Thay Đổi
Chương 5: Cuộc gặp gỡ định mệnh
- Oa oa oa! – Tiếng khóc của một đứa trẻ vang lên làm cho đôi bạn Yui và Mika ngừng trò chuyện. Yui ngạc nhiên hơn nữa bởi đó là một giọng rất quen. Cô chạy lại thì sững sờ. Cô bé lúc nãy chấp nhận mua Takoyaki cho cô đang đứng khóc một mình. Cô vuốt tóc bé gái, nhẹ nhàng hỏi:
- Có chuyện gì đã xảy ra vậy?
- Takoyaki…
- Sao?
- Takoyaki đã bị anh ta cướp mất rồi! Oa oa – Cô bé khóc thét lên. Câu trả lời vừa rồi của cô bé làm cho Yui sững người lại, không biết nói gì nữa. Cô nghiến răng ken két:
- Takoyaki … loại đặc biệt … giảm 50% … vậy mà hắn ta giám cướp tay trắng … Nhất định ta phải báo thù! – Yui nắm tay lại thành nắm đấm, lửa trong cô bốc ngùn ngụt.
- Này này, cậu báo thù cho đứa bé bị trấn lột hay báo thù cho mấy miếng Takoyaki bị cướp vậy? – Mika ngao ngán.
- Cái thứ hai, nhưng lấy cái thứ nhất làm danh nghĩa. – Yui nói trong sự tức giận nhưng cũng đầy tỉnh bơ. Cô quay vụt lại cô bé:
- Bé, anh ta giờ đang ở đâu?
Cô bé ngơ ngác trước sự “đột biến cảm xúc” của Yui nhưng cũng trả lời:
- Tiệm café Terari ở đầu kia! – Cô bé chỉ về phía cuối góc phố.
- Cảm ơn em! – Yui nói rồi chạy một mạch về phía trước.
Mika và cô bé cũng đuổi theo sau.
“He he, bắt được mi rồi. Lũ nhặng ăn vụng. Tao sẽ *******, ************, ******,…” – Yui cười nham hiểm khi nhìn thấy một đám con trai đang tíu tít nói chuyện. Ngay sau đó cô chuyển từ khuôn mặt đắc thắng sang khuôn mặt hốt hoảng khi nhìn thấy bịch Takoyaki của cô đã bị vơi đi chỉ còn một cái. Cô nghĩ rằng sẽ ăn nốt viên còn lại sau khi ** lũ ruồi. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ. Một nam sinh đã cầm lấy cái còn lại bỏ vào miệng và …
- Ôi không … - Yui đầy tiếc nuối khi nhìn viên Takoyaki còn lại trôi cái ‘ực” xuống bụng cậu kia. Nàng ta nhìn với một ánh mắt đầy nuối tiếc và căm hận. Cô quay lại chỗ bé gái, chỉ tay về phía nam sinh – Bé, có phải hắn ta không?
- Dạ phải ... – Cô bé ngập ngừng gật đầu.
- Tốt, ta tới đây! – Yui nắm chặt tay đầy quyết tâm, ánh mắt hừng hực, tiến thẳng tới bàn của họ.
- Chị không đi với bạn chị à?
- Khỏi, cậu ấy sẽ xong ngay ấy mà!
Yui bước thẳng tới chỗ đám nam sinh, đập “rầm” xuống bàn họ. Cả bọn đang nói chuyện thì bị ngưng lại đột ngột. Ai cũng chuyển hướng mắt lên cô:
- Cô đang làm cái gì thế? – Một học sinh có mái tóc nâu xù lên tiếng – Cô có biết bọn tôi là ai không mà ...
Câu nói của hắn bị ngưng đột ngột khi mắt cô chuyển sang phía hắn, nhìn trừng trừng một cách đáng sợ. Hắn im bặt, bởi trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: “Cô ấy đẹp quá!”
Bây giờ là một nam sinh khác hỏi:
- Có chuyện gì? Cô quen biết với chúng tôi à?
- Im miệng! Có lí do gì mà tao lại quen biết với lũ nhặng chúng mày chứ! Chúng mày là cái loại ************* nên câm hết đi – Yui tung ra hàng loạt câu chửi thề khiến cho cậu ta là một người trông rất bình tĩnh trong mọi tình huống cũng phải ngậm miệng – Tao chỉ muốn nói với một người.
Yui quay sang cậu học sinh đã ăn nốt viên Takoyaki cuối cùng. Đó là một chàng trai có ngoại hình rất bảnh. Mái tóc đen bóng xù lên trông rất tuyệt. Cái mũi dài mà cao. Làn da không có gì có thể chê được. Yui ngậm miệng khi nhìn thấy khuôn mặt quá hoàn mĩ của cậu ta nên cô chuyển sang nhìn tướng tá. Cậu ta cao trên 1m80, nặng tầm 75kg. Cơ bắp săn chắc, da khá rám đen, con người cậu ta như thể một người mẫu chuyên nghiệp vậy. Và điều đó cũng làm cô biết anh ta không phải là một đối thủ dễ chơi.
- Này Shukasa, cậu làm gì vậy? Sao lại đứng yên như thế? – Tên có tóc nâu xù nói với một giọng bông đùa.
- Im đi, Akito!
- Akito nói đúng đấy! Cậu với cô ta đấu mắt à? – Giờ lại đến lượt anh chàng trông khá bình tĩnh nói.
Bây giờ không chỉ nam sinh mà mọi người gọi là Shukasa mà cả Yui cùng quay lại trừng mắt khiến mọi người phải im bặt. Ai cũng tự hỏi rằng sao họ lại hợp nhau đến thế cơ chứ. Phải, giống như Yui, Shukasa cũng nhìn cô chằm chằm từ nãy đến giờ. Ban đầu là vì cô quá đẹp, nhưng sau một lúc nhìn cô, Shukasa đã giật mình và tự hỏi: “Tại sao cô ta lại giống người đó đến như vậy chứ?”. Về phía Yui, cô đã thực sự bị Shukasa hớp hồn. Mặt cô đỏ lựng lên vì anh ta trông quá tuyệt. Nhưng một lúc sau, những chiếc Takoyaki đã đánh thức tâm hồn bay bổng của cô. Và cô đã bắt đầu câu chuyện trước:
- Này đầu chôm chôm ... – Yui nói thẳng ra mà không có chút gì gọi là buồn cười cả. Tất cả các nam sinh đều chết ngất.
- Cái gì? – Shukasa ngạc nhiên khi thấy cô nói một cách tỉnh bơ bởi từ trước đến nay chưa một ai nói với anh bằng giọng điệu như vậy. Nhất là từ một cô gái – Cô...
Shukasa chưa giứt lời thì đã bị một cú tát “trời giáng” của Yui đánh thẳng vào mặt khiến anh ngã rầm xuống bàn. Những li cà phê và đĩa đựng đồ ăn nhẹ trên bàn rơi xuống đất và vỡ. Anh ta càng ngạc nhiên hơn nữa khi một cô gái trông yểu điệu, dịu dàng lại có thể tung ra một cú tát mạnh như vậy. Shukasa là kiểu người không biết nhịn nên cũng đứng dậy và tiến tới chỗ Yui:
- Cô nên biết tôi là người sẽ trả lại tất cả những gì đã nhận! – Shukasa tiến tới đấm thẳng vào khuôn mặt mĩ miều của cô. Cô có thể dư sức tránh cú đánh đó nhưng vì nó quá bất ngờ nên cô ngã lăn ra sàn nhà.
“Cô ấy xoay người theo hướng đánh nên không bị đau gì nhiều. Sao một cô gái lại có thể biết những chuyện như thế nhỉ?” Shukasa càng không thể hiểu nổi cô ta là loại con gái gì nhưng anh ta đã biết rằng: Dù ngoại hình giống nhau đến thế nhưng tính cách thì hoàn toàn trái ngược nhau. Yui nhổm dậy, cô nói một câu trong giọng tức giận:
- Anh đánh chưa hết sức. Anh nghĩ tôi yểu điệu không tránh nổi cú đấm của anh hả?
Phải. Shukasa chưa đánh hết sức. Bởi anh không muốn làm tổn thương khuôn mặt y hệt người con gái anh yêu. Một lần nữa anh cũng không thể hiểu nổi tại sao Yui lại biết anh chưa đánh hết sức.
- Còn cô thì sao? Không dưng chạy vào đây đánh tôi? Đừng bảo cô lấy cái đánh đó làm ấn tượng với tôi nhé!
- Không dưng… Vừa ăn cướp vừa la làng hả? Anh nghĩ anh là loại người gì mà đòi tôi gây ấn tượng với anh! – Yui tức giận lao tới. Cô nghiêng người, giơ chân lên đá sượt sang một bên cổ Shukasa. Anh ta nghĩ chắc mình nghĩ nhầm rồi. Có một cú đá cũng hỏng, cô ta không phải loại giỏi giang gì. Nhưng không, Yui đá sang một bên và sau đó cô vòng chân ra đá thẳng vào gáy của anh ta. Shukasa ngã lăn ra đất.
- Cái loại đi trấn lột đồ của bọn trẻ như anh không đáng để tôi phải dùng đến đòn đó! – Yui tiến tới, chỉ thẳng vào mặt Shukasa mà nói..
- Trấn lột … Cô nói gì vậy? – Shukasa ngơ ngác.
- Còn chối! Chính anh đã cướp Takoyaki của cô bé còn gì.
- Nhưng người đi mua Takoyaki là … - Shukasa quay sang anh chàng có tên Akito ấy.
-Yui, cậu làm gì lâu vậy? – Mika cùng cô bé sốt ruột chạy vào - Ủa, thế này là sao?
Mika ngạc nhiên khi thấy Yui đang đứng trước mặt Shukasa. Còn Yui chạy vụt lại chỗ cô bé:
- Bé, là anh ta đúng không? Kẻ trấn lột đồ của em là anh ta có phải không?
- Không. – Cô bé trả lời tỉnh bơ.
- Thế sao em lại gật đầu khi chị chỉ vào hắn ta? – Yui ngơ ngác.
- Em tưởng chị chỉ cái anh đầu tổ chim đứng bên cạnh. – Cô bé chỉ Akito.
- Cái gì? Tổ chim…- Akito nổi đóa.
- Công nhận là giống thật! – Mika đồng tình.
- Vậy … vậy là tớ đã nhầm sao? – Yui sợ hãi.
Lúc này cả hai phía đều đã bình tĩnh. Shukasa chỉnh sửa lại quần áo còn đám nam sinh kia thì thu dọn đống đồ đổ vỡ ở dưới đất. Yui bảo:
- Anh muốn tôi bồi thường ra sao?
- Chỉ cần cô nói xin lỗi là đủ rồi. Dù sao cô cũng hiểu nhầm mà thôi! – Shukasa liếc nhìn Akito đang quỳ ở dưới sàn.
- Shukasa, tớ ngồi dậy được chưa?
- Chưa. Cậu nghĩ gì mà đi trấn lột đồ của người khác vậy?
- Thì tớ ngại đứng chờ nên …
- Cậu tính bôi nhọ tớ à? – Shukasa quát to.
- Được rồi, anh đứng dậy đi! – Yui thở dài.
- Còn cô, chưa xin lỗi tôi hả? – Shukasa nhìn Yui.
Yui im lặng. Cô không nói gì cả. Mika đã chơi với cô suốt mười năm nay nên rất hiểu bạn. Cô biết Yui sẽ không bao giờ chịu xin lỗi người khác kể từ lúc tới Kagoshima.
- Cái khác đi! – Yui nghiêm túc nói.
- Gì?
- Chỉ cần ngoài cái đó ra, cái gì cũng được cả. – Yui nói rõ ràng.
Shukasa ngạc nhiên. Anh chưa bao giờ gặp cô gái nào như Yui cả.Dù là cô ấy có nổi bật hơn tất cả nhưng anh cảm thấy cô ấy thật bí ẩn. Anh muốn nghe Yui kể về cuộc sống của cô ấy.
- Vậy cô trả tiền những đồ cô làm vỡ đi.
- Tiếc là tôi không mang theo nhiều tiền.
- Đừng nói là cô tiêu hết tiền vào đồ ăn rồi đó nha.
- Đúng vậy.
- Cô bảo ngoài chuyện xin lỗi ra thì cái gì cũng được mà!
- Thì cũng phải là chuyện tôi có thể làm chứ!
Cả hai bây giờ cùng lên giọng. Những người ngoài cuộc ai cũng cảm thấy họ có thứ gì đó rất hợp nhau. Mika thì bật lên tiếng cười khe khẽ.
- Vậy đấu với tôi đi! – Shukasa nói hoàn toàn nghiêm túc, không có vẻ gì là một lời nói đùa.
- Sao?
- Tôi bảo cô đấu với tôi đi!
- Được thôi! – Yui thản nhiên đáp lại – Điện thoại!
- Hơ?
- Đưa tôi điện thoại của anh!
Yui quát lên rất to khiến cho Shukasa đang cao hứng khi cô đồng ý thách đấu cũng phải im miệng lại. Anh ta ngoan ngoãn rút trong túi ra chiếc Smartphone đưa cho Yui. Yui cũng lấy Smartphone của mình ra. Cô cầm hai tay hai chiếc điện thoại. Yui lưu số của mình vào điện thoại anh ta và ngược lại. Sau đó, cô trả điện thoại cho Shukasa và nói:
- Tối nay tôi bận. Hôm nào muốn đấu thì call cho tôi.
- Cô là Satake Yui?- Shukasa vừa nhìn số liên lạc mới trong điện thoại và hỏi.
- Phải.
- Tôi là Hanagato Shukasa, Boss Stars 1.
Nghe đến Boss Stars 1, Yui khựng lại. Cô không nghĩ mình lại gặp một Boss nhanh như vậy. Yui vẫn đứng yên, nói:
- Satake Yui, Boss Stars 2.
- Cái gì? Cô là Boss?
- Đúng. – Yui điềm nhiên trả lời.
- Boss Stars 2 là Ukano cơ mà?
- Ngày mai, tôi sẽ là Boss.
Nói rồi, Yui đi thẳng một mạch ra khỏi quán. Cô về nhanh như vậy là vì có chuyện phải giải quyết ở nhà. Phải. Trả thù ba cô, chủ tịch Satake Ikishige.
Có ai biết một câu chuyện tình tuyệt đẹp lại bắt đầu từ những chiếc Takoyaki đâu?
- Có chuyện gì đã xảy ra vậy?
- Takoyaki…
- Sao?
- Takoyaki đã bị anh ta cướp mất rồi! Oa oa – Cô bé khóc thét lên. Câu trả lời vừa rồi của cô bé làm cho Yui sững người lại, không biết nói gì nữa. Cô nghiến răng ken két:
- Takoyaki … loại đặc biệt … giảm 50% … vậy mà hắn ta giám cướp tay trắng … Nhất định ta phải báo thù! – Yui nắm tay lại thành nắm đấm, lửa trong cô bốc ngùn ngụt.
- Này này, cậu báo thù cho đứa bé bị trấn lột hay báo thù cho mấy miếng Takoyaki bị cướp vậy? – Mika ngao ngán.
- Cái thứ hai, nhưng lấy cái thứ nhất làm danh nghĩa. – Yui nói trong sự tức giận nhưng cũng đầy tỉnh bơ. Cô quay vụt lại cô bé:
- Bé, anh ta giờ đang ở đâu?
Cô bé ngơ ngác trước sự “đột biến cảm xúc” của Yui nhưng cũng trả lời:
- Tiệm café Terari ở đầu kia! – Cô bé chỉ về phía cuối góc phố.
- Cảm ơn em! – Yui nói rồi chạy một mạch về phía trước.
Mika và cô bé cũng đuổi theo sau.
“He he, bắt được mi rồi. Lũ nhặng ăn vụng. Tao sẽ *******, ************, ******,…” – Yui cười nham hiểm khi nhìn thấy một đám con trai đang tíu tít nói chuyện. Ngay sau đó cô chuyển từ khuôn mặt đắc thắng sang khuôn mặt hốt hoảng khi nhìn thấy bịch Takoyaki của cô đã bị vơi đi chỉ còn một cái. Cô nghĩ rằng sẽ ăn nốt viên còn lại sau khi ** lũ ruồi. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ. Một nam sinh đã cầm lấy cái còn lại bỏ vào miệng và …
- Ôi không … - Yui đầy tiếc nuối khi nhìn viên Takoyaki còn lại trôi cái ‘ực” xuống bụng cậu kia. Nàng ta nhìn với một ánh mắt đầy nuối tiếc và căm hận. Cô quay lại chỗ bé gái, chỉ tay về phía nam sinh – Bé, có phải hắn ta không?
- Dạ phải ... – Cô bé ngập ngừng gật đầu.
- Tốt, ta tới đây! – Yui nắm chặt tay đầy quyết tâm, ánh mắt hừng hực, tiến thẳng tới bàn của họ.
- Chị không đi với bạn chị à?
- Khỏi, cậu ấy sẽ xong ngay ấy mà!
Yui bước thẳng tới chỗ đám nam sinh, đập “rầm” xuống bàn họ. Cả bọn đang nói chuyện thì bị ngưng lại đột ngột. Ai cũng chuyển hướng mắt lên cô:
- Cô đang làm cái gì thế? – Một học sinh có mái tóc nâu xù lên tiếng – Cô có biết bọn tôi là ai không mà ...
Câu nói của hắn bị ngưng đột ngột khi mắt cô chuyển sang phía hắn, nhìn trừng trừng một cách đáng sợ. Hắn im bặt, bởi trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: “Cô ấy đẹp quá!”
Bây giờ là một nam sinh khác hỏi:
- Có chuyện gì? Cô quen biết với chúng tôi à?
- Im miệng! Có lí do gì mà tao lại quen biết với lũ nhặng chúng mày chứ! Chúng mày là cái loại ************* nên câm hết đi – Yui tung ra hàng loạt câu chửi thề khiến cho cậu ta là một người trông rất bình tĩnh trong mọi tình huống cũng phải ngậm miệng – Tao chỉ muốn nói với một người.
Yui quay sang cậu học sinh đã ăn nốt viên Takoyaki cuối cùng. Đó là một chàng trai có ngoại hình rất bảnh. Mái tóc đen bóng xù lên trông rất tuyệt. Cái mũi dài mà cao. Làn da không có gì có thể chê được. Yui ngậm miệng khi nhìn thấy khuôn mặt quá hoàn mĩ của cậu ta nên cô chuyển sang nhìn tướng tá. Cậu ta cao trên 1m80, nặng tầm 75kg. Cơ bắp săn chắc, da khá rám đen, con người cậu ta như thể một người mẫu chuyên nghiệp vậy. Và điều đó cũng làm cô biết anh ta không phải là một đối thủ dễ chơi.
- Này Shukasa, cậu làm gì vậy? Sao lại đứng yên như thế? – Tên có tóc nâu xù nói với một giọng bông đùa.
- Im đi, Akito!
- Akito nói đúng đấy! Cậu với cô ta đấu mắt à? – Giờ lại đến lượt anh chàng trông khá bình tĩnh nói.
Bây giờ không chỉ nam sinh mà mọi người gọi là Shukasa mà cả Yui cùng quay lại trừng mắt khiến mọi người phải im bặt. Ai cũng tự hỏi rằng sao họ lại hợp nhau đến thế cơ chứ. Phải, giống như Yui, Shukasa cũng nhìn cô chằm chằm từ nãy đến giờ. Ban đầu là vì cô quá đẹp, nhưng sau một lúc nhìn cô, Shukasa đã giật mình và tự hỏi: “Tại sao cô ta lại giống người đó đến như vậy chứ?”. Về phía Yui, cô đã thực sự bị Shukasa hớp hồn. Mặt cô đỏ lựng lên vì anh ta trông quá tuyệt. Nhưng một lúc sau, những chiếc Takoyaki đã đánh thức tâm hồn bay bổng của cô. Và cô đã bắt đầu câu chuyện trước:
- Này đầu chôm chôm ... – Yui nói thẳng ra mà không có chút gì gọi là buồn cười cả. Tất cả các nam sinh đều chết ngất.
- Cái gì? – Shukasa ngạc nhiên khi thấy cô nói một cách tỉnh bơ bởi từ trước đến nay chưa một ai nói với anh bằng giọng điệu như vậy. Nhất là từ một cô gái – Cô...
Shukasa chưa giứt lời thì đã bị một cú tát “trời giáng” của Yui đánh thẳng vào mặt khiến anh ngã rầm xuống bàn. Những li cà phê và đĩa đựng đồ ăn nhẹ trên bàn rơi xuống đất và vỡ. Anh ta càng ngạc nhiên hơn nữa khi một cô gái trông yểu điệu, dịu dàng lại có thể tung ra một cú tát mạnh như vậy. Shukasa là kiểu người không biết nhịn nên cũng đứng dậy và tiến tới chỗ Yui:
- Cô nên biết tôi là người sẽ trả lại tất cả những gì đã nhận! – Shukasa tiến tới đấm thẳng vào khuôn mặt mĩ miều của cô. Cô có thể dư sức tránh cú đánh đó nhưng vì nó quá bất ngờ nên cô ngã lăn ra sàn nhà.
“Cô ấy xoay người theo hướng đánh nên không bị đau gì nhiều. Sao một cô gái lại có thể biết những chuyện như thế nhỉ?” Shukasa càng không thể hiểu nổi cô ta là loại con gái gì nhưng anh ta đã biết rằng: Dù ngoại hình giống nhau đến thế nhưng tính cách thì hoàn toàn trái ngược nhau. Yui nhổm dậy, cô nói một câu trong giọng tức giận:
- Anh đánh chưa hết sức. Anh nghĩ tôi yểu điệu không tránh nổi cú đấm của anh hả?
Phải. Shukasa chưa đánh hết sức. Bởi anh không muốn làm tổn thương khuôn mặt y hệt người con gái anh yêu. Một lần nữa anh cũng không thể hiểu nổi tại sao Yui lại biết anh chưa đánh hết sức.
- Còn cô thì sao? Không dưng chạy vào đây đánh tôi? Đừng bảo cô lấy cái đánh đó làm ấn tượng với tôi nhé!
- Không dưng… Vừa ăn cướp vừa la làng hả? Anh nghĩ anh là loại người gì mà đòi tôi gây ấn tượng với anh! – Yui tức giận lao tới. Cô nghiêng người, giơ chân lên đá sượt sang một bên cổ Shukasa. Anh ta nghĩ chắc mình nghĩ nhầm rồi. Có một cú đá cũng hỏng, cô ta không phải loại giỏi giang gì. Nhưng không, Yui đá sang một bên và sau đó cô vòng chân ra đá thẳng vào gáy của anh ta. Shukasa ngã lăn ra đất.
- Cái loại đi trấn lột đồ của bọn trẻ như anh không đáng để tôi phải dùng đến đòn đó! – Yui tiến tới, chỉ thẳng vào mặt Shukasa mà nói..
- Trấn lột … Cô nói gì vậy? – Shukasa ngơ ngác.
- Còn chối! Chính anh đã cướp Takoyaki của cô bé còn gì.
- Nhưng người đi mua Takoyaki là … - Shukasa quay sang anh chàng có tên Akito ấy.
-Yui, cậu làm gì lâu vậy? – Mika cùng cô bé sốt ruột chạy vào - Ủa, thế này là sao?
Mika ngạc nhiên khi thấy Yui đang đứng trước mặt Shukasa. Còn Yui chạy vụt lại chỗ cô bé:
- Bé, là anh ta đúng không? Kẻ trấn lột đồ của em là anh ta có phải không?
- Không. – Cô bé trả lời tỉnh bơ.
- Thế sao em lại gật đầu khi chị chỉ vào hắn ta? – Yui ngơ ngác.
- Em tưởng chị chỉ cái anh đầu tổ chim đứng bên cạnh. – Cô bé chỉ Akito.
- Cái gì? Tổ chim…- Akito nổi đóa.
- Công nhận là giống thật! – Mika đồng tình.
- Vậy … vậy là tớ đã nhầm sao? – Yui sợ hãi.
Lúc này cả hai phía đều đã bình tĩnh. Shukasa chỉnh sửa lại quần áo còn đám nam sinh kia thì thu dọn đống đồ đổ vỡ ở dưới đất. Yui bảo:
- Anh muốn tôi bồi thường ra sao?
- Chỉ cần cô nói xin lỗi là đủ rồi. Dù sao cô cũng hiểu nhầm mà thôi! – Shukasa liếc nhìn Akito đang quỳ ở dưới sàn.
- Shukasa, tớ ngồi dậy được chưa?
- Chưa. Cậu nghĩ gì mà đi trấn lột đồ của người khác vậy?
- Thì tớ ngại đứng chờ nên …
- Cậu tính bôi nhọ tớ à? – Shukasa quát to.
- Được rồi, anh đứng dậy đi! – Yui thở dài.
- Còn cô, chưa xin lỗi tôi hả? – Shukasa nhìn Yui.
Yui im lặng. Cô không nói gì cả. Mika đã chơi với cô suốt mười năm nay nên rất hiểu bạn. Cô biết Yui sẽ không bao giờ chịu xin lỗi người khác kể từ lúc tới Kagoshima.
- Cái khác đi! – Yui nghiêm túc nói.
- Gì?
- Chỉ cần ngoài cái đó ra, cái gì cũng được cả. – Yui nói rõ ràng.
Shukasa ngạc nhiên. Anh chưa bao giờ gặp cô gái nào như Yui cả.Dù là cô ấy có nổi bật hơn tất cả nhưng anh cảm thấy cô ấy thật bí ẩn. Anh muốn nghe Yui kể về cuộc sống của cô ấy.
- Vậy cô trả tiền những đồ cô làm vỡ đi.
- Tiếc là tôi không mang theo nhiều tiền.
- Đừng nói là cô tiêu hết tiền vào đồ ăn rồi đó nha.
- Đúng vậy.
- Cô bảo ngoài chuyện xin lỗi ra thì cái gì cũng được mà!
- Thì cũng phải là chuyện tôi có thể làm chứ!
Cả hai bây giờ cùng lên giọng. Những người ngoài cuộc ai cũng cảm thấy họ có thứ gì đó rất hợp nhau. Mika thì bật lên tiếng cười khe khẽ.
- Vậy đấu với tôi đi! – Shukasa nói hoàn toàn nghiêm túc, không có vẻ gì là một lời nói đùa.
- Sao?
- Tôi bảo cô đấu với tôi đi!
- Được thôi! – Yui thản nhiên đáp lại – Điện thoại!
- Hơ?
- Đưa tôi điện thoại của anh!
Yui quát lên rất to khiến cho Shukasa đang cao hứng khi cô đồng ý thách đấu cũng phải im miệng lại. Anh ta ngoan ngoãn rút trong túi ra chiếc Smartphone đưa cho Yui. Yui cũng lấy Smartphone của mình ra. Cô cầm hai tay hai chiếc điện thoại. Yui lưu số của mình vào điện thoại anh ta và ngược lại. Sau đó, cô trả điện thoại cho Shukasa và nói:
- Tối nay tôi bận. Hôm nào muốn đấu thì call cho tôi.
- Cô là Satake Yui?- Shukasa vừa nhìn số liên lạc mới trong điện thoại và hỏi.
- Phải.
- Tôi là Hanagato Shukasa, Boss Stars 1.
Nghe đến Boss Stars 1, Yui khựng lại. Cô không nghĩ mình lại gặp một Boss nhanh như vậy. Yui vẫn đứng yên, nói:
- Satake Yui, Boss Stars 2.
- Cái gì? Cô là Boss?
- Đúng. – Yui điềm nhiên trả lời.
- Boss Stars 2 là Ukano cơ mà?
- Ngày mai, tôi sẽ là Boss.
Nói rồi, Yui đi thẳng một mạch ra khỏi quán. Cô về nhanh như vậy là vì có chuyện phải giải quyết ở nhà. Phải. Trả thù ba cô, chủ tịch Satake Ikishige.
Có ai biết một câu chuyện tình tuyệt đẹp lại bắt đầu từ những chiếc Takoyaki đâu?
Tác giả :
Mimi Tamako