Thế Bất Khả Đáng
Chương 20: Gửi nuôi
Viên Tung phải đích thân dẫn một nhóm nữ bảo tiêu tới bãi biển Yên Thai làm đặc huấn, trước lúc xuất phát liền xách lồng chim tới tìm Hạ Diệu, mặt dày nói: “Tôi phải ra ngoài một khoảng thời gian, trước mắt đem nó gửi nuôi ở chỗ cậu đi.”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Hạ Diệu hỏi.
Viên Tung nói: “Vậy tôi liền không đi nữa.”
Hạ Diệu lập tức nhận lấy lồng chim, xoay người đi vào nhà, treo lên trước ban công phòng ngủ, chỉ vào đầu chú yểng mà cảnh cáo: “Nói cho mày biết, chớ có bắt nạt tiểu hắc nhà tao đó nha.”
Đại yểng to mồm kêu một tiếng lảnh lót, “Tôi yêu cậu!”
Hạ Diệu thần sắc đình trệ, trong đôi mắt nheo nheo lộ ra ý cảnh cáo ác liệt.
“Mày còn nói bậy nói bạ nữa, tao bóp chết mày!”
“Tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu…”
Mẹ Hạ ở trong thư phòng nghe thấy động tĩnh, bèn ló đầu vào hỏi Hạ Diệu: “Ai nói đấy?”
Hạ Diệu bực tức đè thấp thanh âm quát đại yểng một tiếng, “Yên tĩnh chút đi! Còn ầm ĩ nữa là tao bẻ cái mỏ mày xuống đó!”
Tới buổi đêm, Hạ Diệu sau cả một ngày bận rộn đã vô cùng mỏi mệt, đang mơ mơ màng màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên bị một tiếng kêu của đại yểng đánh thức.
“Cậu thật mê người!”
Hạ Diệu hung dữ quẳng ánh mắt về phía cửa sổ, mợ mày, thật đúng là người sao dưỡng chim vậy!
Sợ quát lại chỉ tổ khiến yểng ta càng thêm lắm mồm kêu rống, Hạ Diệu liền giả vờ như không nghe thấy, khẽ trở mình một cái rồi lại tiếp tục ngủ.
“Cởi áo lót của cậu! Cởi quần nhỏ của cậu! Cởi áo lót của cậu! Cởi quần nhỏ của cậu!…”
Cái móe gì thế này?! Hạ Diệu không thể nhịn hơn được nữa, liền quay đầu sang quát ầm lên với đại yểng: “Đừng có ầm ĩ nữa!”
Kết quả, một tiếng này của cậu chẳng những không khiến đại yểng câm miệng, trái lại còn kích khởi dục vọng phát ngôn của tiểu yểng.
Tiểu yểng học theo khẩu khí của Hạ Diệu, rống lên lặp đi lặp lại.
“Đừng có ầm ĩ nữa, đừng có ầm ĩ nữa, đừng có ầm ĩ nữa…”
Đại yểng lại càng sôi nổi, vỗ cánh phành phạch xinh xinh điên điên mà nhảy nhót trong lồng, càng nói càng hăng hái.
Và thế là, trong phòng liền vang lên “khúc song ca” lúc trầm lúc bổng.
“Cậu thật mê người, đừng có ầm ĩ nữa, tôi yêu cậu, đừng có ầm ĩ nữa, cậu là áng mây đẹp nhất trong lòng tôi, khiến tôi muốn dụng tâm giữ lại…”
Giữ cái trứng! Hạ Diệu gào một tiếng, “Cút!”
* * *
Ngày hôm sau tan làm, Hạ Diệu liền xách lồng chim đi ra ngoài, định đem con đại yểng này tới nhà bạn gửi nuôi, kết quả lại bị mẹ Hạ ngăn cản.
“Con đừng đem chú chim này đi tặng người ta, mẹ thấy khá là thích nó đấy!” Mẹ Hạ nói.
Hạ Diệu buồn bực, “Mẹ thích nó?”
“Phải, cái miệng nhỏ của chú chim này thật là ngọt, mở miệng khép miệng đều là tôi yêu cậu, cậu thật mê người…, so với chim của con thì khiến người ta yêu thích hơn nhiều. Con chim kia của con đôi lúc lại vô duyên vô cớ thốt ra mấy lời thô tục, đặc biệt không khiến người ta yêu thích!”
Hạ Diệu không biết nên nói gì cho phải, nếu mẹ cậu mà biết vì sao con chim này lại nói những lời như vậy, phỏng chừng sẽ bắt nó làm thịt ngay tại chỗ.
“Nếu con không thích nuôi, vậy treo vào ban công phòng mẹ đi.” Mẹ Hạ nói.
Hạ Diệu nghĩ tới chuyện không biết con chim này sẽ còn ứa ra những lời ghẹo người gì, đành phải nói: “Thôi, vẫn là để nuôi trong phòng con đi.”
Thế là, cậu lại nghiến răng nghiến lợi xách con chim ồn ào kia về.
* * *
Bên bờ biển Yên Thai, một dàn mỹ nữ bảo tiêu mặc bikini, bị trói hết tứ chi rồi ném lên bãi cát nằm phơi nắng gắt. Qua hai ba ngày huấn luyện ngắn ngủi, có người đã bị phơi nắng đến tróc da, vết thương to nhỏ trên người gần như đều bị nước biển ngâm trắng.
Đứng sau lưng các cô là hai nam huấn luyện viên cường tráng mặc mê thải phục (1), một gã đạp chân lên người mỹ nữ đang nằm phủ phục dưới mặt cát, một gã cầm vật nặng trong tay đè lên lưng mỹ nữ trước mặt.
Các nữ bảo tiêu ăn mặc gợi cảm nóng cháy, vẻ mặt thống khổ, nam huấn luyện viên lại có vẻ chẳng nương tay chút nào.
Viên Tung đi chân trần trên bãi biển, mặt vô biểu cảm chăm chú nhìn đám thiếu nữ yếu đuối này chịu đủ các loại tra tấn.
Trong một lần huấn luyện vật lộn, có nữ bảo tiêu bị huấn luyện viên giật đứt áo ngực, lập tức kêu ré lên một tiếng, dùng tay che lại theo bản năng, kết quả vì động tác này mà phải chịu phạt nặng.
Viên Tung đứng trước mặt một hàng nữ bảo tiêu, ngữ khí đặc biệt hờ hững nói: “Nhớ cho kỹ, thân là một vệ sĩ, sự an toàn của chủ nhân mới là quan trọng nhất, hình tượng cá nhân của các cô chỉ là thứ yếu. Muốn trở thành một vệ sĩ đạt tiêu chuẩn, nhất định phải có sự hi sinh hình tượng cá nhân…”
Đang nói, di động chợt vang lên.
Viên Tung phất tay ý bảo các huấn luyện viên tiếp tục huấn luyện, còn mình thì đi sang một bên nhận điện thoại.
_____________
*Chú thích
(1) mê thải phục: là một loại trang phục huấn luyện cơ bản. Mê thải phục yêu cầu sóng ánh sáng phản xạ của nó cùng sóng ánh sáng phản xạ của cảnh vật xung quanh có sự giống nhau đáng kể, chẳng những có thể mê hoặc thị lực trinh sát của địch nhân, mà còn có thể đối phó với trinh sát hồng ngoại, khiến thiết bị dò nhìn hiện đại của địch nhân khó có thể nắm bắt được mục tiêu.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Hạ Diệu hỏi.
Viên Tung nói: “Vậy tôi liền không đi nữa.”
Hạ Diệu lập tức nhận lấy lồng chim, xoay người đi vào nhà, treo lên trước ban công phòng ngủ, chỉ vào đầu chú yểng mà cảnh cáo: “Nói cho mày biết, chớ có bắt nạt tiểu hắc nhà tao đó nha.”
Đại yểng to mồm kêu một tiếng lảnh lót, “Tôi yêu cậu!”
Hạ Diệu thần sắc đình trệ, trong đôi mắt nheo nheo lộ ra ý cảnh cáo ác liệt.
“Mày còn nói bậy nói bạ nữa, tao bóp chết mày!”
“Tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu…”
Mẹ Hạ ở trong thư phòng nghe thấy động tĩnh, bèn ló đầu vào hỏi Hạ Diệu: “Ai nói đấy?”
Hạ Diệu bực tức đè thấp thanh âm quát đại yểng một tiếng, “Yên tĩnh chút đi! Còn ầm ĩ nữa là tao bẻ cái mỏ mày xuống đó!”
Tới buổi đêm, Hạ Diệu sau cả một ngày bận rộn đã vô cùng mỏi mệt, đang mơ mơ màng màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên bị một tiếng kêu của đại yểng đánh thức.
“Cậu thật mê người!”
Hạ Diệu hung dữ quẳng ánh mắt về phía cửa sổ, mợ mày, thật đúng là người sao dưỡng chim vậy!
Sợ quát lại chỉ tổ khiến yểng ta càng thêm lắm mồm kêu rống, Hạ Diệu liền giả vờ như không nghe thấy, khẽ trở mình một cái rồi lại tiếp tục ngủ.
“Cởi áo lót của cậu! Cởi quần nhỏ của cậu! Cởi áo lót của cậu! Cởi quần nhỏ của cậu!…”
Cái móe gì thế này?! Hạ Diệu không thể nhịn hơn được nữa, liền quay đầu sang quát ầm lên với đại yểng: “Đừng có ầm ĩ nữa!”
Kết quả, một tiếng này của cậu chẳng những không khiến đại yểng câm miệng, trái lại còn kích khởi dục vọng phát ngôn của tiểu yểng.
Tiểu yểng học theo khẩu khí của Hạ Diệu, rống lên lặp đi lặp lại.
“Đừng có ầm ĩ nữa, đừng có ầm ĩ nữa, đừng có ầm ĩ nữa…”
Đại yểng lại càng sôi nổi, vỗ cánh phành phạch xinh xinh điên điên mà nhảy nhót trong lồng, càng nói càng hăng hái.
Và thế là, trong phòng liền vang lên “khúc song ca” lúc trầm lúc bổng.
“Cậu thật mê người, đừng có ầm ĩ nữa, tôi yêu cậu, đừng có ầm ĩ nữa, cậu là áng mây đẹp nhất trong lòng tôi, khiến tôi muốn dụng tâm giữ lại…”
Giữ cái trứng! Hạ Diệu gào một tiếng, “Cút!”
* * *
Ngày hôm sau tan làm, Hạ Diệu liền xách lồng chim đi ra ngoài, định đem con đại yểng này tới nhà bạn gửi nuôi, kết quả lại bị mẹ Hạ ngăn cản.
“Con đừng đem chú chim này đi tặng người ta, mẹ thấy khá là thích nó đấy!” Mẹ Hạ nói.
Hạ Diệu buồn bực, “Mẹ thích nó?”
“Phải, cái miệng nhỏ của chú chim này thật là ngọt, mở miệng khép miệng đều là tôi yêu cậu, cậu thật mê người…, so với chim của con thì khiến người ta yêu thích hơn nhiều. Con chim kia của con đôi lúc lại vô duyên vô cớ thốt ra mấy lời thô tục, đặc biệt không khiến người ta yêu thích!”
Hạ Diệu không biết nên nói gì cho phải, nếu mẹ cậu mà biết vì sao con chim này lại nói những lời như vậy, phỏng chừng sẽ bắt nó làm thịt ngay tại chỗ.
“Nếu con không thích nuôi, vậy treo vào ban công phòng mẹ đi.” Mẹ Hạ nói.
Hạ Diệu nghĩ tới chuyện không biết con chim này sẽ còn ứa ra những lời ghẹo người gì, đành phải nói: “Thôi, vẫn là để nuôi trong phòng con đi.”
Thế là, cậu lại nghiến răng nghiến lợi xách con chim ồn ào kia về.
* * *
Bên bờ biển Yên Thai, một dàn mỹ nữ bảo tiêu mặc bikini, bị trói hết tứ chi rồi ném lên bãi cát nằm phơi nắng gắt. Qua hai ba ngày huấn luyện ngắn ngủi, có người đã bị phơi nắng đến tróc da, vết thương to nhỏ trên người gần như đều bị nước biển ngâm trắng.
Đứng sau lưng các cô là hai nam huấn luyện viên cường tráng mặc mê thải phục (1), một gã đạp chân lên người mỹ nữ đang nằm phủ phục dưới mặt cát, một gã cầm vật nặng trong tay đè lên lưng mỹ nữ trước mặt.
Các nữ bảo tiêu ăn mặc gợi cảm nóng cháy, vẻ mặt thống khổ, nam huấn luyện viên lại có vẻ chẳng nương tay chút nào.
Viên Tung đi chân trần trên bãi biển, mặt vô biểu cảm chăm chú nhìn đám thiếu nữ yếu đuối này chịu đủ các loại tra tấn.
Trong một lần huấn luyện vật lộn, có nữ bảo tiêu bị huấn luyện viên giật đứt áo ngực, lập tức kêu ré lên một tiếng, dùng tay che lại theo bản năng, kết quả vì động tác này mà phải chịu phạt nặng.
Viên Tung đứng trước mặt một hàng nữ bảo tiêu, ngữ khí đặc biệt hờ hững nói: “Nhớ cho kỹ, thân là một vệ sĩ, sự an toàn của chủ nhân mới là quan trọng nhất, hình tượng cá nhân của các cô chỉ là thứ yếu. Muốn trở thành một vệ sĩ đạt tiêu chuẩn, nhất định phải có sự hi sinh hình tượng cá nhân…”
Đang nói, di động chợt vang lên.
Viên Tung phất tay ý bảo các huấn luyện viên tiếp tục huấn luyện, còn mình thì đi sang một bên nhận điện thoại.
_____________
*Chú thích
(1) mê thải phục: là một loại trang phục huấn luyện cơ bản. Mê thải phục yêu cầu sóng ánh sáng phản xạ của nó cùng sóng ánh sáng phản xạ của cảnh vật xung quanh có sự giống nhau đáng kể, chẳng những có thể mê hoặc thị lực trinh sát của địch nhân, mà còn có thể đối phó với trinh sát hồng ngoại, khiến thiết bị dò nhìn hiện đại của địch nhân khó có thể nắm bắt được mục tiêu.
Tác giả :
Sài Kê Đản