Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
Chương 71: Sặp bẫy??? (*nhóm á hân*)
Hướng Đông
“Á a a a…”
Mấy người đi tới, dẫm lên mấy lá cây khô, đột nhiên mất trọng tâm bị một tấm lưới kéo lên đung đưa qua lại giữa không trung.
Một gã khác đi tới cười nói:
-Chúng mày đang chơi xích đu đó à?
-Chơi cái đầu mầy, còn không mau thả tụi tao xuống. Dám cười, có tin lão tử bẽ mầy không còn cái răng không?
-Tao không biết mầy dám không, nhưng tao tin tao dám để mầy ở trên đó chơi với khỉ suốt đêm nay đó.
-Thằng khốn, mầy giỏi…
Một gã mặt có vết sẹo dài nói:
-Tụi bây thôi cho tao, không lo kiếm người, ở đó lo cự. Có tin tao nói nói lão đại cho tụi bây mỗi thằng một phát súng, xuống âm tuyền gặp Diêm Vương phân xử ai đúng ai sai không? Hai đứa tụi bây lên đem chúng xuống cho tao.
“Rầm”
Hai người vừa đến gốc cây thì lọt xuống hố, cao hơn cả đầu người.
Gã có vết sẹo dái tức giận hét:
-Ai có ngon bước ra đây, đừng ở sau lưng giở trò quỷ, thật không biết xấu hổ.
Nhưng vẫn không ai trả lời, gã tức điên, vừa bước lên đi tới phía trước thì bị vướn sợi dây té úp mặt xuống đất, chổng mông lên trời.
Gã còn lại trong đám tính chạy lại đỡ hắn lên, thì “Bốp”, gã bị một khúc cây đánh vào gáy hôn mê bất tỉnh.
Lục Vệ quăng khúc cây xuống đất nhìn Á Hân nói:
-Không ngờ đầu óc của cậu cũng dùng được đấy.
-Còn cái tên kia, thôi nói mốc tôi đi. Không mau cởi trói cho mấy bạn nữ bị chúng bắt nhanh lên. Vả lại đánh chúng ngất, kéo lên rồi trối chúng lại. Còn đứng thừ ra đó làm gì, không lẽ đợi đồng bọn chúng tới à? – Á Hân nói.
Đồng thời Á Hân cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may mà ở đây gần nhà kho nên mới tìm thấy dây thừng và xẻng và lưới nến không cô xem kế hoạch này thực hiện được mới lạ đó.
Thiệu Huy, Thanh Nhi, Lục Vệ đồng thanh nói:
-Vâng thưa tỷ.
Á Hân đưa mắt nhìn về phía Lục Hân hỏi:
-Rốt cuộc các cậu đã xảy ra chuyện gì? Tại sao các cậu lại ra nông nỗi này?
Lục Hân khuôn mặt trắng bệch, tóc tai rối tung, đôi mắt đỏ hoe, khéo mắt còn đọng nước, một thân chật vật không thôi. Run run nói:
-Mình không biết nữa. Khi tụi mình đến đó, bỗng nhiên có thật nhiều người hướng súng về phía tụi mình. Mình sợ lắm, nên cắm đầu mà chạy, những tiếng thét chói tai, máu, có mấy bạn ngã xuống kế bên mình, một người, hai người… á aaaa…..
Thanh Nhi ôm Lục Hân vào lòng, nói:
-Cậu yên tâm đi, chỉ là ác mộng thôi, bình tĩnh cậu còn có tụi mình mà. Tụi mình nhất định sẽ giúp cậu thoát khỏi đây.
Một gã tóc vàng trợn to mắt, vẽ mặt tức giận nói:
-Tụi mầy dùng kế mới bắt được lão tử, lão tử không phục có ngon thì thả lão tử ra, một chọi một. Dám không?
Lục Vệ mỉm cười nhìn gã nói:
-Mầy còn dám nói công bằng, lũ ruồi bọ, không liêm sỉ như tụi bây mà cũng đồi hai chữ công bằng nữa à. Tao khinh.
Lục Vệ đá cho gã một cái thật đau nói:
-Nói, tụi bây đã làm gì bạn tao, hiện tại họ như thế nào. Nếu không nói đừng trách.
-Chúng nó bị lão tử bắn chết hết rồi. Mạng mình còn khó giữ, mà còn đi lo cho người khác. Hôm nay có mộc cánh chúng bây cũng đừng hòng thoát. Nếu chúng bây thả tụi tao ra, có lẽ tụi tao sẽ nhân từ cho tụi nây đường sống.
“Bốp”
-Tiện nhân, mầy cũng dám táng lão tử. Đừng để tao thoát nếu không lão tử đây nhất định hơi chết mầy.
“Bốp”
-Con khốn, mầy muốn chết….
“Bốp, bốp.. binh.. bốp…”
Thanh Nhi một bên xoa bàn tay của mình một bên nói:
-Tỷ đây muốn hiền mà mi cứ chọc cho máu tỷ lên tăng xong hoài vậy, chán sống rồi phải không? Tên khốn nhà ngươi câm miệng ngay cho tỷ, nếu không đừng trách tỷ cắt của quý của mi đi uy cẩu. Nếu không tin thì nói thêm tiếng nữa đi. Tỷ dám khẳng định với cưng tỷ nói được thì làm được.
Á Hân nói:
-Đừng đùa nữa. Các cậu lục soát người của chúng coi có tìm thấy gì không. Với lại cởi hết quân phục chúng ra và thay vào, sau đó quăng chúng vào bụi cỏ đi, đừng để lại bất kỳ vết tích nào, biết không?
-Rõ.
Nhìn những cây súng thu được Á Hân không khỏi cảm thấy đổ mồ hôi lạnh, có cảm giác mình vừa mới thoát khỏi một kiếp số. Nếu lúc nãy họ đối đầu trực tiếp với chúng mà không bày mưu lặp kế thì chắc giờ này mạng nhỏ không còn.
Tuy thoát lần này thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng cô thật sợ phía trước không biết chào đón cô sẽ là thử thách như thế nào nữa đây. Liệu họ có thể an toàn thoát khỏi đây chăng??????
********************************
“Á a a a…”
Mấy người đi tới, dẫm lên mấy lá cây khô, đột nhiên mất trọng tâm bị một tấm lưới kéo lên đung đưa qua lại giữa không trung.
Một gã khác đi tới cười nói:
-Chúng mày đang chơi xích đu đó à?
-Chơi cái đầu mầy, còn không mau thả tụi tao xuống. Dám cười, có tin lão tử bẽ mầy không còn cái răng không?
-Tao không biết mầy dám không, nhưng tao tin tao dám để mầy ở trên đó chơi với khỉ suốt đêm nay đó.
-Thằng khốn, mầy giỏi…
Một gã mặt có vết sẹo dài nói:
-Tụi bây thôi cho tao, không lo kiếm người, ở đó lo cự. Có tin tao nói nói lão đại cho tụi bây mỗi thằng một phát súng, xuống âm tuyền gặp Diêm Vương phân xử ai đúng ai sai không? Hai đứa tụi bây lên đem chúng xuống cho tao.
“Rầm”
Hai người vừa đến gốc cây thì lọt xuống hố, cao hơn cả đầu người.
Gã có vết sẹo dái tức giận hét:
-Ai có ngon bước ra đây, đừng ở sau lưng giở trò quỷ, thật không biết xấu hổ.
Nhưng vẫn không ai trả lời, gã tức điên, vừa bước lên đi tới phía trước thì bị vướn sợi dây té úp mặt xuống đất, chổng mông lên trời.
Gã còn lại trong đám tính chạy lại đỡ hắn lên, thì “Bốp”, gã bị một khúc cây đánh vào gáy hôn mê bất tỉnh.
Lục Vệ quăng khúc cây xuống đất nhìn Á Hân nói:
-Không ngờ đầu óc của cậu cũng dùng được đấy.
-Còn cái tên kia, thôi nói mốc tôi đi. Không mau cởi trói cho mấy bạn nữ bị chúng bắt nhanh lên. Vả lại đánh chúng ngất, kéo lên rồi trối chúng lại. Còn đứng thừ ra đó làm gì, không lẽ đợi đồng bọn chúng tới à? – Á Hân nói.
Đồng thời Á Hân cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may mà ở đây gần nhà kho nên mới tìm thấy dây thừng và xẻng và lưới nến không cô xem kế hoạch này thực hiện được mới lạ đó.
Thiệu Huy, Thanh Nhi, Lục Vệ đồng thanh nói:
-Vâng thưa tỷ.
Á Hân đưa mắt nhìn về phía Lục Hân hỏi:
-Rốt cuộc các cậu đã xảy ra chuyện gì? Tại sao các cậu lại ra nông nỗi này?
Lục Hân khuôn mặt trắng bệch, tóc tai rối tung, đôi mắt đỏ hoe, khéo mắt còn đọng nước, một thân chật vật không thôi. Run run nói:
-Mình không biết nữa. Khi tụi mình đến đó, bỗng nhiên có thật nhiều người hướng súng về phía tụi mình. Mình sợ lắm, nên cắm đầu mà chạy, những tiếng thét chói tai, máu, có mấy bạn ngã xuống kế bên mình, một người, hai người… á aaaa…..
Thanh Nhi ôm Lục Hân vào lòng, nói:
-Cậu yên tâm đi, chỉ là ác mộng thôi, bình tĩnh cậu còn có tụi mình mà. Tụi mình nhất định sẽ giúp cậu thoát khỏi đây.
Một gã tóc vàng trợn to mắt, vẽ mặt tức giận nói:
-Tụi mầy dùng kế mới bắt được lão tử, lão tử không phục có ngon thì thả lão tử ra, một chọi một. Dám không?
Lục Vệ mỉm cười nhìn gã nói:
-Mầy còn dám nói công bằng, lũ ruồi bọ, không liêm sỉ như tụi bây mà cũng đồi hai chữ công bằng nữa à. Tao khinh.
Lục Vệ đá cho gã một cái thật đau nói:
-Nói, tụi bây đã làm gì bạn tao, hiện tại họ như thế nào. Nếu không nói đừng trách.
-Chúng nó bị lão tử bắn chết hết rồi. Mạng mình còn khó giữ, mà còn đi lo cho người khác. Hôm nay có mộc cánh chúng bây cũng đừng hòng thoát. Nếu chúng bây thả tụi tao ra, có lẽ tụi tao sẽ nhân từ cho tụi nây đường sống.
“Bốp”
-Tiện nhân, mầy cũng dám táng lão tử. Đừng để tao thoát nếu không lão tử đây nhất định hơi chết mầy.
“Bốp”
-Con khốn, mầy muốn chết….
“Bốp, bốp.. binh.. bốp…”
Thanh Nhi một bên xoa bàn tay của mình một bên nói:
-Tỷ đây muốn hiền mà mi cứ chọc cho máu tỷ lên tăng xong hoài vậy, chán sống rồi phải không? Tên khốn nhà ngươi câm miệng ngay cho tỷ, nếu không đừng trách tỷ cắt của quý của mi đi uy cẩu. Nếu không tin thì nói thêm tiếng nữa đi. Tỷ dám khẳng định với cưng tỷ nói được thì làm được.
Á Hân nói:
-Đừng đùa nữa. Các cậu lục soát người của chúng coi có tìm thấy gì không. Với lại cởi hết quân phục chúng ra và thay vào, sau đó quăng chúng vào bụi cỏ đi, đừng để lại bất kỳ vết tích nào, biết không?
-Rõ.
Nhìn những cây súng thu được Á Hân không khỏi cảm thấy đổ mồ hôi lạnh, có cảm giác mình vừa mới thoát khỏi một kiếp số. Nếu lúc nãy họ đối đầu trực tiếp với chúng mà không bày mưu lặp kế thì chắc giờ này mạng nhỏ không còn.
Tuy thoát lần này thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng cô thật sợ phía trước không biết chào đón cô sẽ là thử thách như thế nào nữa đây. Liệu họ có thể an toàn thoát khỏi đây chăng??????
********************************
Tác giả :
Ôn Nhã Tâm