Thầy Giáo Hot Boy
Chương 74: Khi Minh Huy ghen (2)
Bệnh viện lúc nào cũng như thế, cũng đông chật kín người. Sau khi Bảo Khang bóc số thứ tự xong còn phải chờ khoảng mười lăm phút nữa mới tới lượt khám. Cậu bước vào bên trong, còn Minh Huy ngồi chờ ở bên ngoài. Anh nhìn vào đồng hồ, sau đó nhìn những người xung quanh mình. Mỗi người một nét mặt, nhưng hình như tất cả mọi người ở đây đều lo lắng về bệnh tình của bản thân hoặc là của người thân.
Lúc này anh khẽ chau mày lại khi nhìn thấy Quốc Huy đang đi lại gần phía mình. Quốc Huy lên tiếng trước: “Em ấy đâu?”
Minh Huy khoanh tay để ở trước ngực, không thèm trả lời. Nhưng một lúc sau anh đứng lên, túm lấy cổ áo Quốc Huy: “Cậu còn có mặt mũi đứng ở đây nữa sao?” Âm lượng lớn khiến mọi người đều chú ý đến.
Quốc Huy nhìn mọi người xung quanh, có chút mắc cỡ mặc dù bản thân không hiểu Minh Huy nói gì: “Anh nói gì thế? Có thể nói nhỏ một chút không? Moi người đang nhìn chúng ta kìa.”
Minh Huy duy trì hành động, lần này nói còn lớn hơn lần trước, đại khái là muốn để mọi người nghe thấy: “Cậu cũng sợ mọi người nghe thấy? Lúc cậu làm em gái tôi có thai, còn dẫn nó đi phá thai sao cậu không cảm thấy xấu hổ? Cậu đúng là một tên khốn khiếp! Tôi chính là muốn để cho mọi người biết được bản chất của cậu, một gã đàn ông xấu xa. Coi như em gái tôi xui xẻo khi đã gặp phải loại người như cậu. Cậu làm ơn tự trọng một chút, tránh xa gia đình chúng tôi ra.” Nói xong đẩy mạn Quốc Huy ra phía sau, rồi ngồi xuống ghế như không có chuyện gì.
Quốc Huy mất thăng bằng thiếu chút nữa là nằm dài xuống đất. Hắn đang muốn hỏi rõ Minh Huy rốt cục nói vậy là có ý gì thì bị những ánh mắt khinh thường, những lời bàn tán miệt thị mình làm cho dừng lại. Hắn khẽ cười, thì ra dụng ý của Minh Huy chính là để mình xấu hổ ở trước mặt mọi người. Hắn cũng không phải dạng vừa, nếu Minh Huy đã mở ra một màn kịch hay như vậy thì mình cũng phải phối hợp cùng diễn với anh ta. Hắn chạy lại quỳ gối trước mặt Minh Huy, bộ mặt trưng ra vẻ đau khổ: “Anh trai à, em hoàn toàn không có lỗi, là em gái của anh… Cô ấy… dụ dỗ tôi. Cô ấy nói sẽ giúp tôi quen anh, cho nên…” Hắn dừng lại vài nhịp, hai tròng mắt rưng rưng: “Anh à, thật ra thì, người tôi thích, chính là anh.”
Minh Huy một phen bất ngờ trước hành động đáp trả này của Quốc Huy. Anh thật muốn đá tên này một cước cho hắn thổ huyết mà chết đi!
Mọi người xung quanh có vẻ ngày càng bị hấp dẫn bởi cậu chuyện khó hiểu này. Có người đang bối rối nghi ngờ tính chân thật của câu chuyện, còn có người đang tỏ ra vẻ thông cảm cho Quốc Huy, cũng có người đang thầm chửi rủa hai tên khùng đang làm mất yên tĩnh nơi bệnh viện.
Lúc này Bảo Khang bước ra, trong tay cầm theo sổ khám bệnh. Minh Huy cũng chẳng thèm quan tâm Quốc Huy làm chi nữa, đứng lên bước về gần phía Bảo Khang: “Có sao không?”
Bảo Khang lắc đầu, sau đó quay sang hỏi Quốc Huy: “Sao mắt anh đỏ hoe vậy?”
Thật ra thì Quốc Huy có thể điều khiển cảm xúc rất tốt. Hắn từng có dự định đi làm diễn viên điện ảnh lúc nhỏ nhưng bị gia đình phản đối.
Quốc Huy lắc đầu: “Không có gì, chỉ là bị... “ Hắn nhìn Minh Huy một chút: “Thật ra thì người này đã đánh anh, nhưng anh không sao, chỉ là có chút đau thôi.”
Bảo Khang nghe xong câu này liền có thể biết được là bịa chuyện: “Vậy sao? Em còn đang mong anh bị đánh đến nằm viện luôn đây này.”
“Em!!”
Điện thoại trong túi quần reo lên, Minh Huy nghe máy, nghe xong quay sang nói với Bảo Khang: “Em về cùng cậu ta đi, anh không đưa em về tới nhà được.”
“Anh có công việc gấp sao?”
Minh Huy gật đầu, đưa tay xoa đầu Bảo Khang: “Hôm nay ở nhà ngoan ngoãn đấy, tối anh về gặp lại sau.”
Bảo Khang có chút buồn: “Dạo này anh có vẻ rất bận nhỉ?”
Minh Huy không trả lời. Bảo Khang lưu luyến nhìn anh, đột nhiên phát hiện trên cằm của Minh Huy có điểm mới: “Chúng ta ít gặp nhau đến nỗi râu anh mọc dài mà em mới phát hiện được. Từ khi nào anh để râu vậy? Còn nữa, mặt anh cũng có vài nốt mụn rồi kìa. Dạo này anh sống thế nào vậy?”
Minh Huy nhún nhún vai: “Dạo này bận rộn với công việc mới nên anh cũng không quan tâm bên ngoài lắm.”
Quốc Huy từ đầu đến cuối chẳng khác nào không khí: “Hai người được chưa? Còn cậu nữa, chẳng phải nói là có công việc sao?”
Bảo Khang và Minh Huy đều dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn Quốc Huy.
“Vậy anh đi làm đi, không lại trễ giờ mất.”
“Ừ, ở nhà ngoan ngoãn, phải uống thuốc đầy đủ đó.” Anh lại nhìn sang Quốc Huy, nội dung câu nói là nhờ vả những giọng điệu như một sự ra lệnh: “Phiền cậu coi chừng Bảo Khang giúp tôi.”
Quốc Huy đáp lại: “Cậu yên tâm.” Hắn đưa tay quàng lấy cổ Bảo Khang: “Đây là trách nhiệm của tôi mà.”
Minh Huy cực kì không vừa mắt với hành động thân mật này, trực tiếp dùng một cước đá vào bụng của Quốc Huy, khiến hắn ăn đau cong lưng ôm bụng: “Sao lại đánh tôi?!”
Giọng nói của Minh Huy mang theo giá rét: “Tôi cảnh cáo anh lần cuối, đồ của tôi không được động vào!” Nói xong nhìn Bảo Khang rồi quay lưng đi, có vẻ khá gấp gáp. Không một lời nhưng Bảo Khang có thể cảm nhận được rất nhiều từ ánh mắt đó của Minh Huy.
Bảo Khang đứng vẫy tay, nhìn Minh Huy càng đi càng xa, sau đó hỏi Quốc Huy: “Anh thấy thế nào?”
“Rất đau!”
“Cho nên anh tốt nhất là cẩn thận!” Nói xong liền lập tức cho Quốc Huy một cú đấm nhẹ vào ngực.
Cho dù Minh Huy có bận rộn tới đâu đi nữa, chỉ cần anh ấy dành một chút, một chút dù là ngắn ngủi để gặp mình là mình đủ vui rồi. Mặc dù mình rất thích anh ấy, muốn anh ấy lúc nào cũng ở cạnh mình, nhưng mình cũng cần phải hiểu, anh ấy có cuộc sống và công việc của anh ấy. Mình đã vô dụng không giúp được gì thì cũng phải không làm gánh nặng cho anh ấy, nhất định phải cố gắng sống thật tử tế!
Còn Quốc Huy lúc này cũng có thật nhiều suy nghĩ…
___________________
Năm mới vui vẻ nhé mọi người!
Hôm nay Phong có tạo fanpage mới. Các bạn truy cập vào link: để theo dõi nhé. Đây là fanpage chính thức và duy nhất của Phong, sau này mọi thông tin về Phong và truyện sẽ được đăng ở đây. Không biết có ai quan tâm không nhỉ? Thật ra thì facebook cá nhân vẫn dùng, nhưng mà đôi lúc Phong muốn chia sẻ những thông tin về truyện hay điều gì đó lại cảm thấy khá bất tiện, vì người thân cũng có kết bạn với Phong. Cũng không phải là ngại ngùng khi Phong viết - edit truyện đam mĩ, mà là cảm thấy không muốn bị làm phiền gì thôi. Sẽ có rất nhiều người thân thấy được và hỏi rất nhiều câu hỏi, như thế thì phiền lắm. Phong chỉ muốn tĩnh lặng sống trong những câu chuyện bản thân thạo ra, một thế giới cổ tích trong mơ. Chuyện Phong viết truyện, cả edit nữa, chị và anh rể của Phong biết, bạn bè trong lớp biết, một số người trong trường biết, nhưng thật ra cũng không ai quan tâm là mấy. Thật may!
Hôm nay viết thông báo cho mọi người, để những bạn nào thật sự quan tâm những bộ truyện của Phong, thâm chí là Phong ( ^w^) biết.
Link là:
Lần nữa chân thành cảm ơn các bạn.
Năm mới vui vẻ, mọi sự như ý!
Lúc này anh khẽ chau mày lại khi nhìn thấy Quốc Huy đang đi lại gần phía mình. Quốc Huy lên tiếng trước: “Em ấy đâu?”
Minh Huy khoanh tay để ở trước ngực, không thèm trả lời. Nhưng một lúc sau anh đứng lên, túm lấy cổ áo Quốc Huy: “Cậu còn có mặt mũi đứng ở đây nữa sao?” Âm lượng lớn khiến mọi người đều chú ý đến.
Quốc Huy nhìn mọi người xung quanh, có chút mắc cỡ mặc dù bản thân không hiểu Minh Huy nói gì: “Anh nói gì thế? Có thể nói nhỏ một chút không? Moi người đang nhìn chúng ta kìa.”
Minh Huy duy trì hành động, lần này nói còn lớn hơn lần trước, đại khái là muốn để mọi người nghe thấy: “Cậu cũng sợ mọi người nghe thấy? Lúc cậu làm em gái tôi có thai, còn dẫn nó đi phá thai sao cậu không cảm thấy xấu hổ? Cậu đúng là một tên khốn khiếp! Tôi chính là muốn để cho mọi người biết được bản chất của cậu, một gã đàn ông xấu xa. Coi như em gái tôi xui xẻo khi đã gặp phải loại người như cậu. Cậu làm ơn tự trọng một chút, tránh xa gia đình chúng tôi ra.” Nói xong đẩy mạn Quốc Huy ra phía sau, rồi ngồi xuống ghế như không có chuyện gì.
Quốc Huy mất thăng bằng thiếu chút nữa là nằm dài xuống đất. Hắn đang muốn hỏi rõ Minh Huy rốt cục nói vậy là có ý gì thì bị những ánh mắt khinh thường, những lời bàn tán miệt thị mình làm cho dừng lại. Hắn khẽ cười, thì ra dụng ý của Minh Huy chính là để mình xấu hổ ở trước mặt mọi người. Hắn cũng không phải dạng vừa, nếu Minh Huy đã mở ra một màn kịch hay như vậy thì mình cũng phải phối hợp cùng diễn với anh ta. Hắn chạy lại quỳ gối trước mặt Minh Huy, bộ mặt trưng ra vẻ đau khổ: “Anh trai à, em hoàn toàn không có lỗi, là em gái của anh… Cô ấy… dụ dỗ tôi. Cô ấy nói sẽ giúp tôi quen anh, cho nên…” Hắn dừng lại vài nhịp, hai tròng mắt rưng rưng: “Anh à, thật ra thì, người tôi thích, chính là anh.”
Minh Huy một phen bất ngờ trước hành động đáp trả này của Quốc Huy. Anh thật muốn đá tên này một cước cho hắn thổ huyết mà chết đi!
Mọi người xung quanh có vẻ ngày càng bị hấp dẫn bởi cậu chuyện khó hiểu này. Có người đang bối rối nghi ngờ tính chân thật của câu chuyện, còn có người đang tỏ ra vẻ thông cảm cho Quốc Huy, cũng có người đang thầm chửi rủa hai tên khùng đang làm mất yên tĩnh nơi bệnh viện.
Lúc này Bảo Khang bước ra, trong tay cầm theo sổ khám bệnh. Minh Huy cũng chẳng thèm quan tâm Quốc Huy làm chi nữa, đứng lên bước về gần phía Bảo Khang: “Có sao không?”
Bảo Khang lắc đầu, sau đó quay sang hỏi Quốc Huy: “Sao mắt anh đỏ hoe vậy?”
Thật ra thì Quốc Huy có thể điều khiển cảm xúc rất tốt. Hắn từng có dự định đi làm diễn viên điện ảnh lúc nhỏ nhưng bị gia đình phản đối.
Quốc Huy lắc đầu: “Không có gì, chỉ là bị... “ Hắn nhìn Minh Huy một chút: “Thật ra thì người này đã đánh anh, nhưng anh không sao, chỉ là có chút đau thôi.”
Bảo Khang nghe xong câu này liền có thể biết được là bịa chuyện: “Vậy sao? Em còn đang mong anh bị đánh đến nằm viện luôn đây này.”
“Em!!”
Điện thoại trong túi quần reo lên, Minh Huy nghe máy, nghe xong quay sang nói với Bảo Khang: “Em về cùng cậu ta đi, anh không đưa em về tới nhà được.”
“Anh có công việc gấp sao?”
Minh Huy gật đầu, đưa tay xoa đầu Bảo Khang: “Hôm nay ở nhà ngoan ngoãn đấy, tối anh về gặp lại sau.”
Bảo Khang có chút buồn: “Dạo này anh có vẻ rất bận nhỉ?”
Minh Huy không trả lời. Bảo Khang lưu luyến nhìn anh, đột nhiên phát hiện trên cằm của Minh Huy có điểm mới: “Chúng ta ít gặp nhau đến nỗi râu anh mọc dài mà em mới phát hiện được. Từ khi nào anh để râu vậy? Còn nữa, mặt anh cũng có vài nốt mụn rồi kìa. Dạo này anh sống thế nào vậy?”
Minh Huy nhún nhún vai: “Dạo này bận rộn với công việc mới nên anh cũng không quan tâm bên ngoài lắm.”
Quốc Huy từ đầu đến cuối chẳng khác nào không khí: “Hai người được chưa? Còn cậu nữa, chẳng phải nói là có công việc sao?”
Bảo Khang và Minh Huy đều dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn Quốc Huy.
“Vậy anh đi làm đi, không lại trễ giờ mất.”
“Ừ, ở nhà ngoan ngoãn, phải uống thuốc đầy đủ đó.” Anh lại nhìn sang Quốc Huy, nội dung câu nói là nhờ vả những giọng điệu như một sự ra lệnh: “Phiền cậu coi chừng Bảo Khang giúp tôi.”
Quốc Huy đáp lại: “Cậu yên tâm.” Hắn đưa tay quàng lấy cổ Bảo Khang: “Đây là trách nhiệm của tôi mà.”
Minh Huy cực kì không vừa mắt với hành động thân mật này, trực tiếp dùng một cước đá vào bụng của Quốc Huy, khiến hắn ăn đau cong lưng ôm bụng: “Sao lại đánh tôi?!”
Giọng nói của Minh Huy mang theo giá rét: “Tôi cảnh cáo anh lần cuối, đồ của tôi không được động vào!” Nói xong nhìn Bảo Khang rồi quay lưng đi, có vẻ khá gấp gáp. Không một lời nhưng Bảo Khang có thể cảm nhận được rất nhiều từ ánh mắt đó của Minh Huy.
Bảo Khang đứng vẫy tay, nhìn Minh Huy càng đi càng xa, sau đó hỏi Quốc Huy: “Anh thấy thế nào?”
“Rất đau!”
“Cho nên anh tốt nhất là cẩn thận!” Nói xong liền lập tức cho Quốc Huy một cú đấm nhẹ vào ngực.
Cho dù Minh Huy có bận rộn tới đâu đi nữa, chỉ cần anh ấy dành một chút, một chút dù là ngắn ngủi để gặp mình là mình đủ vui rồi. Mặc dù mình rất thích anh ấy, muốn anh ấy lúc nào cũng ở cạnh mình, nhưng mình cũng cần phải hiểu, anh ấy có cuộc sống và công việc của anh ấy. Mình đã vô dụng không giúp được gì thì cũng phải không làm gánh nặng cho anh ấy, nhất định phải cố gắng sống thật tử tế!
Còn Quốc Huy lúc này cũng có thật nhiều suy nghĩ…
___________________
Năm mới vui vẻ nhé mọi người!
Hôm nay Phong có tạo fanpage mới. Các bạn truy cập vào link: để theo dõi nhé. Đây là fanpage chính thức và duy nhất của Phong, sau này mọi thông tin về Phong và truyện sẽ được đăng ở đây. Không biết có ai quan tâm không nhỉ? Thật ra thì facebook cá nhân vẫn dùng, nhưng mà đôi lúc Phong muốn chia sẻ những thông tin về truyện hay điều gì đó lại cảm thấy khá bất tiện, vì người thân cũng có kết bạn với Phong. Cũng không phải là ngại ngùng khi Phong viết - edit truyện đam mĩ, mà là cảm thấy không muốn bị làm phiền gì thôi. Sẽ có rất nhiều người thân thấy được và hỏi rất nhiều câu hỏi, như thế thì phiền lắm. Phong chỉ muốn tĩnh lặng sống trong những câu chuyện bản thân thạo ra, một thế giới cổ tích trong mơ. Chuyện Phong viết truyện, cả edit nữa, chị và anh rể của Phong biết, bạn bè trong lớp biết, một số người trong trường biết, nhưng thật ra cũng không ai quan tâm là mấy. Thật may!
Hôm nay viết thông báo cho mọi người, để những bạn nào thật sự quan tâm những bộ truyện của Phong, thâm chí là Phong ( ^w^) biết.
Link là:
Lần nữa chân thành cảm ơn các bạn.
Năm mới vui vẻ, mọi sự như ý!
Tác giả :
Liêu Phong