Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
Chương 99: Quyết định khó khăn
Nước mắt Nhã Dịch trào ra, Nhã Thuần không ghét nó, dù nó không phải em ruột cô.
Không biết từ lúc nào, nó đã không thể kêu cô là chị của nó nữa, bởi vì trong thăm tâm nó cô không là chị mà một người con gái.
Nhưng nó biết cô không yêu nó, cô chỉ xem nó như em cô.
Nhã Thuần chỉ cần ở bên cô, nhìn cô hạnh phúc tôi cũng mãn nguyện. Như thế là quá đủ rồi.
Tôi nguyện chôn sâu tình cảm của mình xuống tận đáy lòng, mãi mãi ở phía sau bảo hộ cô che chở cô. Tình nguyện làm em của cô, em của người con gái tôi yêu.
“Chị”.
Những Thuần đưa tay vuốt ve bụng của mình, sau đó giọng nói mang theo vài phần thương cảm vang lên:
-Nhã Dịch em hãy giúp chị chị muốn bỏ nó.
-Cái gì? Chị đã suy nghĩ kỹ chưa.
-Ừm. Chị muốn bắt đầu lại từ đầu, chị không muốn lưu giữ lại bất kỳ vết tích nào của hắn. Chị không hận hắn, chị không có tư cách làm điều đó, bởi vì chị đã bao giờ có được hắn, chị chỉ hận chính bản thân mình đã quá yếu đuối mà thôi. Em có cảm thấy chị thật đáng ghét hay không? Ngay cả con mình mà chị cũng…ô ô ô….
Những giọt nước mắt mặn chát theo khóe mắt của Nhã Thuần trào ra.
Nhã Dịch ôm cô gái nhỏ nhắn vào lòng thì thào bên tai cô:
-Không, dù chị có làm gì, em vẫn sẽ luôn bên cạnh chị, ủng hộ chị. Em sẽ mãi là Nhã Dịch của chị. Nếu chị mệt rồi thì hãy buôn bỏ tất cả đi, em sẽ thay chị gánh vác tất cả. Chỉ cần chị hảo hảo mà sống là tốt rồi.
-Ừm.
*************************
Sau khi Nhã Dịch ra khỏi phòng Nhã Thuần thất thần nhìn lấy màn đêm, nó như một bóng ma không ngừng cắn nát tâm hồn cô.
Nhã Thuần vừa xoa bụng, vừa thì thào, giọng nói muốn bất lực, muốn thương tâm nhường nào, thì có thể bất lực thương tâm bấy nhiêu:
-Bảo Bảo mẹ xin lỗi con, mẹ thật ích kỷ phải không, nhưng mẹ không thể làm khác được. Ba con không cần mẹ con mình nữa rồi. Mẹ không thể nhìn thấy cảnh con bị mọi người cười nhạo là đứa trẻ không cha, mẹ không muốn con phải trưởng thành trong gia đình không trọn vẹn.
-Mẹ hy vọng kiếp sau con có thể đầu thai vào gia đình tốt hơn. Bảo bảo mẹ yêu con, đứa con xấu số chưa kịp trào đời đã phải mất đi sinh mạng của mẹ. Xin con đừng hận mẹ, cục cưng của mẹ.
Không biết từ lúc nào, nó đã không thể kêu cô là chị của nó nữa, bởi vì trong thăm tâm nó cô không là chị mà một người con gái.
Nhưng nó biết cô không yêu nó, cô chỉ xem nó như em cô.
Nhã Thuần chỉ cần ở bên cô, nhìn cô hạnh phúc tôi cũng mãn nguyện. Như thế là quá đủ rồi.
Tôi nguyện chôn sâu tình cảm của mình xuống tận đáy lòng, mãi mãi ở phía sau bảo hộ cô che chở cô. Tình nguyện làm em của cô, em của người con gái tôi yêu.
“Chị”.
Những Thuần đưa tay vuốt ve bụng của mình, sau đó giọng nói mang theo vài phần thương cảm vang lên:
-Nhã Dịch em hãy giúp chị chị muốn bỏ nó.
-Cái gì? Chị đã suy nghĩ kỹ chưa.
-Ừm. Chị muốn bắt đầu lại từ đầu, chị không muốn lưu giữ lại bất kỳ vết tích nào của hắn. Chị không hận hắn, chị không có tư cách làm điều đó, bởi vì chị đã bao giờ có được hắn, chị chỉ hận chính bản thân mình đã quá yếu đuối mà thôi. Em có cảm thấy chị thật đáng ghét hay không? Ngay cả con mình mà chị cũng…ô ô ô….
Những giọt nước mắt mặn chát theo khóe mắt của Nhã Thuần trào ra.
Nhã Dịch ôm cô gái nhỏ nhắn vào lòng thì thào bên tai cô:
-Không, dù chị có làm gì, em vẫn sẽ luôn bên cạnh chị, ủng hộ chị. Em sẽ mãi là Nhã Dịch của chị. Nếu chị mệt rồi thì hãy buôn bỏ tất cả đi, em sẽ thay chị gánh vác tất cả. Chỉ cần chị hảo hảo mà sống là tốt rồi.
-Ừm.
*************************
Sau khi Nhã Dịch ra khỏi phòng Nhã Thuần thất thần nhìn lấy màn đêm, nó như một bóng ma không ngừng cắn nát tâm hồn cô.
Nhã Thuần vừa xoa bụng, vừa thì thào, giọng nói muốn bất lực, muốn thương tâm nhường nào, thì có thể bất lực thương tâm bấy nhiêu:
-Bảo Bảo mẹ xin lỗi con, mẹ thật ích kỷ phải không, nhưng mẹ không thể làm khác được. Ba con không cần mẹ con mình nữa rồi. Mẹ không thể nhìn thấy cảnh con bị mọi người cười nhạo là đứa trẻ không cha, mẹ không muốn con phải trưởng thành trong gia đình không trọn vẹn.
-Mẹ hy vọng kiếp sau con có thể đầu thai vào gia đình tốt hơn. Bảo bảo mẹ yêu con, đứa con xấu số chưa kịp trào đời đã phải mất đi sinh mạng của mẹ. Xin con đừng hận mẹ, cục cưng của mẹ.
Tác giả :
Ôn Nhã Tâm