Thay Thế Phẩm
Chương 27
Sau này cho dù Trang Khải hống dụ, dẫn đạo thế nào Ngôn Thư Vũ vẫn bất động thanh sắc. Hai lần làm thay thế thẩm cho người khác đã tạo nên cái bóng quá sâu trong lòng cậu, từ tận tiềm thức cự tuyệt không muốn lên tiếng ở trên giường.
Trang Khải ngoài đau lòng cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể chậm rãi chờ đợi. Hiện tại có thể một lần nữa ôm chặt người mình yêu đối với hắn đã là cảm kích rất lớn.
Bọn họ ân ái tần suất không tính cao nhưng mỗi lần đều vô cùng tinh tế thoải mái, loại cảm giác linh thịt kết hợp này làm Trang Khải thật tâm cảm ơn may mắn mà mình có được. Hắn không còn tận lực dẫn dụ Ngôn Thư Vũ phát ra tiếng ở trên giường nữa, dù sao có một số việc thật sự không thể gấp gáp, đặc biệt đối với người đã bị hắn thương tổn quá sâu này.
Thời gian vĩnh viễn là linh dược thần kì nhất. Cuộc sống của bọn họ ngày càng hài hòa vô luận là trên giường hay dưới giường. Ngôn Thư Vũ từ từ thả lỏng phòng bị trong lòng, dần dần thể hiện ra tính tình của cậu trước kia.
Hai người tuổi cũng không còn trẻ, hơn nữa trải qua nhiều sự việc như vậy, đều càng thêm quý trọng cuộc sống bình bình đạm đạm hiện tại.
Bình thường đều là Trang Khải nấu cơm, Ngôn Thư Vũ rửa chén. Cuối tuần cùng nhau sửa sang lại phòng khách, tu bổ bồn hoa. Trời nóng thì hãm trà lạnh, sáng dậy sớm chạy bộ, sau khi ăn xong nằm cùng một chỗ xem tin tức, ngẫu nhiên ân ái. Cuộc sống tựa như lão nhân về hưu có quy luật, lại an bình ấm áp. Ngôn Thư Vũ dần thích cười hơn trước kia, đôi khi cũng sẽ trêu chọc Trang Khải một chút.
Đi họp mặt hội bạn cũ hai người cũng không che giấu, thoải mái thừa nhẫn với mọi người mối quan hệ của mình. Kì thật Ngôn Thư Vũ không quá để ý loại sự tình này nhưng Trang Khải lại bắt đầu cực kì để ý đến thân phận của mình, bị giễu cợt là ‘vợ bé’ cũng không quan tâm, ngược lại nghe bằng hữu trêu ghẹo như vậy lại càng thêm vui vẻ, mạt mũi đều tràn đầy đắc ý mừng rỡ.
Đôi khi Trang Khải tan tầm sớm, Ngôn Thư Vũ sẽ để nhân viên trông coi cửa hàng một chút, sau đó cùng Trang Khải đi mua thức ăn.
Hôm nay Trang Khải không tới tiệm bánh, trực tiếp gọi điện cho cậu “Thư Vũ, anh đang định đi siêu thị. Hôm nay em muốn ăn gì?”
Ngôn Thư Vũ nhìn sang đồng hồ treo tường, thấy vẫn còn sớm liền trả lời, “Là ở siêu thị vẫn thường đến sao? Vậy anh chờ một chút em qua luôn.”
“Như vậy cũng được, để anh lái xe tới đón em.”
“Không cần, chờ em ở cửa ra vào là được rồi.”
Cúp điện thoại, đang chuẩn bị nói một tiếng với nhân viên liền bắt gắp ánh mắt mập mờ thâm thúy của Tống Giai Giai, lời ra đến miệng liền bị dọa nuốt trở lại.
“Ông chủ~ Là bà chủ gọi nha~” Tống Giai Giai cười gian như lưu manh kẻ trộm.
Quan hệ của bọn họ đã không còn là bí mật, Ngôn Thư Vũ cũng không để ý mình bị nhân viên tròng ghẹo, cười trả lời, “Nói bậy, bà chủ cái gì, tôi đi trước, mấy người trông tiệm nhé.”
“Ông chủ không cần ngại nha~ Nhìn ngài gần đây khí sắc tốt như vậy nhất định mười mươi là nhờ bà chủ…” Tống Giai Giai làm mặt quỷ nghịch ngợm nói.
“Có sao?” Ngôn Thư Vũ nhịn không được xoa cằm mình, tiếp đó bật cười, cậu tại sao lại cùng tiểu nha đầu bàn luận mấy chuyện này nha, “Được rồi được rồi, tôi đi trước, nhớ trông tiệm cẩn thận.”
“Vângggg ngài đi ạ~” Tống Giai Giai còn kém đem khăn mặt vắt lên vai, học bộ dáng tiểu nhị tiễn khách.
Ngôn Thư Vũ bật cười xoay người đi ra cửa, chỉ là vừa đi liền không nhịn được nghĩ, cậu biểu lộ rõ ràng vậy sao? Hình như đúng là gần đây thư thái thoải mái hơn rất nhiều.
Trải qua mọi khó khăn, một lần nữa cùng Trang Khải sống cùng một chỗ, cuộc sống hiện tại đều y như cuộc sống lý tưởng của cậu.
Như vậy cũng tốt, Ngôn Thư Vũ nhịn không được khóe miệng lại cong lên.
Hai người gặp nhau ở cửa siêu thị, sau đấy cùng đi đến khu thực phẩm tươi.
Không khí trong khu đồ tươi trái ngược với những khu khác trong siêu thị, so với khung cảnh lộn xộn ồn ào của nơi này, hình ảnh hai người giữa đám người hối hả từ tốn lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, ngẫu nhiên hiểu ý nhìn nhau cười. Cho dù bốn phía nhốn nháo không thôi nụ cười Trang Khải vẫn giữ đến an nhiên.
Cơm tối qua đi, hai người cùng ngồi xem tin tức.
Trái ngược với vẻ chuyên chú trước kia Trang Khải hôm nay có phần đứng ngồi không yên.
Ngôn Thư Vũ tuy kinh ngạc nhưng cũng không để trong lòng.
“Thư Vũ.” Vừa đến thời gian quảng cáo, Trang Khải ngồi bên cạnh cậu có vẻ hơi khẩn trương mở miệng.
“Sao?” Ngôn Thư Vũ mỉm cười nghiêng đầu, một Trang Khải như thế này quả thật hiếm thấy.
Trang Khải căng thẳng nắm nắm tay, tựa hồ đang cầm vật gì đó, kéo lấy tay Ngôn Thư Vũ lật ngửa lên, mở lòng bàn tay cậu ra cứng rắn nhét vào một vật nho nhỏ.
Tiếu dung Ngôn Thư Vũ cứng đờ, chậm rãi dời ánh mắt về phía lòng bàn tay, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn nhỏ trong tay mình.
Đó là một chiếc nhẫn nam đơn giản.
Ngôn Thư Vũ đột nhiên quên phải nói chuyện như thế nào, đáy lòng không rõ tư vị.
Đã từng có năm, cậu từng trông mong đến một ngày mình và Trang Khải có thể trao cho nhau chiếc nhẫn này, đáng tiếc chỉ là cậu vĩnh viễn nhìn thấy Trang Khải truy đuổi theo bóng lưng người khác.
Cũng đã có năm, một người dùng chiếc nhẫn trao cho cậu lời hứa hẹn cả đời, thanh niên vẻ mặt ngại ngùng ôn hòa, khi đó cậu thật sự cho rằng cả đời là cả đời, đáng tiếc cuối cùng lại phát hiện ra đó là lời nói dối lớn nhất.
Ngôn Thư Vũ cứ như vậy trân trân nhìn những gì cậu từng mong chờ nằm trọn trong lòng bàn tay mình. Chỉ cần nắm lại là có thể có được, nhưng cậu thực không biết chính mình còn có thể nắm lấy lần này không.
Trang Khải thấy cậu không nhúc nhích nhìn chiếc nhẫn, không có bất luận biểu tình cũng động tác gì thì hơi luống cuống, “Thư Vũ?”
Trang Khải thừa nhận hắn mua chiếc nhẫn đó là có tâm tư, lúc trước nhìn ngón vô danh trên tay trái của Ngôn Thư Vũ đeo một chiếc nhẫn sáng loáng, đau đớn cùng không cam lòng khi đó đến tận bây giờ nhớ lại vẫn khiến hắn hoảng sợ.
Ngôn Thư Vũ đã đồng ý cùng hắn ở một chỗ, hắn nghĩ muốn dùng một chiếc nhẫn mới để thay thế chiếc nhẫn đã từng sáng ngời đó. Chỉ là biểu hiện của Ngôn Thư Vũ làm cho hắn không khỏi nghĩ, liệu có phải hắn lại khiến cậu mất hứng hay không?
Ngôn Thư Vũ lấy lại tinh thần, đối diện là con mắt lo lắng của Trang Khải, cả khuôn mặt đều không giấu được căng thẳng sợ hãi.
Cậu tâm không khỏi đau xót, người như hắn, đã từng quyết đoán sát phạt, lạnh lùng kiên định, hôm nay có vẻ mặt như vậy, trước kia cậu chưa từng gặp qua.
Lập tức nắm chặt nắm tay, chiếc nhẫn nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay ấm áp, hướng Trang Khải mỉm cười, “Cảm ơn.” Nhưng không hề có ý mang lên.
Trang Khải vốn định sẽ giúp cậu đeo, mục quang chạm đến biểu tình của Ngôn Thư Vũ liền dừng lại không còn mở miệng.
Thời gian quảng cáo vừa vặn kết thúc, hai người lại bắt đầu xem tin tức, chỉ là không khí nhất thời có vẻ yên tĩnh ngại ngùng.
Trang Khải ngồi bên cạnh Ngôn Thư Vũ, nhìn gương mặt hết sức chăm chú của người yêu, tựa hồ toàn bộ tâm trí đều bị tin tức ngày hôm nay hấp dẫn. Tay phải chụp lên chiếc nhẫn chính mình vừa lặng lẽ đeo lên ngón vô danh tay trái, nhẹ nhàng vuốt phẳng, không ngừng tự nói với lòng mình, đừng nóng vội, vạn lần đừng nóng vội.
Ngày hôm sau khi sửa sang lại phòng ngủ, lại trông thấy chiếc nhẫn lẳng lặng nằm trong ngăn kéo ở tủ đầu giường.
Mặt nhẫn sáng ngời, trắng trong thuần khiết, cô linh linh đặt trong ngăn kéo, không có một tia nhiệt độ cơ thể.
Trang Khải yên lặng khép ngăn kéo lại. Một lần nữa ý thức được, đến cuối cùng hắn vẫn không thể tạo cho người mình yêu cảm giác an toàn.
Trang Khải ngoài đau lòng cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể chậm rãi chờ đợi. Hiện tại có thể một lần nữa ôm chặt người mình yêu đối với hắn đã là cảm kích rất lớn.
Bọn họ ân ái tần suất không tính cao nhưng mỗi lần đều vô cùng tinh tế thoải mái, loại cảm giác linh thịt kết hợp này làm Trang Khải thật tâm cảm ơn may mắn mà mình có được. Hắn không còn tận lực dẫn dụ Ngôn Thư Vũ phát ra tiếng ở trên giường nữa, dù sao có một số việc thật sự không thể gấp gáp, đặc biệt đối với người đã bị hắn thương tổn quá sâu này.
Thời gian vĩnh viễn là linh dược thần kì nhất. Cuộc sống của bọn họ ngày càng hài hòa vô luận là trên giường hay dưới giường. Ngôn Thư Vũ từ từ thả lỏng phòng bị trong lòng, dần dần thể hiện ra tính tình của cậu trước kia.
Hai người tuổi cũng không còn trẻ, hơn nữa trải qua nhiều sự việc như vậy, đều càng thêm quý trọng cuộc sống bình bình đạm đạm hiện tại.
Bình thường đều là Trang Khải nấu cơm, Ngôn Thư Vũ rửa chén. Cuối tuần cùng nhau sửa sang lại phòng khách, tu bổ bồn hoa. Trời nóng thì hãm trà lạnh, sáng dậy sớm chạy bộ, sau khi ăn xong nằm cùng một chỗ xem tin tức, ngẫu nhiên ân ái. Cuộc sống tựa như lão nhân về hưu có quy luật, lại an bình ấm áp. Ngôn Thư Vũ dần thích cười hơn trước kia, đôi khi cũng sẽ trêu chọc Trang Khải một chút.
Đi họp mặt hội bạn cũ hai người cũng không che giấu, thoải mái thừa nhẫn với mọi người mối quan hệ của mình. Kì thật Ngôn Thư Vũ không quá để ý loại sự tình này nhưng Trang Khải lại bắt đầu cực kì để ý đến thân phận của mình, bị giễu cợt là ‘vợ bé’ cũng không quan tâm, ngược lại nghe bằng hữu trêu ghẹo như vậy lại càng thêm vui vẻ, mạt mũi đều tràn đầy đắc ý mừng rỡ.
Đôi khi Trang Khải tan tầm sớm, Ngôn Thư Vũ sẽ để nhân viên trông coi cửa hàng một chút, sau đó cùng Trang Khải đi mua thức ăn.
Hôm nay Trang Khải không tới tiệm bánh, trực tiếp gọi điện cho cậu “Thư Vũ, anh đang định đi siêu thị. Hôm nay em muốn ăn gì?”
Ngôn Thư Vũ nhìn sang đồng hồ treo tường, thấy vẫn còn sớm liền trả lời, “Là ở siêu thị vẫn thường đến sao? Vậy anh chờ một chút em qua luôn.”
“Như vậy cũng được, để anh lái xe tới đón em.”
“Không cần, chờ em ở cửa ra vào là được rồi.”
Cúp điện thoại, đang chuẩn bị nói một tiếng với nhân viên liền bắt gắp ánh mắt mập mờ thâm thúy của Tống Giai Giai, lời ra đến miệng liền bị dọa nuốt trở lại.
“Ông chủ~ Là bà chủ gọi nha~” Tống Giai Giai cười gian như lưu manh kẻ trộm.
Quan hệ của bọn họ đã không còn là bí mật, Ngôn Thư Vũ cũng không để ý mình bị nhân viên tròng ghẹo, cười trả lời, “Nói bậy, bà chủ cái gì, tôi đi trước, mấy người trông tiệm nhé.”
“Ông chủ không cần ngại nha~ Nhìn ngài gần đây khí sắc tốt như vậy nhất định mười mươi là nhờ bà chủ…” Tống Giai Giai làm mặt quỷ nghịch ngợm nói.
“Có sao?” Ngôn Thư Vũ nhịn không được xoa cằm mình, tiếp đó bật cười, cậu tại sao lại cùng tiểu nha đầu bàn luận mấy chuyện này nha, “Được rồi được rồi, tôi đi trước, nhớ trông tiệm cẩn thận.”
“Vângggg ngài đi ạ~” Tống Giai Giai còn kém đem khăn mặt vắt lên vai, học bộ dáng tiểu nhị tiễn khách.
Ngôn Thư Vũ bật cười xoay người đi ra cửa, chỉ là vừa đi liền không nhịn được nghĩ, cậu biểu lộ rõ ràng vậy sao? Hình như đúng là gần đây thư thái thoải mái hơn rất nhiều.
Trải qua mọi khó khăn, một lần nữa cùng Trang Khải sống cùng một chỗ, cuộc sống hiện tại đều y như cuộc sống lý tưởng của cậu.
Như vậy cũng tốt, Ngôn Thư Vũ nhịn không được khóe miệng lại cong lên.
Hai người gặp nhau ở cửa siêu thị, sau đấy cùng đi đến khu thực phẩm tươi.
Không khí trong khu đồ tươi trái ngược với những khu khác trong siêu thị, so với khung cảnh lộn xộn ồn ào của nơi này, hình ảnh hai người giữa đám người hối hả từ tốn lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, ngẫu nhiên hiểu ý nhìn nhau cười. Cho dù bốn phía nhốn nháo không thôi nụ cười Trang Khải vẫn giữ đến an nhiên.
Cơm tối qua đi, hai người cùng ngồi xem tin tức.
Trái ngược với vẻ chuyên chú trước kia Trang Khải hôm nay có phần đứng ngồi không yên.
Ngôn Thư Vũ tuy kinh ngạc nhưng cũng không để trong lòng.
“Thư Vũ.” Vừa đến thời gian quảng cáo, Trang Khải ngồi bên cạnh cậu có vẻ hơi khẩn trương mở miệng.
“Sao?” Ngôn Thư Vũ mỉm cười nghiêng đầu, một Trang Khải như thế này quả thật hiếm thấy.
Trang Khải căng thẳng nắm nắm tay, tựa hồ đang cầm vật gì đó, kéo lấy tay Ngôn Thư Vũ lật ngửa lên, mở lòng bàn tay cậu ra cứng rắn nhét vào một vật nho nhỏ.
Tiếu dung Ngôn Thư Vũ cứng đờ, chậm rãi dời ánh mắt về phía lòng bàn tay, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn nhỏ trong tay mình.
Đó là một chiếc nhẫn nam đơn giản.
Ngôn Thư Vũ đột nhiên quên phải nói chuyện như thế nào, đáy lòng không rõ tư vị.
Đã từng có năm, cậu từng trông mong đến một ngày mình và Trang Khải có thể trao cho nhau chiếc nhẫn này, đáng tiếc chỉ là cậu vĩnh viễn nhìn thấy Trang Khải truy đuổi theo bóng lưng người khác.
Cũng đã có năm, một người dùng chiếc nhẫn trao cho cậu lời hứa hẹn cả đời, thanh niên vẻ mặt ngại ngùng ôn hòa, khi đó cậu thật sự cho rằng cả đời là cả đời, đáng tiếc cuối cùng lại phát hiện ra đó là lời nói dối lớn nhất.
Ngôn Thư Vũ cứ như vậy trân trân nhìn những gì cậu từng mong chờ nằm trọn trong lòng bàn tay mình. Chỉ cần nắm lại là có thể có được, nhưng cậu thực không biết chính mình còn có thể nắm lấy lần này không.
Trang Khải thấy cậu không nhúc nhích nhìn chiếc nhẫn, không có bất luận biểu tình cũng động tác gì thì hơi luống cuống, “Thư Vũ?”
Trang Khải thừa nhận hắn mua chiếc nhẫn đó là có tâm tư, lúc trước nhìn ngón vô danh trên tay trái của Ngôn Thư Vũ đeo một chiếc nhẫn sáng loáng, đau đớn cùng không cam lòng khi đó đến tận bây giờ nhớ lại vẫn khiến hắn hoảng sợ.
Ngôn Thư Vũ đã đồng ý cùng hắn ở một chỗ, hắn nghĩ muốn dùng một chiếc nhẫn mới để thay thế chiếc nhẫn đã từng sáng ngời đó. Chỉ là biểu hiện của Ngôn Thư Vũ làm cho hắn không khỏi nghĩ, liệu có phải hắn lại khiến cậu mất hứng hay không?
Ngôn Thư Vũ lấy lại tinh thần, đối diện là con mắt lo lắng của Trang Khải, cả khuôn mặt đều không giấu được căng thẳng sợ hãi.
Cậu tâm không khỏi đau xót, người như hắn, đã từng quyết đoán sát phạt, lạnh lùng kiên định, hôm nay có vẻ mặt như vậy, trước kia cậu chưa từng gặp qua.
Lập tức nắm chặt nắm tay, chiếc nhẫn nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay ấm áp, hướng Trang Khải mỉm cười, “Cảm ơn.” Nhưng không hề có ý mang lên.
Trang Khải vốn định sẽ giúp cậu đeo, mục quang chạm đến biểu tình của Ngôn Thư Vũ liền dừng lại không còn mở miệng.
Thời gian quảng cáo vừa vặn kết thúc, hai người lại bắt đầu xem tin tức, chỉ là không khí nhất thời có vẻ yên tĩnh ngại ngùng.
Trang Khải ngồi bên cạnh Ngôn Thư Vũ, nhìn gương mặt hết sức chăm chú của người yêu, tựa hồ toàn bộ tâm trí đều bị tin tức ngày hôm nay hấp dẫn. Tay phải chụp lên chiếc nhẫn chính mình vừa lặng lẽ đeo lên ngón vô danh tay trái, nhẹ nhàng vuốt phẳng, không ngừng tự nói với lòng mình, đừng nóng vội, vạn lần đừng nóng vội.
Ngày hôm sau khi sửa sang lại phòng ngủ, lại trông thấy chiếc nhẫn lẳng lặng nằm trong ngăn kéo ở tủ đầu giường.
Mặt nhẫn sáng ngời, trắng trong thuần khiết, cô linh linh đặt trong ngăn kéo, không có một tia nhiệt độ cơ thể.
Trang Khải yên lặng khép ngăn kéo lại. Một lần nữa ý thức được, đến cuối cùng hắn vẫn không thể tạo cho người mình yêu cảm giác an toàn.
Tác giả :
Tại Tuần Nhĩ