Thầy Giáo Thực Tập Đẹp Trai
Chương 35: Biệt đội thích sân si gặp cái kết đắng lòng
Hoài Trông, Bé Thơ và Phước Đức đứng ở sảnh chờ. Bọn họ định vào bên trong phòng dành cho các cầu thủ để gặp Đức Hải nhưng không được. Sau khi kết thúc trận đấu, đội của cậu ấy đã xuất sắc giành chiến thắng. Tuy đây là kết quả đã được dự đoán trước, nhưng khi theo dõi, ba người vẫn không khỏi cảm thấy vô cùng hồi hộp. Chuyện gì cũng có thể xảy ra trong cuộc sống này. Vì thế, khi mọi thứ đã diễn ra suôn sẻ, ai nấy cũng thở phào nhẹ nhỏm.
Nhưng Hoài Trông vẫn còn một chuyện để bận tâm. Cậu nhìn ra ở bên ngoài sân vận động, hết góc này đến chỗ khác cũng vẫn không thấy Phương Nam đâu. Cậu đã nhắn tin cho thầy ấy nhưng vẫn chưa có hồi âm. Khi trọng tài vừa công bố kết quả, thầy ấy đã không nén lại để chúc mừng mà rời khỏi. Thầy ấy về rồi sao? Thầy ấy có công chuyện gì à?
“Cái tên này thay đồ gì mà lâu ra thế?”
Bé Thơ kéo Hoài Trông thoát ra khỏi những suy nghĩ. Cậu nhìn Phước Đức đang dựa lưng vào tường nghịch điện thoại, Bé Thơ thì một mực khoanh hai tay lại, thở ngắn thở dài nhìn vào cánh cửa, giống như cô có khả năng nhìn thấu được mọi thứ đang diễn ra ở bên trong.
“Bây giờ chúng ta đi đâu để ăn mừng?” Hoài Trông tự đưa ra câu hỏi cũng tự có câu trả lời. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Đức Hải đi thi giải, càng không phải là lần đầu tiên thắng, nếu không thì biệt danh hot boy thể thao của cậu ấy từ đâu mà đến chứ. Bọn họ cũng có chỗ quen thuộc của mình, nơi mà sau mỗi lần chiến thắng cả ba đều đến để ăn mừng.
“Chào thanh niên, lâu quá đó.” Giọng của Phước Đức đột nhiên vang lên cùng lúc cánh cửa mở ra. Ba người đồng thời nhìn về cánh cửa. Một chàng trai mặc áo phông trắng trơn kết hợp với chiếc quần jean màu đen thiết kế cũng đơn giản thế nhưng lại tôn lên thể hình cân đối và đẹp mắt đáng ngưỡng mộ ở cái tuổi hiện tại của người đó. Hoài Trông đi tới, không rời mắt ngước nhìn chàng trai. Không gian yên lặng đến khó hiểu kéo dài tầm một phút, sau đó bị phá vỡ bởi tiếng xỉa xói nghe chua hơn cả chanh. Hoài Trông đưa tay chà chà mái tóc đen của Đức Hải khiến nó rối tung lên: “Lâu như vậy thì ra là do cậu điệu đà, bày đặt vuốt tóc lên như vậy. Cậu có biết bọn tớ chờ cậu lâu đến cỡ nào không? Hai chân tớ cũng sắp rụng rồi này.”
Bé Thơ cũng đi tới, mang theo khuôn mặt cay cú hình quả ớt: “Này cậu bạn, có cần phải ăn mặc và đầu tóc như thế kia không?”
Phước Đức cũng lên tiếng: “Nhìn khá bảnh đấy.” Lúc nói xong, hai tay còn vỗ nhẹ lên bả vai của Đức Hải mấy cái, kiểu mấy người đàn ông thường dùng để khích lệ nhau đó mà. Nhưng lời nói và hành động này của anh nhận được hai cặp mắt khinh thường của Bé Thơ và Hoài Trông.
Đức Hải có được một đồng minh nên càng đứng vững trên chiến tuyến hơn: “Đấy đấy, các cậu nghe thấy anh Đức nói gì chưa.” Trong phút chốc, Hải tạm thời gác bỏ những chuyện cá nhân trước kia sang một bên, hai chữ ‘anh Đức’ phát ra nghe cũng thân thiết đến lạ. Cậu nói tiếp: “Tớ là người chiến thắng đó. Ưu đãi của một người chiến thắng là không thể làm đẹp sao? Các cậu sai rồi. Ưu đãi của một người chiến thắng chính là được mọi khán giả nhiệt liệt chúc mừng, tán dương đến tận trời xanh. Các cậu không biết được đâu.”
Bé Thơ bĩu môi: “Ưu đãi của một người chiến thắng chính là một cú đấm.” Bàn tay đã biến thành nắm đấm, chỉ còn đợi động thủ, cô nói tiếp: “Cậu nói nhảm quá rồi đó.”
Hoài Trông chen vào: “Chiến thắng một giải thể thao thôi mà, cũng đâu phải là thắng giải tổng thống. Trump cũng chưa từng làm lố như cậu á.”
Đột nhiên tiếng vỗ tay từ đằng sau thật to và thật chậm vang đến đúng ba nhịp. Cả đám nhìn về nơi xuất hiện nguồn âm thanh thì thấy một cậu bạn mang khuôn mặt khó chịu đứng giữa những người khác cũng khó chịu không kém. Hắn cất giọng, với ngữ điệu khinh thường: “Nói hay đó cậu bạn. Chỉ là chiến thắng một giải thể thao nhỏ như lỗ mũi thôi mà, có gì đáng tự hào hả lũ trẻ khờ khạo? Nghe mà thấy nực cười.”
Hoài Trông chau mày lại: “Cậu nghe thấy rồi hả, Bình Trọng?” Bình Trọng cũng là một học sinh nổi tiếng của trường đối thủ. Trông nói tiếp: “Nhưng mà tớ chỉ nói đùa với cậu ấy thôi. Chiến thắng trong bất kì giải đấu hay cuộc thi nào thì mãi mãi vẫn là người chiến thắng.”
Bé Thơ góp lời: “Cậu nói thiếu rồi. Để tớ bổ sung giúp cậu nhé Trông. Người thua cuộc trong bất kì giải đấu hay cuộc thì nào vẫn mãi là người thua cuộc.”
Phước Đức cũng tham gia: “Người thua cuộc rồi, làm gì cũng mãi là người thua cuộc. Có không phục thì cũng là người thua cuộc.”
Đức Hải từ nãy giờ vẫn chưa nói gì: “Mọi người đừng có nói như vậy chứ. Chúng ta phải hiểu cho tâm trạng của những người thua cuộc. Hãy đặt mình vào vị trí của người khác.”
Ba chữ ‘người thua cuộc’ vốn là từ nhạy cảm với Bình Trọng, hiện tại được lặp đi lặp lại nhiều lần càng khiến cho hắn sôi máu lên, gân cũng xanh lên. Hắn đi tới phía bốn người, với đôi mắt trợn lên như một con hổ đói muốn ăn tươi nuốt sống con mồi: “Nhưng người chiến thắng hôm nay chưa chắc là người chiến thắng mãi mãi. Đợi khi may mắn không còn, thì..” Hắn đưa bàn tay lên, xòe ra rồi bóp lại gợi đầy hình ảnh liên tưởng: “Ba mươi chưa phải là tết, muốn biết ai là kẻ mạnh thì sự thì hãy đợi coi đã.”
Đức Hải cũng không hề sợ hãi, ngược lại còn rất bình tĩnh: “Hẹn một lần gần nhất lại tranh tài cùng cậu nhé. Bọn tôi đi đây.”
Nói xong bốn người cùng nhau chuẩn bị rời khỏi thì đột nhiệt bị những người trong nhóm của Bình Trọng cản đường. Hoài Trông hỏi: “Các cậu có ý gì?”
Một tên nói: “Có ý gì hả? Cũng không có gì, thấy mày hơi lẻo mép nên…” Còn chưa nói xong đã giáng một cú đấm lên má phải của Hoài Trông khiến cậu ngã ra sau trong sự ngỡ ngàng của Đức Hải, Bé Thơ và Phước Đức. Đức Hải và Bé Thơ thật nhanh đỡ Hoài Trông lại, còn Phước Đức không chần chừ tiến lên đấm vào mặt tên vừa rồi liên tiếp ba cái, lực rất mạnh khiến hắn ngã văng ra phía sau, máu mũi và máu miệng thi nhau chảy ra thành dòng.
Khi những thành viên khác định tiến lên nhưng bị Bình Trọng ngăn cản lại: “Tụi mày làm cái gì thế?! Dừng lại.”
Hoài Trông ôm má: “Đau quá…”
Đức Hải tiến lên túm áo Bình Trọng: “Người mày không hài lòng là tao, có giỏi thì solo với tao. Chứ làm như vậy thì hèn lắm.”
Bé Thơ khẩu khí cũng không kém: “Tụi mày có giỏi thì nhào lên đấu võ với tao nè. Sao, tụi mày muốn thử thế nào là lợi hại của con gái không?” Bé Thơ cũng là một học sinh nổi tiếng về mảng võ thuật, nên bọn kia cũng e dè.
Phước Đức tiến lên, túm lấy cổ áo của tên máu me đỏ người, siết chặt lại khiến hắn khó thở, âm thanh phát ra cũng khó nghe: “Buông tao ra, buông ra.”
Phước Đức nghiến răng, giọng nói từ kẻ răng khiến người khác rùng mình: “Đụng tới ai thì tao không quan tâm, nhưng nhớ, nếu đụng tới Hoài Trông một lần nữa thì mày sẽ còn lãnh hậu quả tồi tệ hơn hôm nay nữa. Tuy tao là một người hay thất hứa, nhưng với chuyện này thì tao đảm bảo đã nói là sẽ làm. Nếu mày muốn thử thì tao sẽ không ngại.” Nói xong hất hắn xuống.
Phước Đức đi lại dìu Hoài Trông lên, nhìn vào vết thương: “Có sao không?”
“Đau muốn điên đây này.” Hoài Trông la hét.
“Ai biểu em nói nhiều quá làm gì. Nghiệp quật không chừa một ai.”
“Anh bây giờ đang bênh em hay là sao đây? Người bị hại vô tội như em cần được yêu thương. Kiểu này mà để ba mẹ thấy là ba mẹ em la em chết. Anh làm gì đó?”
“Đến bệnh viện kiểm tra.”
“Nhưng em bị thương ở mặt chứ không phải ở chân.” Hoài Trông bây giờ đã nằm trên lưng của Phước Đức.
“Em còn nói nhiều được như vậy thì chắc là không ảnh hưởng gì nhiều rồi, vậy thôi khỏi cần đi khám.”
“Ai nói chứ.”
Bé Thơ và Đức Hải mỗi người dành một cái nhìn khinh bỉ cho Bình Trọng và đồng bọn của hắn rồi cũng nhanh chóng rời đi.
Hoài Trông nằm trên lưng đột nhiên đưa ra một yêu cầu: “Khoan đã, anh cõng em lại cái thằng mới vừa đánh em với.”
“Để làm gì?” Nhưng mà Phước Đức vẫn là đáp ứng.
Hoài Trông nói với hắn: “Mối thù hôm nay tao sẽ không bao giờ quên.”
Bé Thơ hỏi: “Chỉ vậy thôi?”
Hoài trông đáp: “Chỉ vậy thôi.”
“Tớ thấy hình như cậu muốn bị hắn đánh thêm một bên nữa cho đều.”
“Làm gì có.”
Bài học hôm nay Hoài Trông rút ra không phải là không nên khẩu nghiệp, khẩu nghiệp sẽ bị nghiệp quật, mà chính là khi bên cạnh có những người bạn, thì cậu không còn cảm thấy sợ điều gì nữa.
“Khoan đã, còn buổi tiệc mừng của tớ thì sao?” Đức Hải đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng.
“Cậu thấy tớ như vậy còn tâm trạng ăn mừng sao?”
“Có liên quan gì chứ?”
“Tại ai? Tớ bị như vậy là tại ai?” Hoài Trông than thở.
Nhưng Hoài Trông vẫn còn một chuyện để bận tâm. Cậu nhìn ra ở bên ngoài sân vận động, hết góc này đến chỗ khác cũng vẫn không thấy Phương Nam đâu. Cậu đã nhắn tin cho thầy ấy nhưng vẫn chưa có hồi âm. Khi trọng tài vừa công bố kết quả, thầy ấy đã không nén lại để chúc mừng mà rời khỏi. Thầy ấy về rồi sao? Thầy ấy có công chuyện gì à?
“Cái tên này thay đồ gì mà lâu ra thế?”
Bé Thơ kéo Hoài Trông thoát ra khỏi những suy nghĩ. Cậu nhìn Phước Đức đang dựa lưng vào tường nghịch điện thoại, Bé Thơ thì một mực khoanh hai tay lại, thở ngắn thở dài nhìn vào cánh cửa, giống như cô có khả năng nhìn thấu được mọi thứ đang diễn ra ở bên trong.
“Bây giờ chúng ta đi đâu để ăn mừng?” Hoài Trông tự đưa ra câu hỏi cũng tự có câu trả lời. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Đức Hải đi thi giải, càng không phải là lần đầu tiên thắng, nếu không thì biệt danh hot boy thể thao của cậu ấy từ đâu mà đến chứ. Bọn họ cũng có chỗ quen thuộc của mình, nơi mà sau mỗi lần chiến thắng cả ba đều đến để ăn mừng.
“Chào thanh niên, lâu quá đó.” Giọng của Phước Đức đột nhiên vang lên cùng lúc cánh cửa mở ra. Ba người đồng thời nhìn về cánh cửa. Một chàng trai mặc áo phông trắng trơn kết hợp với chiếc quần jean màu đen thiết kế cũng đơn giản thế nhưng lại tôn lên thể hình cân đối và đẹp mắt đáng ngưỡng mộ ở cái tuổi hiện tại của người đó. Hoài Trông đi tới, không rời mắt ngước nhìn chàng trai. Không gian yên lặng đến khó hiểu kéo dài tầm một phút, sau đó bị phá vỡ bởi tiếng xỉa xói nghe chua hơn cả chanh. Hoài Trông đưa tay chà chà mái tóc đen của Đức Hải khiến nó rối tung lên: “Lâu như vậy thì ra là do cậu điệu đà, bày đặt vuốt tóc lên như vậy. Cậu có biết bọn tớ chờ cậu lâu đến cỡ nào không? Hai chân tớ cũng sắp rụng rồi này.”
Bé Thơ cũng đi tới, mang theo khuôn mặt cay cú hình quả ớt: “Này cậu bạn, có cần phải ăn mặc và đầu tóc như thế kia không?”
Phước Đức cũng lên tiếng: “Nhìn khá bảnh đấy.” Lúc nói xong, hai tay còn vỗ nhẹ lên bả vai của Đức Hải mấy cái, kiểu mấy người đàn ông thường dùng để khích lệ nhau đó mà. Nhưng lời nói và hành động này của anh nhận được hai cặp mắt khinh thường của Bé Thơ và Hoài Trông.
Đức Hải có được một đồng minh nên càng đứng vững trên chiến tuyến hơn: “Đấy đấy, các cậu nghe thấy anh Đức nói gì chưa.” Trong phút chốc, Hải tạm thời gác bỏ những chuyện cá nhân trước kia sang một bên, hai chữ ‘anh Đức’ phát ra nghe cũng thân thiết đến lạ. Cậu nói tiếp: “Tớ là người chiến thắng đó. Ưu đãi của một người chiến thắng là không thể làm đẹp sao? Các cậu sai rồi. Ưu đãi của một người chiến thắng chính là được mọi khán giả nhiệt liệt chúc mừng, tán dương đến tận trời xanh. Các cậu không biết được đâu.”
Bé Thơ bĩu môi: “Ưu đãi của một người chiến thắng chính là một cú đấm.” Bàn tay đã biến thành nắm đấm, chỉ còn đợi động thủ, cô nói tiếp: “Cậu nói nhảm quá rồi đó.”
Hoài Trông chen vào: “Chiến thắng một giải thể thao thôi mà, cũng đâu phải là thắng giải tổng thống. Trump cũng chưa từng làm lố như cậu á.”
Đột nhiên tiếng vỗ tay từ đằng sau thật to và thật chậm vang đến đúng ba nhịp. Cả đám nhìn về nơi xuất hiện nguồn âm thanh thì thấy một cậu bạn mang khuôn mặt khó chịu đứng giữa những người khác cũng khó chịu không kém. Hắn cất giọng, với ngữ điệu khinh thường: “Nói hay đó cậu bạn. Chỉ là chiến thắng một giải thể thao nhỏ như lỗ mũi thôi mà, có gì đáng tự hào hả lũ trẻ khờ khạo? Nghe mà thấy nực cười.”
Hoài Trông chau mày lại: “Cậu nghe thấy rồi hả, Bình Trọng?” Bình Trọng cũng là một học sinh nổi tiếng của trường đối thủ. Trông nói tiếp: “Nhưng mà tớ chỉ nói đùa với cậu ấy thôi. Chiến thắng trong bất kì giải đấu hay cuộc thi nào thì mãi mãi vẫn là người chiến thắng.”
Bé Thơ góp lời: “Cậu nói thiếu rồi. Để tớ bổ sung giúp cậu nhé Trông. Người thua cuộc trong bất kì giải đấu hay cuộc thì nào vẫn mãi là người thua cuộc.”
Phước Đức cũng tham gia: “Người thua cuộc rồi, làm gì cũng mãi là người thua cuộc. Có không phục thì cũng là người thua cuộc.”
Đức Hải từ nãy giờ vẫn chưa nói gì: “Mọi người đừng có nói như vậy chứ. Chúng ta phải hiểu cho tâm trạng của những người thua cuộc. Hãy đặt mình vào vị trí của người khác.”
Ba chữ ‘người thua cuộc’ vốn là từ nhạy cảm với Bình Trọng, hiện tại được lặp đi lặp lại nhiều lần càng khiến cho hắn sôi máu lên, gân cũng xanh lên. Hắn đi tới phía bốn người, với đôi mắt trợn lên như một con hổ đói muốn ăn tươi nuốt sống con mồi: “Nhưng người chiến thắng hôm nay chưa chắc là người chiến thắng mãi mãi. Đợi khi may mắn không còn, thì..” Hắn đưa bàn tay lên, xòe ra rồi bóp lại gợi đầy hình ảnh liên tưởng: “Ba mươi chưa phải là tết, muốn biết ai là kẻ mạnh thì sự thì hãy đợi coi đã.”
Đức Hải cũng không hề sợ hãi, ngược lại còn rất bình tĩnh: “Hẹn một lần gần nhất lại tranh tài cùng cậu nhé. Bọn tôi đi đây.”
Nói xong bốn người cùng nhau chuẩn bị rời khỏi thì đột nhiệt bị những người trong nhóm của Bình Trọng cản đường. Hoài Trông hỏi: “Các cậu có ý gì?”
Một tên nói: “Có ý gì hả? Cũng không có gì, thấy mày hơi lẻo mép nên…” Còn chưa nói xong đã giáng một cú đấm lên má phải của Hoài Trông khiến cậu ngã ra sau trong sự ngỡ ngàng của Đức Hải, Bé Thơ và Phước Đức. Đức Hải và Bé Thơ thật nhanh đỡ Hoài Trông lại, còn Phước Đức không chần chừ tiến lên đấm vào mặt tên vừa rồi liên tiếp ba cái, lực rất mạnh khiến hắn ngã văng ra phía sau, máu mũi và máu miệng thi nhau chảy ra thành dòng.
Khi những thành viên khác định tiến lên nhưng bị Bình Trọng ngăn cản lại: “Tụi mày làm cái gì thế?! Dừng lại.”
Hoài Trông ôm má: “Đau quá…”
Đức Hải tiến lên túm áo Bình Trọng: “Người mày không hài lòng là tao, có giỏi thì solo với tao. Chứ làm như vậy thì hèn lắm.”
Bé Thơ khẩu khí cũng không kém: “Tụi mày có giỏi thì nhào lên đấu võ với tao nè. Sao, tụi mày muốn thử thế nào là lợi hại của con gái không?” Bé Thơ cũng là một học sinh nổi tiếng về mảng võ thuật, nên bọn kia cũng e dè.
Phước Đức tiến lên, túm lấy cổ áo của tên máu me đỏ người, siết chặt lại khiến hắn khó thở, âm thanh phát ra cũng khó nghe: “Buông tao ra, buông ra.”
Phước Đức nghiến răng, giọng nói từ kẻ răng khiến người khác rùng mình: “Đụng tới ai thì tao không quan tâm, nhưng nhớ, nếu đụng tới Hoài Trông một lần nữa thì mày sẽ còn lãnh hậu quả tồi tệ hơn hôm nay nữa. Tuy tao là một người hay thất hứa, nhưng với chuyện này thì tao đảm bảo đã nói là sẽ làm. Nếu mày muốn thử thì tao sẽ không ngại.” Nói xong hất hắn xuống.
Phước Đức đi lại dìu Hoài Trông lên, nhìn vào vết thương: “Có sao không?”
“Đau muốn điên đây này.” Hoài Trông la hét.
“Ai biểu em nói nhiều quá làm gì. Nghiệp quật không chừa một ai.”
“Anh bây giờ đang bênh em hay là sao đây? Người bị hại vô tội như em cần được yêu thương. Kiểu này mà để ba mẹ thấy là ba mẹ em la em chết. Anh làm gì đó?”
“Đến bệnh viện kiểm tra.”
“Nhưng em bị thương ở mặt chứ không phải ở chân.” Hoài Trông bây giờ đã nằm trên lưng của Phước Đức.
“Em còn nói nhiều được như vậy thì chắc là không ảnh hưởng gì nhiều rồi, vậy thôi khỏi cần đi khám.”
“Ai nói chứ.”
Bé Thơ và Đức Hải mỗi người dành một cái nhìn khinh bỉ cho Bình Trọng và đồng bọn của hắn rồi cũng nhanh chóng rời đi.
Hoài Trông nằm trên lưng đột nhiên đưa ra một yêu cầu: “Khoan đã, anh cõng em lại cái thằng mới vừa đánh em với.”
“Để làm gì?” Nhưng mà Phước Đức vẫn là đáp ứng.
Hoài Trông nói với hắn: “Mối thù hôm nay tao sẽ không bao giờ quên.”
Bé Thơ hỏi: “Chỉ vậy thôi?”
Hoài trông đáp: “Chỉ vậy thôi.”
“Tớ thấy hình như cậu muốn bị hắn đánh thêm một bên nữa cho đều.”
“Làm gì có.”
Bài học hôm nay Hoài Trông rút ra không phải là không nên khẩu nghiệp, khẩu nghiệp sẽ bị nghiệp quật, mà chính là khi bên cạnh có những người bạn, thì cậu không còn cảm thấy sợ điều gì nữa.
“Khoan đã, còn buổi tiệc mừng của tớ thì sao?” Đức Hải đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng.
“Cậu thấy tớ như vậy còn tâm trạng ăn mừng sao?”
“Có liên quan gì chứ?”
“Tại ai? Tớ bị như vậy là tại ai?” Hoài Trông than thở.
Tác giả :
Liêu Phong