Thầy Giáo Hot Boy
Chương 33
Có tiếng gõ cửa...
“Có chuyện gì vậy?!”
Ba Bảo Khang bên ngoài mở cửa vào, khuôn mặt đầy sát khí, quả thật muốn giết người mà, giọng nói đầy giận dữ, mặc dù chưa biết chuyện gì.
Minh Huy và Bảo Khang hơi bất ngờ trước tình huống này, không biết phải nói sao và nói như thế nào.
“Hai đứa theo ta đi xuống đây!”
Giọng nói vẫn không ngừng dọa chết người. Hai người nhanh chóng tuân theo mệnh lệnh.
Theo yêu cầu, Minh Huy đã trình bày hết những nỗi uất ức của mình, kể cả việc cho rằng Bảo Khang ngày càng không biết trên dưới. Bảo Khang lúc này thấp thỏm lo sợ, thoáng vẽ ra tương lai đầy mịt mù cho mình.
Ba Bảo Khang nhập tâm nghe từng lời từng lời của Minh Huy. Đợi anh ta nói xong, ông lập tức xử lí chuyện này.
“Bảo Khang! Mau quỳ xuống cho ba!”
Bảo Khang nhanh chóng quỳ xuống, gương mặt tái mét.
“Con có muốn nói gì để biện hộ chưa mình không? Nói!”
Tiếng cuối cùng lớn làm Bảo Khang giật mình, không thể kìm nước mắt, giọng ngắt quãng: “Dạ… đúng là như… vậy… ba… à!”
Ông tức tưởi không ngờ đứa con ngoan hiền biết phải trái lúc trước bây giờ là một đứa ăn nghĩ không kĩ như vậy. Trong lúc tức giận ông tiện tay cầm chiếc roi đã lâu không sử dụng quất vào người Bảo Khang một cái thật mạnh lên tiếng rõ đau, có thể để lại sẹo.
“Đau, đau quá… ba ơi. Ba ơi con biết lỗi rồi.” Chất lỏng giàn giụa.
Bảo Khang khóc như mưa, trông cực kì đau khổ, tiếng nấc ngày một lớn. Tay cậu ôm một bên cánh tay, chỗ bị quất trúng. Mẹ Bảo Khang thấy cảnh tượng này liền đau lòng, mẹ nào mà không thương con: “Ông ơi, tha cho con một lần đi, nó biết lối của nó rồi mà.”
Yêu cầu của bà tuyệt đối bị cự tuyệt: “Không được! Phải dạy nó một lần cho đúng nghĩa để nó lấy đây mà không dám tái phạm.”
Nói xong, ông quay sang Bảo Khang. Ông cũng rất đau lòng nhưng ở cương vị một người cha ông không cho phép mình mềm lòng bởi một phút mềm lòng có thể tổn hại tới tiền đồ con mình.
“Roi thứ nhất vì tội không xem thầy ngang hàng với mình. Còn roi thứ hai vì cái tội dám dùng thủ đoạn để uy hiếp thầy của mình.”
Nói xong, ông liền quất một roi. Lực của roi này còn mạnh hơn roi trước. Bảo Khang dùng tay đỡ nên roi đã trúng vào tay. Đau nhứt thấu xương, cậu khóc không thành lời, ôm tay mà chịu đựng. Minh Huy ngoài này, thấy cảnh tượng này cũng cảm thấy có lỗi: “Như vậy là được rồi, bác không cần phải đánh thêm. Bảo Khang đã biết lỗi rồi. Hãy để cháu từ từ dạy lại em ấy.”
“Không được! Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Cháu không cần phải xin giúp nó. Roi thứ ba cho tội phụ lại lòng tốt của thầy!”
Roi thứ ba còn mạnh hơn roi thứ hai, trúng vào xương sống. Trên người Bảo Khang đầy vết thương rướm máu. Cậu đau đớn đến tê dại, không ngừng khóc.
Ba Bảo Khang nói lần cuối: “Qua chuyện này, con hãy tự kiểm điểm bản thân mình đi. Nếu không sửa đổi, lần sau lập tức dọn đồ ra khỏi nhà.”
Đợi ba Bảo Khang rời khỏi, mẹ cậu và Minh Huy lại gần đỡ Bảo Khang dậy. Bảo Khang gần như kiệt sức đi không nổi. Minh Huy tự dưng cảm giác như đang có vết dao khứa vào trái tim mình, giọng ân cần: “Em có đau lắm không?”
Bảo Khang hất cánh tay Minh Huy ra, không trả lời câu hỏi của anh ấy, bộ mặt không thèm quan tâm mà òa vào lòng mẹ cậu khóc thật lớn: “Mẹ… ơi… con đau quá.”
Mẹ Bảo Khang xoa đầu Bảo Khang: “Đừng khóc nữa, mẹ cũng đau lòng lắm. Cha con cũng thật máu lạnh, dù gì cũng là con mình. Lên lầu mẹ thoa thuốc giảm đam nhe con.
Bà dìu Bảo Khang lên lầu, Minh Huy muốn giúp đỡ nhưng phần vì thấy mình bị cô lập, phần vì không biết đối mặt ra sao nên nhanh chóng rời khỏi nhà.
Về nhà nhưng trong lòng còn bất an, lo lắng lắm: Không biết em ấy đã ngủ chưa? Có còn đau không? Có bị sẹo không? Có còn giận mình không? Nghĩ tới đó thôi, Minh Huy lại tự trách mình đã quá nóng nảy nên mới để xảy ra chuyện này.
“Có chuyện gì vậy?!”
Ba Bảo Khang bên ngoài mở cửa vào, khuôn mặt đầy sát khí, quả thật muốn giết người mà, giọng nói đầy giận dữ, mặc dù chưa biết chuyện gì.
Minh Huy và Bảo Khang hơi bất ngờ trước tình huống này, không biết phải nói sao và nói như thế nào.
“Hai đứa theo ta đi xuống đây!”
Giọng nói vẫn không ngừng dọa chết người. Hai người nhanh chóng tuân theo mệnh lệnh.
Theo yêu cầu, Minh Huy đã trình bày hết những nỗi uất ức của mình, kể cả việc cho rằng Bảo Khang ngày càng không biết trên dưới. Bảo Khang lúc này thấp thỏm lo sợ, thoáng vẽ ra tương lai đầy mịt mù cho mình.
Ba Bảo Khang nhập tâm nghe từng lời từng lời của Minh Huy. Đợi anh ta nói xong, ông lập tức xử lí chuyện này.
“Bảo Khang! Mau quỳ xuống cho ba!”
Bảo Khang nhanh chóng quỳ xuống, gương mặt tái mét.
“Con có muốn nói gì để biện hộ chưa mình không? Nói!”
Tiếng cuối cùng lớn làm Bảo Khang giật mình, không thể kìm nước mắt, giọng ngắt quãng: “Dạ… đúng là như… vậy… ba… à!”
Ông tức tưởi không ngờ đứa con ngoan hiền biết phải trái lúc trước bây giờ là một đứa ăn nghĩ không kĩ như vậy. Trong lúc tức giận ông tiện tay cầm chiếc roi đã lâu không sử dụng quất vào người Bảo Khang một cái thật mạnh lên tiếng rõ đau, có thể để lại sẹo.
“Đau, đau quá… ba ơi. Ba ơi con biết lỗi rồi.” Chất lỏng giàn giụa.
Bảo Khang khóc như mưa, trông cực kì đau khổ, tiếng nấc ngày một lớn. Tay cậu ôm một bên cánh tay, chỗ bị quất trúng. Mẹ Bảo Khang thấy cảnh tượng này liền đau lòng, mẹ nào mà không thương con: “Ông ơi, tha cho con một lần đi, nó biết lối của nó rồi mà.”
Yêu cầu của bà tuyệt đối bị cự tuyệt: “Không được! Phải dạy nó một lần cho đúng nghĩa để nó lấy đây mà không dám tái phạm.”
Nói xong, ông quay sang Bảo Khang. Ông cũng rất đau lòng nhưng ở cương vị một người cha ông không cho phép mình mềm lòng bởi một phút mềm lòng có thể tổn hại tới tiền đồ con mình.
“Roi thứ nhất vì tội không xem thầy ngang hàng với mình. Còn roi thứ hai vì cái tội dám dùng thủ đoạn để uy hiếp thầy của mình.”
Nói xong, ông liền quất một roi. Lực của roi này còn mạnh hơn roi trước. Bảo Khang dùng tay đỡ nên roi đã trúng vào tay. Đau nhứt thấu xương, cậu khóc không thành lời, ôm tay mà chịu đựng. Minh Huy ngoài này, thấy cảnh tượng này cũng cảm thấy có lỗi: “Như vậy là được rồi, bác không cần phải đánh thêm. Bảo Khang đã biết lỗi rồi. Hãy để cháu từ từ dạy lại em ấy.”
“Không được! Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Cháu không cần phải xin giúp nó. Roi thứ ba cho tội phụ lại lòng tốt của thầy!”
Roi thứ ba còn mạnh hơn roi thứ hai, trúng vào xương sống. Trên người Bảo Khang đầy vết thương rướm máu. Cậu đau đớn đến tê dại, không ngừng khóc.
Ba Bảo Khang nói lần cuối: “Qua chuyện này, con hãy tự kiểm điểm bản thân mình đi. Nếu không sửa đổi, lần sau lập tức dọn đồ ra khỏi nhà.”
Đợi ba Bảo Khang rời khỏi, mẹ cậu và Minh Huy lại gần đỡ Bảo Khang dậy. Bảo Khang gần như kiệt sức đi không nổi. Minh Huy tự dưng cảm giác như đang có vết dao khứa vào trái tim mình, giọng ân cần: “Em có đau lắm không?”
Bảo Khang hất cánh tay Minh Huy ra, không trả lời câu hỏi của anh ấy, bộ mặt không thèm quan tâm mà òa vào lòng mẹ cậu khóc thật lớn: “Mẹ… ơi… con đau quá.”
Mẹ Bảo Khang xoa đầu Bảo Khang: “Đừng khóc nữa, mẹ cũng đau lòng lắm. Cha con cũng thật máu lạnh, dù gì cũng là con mình. Lên lầu mẹ thoa thuốc giảm đam nhe con.
Bà dìu Bảo Khang lên lầu, Minh Huy muốn giúp đỡ nhưng phần vì thấy mình bị cô lập, phần vì không biết đối mặt ra sao nên nhanh chóng rời khỏi nhà.
Về nhà nhưng trong lòng còn bất an, lo lắng lắm: Không biết em ấy đã ngủ chưa? Có còn đau không? Có bị sẹo không? Có còn giận mình không? Nghĩ tới đó thôi, Minh Huy lại tự trách mình đã quá nóng nảy nên mới để xảy ra chuyện này.
Tác giả :
Liêu Phong