Thay Thế Phẩm
Chương 18
Một vài lần Trang Khải đến tiệm bánh cũng sẽ gặp Lâm Cảnh Thư.
Hai người đều không biểu hiện gì khác thường, Lâm Cảnh Thư trước nay đối với ngoại nhân không thất lễ, Trang Khải tự nhiên cũng không nói gì.
Lâm Cảnh Thư biết rõ Trang Khải với Ngôn Thư Vũ đã là quá khứ, kể cả chuyện Trang Khải muốn cùng Thư Vũ làm bạn bè bình thường. Cậu lúc đầu nghe điều này cũng dị nghị không thích nhưng Ngôn Thư Vũ đồng ý là có lí do riêng của anh, dù sao Trang Khải cũng có hiếu với Ngôn gia. Huống hồ cậu tin tưởng Ngôn Thư Vũ nên với quyết định của anh cũng không đề cập đến.
Tối đêm hôm này Trang Khải trước khi lái xe về nhà rẽ qua cửa tiệm bánh.
Còn chưa vào đến cửa đã ngửi được mùi canh gà hầm thuốc quen thuộc, mùi thơm nồng đậm hòa lẫn với không khí ngọt nị của tiệm bánh ngọt không hề có cảm giác ngột ngạt, ngược lại… lại có một loại hương vị đặc biệt khác. Trang Khải khẽ giật mình, dừng bước. Mùi hương quen thuộc đã ba năm không ngửi thấy quẩn quanh nơi chóp mũi, trong lòng ngổn ngang tâm tình, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Đúng lúc đó tiếng Lâm Cảnh Thư vang lên, thanh âm thanh niên tràn đầy sức sống, “Súp hôm nay thơm quá, Thư Vũ tay nghề của anh còn hơn cả đầu bếp đó nha. Nếu lỡ sau này có thất nghiệp chúng ta chỉ cần đi bán canh hầm cũng không lo chết đói.”
Ngôn Thư Vũ có phần bất đắc dĩ trả lời, “Cậu không nghĩ được gì hơn sao? Tôi thất nghiệp cũng không mang cậu đi bán canh hầm đâu, nhìn xem cậu gầy như vậy, mỗi ngày đều uống còn không béo lên được, người khác thấy thế cũng chẳng dám mua canh chúng ta bán.”
“Ở công trường bề bộn, bận bịu quá nên quên ăn… Á Thư Vũ anh đừng đánh người, hảo hảo, em nghe lời anh, lần sau cam đoan ăn cơm đúng giờ.” Lâm Cảnh Thư tựa hồ vừa né tránh vừa vui vẻ nói.
“Tranh thủ thời gian uống hết đi, đêm nay không về nhà ăn cơm. Ở cầu X có bắn pháo hoa chúng ta đến đó xem đi, cậu có đi không?”
“Đương nhiên đi, Thư Vũ đi đâu em sẽ đi đó, phu hát phu theo, tất nhiên phải đi rồi. Nào, anh cũng uống canh.”
“Đừng động tay động chân, tôi tự uống được rồi, cậu cũng uống đi.” Ngôn Thư Vũ có điểm bất đắc dĩ, nhưng lại dễ dàng nghe ra trong đó ẩn ẩn mang theo hương vị hạnh phúc.
Trang Khải đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy Ngôn Thư Vũ cùng Lâm Cảnh Thư ngồi bên quầy hàng, trong tiệm không còn khách, hai người có vẻ rất thân mật. Hộp giữ ấm để một bên, hẳn là Ngôn Thư Vũ đã hầm ở nhà mang tới. Động tác của hai người vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến người ngoài nhìn vào cảm thấy không khí như tan ra, phá lệ ngọt ngào.
Trang Khải nắm chặt nắm tay, móng tay gần đây không tu bổ đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng hắn lại không cảm thấy đau đớn, tất cả mọi chú ý đều đặt trên hai người ở trong cửa hàng. Nụ cười chói lóa trên mặt thanh niên cùng ánh mắt ôn nhu của Ngôn Thư Vũ, là ánh mắt cậu đã từng nhìn hắn, giờ đây lại hướng đến một người hoàn toàn xa lạ.
Trong khoảnh khắc, Trang Khải chợt có xúc động muốn xoay người bỏ chạy, bất quá cuối cùng hắn lại không làm vậy mà khẽ di chuyển, nhẹ cười mở cửa ra.
“Thư Vũ.”
Trang Khải bước vào, hướng Ngôn Thư Vũ mỉm cười, sau đó cùng Lâm Cảnh Thư chào hỏi một tiếng, nhất cử nhất động đều tự nhiên đúng mực.
Ngôn Thư Vũ thoạt nhìn có điểm ngoài ý muốn, buông chén trong tay đến mời hắn ngồi xuống, “Trang Khải, sao anh lại tới đây?”
Trang Khải nhàn nhạt cười, thuận miệng lấy một cái cớ nào đó, “Cũng không có chuyện gì, ngày mai là sinh nhật thư kí của tôi, trùng hợp vừa biết được nên muốn đến tiệm của cậu nhìn xem.”
Ngôn Thư Vũ vội đứng lên tìm cuốn menu, đột nhiên ý thức được mình đang cùng Lâm Cảnh Thư uống canh, có chút xấu hổ hướng Trang Khải cười cười, “Thật ngại quá, không biết hôm nay anh sẽ đến nên có phần tùy tiện.”
Trang Khải mỉm cười đáp lại. Ngoại trừ mỉm cười hắn thực sự không biết mình nên bày ra biểu tình gì, đau đớn trong lồng ngực mãnh liệt gào thét, trên mặt lại trước sau như một bất động thanh sắc, thậm chí còn từ tốn trả lời, “Không sao, là tại tôi tới không đúng lúc.”
Lúc này Lâm Cảnh Thư xán lại, cầm khăn tay nhẹ nhàng lau khóe miệng Ngôn Thư Vũ không cẩn thận dính chút súp, “Thư Vũ anh lại quên lau miệng, xem xem, ăn uống như trẻ con thế này nếu không có em ở bên cạnh không phải anh dọa người lắm sao.” Ngoài miệng nói vậy, tay cầm khăn vẫn nhu hòa, ngoài việc giúp Ngôn Thư Vũ lau còn có ý tứ nói Trang Khải là ngoại nhân.
Ngôn Thư Vũ hơi quẫn bách, tay đang giở cuốn menu cũng ngừng lại, hướng Trang Khải khó xử cười cười, tay còn lại đưa lên giữ lấy khăn tay, quay đầu nhìn Lâm Cảnh Thư nói, “Tôi tự lau là được rồi.” Ngữ khí xấu hổ, trong lời nói lại ẩn ẩn ôn nhu không thể bỏ qua.
Lâm Cảnh Thư cũng không kiên trì, nhìn qua Ngôn Thư Vũ như nhìn tiểu hài tử nhà mình không hiểu chuyện nghịch ngợm, sau đó buông tay tránh sang một bên.
Trang Khải không nói gì, yết hầu bất thanh nuốt vài cái. Hắn phát hiện mình thật sự không biết nên ứng đối như thế nào, kể từ khi bước qua cánh cửa, cả người hắn tựa hồ mất đi kĩ xảo nói chuyện, chỉ biết giương mắt nhìn hai người ngọt ngào, không nói bất luận lời phụ họa nào. Bất quá sắc mặt hắn vẫn thủy chung yên tĩnh, thậm chí còn cười cười nhàn nhã cùng Ngôn Thư Vũ tiếp tục thảo luận về mấy loại bánh ngọt.
Chỉ là con mắt hữu ý vô tình liếc qua khăn tay Ngôn Thư Vũ đang cầm, màu trắng của chiếc khăn trắng đến lóa mắt, cay cay.
Rất nhanh chiếc bánh ngọt được thảo luận xong, Trang Khải lịch sự nói chuyện phiếm hai câu rồi cáo biệt.
Hắn lên xe, vội vã giẫm chân ga rời khỏi nơi này.
Trang Khải không trở về nhà.
Nơi đã từng của hai người giờ chỉ còn một mình mình, hắn thực không có dũng khí trở về đối mặt với bầu không khí lạnh căm tối tăm đó. Người luôn nấu súp cho hắn, người luôn khiến ngôi nhà ôn hòa ấm áp hơn hiện đã không còn.
Hắn lái xe đến một bãi đỗ xe bên cạnh cầu X, bỏ xe lại đi bộ. Sắc trời dần đen, đèn hai bên cầu lục tục sáng dần lên. Bờ sông có rất nhiều tình lữ lui tới thắp hoa đăng, hắn lẳng lặng đứng nhìn, từng chiếc hoa đăng nhỏ trong dòng nước trôi nổi.
Đã từng có một lần, Ngôn Thư Vũ muốn cùng hắn đi bộ buổi tối. Phong cảnh hai bên cầu kia cũng rất đẹp, tuy không được thả hoa đăng nhưng cũng có nhiều người tới tản bộ. Khi đó hắn không đáp lại, Ngôn Thư Vũ hỏi thêm hai lần, sau đó cũng không còn nhắc tới nữa.
Những thứ hắn đã từng để lỡ, bây giờ nghĩ lại muốn mà cầu không được.
Hắn đứng ở chân cầu, nhìn dòng nước lặng lờ trôi, nghĩ đến những trước kia điều chưa từng làm với cậu.
Ngửa đầu nhìn chiếc đèn cạnh cầu, chóp mũi tựa hồ còn ngửi được hương thơm quen thuộc. Hình ảnh Ngôn Thư Vũ cùng người kia ở chung lại hiện ra, nhất cử nhất động phảng phất như điều khiển tâm tình của hắn. Hắn biết rõ Ngôn Thư Vũ và Lâm Cảnh Thư ở cùng nhau, có điều chính mắt mình nhìn thấy vẫn khiến lòng hắn khó chịu. Nụ cười hạnh phúc của bọn họ như tảng đá trong lồng ngực, ép hắn đến không thể thở nổi. Nhưng Trang Khải vẫn tự làm khổ mình mà không ngừng hồi tưởng.
Ngôn Thư Vũ cũng đã từng như vậy, cậu đã từng nhịn cho hắn một chén súp thơm ngon, hương khí nồng đậm.
Ngôn Thư Vũ cũng đã từng như vậy, cậu đã từng hỏi hắn, có hay không có muốn cùng nhau xem hoa đăng.
Trái tim càng đau, đầu óc lại càng thanh tỉnh.
Trang Khải hiểu được, đối với hắn tất cả đều chỉ là hai chữ…
Đã từng.
Hai người đều không biểu hiện gì khác thường, Lâm Cảnh Thư trước nay đối với ngoại nhân không thất lễ, Trang Khải tự nhiên cũng không nói gì.
Lâm Cảnh Thư biết rõ Trang Khải với Ngôn Thư Vũ đã là quá khứ, kể cả chuyện Trang Khải muốn cùng Thư Vũ làm bạn bè bình thường. Cậu lúc đầu nghe điều này cũng dị nghị không thích nhưng Ngôn Thư Vũ đồng ý là có lí do riêng của anh, dù sao Trang Khải cũng có hiếu với Ngôn gia. Huống hồ cậu tin tưởng Ngôn Thư Vũ nên với quyết định của anh cũng không đề cập đến.
Tối đêm hôm này Trang Khải trước khi lái xe về nhà rẽ qua cửa tiệm bánh.
Còn chưa vào đến cửa đã ngửi được mùi canh gà hầm thuốc quen thuộc, mùi thơm nồng đậm hòa lẫn với không khí ngọt nị của tiệm bánh ngọt không hề có cảm giác ngột ngạt, ngược lại… lại có một loại hương vị đặc biệt khác. Trang Khải khẽ giật mình, dừng bước. Mùi hương quen thuộc đã ba năm không ngửi thấy quẩn quanh nơi chóp mũi, trong lòng ngổn ngang tâm tình, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Đúng lúc đó tiếng Lâm Cảnh Thư vang lên, thanh âm thanh niên tràn đầy sức sống, “Súp hôm nay thơm quá, Thư Vũ tay nghề của anh còn hơn cả đầu bếp đó nha. Nếu lỡ sau này có thất nghiệp chúng ta chỉ cần đi bán canh hầm cũng không lo chết đói.”
Ngôn Thư Vũ có phần bất đắc dĩ trả lời, “Cậu không nghĩ được gì hơn sao? Tôi thất nghiệp cũng không mang cậu đi bán canh hầm đâu, nhìn xem cậu gầy như vậy, mỗi ngày đều uống còn không béo lên được, người khác thấy thế cũng chẳng dám mua canh chúng ta bán.”
“Ở công trường bề bộn, bận bịu quá nên quên ăn… Á Thư Vũ anh đừng đánh người, hảo hảo, em nghe lời anh, lần sau cam đoan ăn cơm đúng giờ.” Lâm Cảnh Thư tựa hồ vừa né tránh vừa vui vẻ nói.
“Tranh thủ thời gian uống hết đi, đêm nay không về nhà ăn cơm. Ở cầu X có bắn pháo hoa chúng ta đến đó xem đi, cậu có đi không?”
“Đương nhiên đi, Thư Vũ đi đâu em sẽ đi đó, phu hát phu theo, tất nhiên phải đi rồi. Nào, anh cũng uống canh.”
“Đừng động tay động chân, tôi tự uống được rồi, cậu cũng uống đi.” Ngôn Thư Vũ có điểm bất đắc dĩ, nhưng lại dễ dàng nghe ra trong đó ẩn ẩn mang theo hương vị hạnh phúc.
Trang Khải đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy Ngôn Thư Vũ cùng Lâm Cảnh Thư ngồi bên quầy hàng, trong tiệm không còn khách, hai người có vẻ rất thân mật. Hộp giữ ấm để một bên, hẳn là Ngôn Thư Vũ đã hầm ở nhà mang tới. Động tác của hai người vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến người ngoài nhìn vào cảm thấy không khí như tan ra, phá lệ ngọt ngào.
Trang Khải nắm chặt nắm tay, móng tay gần đây không tu bổ đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng hắn lại không cảm thấy đau đớn, tất cả mọi chú ý đều đặt trên hai người ở trong cửa hàng. Nụ cười chói lóa trên mặt thanh niên cùng ánh mắt ôn nhu của Ngôn Thư Vũ, là ánh mắt cậu đã từng nhìn hắn, giờ đây lại hướng đến một người hoàn toàn xa lạ.
Trong khoảnh khắc, Trang Khải chợt có xúc động muốn xoay người bỏ chạy, bất quá cuối cùng hắn lại không làm vậy mà khẽ di chuyển, nhẹ cười mở cửa ra.
“Thư Vũ.”
Trang Khải bước vào, hướng Ngôn Thư Vũ mỉm cười, sau đó cùng Lâm Cảnh Thư chào hỏi một tiếng, nhất cử nhất động đều tự nhiên đúng mực.
Ngôn Thư Vũ thoạt nhìn có điểm ngoài ý muốn, buông chén trong tay đến mời hắn ngồi xuống, “Trang Khải, sao anh lại tới đây?”
Trang Khải nhàn nhạt cười, thuận miệng lấy một cái cớ nào đó, “Cũng không có chuyện gì, ngày mai là sinh nhật thư kí của tôi, trùng hợp vừa biết được nên muốn đến tiệm của cậu nhìn xem.”
Ngôn Thư Vũ vội đứng lên tìm cuốn menu, đột nhiên ý thức được mình đang cùng Lâm Cảnh Thư uống canh, có chút xấu hổ hướng Trang Khải cười cười, “Thật ngại quá, không biết hôm nay anh sẽ đến nên có phần tùy tiện.”
Trang Khải mỉm cười đáp lại. Ngoại trừ mỉm cười hắn thực sự không biết mình nên bày ra biểu tình gì, đau đớn trong lồng ngực mãnh liệt gào thét, trên mặt lại trước sau như một bất động thanh sắc, thậm chí còn từ tốn trả lời, “Không sao, là tại tôi tới không đúng lúc.”
Lúc này Lâm Cảnh Thư xán lại, cầm khăn tay nhẹ nhàng lau khóe miệng Ngôn Thư Vũ không cẩn thận dính chút súp, “Thư Vũ anh lại quên lau miệng, xem xem, ăn uống như trẻ con thế này nếu không có em ở bên cạnh không phải anh dọa người lắm sao.” Ngoài miệng nói vậy, tay cầm khăn vẫn nhu hòa, ngoài việc giúp Ngôn Thư Vũ lau còn có ý tứ nói Trang Khải là ngoại nhân.
Ngôn Thư Vũ hơi quẫn bách, tay đang giở cuốn menu cũng ngừng lại, hướng Trang Khải khó xử cười cười, tay còn lại đưa lên giữ lấy khăn tay, quay đầu nhìn Lâm Cảnh Thư nói, “Tôi tự lau là được rồi.” Ngữ khí xấu hổ, trong lời nói lại ẩn ẩn ôn nhu không thể bỏ qua.
Lâm Cảnh Thư cũng không kiên trì, nhìn qua Ngôn Thư Vũ như nhìn tiểu hài tử nhà mình không hiểu chuyện nghịch ngợm, sau đó buông tay tránh sang một bên.
Trang Khải không nói gì, yết hầu bất thanh nuốt vài cái. Hắn phát hiện mình thật sự không biết nên ứng đối như thế nào, kể từ khi bước qua cánh cửa, cả người hắn tựa hồ mất đi kĩ xảo nói chuyện, chỉ biết giương mắt nhìn hai người ngọt ngào, không nói bất luận lời phụ họa nào. Bất quá sắc mặt hắn vẫn thủy chung yên tĩnh, thậm chí còn cười cười nhàn nhã cùng Ngôn Thư Vũ tiếp tục thảo luận về mấy loại bánh ngọt.
Chỉ là con mắt hữu ý vô tình liếc qua khăn tay Ngôn Thư Vũ đang cầm, màu trắng của chiếc khăn trắng đến lóa mắt, cay cay.
Rất nhanh chiếc bánh ngọt được thảo luận xong, Trang Khải lịch sự nói chuyện phiếm hai câu rồi cáo biệt.
Hắn lên xe, vội vã giẫm chân ga rời khỏi nơi này.
Trang Khải không trở về nhà.
Nơi đã từng của hai người giờ chỉ còn một mình mình, hắn thực không có dũng khí trở về đối mặt với bầu không khí lạnh căm tối tăm đó. Người luôn nấu súp cho hắn, người luôn khiến ngôi nhà ôn hòa ấm áp hơn hiện đã không còn.
Hắn lái xe đến một bãi đỗ xe bên cạnh cầu X, bỏ xe lại đi bộ. Sắc trời dần đen, đèn hai bên cầu lục tục sáng dần lên. Bờ sông có rất nhiều tình lữ lui tới thắp hoa đăng, hắn lẳng lặng đứng nhìn, từng chiếc hoa đăng nhỏ trong dòng nước trôi nổi.
Đã từng có một lần, Ngôn Thư Vũ muốn cùng hắn đi bộ buổi tối. Phong cảnh hai bên cầu kia cũng rất đẹp, tuy không được thả hoa đăng nhưng cũng có nhiều người tới tản bộ. Khi đó hắn không đáp lại, Ngôn Thư Vũ hỏi thêm hai lần, sau đó cũng không còn nhắc tới nữa.
Những thứ hắn đã từng để lỡ, bây giờ nghĩ lại muốn mà cầu không được.
Hắn đứng ở chân cầu, nhìn dòng nước lặng lờ trôi, nghĩ đến những trước kia điều chưa từng làm với cậu.
Ngửa đầu nhìn chiếc đèn cạnh cầu, chóp mũi tựa hồ còn ngửi được hương thơm quen thuộc. Hình ảnh Ngôn Thư Vũ cùng người kia ở chung lại hiện ra, nhất cử nhất động phảng phất như điều khiển tâm tình của hắn. Hắn biết rõ Ngôn Thư Vũ và Lâm Cảnh Thư ở cùng nhau, có điều chính mắt mình nhìn thấy vẫn khiến lòng hắn khó chịu. Nụ cười hạnh phúc của bọn họ như tảng đá trong lồng ngực, ép hắn đến không thể thở nổi. Nhưng Trang Khải vẫn tự làm khổ mình mà không ngừng hồi tưởng.
Ngôn Thư Vũ cũng đã từng như vậy, cậu đã từng nhịn cho hắn một chén súp thơm ngon, hương khí nồng đậm.
Ngôn Thư Vũ cũng đã từng như vậy, cậu đã từng hỏi hắn, có hay không có muốn cùng nhau xem hoa đăng.
Trái tim càng đau, đầu óc lại càng thanh tỉnh.
Trang Khải hiểu được, đối với hắn tất cả đều chỉ là hai chữ…
Đã từng.
Tác giả :
Tại Tuần Nhĩ