Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
Chương 71 Thị trấn quỷ
“Sao thế? Sao lại hỏng?”
Vốn tối nay thần kinh của tôi đã căng như dây đàn rồi, giờ ông Tôn kinh hãi như vậy khiến tôi càng căng thẳng hơn.
“Tôi đề phòng như vậy mà vẫn bất cẩn bị rơi vào bẫy, chúng ta đã ngồi lên một chiếc xe tang rồi!”
Ông Tôn mở miệng là khiến người khác sợ chết khiếp.
Một chiếc taxi đang yên đang lành sao lại bị ông ấy nói thành xe tang chứ? Tôi lại nhìn người tài xế trước mặt. Tam hỏa vẫn còn đó, đúng là ông ta là người sống mà.
Chỉ có điều trên ngón tay ông ta có quấn một sợi dây màu đỏ nổi bật.
“Giờ các người làm nghề này không theo quy tắc gì nữa à? Lên xe còn có người sống sờ sờ như tôi mà cũng dám lôi kéo? Không sợ buôn bán bất thành rồi mất cả mạng sao?”
Có lẽ cảm thấy hơi mất mặt nên ông Tôn bỗng nổi giận.
Nghe thấy vậy tôi lập tức hiểu ra, có lẽ người tài xế này cũng là một kẻ buôn âm gian.
Nghe ông Tôn nói vậy, người tài xế chỉ cười he he.
“Ông đừng gạt tôi, các người là châu chấu buộc trên cùng một sợi dây. Cậu ta sắp chết thì ông cũng không sống được mấy năm đâu”.
Rõ ràng người tài xế này còn tinh tường hơn kẻ vừa nãy. Nhìn là biết ngay tôi và ông Tôn đồng mệnh tương quan.
Đến cả ông Tôn cũng sững sờ khi bị ông ta nói vậy.
Trong lúc ngây người thì cánh cửa xe đã bị người ở phía ngoài mở ra.
“Các người có xuống xe hay không? Chúng tôi đang vội”.
Hai người phụ nữ với khuôn mặt tái nhợt nói giọng the thé, xả cả vào mặt chúng tôi.
Ông Tôn im lặng không nói gì, đồng thời cũng ra hiệu cho tôi không được lên tiếng.
Tôi hiểu ra bèn ngậm chặt miệng, có chết cũng không lên tiếng.
Tôi nhìn thấy rõ, hai người phụ nữ này không phải là người sống, nhưng cũng không phải là kẻ tới tìm người chết thay.
Mặc dù tôi không biết họ tới hóng hớt cái gì nhưng chắc chắn là không hề có ý tốt.
Hai người phụ nữ dùng dằng một hồi lâu, thấy tôi và ông Tôn cố tình không nói thì cũng cảm thấy bất lực bèn hừ giọng và quay người bỏ đi.
“He he, xem ra hai người cũng hiểu chuyện nhỉ, có điều đây là thị trấn quỷ, có thể thoát ra được hay không thì phải xem các người có cao số hay không, có giỏi thì đừng bao giờ lên tiếng”.
Người tài xế thấy tôi và ông Tôn không chịu xuống xe thì cười he he.
Sau đó hắn đập tay lái.
Đột nhiên, chiếc xe còn vừa ngồi bỗng biến mất, đến cả kẻ buôn âm gian kia cũng không biết đã đi đâu.
Đồng thời, xung quanh bỗng trở nên vô cùng nhộn nhịp.
Giống như chúng tôi vừa tới một hội miếu náo nhiệt vậy. Nơi đây người đi qua đi lại, có cả những tiệm hàng buôn bán này nọ, và cũng có cả những người đi qua đứng lại trả giá.
Nhưng tôi nhìn thì chẳng có ai là người sống cả.
Tất cả đều là hồn thể âm khí lạnh lẽo, sau lưng không hề có tam hỏa, cũng không hề có nghiệp hỏa.
Chân tay tôi bỗng trở nên lạnh cóng. Tôi nhìn ông Tôn. Sắc mặt ông ấy cũng vô cùng khó coi. Ở trong tình huống âm u thế này, đến cả khuôn mặt ông ấy cũng tái đi.
Thấy tôi nhìn với vẻ chới với, ông Tôn lặng lẽ đưa một ngón tay lên.
Không biết từ khi nào mà trên ngón tay ông ấy đã có thêm một vòng dây đỏ giống như người tài xế kia.
Tôi nhìn tay của tôi thì quả nhiên cũng có thật.
Xem ra đây chính là thủ đoạn của gã tài xế, giống như là đánh ký hiệu lên chúng tôi để chứng minh rằng chúng tôi chính là mặt hàng do gã mang tới.
Người sống không thể vào được thị trấn quỷ, dù gã là người buôn âm gian cũng không được.
Nếu để lũ ma quỷ phát hiện ra có người sống bước vào thì chắc chắn sẽ giữ gã lại không cho trốn thoát.
Tôi lẳng lặng lau mồ hôi, vô thức đút tay vào túi áo như sợ lũ ma quỷ sẽ nhìn thấy.
Thế nhưng hành động đó cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi và ông Tôn bước vào đây, chẳng khác gì là hai món hàng di động trên phố.
Nhưng con quỷ xung quanh đều quay đầu lại nhìn bọn tôi, chúng soi bọn tôi từ đầu tới chân cứ như đang nghiên cứu xem chúng tôi có đáng để cho chúng mua hay không.
Bị những ánh mắt như vậy nhìn chăm chăm khiến tôi bỗng có cảm giác khủng khiếp, kỳ dị như khi ở ngõ Vạn Quỷ Khốc.
Ông Tôn thấy tôi hoảng sợ thì kéo tay áo tôi rồi lôi tôi đi về phía trước.
“Ấy, cậu nhóc, cậu xem bộ quần áo này của tôi có tươi mới hay không?”
Bên đường nhanh chóng có ‘người’ bắt chuyện với tôi.
Hắn giơ một bộ đồ màu trắng chạy tới trước mặt tôi, cười tươi rói hỏi tôi.
Nghe hắn nói tôi thấy hơi kỳ lạ. Thường thì hỏi trang phục sẽ hỏi có đẹp hay không, làm gì có ai hỏi là có tươi mới hay không?
Tôi cúi đầu nhìn thì mới nhìn rõ thứ trong tay hắn nào phải là quần áo mà rõ ràng là một bộ vàng mã mừng thọ, xem ra là do người nhà hắn mới đốt cho hắn, đúng là tươi mới thật.
Tôi sợ tới mức suýt nữa thì hét lên, nhưng nhớ lại lời dặn dò của ông Tôn thì tôi vội vàng bụm miệng lại, sợ sẽ để lộ ra dương khí.
Kẻ đó thấy tôi và ông Tôn không buồn quan tâm thì tỏ ra thất vọng, hắn lầm bầm chửi rủa rồi cầm bộ quần áo mới được đốt bỏ đi.
Cả đoạn đường, có không ít người chạy tới bắt chuyện, các thể loại kỳ lạ đều có, tóm lại là mục đích của chúng chính là muốn chúng tôi mở miệng.
Sau khi bị dọa sợ cả đoạn đường thì tôi bỗng cảm thấy bước chân của mình càng lúc càng nặng nề, thể lực như bị tiêu hao gần hết.
Không biết thị trấn này to tới mức nào mà có cảm giác như đi không bao giờ thấy điểm tận cùng.
Bước chân của ông Tôn rõ ràng cũng không còn dồn dập như trước nữa.
Hình như ông ấy đang tìm kiếm thứ gì đó, nên cứ nóng ruột ngoái cổ nhìn.
Đúng lúc này, phía trước tôi vang lên tiếng trả giá.
Ông Tôn bỗng tỏ ra vui mừng, hào hứng kéo tôi chạy về phía trước.
Tôi cảm thấy không hiểu, mặc dù chân tôi mỏi tới mức gần như mất cảm giác nhưng vẫn cố gắng đi theo.
Phía trước có một người phụ nữ tóc dài cùng một bà cụ đang ôm một hộp hài cốt.
Tôi nhìn chăm chăm, trên vai của bà cụ này có ba ngọn nghiệp hỏa, còn trên vai của người phụ nữ kia thì có ba ngọn dương hỏa cháy yếu ớt.
“Chuyện của chúng ta quyết định như vậy, tôi không thể chịu hết được, giao cho cô chịu đấy”.
Bà cụ kia dường như đang đạt được tâm nguyện gì đó nên vui mừng đưa hộp tro cốt cho cô gái tóc dài.
Cô gái tóc dài vừa chạm vào hộp tro cốt thì ba ngọn dương hỏa trên vai cô ta lập tức phập phùng hai lần rồi đổi thành màu lạnh lẽo, nó đã biến thành nghiệp hỏa.
Tôi lại nhìn bà cụ kia, nghiệp hỏa trên vai bà ta đã biến mất.
Chiếc hộp hài cốt vừa rời khỏi tay, bà cụ bỗng cảm thấy toàn thân rung lên một cái rồi bà ta cười hi hi đi về phía trước.
Ông Tôn thấy bà ta bỏ đi thì vội vàng kéo tôi theo sát phía sau.
Bà cụ nhìn cũng đã cao tuổi nhưng có lẽ do là hồn thể hơn nữa lại có vẻ như đang vội nên bước đi của bà ta khá nhẹ nhàng.
Chỉ có tôi và ông Tôn là khổ sở. Thể lực chúng tôi vốn đã yếu, giờ lại phải đi theo bà ta nên mệt tới mức ruột phổi như muốn nổ tung.
Cuối cùng thì có vẻ như bà cụ cũng đã tới được nơi cần tới. Bà ta dừng lại, bước tới trước một cái cây to và giơ tay lên vỗ cái cây…