Thế Bất Khả Đáng
Chương 78: Chườm nóng
Lúc Viên Tung đến, Viên Như đang ở trong hành lang tán gẫu rôm rả với đám đội viên.
Một học viên phát hiện ra Viên Tung trước tiên, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, dùng tay huých huých Viên Như. Âm giọng véo von của Viên Như lập tức im bặt, ánh mắt mọi người đều chuyển từ phía cô nàng về phía Viên Tung, hành lang mới rồi còn huyên náo ầm ĩ lúc này đã rơi vào một mảnh im lặng tử tịch.
Viên Tung mặt không đổi sắc mà quét nhìn bọn họ, lạnh giọng chất vấn: “Ở đây làm gì?”
Cả đám người đang ngồi dưới đất, ngồi chồm hổm, tựa xiêu tựa vẹo… đều tự giác mà đứng thẳng lên tựa lưng vào tường, hai hàng ánh mắt chột dạ khiếp đảm nhìn thẳng vào khuôn mặt thẩm vấn của Viên Tung.
Đúng lúc này, từ trong phòng loáng thoáng truyền ra một tiếng chửi rủa giận dữ.
Vì điều kiện cách âm tốt, vả lại đám đội viên đều đang rất căng thẳng, nên chẳng người nào nghe ra đó là tiếng của ai. Nhưng Viên Tung thì nghe được rõ ràng minh xác, âm thanh kia khẳng định là tiếng hét của Hạ Diệu.
Viên Tung lập tức đi thẳng tới trước cửa phòng, Viên Như còn định đưa hắn chìa khóa, kết quả Viên Tung đã dùng một cước đá văng cửa. Cánh cửa đập mạnh vào vách tường, rồi lại rầm một tiếng bật ngược trở lại, nắm đấm cửa trực tiếp rơi xuống đất vỡ tan, một vết rạn ngoằn nghoèo hiện ra rõ ràng và dữ tợn trên ván cửa, khiến người ta vô cớ cảm thấy khiếp hãi.
Cảnh tượng trong phòng khiến đồng tử Viên Tung như muốn nứt ra, gân xanh trên trán nổi giần giật. Mấy tên bảo tiêu đang vây quanh giường đè giữ Hạ Diệu, vừa nhìn thấy Viên Tung, trên mặt bọn họ liền hiện ra nét lo lắng, nhưng vẫn đồng thanh hô một tiếng: “Huấn luyện viên.”
Kết quả, bốn tiếng huấn luyện viên này liền đổi lấy bốn cú đá rắn đanh, bốn cú đá này tuyệt đối không phải trò đùa, nhìn kết cục của cánh cửa ban nãy thì biết. Bốn gã đại hán lù lù bất động, rên cũng không dám rên một tiếng, gắng gượng nín nhịn đến nổi đầy gân xanh trên cổ, mặt mũi tím ngắt.
Hai tay bác sĩ đều bị dọa đến sợ choáng váng, bác sĩ tâm lý mặt mũi trắng bệnh chuồn ra khỏi cửa. Bác sĩ nam khoa còn cầm trong tay một cây kim châm, tay kia vẫn nắm ngón chân Hạ Diệu chưa kịp buông ra.
Viên Tung túm lấy cổ tay gã, hỏi: “Làm gì hả?”
“Tôi… chữa bệnh…”
Nói xong, trực tiếp bị vặn cổ tay ném ra xa hai thước, lăn xuống đất còn co giật một hồi, cánh tay bị nắm đã hoàn toàn mất đi cảm giác.
Viên Tung trực tiếp dùng tay xé đứt đám băng vải và dây thừng đang trói buộc Hạ Diệu, vốn định cõng cậu ra, kết quả Hạ Diệu lại lạnh lùng cứng rắn đẩy phắt Viên Tung, xỏ giày vào rồi giận ngùn ngụt bỏ đi.
Ánh mắt của đám học viên bên ngoài cứ dõi theo Hạ Diệu mãi, tất cả đều mang một vẻ mặt mơ hồ, rốt cuộc đây là xảy ra chuyện gì?
Viên Tung bước ra liền rống một tiếng: “Tất cả cút về hết cho tôi!”
Đám đội viên mới vừa rồi còn phất cờ cổ động, hò hét đồng tâm hiệp lực, bây giờ đã xám xịt cả lũ, nép vào vách tường lủi đi.
Viên Tung túm giật lấy Viên Như, đôi mắt đỏ sậm trừng nhìn cô nàng.
“Rốt cuộc em làm gì hả?”
Viên Như lúc này cũng mơ hồ rồi, lúng túng bảo: “Chữa bệnh cho anh ấy mà.”
“Cậu ta thì có bệnh gì hả?” Viên Tung gầm lên.
Viên Như đã rất lâu rồi không bị Viên Tung giáo huấn như vậy, trong lòng bỗng cảm thấy ủy khuất.
“Anh hung dữ với em làm gì? Em cũng là vì muốn tốt cho anh ấy thôi! Loại bệnh này cứ kéo dài mãi cũng không phải biện pháp, so với việc để anh ấy suốt ngày khổ luyện cường thân kiện thể, còn chẳng bằng dùng thuốc chữa trị đi.”
Viên Tung lập tức hiểu ra mọi chuyện, trước đây Viên Như đã từng nhắc tới chuyện này với hắn, nhưng lúc ấy hắn cũng không để trong lòng. Vốn tưởng Viên Như cứ thế quên đi, nào ngờ lại xảy ra chuyện thế này.
“Vậy em gọi theo nhiều người như thế là có ý gì?” Viên Tung một bộ vẻ mặt chỉ hận không thể lột da Viên Như, “Em bảo cậu ta sau này phải sống thế nào trong đội?”
“Bọn họ có biết em mang Hạ Diệu tới đây làm gì đâu!!” Viên Như nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Anh tưởng em bị ngu à? Em có thể đem chuyện bệnh tật này đi nói khắp nơi được sao?”
“Cậu ta thì có bệnh tật gì hả?” Viên Tung lại dùng khẩu khí như chém đinh chặt sắt để cảnh cáo Viên Như, “Anh nói cho em biết, cậu ta chẳng có bệnh tật gì hết!”
Viên Như không phục, “Làm sao anh biết anh ta không có bệnh?”
Viên Tung hít sâu một hơi, chỉ vào bốn tên bảo tiêu trong phòng, bảo: “Mấy người đem nó về tự kiểm điểm, một tuần không cho ra ngoài, trông chừng thật kỹ cho tôi!”
Sau một tiếng “Vâng” đồng thanh, Viên Tung cất bước rời đi, chẳng buồn đếm xỉa đến tiếng kêu gào ầm ĩ của Viên Như đằng sau.
Tất cả đám học viên “tham gia hoạt động” khi trở về công ty đều bị phạt nặng.
* * *
Buổi tối, Viên Tung làm cho Hạ Diệu một bàn đồ ăn ngon thật lớn, nhưng vẫn không thể xoa dịu trái tim bị tổn thương của cậu. Hạ Diệu ăn xong vẫn phẫn nộ bất bình mà sa sả.
“Anh thử nói xem sau này tôi còn biết sống ở đây kiểu gì?”
Viên Tung đáp: “Không sao, bọn họ không hiểu rõ tình huống, cũng chỉ là tới để xem náo nhiệt thôi.”
“Loại tình huống ấy còn cần phải hiểu nữa sao? Tôi một thằng đàn ông tự nhiên bị bắt nhốt vào một căn phòng thần bí, sau đó lại có hai tay bác sĩ tiến vào, người sáng suốt đều có thể nhìn ra là chuyện gì chứ?”
Viên Tung kéo Hạ Diệu vào lòng, tay chen vào giữa hai chân cậu, trầm giọng dỗ dành: “Củ cải của chúng ta trông tốt thế này, ai dám nói?”
Hạ Diệu hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
Một lúc sau, Hạ Diệu đột nhiên nhíu mày, phát ra tiếng hít thở khó chịu, sau đó túm lấy Viên Tung bảo: “Ê, sao tôi cứ cảm thấy lòng bàn chân mình có chút ngứa?”
“Có phải bị mẫn cảm với mũi kim không?” Viên Tung có chút lo lắng.
Hạ Diệu cởi tất ra, nhìn thấy chỗ bị châm có chút sưng đỏ, dùng tay gãi gãi một chút, cảm thấy vẫn có chút ngứa.
Viên Tung túm tay cậu lại, bảo: “Đừng gãi loạn, tôi xoa cho cậu.”
Nói xong, Viên Tung liền đứng dậy đi đun một bình nước nóng, rót vào chậu, chỉ đổ vào một xíu nước lạnh. Sau đó lấy ra một chiếc khăn mặt sạch, nhúng vào chậu nước nóng, vắt khô rồi túm cổ chân Hạ Diệu kéo lại gần.
“Không cần, tôi tự làm được rồi.” Hạ Diệu duỗi tay ra định cầm lấy khăn mặt.
Viên Tung dùng cánh tay và khuỷu tay giữ tay cậu lại, ngữ khí cứng rắn bảo: “Đừng đụng vào, bỏng cậu.”
Hạ Diệu đang định bảo chẳng phải anh cũng dùng tay cầm đó sao? Kết quả một luồng hơi nóng đột nhiên ụp thẳng vào gan bàn chân, hơi nước bốc lên từ kẽ ngón chân. Nóng đến nỗi cậu phải ngoao ngoao kêu lớn, vội vàng dùng tay túm lấy cổ tay Viên Tung.
“Đừng đừng đừng, bỏng mất.”
“Chính là phải nóng mới có hiệu quả.” Viên Tung nói, “Chịu đựng một chút.”
Kết quả, Hạ Diệu vừa mới kịp hoàn hồn, Viên Tung lại thả khăn bông vào nước rồi vắt khô, nhanh chóng áp lên. Hạ Diệu lại kêu gào một trận, theo bản năng dùng tay đẩy cổ tay Viên Tung ra.
Viên Tung ghìm thật chặt, cho dù Hạ Diệu có kêu gào thế nào cũng vẫn kiên quyết đắp lên.
Hạ Diệu nhìn tay Viên Tung ngâm vào nước nóng, sau khi vắt khô còn bốc lên hơi nước từ những kẽ ngón tay, cổ họng bỗng nhiên tắc nghẹn một hồi, lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: “Bỏng tay không?”
“Trên tay tôi đều là da chết, không quá mẫn cảm với nhiệt độ.” Viên Tung nói xong lại đem khăn vừa được vắt khô đắp vào bàn chân Hạ Diệu.
Hạ Diệu hít mạnh một hơi, lúc sau mới hoãn được khí, căm phẫn nói: “ĐM còn dám kêu là thầy thuốc Đông y? Tôi thấy rõ ràng là một lũ giang hồ bịp bợm!”
Viên Tung không nói gì.
Hạ Diệu lại bảo: “Tôi bây giờ hối hận đến bầm gan tím ruột rồi đây. Anh thử nói xem, lúc trước sao tôi lại đi bịa cái ngụy trang ấy làm gì cơ chứ? Chẳng phải tự chuốc lấy phiền phức vào mình hay sao? Tôi cứ tưởng em gái anh có thể hiểu được ý tôi, nào ngờ cô ta còn xem là thật… Á… nóng…”
Lại tiếp tục nói: “Tôi thực buồn bực, lúc trước anh là vì một cô em gái thiếu tâm nhãn như vậy mà dứt khoát xuất ngũ sao?”
Viên Tung tránh đi vấn đề này, hất hất cằm, hỏi: “Có khá hơn chút nào không?”
Hạ Diệu thử cảm nhận một chút, có vẻ không ngứa nữa.
Viên Tung bưng chậu định đi, Hạ Diệu đột nhiên bảo: “Đưa khăn trên tay anh cho tôi mượn một chút.”
Viên Tung đưa khăn cho Hạ Diệu.
Hạ Diệu cười ranh mãnh, trực tiếp đem khăn ủ chân chụp lên mặt Viên Tung. Viên Tung chậm rãi kéo khăn xuống, tựa giận phi giận mà nhìn chằm chằm Hạ Diệu hồi lâu, đúng vào khoảnh khắc Hạ Diệu định bỏ trốn, liền chồm mạnh lên đẩy cậu ngã xuống giường.
“Đừng nháo, đừng nháo, đợi chút đã nào…”
Hạ Diệu rút ra một chiếc khăn ẩm từ ngăn kéo tủ bên cạnh, chầm chậm lau mặt cho Viên Tung. Từ cái trán vuông vức đến mi cốt lãnh ngạnh, rồi tới phần cằm nhọn, cả khuôn mặt như đẽo gọt phân minh được bàn tay Hạ Diệu cẩn thận phác họa lại một lần.
Viên Tung nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Diệu, nhớ tới lúc cậu bị người ta điên cuồng trói trên giường, trong lòng liền co rút một trận đau đớn. Hắn đè lại cổ tay Hạ Diệu, vùi đầu xuống hung hăng hôn.
* * *
Ngày hôm sau, Hạ Diệu tan làm lại tới công ty Viên Tung như thường lệ.
Đám học viên vừa tan, tốp năm tốp ba ra khỏi trường huấn luyện. Mọi người cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục đánh tiếng chào hỏi với Hạ Diệu. Hạ Diệu cũng xuất ra phong độ mà đấng nam nhi nên có, cần đáp lời liền đáp lời, thích đùa liền đùa, hoàn toàn không để bụng.
Vương Sương tới sớm hơn Hạ Diệu một chút, lúc này đang ở trong văn phòng Viên Tung cầu tình thay cho Viên Như.
Hạ Diệu tới cửa phòng làm việc, cách một tấm thủy tinh nhìn thấy Vương Sương, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Cô ta lại tới đây làm gì?
“Cô nàng kia trông thế nào?” Đột nhiên một cậu học viên cất tiếng hỏi.
Hạ Diệu sửng sốt trong chốc lát, đáp: “Rất được, trông xinh xắn dễ thương.”
Học viên kia cười khà khà, “Chính là bạn gái mà chúng ta giới thiệu cho Viên tổng đấy.”
Cơ mặt Hạ Diệu nháy mắt chết cứng.
“Bạn gái? Ai nói cho cậu biết?”
Cậu học viên kia sửng sốt, “Thì ra cậu chưa biết gì sao? Đây chính là cô bạn gái do em của Viên tổng, cũng chính là… của cậu… haha, tôi không nói rõ đâu, giới thiệu cho hắn đấy. Hôm nay đã đến đây hai chuyến rồi, tôi thấy hai người bọn họ tán gẫu rất hợp.”
Hạ Diệu âm thầm cười lạnh một trận. Khá lắm, ấy thế nhưng thực sự tìm tới một cô.
Một học viên phát hiện ra Viên Tung trước tiên, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, dùng tay huých huých Viên Như. Âm giọng véo von của Viên Như lập tức im bặt, ánh mắt mọi người đều chuyển từ phía cô nàng về phía Viên Tung, hành lang mới rồi còn huyên náo ầm ĩ lúc này đã rơi vào một mảnh im lặng tử tịch.
Viên Tung mặt không đổi sắc mà quét nhìn bọn họ, lạnh giọng chất vấn: “Ở đây làm gì?”
Cả đám người đang ngồi dưới đất, ngồi chồm hổm, tựa xiêu tựa vẹo… đều tự giác mà đứng thẳng lên tựa lưng vào tường, hai hàng ánh mắt chột dạ khiếp đảm nhìn thẳng vào khuôn mặt thẩm vấn của Viên Tung.
Đúng lúc này, từ trong phòng loáng thoáng truyền ra một tiếng chửi rủa giận dữ.
Vì điều kiện cách âm tốt, vả lại đám đội viên đều đang rất căng thẳng, nên chẳng người nào nghe ra đó là tiếng của ai. Nhưng Viên Tung thì nghe được rõ ràng minh xác, âm thanh kia khẳng định là tiếng hét của Hạ Diệu.
Viên Tung lập tức đi thẳng tới trước cửa phòng, Viên Như còn định đưa hắn chìa khóa, kết quả Viên Tung đã dùng một cước đá văng cửa. Cánh cửa đập mạnh vào vách tường, rồi lại rầm một tiếng bật ngược trở lại, nắm đấm cửa trực tiếp rơi xuống đất vỡ tan, một vết rạn ngoằn nghoèo hiện ra rõ ràng và dữ tợn trên ván cửa, khiến người ta vô cớ cảm thấy khiếp hãi.
Cảnh tượng trong phòng khiến đồng tử Viên Tung như muốn nứt ra, gân xanh trên trán nổi giần giật. Mấy tên bảo tiêu đang vây quanh giường đè giữ Hạ Diệu, vừa nhìn thấy Viên Tung, trên mặt bọn họ liền hiện ra nét lo lắng, nhưng vẫn đồng thanh hô một tiếng: “Huấn luyện viên.”
Kết quả, bốn tiếng huấn luyện viên này liền đổi lấy bốn cú đá rắn đanh, bốn cú đá này tuyệt đối không phải trò đùa, nhìn kết cục của cánh cửa ban nãy thì biết. Bốn gã đại hán lù lù bất động, rên cũng không dám rên một tiếng, gắng gượng nín nhịn đến nổi đầy gân xanh trên cổ, mặt mũi tím ngắt.
Hai tay bác sĩ đều bị dọa đến sợ choáng váng, bác sĩ tâm lý mặt mũi trắng bệnh chuồn ra khỏi cửa. Bác sĩ nam khoa còn cầm trong tay một cây kim châm, tay kia vẫn nắm ngón chân Hạ Diệu chưa kịp buông ra.
Viên Tung túm lấy cổ tay gã, hỏi: “Làm gì hả?”
“Tôi… chữa bệnh…”
Nói xong, trực tiếp bị vặn cổ tay ném ra xa hai thước, lăn xuống đất còn co giật một hồi, cánh tay bị nắm đã hoàn toàn mất đi cảm giác.
Viên Tung trực tiếp dùng tay xé đứt đám băng vải và dây thừng đang trói buộc Hạ Diệu, vốn định cõng cậu ra, kết quả Hạ Diệu lại lạnh lùng cứng rắn đẩy phắt Viên Tung, xỏ giày vào rồi giận ngùn ngụt bỏ đi.
Ánh mắt của đám học viên bên ngoài cứ dõi theo Hạ Diệu mãi, tất cả đều mang một vẻ mặt mơ hồ, rốt cuộc đây là xảy ra chuyện gì?
Viên Tung bước ra liền rống một tiếng: “Tất cả cút về hết cho tôi!”
Đám đội viên mới vừa rồi còn phất cờ cổ động, hò hét đồng tâm hiệp lực, bây giờ đã xám xịt cả lũ, nép vào vách tường lủi đi.
Viên Tung túm giật lấy Viên Như, đôi mắt đỏ sậm trừng nhìn cô nàng.
“Rốt cuộc em làm gì hả?”
Viên Như lúc này cũng mơ hồ rồi, lúng túng bảo: “Chữa bệnh cho anh ấy mà.”
“Cậu ta thì có bệnh gì hả?” Viên Tung gầm lên.
Viên Như đã rất lâu rồi không bị Viên Tung giáo huấn như vậy, trong lòng bỗng cảm thấy ủy khuất.
“Anh hung dữ với em làm gì? Em cũng là vì muốn tốt cho anh ấy thôi! Loại bệnh này cứ kéo dài mãi cũng không phải biện pháp, so với việc để anh ấy suốt ngày khổ luyện cường thân kiện thể, còn chẳng bằng dùng thuốc chữa trị đi.”
Viên Tung lập tức hiểu ra mọi chuyện, trước đây Viên Như đã từng nhắc tới chuyện này với hắn, nhưng lúc ấy hắn cũng không để trong lòng. Vốn tưởng Viên Như cứ thế quên đi, nào ngờ lại xảy ra chuyện thế này.
“Vậy em gọi theo nhiều người như thế là có ý gì?” Viên Tung một bộ vẻ mặt chỉ hận không thể lột da Viên Như, “Em bảo cậu ta sau này phải sống thế nào trong đội?”
“Bọn họ có biết em mang Hạ Diệu tới đây làm gì đâu!!” Viên Như nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Anh tưởng em bị ngu à? Em có thể đem chuyện bệnh tật này đi nói khắp nơi được sao?”
“Cậu ta thì có bệnh tật gì hả?” Viên Tung lại dùng khẩu khí như chém đinh chặt sắt để cảnh cáo Viên Như, “Anh nói cho em biết, cậu ta chẳng có bệnh tật gì hết!”
Viên Như không phục, “Làm sao anh biết anh ta không có bệnh?”
Viên Tung hít sâu một hơi, chỉ vào bốn tên bảo tiêu trong phòng, bảo: “Mấy người đem nó về tự kiểm điểm, một tuần không cho ra ngoài, trông chừng thật kỹ cho tôi!”
Sau một tiếng “Vâng” đồng thanh, Viên Tung cất bước rời đi, chẳng buồn đếm xỉa đến tiếng kêu gào ầm ĩ của Viên Như đằng sau.
Tất cả đám học viên “tham gia hoạt động” khi trở về công ty đều bị phạt nặng.
* * *
Buổi tối, Viên Tung làm cho Hạ Diệu một bàn đồ ăn ngon thật lớn, nhưng vẫn không thể xoa dịu trái tim bị tổn thương của cậu. Hạ Diệu ăn xong vẫn phẫn nộ bất bình mà sa sả.
“Anh thử nói xem sau này tôi còn biết sống ở đây kiểu gì?”
Viên Tung đáp: “Không sao, bọn họ không hiểu rõ tình huống, cũng chỉ là tới để xem náo nhiệt thôi.”
“Loại tình huống ấy còn cần phải hiểu nữa sao? Tôi một thằng đàn ông tự nhiên bị bắt nhốt vào một căn phòng thần bí, sau đó lại có hai tay bác sĩ tiến vào, người sáng suốt đều có thể nhìn ra là chuyện gì chứ?”
Viên Tung kéo Hạ Diệu vào lòng, tay chen vào giữa hai chân cậu, trầm giọng dỗ dành: “Củ cải của chúng ta trông tốt thế này, ai dám nói?”
Hạ Diệu hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
Một lúc sau, Hạ Diệu đột nhiên nhíu mày, phát ra tiếng hít thở khó chịu, sau đó túm lấy Viên Tung bảo: “Ê, sao tôi cứ cảm thấy lòng bàn chân mình có chút ngứa?”
“Có phải bị mẫn cảm với mũi kim không?” Viên Tung có chút lo lắng.
Hạ Diệu cởi tất ra, nhìn thấy chỗ bị châm có chút sưng đỏ, dùng tay gãi gãi một chút, cảm thấy vẫn có chút ngứa.
Viên Tung túm tay cậu lại, bảo: “Đừng gãi loạn, tôi xoa cho cậu.”
Nói xong, Viên Tung liền đứng dậy đi đun một bình nước nóng, rót vào chậu, chỉ đổ vào một xíu nước lạnh. Sau đó lấy ra một chiếc khăn mặt sạch, nhúng vào chậu nước nóng, vắt khô rồi túm cổ chân Hạ Diệu kéo lại gần.
“Không cần, tôi tự làm được rồi.” Hạ Diệu duỗi tay ra định cầm lấy khăn mặt.
Viên Tung dùng cánh tay và khuỷu tay giữ tay cậu lại, ngữ khí cứng rắn bảo: “Đừng đụng vào, bỏng cậu.”
Hạ Diệu đang định bảo chẳng phải anh cũng dùng tay cầm đó sao? Kết quả một luồng hơi nóng đột nhiên ụp thẳng vào gan bàn chân, hơi nước bốc lên từ kẽ ngón chân. Nóng đến nỗi cậu phải ngoao ngoao kêu lớn, vội vàng dùng tay túm lấy cổ tay Viên Tung.
“Đừng đừng đừng, bỏng mất.”
“Chính là phải nóng mới có hiệu quả.” Viên Tung nói, “Chịu đựng một chút.”
Kết quả, Hạ Diệu vừa mới kịp hoàn hồn, Viên Tung lại thả khăn bông vào nước rồi vắt khô, nhanh chóng áp lên. Hạ Diệu lại kêu gào một trận, theo bản năng dùng tay đẩy cổ tay Viên Tung ra.
Viên Tung ghìm thật chặt, cho dù Hạ Diệu có kêu gào thế nào cũng vẫn kiên quyết đắp lên.
Hạ Diệu nhìn tay Viên Tung ngâm vào nước nóng, sau khi vắt khô còn bốc lên hơi nước từ những kẽ ngón tay, cổ họng bỗng nhiên tắc nghẹn một hồi, lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: “Bỏng tay không?”
“Trên tay tôi đều là da chết, không quá mẫn cảm với nhiệt độ.” Viên Tung nói xong lại đem khăn vừa được vắt khô đắp vào bàn chân Hạ Diệu.
Hạ Diệu hít mạnh một hơi, lúc sau mới hoãn được khí, căm phẫn nói: “ĐM còn dám kêu là thầy thuốc Đông y? Tôi thấy rõ ràng là một lũ giang hồ bịp bợm!”
Viên Tung không nói gì.
Hạ Diệu lại bảo: “Tôi bây giờ hối hận đến bầm gan tím ruột rồi đây. Anh thử nói xem, lúc trước sao tôi lại đi bịa cái ngụy trang ấy làm gì cơ chứ? Chẳng phải tự chuốc lấy phiền phức vào mình hay sao? Tôi cứ tưởng em gái anh có thể hiểu được ý tôi, nào ngờ cô ta còn xem là thật… Á… nóng…”
Lại tiếp tục nói: “Tôi thực buồn bực, lúc trước anh là vì một cô em gái thiếu tâm nhãn như vậy mà dứt khoát xuất ngũ sao?”
Viên Tung tránh đi vấn đề này, hất hất cằm, hỏi: “Có khá hơn chút nào không?”
Hạ Diệu thử cảm nhận một chút, có vẻ không ngứa nữa.
Viên Tung bưng chậu định đi, Hạ Diệu đột nhiên bảo: “Đưa khăn trên tay anh cho tôi mượn một chút.”
Viên Tung đưa khăn cho Hạ Diệu.
Hạ Diệu cười ranh mãnh, trực tiếp đem khăn ủ chân chụp lên mặt Viên Tung. Viên Tung chậm rãi kéo khăn xuống, tựa giận phi giận mà nhìn chằm chằm Hạ Diệu hồi lâu, đúng vào khoảnh khắc Hạ Diệu định bỏ trốn, liền chồm mạnh lên đẩy cậu ngã xuống giường.
“Đừng nháo, đừng nháo, đợi chút đã nào…”
Hạ Diệu rút ra một chiếc khăn ẩm từ ngăn kéo tủ bên cạnh, chầm chậm lau mặt cho Viên Tung. Từ cái trán vuông vức đến mi cốt lãnh ngạnh, rồi tới phần cằm nhọn, cả khuôn mặt như đẽo gọt phân minh được bàn tay Hạ Diệu cẩn thận phác họa lại một lần.
Viên Tung nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Diệu, nhớ tới lúc cậu bị người ta điên cuồng trói trên giường, trong lòng liền co rút một trận đau đớn. Hắn đè lại cổ tay Hạ Diệu, vùi đầu xuống hung hăng hôn.
* * *
Ngày hôm sau, Hạ Diệu tan làm lại tới công ty Viên Tung như thường lệ.
Đám học viên vừa tan, tốp năm tốp ba ra khỏi trường huấn luyện. Mọi người cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục đánh tiếng chào hỏi với Hạ Diệu. Hạ Diệu cũng xuất ra phong độ mà đấng nam nhi nên có, cần đáp lời liền đáp lời, thích đùa liền đùa, hoàn toàn không để bụng.
Vương Sương tới sớm hơn Hạ Diệu một chút, lúc này đang ở trong văn phòng Viên Tung cầu tình thay cho Viên Như.
Hạ Diệu tới cửa phòng làm việc, cách một tấm thủy tinh nhìn thấy Vương Sương, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Cô ta lại tới đây làm gì?
“Cô nàng kia trông thế nào?” Đột nhiên một cậu học viên cất tiếng hỏi.
Hạ Diệu sửng sốt trong chốc lát, đáp: “Rất được, trông xinh xắn dễ thương.”
Học viên kia cười khà khà, “Chính là bạn gái mà chúng ta giới thiệu cho Viên tổng đấy.”
Cơ mặt Hạ Diệu nháy mắt chết cứng.
“Bạn gái? Ai nói cho cậu biết?”
Cậu học viên kia sửng sốt, “Thì ra cậu chưa biết gì sao? Đây chính là cô bạn gái do em của Viên tổng, cũng chính là… của cậu… haha, tôi không nói rõ đâu, giới thiệu cho hắn đấy. Hôm nay đã đến đây hai chuyến rồi, tôi thấy hai người bọn họ tán gẫu rất hợp.”
Hạ Diệu âm thầm cười lạnh một trận. Khá lắm, ấy thế nhưng thực sự tìm tới một cô.
Tác giả :
Sài Kê Đản