Thế Bất Khả Đáng
Chương 120: Cảm giác đã sai chỗ
Trans+Edit: Pinoneverdie
- ----------------------------------
Tư thế bị giam cầm đó mang theo cảm giác kích thích cuộn trào mãnh liệt, khiến Hạ Diệu chống đỡ không nổi, một dòng điện lưu xuất hiện từ xương cụt chạy dọc theo đường cột sống lưng, ngứa ngáy như kiến bò, thần kinh rối loạn yếu ớt. Hạ Diệu da đầu tê dại, từng cơn choáng váng ập tới làm cho cậu ta càng không thể kháng cự, ý chí chống đối sự tàn bạo của Viên Tung đã đứng bên bờ sụp đổ.
"Anh... Tên khốn..." yết hầu của Hạ Diệu không khống chế được mà chuyển động.
Tay của Viên Tung đột nhiên từ vạt áo thun của Hạ Diệu luồng vào trong, ở trên đầu vú mẫn cảm của cậu ta mà bóp nắn kéo duỗi.
Hạ Diệu bị sờ mó đụng chạm, lập tức giận dữ giãy dụa, dùng sức kéo đôi tay hung ác của Viên Tung ra, nhưng phản kháng không thành lại khiến Viên Tung ra tay bóp nhéo mạnh hơn, lớp da non mềm mại cơ hồ bị cọ xát tàn phá, cảm giác đau ngứa thấu xương. Hạ Diệu dùng nắm tay quật ra đằng sau tóm lấy tóc Viên Tung, chiến đấu tới cùng quyết không đầu hàng.
Viên Tung lại đem đầu của mình vùi vào trong áo Hạ Diệu, đầu lưỡi thấm ướt những giọt mồ hôi trên cái eo trắng mịn trơn nhẵn kia.
Xúc cảm quen thuộc một lần nữa tập kích vào trung ương thần kinh, khiến cậu ta không thể chịu đựng, trong kí ức bỗng hiện lên rất nhiều những hình ảnh ân ái hoan lạc, có quá nhiều khoái cảm cực hạn khó nói bằng lời. Mà đầu lưỡi của Viên Tung chính là chìa khóa làm thức tỉnh những kí ức này, đem cánh cửa phòng vệ trong lòng Hạ Diệu thoải mái mở ra, bá đạo đi vào bên trong giày vò điên loạn.
Nội tâm cứng rắn mãnh liệt của Hạ Diệu trong phút chốc sụp đổ, vòng eo bắt đầu vặn vẹo uốn éo, phối hợp nhịp nhàng với đầu lưỡi của Viên Tung.
Viên Tung từ trong đồng tử tuôn ra máu đỏ, hắn nhớ tới cảnh Hạ Diệu ở trên sân khấu thác loạn múa may trước mặt bao nhiêu người, máu huyết lại càng sôi trào khi nghĩ tới những ánh mắt suồng sã thô tục của bọn họ lúc nhìn cậu ta trình diễn, hai dòng cảm xúc đó hòa lại trở thành một cơn thịnh nộ, dứt khoát một lần tàn sát.
Đột nhiên, hông của Hạ Diệu truyền đến một trận đau nhức. Viên Tung trực tiếp đem dây thắt lưng của Hạ Diệu kéo ra, thô lỗ tuột chiếc quần jean của cậu ta xuống phía dưới.
"Cậu không phải là thích mặc quần thắt lưng thấp sao? Không phải là thích câu dẫn ánh mắt mọi người nhìn vào cái mông to của cậu sao? Tôi đây giúp cậu kéo thấp xuống hơn nữa, cho cậu lộ hàng một trận sung sướng."
Sự khuất nhục cực độ làm cho Hạ Diệu một lần nữa vùng vẫy kịch liệt, kết quả lại khơi dậy thú tính cuồng dã của Viên Tung. Hắn giam cầm hai cái cổ tay của Hạ Diệu ở phía sau, siết chặt như muốn bẻ gãy, quần còn chưa kịp kéo phuỵt ma tuya đã bị tuột xuống, nút quần từ trên xuống dưới từng cái bị giật đứt, tiếng áo quần bị xé rách vang lên dâm loạn phiến tình.
Làn da bên trong quần bỗng mát lạnh, gân xanh trên mu bàn tay Hạ Diệu trong nháy mắt nhô ra, mặt hung bạo đỏ ửng.
"Mẹ nó... Biến thái..."Viên Tung đem quần và cả quần lót của Hạ Diệu cùng lúc kéo xuống, nhưng không trực tiếp cởi sạch sẽ, mà là cởi đến bắp đùi thì dừng lại, chỉ đem toàn bộ cái mông to tròn rắn chắc lộ ra.Cũng bởi vì như vậy, mới làm cho Hạ Diệu cảm nhận được khoái cảm nhục dục thấp hèn.
"Tiếp tục lắc mông!"
Một cái tát hung hăng quất vào mông Hạ Diệu, để lại trên đó một dấu bàn tay đỏ ửng.
Hạ Diệu thống khổ rên rỉ, điều này hoàn toàn vượt qua phạm vi chịu đựng của cậu ta, đừng nói bây giờ là đang cùng Viên Tung chiến tranh lạnh, cho dù là cùng hắn bình thường bên nhau âu yếm, cũng không cảm thấy được sựkích thích dâm dục như lúc này. Chỉ là đôi lúc ngẫm lại thấy cái mông trần trụi của mình ở trước mặt một người đàn ông xoay xoay vặn vẹo, Hạ Diệu chính là cảm thấy con ngươi bạo liệt, trong lòng ghê tởm, khuất nhục khó nhịn.
Viên Tung nếu phát ra mệnh lệnh này, Hạ Diệu chỉ có thể phục tùng.
Viên Tung cúi người ngồi xổm xuống, đem ý đồ chống đối của Hạ Diệu dập tắt, không cần nói nhiều mà trực tiếp cắn vào cặp mông kia. Cắn gặm từ bên ngoài vào đến bên trong, cắn nhẹ nhàng đến mạnh bạo, cắn thưa thớt lả lướt đến chằng chịt thô tục không ngừng. Hạ Diệu bị khống chế nhưng lại liên tục tê sướng run rẩy, Viên Tung lè lưỡi ra liếm dọc theo kẽ mông, tới tới lui lui, nhưng vẫn chưa vội xâm nhập vào những nếp thịt sâu trong đó.
Hạ Diệu bị trêu đùa kích thích đến mức hô hấp nóng hổi, tiếng mắng chửi xen lẫn sự run rẩy. Cho nên sau cùng, thần kinh vững chắc như cây tùng cũng từng đợt mà sụp đổ, muốn mắng cũng mắng không được, âm thanh bắt đầu biến thành tiếng cầu xin tha thứ đứt quãng.
"Không được... Đừng mà... A a...Tôi van anh..."
Viên Tung biết Hạ Diệu muốn điều gì, liền lợi dụng "điểm yếu trên cơ thể" này mà đánh sập tâm lý phòng vệ của cậu ta, thỏa mãn thú tính dâm dục hạ lưu của chính mình.
"Muốn tôi liếm lỗ đít cho cậu thì phải lắc mông xoay hông trước mặt tôi!" Viên Tung thô tục ra lệnh, "Ở trên sân khấu xoay lắc uốn éo thế nào thì lập tức làm lại y như vậy cho tôi!"
Hạ Diệu bị ép buộc, cổ vung lên thách thức, mạch máu trên cổ ngang dọc đan xen, yết hầu chuyển động cuồn cuộn, co rút rồi lại phình trướng ra.
Viên Tung dùng lực rất mạnh, đầu lưỡi bắt đầu liếm quét lớp da xung quanh cửa hậu môn, thỉnh thoảng liếm láp những nếp gấp bên ngoài của 'cái lỗ nhỏ', ồ ồ nhiệt khí từng đợt phà vào 'cửa mật đạo' đang co rút giãn nở, đầu lưỡi mang theo sự ẩm ướt, cứ lẩn quẩn ở vị trí này mà liếm, đảo tới đảo lui vòng quanh vô cùng kích thích.
Hạ Diệu cuối cùng không kiềm được, cái mông trần trụi bắt đầu ở trước tầm mắt của Viên Tung chậm rãi xoay chuyển trêu đùa, cứ có được một cú xoay mông sẽ được Viên Tung liếm một cái, xoay càng nhanh càng được hầu hạ sung sướng. Hạ Diệu cảm giác mình như một 'nam sủng dâm tiện', như một con chó vẩy đuôi cầu xin chủ nhân sủng ái.
Lửa trong lồng ngực Viên Tung càng đốt càng cháy rực, vung một cái tát vào mông Hạ Diệu.
"Chưa đủ dâm dục! Xoay lắc thêm đi, đem cái điệu bộ phóng đãng vặn uốn lúc đứng trên sân khấu diễn cho tôi xem!"Những động tác đó khi có lớp quần che đậy thì được gọi là gợi cảm cuồng dã, thế nhưng khi lớp vải vóc được lột xuống, thì hoàn toàn biến thành dâm đãng. Hạ Diệu căn bản không thể ở trước mặt một người thể hiện những động tác như vậy, nhưng chỉ cần ngẫm lại một chút đã cảm thấy bùng nổ sự kích dục trong người.
Viên Tung càng nhìn cặp mông chuyển động, lực của đầu lưỡi muốn xâm nhập vào 'cửa mật đạo' càng mạnh, bàn tay gồng gượng của cậu ta đã sớm buông lỏng, sự cọ xát đã khiến dâm dịch bắt đầu rỉ ra ở cái lỗ nhỏ trên dương vật, cái tát không chút lưu tình đem cặp mông kia quất một phát đỏ ửng nóng hổi... đau ngứa tê dại, điện lưu tán loạn, trong nháy mắt Viên Tung đem lớp quần của Hạ Diệu tuột xuống sạch sẽ.
Hạ Diệu được vứt bỏ lớp vải che thân, phơi bày toàn bộ thân dưới, phần thịt mông trần truồng bị bóp chặt bỗng run lên một cái, Viên Tung buông lời dâm đãng, lời nói ra vô cùng nhuần nhuyễn.
"Nảy thêm nữa!" Viên Tung bộc phát dục vọng, càng tát âm thanh càng lớn.
Hạ Diệu mang theo tiếng khóc nức nở rên rỉ cầu xin, tiếng kêu phóng đãng từ trong cửa miệng không tự chủ được bất ngờ tuồn ra ngoài.
"Viên Tung... liếm sâu thêm một chút... A a... Muốn..."
Điền Nghiêm Kỳ nghe thấy âm thanh lạ nên chạy đến, bởi vì đi gấp, mơ hồ không nghe rõ là âm thanh gì. Chỉ khi nghe thấy tiếng tát, mới cho là hai người họ đang tranh cãi khắc khẩu, liền trực tiếp đặt tay lên khung cửa.
Viên Tung mặc dù không mở hoàn toàn cửa phòng làm việc, nhưng chỉ cần một khe nhỏ cũng đủ để Điền Nghiêm Kỳ thấy rõ cảnh tượng đang xảy ra trong phòng. Lúc này ngực chấn động, tim xém nữa là đập hai trăm nhịp một phút, may mà còn chưa kịp đẩy cửa ra, không trực tiếp xông vào, nếu không hiểu lầm có thể sẽ rất lớn.
Điền Nghiêm Kỳ vội vàng đem người dán lên vách tường, cố gắng ôn hòa lại hô hấp.
Một cảnh này làm cho thần kinh của Điền Nghiêm Kỳ một trận kích động, liên tục tái hiện lại trong đầu không tài nào xóa đi được. Biểu tình vừa rồi của Viên Tung đã bóp giết nhận thức của hắn một cách dã man.
Đó là biểu tình hạ lưu đê hèn nguyên thủy nhất của một người đàn ông, một loại biểu tình sa vào sắc dục, thú tính cuồng phát thấp kém hèn hạ, khiến Điền Nghiêm Kỳ cảm nhận người này và Viên Tổng nghiêm nghị lạnh lùng là hai con người hoàn toàn khác nhau.
Thần tượng trong lòng sụp đổ, nhưng không làm cho Điền Nghiêm Kỳ có cảm giác tan vỡ nào, trái lại càng khiến trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác quái dị. Trước đây Viên Tung ở trong lòng hắn tựa như một pho tượng thần, chỉ có thể cúng bái kính ngưỡng, hiện tại anh ta trở thành một nam nhân đang động dục, vô cùng sinh động. Sự thô tục, thấp hèn đó không hề làm mất đi mị lực hấp dẫn của Viên Tung trong lòng hắn, trái lại khiến bản thân hắn tự phát ra chút mùi vị nam nhân.
Điền Nghiêm Kỳ sở dĩ nghĩ như thế, là bởi vì hắn cũng muốn được Viên Tung giày vò lăn nhục.
Nghe bên trong phát ra tiếng phiến tình buông thả cực hạn, lời nói bẩn thỉu dâm đãng, thân dưới của Điền Nghiêm Kỳ cũng xấu hổ mà dựng lên cứng ngắt.
Hạ Diệu dường như nghe được động tĩnh ngay cửa, hơi lộ ra vẻ hoảng hốt cảnh cáo Viên Tung một tiếng, "Hình như có người!"
Viên Tung chỉ là nhàn nhạt nhìn lướt qua cửa, liền tiếp tục dùng ngón tay ở trong kẽ mông Hạ Diệu mà mân mê.
"Đừng..."
Hạ Diệu dù trong lòng lo lắng sợ ai đó phát hiện, nhưng nín không được phải phát ra tiếng, lại tiếp tục bị Viên Tung dùng lực ngón tay hung ác, một phen cắm vào hậu môn.
"La lên cho tôi nghe! La lớn lên một chút!"
Hạ Diệu không cầm được, miệng vỡ ra tiếng rên rỉ.
"Chọc vào đi... Nhanh... Thật sướng quá..."
Viên Tung làm Hạ Diệu thần chí mê loạn, càng ép buộc cậu ta thực hiện những động tác lắc mông khiêu gợi trên sân khấu lúc nãy, bắt cậu ta ngồi chồm hổm hất cái mông lên.
Hạ Diệu không tuân theo, Viên Tung lần nữa nổi tính tàn bạo, đánh cái mông sưng tấy, ngón tay liên tục móc bới cọ xát bên trong vô cùng đau rát.
Hạ Diệu vì muốn được thỏa mãn nhu cầu chỉ có thể vứt bỏ thể diện, đem cái mông trần trụi đưa xuống phía dưới lắc lư đung đưa, dí đuổi theo ngón tay của Viên Tung. Rốt cục cũng ngồi chồm hổm, điều khiển dẫn lối cho ngón tay của Viên Tung tìm đến tuyến tiền liệt của bản thân mà đâm vào đó, thọc ra thọc vào liên hồi, lúc này cặp mông rung động kêu thành tiếng, lại bị Viên Tung đang phát điên, lấy ngón tay đâm thật mạnh vào bên trong, sung sướng tê dại bỗng chốc biến thành kiểu "tra tấn bằng điện áp" khiến Hạ Diệu khóc lóc thất thanh.
Viên Tung cố ý hỏi: "Cậu sao lại không đứng lên đi chứ? Ngồi chồm hổm vểnh đít lên như vầy chẳng phải là quá phóng đãng lẳng lơ sao?"
Hạ Diệu hai chân run rẩy, cái eo mềm mại vẫn tiếp tục chuyển động, nói đều nói không lưu loát.
"Đứng... đứng lên không nổi... A a a..."
Viên Tung để Hạ Diệu bắn ra trong tư thế lỏa dâm này, chất dịch trắng đục lao ra trong nháy mắt, làm Hạ Diệu đạt cực khoái, sướng đến mức phải rống dâm ra bên ngoài.
Cũng không biết có phải là một tiếng rống này quá kích thích hay không, Điền Nghiêm Kỳ lưng đứng dựa vào tường, quần lót bên trong cũng đã ướt đẫm một mảng đục lớn.
Hắn thở dốc, lập tức di chuyển bước chân, lại không cẩn thận đá phải một cái thùng ở bên ngoài, trong thùng là vài món đồ kim loại, rung động tạo âm thanh va chạm, lúc này Điền Nghiêm Kỳ sắc mặt hoảng sợ.
Hạ Diệu nghe động tĩnh, chợt công phá thoát khỏi vòng vây của Viên Tung, xách quần mặc vào chạy ra ngoài xem là ai.
Lúc này trong tầm mắt của Hạ Diệu chỉ thấy một cái ót mập mờ của một người đã bỏ chạy, hoàn toàn không cho cậu ta bất kì dấu hiệu nhận biết nào.
HẾT CHƯƠNG!
- ----------------------------------
Tư thế bị giam cầm đó mang theo cảm giác kích thích cuộn trào mãnh liệt, khiến Hạ Diệu chống đỡ không nổi, một dòng điện lưu xuất hiện từ xương cụt chạy dọc theo đường cột sống lưng, ngứa ngáy như kiến bò, thần kinh rối loạn yếu ớt. Hạ Diệu da đầu tê dại, từng cơn choáng váng ập tới làm cho cậu ta càng không thể kháng cự, ý chí chống đối sự tàn bạo của Viên Tung đã đứng bên bờ sụp đổ.
"Anh... Tên khốn..." yết hầu của Hạ Diệu không khống chế được mà chuyển động.
Tay của Viên Tung đột nhiên từ vạt áo thun của Hạ Diệu luồng vào trong, ở trên đầu vú mẫn cảm của cậu ta mà bóp nắn kéo duỗi.
Hạ Diệu bị sờ mó đụng chạm, lập tức giận dữ giãy dụa, dùng sức kéo đôi tay hung ác của Viên Tung ra, nhưng phản kháng không thành lại khiến Viên Tung ra tay bóp nhéo mạnh hơn, lớp da non mềm mại cơ hồ bị cọ xát tàn phá, cảm giác đau ngứa thấu xương. Hạ Diệu dùng nắm tay quật ra đằng sau tóm lấy tóc Viên Tung, chiến đấu tới cùng quyết không đầu hàng.
Viên Tung lại đem đầu của mình vùi vào trong áo Hạ Diệu, đầu lưỡi thấm ướt những giọt mồ hôi trên cái eo trắng mịn trơn nhẵn kia.
Xúc cảm quen thuộc một lần nữa tập kích vào trung ương thần kinh, khiến cậu ta không thể chịu đựng, trong kí ức bỗng hiện lên rất nhiều những hình ảnh ân ái hoan lạc, có quá nhiều khoái cảm cực hạn khó nói bằng lời. Mà đầu lưỡi của Viên Tung chính là chìa khóa làm thức tỉnh những kí ức này, đem cánh cửa phòng vệ trong lòng Hạ Diệu thoải mái mở ra, bá đạo đi vào bên trong giày vò điên loạn.
Nội tâm cứng rắn mãnh liệt của Hạ Diệu trong phút chốc sụp đổ, vòng eo bắt đầu vặn vẹo uốn éo, phối hợp nhịp nhàng với đầu lưỡi của Viên Tung.
Viên Tung từ trong đồng tử tuôn ra máu đỏ, hắn nhớ tới cảnh Hạ Diệu ở trên sân khấu thác loạn múa may trước mặt bao nhiêu người, máu huyết lại càng sôi trào khi nghĩ tới những ánh mắt suồng sã thô tục của bọn họ lúc nhìn cậu ta trình diễn, hai dòng cảm xúc đó hòa lại trở thành một cơn thịnh nộ, dứt khoát một lần tàn sát.
Đột nhiên, hông của Hạ Diệu truyền đến một trận đau nhức. Viên Tung trực tiếp đem dây thắt lưng của Hạ Diệu kéo ra, thô lỗ tuột chiếc quần jean của cậu ta xuống phía dưới.
"Cậu không phải là thích mặc quần thắt lưng thấp sao? Không phải là thích câu dẫn ánh mắt mọi người nhìn vào cái mông to của cậu sao? Tôi đây giúp cậu kéo thấp xuống hơn nữa, cho cậu lộ hàng một trận sung sướng."
Sự khuất nhục cực độ làm cho Hạ Diệu một lần nữa vùng vẫy kịch liệt, kết quả lại khơi dậy thú tính cuồng dã của Viên Tung. Hắn giam cầm hai cái cổ tay của Hạ Diệu ở phía sau, siết chặt như muốn bẻ gãy, quần còn chưa kịp kéo phuỵt ma tuya đã bị tuột xuống, nút quần từ trên xuống dưới từng cái bị giật đứt, tiếng áo quần bị xé rách vang lên dâm loạn phiến tình.
Làn da bên trong quần bỗng mát lạnh, gân xanh trên mu bàn tay Hạ Diệu trong nháy mắt nhô ra, mặt hung bạo đỏ ửng.
"Mẹ nó... Biến thái..."Viên Tung đem quần và cả quần lót của Hạ Diệu cùng lúc kéo xuống, nhưng không trực tiếp cởi sạch sẽ, mà là cởi đến bắp đùi thì dừng lại, chỉ đem toàn bộ cái mông to tròn rắn chắc lộ ra.Cũng bởi vì như vậy, mới làm cho Hạ Diệu cảm nhận được khoái cảm nhục dục thấp hèn.
"Tiếp tục lắc mông!"
Một cái tát hung hăng quất vào mông Hạ Diệu, để lại trên đó một dấu bàn tay đỏ ửng.
Hạ Diệu thống khổ rên rỉ, điều này hoàn toàn vượt qua phạm vi chịu đựng của cậu ta, đừng nói bây giờ là đang cùng Viên Tung chiến tranh lạnh, cho dù là cùng hắn bình thường bên nhau âu yếm, cũng không cảm thấy được sựkích thích dâm dục như lúc này. Chỉ là đôi lúc ngẫm lại thấy cái mông trần trụi của mình ở trước mặt một người đàn ông xoay xoay vặn vẹo, Hạ Diệu chính là cảm thấy con ngươi bạo liệt, trong lòng ghê tởm, khuất nhục khó nhịn.
Viên Tung nếu phát ra mệnh lệnh này, Hạ Diệu chỉ có thể phục tùng.
Viên Tung cúi người ngồi xổm xuống, đem ý đồ chống đối của Hạ Diệu dập tắt, không cần nói nhiều mà trực tiếp cắn vào cặp mông kia. Cắn gặm từ bên ngoài vào đến bên trong, cắn nhẹ nhàng đến mạnh bạo, cắn thưa thớt lả lướt đến chằng chịt thô tục không ngừng. Hạ Diệu bị khống chế nhưng lại liên tục tê sướng run rẩy, Viên Tung lè lưỡi ra liếm dọc theo kẽ mông, tới tới lui lui, nhưng vẫn chưa vội xâm nhập vào những nếp thịt sâu trong đó.
Hạ Diệu bị trêu đùa kích thích đến mức hô hấp nóng hổi, tiếng mắng chửi xen lẫn sự run rẩy. Cho nên sau cùng, thần kinh vững chắc như cây tùng cũng từng đợt mà sụp đổ, muốn mắng cũng mắng không được, âm thanh bắt đầu biến thành tiếng cầu xin tha thứ đứt quãng.
"Không được... Đừng mà... A a...Tôi van anh..."
Viên Tung biết Hạ Diệu muốn điều gì, liền lợi dụng "điểm yếu trên cơ thể" này mà đánh sập tâm lý phòng vệ của cậu ta, thỏa mãn thú tính dâm dục hạ lưu của chính mình.
"Muốn tôi liếm lỗ đít cho cậu thì phải lắc mông xoay hông trước mặt tôi!" Viên Tung thô tục ra lệnh, "Ở trên sân khấu xoay lắc uốn éo thế nào thì lập tức làm lại y như vậy cho tôi!"
Hạ Diệu bị ép buộc, cổ vung lên thách thức, mạch máu trên cổ ngang dọc đan xen, yết hầu chuyển động cuồn cuộn, co rút rồi lại phình trướng ra.
Viên Tung dùng lực rất mạnh, đầu lưỡi bắt đầu liếm quét lớp da xung quanh cửa hậu môn, thỉnh thoảng liếm láp những nếp gấp bên ngoài của 'cái lỗ nhỏ', ồ ồ nhiệt khí từng đợt phà vào 'cửa mật đạo' đang co rút giãn nở, đầu lưỡi mang theo sự ẩm ướt, cứ lẩn quẩn ở vị trí này mà liếm, đảo tới đảo lui vòng quanh vô cùng kích thích.
Hạ Diệu cuối cùng không kiềm được, cái mông trần trụi bắt đầu ở trước tầm mắt của Viên Tung chậm rãi xoay chuyển trêu đùa, cứ có được một cú xoay mông sẽ được Viên Tung liếm một cái, xoay càng nhanh càng được hầu hạ sung sướng. Hạ Diệu cảm giác mình như một 'nam sủng dâm tiện', như một con chó vẩy đuôi cầu xin chủ nhân sủng ái.
Lửa trong lồng ngực Viên Tung càng đốt càng cháy rực, vung một cái tát vào mông Hạ Diệu.
"Chưa đủ dâm dục! Xoay lắc thêm đi, đem cái điệu bộ phóng đãng vặn uốn lúc đứng trên sân khấu diễn cho tôi xem!"Những động tác đó khi có lớp quần che đậy thì được gọi là gợi cảm cuồng dã, thế nhưng khi lớp vải vóc được lột xuống, thì hoàn toàn biến thành dâm đãng. Hạ Diệu căn bản không thể ở trước mặt một người thể hiện những động tác như vậy, nhưng chỉ cần ngẫm lại một chút đã cảm thấy bùng nổ sự kích dục trong người.
Viên Tung càng nhìn cặp mông chuyển động, lực của đầu lưỡi muốn xâm nhập vào 'cửa mật đạo' càng mạnh, bàn tay gồng gượng của cậu ta đã sớm buông lỏng, sự cọ xát đã khiến dâm dịch bắt đầu rỉ ra ở cái lỗ nhỏ trên dương vật, cái tát không chút lưu tình đem cặp mông kia quất một phát đỏ ửng nóng hổi... đau ngứa tê dại, điện lưu tán loạn, trong nháy mắt Viên Tung đem lớp quần của Hạ Diệu tuột xuống sạch sẽ.
Hạ Diệu được vứt bỏ lớp vải che thân, phơi bày toàn bộ thân dưới, phần thịt mông trần truồng bị bóp chặt bỗng run lên một cái, Viên Tung buông lời dâm đãng, lời nói ra vô cùng nhuần nhuyễn.
"Nảy thêm nữa!" Viên Tung bộc phát dục vọng, càng tát âm thanh càng lớn.
Hạ Diệu mang theo tiếng khóc nức nở rên rỉ cầu xin, tiếng kêu phóng đãng từ trong cửa miệng không tự chủ được bất ngờ tuồn ra ngoài.
"Viên Tung... liếm sâu thêm một chút... A a... Muốn..."
Điền Nghiêm Kỳ nghe thấy âm thanh lạ nên chạy đến, bởi vì đi gấp, mơ hồ không nghe rõ là âm thanh gì. Chỉ khi nghe thấy tiếng tát, mới cho là hai người họ đang tranh cãi khắc khẩu, liền trực tiếp đặt tay lên khung cửa.
Viên Tung mặc dù không mở hoàn toàn cửa phòng làm việc, nhưng chỉ cần một khe nhỏ cũng đủ để Điền Nghiêm Kỳ thấy rõ cảnh tượng đang xảy ra trong phòng. Lúc này ngực chấn động, tim xém nữa là đập hai trăm nhịp một phút, may mà còn chưa kịp đẩy cửa ra, không trực tiếp xông vào, nếu không hiểu lầm có thể sẽ rất lớn.
Điền Nghiêm Kỳ vội vàng đem người dán lên vách tường, cố gắng ôn hòa lại hô hấp.
Một cảnh này làm cho thần kinh của Điền Nghiêm Kỳ một trận kích động, liên tục tái hiện lại trong đầu không tài nào xóa đi được. Biểu tình vừa rồi của Viên Tung đã bóp giết nhận thức của hắn một cách dã man.
Đó là biểu tình hạ lưu đê hèn nguyên thủy nhất của một người đàn ông, một loại biểu tình sa vào sắc dục, thú tính cuồng phát thấp kém hèn hạ, khiến Điền Nghiêm Kỳ cảm nhận người này và Viên Tổng nghiêm nghị lạnh lùng là hai con người hoàn toàn khác nhau.
Thần tượng trong lòng sụp đổ, nhưng không làm cho Điền Nghiêm Kỳ có cảm giác tan vỡ nào, trái lại càng khiến trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác quái dị. Trước đây Viên Tung ở trong lòng hắn tựa như một pho tượng thần, chỉ có thể cúng bái kính ngưỡng, hiện tại anh ta trở thành một nam nhân đang động dục, vô cùng sinh động. Sự thô tục, thấp hèn đó không hề làm mất đi mị lực hấp dẫn của Viên Tung trong lòng hắn, trái lại khiến bản thân hắn tự phát ra chút mùi vị nam nhân.
Điền Nghiêm Kỳ sở dĩ nghĩ như thế, là bởi vì hắn cũng muốn được Viên Tung giày vò lăn nhục.
Nghe bên trong phát ra tiếng phiến tình buông thả cực hạn, lời nói bẩn thỉu dâm đãng, thân dưới của Điền Nghiêm Kỳ cũng xấu hổ mà dựng lên cứng ngắt.
Hạ Diệu dường như nghe được động tĩnh ngay cửa, hơi lộ ra vẻ hoảng hốt cảnh cáo Viên Tung một tiếng, "Hình như có người!"
Viên Tung chỉ là nhàn nhạt nhìn lướt qua cửa, liền tiếp tục dùng ngón tay ở trong kẽ mông Hạ Diệu mà mân mê.
"Đừng..."
Hạ Diệu dù trong lòng lo lắng sợ ai đó phát hiện, nhưng nín không được phải phát ra tiếng, lại tiếp tục bị Viên Tung dùng lực ngón tay hung ác, một phen cắm vào hậu môn.
"La lên cho tôi nghe! La lớn lên một chút!"
Hạ Diệu không cầm được, miệng vỡ ra tiếng rên rỉ.
"Chọc vào đi... Nhanh... Thật sướng quá..."
Viên Tung làm Hạ Diệu thần chí mê loạn, càng ép buộc cậu ta thực hiện những động tác lắc mông khiêu gợi trên sân khấu lúc nãy, bắt cậu ta ngồi chồm hổm hất cái mông lên.
Hạ Diệu không tuân theo, Viên Tung lần nữa nổi tính tàn bạo, đánh cái mông sưng tấy, ngón tay liên tục móc bới cọ xát bên trong vô cùng đau rát.
Hạ Diệu vì muốn được thỏa mãn nhu cầu chỉ có thể vứt bỏ thể diện, đem cái mông trần trụi đưa xuống phía dưới lắc lư đung đưa, dí đuổi theo ngón tay của Viên Tung. Rốt cục cũng ngồi chồm hổm, điều khiển dẫn lối cho ngón tay của Viên Tung tìm đến tuyến tiền liệt của bản thân mà đâm vào đó, thọc ra thọc vào liên hồi, lúc này cặp mông rung động kêu thành tiếng, lại bị Viên Tung đang phát điên, lấy ngón tay đâm thật mạnh vào bên trong, sung sướng tê dại bỗng chốc biến thành kiểu "tra tấn bằng điện áp" khiến Hạ Diệu khóc lóc thất thanh.
Viên Tung cố ý hỏi: "Cậu sao lại không đứng lên đi chứ? Ngồi chồm hổm vểnh đít lên như vầy chẳng phải là quá phóng đãng lẳng lơ sao?"
Hạ Diệu hai chân run rẩy, cái eo mềm mại vẫn tiếp tục chuyển động, nói đều nói không lưu loát.
"Đứng... đứng lên không nổi... A a a..."
Viên Tung để Hạ Diệu bắn ra trong tư thế lỏa dâm này, chất dịch trắng đục lao ra trong nháy mắt, làm Hạ Diệu đạt cực khoái, sướng đến mức phải rống dâm ra bên ngoài.
Cũng không biết có phải là một tiếng rống này quá kích thích hay không, Điền Nghiêm Kỳ lưng đứng dựa vào tường, quần lót bên trong cũng đã ướt đẫm một mảng đục lớn.
Hắn thở dốc, lập tức di chuyển bước chân, lại không cẩn thận đá phải một cái thùng ở bên ngoài, trong thùng là vài món đồ kim loại, rung động tạo âm thanh va chạm, lúc này Điền Nghiêm Kỳ sắc mặt hoảng sợ.
Hạ Diệu nghe động tĩnh, chợt công phá thoát khỏi vòng vây của Viên Tung, xách quần mặc vào chạy ra ngoài xem là ai.
Lúc này trong tầm mắt của Hạ Diệu chỉ thấy một cái ót mập mờ của một người đã bỏ chạy, hoàn toàn không cho cậu ta bất kì dấu hiệu nhận biết nào.
HẾT CHƯƠNG!
Tác giả :
Sài Kê Đản