
Caleb nhìn khẩu súng lục. Đã khá lâu rồi hắn không dùng tới nó, nhưng cảm giác quen thuộc đã luồn lách qua những ngón tay của hắn, chạy dọc lên cánh tay, ngấm xuyên qua lồng ngực và buộc tim hắn tăng tốc. Đầu hắn ngập tràn chất adrenaline, và xích xuống ba bước chân là nơi đang cương cứng lên trước ý nghĩ giết chóc và giành lại thứ thuộc về mình.
Jair kiểm tra khẩu AK-47 của mình và Caleb quan sát cách gã vuốt ve thứ vũ khí đó. Hắn hiểu Jair theo một cách hiếm thấy nhất. Sự khát máu và thấu hiểu lẫn nhau đó, bất kì sự tương đồng nào giữa họ đều khiến hắn thấy kinh tởm. Jair khịt mũi rồi nhổ nước bọt xuống nền đất gần chân Caleb. Caleb rút vũ khí ra, kiểm tra chức năng của nó và quan sát Jair. Ngón tay của cả hai đều đặt sẵn lên cò súng. “Sao?” Jair thách thức, khi Caleb không nói gì, Jair tiếp tục, “Đi giành lại con điếm của anh thôi.”
Hắn không e ngại. Sợ hãi chỉ dành cho những ai còn có mục đích sống. Caleb đã vượt qua nỗi sợ hãi từ lâu rồi. Khi quét ánh nhìn từ Jair sang đám anh em họ của gã, hắn để cho tất cả họ nhìn rõ điều đó. Hắn cho họ thấy sự trống rỗng bên trong, và từng người đều quay đi, che giấu nỗi sợ của chính mình. Jair nhếch mép khinh khỉnh. Caleb quay lưng về phía họ, dấu hiệu cho thấy ai là người nắm quyền kiểm soát hoàn toàn, cũng là mệnh lệnh xuất phát.
Thùng xe đóng lại với một tiếng “kịch” nho nhỏ, nhưng với Caleb nó chẳng khác nào tiếng nổ lớn, một linh cảm cắt xuyên qua người hắn. Hắn không hề nhìn lại. Jair và người của gã cuối cùng cũng bước theo. Tiếng bước chân lạo xạo trên nền đất đầy sỏi đá của họ vang vọng trong không khí tĩnh mịch trước bình mình. Ở phía trước, ánh sáng dần chan hòa hơn, tiếng nhạc cũng lớn hơn, và cuối cùng Caleb nghe thấy nhiều giọng nói. Những giọng nói lớn, giận dữ và kích động. Có gì đó không ổn. Có gì đó rất rất không ổn, và một lần nữa, cảm giác lạ lùng đó lại xuất hiện - khuấy đảo và lan tràn. Tim hắn chấp chới. Bước đi trở nên ngập ngừng và hắn dừng chân để lấy lại kiểm soát. Hít vào một hơi thật sâu, êm dịu. Thêm lần nữa. Và lần nữa. Một giọng nói, của nữ giới, vô cùng giận dữ truyền đến từ phía xa. Trước khi kịp nhận thấy - hắn đã chạy đi. Những người còn lại lặng lẽ theo sát phía sau.
Caleb dừng lại ngay khi vừa đến đủ gần để không ai bên trong nhận thấy bọn họ ở đó. Hắn nấp bên dưới một khung cửa sổ nhỏ.
“Mấy người là một lũ đần chết giẫm! Bây giờ chúng ta phải làm cái quái gì với cô ta đây hả?” một người đàn ông hét lên ở bên trong. Tim Caleb đập ầm ầm trong lồng ngực, và hắn nghĩ mình gần như bị điếc trước thứ âm thanh như sấm nổ bên tai đó. Hắn cố kiểm soát nhịp thở của mình. Bọn chúng đã làm gì cô ta?
“Đồ quỷ cái chết giẫm này đã cắn tôi, anh muốn tôi phải làm gì chứ!” một người đàn ông khác đáp. Caleb cẩn trọng ngước đầu lên và nhìn qua cửa sổ. Hắn nhận ra gã lái môtô ở quán rượu, kẻ đã tự gọi mình là Tí Hon. Gã là tên con hoang khốn kiếp, và trông gã càng giống thế hơn khi liên tục đi đi lại lại trong căn phòng khách nhỏ xíu trong đôi bốt môtô ngu ngốc. Gã cào tay qua mái tóc dài nhớp nháp rồi nói tiếp, “Mấy tên khốn kiếp các anh đã làm cái đếch gì trong đó? Tôi đã bảo là không được phang phập gì cô ta rồi mà.”
Một ả tóc vàng mảnh dẻ xuất hiện từ phía sau hai tên đàn ông đang cãi nhau. Bọn rác rưởi đường phố, Caleb nghĩ, quá nhiều phấn son và quá ít quần áo, cả đói khát nữa, lúc nào cũng ham muốn thứ gì đó. Và khó đoán. “Bọn tôi chỉ đùa vui chút thôi mà Tí Hon. Cô ta mới là kẻ phát điên đó chứ.”
Tí Hon chỉ tay – không có gì ngoài vẻ đe dọa trong mắt gã. “Cô đừng có mà nhúng mũi vào, đồ quỷ cái. Tôi biết cô đang làm gì trong đó.”
Caleb cố ước lượng có bao nhiêu tên trong nhà thông qua quan sát và lắng nghe. Ngôi nhà không lớn lắm, nhưng đủ rộng để âm thanh vang vọng trong không gian trống hoác. Còn cô gái đâu? Phải mất đến từng ounce tự chủ mới giúp Caleb ngồi nguyên tại chỗ. Hắn cần phải biết mình đang chống lại cái gì. Nếu cô gái còn sống, hắn cần bảo đảm mình sẽ đến được chỗ cô trước khi cuộc xả súng diễn ra. Nếu. Nếu cô còn sống…nếu. Hắn ấn lên còn súng. Có một điều hắn vô cùng chắc chắn, nếu bất kì ai trong bọn chúng gây tổn thương cho cô…
Kẻ với mái tóc thẳng đuột, rũ rượi đã làm gì đó với cô. Gã đã tổn thương cô, có thể là đã cưỡng hiếp cô…giết chết cô. Caleb nuốt xuống sự khô khốc trong cổ họng. Hắn sẽ giết tên đốn mạt đó và sẽ bắt ả tóc vàng phải xem, để ả ta thấy trước viễn cảnh của những điều sắp xảy ra.
“Mẹ kiếp anh, Tí Hon,” ả tóc vàng vặt lại, “Đổ lỗi cho Abe và Joker ấy, bọn họ chính là người không thể giữ yên “cậu nhóc” của mình trong quần. Không.Phải.Tôi.”
Caleb cắn má trong cho đến khi nếm thấy máu. Những người phía sau hắn dịch chuyển chân trên mặt đất, chờ đợi Caleb ra hiệu tấn công.
“Đây là lối vào duy nhất,” Jair thì thào, phá tan những suy nghĩ giết chóc của hắn. “Bên trong có bao nhiêu tên?”
“Hai tên đàn ông và một phụ nữ trong phòng khách, ở phía sau có ít nhất một tên nữa. Có thể sẽ có thêm những tên kháC.” Đến lúc rồi. Cô gái có thể đã chết hoặc đang hấp hối, và Caleb không có thời gian để chờ cho số tên còn lại xuất hiện.
“Có năm chiếc môtô ở ngoài này,” Jair chỉ ra.
Caleb gật đầu. “Hai chiếc đã biến mất. Jair, Dani, hai người xông qua cửa, chúng tôi sẽ theo ngay phía sau. Tôi sẽ đi thẳng ra phía sau cùng với Khalid để tìm cô gái.” Hắn liếc sang Jair và gã mỉm cười. “Khi đã bắt đầu, hãy khiến chúng cảm nhận đau đớn. Tôi không muốn giải quyết mau lẹ.”
“Lần này tôi và anh cùng nhất trí đây.” Nụ cười càng mở rộng hơn. “Tôi thích khía cạnh này của anh đấy Caleb.”
Caleb nhìn khẩu súng lục. Đã khá lâu rồi hắn không dùng tới nó, nhưng cảm giác quen thuộc đã luồn lách qua những ngón tay của hắn, chạy dọc lên cánh tay, ngấm xuyên qua lồng ngực và buộc tim hắn tăng tốc. Đầu hắn ngập tràn chất adrenaline, và xích xuống ba bước chân là nơi đang cương cứng lên trước ý nghĩ giết chóc và giành lại thứ thuộc về mình.
Jair kiểm tra khẩu AK-47 của mình và Caleb quan sát cách gã vuốt ve thứ vũ khí đó. Hắn hiểu Jair theo một cách hiếm thấy nhất. Sự khát máu và thấu hiểu lẫn nhau đó, bất kì sự tương đồng nào giữa họ đều khiến hắn thấy kinh tởm. Jair khịt mũi rồi nhổ nước bọt xuống nền đất gần chân Caleb. Caleb rút vũ khí ra, kiểm tra chức năng của nó và quan sát Jair. Ngón tay của cả hai đều đặt sẵn lên cò súng. “Sao?” Jair thách thức, khi Caleb không nói gì, Jair tiếp tục, “Đi giành lại con điếm của anh thôi.”
Hắn không e ngại. Sợ hãi chỉ dành cho những ai còn có mục đích sống. Caleb đã vượt qua nỗi sợ hãi từ lâu rồi. Khi quét ánh nhìn từ Jair sang đám anh em họ của gã, hắn để cho tất cả họ nhìn rõ điều đó. Hắn cho họ thấy sự trống rỗng bên trong, và từng người đều quay đi, che giấu nỗi sợ của chính mình. Jair nhếch mép khinh khỉnh. Caleb quay lưng về phía họ, dấu hiệu cho thấy ai là người nắm quyền kiểm soát hoàn toàn, cũng là mệnh lệnh xuất phát.
Thùng xe đóng lại với một tiếng “kịch” nho nhỏ, nhưng với Caleb nó chẳng khác nào tiếng nổ lớn, một linh cảm cắt xuyên qua người hắn. Hắn không hề nhìn lại. Jair và người của gã cuối cùng cũng bước theo. Tiếng bước chân lạo xạo trên nền đất đầy sỏi đá của họ vang vọng trong không khí tĩnh mịch trước bình mình. Ở phía trước, ánh sáng dần chan hòa hơn, tiếng nhạc cũng lớn hơn, và cuối cùng Caleb nghe thấy nhiều giọng nói. Những giọng nói lớn, giận dữ và kích động. Có gì đó không ổn. Có gì đó rất rất không ổn, và một lần nữa, cảm giác lạ lùng đó lại xuất hiện - khuấy đảo và lan tràn. Tim hắn chấp chới. Bước đi trở nên ngập ngừng và hắn dừng chân để lấy lại kiểm soát. Hít vào một hơi thật sâu, êm dịu. Thêm lần nữa. Và lần nữa. Một giọng nói, của nữ giới, vô cùng giận dữ truyền đến từ phía xa. Trước khi kịp nhận thấy - hắn đã chạy đi. Những người còn lại lặng lẽ theo sát phía sau.
Caleb dừng lại ngay khi vừa đến đủ gần để không ai bên trong nhận thấy bọn họ ở đó. Hắn nấp bên dưới một khung cửa sổ nhỏ.
“Mấy người là một lũ đần chết giẫm! Bây giờ chúng ta phải làm cái quái gì với cô ta đây hả?” một người đàn ông hét lên ở bên trong. Tim Caleb đập ầm ầm trong lồng ngực, và hắn nghĩ mình gần như bị điếc trước thứ âm thanh như sấm nổ bên tai đó. Hắn cố kiểm soát nhịp thở của mình. Bọn chúng đã làm gì cô ta?
“Đồ quỷ cái chết giẫm này đã cắn tôi, anh muốn tôi phải làm gì chứ!” một người đàn ông khác đáp. Caleb cẩn trọng ngước đầu lên và nhìn qua cửa sổ. Hắn nhận ra gã lái môtô ở quán rượu, kẻ đã tự gọi mình là Tí Hon. Gã là tên con hoang khốn kiếp, và trông gã càng giống thế hơn khi liên tục đi đi lại lại trong căn phòng khách nhỏ xíu trong đôi bốt môtô ngu ngốc. Gã cào tay qua mái tóc dài nhớp nháp rồi nói tiếp, “Mấy tên khốn kiếp các anh đã làm cái đếch gì trong đó? Tôi đã bảo là không được phang phập gì cô ta rồi mà.”
Một ả tóc vàng mảnh dẻ xuất hiện từ phía sau hai tên đàn ông đang cãi nhau. Bọn rác rưởi đường phố, Caleb nghĩ, quá nhiều phấn son và quá ít quần áo, cả đói khát nữa, lúc nào cũng ham muốn thứ gì đó. Và khó đoán. “Bọn tôi chỉ đùa vui chút thôi mà Tí Hon. Cô ta mới là kẻ phát điên đó chứ.”
Tí Hon chỉ tay – không có gì ngoài vẻ đe dọa trong mắt gã. “Cô đừng có mà nhúng mũi vào, đồ quỷ cái. Tôi biết cô đang làm gì trong đó.”
Caleb cố ước lượng có bao nhiêu tên trong nhà thông qua quan sát và lắng nghe. Ngôi nhà không lớn lắm, nhưng đủ rộng để âm thanh vang vọng trong không gian trống hoác. Còn cô gái đâu? Phải mất đến từng ounce tự chủ mới giúp Caleb ngồi nguyên tại chỗ. Hắn cần phải biết mình đang chống lại cái gì. Nếu cô gái còn sống, hắn cần bảo đảm mình sẽ đến được chỗ cô trước khi cuộc xả súng diễn ra. Nếu. Nếu cô còn sống…nếu. Hắn ấn lên còn súng. Có một điều hắn vô cùng chắc chắn, nếu bất kì ai trong bọn chúng gây tổn thương cho cô…
Kẻ với mái tóc thẳng đuột, rũ rượi đã làm gì đó với cô. Gã đã tổn thương cô, có thể là đã cưỡng hiếp cô…giết chết cô. Caleb nuốt xuống sự khô khốc trong cổ họng. Hắn sẽ giết tên đốn mạt đó và sẽ bắt ả tóc vàng phải xem, để ả ta thấy trước viễn cảnh của những điều sắp xảy ra.
“Mẹ kiếp anh, Tí Hon,” ả tóc vàng vặt lại, “Đổ lỗi cho Abe và Joker ấy, bọn họ chính là người không thể giữ yên “cậu nhóc” của mình trong quần. Không.Phải.Tôi.”
Caleb cắn má trong cho đến khi nếm thấy máu. Những người phía sau hắn dịch chuyển chân trên mặt đất, chờ đợi Caleb ra hiệu tấn công.
“Đây là lối vào duy nhất,” Jair thì thào, phá tan những suy nghĩ giết chóc của hắn. “Bên trong có bao nhiêu tên?”
“Hai tên đàn ông và một phụ nữ trong phòng khách, ở phía sau có ít nhất một tên nữa. Có thể sẽ có thêm những tên kháC.” Đến lúc rồi. Cô gái có thể đã chết hoặc đang hấp hối, và Caleb không có thời gian để chờ cho số tên còn lại xuất hiện.
“Có năm chiếc môtô ở ngoài này,” Jair chỉ ra.
Caleb gật đầu. “Hai chiếc đã biến mất. Jair, Dani, hai người xông qua cửa, chúng tôi sẽ theo ngay phía sau. Tôi sẽ đi thẳng ra phía sau cùng với Khalid để tìm cô gái.” Hắn liếc sang Jair và gã mỉm cười. “Khi đã bắt đầu, hãy khiến chúng cảm nhận đau đớn. Tôi không muốn giải quyết mau lẹ.”
“Lần này tôi và anh cùng nhất trí đây.” Nụ cười càng mở rộng hơn. “Tôi thích khía cạnh này của anh đấy Caleb.”
Tác giả :
C.J. Roberts