Thê Chủ Tà Mị
Chương 73: Võ vương thế nữ đau buồn
Editor: demcodon
Thái hậu có thể vững vàng đứng đầu hậu cung, tự nhiên cũng là nhân vật hung ác, thế nhưng y cũng không giết bừa, cũng không hy vọng nhi tử của mình biến thành người giết bừa.
Nữ hoàng bệ hạ không khỏi cười khổ, Ngọc Ngạn là ỷ vào bọn họ sủng ái, cho nên mới không sợ trời không sợ đất, rõ ràng công khai nhấc lên với Phong Lăng Hề. Hắn không biết, Nữ hoàng này của hắn cũng không phải vạn năng. Phong Lăng Hề thật muốn nổi điên lên, toàn bộ nước Hoàng Vũ đều muốn rung chuyển theo.
Nữ hoàng bệ hạ nhìn Hoàng Ngọc Ngạn, nàng cảm thấy người đệ đệ này mặc dù được sủng chút ít, thế nhưng cũng không đến nỗi đem mạng người làm trò đùa.
Ánh mặt Nữ hoàng bệ hạ chợt lóe, đột nhiên mở miệng nói: "Ngọc Ngạn nói rất có lý, người đâu! Kéo xuống, đánh chết!"
Ai cũng không nghĩ tới, Nữ hoàng bệ hạ sẽ bởi vì một câu nói của Hoàng tử Ngọc Ngạn mà hoàn toàn thay đổi thái độ. Thái hậu cũng hơi kinh ngạc nhìn nàng một cái, nhưng không nói gì, hiển nhiên y rất là tín nhiệm Hoàng Vũ Hiên.
Mà Hoàng Ngọc Ngạn vừa nghe đánh chết, sắc mặt không khỏi cứng một hồi, hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế.
Thấy hắn như thế, Nữ hoàng bệ hạ thở phào nhẹ nhõm, xem ra xác thật như nàng suy nghĩ. Ngọc Ngạn bất quá là khí không thuận, cho nên muốn xả giận, cũng không nghiêm túc nghĩ tới kết quả.
Chỉ là thấy sắc mặt của hắn mặc dù khó coi, nhưng cũng chưa mở miệng khuyên can. Nữ hoàng bệ hạ lại không nhịn được nhíu nhíu mày, khóe mắt quét đến khóe môi Phong Lăng Hề tựa như cười mà không có độ cong, trong lòng không khỏi chợt lạnh, kích động đến lập tức đứng lên, quát: "Tất cả lui ra!"
Hở... Mọi người không lời, Nữ hoàng bệ hạ ngài rốt cuộc muốn như thế nào? Một lúc để cho bắt người, một lúc lại để cho lui ra, thị vệ thật lòng vất vả mà!
Cũng may thị vệ rất nghe lời, cho lui ra liền lui ra, không có gây thành thảm kịch.
Phong Lăng Hề yên lặng thu hồi băng ngọc tơ tằm, khóe môi vẫn mang nụ cười như cũ. Thế nhưng hơi thở lạnh buốt kia lại làm cho mọi người liền không dám thở mạnh, hiển nhiên tâm tình Nhàn vương điện hạ gay go tới cực điểm.
Nữ hoàng bệ hạ thở phào nhẹ nhõm, nàng chỉ lo thăm dò đệ đệ của mình, rõ ràng đã quên vảy ngược của Phong Lăng Hề không thể chạm vào. Nhưng nhìn Phong Lăng Hề cười đến rất lạnh, rõ ràng là bộ dáng tức giận, Nữ hoàng bệ hạ đột nhiên cảm thấy mình thật là bức khổ, nàng phải làm như thế nào cứu vãn sai lầm của mình đây?
Vì vậy lo lắng làm tâm tình của Nữ hoàng bệ hạ cũng không tốt, cho nên mọi người phía dưới càng là một câu cũng không dám nói, hô hấp đều duy trì ở trạng thái nhẹ nhàng nhất, trong đại điện yên tĩnh tương đối quỷ dị.
Một lát sau, Nữ hoàng bệ hạ rốt cuộc mở miệng nói: "Mang Hoàng tử điện hạ xuống dưới nghỉ ngơi."
Hoàng Ngọc Ngạn còn muốn nói điều gì, Thái hậu đột nhiên nhìn hắn mở miệng nói: "Ngọc Ngạn, thân thể Phụ hậu không tốt, không biết còn có thể qua mấy lần sinh thần nữa, vì vậy để cho ta thanh tĩnh đến ngày đó được không?"
Hoàng Ngọc Ngạn không khỏi run lên, viền mắt ửng đỏ, đáy lòng không cam tâm nữa, cũng chỉ có thể đi lui xuống trước.
Hắn kỳ thật có chút sợ Thái hậu, mặc dù Thái hậu rất thương hắn, bình thường nhìn qua luôn cười tủm tỉm, thế nhưng một khi y trầm mặt xuống, hắn cũng không dám có chút làm trái. Cũng bởi vậy, hắn sẽ không làm nũng với Thái hậu, cũng sẽ không nhau chơi đùa nháo với y. Phụ tử trong lúc đó mặc dù tình cảm rất tốt, nhưng trước sau ít đi một phần thân mật.
Thế nhưng điều này cũng không có thể thay đổi sự thật Hoàng Ngọc Ngạn kính trọng Thái hậu. Cho nên giờ khắc này nghe Thái hậu nói như vậy, hắn là có chút áy náy. Hắn chỉ muốn lợi dụng cơ hội lần này, muốn cho Hoàng tỷ nể tình mặt mũi của hắn, không thể không đáp ứng thình cầu của hắn, để cho Phong Lăng Hề không thể không cưới hắn. Thế nhưng lại phá huỷ tiệc sinh thần của Thái hậu, mặc dù trận tiệc sinh thần này vốn là loạn, nhưng hắn không nên đi thêm vào một khoản nữa, đây là ích kỷ, càng là bất hiếu.
Nhưng cùng lúc áy náy, trong lòng hắn lại có chút trách Thái hậu, vì cái gì y lại kiên quyết phản đối như vậy? Hắn đã lấy hành động cho thấy quyết tâm của mình, vì cái gì y liền không thể hiểu được hắn? Phong Lăng Hề là hắn muốn được hạnh phúc, vì cái gì Hoàng tỷ và Phụ hậu cũng không muốn để cho hắn có hạnh phúc?
Sau khi Hoàng Ngọc Ngạn lui ra, chuyện Vân Tư Vũ đánh mệnh quan triều đình cũng không giải quyết được gì, đại điện vẫn một mảnh vắng lặng như cũ.
Liên tiếp vài vị công tử lên đài biểu diễn, cũng không có người thưởng thức, tất cả mọi người đều cẩn thận chú ý sắc mặt Nữ hoàng bệ hạ.
Vốn chỉ là một cái tiệc sinh thần, hẳn là yến tiệc vô cùng nhẹ nhàng, lại không nghĩ biến thành bộ dáng như hiện tại này.
Cho đến khi Lăng Nguyệt biểu diễn xong, Thái hậu mới đột nhiên mở miệng, rõ ràng là vì tứ hôn cho Lăng Nguyệt và Vũ Văn Khinh.
Thái hậu đúng là vẫn chưa quên người ngoại sanh này, rõ ràng chỉ cho hắn một mối hôn sự tốt như thế. Vị Thừa tướng tuổi trẻ Vũ Văn Khỉ này chính là sinh ra từ gia đình nghèo khó, có thể nói nàng có được tất cả mọi thứ ở hiện tại đều toàn dựa vào lỗ lực của bản thân. Mặc dù không có gia tộc chống đỡ, thế nhưng lại văn võ song toàn, có dũng có mưu, là thê chủ hiếm thấy.
Thái hậu đối với Vũ Văn Khỉ rất hài lòng, y vốn là muốn Hoàng Ngọc Ngạn chỉ cho Vũ Văn Khỉ. Thế nhưng Hoàng Ngọc Ngạn vừa ra náo loạn như thế, trước tiên không nói Vũ Văn Khỉ vui hay không vui, riêng là Hoàng Ngọc Ngạn cũng sẽ không đồng ý gả cho nàng. Y không hy vọng đem hai người cứng rắn gom lại một chỗ, tạo nên một đôi không hợp nhau; mà Vũ Văn Khỉ đến bây giờ cũng không có Chính quân đã là kỳ tích, ai biết nàng lúc nào thì đột nhiên nghĩ muốn thành thân? Thay vì đến lúc đó bị người khác bắt cóc, còn không bằng cho ngoại tôn của mình đây! Chỗ béo bở sao có thể cho người ngoài chứ!
Mặc dù có vẻ như ngoại tôn nhà y còn chưa thông suốt, bất quá cũng không phải tứ hôn cho liền nhất định phải lập tức thành thân, trước tiên cũng là có thể bồi dưỡng một chút tình cảm.
Có tứ hôn này ra, bầu không khí mới hơi hơi thân thiện một chút.
Sau đó biểu diễn tài nghệ tiếp tục, lại sau đó, Nhàn vương điện hạ đột nhiên mở miệng: "Võ vương thế nữ ngàn dặm xa xôi đến kinh thành chúc thọ cho Thái hậu, tâm có thể tỏ rõ. Nữ hoàng bệ hạ giúp đỡ ban thưởng, bản vương xem vị công tử này xinh đẹp như hoa, cùng Võ vương thế nữ quả thật là một đôi trời sinh, Nữ hoàng bệ hạ tại sao không thành toàn cho một đôi đẹp này?"
Nàng vừa dứt lời, Nữ hoàng bệ hạ liền vội vàng gật đầu nói: "Nhàn vương nói rất đúng." Sau đó trực tiếp mở miệng vàng, đem công tử không biết là nhà ai này ban cho Võ vương thế nữ, còn là Chính quân!
Mọi người không lời, vị công tử này ở đâu xinh đẹp như hoa, nhiều nhất không quá dọa người mà thôi, hơn nữa tướng mạo nhìn vậy có chút cay nghiệt, ánh mắt ngông cuồng tự đại, vừa nhìn liền biết không phải người an phận, hơn nữa dường như còn có thể có một chút công phu quyền cước. Nếu muốn thả vào hậu viện, tuyệt đối là một sát khí lớn, hơn nữa vị công tử này nếu như thật đứng chung một chỗ với Võ vương thế nữ, đó chính là một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu, đóa hoa tươi kia tự nhiên là Võ vương thế nữ.
Hoàng Ngọc Quỳnh sau khi tạ ơn, sắc mặt một mảnh âm trầm, đang suy nghĩ có muốn làm cho vị công tử xinh đẹp như hoa này chết oan ức hay không.
Mà Nữ hoàng bệ hạ còn lại là lén lút thở phào một cái, Lăng Hề còn có thể làm cho nàng hỗ trợ bẫy người, xem ra không có ý tứ muốn tuyệt giao với nàng, ô ô... Quả nhiên Lăng Hề tốt nhất, đối với nàng thật là rộng lượng!
Cũng may không ai biết trong lòng Nữ hoàng bệ hạ đang suy nghĩ gì, bằng không nhất định sẽ không nhịn được châm chọc, lại nói, Nữ hoàng bệ hạ yêu cầu của ngài là có bao nhiêu thấp?
Nữ hoàng bệ hạ yêu cầu thấp như thế tự nhiên là có lý do, Phong Lăng Hề ở vài phương diện khác là hoàn toàn không tha cho một hạt cát.
Ngày hôm nay nếu như Nữ hoàng bệ hạ không phải là Hoàng Vũ Hiên, Hoàng Ngọc Ngạn tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, kể cả muốn đánh Vân Tư Vũ Nữ hoàng bệ hạ có thể đều sẽ bị nàng hung ác ngược một trận.
Thế nhưng Phong Lăng Hề lại chỉ là cười lạnh, động tác thực tế gì cũng không có. Nữ hoàng bệ hạ biết Phong Lăng Hề hoàn toàn là nể mặt của nàng mới có thể tha thứ mạo phạm lần này, không có làm khó Hoàng Ngọc Ngạn. Nhưng nàng lại bởi vì Hoàng Ngọc Ngạn, muốn động tay với Vân Tư Vũ, mặc dù nàng không nghĩ động tay thật, nhưng đó cũng là cách không đúng.
Nữ hoàng bệ hạ tự giác biết lỗi nên một lòng muốn bổ sung cứu vãn, cho nên hiện tại Phong Lăng Hề mặc kệ nói cái gì, nàng đều tuyệt đối không nói hai lời gật đầu.
Vì vậy, Võ vương thế nữ đau buồn.
"Mỹ nhân" này ban cho một người tự nhiên sẽ có thứ hai, bất quá "Mỹ nhân" này thật lòng không dám khen tặng, có hung hãn táo bạo, cũng có bệnh đến chết nhanh, có mặt giống như heo, cũng có gầy gò đến giống như cây gậy trúc, nói chung không có một người nào là bình thường; hơn nữa Phong Lăng Hề nhìn người rất chuẩn, những nam tử này mặc dù là có chút thủ đoạn, nhưng phần lớn vẫn là không hiểu được che giấu mình. Nàng chọn người, nếu không phải là tàn nhẫn, nếu không phải là có tâm kế, nếu không phải là không biết nặng nhẹ, có thể quấy được thiên hạ đại loạn.
Các vị đại thần dùng đầu gối nghĩ cũng biết Nhàn vương điện hạ đây là đang cố ý chỉnh Võ vương thế nữ, bất quá biện pháp này cũng thật là thiếu đạo đức.
Nếu như chỉ là một người, Hoàng Ngọc Quỳnh còn có thể làm cho chết oan ức, hoặc là xảy ra chuyện gì, nói chung làm cho người gả không thành tựu là được. Thế nhưng hiện tại một đám, nàng nếu có cái gì mờ ám, đều sẽ biến thành động tác lớn.
Có thể tưởng tượng được, sắc mặt Hoàng Ngọc Quỳnh có bao nhiêu khó coi, nàng vốn cho là Phong Lăng Hề trước đây chỉ là tùy tiện nói một chút, không nghĩ tới nàng ta rõ ràng thật sự làm như thế; hơn nữa Nữ hoàng bệ hạ còn làm ra một tư thái phối hợp một trăm hai mươi phần trăm, đây là thật sự muốn làm cho hậu viện của nàng cháy à!
Vân Tư Vũ hiện tại rất yên tĩnh, một lòng cho cái bụng mình ăn, hoàn toàn biến thành một người ngoan ngoãn, một chút nào cũng không nhìn ra bóng dáng hung hãn, chỉ là mỗi lần Phong Lăng Hề khen một công tử trên đài, thì hắn sẽ ngẩng đầu nhìn một chút. Sau đó cười híp mắt tiếp tục ăn, trong lòng âm thầm thay Phong Lăng Hề cố gắng lên.
Đừng tưởng rằng hắn không biết, trước đây Võ vương thế nữ thế vui mừng ở đây xem cuộc vui! Cho nên bây giờ nhìn thấy Phong Lăng Hề thu thập Võ vương thế nữ không phải người tốt, nhìn sắc mặt Võ vương thế nữ tái xanh. Vân Tư Vũ cảm thấy trong nháy mắt khẩu vị mở rộng ra, càng ăn được thêm say sưa ngon lành.
Mà đối với Hoàng Ngọc Ngạn không có chịu trừng phạt về việc này, hắn cũng không bất mãn. Hắn không muốn Phong Lăng Hề khó xử, hắn cũng rõ ràng nếu như Hoàng Ngọc Ngạn thật sự làm quá mức, Phong Lăng Hề là chắc chắn sẽ không để hắn chịu oan ức. Mặc kệ đối phương là ai, cho nên hắn không có gì bất mãn. Lần đầu tiên mà, cho người ta một cơ hội sửa đổi làm lại cuộc đời là được rồi, hắn cũng là rất độ lượng!
Rốt cuộc, nam tử chưa thành thân đều biểu diễn xong, Phong Lăng Hề lúc này mới bỏ qua, Vân Tư Vũ cũng rốt cuộc ăn no, hai con sủng vật liên quan đều bị cho ăn no.
Nam tử đã thành thân tự nhiên cũng có thể lên đài biểu diễn, bất quá muốn biểu hiện cũng không có nhiều người. Chính quân đều chú ý chững chạc, ngoại trừ tuổi tương đối thấp, đặc biệt yêu thích biểu hiện, phần lớn đều sẽ không lên đài đi khoe khoang, mà luôn luôn thích khoe khoang chính là Thị quân. Ngoại trừ đặc biệt được sủng ái, mê chủ nhân một gia đình đầu óc choáng váng, trường hợp Thị quân như vậy là không thể xuất hiện.
Phong Lăng Hề luôn luôn không thích những biểu diễn tài nghệ tẻ nhạt này, cho nên sau khi đạt được mục đích của mình, tầm mắt liền không liếc về sân khấu một lần nữa, chỉ là nói gì đó với Vân Tư Vũ.
Bất quá không người phát hiện tầm mắt của cô vô tình hay cố ý dừng lại chớp mặt một cái ở vài góc hẻo lánh, sau đó thấp giọng nói với Vân Tư Vũ: "Một lúc nữa nếu là xảy ra chuyện gì, nhớ rõ bảo vệ tốt chính mình là được rồi."
Vân Tư Vũ khẽ cau mày, gật đầu: "Nàng cũng phải cẩn thận." Nói xong đạp đạp tiểu hồ ly, trực tiếp đạp tiểu hồ ly dưới bàn lăn vài vòng, đâm vào trên mắt cá chân của Phong Lăng Hề.
Tiểu hồ ly ai oán ô ô hai tiếng, mới vừa ăn no liền vận động thân thể không tốt, hơn nữa đại ma đầu này nào cần nó bảo vệ?
Thái hậu có thể vững vàng đứng đầu hậu cung, tự nhiên cũng là nhân vật hung ác, thế nhưng y cũng không giết bừa, cũng không hy vọng nhi tử của mình biến thành người giết bừa.
Nữ hoàng bệ hạ không khỏi cười khổ, Ngọc Ngạn là ỷ vào bọn họ sủng ái, cho nên mới không sợ trời không sợ đất, rõ ràng công khai nhấc lên với Phong Lăng Hề. Hắn không biết, Nữ hoàng này của hắn cũng không phải vạn năng. Phong Lăng Hề thật muốn nổi điên lên, toàn bộ nước Hoàng Vũ đều muốn rung chuyển theo.
Nữ hoàng bệ hạ nhìn Hoàng Ngọc Ngạn, nàng cảm thấy người đệ đệ này mặc dù được sủng chút ít, thế nhưng cũng không đến nỗi đem mạng người làm trò đùa.
Ánh mặt Nữ hoàng bệ hạ chợt lóe, đột nhiên mở miệng nói: "Ngọc Ngạn nói rất có lý, người đâu! Kéo xuống, đánh chết!"
Ai cũng không nghĩ tới, Nữ hoàng bệ hạ sẽ bởi vì một câu nói của Hoàng tử Ngọc Ngạn mà hoàn toàn thay đổi thái độ. Thái hậu cũng hơi kinh ngạc nhìn nàng một cái, nhưng không nói gì, hiển nhiên y rất là tín nhiệm Hoàng Vũ Hiên.
Mà Hoàng Ngọc Ngạn vừa nghe đánh chết, sắc mặt không khỏi cứng một hồi, hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế.
Thấy hắn như thế, Nữ hoàng bệ hạ thở phào nhẹ nhõm, xem ra xác thật như nàng suy nghĩ. Ngọc Ngạn bất quá là khí không thuận, cho nên muốn xả giận, cũng không nghiêm túc nghĩ tới kết quả.
Chỉ là thấy sắc mặt của hắn mặc dù khó coi, nhưng cũng chưa mở miệng khuyên can. Nữ hoàng bệ hạ lại không nhịn được nhíu nhíu mày, khóe mắt quét đến khóe môi Phong Lăng Hề tựa như cười mà không có độ cong, trong lòng không khỏi chợt lạnh, kích động đến lập tức đứng lên, quát: "Tất cả lui ra!"
Hở... Mọi người không lời, Nữ hoàng bệ hạ ngài rốt cuộc muốn như thế nào? Một lúc để cho bắt người, một lúc lại để cho lui ra, thị vệ thật lòng vất vả mà!
Cũng may thị vệ rất nghe lời, cho lui ra liền lui ra, không có gây thành thảm kịch.
Phong Lăng Hề yên lặng thu hồi băng ngọc tơ tằm, khóe môi vẫn mang nụ cười như cũ. Thế nhưng hơi thở lạnh buốt kia lại làm cho mọi người liền không dám thở mạnh, hiển nhiên tâm tình Nhàn vương điện hạ gay go tới cực điểm.
Nữ hoàng bệ hạ thở phào nhẹ nhõm, nàng chỉ lo thăm dò đệ đệ của mình, rõ ràng đã quên vảy ngược của Phong Lăng Hề không thể chạm vào. Nhưng nhìn Phong Lăng Hề cười đến rất lạnh, rõ ràng là bộ dáng tức giận, Nữ hoàng bệ hạ đột nhiên cảm thấy mình thật là bức khổ, nàng phải làm như thế nào cứu vãn sai lầm của mình đây?
Vì vậy lo lắng làm tâm tình của Nữ hoàng bệ hạ cũng không tốt, cho nên mọi người phía dưới càng là một câu cũng không dám nói, hô hấp đều duy trì ở trạng thái nhẹ nhàng nhất, trong đại điện yên tĩnh tương đối quỷ dị.
Một lát sau, Nữ hoàng bệ hạ rốt cuộc mở miệng nói: "Mang Hoàng tử điện hạ xuống dưới nghỉ ngơi."
Hoàng Ngọc Ngạn còn muốn nói điều gì, Thái hậu đột nhiên nhìn hắn mở miệng nói: "Ngọc Ngạn, thân thể Phụ hậu không tốt, không biết còn có thể qua mấy lần sinh thần nữa, vì vậy để cho ta thanh tĩnh đến ngày đó được không?"
Hoàng Ngọc Ngạn không khỏi run lên, viền mắt ửng đỏ, đáy lòng không cam tâm nữa, cũng chỉ có thể đi lui xuống trước.
Hắn kỳ thật có chút sợ Thái hậu, mặc dù Thái hậu rất thương hắn, bình thường nhìn qua luôn cười tủm tỉm, thế nhưng một khi y trầm mặt xuống, hắn cũng không dám có chút làm trái. Cũng bởi vậy, hắn sẽ không làm nũng với Thái hậu, cũng sẽ không nhau chơi đùa nháo với y. Phụ tử trong lúc đó mặc dù tình cảm rất tốt, nhưng trước sau ít đi một phần thân mật.
Thế nhưng điều này cũng không có thể thay đổi sự thật Hoàng Ngọc Ngạn kính trọng Thái hậu. Cho nên giờ khắc này nghe Thái hậu nói như vậy, hắn là có chút áy náy. Hắn chỉ muốn lợi dụng cơ hội lần này, muốn cho Hoàng tỷ nể tình mặt mũi của hắn, không thể không đáp ứng thình cầu của hắn, để cho Phong Lăng Hề không thể không cưới hắn. Thế nhưng lại phá huỷ tiệc sinh thần của Thái hậu, mặc dù trận tiệc sinh thần này vốn là loạn, nhưng hắn không nên đi thêm vào một khoản nữa, đây là ích kỷ, càng là bất hiếu.
Nhưng cùng lúc áy náy, trong lòng hắn lại có chút trách Thái hậu, vì cái gì y lại kiên quyết phản đối như vậy? Hắn đã lấy hành động cho thấy quyết tâm của mình, vì cái gì y liền không thể hiểu được hắn? Phong Lăng Hề là hắn muốn được hạnh phúc, vì cái gì Hoàng tỷ và Phụ hậu cũng không muốn để cho hắn có hạnh phúc?
Sau khi Hoàng Ngọc Ngạn lui ra, chuyện Vân Tư Vũ đánh mệnh quan triều đình cũng không giải quyết được gì, đại điện vẫn một mảnh vắng lặng như cũ.
Liên tiếp vài vị công tử lên đài biểu diễn, cũng không có người thưởng thức, tất cả mọi người đều cẩn thận chú ý sắc mặt Nữ hoàng bệ hạ.
Vốn chỉ là một cái tiệc sinh thần, hẳn là yến tiệc vô cùng nhẹ nhàng, lại không nghĩ biến thành bộ dáng như hiện tại này.
Cho đến khi Lăng Nguyệt biểu diễn xong, Thái hậu mới đột nhiên mở miệng, rõ ràng là vì tứ hôn cho Lăng Nguyệt và Vũ Văn Khinh.
Thái hậu đúng là vẫn chưa quên người ngoại sanh này, rõ ràng chỉ cho hắn một mối hôn sự tốt như thế. Vị Thừa tướng tuổi trẻ Vũ Văn Khỉ này chính là sinh ra từ gia đình nghèo khó, có thể nói nàng có được tất cả mọi thứ ở hiện tại đều toàn dựa vào lỗ lực của bản thân. Mặc dù không có gia tộc chống đỡ, thế nhưng lại văn võ song toàn, có dũng có mưu, là thê chủ hiếm thấy.
Thái hậu đối với Vũ Văn Khỉ rất hài lòng, y vốn là muốn Hoàng Ngọc Ngạn chỉ cho Vũ Văn Khỉ. Thế nhưng Hoàng Ngọc Ngạn vừa ra náo loạn như thế, trước tiên không nói Vũ Văn Khỉ vui hay không vui, riêng là Hoàng Ngọc Ngạn cũng sẽ không đồng ý gả cho nàng. Y không hy vọng đem hai người cứng rắn gom lại một chỗ, tạo nên một đôi không hợp nhau; mà Vũ Văn Khỉ đến bây giờ cũng không có Chính quân đã là kỳ tích, ai biết nàng lúc nào thì đột nhiên nghĩ muốn thành thân? Thay vì đến lúc đó bị người khác bắt cóc, còn không bằng cho ngoại tôn của mình đây! Chỗ béo bở sao có thể cho người ngoài chứ!
Mặc dù có vẻ như ngoại tôn nhà y còn chưa thông suốt, bất quá cũng không phải tứ hôn cho liền nhất định phải lập tức thành thân, trước tiên cũng là có thể bồi dưỡng một chút tình cảm.
Có tứ hôn này ra, bầu không khí mới hơi hơi thân thiện một chút.
Sau đó biểu diễn tài nghệ tiếp tục, lại sau đó, Nhàn vương điện hạ đột nhiên mở miệng: "Võ vương thế nữ ngàn dặm xa xôi đến kinh thành chúc thọ cho Thái hậu, tâm có thể tỏ rõ. Nữ hoàng bệ hạ giúp đỡ ban thưởng, bản vương xem vị công tử này xinh đẹp như hoa, cùng Võ vương thế nữ quả thật là một đôi trời sinh, Nữ hoàng bệ hạ tại sao không thành toàn cho một đôi đẹp này?"
Nàng vừa dứt lời, Nữ hoàng bệ hạ liền vội vàng gật đầu nói: "Nhàn vương nói rất đúng." Sau đó trực tiếp mở miệng vàng, đem công tử không biết là nhà ai này ban cho Võ vương thế nữ, còn là Chính quân!
Mọi người không lời, vị công tử này ở đâu xinh đẹp như hoa, nhiều nhất không quá dọa người mà thôi, hơn nữa tướng mạo nhìn vậy có chút cay nghiệt, ánh mắt ngông cuồng tự đại, vừa nhìn liền biết không phải người an phận, hơn nữa dường như còn có thể có một chút công phu quyền cước. Nếu muốn thả vào hậu viện, tuyệt đối là một sát khí lớn, hơn nữa vị công tử này nếu như thật đứng chung một chỗ với Võ vương thế nữ, đó chính là một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu, đóa hoa tươi kia tự nhiên là Võ vương thế nữ.
Hoàng Ngọc Quỳnh sau khi tạ ơn, sắc mặt một mảnh âm trầm, đang suy nghĩ có muốn làm cho vị công tử xinh đẹp như hoa này chết oan ức hay không.
Mà Nữ hoàng bệ hạ còn lại là lén lút thở phào một cái, Lăng Hề còn có thể làm cho nàng hỗ trợ bẫy người, xem ra không có ý tứ muốn tuyệt giao với nàng, ô ô... Quả nhiên Lăng Hề tốt nhất, đối với nàng thật là rộng lượng!
Cũng may không ai biết trong lòng Nữ hoàng bệ hạ đang suy nghĩ gì, bằng không nhất định sẽ không nhịn được châm chọc, lại nói, Nữ hoàng bệ hạ yêu cầu của ngài là có bao nhiêu thấp?
Nữ hoàng bệ hạ yêu cầu thấp như thế tự nhiên là có lý do, Phong Lăng Hề ở vài phương diện khác là hoàn toàn không tha cho một hạt cát.
Ngày hôm nay nếu như Nữ hoàng bệ hạ không phải là Hoàng Vũ Hiên, Hoàng Ngọc Ngạn tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, kể cả muốn đánh Vân Tư Vũ Nữ hoàng bệ hạ có thể đều sẽ bị nàng hung ác ngược một trận.
Thế nhưng Phong Lăng Hề lại chỉ là cười lạnh, động tác thực tế gì cũng không có. Nữ hoàng bệ hạ biết Phong Lăng Hề hoàn toàn là nể mặt của nàng mới có thể tha thứ mạo phạm lần này, không có làm khó Hoàng Ngọc Ngạn. Nhưng nàng lại bởi vì Hoàng Ngọc Ngạn, muốn động tay với Vân Tư Vũ, mặc dù nàng không nghĩ động tay thật, nhưng đó cũng là cách không đúng.
Nữ hoàng bệ hạ tự giác biết lỗi nên một lòng muốn bổ sung cứu vãn, cho nên hiện tại Phong Lăng Hề mặc kệ nói cái gì, nàng đều tuyệt đối không nói hai lời gật đầu.
Vì vậy, Võ vương thế nữ đau buồn.
"Mỹ nhân" này ban cho một người tự nhiên sẽ có thứ hai, bất quá "Mỹ nhân" này thật lòng không dám khen tặng, có hung hãn táo bạo, cũng có bệnh đến chết nhanh, có mặt giống như heo, cũng có gầy gò đến giống như cây gậy trúc, nói chung không có một người nào là bình thường; hơn nữa Phong Lăng Hề nhìn người rất chuẩn, những nam tử này mặc dù là có chút thủ đoạn, nhưng phần lớn vẫn là không hiểu được che giấu mình. Nàng chọn người, nếu không phải là tàn nhẫn, nếu không phải là có tâm kế, nếu không phải là không biết nặng nhẹ, có thể quấy được thiên hạ đại loạn.
Các vị đại thần dùng đầu gối nghĩ cũng biết Nhàn vương điện hạ đây là đang cố ý chỉnh Võ vương thế nữ, bất quá biện pháp này cũng thật là thiếu đạo đức.
Nếu như chỉ là một người, Hoàng Ngọc Quỳnh còn có thể làm cho chết oan ức, hoặc là xảy ra chuyện gì, nói chung làm cho người gả không thành tựu là được. Thế nhưng hiện tại một đám, nàng nếu có cái gì mờ ám, đều sẽ biến thành động tác lớn.
Có thể tưởng tượng được, sắc mặt Hoàng Ngọc Quỳnh có bao nhiêu khó coi, nàng vốn cho là Phong Lăng Hề trước đây chỉ là tùy tiện nói một chút, không nghĩ tới nàng ta rõ ràng thật sự làm như thế; hơn nữa Nữ hoàng bệ hạ còn làm ra một tư thái phối hợp một trăm hai mươi phần trăm, đây là thật sự muốn làm cho hậu viện của nàng cháy à!
Vân Tư Vũ hiện tại rất yên tĩnh, một lòng cho cái bụng mình ăn, hoàn toàn biến thành một người ngoan ngoãn, một chút nào cũng không nhìn ra bóng dáng hung hãn, chỉ là mỗi lần Phong Lăng Hề khen một công tử trên đài, thì hắn sẽ ngẩng đầu nhìn một chút. Sau đó cười híp mắt tiếp tục ăn, trong lòng âm thầm thay Phong Lăng Hề cố gắng lên.
Đừng tưởng rằng hắn không biết, trước đây Võ vương thế nữ thế vui mừng ở đây xem cuộc vui! Cho nên bây giờ nhìn thấy Phong Lăng Hề thu thập Võ vương thế nữ không phải người tốt, nhìn sắc mặt Võ vương thế nữ tái xanh. Vân Tư Vũ cảm thấy trong nháy mắt khẩu vị mở rộng ra, càng ăn được thêm say sưa ngon lành.
Mà đối với Hoàng Ngọc Ngạn không có chịu trừng phạt về việc này, hắn cũng không bất mãn. Hắn không muốn Phong Lăng Hề khó xử, hắn cũng rõ ràng nếu như Hoàng Ngọc Ngạn thật sự làm quá mức, Phong Lăng Hề là chắc chắn sẽ không để hắn chịu oan ức. Mặc kệ đối phương là ai, cho nên hắn không có gì bất mãn. Lần đầu tiên mà, cho người ta một cơ hội sửa đổi làm lại cuộc đời là được rồi, hắn cũng là rất độ lượng!
Rốt cuộc, nam tử chưa thành thân đều biểu diễn xong, Phong Lăng Hề lúc này mới bỏ qua, Vân Tư Vũ cũng rốt cuộc ăn no, hai con sủng vật liên quan đều bị cho ăn no.
Nam tử đã thành thân tự nhiên cũng có thể lên đài biểu diễn, bất quá muốn biểu hiện cũng không có nhiều người. Chính quân đều chú ý chững chạc, ngoại trừ tuổi tương đối thấp, đặc biệt yêu thích biểu hiện, phần lớn đều sẽ không lên đài đi khoe khoang, mà luôn luôn thích khoe khoang chính là Thị quân. Ngoại trừ đặc biệt được sủng ái, mê chủ nhân một gia đình đầu óc choáng váng, trường hợp Thị quân như vậy là không thể xuất hiện.
Phong Lăng Hề luôn luôn không thích những biểu diễn tài nghệ tẻ nhạt này, cho nên sau khi đạt được mục đích của mình, tầm mắt liền không liếc về sân khấu một lần nữa, chỉ là nói gì đó với Vân Tư Vũ.
Bất quá không người phát hiện tầm mắt của cô vô tình hay cố ý dừng lại chớp mặt một cái ở vài góc hẻo lánh, sau đó thấp giọng nói với Vân Tư Vũ: "Một lúc nữa nếu là xảy ra chuyện gì, nhớ rõ bảo vệ tốt chính mình là được rồi."
Vân Tư Vũ khẽ cau mày, gật đầu: "Nàng cũng phải cẩn thận." Nói xong đạp đạp tiểu hồ ly, trực tiếp đạp tiểu hồ ly dưới bàn lăn vài vòng, đâm vào trên mắt cá chân của Phong Lăng Hề.
Tiểu hồ ly ai oán ô ô hai tiếng, mới vừa ăn no liền vận động thân thể không tốt, hơn nữa đại ma đầu này nào cần nó bảo vệ?
Tác giả :
Nhược Thủy Lưu Ly