Thay Tim
Chương 14: Phiên ngoại 3
Tìm không thấy!
Tìm thế nào cũng không thấy!
Tìm đến núi cao rừng sâu, ngay cả bên cạnh hồ nước nhưng vẫn không thấy!
Có một thời gian, rõ ràng cảm ứng được nó tồn tại, khi tìm tới ngọn núi này, lại chặt đứt, hoàn toàn biến mất không thấy, một chút cảm giác cũng không có.
Làm sao bây giờ? Còn tiếp tục như vậy, chủ nhân liền xong đời, mà cô sẽ chết càng khó xem!
Qua hai năm, cô lại cảm nhận được hơi thở của chủ nhân một lần nữa, một đường tìm đến, phát hiện nó đúng là được giấu trong thân thể một con sói, khó trách hai năm này, cô làm thế nào cũng không cảm nhận được!
Con sói ngốc này! Cái gì tốt không nuốt, đi nuốt nguyên thần linh đan của người ta, ngươi đói như vậy sao hả?!
Mà bây giờ, cũng vì ngực nó bị thủng một lỗ to sắp chết, lộ ra tiên khí của nguyên thần linh đan, cô mới có thể tìm đến.
Con sói này hoàn toàn chưa từng tu luyện nhưng trên người đã có hơi thở của con người, còn có thất tình lục dục, thật đáng ngạc nhiên.
Nó thoạt nhìn thật thảm, ngực thủng một lỗ to, trống rỗng, trái tim vốn tồn tại đã không cánh mà bay. Bị người làm hại sao? Vậy vì sao trên người nó lại không có chút oán khí nào?
Cô nhất thời tò mò, đầu ngón tay nhẹ chạm mi tâm nó, đọc ý nghĩ của nó.
Ngưng Nguyệt, Ngưng Nguyệt, Ngưng Nguyệt……
Cả đầu nó đều là cái tên này.
Từng đoạn ngắt quãng, mỗi một việc xảy ra trong hai năm đều rõ ràng nhớ kỹ, đem mọi việc cô ấy đối tốt với nó, giữ chặt ở trong lòng, ngay cả chuyện cô ấy thay nó may đôi giày – việc nhỏ này cũng làm cho nó nhảy nhót mấy ngày.
Ngưng Nguyệt, đừng chết……
Ngưng Nguyệt, em là người đầu tiên yêu thương ta……
Ngưng Nguyệt, ta có thể không đi hay không, ta không cần những người khác đối tốt với ta, đó không phải em……
Nếu không…… Để ta chết đi nhé? Em sẽ sống lại……
Cô đọc mà tâm đều đau.
Sói ngốc, ngươi không phải con người sao lại biến thành người, học tình cảm của con người?! Còn học được rất tốt, so với con người càng đa tình!
Cho dù học được, ngươi vẫn là một con sói a, ở trong mắt con người, thú vật chính là thú vật, tính mạng vĩnh viễn không đáng giá bằng con người, ngươi hiểu không? Tội gì biến bản thân thành như vậy hả……
Cô biết mình nên lấy nguyên thần linh đan rồi trực tiếp bỏ đi, đây là lựa chọn của nó, chẳng trách được ai, nhưng mà……
Ý chí cô không sắt đá như vậy!
Nó thảm như thế, cô cũng có một nửa trách nhiệm, nếu không phải cô gây họa, nó cũng không có cơ hội hóa thân thành người, càng không vì yêu Giang Ngưng Nguyệt mà hiến dâng trái tim mình.
Nếu không có nguyên thần linh đan hộ thể, mạng kia của nó còn đợi được đến khi cô đến sao?
Nghe mỗi một tiếng Ngưng Nguyệt trong đầu nó, ngay cả mạng nhỏ sắp mất vẫn si tình dứt khoát muốn ở bên cô gái kia như cũ……
“Được rồi, được rồi, xem như ta nợ ngươi, không cần kêu nữa!” Kêu đến tâm cô đều mềm nhũn.
Ai~…… Vì câu chuyện tình yêu đi lệch đường ray của người sói này, cô có dự cảm mình sẽ bị rất nhiều người đuổi giết, bao gồm cả chủ nhân đợi nguyên thần linh đan mãi không được……
Tìm thế nào cũng không thấy!
Tìm đến núi cao rừng sâu, ngay cả bên cạnh hồ nước nhưng vẫn không thấy!
Có một thời gian, rõ ràng cảm ứng được nó tồn tại, khi tìm tới ngọn núi này, lại chặt đứt, hoàn toàn biến mất không thấy, một chút cảm giác cũng không có.
Làm sao bây giờ? Còn tiếp tục như vậy, chủ nhân liền xong đời, mà cô sẽ chết càng khó xem!
Qua hai năm, cô lại cảm nhận được hơi thở của chủ nhân một lần nữa, một đường tìm đến, phát hiện nó đúng là được giấu trong thân thể một con sói, khó trách hai năm này, cô làm thế nào cũng không cảm nhận được!
Con sói ngốc này! Cái gì tốt không nuốt, đi nuốt nguyên thần linh đan của người ta, ngươi đói như vậy sao hả?!
Mà bây giờ, cũng vì ngực nó bị thủng một lỗ to sắp chết, lộ ra tiên khí của nguyên thần linh đan, cô mới có thể tìm đến.
Con sói này hoàn toàn chưa từng tu luyện nhưng trên người đã có hơi thở của con người, còn có thất tình lục dục, thật đáng ngạc nhiên.
Nó thoạt nhìn thật thảm, ngực thủng một lỗ to, trống rỗng, trái tim vốn tồn tại đã không cánh mà bay. Bị người làm hại sao? Vậy vì sao trên người nó lại không có chút oán khí nào?
Cô nhất thời tò mò, đầu ngón tay nhẹ chạm mi tâm nó, đọc ý nghĩ của nó.
Ngưng Nguyệt, Ngưng Nguyệt, Ngưng Nguyệt……
Cả đầu nó đều là cái tên này.
Từng đoạn ngắt quãng, mỗi một việc xảy ra trong hai năm đều rõ ràng nhớ kỹ, đem mọi việc cô ấy đối tốt với nó, giữ chặt ở trong lòng, ngay cả chuyện cô ấy thay nó may đôi giày – việc nhỏ này cũng làm cho nó nhảy nhót mấy ngày.
Ngưng Nguyệt, đừng chết……
Ngưng Nguyệt, em là người đầu tiên yêu thương ta……
Ngưng Nguyệt, ta có thể không đi hay không, ta không cần những người khác đối tốt với ta, đó không phải em……
Nếu không…… Để ta chết đi nhé? Em sẽ sống lại……
Cô đọc mà tâm đều đau.
Sói ngốc, ngươi không phải con người sao lại biến thành người, học tình cảm của con người?! Còn học được rất tốt, so với con người càng đa tình!
Cho dù học được, ngươi vẫn là một con sói a, ở trong mắt con người, thú vật chính là thú vật, tính mạng vĩnh viễn không đáng giá bằng con người, ngươi hiểu không? Tội gì biến bản thân thành như vậy hả……
Cô biết mình nên lấy nguyên thần linh đan rồi trực tiếp bỏ đi, đây là lựa chọn của nó, chẳng trách được ai, nhưng mà……
Ý chí cô không sắt đá như vậy!
Nó thảm như thế, cô cũng có một nửa trách nhiệm, nếu không phải cô gây họa, nó cũng không có cơ hội hóa thân thành người, càng không vì yêu Giang Ngưng Nguyệt mà hiến dâng trái tim mình.
Nếu không có nguyên thần linh đan hộ thể, mạng kia của nó còn đợi được đến khi cô đến sao?
Nghe mỗi một tiếng Ngưng Nguyệt trong đầu nó, ngay cả mạng nhỏ sắp mất vẫn si tình dứt khoát muốn ở bên cô gái kia như cũ……
“Được rồi, được rồi, xem như ta nợ ngươi, không cần kêu nữa!” Kêu đến tâm cô đều mềm nhũn.
Ai~…… Vì câu chuyện tình yêu đi lệch đường ray của người sói này, cô có dự cảm mình sẽ bị rất nhiều người đuổi giết, bao gồm cả chủ nhân đợi nguyên thần linh đan mãi không được……
Tác giả :
Lâu Vũ Tình