Thê Chủ Tà Mị
Chương 87: Tiểu mèo hoang phản kích
Minh Thất vừa đi, tiểu hồ ly và bạc băng liền tiến lên. Bánh bao nhỏ nhìn thấy sủng vật quen thuộc nhếch miệng cười, một chút cũng không có vì ở nơi xa lạ sợ hãi cảnh xấu cảnh, cũng không có bởi vì một mình mà cảm thấy cô độc.
Chơi trong chốc lát liền chép miệng nhỏ ngủ, sợ nó cảm lạnh cho nên tiểu hồ ly còn y theo hình dáng con người vươn ra một cái chi dán góc lưng lên trên người nó.
Mà Vân Tư Vũ bởi vì lúc trước lợi dụng khinh công lên đường, vội vã đi tới sơn cốc lúc này cũng rất mệt mỏi. Hiện tại tay chân lại mền nhũn, không có việc để làm nên cũng ôm chăn ngủ say như chết.
Như vậy nói không phải giống là phụ tử sao? Đều giống nhau không có tim không có phổi.
Minh Thất vừa tiến vào liền nhìn thấy Vân Tư Vũ đè lên chăn, ôm góc phía sau, khẽ nhếch miệng nhỏ, ngủ đến khuôn mặt hồng hồng, đều đã làm phụ thân người ta nhưng vẫn còn tính trẻ con như vậy.
Ánh mắt của Minh Thất mềm một cái, ngồi xuống ở mép giường, đưa tay giải cứu chăn hắn đang ôm ra, đang chuẩn bị đắp kín cho hắn, Vân Tư Vũ lại mơ mơ màng màng lầm bầm một câu: “Hề... có bại hoại bắt nạt ta...”
Một con mèo hoang từ từ cọ mà chuẩn bị tìm kiếm an ủi, kết quả chẳng những không có cọ đến cái ôm ấm áp quen thuộc, ngược lại cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo, lông tơ dựng lên. Vì vậy trong nháy mắt xù lông mở mắt ra, vừa vặn đối đầu với gương mặt âm trầm của Minh Thất.
Dưới tầm mắt âm u lạnh lẽo của Minh Thất, Vân Tư Vũ vô cùng bình tĩnh bước xuống giường, mang theo sắc mặt tràn đầy phức tạp khó hiểu đi tới bên cửa sổ ngồi xuống, lúc này mới cau mày nói: “Sư tỷ đúng là càng ngày càng tùy tiện.”
Kỳ thật hắn rất muốn giương móng vuốt gào thét, con tin cũng là người có quyền, dựa vào cái gì không nói tiếng nào xông vào phòng của hắn? Nếu như thời gian quay ngược lại, hắn nhất định sẽ không có lòng tốt mà đi cứu nàng.
Lại nói, hắn giống như thật sự không thích hợp làm việc tốt mà! Cứu một Minh Thất, kết quả làm hại mình hiện tại bị giam lỏng ở đây, còn liên lụy bánh bao nhỏ; đến lúc muốn cứu thêm một Vân Dật, kết quả bị đánh rớt xuống vách núi, cũng thiếu chút nữa hại bánh bao nhỏ.
Vân Tư Vũ cau mày suy nghĩ, vì không thể lại liên lụy đến bánh bao nhỏ, hắn về sau nhất định không thể lại bộc phát lòng tốt, ngược lại hắn cũng không phải là người lương thiện gì.
Nhàn vương quân đại nhân bắt đầu thất thần, Minh Thất lại bắt đầu các loại tức giận: “Đệ còn đang suy nghĩ đến nàng!”
Giọng điệu tố cáo kia, giống như bắt gian phu lang của mình tại trận vậy. Vân Tư Vũ giật giật khóe miệng, thật lòng cảm thấy đầu óc Minh Thất có bệnh, hắn nhớ tới thê chủ nhà hắn có cái gì không đúng? Hắn còn nghĩ, tiếp tục suy nghĩ, vẫn suy nghĩ, các loại suy nghĩ!
A... Hề lúc nào thì mới tới cứu hắn chứ?
Thấy hắn quang minh chính đại lần nữa thất thần, Minh Thất tức giận không nhịn nổi, vài bước tiến lên, đưa tay chụp vào vai hắn, giận dữ hét: “Đệ là của ta!”
Vân Tư Vũ tuy rằng muốn tránh, thế nhưng khí lực hắn hiện tại như con mèo nhỏ, thật sự là liên lụy hắn, bả vai bị tóm gọn. Minh Thất dưới cơn tức giận, dùng sức cũng không có chừng mực. Vân Tư Vũ lập tức liền đau đến nhíu mày.
Minh Thất cúi người xuống, cúi đầu muốn hôn hắn, đáy mắt mang theo tức giận. Vân Tư Vũ đầu né tránh một bên, đáy mắt tia lạnh lẽo chợt lóe lên, đặt ngón tay lên trên dây đàn, gảy lên mấy cái âm thang vang lên, không thành khúc hát nhu hòa nhưng mang theo sức mạnh đầu độc lòng người. Vốn là có thể giết người trong vô hình, đáng tiếc hắn hiện tại không có nội lực, muốn tạo thành thương tổn nghiêm trọng với Minh Thất là không thể, nhiều nhất làm cho nàng lạc lối trong một lúc.
Đây vẫn là linh cảm chiếm được từ chỗ Giải Ngữ.
Vân Tư Vũ ngay lập tức đi tới bên cửa sổ, chính là bởi vì nơi này có treo lên một cây đàn có thể lợi dụng. Hắn hiện tại mất hết nội lực, dược vật cũng đều bị lấy đi, chống lại Minh Thất cũng thật là không có cái gì bảo đảm, vừa thấy tâm tình nàng kích động, tự nhiên là cẩn thận đề phòng.
Hoặc là bởi vì trước đây cũng thỉnh thoảng mất đi nội lực, cho nên hiện tại hắn mặc dù không có nội lực, nhưng không đến nỗi hoảng loạn luống cuống, còn có thể rất bình tĩnh tìm kiếm cách tự vệ khác.
Minh Thất trong cơn giận dữ động tác đột nhiên dừng lại, hai mắt mông lung. Trên mặt vặn vẹo vẻ mặt dần dần ôn hòa xuống, sau đó đứng thẳng người, giống như mộng du, xoay người ra cửa, cứ thế mà đi ra.
Người canh giữ ở cửa thấy Minh Thất hơi khác thường, nhưng cũng không dám gọi nàng lại, chỉ là đáy mắt mang tới một tia nghi ngờ.
Minh Thất rời đi, Vân Tư Vũ cũng không có nhẹ nhàng bao nhiêu, một khi Minh Thất tỉnh lại chỉ có thể càng phiền toái hơn, lập tức nhìn sắc trời một chút, đi tới cạnh cửa, nói với người canh cửa: “Ta đói, đi chuẩn bị thức ăn cho ta!”
Minh Thất dành tâm tư gì cho Vân Tư Vũ, tất cả mọi người đều rõ ràng, cho nên người này cũng không dám chậm trễ lập tức gọi người đi chuẩn bị đồ ăn.
Mắt thấy bánh bao nhỏ sắp tỉnh lại, ngủ lâu như vậy, tỉnh lại khẳng định là muốn ăn gì đó. Tiểu hồ ly và bạc băng thường xuyên vây quanh banh bao nhỏ tự nhiên biết thói quen của bánh bao nhỏ, có thể nói chúng nó đã học được mang hài tử, đương nhiên cũng biết giới hạn của bánh bao nhỏ này tốt như mang hài tử.
Bạc băng ở lại bảo vệ bánh bao nhỏ, tiểu hồ ly thì lại lén lén lút lút chạy tới nhà bếp chuẩn bị tìm xem có món đồ gì là bánh bao nhỏ có thể ăn.
Minh Thất mang người hầu như đều canh giữ ở chung quanh sơn cốc, để lại người ngồi trong lầu gỗ này cũng không nhiều lắm. Dù sao hiện tại Vân Tư Vũ không có sức lực gì hành động, bánh bao nhỏ càng là không có uy hiếp.
Lúc này, phòng bếp chỉ có một người đang chuẩn bị đồ ăn, tiểu hồ ly đang suy nghĩ có nên cắn chết người này hay không, ai biết người kia lại nhìn nó cười cười, đưa cho nó một chén nước cơm nồng đậm, bên trong còn cắm một cây trúc, suy tính thật sự là chu đáo.
Tiểu hồ ly Cáo lóe ra dường như trên mặt chứa đầy do dự, mũi đến gần ngửi một cái, phát hiện không có mùi vị nó thích nhất. Thế nhưng nó vẫn là nhìn người kia không nhúc nhích.
Người kia không khỏi cười nói: “Thật sự là con vật nhỏ thông minh.” Nói xong đưa tay vỗ vỗ lên đầu tiểu hồ ly, dùng sức to lớn, thiếu chút nữa tiểu hồ ly bị đập thành chữ đại nằm trên mặt đất.
(Chữ đại = 大.)
Tiểu hồ ly không khỏi trợn mắt nhìn, sau đó đứng thẳng người lên, hai móng vuốt đoạt lấy ôm chén nhỏ trên tay người kia, hai cái chân sau đó luân phiên di chuyển, chạy thật nhanh.
Trực giác của dã thú nói cho nó biết, người này không có ác ý, cho nên nó liền tạm thời không cắn nàng.
Người kia nhìn tiểu hồ ly giống như một cơn gió biến mất, không khỏi nói lầm bầm: “Giáo chủ quả nhiên anh minh thần võ, ngay cả nuôi sủng vật cũng không giống với tất cả những con khác.”
Bánh bao nhỏ tỉnh lại quả nhiên đói bụng, tự mình bò dậy ngồi lên, liền thấy móng vuốt tiểu hồ ly chỉ chỉ. Vì vậy đến cắn ống trúc nhỏ, ừng ực ừng ực uống hết nước cơm không chừa một giọt.
Trước đây nó đều là uống sữa, vẫn là lần đầu tiên uống nước cơm, dường như cảm thấy hương vị không tệ, ánh mắt sáng sáng, uống xong còn cứ chép miệng, thỏa mãn ợ một tiếng no nê, móng vuốt nhỏ còn ra dáng vỗ vỗ bụng nhỏ.
Ngủ đủ, cũng ăn no, bánh bao nhỏ liền tự mình tìm đồ chơi, móng vuốt nhỏ duỗi một cái, trực tiếp bắt lấy bạc băng. Trong nháy mắt, trong mắt rắn bạc băng tràn đầy sợ hãi, cũng không dám quá dùng sức giãy dụa, sợ không cẩn thận làm bánh bao nhỏ bị thương.
Ở trong lòng tiểu hồ ly và bạc băng, bánh bao nhỏ rất là yếu đuối, cho nên hai con mỗi lần bị bánh bao nhỏ bắt nạt, động cũng không dám động, đây hoàn toàn là do công sức của Khởi Vân dạy dỗ.
Khởi Vân vốn là sợ hai con này không có chừng mực sẽ làm bánh bao nhỏ bị thương, tuyệt đối không nghĩ tới hắn dạy dỗ một phen, sẽ dẫn đến hiện tại một hồ ly một rắn bị bánh bao nhỏ bắt nạt đến thê thảm như vậy.
Bánh bao nhỏ tò mò nhìn toàn thân bạc băng cứng ngắc, lại duỗi ra một cái móng khác, một đầu một đuôi cầm lấy bạc băng, dùng sức kéo một cái, bạc băng thê thảm khè lưỡi ra.
Bánh bao nhỏ không khỏi cười khanh khách không ngừng, nhanh tay lẹ mắt giơ một móng vuốt bắt lấy đầu lưỡi bạc băng chưa kịp thu về. Sau đó cứ như vậy dùng một tay nắm chặt, lắc lắc, lại lắc lắc. Bạc băng bị lắc đến đầu óc choáng váng, trong mắt rắn chứa đầy nước mắt, ô ô... đầu lưỡi của nó đau quá à!
Trong lòng tiểu hồ ly có sự cảm thông, yên lặng lùi về sau, muốn rời xa tiểu ác ma, ô ô... quả nhiên là nhi tử của đại ma đầu, thật là khủng khiếp mà, thật là khủng khiếp. Nó tựa hồ cũng cảm giác được lông bị kéo đau đớn.
“Chít chít...” Tiểu hồ ly kêu thảm một tiếng, rốt cục phát hiện, không phải là giống như, nó là thật sự đau đớn mà!
Bánh bao nhỏ chơi đùa với bạc băng xong, sau đó nhìn chằm chằm nó, một tay kéo lông của nó lại. Sau đó duỗi chân đạp về phía nó một cước, tiểu hồ ly chậm chạp lăn mấy vòng “đùng” một tiếng, thành hình chữ đại ngã ở bên chân giường, mà lông của nó vẫn dừng lại ở trong tay bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ dường như rất thích lông trắng của nó, miệng nhỏ nhắn cong lên, dùng sức thổi một hơi lông trong móng vuốt, lông mềm mại một cách vô ích liền bay bồng bềnh trên không trung xoay chuyển lên, giống như tuyết rơi vậy. Bánh bao nhỏ cười khanh khách, còn ở trên giường lộn mấy vòng, có thể thấy được nó vui vẻ bao nhiêu.
Tiểu hồ ly hai mắt rưng rưng, không biết là nên đau buồn mình bị bắt nạt, hay là nên vui mừng lấy lòng bánh bao nhỏ đây, đành phải yên lặng mà co rúc dưới gầm giường.
* * *
Mà Minh Thất bị tiếng đàn của Vân Tư Vũ đầu độc cũng không có hôn mê bao lâu. Vân Tư Vũ vừa mới dùng cơm xong, đi lại ở trong phòng cho tiêu cơm thì Minh Thất liền xuất hiện lần nữa.
Lần này trên mặt càng thêm âm trầm, vừa vào phòng liền trực tiếp mang cây đàn treo bên cửa sổ ném ra ngoài.
Vân Tư Vũ chỉ là thản nhiên nhìn cây đàn bị vứt một chút, còn Minh Thất, hoàn toàn không có lọt vào mắt hắn, mà hắn không nhìn làm cho Minh Thất oán giận không thôi, lập tức uy hiếp nói: “Chúng ta lập tức thành thân, bằng không ta liền giết dã chủng kia!”
Vân Tư Vũ nhếch môi cười cười, rất có vài phần giống hương vị tà khí kia của Phong Lăng Hề, thâm sâu mở miệng nói: “Sư tỷ, ai giết ai còn chưa chắc chắn đâu...”
Dứt lời, đột nhiên sầm mặt lại, giơ tay thành móng vuốt chộp tới Minh Thất, nhìn móng tay dài đen bóng kia của hắn giống như bảo thạch, Minh Thất trong lòng rùng mình, mạo hiểm tránh thoát một đòn của hắn, kinh ngạc nói: “Sao đệ có thể khôi phục lại nội lực?” Ngược lại suy nghĩ cẩn thận cái gì, mặt mũi tràn đầy sát khí nói: “Có nội gián!”
Đối với độc thuật của Vân Tư Vũ, Minh Thất khá là kiêng kỵ, đến bên cạnh một chút liền không chết cũng bị thương, thật sự là làm cho người nhức đầu không thôi, khó lòng phòng bị. Cho nên nàng mới có thể dùng bánh bao nhỏ làm uy hiếp, uy hiếp cho Vân Tư Vũ ăn vào viên thuốc áp chế nội lực của hắn, lại không nghĩ rằng Vân Tư Vũ đột nhiên khôi phục nội lực, làm cho nàng kiếm củi ba năm thiêu một giờ, có thể tưởng tượng được, nàng căm hận nội gián kia bao nhiêu.
Vân Tư Vũ cười cười: “Sư tỷ có phải là đã quên hay không, ta mới là giáo chủ, sao có thể nói là nội gián chứ?”
Minh Thất đương nhiên sẽ không quên, mặc dù nàng vẫn quản lý trong việc công hằng ngày. Thế nhưng Vân Tư Vũ mới là giáo chủ, cho nên nàng lần này mang người theo bên cạnh, đều là thân tín của nàng; lại không nghĩ rằng, trong thân tín của nàng lại có người Vân Tư Vũ xếp vào: “Đệ không tín nhiệm ta!”
Vân Tư Vũ lắc lắc ngón tay, móng tay đen bóng lập loè ánh sáng lạnh lẽo: “Không, ta vốn là muốn tín nhiệm tỷ, nhưng là sư phụ nhắc nhở ta không nên quá tín nhiệm tỷ, tỷ cũng biết rõ, ta luôn luôn rất là nghe lời của sư phụ.”
Mặt mũi Minh Thất tràn đầy dữ tợn, tức giận nói: “Lão già kia vẫn nhằm vào ta!”
“Đó là bởi vì tỷ lòng dạ bất chính.” Dứt lời, Vân Tư Vũ cũng không lại nói nhảm nhiều, nhanh chóng đánh tới về phía Minh Thất, chuẩn bị trừ hại cho dân.
Dám động bánh bao nhỏ của hắn, còn muốn giết Hề nhà hắn, quả thật là không thể tha thứ!
Cùng lúc đó, “nội gián” kia đã tìm thấy chỗ gian phòng của bánh bao nhỏ, chuẩn bị cùng hai con sủng vật đồng tâm hiệp lực, mang bánh bao nhỏ an toàn đi. Nhưng là lại không nghĩ có người nhanh hơn nàng một bước.
Chơi trong chốc lát liền chép miệng nhỏ ngủ, sợ nó cảm lạnh cho nên tiểu hồ ly còn y theo hình dáng con người vươn ra một cái chi dán góc lưng lên trên người nó.
Mà Vân Tư Vũ bởi vì lúc trước lợi dụng khinh công lên đường, vội vã đi tới sơn cốc lúc này cũng rất mệt mỏi. Hiện tại tay chân lại mền nhũn, không có việc để làm nên cũng ôm chăn ngủ say như chết.
Như vậy nói không phải giống là phụ tử sao? Đều giống nhau không có tim không có phổi.
Minh Thất vừa tiến vào liền nhìn thấy Vân Tư Vũ đè lên chăn, ôm góc phía sau, khẽ nhếch miệng nhỏ, ngủ đến khuôn mặt hồng hồng, đều đã làm phụ thân người ta nhưng vẫn còn tính trẻ con như vậy.
Ánh mắt của Minh Thất mềm một cái, ngồi xuống ở mép giường, đưa tay giải cứu chăn hắn đang ôm ra, đang chuẩn bị đắp kín cho hắn, Vân Tư Vũ lại mơ mơ màng màng lầm bầm một câu: “Hề... có bại hoại bắt nạt ta...”
Một con mèo hoang từ từ cọ mà chuẩn bị tìm kiếm an ủi, kết quả chẳng những không có cọ đến cái ôm ấm áp quen thuộc, ngược lại cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo, lông tơ dựng lên. Vì vậy trong nháy mắt xù lông mở mắt ra, vừa vặn đối đầu với gương mặt âm trầm của Minh Thất.
Dưới tầm mắt âm u lạnh lẽo của Minh Thất, Vân Tư Vũ vô cùng bình tĩnh bước xuống giường, mang theo sắc mặt tràn đầy phức tạp khó hiểu đi tới bên cửa sổ ngồi xuống, lúc này mới cau mày nói: “Sư tỷ đúng là càng ngày càng tùy tiện.”
Kỳ thật hắn rất muốn giương móng vuốt gào thét, con tin cũng là người có quyền, dựa vào cái gì không nói tiếng nào xông vào phòng của hắn? Nếu như thời gian quay ngược lại, hắn nhất định sẽ không có lòng tốt mà đi cứu nàng.
Lại nói, hắn giống như thật sự không thích hợp làm việc tốt mà! Cứu một Minh Thất, kết quả làm hại mình hiện tại bị giam lỏng ở đây, còn liên lụy bánh bao nhỏ; đến lúc muốn cứu thêm một Vân Dật, kết quả bị đánh rớt xuống vách núi, cũng thiếu chút nữa hại bánh bao nhỏ.
Vân Tư Vũ cau mày suy nghĩ, vì không thể lại liên lụy đến bánh bao nhỏ, hắn về sau nhất định không thể lại bộc phát lòng tốt, ngược lại hắn cũng không phải là người lương thiện gì.
Nhàn vương quân đại nhân bắt đầu thất thần, Minh Thất lại bắt đầu các loại tức giận: “Đệ còn đang suy nghĩ đến nàng!”
Giọng điệu tố cáo kia, giống như bắt gian phu lang của mình tại trận vậy. Vân Tư Vũ giật giật khóe miệng, thật lòng cảm thấy đầu óc Minh Thất có bệnh, hắn nhớ tới thê chủ nhà hắn có cái gì không đúng? Hắn còn nghĩ, tiếp tục suy nghĩ, vẫn suy nghĩ, các loại suy nghĩ!
A... Hề lúc nào thì mới tới cứu hắn chứ?
Thấy hắn quang minh chính đại lần nữa thất thần, Minh Thất tức giận không nhịn nổi, vài bước tiến lên, đưa tay chụp vào vai hắn, giận dữ hét: “Đệ là của ta!”
Vân Tư Vũ tuy rằng muốn tránh, thế nhưng khí lực hắn hiện tại như con mèo nhỏ, thật sự là liên lụy hắn, bả vai bị tóm gọn. Minh Thất dưới cơn tức giận, dùng sức cũng không có chừng mực. Vân Tư Vũ lập tức liền đau đến nhíu mày.
Minh Thất cúi người xuống, cúi đầu muốn hôn hắn, đáy mắt mang theo tức giận. Vân Tư Vũ đầu né tránh một bên, đáy mắt tia lạnh lẽo chợt lóe lên, đặt ngón tay lên trên dây đàn, gảy lên mấy cái âm thang vang lên, không thành khúc hát nhu hòa nhưng mang theo sức mạnh đầu độc lòng người. Vốn là có thể giết người trong vô hình, đáng tiếc hắn hiện tại không có nội lực, muốn tạo thành thương tổn nghiêm trọng với Minh Thất là không thể, nhiều nhất làm cho nàng lạc lối trong một lúc.
Đây vẫn là linh cảm chiếm được từ chỗ Giải Ngữ.
Vân Tư Vũ ngay lập tức đi tới bên cửa sổ, chính là bởi vì nơi này có treo lên một cây đàn có thể lợi dụng. Hắn hiện tại mất hết nội lực, dược vật cũng đều bị lấy đi, chống lại Minh Thất cũng thật là không có cái gì bảo đảm, vừa thấy tâm tình nàng kích động, tự nhiên là cẩn thận đề phòng.
Hoặc là bởi vì trước đây cũng thỉnh thoảng mất đi nội lực, cho nên hiện tại hắn mặc dù không có nội lực, nhưng không đến nỗi hoảng loạn luống cuống, còn có thể rất bình tĩnh tìm kiếm cách tự vệ khác.
Minh Thất trong cơn giận dữ động tác đột nhiên dừng lại, hai mắt mông lung. Trên mặt vặn vẹo vẻ mặt dần dần ôn hòa xuống, sau đó đứng thẳng người, giống như mộng du, xoay người ra cửa, cứ thế mà đi ra.
Người canh giữ ở cửa thấy Minh Thất hơi khác thường, nhưng cũng không dám gọi nàng lại, chỉ là đáy mắt mang tới một tia nghi ngờ.
Minh Thất rời đi, Vân Tư Vũ cũng không có nhẹ nhàng bao nhiêu, một khi Minh Thất tỉnh lại chỉ có thể càng phiền toái hơn, lập tức nhìn sắc trời một chút, đi tới cạnh cửa, nói với người canh cửa: “Ta đói, đi chuẩn bị thức ăn cho ta!”
Minh Thất dành tâm tư gì cho Vân Tư Vũ, tất cả mọi người đều rõ ràng, cho nên người này cũng không dám chậm trễ lập tức gọi người đi chuẩn bị đồ ăn.
Mắt thấy bánh bao nhỏ sắp tỉnh lại, ngủ lâu như vậy, tỉnh lại khẳng định là muốn ăn gì đó. Tiểu hồ ly và bạc băng thường xuyên vây quanh banh bao nhỏ tự nhiên biết thói quen của bánh bao nhỏ, có thể nói chúng nó đã học được mang hài tử, đương nhiên cũng biết giới hạn của bánh bao nhỏ này tốt như mang hài tử.
Bạc băng ở lại bảo vệ bánh bao nhỏ, tiểu hồ ly thì lại lén lén lút lút chạy tới nhà bếp chuẩn bị tìm xem có món đồ gì là bánh bao nhỏ có thể ăn.
Minh Thất mang người hầu như đều canh giữ ở chung quanh sơn cốc, để lại người ngồi trong lầu gỗ này cũng không nhiều lắm. Dù sao hiện tại Vân Tư Vũ không có sức lực gì hành động, bánh bao nhỏ càng là không có uy hiếp.
Lúc này, phòng bếp chỉ có một người đang chuẩn bị đồ ăn, tiểu hồ ly đang suy nghĩ có nên cắn chết người này hay không, ai biết người kia lại nhìn nó cười cười, đưa cho nó một chén nước cơm nồng đậm, bên trong còn cắm một cây trúc, suy tính thật sự là chu đáo.
Tiểu hồ ly Cáo lóe ra dường như trên mặt chứa đầy do dự, mũi đến gần ngửi một cái, phát hiện không có mùi vị nó thích nhất. Thế nhưng nó vẫn là nhìn người kia không nhúc nhích.
Người kia không khỏi cười nói: “Thật sự là con vật nhỏ thông minh.” Nói xong đưa tay vỗ vỗ lên đầu tiểu hồ ly, dùng sức to lớn, thiếu chút nữa tiểu hồ ly bị đập thành chữ đại nằm trên mặt đất.
(Chữ đại = 大.)
Tiểu hồ ly không khỏi trợn mắt nhìn, sau đó đứng thẳng người lên, hai móng vuốt đoạt lấy ôm chén nhỏ trên tay người kia, hai cái chân sau đó luân phiên di chuyển, chạy thật nhanh.
Trực giác của dã thú nói cho nó biết, người này không có ác ý, cho nên nó liền tạm thời không cắn nàng.
Người kia nhìn tiểu hồ ly giống như một cơn gió biến mất, không khỏi nói lầm bầm: “Giáo chủ quả nhiên anh minh thần võ, ngay cả nuôi sủng vật cũng không giống với tất cả những con khác.”
Bánh bao nhỏ tỉnh lại quả nhiên đói bụng, tự mình bò dậy ngồi lên, liền thấy móng vuốt tiểu hồ ly chỉ chỉ. Vì vậy đến cắn ống trúc nhỏ, ừng ực ừng ực uống hết nước cơm không chừa một giọt.
Trước đây nó đều là uống sữa, vẫn là lần đầu tiên uống nước cơm, dường như cảm thấy hương vị không tệ, ánh mắt sáng sáng, uống xong còn cứ chép miệng, thỏa mãn ợ một tiếng no nê, móng vuốt nhỏ còn ra dáng vỗ vỗ bụng nhỏ.
Ngủ đủ, cũng ăn no, bánh bao nhỏ liền tự mình tìm đồ chơi, móng vuốt nhỏ duỗi một cái, trực tiếp bắt lấy bạc băng. Trong nháy mắt, trong mắt rắn bạc băng tràn đầy sợ hãi, cũng không dám quá dùng sức giãy dụa, sợ không cẩn thận làm bánh bao nhỏ bị thương.
Ở trong lòng tiểu hồ ly và bạc băng, bánh bao nhỏ rất là yếu đuối, cho nên hai con mỗi lần bị bánh bao nhỏ bắt nạt, động cũng không dám động, đây hoàn toàn là do công sức của Khởi Vân dạy dỗ.
Khởi Vân vốn là sợ hai con này không có chừng mực sẽ làm bánh bao nhỏ bị thương, tuyệt đối không nghĩ tới hắn dạy dỗ một phen, sẽ dẫn đến hiện tại một hồ ly một rắn bị bánh bao nhỏ bắt nạt đến thê thảm như vậy.
Bánh bao nhỏ tò mò nhìn toàn thân bạc băng cứng ngắc, lại duỗi ra một cái móng khác, một đầu một đuôi cầm lấy bạc băng, dùng sức kéo một cái, bạc băng thê thảm khè lưỡi ra.
Bánh bao nhỏ không khỏi cười khanh khách không ngừng, nhanh tay lẹ mắt giơ một móng vuốt bắt lấy đầu lưỡi bạc băng chưa kịp thu về. Sau đó cứ như vậy dùng một tay nắm chặt, lắc lắc, lại lắc lắc. Bạc băng bị lắc đến đầu óc choáng váng, trong mắt rắn chứa đầy nước mắt, ô ô... đầu lưỡi của nó đau quá à!
Trong lòng tiểu hồ ly có sự cảm thông, yên lặng lùi về sau, muốn rời xa tiểu ác ma, ô ô... quả nhiên là nhi tử của đại ma đầu, thật là khủng khiếp mà, thật là khủng khiếp. Nó tựa hồ cũng cảm giác được lông bị kéo đau đớn.
“Chít chít...” Tiểu hồ ly kêu thảm một tiếng, rốt cục phát hiện, không phải là giống như, nó là thật sự đau đớn mà!
Bánh bao nhỏ chơi đùa với bạc băng xong, sau đó nhìn chằm chằm nó, một tay kéo lông của nó lại. Sau đó duỗi chân đạp về phía nó một cước, tiểu hồ ly chậm chạp lăn mấy vòng “đùng” một tiếng, thành hình chữ đại ngã ở bên chân giường, mà lông của nó vẫn dừng lại ở trong tay bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ dường như rất thích lông trắng của nó, miệng nhỏ nhắn cong lên, dùng sức thổi một hơi lông trong móng vuốt, lông mềm mại một cách vô ích liền bay bồng bềnh trên không trung xoay chuyển lên, giống như tuyết rơi vậy. Bánh bao nhỏ cười khanh khách, còn ở trên giường lộn mấy vòng, có thể thấy được nó vui vẻ bao nhiêu.
Tiểu hồ ly hai mắt rưng rưng, không biết là nên đau buồn mình bị bắt nạt, hay là nên vui mừng lấy lòng bánh bao nhỏ đây, đành phải yên lặng mà co rúc dưới gầm giường.
* * *
Mà Minh Thất bị tiếng đàn của Vân Tư Vũ đầu độc cũng không có hôn mê bao lâu. Vân Tư Vũ vừa mới dùng cơm xong, đi lại ở trong phòng cho tiêu cơm thì Minh Thất liền xuất hiện lần nữa.
Lần này trên mặt càng thêm âm trầm, vừa vào phòng liền trực tiếp mang cây đàn treo bên cửa sổ ném ra ngoài.
Vân Tư Vũ chỉ là thản nhiên nhìn cây đàn bị vứt một chút, còn Minh Thất, hoàn toàn không có lọt vào mắt hắn, mà hắn không nhìn làm cho Minh Thất oán giận không thôi, lập tức uy hiếp nói: “Chúng ta lập tức thành thân, bằng không ta liền giết dã chủng kia!”
Vân Tư Vũ nhếch môi cười cười, rất có vài phần giống hương vị tà khí kia của Phong Lăng Hề, thâm sâu mở miệng nói: “Sư tỷ, ai giết ai còn chưa chắc chắn đâu...”
Dứt lời, đột nhiên sầm mặt lại, giơ tay thành móng vuốt chộp tới Minh Thất, nhìn móng tay dài đen bóng kia của hắn giống như bảo thạch, Minh Thất trong lòng rùng mình, mạo hiểm tránh thoát một đòn của hắn, kinh ngạc nói: “Sao đệ có thể khôi phục lại nội lực?” Ngược lại suy nghĩ cẩn thận cái gì, mặt mũi tràn đầy sát khí nói: “Có nội gián!”
Đối với độc thuật của Vân Tư Vũ, Minh Thất khá là kiêng kỵ, đến bên cạnh một chút liền không chết cũng bị thương, thật sự là làm cho người nhức đầu không thôi, khó lòng phòng bị. Cho nên nàng mới có thể dùng bánh bao nhỏ làm uy hiếp, uy hiếp cho Vân Tư Vũ ăn vào viên thuốc áp chế nội lực của hắn, lại không nghĩ rằng Vân Tư Vũ đột nhiên khôi phục nội lực, làm cho nàng kiếm củi ba năm thiêu một giờ, có thể tưởng tượng được, nàng căm hận nội gián kia bao nhiêu.
Vân Tư Vũ cười cười: “Sư tỷ có phải là đã quên hay không, ta mới là giáo chủ, sao có thể nói là nội gián chứ?”
Minh Thất đương nhiên sẽ không quên, mặc dù nàng vẫn quản lý trong việc công hằng ngày. Thế nhưng Vân Tư Vũ mới là giáo chủ, cho nên nàng lần này mang người theo bên cạnh, đều là thân tín của nàng; lại không nghĩ rằng, trong thân tín của nàng lại có người Vân Tư Vũ xếp vào: “Đệ không tín nhiệm ta!”
Vân Tư Vũ lắc lắc ngón tay, móng tay đen bóng lập loè ánh sáng lạnh lẽo: “Không, ta vốn là muốn tín nhiệm tỷ, nhưng là sư phụ nhắc nhở ta không nên quá tín nhiệm tỷ, tỷ cũng biết rõ, ta luôn luôn rất là nghe lời của sư phụ.”
Mặt mũi Minh Thất tràn đầy dữ tợn, tức giận nói: “Lão già kia vẫn nhằm vào ta!”
“Đó là bởi vì tỷ lòng dạ bất chính.” Dứt lời, Vân Tư Vũ cũng không lại nói nhảm nhiều, nhanh chóng đánh tới về phía Minh Thất, chuẩn bị trừ hại cho dân.
Dám động bánh bao nhỏ của hắn, còn muốn giết Hề nhà hắn, quả thật là không thể tha thứ!
Cùng lúc đó, “nội gián” kia đã tìm thấy chỗ gian phòng của bánh bao nhỏ, chuẩn bị cùng hai con sủng vật đồng tâm hiệp lực, mang bánh bao nhỏ an toàn đi. Nhưng là lại không nghĩ có người nhanh hơn nàng một bước.
Tác giả :
Nhược Thủy Lưu Ly